Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1311
Chương 1311
“Bà, có phải mẹ đúng như lời anh nói thật, không cần chúng con không?”
Hạ Ly vừa lau nước mắt, vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Hoàng Ánh, làn da trắng nõn mềm mại lại có một dấu tay màu hồng.
“Hạ Ly, anh đang đùa con đó thôi, cha con và mẹ con đi công tác, sẽ về nhanh thôi!”
“Vậy tại sao mẹ lại không nghe điện thoại, mẹ không nhớ Hạ Ly sao?
Nhưng Hạ Ly nhớ mẹ lắm! Vả lại lần trước bà cũng nói thế nhưng mẹ vẫn chưa về!”
Hạ Ly trông rất tủi thân.
“Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!”
Hoàng Ánh không biết làm thế nào, dỗ dành Hạ Ly, nhìn ông Lâm một cái.
“Hạ Ly, bây giờ ông gọi điện cho cha cháu, hỏi xem thế nào có được không?”
Ông Lâm nói.
“Vâng!” Nghe tới đây, Hạ Ly lập tức ngừng khóc, chớp đôi mắt ướt nước, mong chờ nhìn hai người Hoàng Ánh.
“Alo, cha hả?”
Lâm Quân vừa tỉnh rượu, đầu óc nặng nề, miệng khô lại, tiền tay với cốc, uống một ngụm nước to.
“tâm Quân à!”
Ông Lâm nhìn Hạ Ly sáng sớm đã chạy qua đây, sắc mặt chờ mong một cái, định nói lại thôi.
“Sao thế ạ?”
Cảm nhận được sự bất thường của ông Lâm, Lâm Quân cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
*ồ, Hạ Ly nhớ mẹ, con bé hỏi cha, bao giờ Nhật Linh về..”
Ông Lâm mỉm cười, nói một cách hiền hoà, thực ra trong lòng rất đau buồn, ông biết chuyện Lê Nhật Linh đã rơi xuống vực, không rõ sống chết ra sao, đây cũng là nỗi đau trong lòng Lâm Quân, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Ly, ông chỉ có thể chọn cách làm tổn thương con trai để bảo vệ cháu gái mình”
“Vâng”
Nghe ông Lâm nhắc tới mẹ mình, mấy đứa bé đều nhìn chăm chăm, ra sức gật đầu, tiếng nói lảnh lót vang lên.
“Chat”
Nghe cha nhắc tới chuyện này, tim Lâm Quân như bị dao đâm, chiếc tay đang cầm cốc dừng trên không, tay anh run lên mấy cái, hồi lâu không có động tĩnh gì.
“Ồ, Nhật Linh đang bàn chuyện công việc, đúng không?”
“Ồ, chốc nữa mới về đúng không?”
“Bận quá hả, được, được, được”
“Còn bảo nhớ bọn trẻ lắm hả? Ồ, cha sẽ nói với chúng nó”
Ông Lâm tự biên tự diễn bên đầu dây, vừa nói vừa bày ra bộ dạng cười hiền từ với lũ trẻ, bọn trẻ tường ông mình nói thật, đều vui vẻ nhảy nhót.
“Ông ơi, con muốn nói chuyện với mẹ có được không?”
Câu nói của Hạ Ly khiến ông Lâm ngẩn ra, khiến Lâm Quân cũng thấy buồn bã đau khổ tột độ.
“Mẹ con đang làm việc, dạo này bận lắm, bây giờ đang ngủ, bên đó với ở đây lệch múi giờ, các con phải ngoan, để mẹ nghỉ, được không?”
Ông Lâm vừa nói dối với bọn trẻ, nhưng trong lòng cũng thấy đau lòng cho bọn trẻ.
“Bà, có phải mẹ đúng như lời anh nói thật, không cần chúng con không?”
Hạ Ly vừa lau nước mắt, vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Hoàng Ánh, làn da trắng nõn mềm mại lại có một dấu tay màu hồng.
“Hạ Ly, anh đang đùa con đó thôi, cha con và mẹ con đi công tác, sẽ về nhanh thôi!”
“Vậy tại sao mẹ lại không nghe điện thoại, mẹ không nhớ Hạ Ly sao?
Nhưng Hạ Ly nhớ mẹ lắm! Vả lại lần trước bà cũng nói thế nhưng mẹ vẫn chưa về!”
Hạ Ly trông rất tủi thân.
“Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!”
Hoàng Ánh không biết làm thế nào, dỗ dành Hạ Ly, nhìn ông Lâm một cái.
“Hạ Ly, bây giờ ông gọi điện cho cha cháu, hỏi xem thế nào có được không?”
Ông Lâm nói.
“Vâng!” Nghe tới đây, Hạ Ly lập tức ngừng khóc, chớp đôi mắt ướt nước, mong chờ nhìn hai người Hoàng Ánh.
“Alo, cha hả?”
Lâm Quân vừa tỉnh rượu, đầu óc nặng nề, miệng khô lại, tiền tay với cốc, uống một ngụm nước to.
“tâm Quân à!”
Ông Lâm nhìn Hạ Ly sáng sớm đã chạy qua đây, sắc mặt chờ mong một cái, định nói lại thôi.
“Sao thế ạ?”
Cảm nhận được sự bất thường của ông Lâm, Lâm Quân cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
*ồ, Hạ Ly nhớ mẹ, con bé hỏi cha, bao giờ Nhật Linh về..”
Ông Lâm mỉm cười, nói một cách hiền hoà, thực ra trong lòng rất đau buồn, ông biết chuyện Lê Nhật Linh đã rơi xuống vực, không rõ sống chết ra sao, đây cũng là nỗi đau trong lòng Lâm Quân, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Ly, ông chỉ có thể chọn cách làm tổn thương con trai để bảo vệ cháu gái mình”
“Vâng”
Nghe ông Lâm nhắc tới mẹ mình, mấy đứa bé đều nhìn chăm chăm, ra sức gật đầu, tiếng nói lảnh lót vang lên.
“Chat”
Nghe cha nhắc tới chuyện này, tim Lâm Quân như bị dao đâm, chiếc tay đang cầm cốc dừng trên không, tay anh run lên mấy cái, hồi lâu không có động tĩnh gì.
“Ồ, Nhật Linh đang bàn chuyện công việc, đúng không?”
“Ồ, chốc nữa mới về đúng không?”
“Bận quá hả, được, được, được”
“Còn bảo nhớ bọn trẻ lắm hả? Ồ, cha sẽ nói với chúng nó”
Ông Lâm tự biên tự diễn bên đầu dây, vừa nói vừa bày ra bộ dạng cười hiền từ với lũ trẻ, bọn trẻ tường ông mình nói thật, đều vui vẻ nhảy nhót.
“Ông ơi, con muốn nói chuyện với mẹ có được không?”
Câu nói của Hạ Ly khiến ông Lâm ngẩn ra, khiến Lâm Quân cũng thấy buồn bã đau khổ tột độ.
“Mẹ con đang làm việc, dạo này bận lắm, bây giờ đang ngủ, bên đó với ở đây lệch múi giờ, các con phải ngoan, để mẹ nghỉ, được không?”
Ông Lâm vừa nói dối với bọn trẻ, nhưng trong lòng cũng thấy đau lòng cho bọn trẻ.
Bình luận facebook