Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1082
Chương 1082
James thay đổi liên tục như thể làm Minh trở tay không kịp, anh ta phát hiện ra mình không thể nhìn thấu ông chủ này dù chỉ là một chút.
“Có thể cứu được cô ấy là vinh hạnh của tôi”
“Cậu muốn có phần thưởng gì?”
“Tôi không cần thưởng gì, tôi rất vui vì có thể làm việc cho ông chủ”
“Ha ha ha”
Tự nhiên James cười lớn, âm thanh vang ra khắp căn phòng, Minh không rõ đâu là thật đâu là giả.
“Cậu thanh niên, làm cho tốt tôi không bạc đãi cậu đâu”
“Vâng”
“Lần này các cậu phạm tội bắt cóc. Jackson đã chết, người bị hại lại không rõ sống chết. Các cậu từ chối khai ra người đứng đẳng sau điều khiển, vậy thì tội danh của các cậu sẽ tính cả tội bắt cóc và tội bao che.
Đến lúc đó các cậu nghĩ mình có gánh được hậu quả không?”
Mấy tên đàn em đeo còng tay cúi đầu xuống, chúng lén nhìn nhau.
Hai người cảnh sát cũng nhìn nhau, bọn họ đã đồng ý với Hà Dĩ Phong sẽ cố gắng moi được manh mối từ người những tên đàn em này.
Gia đình Hà Dĩ Phong làm về chính trị nên chỉ cần anh ta và Lâm Quân đến trung tâm thương mại ra oai một hồi thì kiểu gì cũng giúp ích được cho công việc của anh ta.
Thấy mấy tên đàn em đã có vẻ xiêu lòng, mấy người cảnh sát bắt đầu dụ dỗ bọn chúng.
“Các cậu chỉ cần khai ra đã nghe theo lệnh của ai thì các cậu sẽ có cơ hội được giảm án. Mấy cậu ở đây hầu hết đều đã có gia đình, có cha mẹ và con cái cần chăm sóc. Nếu không phải phạm những tội không thể quay đầu được thì vẫn còn cơ hội làm người tốt”
Người cảnh sát vừa nói chuyện đã ở đồn cảnh sát được mấy năm nên cũng hiểu biết về tâm lý tội phạm. Mấy tên đàn em này cũng vì lợi ích nên mới đi theo Jackson, trong lòng vẫn còn lương tri nên vẫn còn thể nói chuyện phải trái với bọn chúng được.
Mấy tên này đúng là không thể kiên nhẫn được nữa, bọn chúng bắt đầu bàn bạc với nhau.
“Chúng tôi hoàn toàn không biết ông chủ đứng sau là ai, chỉ có Jackson liên hệ với chúng tôi.” Sau đó không lâu, một tên đàn em dũng cảm nói trước.
“Ồ, vậy sao?”
Người cảnh sát già nhìn cả bọn một lượt, hình như ông chưa có ý định bỏ qua. Thông tin này không có giá trị gì với bọn họ và càng không thể giúp bọn chúng giảm án.
Cùng lúc đó trong bệnh viện, Lê Minh Nguyệt nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game.
“Nào, uống bát canh gà này đi nào”
Hà Dĩ Phong đỡ Lê Minh Nguyệt dậy, cầm lấy điện thoại trong tay cô. Một tay anh ta cầm bát, một tay cầm thìa, nhẹ nhàng thổi phần nước canh trong chiếc thìa rồi đưa đến gần miệng của cô.
“Thực ra em không sao đâu, cũng chỉ bớt đi một ít máu thôi mà.
Chẳng mấy mà em hồi phục lại được”
Lê Minh Nguyệt bĩu bíu môi không hài lòng vì Hà Dĩ Phong lấy mất điện thoại của cô, nhưng thật ra cô cũng thấy cảm động vì anh làm nhiều chuyện cho cô như vậy. Cô vén tay áo lên để gồng cơ bắp cho Hà Dĩ Phong xem.
Cô rất đắc ý vì trông mình vẫn rất khỏe mạnh.
“Được rồi, được rồi, em đừng thể hiện nữa, mau uống canh gà đi.”
Hà Dĩ Phong mỉm cười, Lê Minh Nguyệt như thế càng làm anh thấy đáng yêu và đau lòng. Chút cơ bắp đó của cô thật sự không đủ cho.
người khác nhìn.
“Em muốn đi xem Nhật Linh chút đã. Cũng không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi”
“Em uống xong canh thì anh cho em đi” Hà Dĩ Phong nhướn mày, anh lại đưa một thìa canh tới.
