Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1093
Chương 1093
Điếu thuốc đã hết nhưng ông cũng không phát hiện ra. Ông vô tình làm nó rơi xuống đất, tàn lửa rơi xuống đất, cháy sáng thêm một chút nữa rồi cũng lụi tàn.
Nó rất giống với tâm trạng lúc này của ông, những chuyện ông cất giấu sâu dưới đáy lòng đều bị lôi lên vì chúng không cam tâm chịu chìm dưới đó, cả trái tim của ông cũng tan nát rã rời.
“Cha, cha bình tĩnh một chút. Những chuyện này đều đã qua, bây giờ Nhật Linh đang ở trong bệnh viện nhưng đã thoát khỏi giai đoạn nguy.
hiểm tới tính mạng rồi. Một cô con gái khác của cha cũng nhất định được ông trời phù hộ, sớm muộn gì chúng ta cũng tìm được cô ấy thôi.
Từ trước đến nay Lâm Quân không biết an ủi người khác nhưng bây giờ anh phát hiện ra mình có thể cảm nhận và đồng cảm với tâm trạng của Lâm Vân Hàng, hiểu rõ được nỗi khổ khuất lấp phía sau một người đàn ông.
Khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Không sao, cha già rồi, những thứ này đều không còn quan trọng nữa. Kiếp này cha và Hạ Hi không có duyên với nhau, kiếp sau cha sẽ tìm cô ấy bù đắp lại. Chuyện James trả thù Nhật Linh, có lẽ là vì hận cha. Cha không ngờ rằng ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa. Có lẽ ông ta cũng thực sự yêu Hạ Hi nên mới đổ lỗi cho cái chết của cô ấy là do cha gây ra. Cha không có gì để nói, nhưng ông ta thực sự không ni con. Hai đứa có lấy chuyện của thế hệ trước đổ lên người hai đứa gì chứ?”
Lê Vân Hàng lấy lại tâm trạng, giống như thể đưa ra quyết định gì đó.
“Mấy năm qua cha đều vì chuyện năm xưa mà không dám gặp ông ta, nhưng xem ra bây giờ phải đi gặp người bạn cũ này rồi.”
“Cha định đến nước Mỹ sao?”
“Ừm, tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược. Bệnh của .James đã ăn sâu lở loét rồi. Sự công kích mà hai đứa gây ra cho ông ta không giải quyết được vấn đề then chốt, căn bản chẳng thấm vào đâu cả. Năm đó chính vì sự nhu nhược hèn nhát của mình mà cha đã đánh mất Hạ Hi.
Bây giờ cha không thể lại vì sự nhu nhược này mà đánh mất đứa con gái được” Ánh mắt Lê Vân Hàng chứa đựng sự kiên định, ông ấy đã trốn tránh nhiều năm như vậy cũng đến lúc phải đối mặt rồi.
“Nhưng bây giờ thủ đoạn của .James rất tàn nhẫn độc ác. Cha với James có quá nhiều hiềm khích với nhau, con sợ rằng ông ta sẽ làm hại cha. Ông ta bây giờ đã trở nên điên cuồng mất trí rồi”
Lâm Quân cau mày, anh còn có đứa con gái bây giờ vẫn chưa rõ tung tích ở đâu, Nhật Linh lại đang ở trong bệnh viện. Anh sợ khi cô tỉnh dậy phát hiện cha mình xảy ra chuyện.
“Không có nhưng nhị gì hết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Được rồi, cha mệt rồi, cúp máy đây. Cha sẽ thu xếp đến nước Mỹ sớm một chuyến”
Lê Vân Hàng nói cúp máy là cúp máy, nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tín hiêu máy bận, Lâm Quân có chút bực bội.
Anh đấm vào thân xe trút giận.
“Đi uống rượu không?”
Giọng nói trầm thấp của Trần Hi Tuấn truyền đến, cậu ta không nhìn Lâm Quân mà nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang nói với không khí.
“Những gì vừa nãy chúng tôi nói cậu đều nghe thấy cả rồi?”
Anh nhìn cậu ta, nếu theo như cách nói của Lê Vân Hàng thì cậu ta và Lê Nhật Linh là chị em cùng mẹ khác cha.
“Hù, nghe thấy rồi, hóa ra tôi và Lê Nhật Linh không phải là có duyên không có phận mà từ lúc sinh ra chúng tôi đã là không thể nào”
Cậu ta quay đầu nhìn Lâm Quân, hơi thở ấy dường như để thả lỏng bản thân sau đó liền mỉm cười, tuy rằng đã hiểu ra nhưng vành mắt lại đỏ lên.
