Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1172
Chương 1172
Rõ ràng là không ở cùng nhau bao lâu nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, thật sự ông không nỡ xa mấy đứa nhỏ này.
Buổi chiều, tại một nhà hàng Tây, Trần Hi Lam ngồi ở đó một mình bưồn chán, anh trai ruột cũng lười đi chơi lung tung với cô, nên cô chỉ có thể đang thương mà ra ngoài ăn tối một mình.
Thấy thời tiết bên ngoài mưa dầm rả rích, trong lòng cô như có ngàn vạn con ngựa hoang nhảy qua nhảy lại, thật là xui xẻo, cô ghét những ngày mưa, đây là định luật bất biến trong lòng cô.
Cô ấy chán nản ăn một phần mì Ý, tùy tiện liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác có gì đó sai sai ở đây, người ngồi trong chiếc xe kia cứ nhìn cô chằm chằm.
Trần Hi Lam để ý, chậm rãi nhìn lướt qua, người nọ lập tức liếc mắt đi chỗ khác, cho dù chỉ nhìn được một góc nghiêng gương mặt, Trần Hi Lam cũng thoáng cảm thấy quen thuộc.
“Có thể là ảo giác mà thôi, Trần Hi Lam, chắc chắn là do mày cô đơn lâu quá rồi, ở Việt Nam thì có mấy ai biết mày cơ chứ”
Trần Hi Lam tự vỗ đầu khinh bỉ bản thân, tiếp tục yên lặng ăn mì.
Nhưng vẫn cảm thấy cặp mắt ngoài kia đang nhìn mình. Cô nuốt không trôi nữa, mấy chuyện kiểu này, cô không kiên nhẫn nổi, cô muốn đi ra ngoài xem xem là thần thánh phương nào mà dám đến đây rình trộm mình.
Móc túi ra thanh toán hóa đơn, Trần Hi Lam hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước ra ngoài.
Nhưng chiếc xe rõ ràng mới vừa nãy còn đậu ở bên đường, giờ đã biến mất.
Trần Hi Lam lấy làm lạ, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không tìm ra tung tích người nọ, tức giận giậm chân.
Cũng quá lười để bắt xe, bung dù ra, một mình chậm rãi bước trong mưa.
Một người đàn ông mặc đồ đen, che dù đen đang đứng cách cô không xa, như thể đang đợi cô đi qua.
Trần Hi Lam chầm chậm bước từng bước đến gần, cô không bị cận thị, bóng dáng của người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất thân quen.
Khi còn cách anh ta chưa đầy năm mét, cô dừng lại, cô nhìn anh ta thật cẩn thận, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra đã từng nhìn thấy khuôn mặt này tại một quán bar ở Mỹ, chính anh ta là người đã kéo theo anh em đến đánh cho cái thằng muốn sàm sỡ cô một trận.
Nhưng ngay sau đó, cô còn chưa kịp nói cảm ơn thì anh ta đã biến mất.
“Anh…”
Trần Hi Lam mím môi nhìn Minh đang đứng trước mặt, so với bộ dạng tóc che nửa mặt nhìn có hơi đáng sợ của anh ta trong lần đầu tiên chạm mặt ở quán bar, bây giờ anh ta đã cắt tỉa đầu đinh gọn gàng, giữa hai hàng chân mày toát ra khí khái hào hùng, trông giống trai đẹp nước ngoài hơn nhiều rồi không còn âm u, đáng sợ như trước nữa.
Cũng may là Trần Hi Lam có trí nhớ rất tốt nên chỉ cần gặp một lần là sẽ không quên, chứ không thì có thể không nhận ra được anh ta.
Minh đứng đó, im lặng nhìn cô, cô độc và kiêu ngạo, thực ra lúc nhìn thấy cô tim anh đã sớm đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi vậy, bàn tay cầm ô cũng đổ đầy mồ hôi.
Mấy năm nay đi theo James, chuyện to nhỏ gì cũng từng trải qua rồi, nhưng chưa từng hồi hộp, thế mà lúc này đây, anh đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh.
Thấy anh không lên tiếng, Trần Hi Lam từng bước tiến lại gần anh, tuy rằng trên mặt anh như đang trưng ra bốn chữ “không được đến gần”, nhưng cô lại không hề thấy đáng sợ chút nào.
Ngay lúc cô sắp đến trước mặt mình, Minh không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Hả, anh làm gì đấy, một người đàn ông to lớn mà sao nhát cáy thế, nhìn tôi đáng sợ dữ lắm sao? Tôi không ăn thịt anh đâu mà sợ.”
Trần Hi Lam cười trêu chọc, mặt mũi Minh không chút biểu cảm, nhưng lại bị cô hấp dẫn, đây là lần đầu tiên có người nói anh ta nhát cáy, cũng là cô gái đầu tiên không sợ mình, đứng nói chuyện thản nhiên trước mặt mình.
