Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1036
“Mày muốn báo cảnh sát bắt tao sao? Mày dám không? Chỉ sợ mày đã từng có tiền án, hình như là nhiều hơn so với vụ án 3 năm trước?”
Hà Dĩ Phong nheo mắt nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhận ra Hà Vi Nhiên không phải là người bình thường.
“Hừ!“Xem ra mày cũng khá thông minh, quay về tiếp tục làm chó đi, tao.
khó có ý kiến, chỉ là tao khuyên mày một câu, quay đầu là bờ”
“Đừng có mở miệng ra là nhân từ đạo đức, những người đạo đức giả tao thấy nhiều rồi. Có vài người, có thấy gì cao thượng hơn tao đâu.”
Hắn ta không sao cả nói.
“Hết thuốc cứu.”
Hà Dĩ Phong lười phải tiếp tục hao phí nước miếng với hắn ta, liếc nhìn Mạnh, sau đó nhanh chóng ngắt kết nối, “Người anh em, đúng là thần thám nha!”
Hà Dĩ Phong xoay người vỗ vỗ vai của Lâm Quân, tấm tắc khen ngợi.
“Cậu cũng vậy, nền điện ảnh Việt Nam thiếu cậu một giải Cánh Diều ‘Vàng “Lâm Quân đứng dậy, lắc lắc đầu.
“Không, không, tôi phải là nam diễn viên xuất sắc nhất của Oscar mới đúng“Hà Vi Nhiên chậc một tiếng, lại bắt đầu tự kỷ và kết quả là chỉ nhận được con mắt trợn trắng của Lâm Quân, tiến lên vài bước.
“Ê, chuyện này chỉ mới xác nhận có liên quan đến nhà họ Trần, cậu đi đâu đấy, không lẽ lại định cho tôi dọn một đống lộn xộn nữa à!”
Hà Vi Nhiên gấp gáp theo sau, lần này không thể bị Lâm Quân gài nữa.
“Sao, cậu rén à?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Hà Dĩ Phong.
“Không phải vậy đâu. Chỉ là chuyện này càng thêm khó khăn. Dù sao nhà họ Trần và Nhật Linh cũng có chút tình cảm”
Hà Dĩ Phong thản nhiên nói, anh ta không ngờ mặt Lâm Quân đột nhiên đen lại, liền nhớ ra Lê Nhật Linh là vì nhà James mà rời khỏi Lâm Quân ba năm, Lâm Quân ba năm đó trở nên thay đổi rất nhiều. Suýt nữa thì bị trâm cảm, tuy cuối cùng Nhật Linh cũng quay lại nhưng cô lại lôi ra biết bao nhiêu chuyện rối loạn.
“Này này này, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng nóng nảy sinh giận nha!”
Hà Dĩ Phong vung tay lên, vội vàng lui về phía sau, mặt Lâm Quân sắp đen như đít nồi tồi.
Lâm Quân trừng anh ta một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Hà Dĩ Phong.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà công ty, lông mày Lâm Quân vẫn chưa buông lỏng, bây giờ dù thế nào vẫn phải hỏi Trần Hi Tuấn cho rõ.
Mở điện thoại, dừng một hồi ngay tên Trần Hi Tuấn, Lâm Quân mới bấm bấm gọi.
“Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang bận!”
Giọng nữ trong trẻo ở đầu dây bên kia khiến trái tim Lâm Quân nhốn nháo.
Vô cùng căm phẫn gọi lại lần nữa, vẫn bận.
Lâm Quân không chút do dự kêu trợ lý Lưu kiểm tra vé máy bay đi Mỹ, mua vé sớm nhất buổi chiều, đi thẳng ra sân bay.
Mạnh mẽ vang dội làm người khá không có cơ hội phản ứng.
Tại sân bay nước Mỹ.
“Sao? Bây giờ biết nghe điện thoại ri “Lâm Quân!”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Quân, Trần Hi Tuấn đang chỉnh sửa tài liệu của công ty cho rằng mình nhìn nhầm.
“Nhật Linh có chuyện gì sao? Sao anh lại gọi cho tôi?”
Lâm Quân sẽ không khi không mà gọi cậu ra, có thể nói là không có việc sẽ không đến điện Tam Bảo, có thể là Nhật Linh có cái gì không ổn, cậu ta ngừng làm việc, cảm giác tim mình như thắt lại.
