Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1349
Chương 1349
“Mọi chuyện này đều do tôi tự nguyện”
Không biết là vì ngày trước tham lam sự dịu dàng của Lâm Quân, hay là vì gì, trước giờ Lâm Ảnh không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Lâm Quân là gì.
“Thôi đi, cô tưởng cô là gì? Cô chỉ là người tôi nhờ tới làm việc thôi, đừng nghĩ bản thân cao giá thế, có những chuyện không phải cô đồng ý là được, tôi bảo cô đi thì cô nên đi!”
Lâm Quân cố ý dùng những lời lẽ ác độc, thậm chí nở nụ cười châm biếm, nhưng từng câu anh nói đều khiến Lâm Ảnh đau đớn.
Tuy biết bản thân mình tàn nhẫn, nhưng vì không để Lâm Ảnh ảo tưởng, anh cũng chỉ có thể độc ác như thế.
Nhìn bộ dạng đau buồn của Lâm Ảnh, Lâm Quân mím môi, ngữ khí dịu xuống, rút ra một tấm thẻ từ túi.
“Trong này có đủ tiền để cho cô sinh sống về sau, coi như lương tôi trả cho cô. Sau khi về, hãy sống và làm người cho tốt”
Mặc kệ Lâm Ảnh nghĩ thế nào, Lâm Quân nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm Ảnh, quay người rời đi.
“Cha, mẹ, qua đây chơi với bọn con!”
“Cha mẹ phải đi, các con chơi đi.”
Lâm Quân vẫy tay với các con, cầm áo khoác rời khỏi vườn hoa.
“Mẹ, mẹ sao thế?”a
Mấy đứa bé thấy Lâm Ảnh buồn bã, chạy tới.
“Không sao, mẹ không sao!”
Lâm Ảnh không muốn bọn trẻ thấy mình khóc, liền cúi đầu lau nước mắt vừa rơi xuống.
“Nhưng mẹ, mắt mẹ đỏ thế, sắp khóc rồi”
Hạ Ly đau lòng nhìn Lâm Ảnh, dùng tay chỉ mắt Lâm Ảnh.
“Không, mẹ, chỉ là, bụi vừa bay vào mắt thôi.”
Lâm Ảnh nghẹn ngào, khó khăn nói.
“Mẹ còn khó chịu ạ, Hạ Ly thổi cho mẹ nhé, mỗi lần mắt con bị bụi thổi vào thì bà nội đều thổi cho con đó. Thổi một cái là sẽ không khó chịu nữa”
Hạ Ly vừa nói vừa đưa tay lên mắt Lâm Ảnh, sao đó thổi một cách nhẹ nhàng.
Lâm Ảnh cảm thấy chua chua trong lòng, cô ta lại không kiềm chế được mà chảy nước mắt. Điều này khiến cho Hòa Phong và Chí Linh sợ tới nỗi vây quanh cô ta, tay chân luống cuống cả lên.
“Mẹ sao thế? Vẫn còn khó chịu ạ? Con đi gọi cha nhé!”
Hòa Phong nhìn Lâm Ảnh rồi nói với vẻ vội vã, trong ánh mắt của cậu bé tràn ngập sự lo lắng.
“Không cần, không cần!” Lâm Ảnh kéo mấy đứa nhỏ vào lòng.
“Mẹ không sao, chỉ là mẹ cảm thấy vui mà thôi” Trong giọng nói của Lâm Ảnh còn mang theo một chút nghẹn ngào.
“Mẹ lừa chúng con, vui thì ai mà khóc chứ!”
Hạ Ly cũng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhíu lại.
“Mẹ không lừa các con mà, mẹ rất yêu mấy đứa!”
“Bọn con cũng yêu mẹ nữa.”
“Đúng thế, tất cả chúng con đều yêu mẹ, sau này bọn con trưởng thành sẽ chăm sóc cho mẹ.” Hòa Phong ngẩng mặt lên, cậu bé lắc lắc cảnh tay của Lâm Ảnh rồi nói. Cậu bé cố gắng tỏ ra mình rất mạnh mẽ, rõ ràng là rất đáng yêu nhưng cho dù có thế thì Lâm Ảnh cũng không cười nỗi.
“Vậy nếu như mẹ không còn ở đây nữa thì sao?”
“Sao mẹ lại không có ở đây nữa ạ?”
“Mẹ không cần bọn con nữa sao?”