“Tôi nghĩ tôi cần uống một ly”
Điếu thuốc đã hết nhưng ông cũng không phát hiện ra. Ông vô tình làm nó rơi xuống đất, tàn lửa rơi xuống đất, cháy sáng thêm một chút nữa rồi cũng lụi tàn.
Nó rất giống với tâm trạng lúc này của ông, những chuyện ông cất giấu sâu dưới đáy lòng đều bị lôi lên vì chúng không cam tâm chịu chìm dưới đó, cả trái tim của ông cũng tan nát rã rời.
“Cha, cha bình tĩnh một chút. Những chuyện này đều đã qua, bây giờ Nhật Linh đang ở trong bệnh viện nhưng đã thoát khỏi giai đoạn nguy.
hiểm tới tính mạng rồi. Một cô con gái khác của cha cũng nhất định được ông trời phù hộ, sớm muộn gì chúng ta cũng tìm được cô ấy thôi.
Từ trước đến nay Lâm Quân không biết an ủi người khác nhưng bây giờ anh phát hiện ra mình có thể cảm nhận và đồng cảm với tâm trạng của Lâm Vân Hàng, hiểu rõ được nỗi khổ khuất lấp phía sau một người đàn ông.
Khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Không sao, cha già rồi, những thứ này đều không còn quan trọng nữa. Kiếp này cha và Hạ Hi không có duyên với nhau, kiếp sau cha sẽ tìm cô ấy bù đắp lại. Chuyện James trả thù Nhật Linh, có lẽ là vì hận cha. Cha không ngờ rằng ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa. Có lẽ ông ta cũng thực sự yêu Hạ Hi nên mới đổ lỗi cho cái chết của cô ấy là do cha gây ra. Cha không có gì để nói, nhưng ông ta thực sự không ni con. Hai đứa có lấy chuyện của thế hệ trước đổ lên người hai đứa gì chứ?”
Lê Vân Hàng lấy lại tâm trạng, giống như thể đưa ra quyết định gì đó.
“Mấy năm qua cha đều vì chuyện năm xưa mà không dám gặp ông ta, nhưng xem ra bây giờ phải đi gặp người bạn cũ này rồi.”
“Cha định đến nước Mỹ sao?”
“Ừm, tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược. Bệnh của .James đã ăn sâu lở loét rồi. Sự công kích mà hai đứa gây ra cho ông ta không giải quyết được vấn đề then chốt, căn bản chẳng thấm vào đâu cả. Năm đó chính vì sự nhu nhược hèn nhát của mình mà cha đã đánh mất Hạ Hi.
Bây giờ cha không thể lại vì sự nhu nhược này mà đánh mất đứa con gái được” Ánh mắt Lê Vân Hàng chứa đựng sự kiên định, ông ấy đã trốn tránh nhiều năm như vậy cũng đến lúc phải đối mặt rồi.
“Nhưng bây giờ thủ đoạn của .James rất tàn nhẫn độc ác. Cha với James có quá nhiều hiềm khích với nhau, con sợ rằng ông ta sẽ làm hại cha. Ông ta bây giờ đã trở nên điên cuồng mất trí rồi”
Lâm Quân cau mày, anh còn có đứa con gái bây giờ vẫn chưa rõ tung tích ở đâu, Nhật Linh lại đang ở trong bệnh viện. Anh sợ khi cô tỉnh dậy phát hiện cha mình xảy ra chuyện.
“Không có nhưng nhị gì hết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Được rồi, cha mệt rồi, cúp máy đây. Cha sẽ thu xếp đến nước Mỹ sớm một chuyến”
Lê Vân Hàng nói cúp máy là cúp máy, nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tín hiêu máy bận, Lâm Quân có chút bực bội.
Anh đấm vào thân xe trút giận.
“Đi uống rượu không?”
Giọng nói trầm thấp của Trần Hi Tuấn truyền đến, cậu ta không nhìn Lâm Quân mà nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang nói với không khí.
“Những gì vừa nãy chúng tôi nói cậu đều nghe thấy cả rồi?”
Anh nhìn cậu ta, nếu theo như cách nói của Lê Vân Hàng thì cậu ta và Lê Nhật Linh là chị em cùng mẹ khác cha.
“Hù, nghe thấy rồi, hóa ra tôi và Lê Nhật Linh không phải là có duyên không có phận mà từ lúc sinh ra chúng tôi đã là không thể nào”
Cậu ta quay đầu nhìn Lâm Quân, hơi thở ấy dường như để thả lỏng bản thân sau đó liền mỉm cười, tuy rằng đã hiểu ra nhưng vành mắt lại đỏ lên.
“Tôi nghĩ tôi cần uống một ly”
Bình luận facebook