Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1280
Chương 1280
“Biết rồi biết rồi, vậy tôi cúp máy nhé, chuyện Lê Nhật Linh, cậu ép tin tức cũng không có ích, tốt nhất là để người đó tự ra mặt làm rõ”
Một câu của Hà Dĩ Phong khiến anh bừng tỉnh, Lâm Quân gật đầu ngắt điện thoại Không sai, chuyện này nguyên do là Lâm Ảnh, nói như thế, có phải chỉ khi tìm thấy Lâm Ảnh, để cô ta ra mặt giải thích mới giải quyết được.
Lâm Quân vừa nghĩ. Vừa tìm điện thoại của mình, anh không lưu số của Lâm Ảnh, nhưng mà vẫn may, trên danh sách cuộc gọi có số của Lâm Ảnh gọi tới lần trước.
Lâm Quân mở điện thoại, gọi lại.
Anh biết có thể làm thế này là không công bằng với Lâm Ảnh, dù thế nào, cô cũng chỉ là một cô gái, Lê Nhật Linh không chịu được tổn thương, để cô ta ra mặt có thể sẽ đem tới chút tác dụng phụ.
Nhưng vì Lê Nhật Linh, anh không quan tâm được nhiều thế, anh có thể cho cô ta một món tiền lớn để cô ta rời đi, dù thế nào cũng được.
Nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần Lâm Ảnh vẫn không bắt máy, Lâm Quân thấy hơi nóng lòng.
Anh bắt buộc phải xử lí hết những chuyện này, đợi Lê Nhật Linh có thể về bất cứ lúc nào.
Sau khi không biết bao nhiêu lần không bắt máy, cuối cùng cũng có người nhấn nút nghe máy, Lâm Quân vừa chuẩn bị nói chuyện, bên đó đã vang lên giọng đàn ông: “Mẹ nó chứ, phiền chết được, nửa đêm không để người ta ngủ hả, con ả Lâm Ảnh đã bị khống chế rồi, đừng tìm nó nữa, cút!” nói xong liền cúp máy.
Lâm Quân ngẩn ra rồi mới phản ứng được có lẽ Lâm Ảnh đang ở nước Mỹ, bên đó lệch múi giờ với thành phố Hà Nội, bây giờ chắc đang nửa đêm.
Nhưng người đàn ông này nói Lâm Ảnh đã bị khống chế?
Lâm Quân rơi vào trâm tư.
James khống chế Lâm Ảnh, còn muốn dùng cô ta để làm gì? Hoặc là chẳng qua biết bản thân sẽ tìm Lâm Ảnh để cô ta giải thích tất cả, nên mới nhốt cô ta lại?
Nhưng dù thế nào, bây giờ anh dường như không thể làm gì được, kẻo bên nước Pháp xảy ra chuyện.
Lâm Quân năm tay lại, bây giờ điều duy nhất anh làm được là chờ đợi
“Giám đốc, đây là bản hợp đồng bồi thường đấu thầu họ gửi đến”
Robert vừa dựa vào chiếc ghế giám đốc, muốn hưởng thụ cảm giác làm giám đốc một chút thì đã bị trợ lí làm gián đoạn.
Ông ta không buồn mở mắt nhìn văn kiện trong tay trợ lí, lạnh lùng hừ một tiếng: “Để đó trước đi”
“Vâng!”
Robert mới lên chức, công ty đã gặp phải nguy cơ về kinh thế, ông ta nổi giận nhưng không làm gì được.
Trợ lí nhanh nhẹn đặt văn kỉ: lên bàn, mau chóng ra ngoài.
Chỉ để lại mình Robert đang tức giận bất bình trong phòng làm việc”
“Chín triệu đô!”
Robert cầm tờ hợp đồng lên nhìn cái, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, gì mà con nhà giàu nhất Đông Nam Á, điều tra mấy ngày đều không có tin tức, hôm nay phải xem bộ mặt thật của mày.
“Peter, sắp xếp văn kiện một chút, chúng ta đi thăm hỏi vị con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á này”
Robert nhấn máy bộ đàm, nói với trợ lí ban nãy.
“Giám đốc, theo thời gian địa điểm chúng ta đã hẹn thì còn một tiếng nữa”
“Nói thừa làm gì, bảo cậu đi thì đi, tôi muốn qua đó bây giờ.”
Càng nghĩ càng thấy chuyện này như một cái bẫy, trong lòng Robert thấy sốt ruột bất an, cảm thấy không thể đợi nổi.
“Vâng, vâng, vâng!” Trợ lí liền gật đầu, không dám phản đối.