James thay đổi liên tục như thể làm Minh trở tay không kịp, anh ta phát hiện ra mình không thể nhìn thấu ông chủ này dù chỉ là một chút.
“Có thể cứu được cô ấy là vinh hạnh của tôi”
“Cậu muốn có phần thưởng gì?”
“Tôi không cần thưởng gì, tôi rất vui vì có thể làm việc cho ông chủ”
“Ha ha ha”
Tự nhiên James cười lớn, âm thanh vang ra khắp căn phòng, Minh không rõ đâu là thật đâu là giả.
“Cậu thanh niên, làm cho tốt tôi không bạc đãi cậu đâu”
“Vâng”
“Lần này các cậu phạm tội bắt cóc. Jackson đã chết, người bị hại lại không rõ sống chết. Các cậu từ chối khai ra người đứng đẳng sau điều khiển, vậy thì tội danh của các cậu sẽ tính cả tội bắt cóc và tội bao che.
Đến lúc đó các cậu nghĩ mình có gánh được hậu quả không?”
Mấy tên đàn em đeo còng tay cúi đầu xuống, chúng lén nhìn nhau.
Hai người cảnh sát cũng nhìn nhau, bọn họ đã đồng ý với Hà Dĩ Phong sẽ cố gắng moi được manh mối từ người những tên đàn em này.
Gia đình Hà Dĩ Phong làm về chính trị nên chỉ cần anh ta và Lâm Quân đến trung tâm thương mại ra oai một hồi thì kiểu gì cũng giúp ích được cho công việc của anh ta.
Thấy mấy tên đàn em đã có vẻ xiêu lòng, mấy người cảnh sát bắt đầu dụ dỗ bọn chúng.
“Các cậu chỉ cần khai ra đã nghe theo lệnh của ai thì các cậu sẽ có cơ hội được giảm án. Mấy cậu ở đây hầu hết đều đã có gia đình, có cha mẹ và con cái cần chăm sóc. Nếu không phải phạm những tội không thể quay đầu được thì vẫn còn cơ hội làm người tốt”
Người cảnh sát vừa nói chuyện đã ở đồn cảnh sát được mấy năm nên cũng hiểu biết về tâm lý tội phạm. Mấy tên đàn em này cũng vì lợi ích nên mới đi theo Jackson, trong lòng vẫn còn lương tri nên vẫn còn thể nói chuyện phải trái với bọn chúng được.
Mấy tên này đúng là không thể kiên nhẫn được nữa, bọn chúng bắt đầu bàn bạc với nhau.
“Chúng tôi hoàn toàn không biết ông chủ đứng sau là ai, chỉ có Jackson liên hệ với chúng tôi.” Sau đó không lâu, một tên đàn em dũng cảm nói trước.
“Ồ, vậy sao?”
Người cảnh sát già nhìn cả bọn một lượt, hình như ông chưa có ý định bỏ qua. Thông tin này không có giá trị gì với bọn họ và càng không thể giúp bọn chúng giảm án.
Cùng lúc đó trong bệnh viện, Lê Minh Nguyệt nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game.
“Nào, uống bát canh gà này đi nào”
Hà Dĩ Phong đỡ Lê Minh Nguyệt dậy, cầm lấy điện thoại trong tay cô. Một tay anh ta cầm bát, một tay cầm thìa, nhẹ nhàng thổi phần nước canh trong chiếc thìa rồi đưa đến gần miệng của cô.
“Thực ra em không sao đâu, cũng chỉ bớt đi một ít máu thôi mà.
Chẳng mấy mà em hồi phục lại được”
Lê Minh Nguyệt bĩu bíu môi không hài lòng vì Hà Dĩ Phong lấy mất điện thoại của cô, nhưng thật ra cô cũng thấy cảm động vì anh làm nhiều chuyện cho cô như vậy. Cô vén tay áo lên để gồng cơ bắp cho Hà Dĩ Phong xem.
Cô rất đắc ý vì trông mình vẫn rất khỏe mạnh.
“Được rồi, được rồi, em đừng thể hiện nữa, mau uống canh gà đi.”
Hà Dĩ Phong mỉm cười, Lê Minh Nguyệt như thế càng làm anh thấy đáng yêu và đau lòng. Chút cơ bắp đó của cô thật sự không đủ cho.
người khác nhìn.
“Em muốn đi xem Nhật Linh chút đã. Cũng không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi”
“Em uống xong canh thì anh cho em đi” Hà Dĩ Phong nhướn mày, anh lại đưa một thìa canh tới.
Bình luận facebook