Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1401
Chương 1401
“Tại sao không thể, em và cô ấy giống nhau như đúc, thời gian em tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ ở Thái Lan cũng là lúc đó, cộng thêm với em và và cô ấy đều có cùng thiên phú thiết kế!” Lâm Quân cố gắng thuyết phục cô.
“Nhưng… nhưng lỡ như tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Cứ cho tất cả những thứ này đều là trùng hợp, vậy tại sao lúc nấy em lại gọi sushi cá ngừ, đây là món mà em thích nhất năm đó.
Rồi tại sao em lại khóc sau khi nghe xong chuyện của cô ấy?” LChương 1401
“Tại sao không thể, em và cô ấy giống nhau như đúc, thời gian em tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ ở Thái Lan cũng là lúc đó, cộng thêm với em và và cô ấy đều có cùng thiên phú thiết kế!” Lâm Quân cố gắng thuyết phục cô.
“Nhưng… nhưng lỡ như tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Cứ cho tất cả những thứ này đều là trùng hợp, vậy tại sao lúc nấy em lại gọi sushi cá ngừ, đây là món mà em thích nhất năm đó.
Rồi tại sao em lại khóc sau khi nghe xong chuyện của cô ấy?” Lâm Quân càng nói càng trở nên kích động, lông ngực rắn chắc của anh khẽ phập phồng.
“Nhật Linh, theo anh về đi, anh và các con đều cần em, không lẽ em không muốn gặp người nhà của em sao? Họ đều đang đợi em trở về” Lâm Quân bất ngờ năm lấy tay của Lê Nhật Linh, sau đó nhìn vào mắt của cô. Trong ánh mắt anh có mong đợi, có buồn bã, cũng Có áy náy.
Lúc đó nếu như anh cẩn thận hơn một chút, nói không chừng Lê Nhật Linh đã bình an vô sự rồi, hai người cũng không cần phải chia ly vậ Bỗng nhiên mắt của Lê Nhật Linh sáng lên: “Người nhà sao?” Những năm này cô vẫn luôn tìm kiếm người nhà của mình, nhưng trời phụ lòng người, lúc cô cô đơn lạc lõng nhất, là Lam Tịch đã ở bên cạnh cô.
“Đúng vậy, cha của em, em gái của em, con của em, đều đang đợi em trở về” Lâm Quân gật đầu.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn cúi đầu: “Để em suy nghĩ một chút”
“Tại sao?” Lâm Quân không hiểu.
“Không tại sao cả” Đột nhiên Lê Nhật Linh.
đứng dậy: “Em muốn về rồi”
“Đó mới là nhà của em! Nhật Linh, em nên về với anh”
“Đúng vậy”
“Em biết rồi Lâm Quân, cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, cũng cảm ơn anh những năm này vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm em, nhưng em vẫn cần có một chút thời gian tiêu hóa những thông tin này, hi vọng anh có thể hiểu cho em” Lê Nhật Linh gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, khiến cho Lâm Quân ngơ ngác.
“Anh hiểu rồi, anh đưa em về nhé”
“Không cần đâu, em tự đi” Lê Nhật Linh läc đầu từ chối, rời khỏi chỗ này.
Còn Lâm Quân nhìn màn đêm mù mịt, lấy ra một điếu thuốc từ trong ngực áo, sau đó châm thuốc Không đến một lúc đầu thuốc đã rơi xuống đất, mãi cho đến điện thoại reo lên, Lâm Quân mới bình tĩnh lại, trở về nhà họ Lâm.
Cho dù anh có nghĩ thế nào cũng không hiểu, Lê Nhật Linh đã xa bọn họ lâu như vậy, cũng mất trí nhớ lâu như vậy, đúng ra phải muốn gặp người nhà của mình mới đúng, vậy tại sao cô lại không muốn về chứ?
Lê Nhật Linh gọi xe rời đi, trên xe cô không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.
Tài xế xe nhìn cô một cái, thở dài: “Haiz, cãi nhau với người nhà hay mâu thuẫn với chồng?”
Lê Nhật Linh cúi đầu không nói lời nào, thứ mà cô hi vọng bấy lâu nay đột nhiên đặt ở trước mặt, tất cả đều huyền ảo không chân thật gì cả, cô không dám đồng ý về cùng Lâm Quân, gần quê thì sợ.