Rõ ràng là không ở cùng nhau bao lâu nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, thật sự ông không nỡ xa mấy đứa nhỏ này.
Buổi chiều, tại một nhà hàng Tây, Trần Hi Lam ngồi ở đó một mình bưồn chán, anh trai ruột cũng lười đi chơi lung tung với cô, nên cô chỉ có thể đang thương mà ra ngoài ăn tối một mình.
Thấy thời tiết bên ngoài mưa dầm rả rích, trong lòng cô như có ngàn vạn con ngựa hoang nhảy qua nhảy lại, thật là xui xẻo, cô ghét những ngày mưa, đây là định luật bất biến trong lòng cô.
Cô ấy chán nản ăn một phần mì Ý, tùy tiện liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác có gì đó sai sai ở đây, người ngồi trong chiếc xe kia cứ nhìn cô chằm chằm.
Trần Hi Lam để ý, chậm rãi nhìn lướt qua, người nọ lập tức liếc mắt đi chỗ khác, cho dù chỉ nhìn được một góc nghiêng gương mặt, Trần Hi Lam cũng thoáng cảm thấy quen thuộc.
“Có thể là ảo giác mà thôi, Trần Hi Lam, chắc chắn là do mày cô đơn lâu quá rồi, ở Việt Nam thì có mấy ai biết mày cơ chứ”
Trần Hi Lam tự vỗ đầu khinh bỉ bản thân, tiếp tục yên lặng ăn mì.
Nhưng vẫn cảm thấy cặp mắt ngoài kia đang nhìn mình. Cô nuốt không trôi nữa, mấy chuyện kiểu này, cô không kiên nhẫn nổi, cô muốn đi ra ngoài xem xem là thần thánh phương nào mà dám đến đây rình trộm mình.
Móc túi ra thanh toán hóa đơn, Trần Hi Lam hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước ra ngoài.
Nhưng chiếc xe rõ ràng mới vừa nãy còn đậu ở bên đường, giờ đã biến mất.
Trần Hi Lam lấy làm lạ, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không tìm ra tung tích người nọ, tức giận giậm chân.
Cũng quá lười để bắt xe, bung dù ra, một mình chậm rãi bước trong mưa.
Một người đàn ông mặc đồ đen, che dù đen đang đứng cách cô không xa, như thể đang đợi cô đi qua.
Trần Hi Lam chầm chậm bước từng bước đến gần, cô không bị cận thị, bóng dáng của người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất thân quen.
Khi còn cách anh ta chưa đầy năm mét, cô dừng lại, cô nhìn anh ta thật cẩn thận, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra đã từng nhìn thấy khuôn mặt này tại một quán bar ở Mỹ, chính anh ta là người đã kéo theo anh em đến đánh cho cái thằng muốn sàm sỡ cô một trận.
Nhưng ngay sau đó, cô còn chưa kịp nói cảm ơn thì anh ta đã biến mất.
“Anh…”
Trần Hi Lam mím môi nhìn Minh đang đứng trước mặt, so với bộ dạng tóc che nửa mặt nhìn có hơi đáng sợ của anh ta trong lần đầu tiên chạm mặt ở quán bar, bây giờ anh ta đã cắt tỉa đầu đinh gọn gàng, giữa hai hàng chân mày toát ra khí khái hào hùng, trông giống trai đẹp nước ngoài hơn nhiều rồi không còn âm u, đáng sợ như trước nữa.
Cũng may là Trần Hi Lam có trí nhớ rất tốt nên chỉ cần gặp một lần là sẽ không quên, chứ không thì có thể không nhận ra được anh ta.
Minh đứng đó, im lặng nhìn cô, cô độc và kiêu ngạo, thực ra lúc nhìn thấy cô tim anh đã sớm đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi vậy, bàn tay cầm ô cũng đổ đầy mồ hôi.
Mấy năm nay đi theo James, chuyện to nhỏ gì cũng từng trải qua rồi, nhưng chưa từng hồi hộp, thế mà lúc này đây, anh đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh.
Thấy anh không lên tiếng, Trần Hi Lam từng bước tiến lại gần anh, tuy rằng trên mặt anh như đang trưng ra bốn chữ “không được đến gần”, nhưng cô lại không hề thấy đáng sợ chút nào.
Ngay lúc cô sắp đến trước mặt mình, Minh không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Hả, anh làm gì đấy, một người đàn ông to lớn mà sao nhát cáy thế, nhìn tôi đáng sợ dữ lắm sao? Tôi không ăn thịt anh đâu mà sợ.”
Trần Hi Lam cười trêu chọc, mặt mũi Minh không chút biểu cảm, nhưng lại bị cô hấp dẫn, đây là lần đầu tiên có người nói anh ta nhát cáy, cũng là cô gái đầu tiên không sợ mình, đứng nói chuyện thản nhiên trước mặt mình.
Bình luận facebook