Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1079
“Xin lỗi cô, đây là chồng của bệnh nhân trong kia, anh ấy lo lắng quá”
Cô y tá hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Quân một cái rồi lắc lắc cánh tay đau nhức.
“Bệnh nhân bị mất nhiều máu. Nhưng cô ấy có nhóm máu RH, lượng dự trữ máu của bệnh viện không đủ.
“Tôi, y tá, lấy máu của tôi”
Lê Minh Nguyệt xông tới.
“Cô có nhóm máu Rh sao?”
“Trước đây tôi cũng hiến máu mấy lần rồi, không có vấn đề gì đâu”
Lê Minh Nguyệt gật đầu.
“Vậy cô đi theo tôi.”
Y tá liếc nhìn Lê Minh Nguyệt rồi quay người rời đi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”
Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đang an ủi Lâm Quân rồi cô nhanh chóng chạy theo y tá.
Thời gian cứ trôi qua, Lâm Quân không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, anh chỉ biết bầu trời bên ngoài đã chuyển từ ban ngày sang ban đêm.
Mọi người đều đứng chờ ngoài hành lang, thời gian trôi qua rất lâu, không gian bao phủ một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.
“Cạch!”
Một âm thanh vang lên, mọi người ai nấy đều đứng phắt dậy, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra rồi.
Một bác sĩ nam bước ra, trông ông có vẻ hơi mệt mỏi.
Lâm Quân muốn bước lên trên để hỏi tình hình của cô nhưng anh không dám mở miệng.
Hà Dĩ Phong thấy Lâm Quân như vậy thì anh ta bước đến chỗ bác sĩ.
“Bác sĩ, bệnh nhân trong đó thế nào rồi?”
Người hỏi câu này không phải là Hà Dĩ Phong mà là Hoàng Ánh.
Giọng bà hơi nghèn nghẹn, tâm trạng rất không tốt.
“Chỉ còn cách vài phân nữa là con dao đâm trúng tim rồi. Nhưng trường hợp này cũng coi như là một kỳ tích, tim bệnh nhân lại thừa ra vài phân nên không bị đâm trúng phần nguy hiểm. Bệnh nhân đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, đưa ra lời giải thích.
Lâm Quân cũng thở phào một hơi, anh lùi về phía sau hai bước rồi đứng dựa vào tường. Anh dường như đã bám vào được một cái phao cứu sinh. Lâm Quân cảm giác như mình vừa trải qua một kiếp nạn.
“Nhưng cơ thể của bệnh nhân đang rất yếu, lúc nào cô ấy tỉnh lại được phải xem nghị lực của chính cô ấy”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ”
Hoàng Ánh lau nước mắt và ôm chặt lấy cánh tay của cha Lâm.
“Nhật Linh là người tốt, con bé nhất định được ông trời phù hộ, nhất định không có chuyện gì đâu.”
Cha Lâm võ vai Hoàng Ánh, ông cũng thở phào một hơi.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, Nhật Linh nhà chúng ta nhất định không có chuyện gì đâu.”
Hoàng Ánh gật đầu liên tục.
“Nhật Linh sao.
Lê Minh Nguyệt cảm thấy mình giống như bị cảm nắng vậy, đầu cô mơ màng không tỉnh táo còn cả người cô thì rất nặng.
Cô y tá hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Quân một cái rồi lắc lắc cánh tay đau nhức.
“Bệnh nhân bị mất nhiều máu. Nhưng cô ấy có nhóm máu RH, lượng dự trữ máu của bệnh viện không đủ.
“Tôi, y tá, lấy máu của tôi”
Lê Minh Nguyệt xông tới.
“Cô có nhóm máu Rh sao?”
“Trước đây tôi cũng hiến máu mấy lần rồi, không có vấn đề gì đâu”
Lê Minh Nguyệt gật đầu.
“Vậy cô đi theo tôi.”
Y tá liếc nhìn Lê Minh Nguyệt rồi quay người rời đi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”
Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đang an ủi Lâm Quân rồi cô nhanh chóng chạy theo y tá.
Thời gian cứ trôi qua, Lâm Quân không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, anh chỉ biết bầu trời bên ngoài đã chuyển từ ban ngày sang ban đêm.
Mọi người đều đứng chờ ngoài hành lang, thời gian trôi qua rất lâu, không gian bao phủ một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.
“Cạch!”
Một âm thanh vang lên, mọi người ai nấy đều đứng phắt dậy, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra rồi.
Một bác sĩ nam bước ra, trông ông có vẻ hơi mệt mỏi.
Lâm Quân muốn bước lên trên để hỏi tình hình của cô nhưng anh không dám mở miệng.
Hà Dĩ Phong thấy Lâm Quân như vậy thì anh ta bước đến chỗ bác sĩ.
“Bác sĩ, bệnh nhân trong đó thế nào rồi?”
Người hỏi câu này không phải là Hà Dĩ Phong mà là Hoàng Ánh.
Giọng bà hơi nghèn nghẹn, tâm trạng rất không tốt.
“Chỉ còn cách vài phân nữa là con dao đâm trúng tim rồi. Nhưng trường hợp này cũng coi như là một kỳ tích, tim bệnh nhân lại thừa ra vài phân nên không bị đâm trúng phần nguy hiểm. Bệnh nhân đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, đưa ra lời giải thích.
Lâm Quân cũng thở phào một hơi, anh lùi về phía sau hai bước rồi đứng dựa vào tường. Anh dường như đã bám vào được một cái phao cứu sinh. Lâm Quân cảm giác như mình vừa trải qua một kiếp nạn.
“Nhưng cơ thể của bệnh nhân đang rất yếu, lúc nào cô ấy tỉnh lại được phải xem nghị lực của chính cô ấy”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ”
Hoàng Ánh lau nước mắt và ôm chặt lấy cánh tay của cha Lâm.
“Nhật Linh là người tốt, con bé nhất định được ông trời phù hộ, nhất định không có chuyện gì đâu.”
Cha Lâm võ vai Hoàng Ánh, ông cũng thở phào một hơi.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, Nhật Linh nhà chúng ta nhất định không có chuyện gì đâu.”
Hoàng Ánh gật đầu liên tục.
“Nhật Linh sao.
Lê Minh Nguyệt cảm thấy mình giống như bị cảm nắng vậy, đầu cô mơ màng không tỉnh táo còn cả người cô thì rất nặng.
Bình luận facebook