“Biết rồi biết rồi, vậy tôi cúp máy nhé, chuyện Lê Nhật Linh, cậu ép tin tức cũng không có ích, tốt nhất là để người đó tự ra mặt làm rõ”
Một câu của Hà Dĩ Phong khiến anh bừng tỉnh, Lâm Quân gật đầu ngắt điện thoại Không sai, chuyện này nguyên do là Lâm Ảnh, nói như thế, có phải chỉ khi tìm thấy Lâm Ảnh, để cô ta ra mặt giải thích mới giải quyết được.
Lâm Quân vừa nghĩ. Vừa tìm điện thoại của mình, anh không lưu số của Lâm Ảnh, nhưng mà vẫn may, trên danh sách cuộc gọi có số của Lâm Ảnh gọi tới lần trước.
Lâm Quân mở điện thoại, gọi lại.
Anh biết có thể làm thế này là không công bằng với Lâm Ảnh, dù thế nào, cô cũng chỉ là một cô gái, Lê Nhật Linh không chịu được tổn thương, để cô ta ra mặt có thể sẽ đem tới chút tác dụng phụ.
Nhưng vì Lê Nhật Linh, anh không quan tâm được nhiều thế, anh có thể cho cô ta một món tiền lớn để cô ta rời đi, dù thế nào cũng được.
Nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần Lâm Ảnh vẫn không bắt máy, Lâm Quân thấy hơi nóng lòng.
Anh bắt buộc phải xử lí hết những chuyện này, đợi Lê Nhật Linh có thể về bất cứ lúc nào.
Sau khi không biết bao nhiêu lần không bắt máy, cuối cùng cũng có người nhấn nút nghe máy, Lâm Quân vừa chuẩn bị nói chuyện, bên đó đã vang lên giọng đàn ông: “Mẹ nó chứ, phiền chết được, nửa đêm không để người ta ngủ hả, con ả Lâm Ảnh đã bị khống chế rồi, đừng tìm nó nữa, cút!” nói xong liền cúp máy.
Lâm Quân ngẩn ra rồi mới phản ứng được có lẽ Lâm Ảnh đang ở nước Mỹ, bên đó lệch múi giờ với thành phố Hà Nội, bây giờ chắc đang nửa đêm.
Nhưng người đàn ông này nói Lâm Ảnh đã bị khống chế?
Lâm Quân rơi vào trâm tư.
James khống chế Lâm Ảnh, còn muốn dùng cô ta để làm gì? Hoặc là chẳng qua biết bản thân sẽ tìm Lâm Ảnh để cô ta giải thích tất cả, nên mới nhốt cô ta lại?
Nhưng dù thế nào, bây giờ anh dường như không thể làm gì được, kẻo bên nước Pháp xảy ra chuyện.
Lâm Quân năm tay lại, bây giờ điều duy nhất anh làm được là chờ đợi
“Giám đốc, đây là bản hợp đồng bồi thường đấu thầu họ gửi đến”
Robert vừa dựa vào chiếc ghế giám đốc, muốn hưởng thụ cảm giác làm giám đốc một chút thì đã bị trợ lí làm gián đoạn.
Ông ta không buồn mở mắt nhìn văn kiện trong tay trợ lí, lạnh lùng hừ một tiếng: “Để đó trước đi”
“Vâng!”
Robert mới lên chức, công ty đã gặp phải nguy cơ về kinh thế, ông ta nổi giận nhưng không làm gì được.
Trợ lí nhanh nhẹn đặt văn kỉ: lên bàn, mau chóng ra ngoài.
Chỉ để lại mình Robert đang tức giận bất bình trong phòng làm việc”
“Chín triệu đô!”
Robert cầm tờ hợp đồng lên nhìn cái, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, gì mà con nhà giàu nhất Đông Nam Á, điều tra mấy ngày đều không có tin tức, hôm nay phải xem bộ mặt thật của mày.
“Peter, sắp xếp văn kiện một chút, chúng ta đi thăm hỏi vị con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á này”
Robert nhấn máy bộ đàm, nói với trợ lí ban nãy.
“Giám đốc, theo thời gian địa điểm chúng ta đã hẹn thì còn một tiếng nữa”
“Nói thừa làm gì, bảo cậu đi thì đi, tôi muốn qua đó bây giờ.”
Càng nghĩ càng thấy chuyện này như một cái bẫy, trong lòng Robert thấy sốt ruột bất an, cảm thấy không thể đợi nổi.
“Vâng, vâng, vâng!” Trợ lí liền gật đầu, không dám phản đối.
Bình luận facebook