Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1097
Chương 1097
Lâm Quân thở dài, anh duỗi tay xoa xoa trán: “Chuyện này nói ra quả thật rất dài, đợi khi nào trở về tôi có cho cậu chỉ tiết”
“Cậu tra ra được rồi? Nói ra rất dài vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Hà Dĩ Phong vừa nghe được Lâm Quân đã tra ra được tin tức, anh ta nào có dễ dàng buông tha cho Lâm Quân đến vậy, vấn đề này ngay cả anh ta cũng không thể nghĩ ra nổi chứ nói gì tới Lâm Quân, không ngờ vậy mà Lâm Quân có thể tra được, nếu Lâm Quân không nói ra thì anh ta làm sao có thể an tâm cho nổi?
Lâm Quân cười nhẹ, anh quyết định tắt máy: “Trở về rồi nói cho cậu, điện thoại đường dài tốn phí”
“Mẹ nó chứ! Cậu đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị mà lúc này còn tiếc tiền điện thoại à? Cậu là kẻ vắt cổ chày ra nước sao?”
“Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt được cha ông dạy bảo từ ngàn đời nay, lẽ nào Hà Dĩ Phong cậu không hiểu sao?” Lâm Quân vô cùng thỏa mãn đấu võ mồm với Hà Dĩ Phong, biết tin Lê Nhật Linh đã tỉnh lại, anh cũng yên tâm hơn nhiều, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn trước.
“Cút” Hà Dĩ Phong nói không lại Lâm Quân, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lâm Quân ở phía bên kia đầu dây điện thoại nhướng mày cười.
“Tỉnh sớm vậy sao?”
“Cậu không phải cũng tỉnh rồi đấy thôi?” Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn bước từ trên lầu xuống, hỏi ngược lại cậu ta.
“Đúng vậy, tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, trong đầu cảm thấy rất rối ren hỗn loạn”
“Tôi cũng vậy, không thể ngủ nổi” Lâm Quân gật đầu tán thành.
“Tôi vừa thấy anh nói chuyện điện thoại, Lê Nhật Linh thế nào rồi?”
“Cô ấy tỉnh lại rồi” Trong mắt Lâm Quân hàm chứa ý cười, tựa hồ chỉ cần nhắc đến Lê Nhật Linh là anh sẽ đột nhiên trở nên dịu dàng hơn vậy.
“Vậy còn anh?” Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, theo lý thuyết nếu nghe được tin này hẳn là anh sẽ vội vàng không chịu nổi mà chạy ngay đến Thành phố Hà Nội để gặp Lê Nhật Linh chứ.
“Tôi chắc chắn phải về, có điều, bây giờ tôi muốn ở đây đợi một người” Lâm Quân cười cười ngồi xuống, trước đây anh có chút khó chịu với Trần Hi Tuấn vì chuyện của Lê Nhật Linh, nhưng trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc với Trần Hi Tuấn, hơn nữa khi biết Trần Hi Tuấn là em trai Lê Nhật Linh, Lâm Quân cũng không còn cảm thấy ghét Trần Hi Tuấn nữa.
Đợi một người? Rốt cuộc là ai có thể khiến Lâm Quân không quay trở về tìm Lê Nhật Linh ngay lập tức mà còn ở lại nước Mỹ để chờ chứ?
“Chờ ai?” Trần Hi Tuấn vô thức hỏi một câu.
Lâm Quân vỗ vỗ bả vai Trần Hi Tuấn: “Chuyện của người đời trước để cho bọn họ tự nói chuyện với nhau đi, dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng phải đặt lương tâm và đạo đức lên hàng đầu, có điều, Trần Hi Tuấn, tôi phải nhắc nhở cậu điều này, nếu sau này chúng ta làm như vậy mà .James vẫn rút lui, vậy thì tôi sẽ không nhân từ mà nương tay nữa đâu”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, ánh mắt Lâm Quân vô cùng kiên định, vẻ mặt anh cũng rất nghiêm túc, khóe môi anh khẽ cong lên, lúc này thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi biết, mỗi người đều có một người mà bản thân muốn bảo vệ, nếu như thật sự như vậy, cậu cũng là bị dồn tới đường cùng.”
“Anh! Ý anh là muốn giúp Lâm Quân đối phó với cha mình hay sao?”
Trần Hi Lam mở to hai mắt đi tới, cũng không biết cô ta đã nghe được từ khi nào.
€ô ta mím chặt môi, rốt cuộc thì cảm tính vẫn chiến thắng lý trí, Trần Hi Lam chất vất Trần Hi Tuấn: “Em không đồng ý! Cho dù cha có thật sự làm sai nhiều chuyện đi chăng nữa, cho dù ông ấy phạm phải ác tày trời, chẳng lẽ chúng ta không khuyên giải được ông ấy sao? Nói sao đi nữa ông ấy cũng là cha của chúng ta!”
“Trần Hi Lam, em bình tĩnh một chút, anh chỉ nói ngộ nhỡ thì phải bất đắc dĩ thôi”
“Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ chống lại cha sao? Anh sẽ giúp bọn họ? Đưa cha mình vào tù sao? Đẩy cha vào đường cùng?” Trần Hi Tuấn vừa nói vừa chỉ thằng vào Lâm Quân, cô ta bước tới gần Trần Hi Tuấn, ánh mắt đỏ ngầu lên.
