Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1034
“Đúng vậy, lúc còn ở Pháp chúng ta cũng đã suy nghĩ qua về chuyện này. Nhưng em cũng biết chuyện ở công ty LX rồi đấy, Jackson chắc.
chắn sẽ không bỏ qua đâu cho nên chú Hàng chắc chắn không có sức để lo chuyện này”
Hà Dĩ Phong tức giận bước đến ngồi xuống, dang hai tay ra.
“Vậy thì chuyện của Jackson, khi nào mới giải quyết xong được!”
Lê Minh Nguyệt cắn một miếng táo nữa, nhìn về phía Hà Dĩ Phong, có chút bất đắc dĩ. Thật ra Hã Dĩ Phong có thể bỏ qua chuyện này nhưng anh ta lại cứ lao vào như một con thiêu thân “Chuyện này em không cần phải lo lắng nữa, đã có cảnh sát, hơn nữa còn có anh với Lâm Quân nữa”
Theo kế hoạch của Lâm Quân, mệnh lệnh vừa được giao cho thuộc hạ ở Mĩ, cho nên anh ta tin rằng chuyện này sẽ sớm có kết quả.
Thế nhưng, đối với chuyện nhỏ, anh ta với Lâm Quân có cùng quan điểm với nhau cho nên Lê Minh Nguyệt không cần biết nhiều về chuyện này Đây có thể coi là một loại bảo vệ cho Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh Thời gian trôi qua nhanh chóng, 2 ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt, Hà Dĩ Phong và thuộc hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ “Mau nói thật!”
Mạnh nhìn người bị trói trên cột đá giấy giụa, bất mãn chửi một câu Người đàn ông bị che mắt và không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Giọng nói phát ra nghe có vẻ đặc biệt šy người là ai?”
“Bọn tao là ai không quan trọng? Chỉ cần biết là mày đắc tội với không nên đắc tội!”
Một tên thuộc hạ tiến đến vỗ đầu anh ta, miệng ngậm điếu thuốc, bộ dáng trông rất đáng sợ. Người đàn ông sao có thể chịu được điều này, trước đây anh ta toàn đi bắt cóc người khác, từ lúc nào mà lại đến lượt anh ta bị bắt cóc Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma Người đàn ông nghiến răng vì tức giận.
“Đại ca, em trói tên này đến cho anh đây!”
Mạnh kết nối với Hà Dĩ Phong, camera máy tính hướng vào người đàn ông bị trói, người đàn ông nghe thấy âm thanh và vểnh tai lên để phân biệt.
“Làm tốt lắm”
Hà Dĩ Phong liếc nhìn Lâm Quân phía sau, và Lâm Quân gật đầu.
“Bắt đầu đi!”
Hà Dĩ Phong dựa vào chiếc ghế đẩu với hai tay chống tựa lưng, và lười biếng nói.
“Vâng ạ”Mạnh gật đầu, quay người bước tới người đàn ông, xé vải đen trên mắt anh ta.
Bị kích thích bởi ánh sáng mạnh, người đàn ông lắc đầu, sau khi thích ứng được với ánh sáng, anh ta quay sang nhìn Mạnh rồi nhìn về phía máy tính “Mấy người là ai, chúng ta không có ân oán không hận, tại sao lại bắt cóc tôi?
Người đàn ông nhìn vào màn hình mà không sợ hãi, mà chỉ tỏ ra nghỉ ngờ.
“Ồ” Anh không biết tôi nhưng tôi đương nhiên là biết anh” Hà Dĩ Phong cười lạnh.
“Anh biết tôi?” Người đàn ông giật mình. Anh ta có trí nhớ rất tốt, dáng vẻ của người đàn ông này trông giống như người phụ nữ, lại mang vẻ mặt tà mị, nếu đã gặp một lần thì chắc chắn sẽ nhớ lâu, thế nhưng anh ta lại chẳng có ấn tượng gì về người này “Tôi không thích nói nhảm! Ba năm trước là ai xúi giục anh bắt cóc Lê Nhật Linh? Còn nữa, Jackson với anh có quan hệ gì?”
Hà Dĩ Phong thu lại dáng vẻ lười biếng vừa rồi, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Người đàn ông nhàn nhạt đáp, nhưng anh ta quay đi chỗ khác và không nhìn vào mắt Hà Dĩ Phong Nhưng trong lòng anh ta cũng không rõ, chuyện này xảy ra đã ba năm, tại sao có người đột nhiên ra tay điều tra.
“Không biết sao, vậy anh giải thích chuyện này như thế nào?”