“Mọi chuyện này đều do tôi tự nguyện”
Không biết là vì ngày trước tham lam sự dịu dàng của Lâm Quân, hay là vì gì, trước giờ Lâm Ảnh không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Lâm Quân là gì.
“Thôi đi, cô tưởng cô là gì? Cô chỉ là người tôi nhờ tới làm việc thôi, đừng nghĩ bản thân cao giá thế, có những chuyện không phải cô đồng ý là được, tôi bảo cô đi thì cô nên đi!”
Lâm Quân cố ý dùng những lời lẽ ác độc, thậm chí nở nụ cười châm biếm, nhưng từng câu anh nói đều khiến Lâm Ảnh đau đớn.
Tuy biết bản thân mình tàn nhẫn, nhưng vì không để Lâm Ảnh ảo tưởng, anh cũng chỉ có thể độc ác như thế.
Nhìn bộ dạng đau buồn của Lâm Ảnh, Lâm Quân mím môi, ngữ khí dịu xuống, rút ra một tấm thẻ từ túi.
“Trong này có đủ tiền để cho cô sinh sống về sau, coi như lương tôi trả cho cô. Sau khi về, hãy sống và làm người cho tốt”
Mặc kệ Lâm Ảnh nghĩ thế nào, Lâm Quân nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm Ảnh, quay người rời đi.
“Cha, mẹ, qua đây chơi với bọn con!”
“Cha mẹ phải đi, các con chơi đi.”
Lâm Quân vẫy tay với các con, cầm áo khoác rời khỏi vườn hoa.
“Mẹ, mẹ sao thế?”a
Mấy đứa bé thấy Lâm Ảnh buồn bã, chạy tới.
“Không sao, mẹ không sao!”
Lâm Ảnh không muốn bọn trẻ thấy mình khóc, liền cúi đầu lau nước mắt vừa rơi xuống.
“Nhưng mẹ, mắt mẹ đỏ thế, sắp khóc rồi”
Hạ Ly đau lòng nhìn Lâm Ảnh, dùng tay chỉ mắt Lâm Ảnh.
“Không, mẹ, chỉ là, bụi vừa bay vào mắt thôi.”
Lâm Ảnh nghẹn ngào, khó khăn nói.
“Mẹ còn khó chịu ạ, Hạ Ly thổi cho mẹ nhé, mỗi lần mắt con bị bụi thổi vào thì bà nội đều thổi cho con đó. Thổi một cái là sẽ không khó chịu nữa”
Hạ Ly vừa nói vừa đưa tay lên mắt Lâm Ảnh, sao đó thổi một cách nhẹ nhàng.
Lâm Ảnh cảm thấy chua chua trong lòng, cô ta lại không kiềm chế được mà chảy nước mắt. Điều này khiến cho Hòa Phong và Chí Linh sợ tới nỗi vây quanh cô ta, tay chân luống cuống cả lên.
“Mẹ sao thế? Vẫn còn khó chịu ạ? Con đi gọi cha nhé!”
Hòa Phong nhìn Lâm Ảnh rồi nói với vẻ vội vã, trong ánh mắt của cậu bé tràn ngập sự lo lắng.
“Không cần, không cần!” Lâm Ảnh kéo mấy đứa nhỏ vào lòng.
“Mẹ không sao, chỉ là mẹ cảm thấy vui mà thôi” Trong giọng nói của Lâm Ảnh còn mang theo một chút nghẹn ngào.
“Mẹ lừa chúng con, vui thì ai mà khóc chứ!”
Hạ Ly cũng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhíu lại.
“Mẹ không lừa các con mà, mẹ rất yêu mấy đứa!”
“Bọn con cũng yêu mẹ nữa.”
“Đúng thế, tất cả chúng con đều yêu mẹ, sau này bọn con trưởng thành sẽ chăm sóc cho mẹ.” Hòa Phong ngẩng mặt lên, cậu bé lắc lắc cảnh tay của Lâm Ảnh rồi nói. Cậu bé cố gắng tỏ ra mình rất mạnh mẽ, rõ ràng là rất đáng yêu nhưng cho dù có thế thì Lâm Ảnh cũng không cười nỗi.
“Vậy nếu như mẹ không còn ở đây nữa thì sao?”
“Sao mẹ lại không có ở đây nữa ạ?”
“Mẹ không cần bọn con nữa sao?”
Bình luận facebook