Lâm Quân thở dài, anh duỗi tay xoa xoa trán: “Chuyện này nói ra quả thật rất dài, đợi khi nào trở về tôi có cho cậu chỉ tiết”
“Cậu tra ra được rồi? Nói ra rất dài vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Hà Dĩ Phong vừa nghe được Lâm Quân đã tra ra được tin tức, anh ta nào có dễ dàng buông tha cho Lâm Quân đến vậy, vấn đề này ngay cả anh ta cũng không thể nghĩ ra nổi chứ nói gì tới Lâm Quân, không ngờ vậy mà Lâm Quân có thể tra được, nếu Lâm Quân không nói ra thì anh ta làm sao có thể an tâm cho nổi?
Lâm Quân cười nhẹ, anh quyết định tắt máy: “Trở về rồi nói cho cậu, điện thoại đường dài tốn phí”
“Mẹ nó chứ! Cậu đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị mà lúc này còn tiếc tiền điện thoại à? Cậu là kẻ vắt cổ chày ra nước sao?”
“Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt được cha ông dạy bảo từ ngàn đời nay, lẽ nào Hà Dĩ Phong cậu không hiểu sao?” Lâm Quân vô cùng thỏa mãn đấu võ mồm với Hà Dĩ Phong, biết tin Lê Nhật Linh đã tỉnh lại, anh cũng yên tâm hơn nhiều, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn trước.
“Cút” Hà Dĩ Phong nói không lại Lâm Quân, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lâm Quân ở phía bên kia đầu dây điện thoại nhướng mày cười.
“Tỉnh sớm vậy sao?”
“Cậu không phải cũng tỉnh rồi đấy thôi?” Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn bước từ trên lầu xuống, hỏi ngược lại cậu ta.
“Đúng vậy, tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, trong đầu cảm thấy rất rối ren hỗn loạn”
“Tôi cũng vậy, không thể ngủ nổi” Lâm Quân gật đầu tán thành.
“Tôi vừa thấy anh nói chuyện điện thoại, Lê Nhật Linh thế nào rồi?”
“Cô ấy tỉnh lại rồi” Trong mắt Lâm Quân hàm chứa ý cười, tựa hồ chỉ cần nhắc đến Lê Nhật Linh là anh sẽ đột nhiên trở nên dịu dàng hơn vậy.
“Vậy còn anh?” Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, theo lý thuyết nếu nghe được tin này hẳn là anh sẽ vội vàng không chịu nổi mà chạy ngay đến Thành phố Hà Nội để gặp Lê Nhật Linh chứ.
“Tôi chắc chắn phải về, có điều, bây giờ tôi muốn ở đây đợi một người” Lâm Quân cười cười ngồi xuống, trước đây anh có chút khó chịu với Trần Hi Tuấn vì chuyện của Lê Nhật Linh, nhưng trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc với Trần Hi Tuấn, hơn nữa khi biết Trần Hi Tuấn là em trai Lê Nhật Linh, Lâm Quân cũng không còn cảm thấy ghét Trần Hi Tuấn nữa.
Đợi một người? Rốt cuộc là ai có thể khiến Lâm Quân không quay trở về tìm Lê Nhật Linh ngay lập tức mà còn ở lại nước Mỹ để chờ chứ?
“Chờ ai?” Trần Hi Tuấn vô thức hỏi một câu.
Lâm Quân vỗ vỗ bả vai Trần Hi Tuấn: “Chuyện của người đời trước để cho bọn họ tự nói chuyện với nhau đi, dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng phải đặt lương tâm và đạo đức lên hàng đầu, có điều, Trần Hi Tuấn, tôi phải nhắc nhở cậu điều này, nếu sau này chúng ta làm như vậy mà .James vẫn rút lui, vậy thì tôi sẽ không nhân từ mà nương tay nữa đâu”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, ánh mắt Lâm Quân vô cùng kiên định, vẻ mặt anh cũng rất nghiêm túc, khóe môi anh khẽ cong lên, lúc này thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi biết, mỗi người đều có một người mà bản thân muốn bảo vệ, nếu như thật sự như vậy, cậu cũng là bị dồn tới đường cùng.”
“Anh! Ý anh là muốn giúp Lâm Quân đối phó với cha mình hay sao?”
Trần Hi Lam mở to hai mắt đi tới, cũng không biết cô ta đã nghe được từ khi nào.
€ô ta mím chặt môi, rốt cuộc thì cảm tính vẫn chiến thắng lý trí, Trần Hi Lam chất vất Trần Hi Tuấn: “Em không đồng ý! Cho dù cha có thật sự làm sai nhiều chuyện đi chăng nữa, cho dù ông ấy phạm phải ác tày trời, chẳng lẽ chúng ta không khuyên giải được ông ấy sao? Nói sao đi nữa ông ấy cũng là cha của chúng ta!”
“Trần Hi Lam, em bình tĩnh một chút, anh chỉ nói ngộ nhỡ thì phải bất đắc dĩ thôi”
“Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ chống lại cha sao? Anh sẽ giúp bọn họ? Đưa cha mình vào tù sao? Đẩy cha vào đường cùng?” Trần Hi Tuấn vừa nói vừa chỉ thằng vào Lâm Quân, cô ta bước tới gần Trần Hi Tuấn, ánh mắt đỏ ngầu lên.
Bình luận facebook