Hà Dĩ Phong nheo mắt nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhận ra Hà Vi Nhiên không phải là người bình thường.
“Hừ!“Xem ra mày cũng khá thông minh, quay về tiếp tục làm chó đi, tao.
khó có ý kiến, chỉ là tao khuyên mày một câu, quay đầu là bờ”
“Đừng có mở miệng ra là nhân từ đạo đức, những người đạo đức giả tao thấy nhiều rồi. Có vài người, có thấy gì cao thượng hơn tao đâu.”
Hắn ta không sao cả nói.
“Hết thuốc cứu.”
Hà Dĩ Phong lười phải tiếp tục hao phí nước miếng với hắn ta, liếc nhìn Mạnh, sau đó nhanh chóng ngắt kết nối, “Người anh em, đúng là thần thám nha!”
Hà Dĩ Phong xoay người vỗ vỗ vai của Lâm Quân, tấm tắc khen ngợi.
“Cậu cũng vậy, nền điện ảnh Việt Nam thiếu cậu một giải Cánh Diều ‘Vàng “Lâm Quân đứng dậy, lắc lắc đầu.
“Không, không, tôi phải là nam diễn viên xuất sắc nhất của Oscar mới đúng“Hà Vi Nhiên chậc một tiếng, lại bắt đầu tự kỷ và kết quả là chỉ nhận được con mắt trợn trắng của Lâm Quân, tiến lên vài bước.
“Ê, chuyện này chỉ mới xác nhận có liên quan đến nhà họ Trần, cậu đi đâu đấy, không lẽ lại định cho tôi dọn một đống lộn xộn nữa à!”
Hà Vi Nhiên gấp gáp theo sau, lần này không thể bị Lâm Quân gài nữa.
“Sao, cậu rén à?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Hà Dĩ Phong.
“Không phải vậy đâu. Chỉ là chuyện này càng thêm khó khăn. Dù sao nhà họ Trần và Nhật Linh cũng có chút tình cảm”
Hà Dĩ Phong thản nhiên nói, anh ta không ngờ mặt Lâm Quân đột nhiên đen lại, liền nhớ ra Lê Nhật Linh là vì nhà James mà rời khỏi Lâm Quân ba năm, Lâm Quân ba năm đó trở nên thay đổi rất nhiều. Suýt nữa thì bị trâm cảm, tuy cuối cùng Nhật Linh cũng quay lại nhưng cô lại lôi ra biết bao nhiêu chuyện rối loạn.
“Này này này, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng nóng nảy sinh giận nha!”
Hà Dĩ Phong vung tay lên, vội vàng lui về phía sau, mặt Lâm Quân sắp đen như đít nồi tồi.
Lâm Quân trừng anh ta một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Hà Dĩ Phong.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà công ty, lông mày Lâm Quân vẫn chưa buông lỏng, bây giờ dù thế nào vẫn phải hỏi Trần Hi Tuấn cho rõ.
Mở điện thoại, dừng một hồi ngay tên Trần Hi Tuấn, Lâm Quân mới bấm bấm gọi.
“Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang bận!”
Giọng nữ trong trẻo ở đầu dây bên kia khiến trái tim Lâm Quân nhốn nháo.
Vô cùng căm phẫn gọi lại lần nữa, vẫn bận.
Lâm Quân không chút do dự kêu trợ lý Lưu kiểm tra vé máy bay đi Mỹ, mua vé sớm nhất buổi chiều, đi thẳng ra sân bay.
Mạnh mẽ vang dội làm người khá không có cơ hội phản ứng.
Tại sân bay nước Mỹ.
“Sao? Bây giờ biết nghe điện thoại ri “Lâm Quân!”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Quân, Trần Hi Tuấn đang chỉnh sửa tài liệu của công ty cho rằng mình nhìn nhầm.
“Nhật Linh có chuyện gì sao? Sao anh lại gọi cho tôi?”
Lâm Quân sẽ không khi không mà gọi cậu ra, có thể nói là không có việc sẽ không đến điện Tam Bảo, có thể là Nhật Linh có cái gì không ổn, cậu ta ngừng làm việc, cảm giác tim mình như thắt lại.