Hà Dĩ Phong vừa đưa mắt,Mạnh bước đến và nắm lấy cằm của người đàn ông, buộc anh ta nhìn vào màn hình.
chắn sẽ không bỏ qua đâu cho nên chú Hàng chắc chắn không có sức để lo chuyện này”
Hà Dĩ Phong tức giận bước đến ngồi xuống, dang hai tay ra.
“Vậy thì chuyện của Jackson, khi nào mới giải quyết xong được!”
Lê Minh Nguyệt cắn một miếng táo nữa, nhìn về phía Hà Dĩ Phong, có chút bất đắc dĩ. Thật ra Hã Dĩ Phong có thể bỏ qua chuyện này nhưng anh ta lại cứ lao vào như một con thiêu thân “Chuyện này em không cần phải lo lắng nữa, đã có cảnh sát, hơn nữa còn có anh với Lâm Quân nữa”
Theo kế hoạch của Lâm Quân, mệnh lệnh vừa được giao cho thuộc hạ ở Mĩ, cho nên anh ta tin rằng chuyện này sẽ sớm có kết quả.
Thế nhưng, đối với chuyện nhỏ, anh ta với Lâm Quân có cùng quan điểm với nhau cho nên Lê Minh Nguyệt không cần biết nhiều về chuyện này Đây có thể coi là một loại bảo vệ cho Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh Thời gian trôi qua nhanh chóng, 2 ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt, Hà Dĩ Phong và thuộc hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ “Mau nói thật!”
Mạnh nhìn người bị trói trên cột đá giấy giụa, bất mãn chửi một câu Người đàn ông bị che mắt và không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Giọng nói phát ra nghe có vẻ đặc biệt šy người là ai?”
“Bọn tao là ai không quan trọng? Chỉ cần biết là mày đắc tội với không nên đắc tội!”
Một tên thuộc hạ tiến đến vỗ đầu anh ta, miệng ngậm điếu thuốc, bộ dáng trông rất đáng sợ. Người đàn ông sao có thể chịu được điều này, trước đây anh ta toàn đi bắt cóc người khác, từ lúc nào mà lại đến lượt anh ta bị bắt cóc Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma Người đàn ông nghiến răng vì tức giận.
“Đại ca, em trói tên này đến cho anh đây!”
Mạnh kết nối với Hà Dĩ Phong, camera máy tính hướng vào người đàn ông bị trói, người đàn ông nghe thấy âm thanh và vểnh tai lên để phân biệt.
“Làm tốt lắm”
Hà Dĩ Phong liếc nhìn Lâm Quân phía sau, và Lâm Quân gật đầu.
“Bắt đầu đi!”
Hà Dĩ Phong dựa vào chiếc ghế đẩu với hai tay chống tựa lưng, và lười biếng nói.
“Vâng ạ”Mạnh gật đầu, quay người bước tới người đàn ông, xé vải đen trên mắt anh ta.
Bị kích thích bởi ánh sáng mạnh, người đàn ông lắc đầu, sau khi thích ứng được với ánh sáng, anh ta quay sang nhìn Mạnh rồi nhìn về phía máy tính “Mấy người là ai, chúng ta không có ân oán không hận, tại sao lại bắt cóc tôi?
Người đàn ông nhìn vào màn hình mà không sợ hãi, mà chỉ tỏ ra nghỉ ngờ.
“Ồ” Anh không biết tôi nhưng tôi đương nhiên là biết anh” Hà Dĩ Phong cười lạnh.
“Anh biết tôi?” Người đàn ông giật mình. Anh ta có trí nhớ rất tốt, dáng vẻ của người đàn ông này trông giống như người phụ nữ, lại mang vẻ mặt tà mị, nếu đã gặp một lần thì chắc chắn sẽ nhớ lâu, thế nhưng anh ta lại chẳng có ấn tượng gì về người này “Tôi không thích nói nhảm! Ba năm trước là ai xúi giục anh bắt cóc Lê Nhật Linh? Còn nữa, Jackson với anh có quan hệ gì?”
Hà Dĩ Phong thu lại dáng vẻ lười biếng vừa rồi, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Người đàn ông nhàn nhạt đáp, nhưng anh ta quay đi chỗ khác và không nhìn vào mắt Hà Dĩ Phong Nhưng trong lòng anh ta cũng không rõ, chuyện này xảy ra đã ba năm, tại sao có người đột nhiên ra tay điều tra.
“Không biết sao, vậy anh giải thích chuyện này như thế nào?”
Hà Dĩ Phong vừa đưa mắt,Mạnh bước đến và nắm lấy cằm của người đàn ông, buộc anh ta nhìn vào màn hình.
Bình luận facebook