Thật ra lý do quan trọng hơn là bây giờ cô không nhớ được gì cả, cô không biết phải đối mặt với người nhà con cái của mình như thế nào, cô không biết bản thân của trước đây như thế nào, cũng không biết bản thân cuối cùng có thể hồi phục trí nhớ không, càng sợ hãi hơn là bản thân của bây giờ có làm họ thất vọng không Hơn nữa còn có Lam Tịch, cô nên nói với anh cô tìm được người nhà của mình liền phải rời khỏi anh, rời khỏi Coler như thế nào.
Cô thật sự cần một chút thời gian để nghĩ thật kĩ tất cả những chuyện này.
Tài xế taxi thấy cô không nói, cũng không nói thêm gì nữa, đưa cô đến điểm cần đến, Lê Nhật Linh nhìn căn nhà đã ở năm năm của mình, đột nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
âm Quân càng nói càng trở nên kích động, lông ngực rắn chắc của anh khẽ phập phồng.
“Nhật Linh, theo anh về đi, anh và các con đều cần em, không lẽ em không muốn gặp người nhà của em sao? Họ đều đang đợi em trở về” Lâm Quân bất ngờ năm lấy tay của Lê Nhật Linh, sau đó nhìn vào mắt của cô. Trong ánh mắt anh có mong đợi, có buồn bã, cũng Có áy náy.
Lúc đó nếu như anh cẩn thận hơn một chút, nói không chừng Lê Nhật Linh đã bình an vô sự rồi, hai người cũng không cần phải chia ly vậ Bỗng nhiên mắt của Lê Nhật Linh sáng lên: “Người nhà sao?” Những năm này cô vẫn luôn tìm kiếm người nhà của mình, nhưng trời phụ lòng người, lúc cô cô đơn lạc lõng nhất, là Lam Tịch đã ở bên cạnh cô.
“Đúng vậy, cha của em, em gái của em, con của em, đều đang đợi em trở về” Lâm Quân gật đầu.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn cúi đầu: “Để em suy nghĩ một chút”
“Tại sao?” Lâm Quân không hiểu.
“Không tại sao cả” Đột nhiên Lê Nhật Linh.
đứng dậy: “Em muốn về rồi”
“Đó mới là nhà của em! Nhật Linh, em nên về với anh”
“Đúng vậy”
“Em biết rồi Lâm Quân, cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, cũng cảm ơn anh những năm này vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm em, nhưng em vẫn cần có một chút thời gian tiêu hóa những thông tin này, hi vọng anh có thể hiểu cho em” Lê Nhật Linh gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, khiến cho Lâm Quân ngơ ngác.
“Anh hiểu rồi, anh đưa em về nhé”
“Không cần đâu, em tự đi” Lê Nhật Linh läc đầu từ chối, rời khỏi chỗ này.
Còn Lâm Quân nhìn màn đêm mù mịt, lấy ra một điếu thuốc từ trong ngực áo, sau đó châm thuốc Không đến một lúc đầu thuốc đã rơi xuống đất, mãi cho đến điện thoại reo lên, Lâm Quân mới bình tĩnh lại, trở về nhà họ Lâm.
Cho dù anh có nghĩ thế nào cũng không hiểu, Lê Nhật Linh đã xa bọn họ lâu như vậy, cũng mất trí nhớ lâu như vậy, đúng ra phải muốn gặp người nhà của mình mới đúng, vậy tại sao cô lại không muốn về chứ?
Lê Nhật Linh gọi xe rời đi, trên xe cô không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.
Tài xế xe nhìn cô một cái, thở dài: “Haiz, cãi nhau với người nhà hay mâu thuẫn với chồng?”
Lê Nhật Linh cúi đầu không nói lời nào, thứ mà cô hi vọng bấy lâu nay đột nhiên đặt ở trước mặt, tất cả đều huyền ảo không chân thật gì cả, cô không dám đồng ý về cùng Lâm Quân, gần quê thì sợ.
Thật ra lý do quan trọng hơn là bây giờ cô không nhớ được gì cả, cô không biết phải đối mặt với người nhà con cái của mình như thế nào, cô không biết bản thân của trước đây như thế nào, cũng không biết bản thân cuối cùng có thể hồi phục trí nhớ không, càng sợ hãi hơn là bản thân của bây giờ có làm họ thất vọng không Hơn nữa còn có Lam Tịch, cô nên nói với anh cô tìm được người nhà của mình liền phải rời khỏi anh, rời khỏi Coler như thế nào.
Cô thật sự cần một chút thời gian để nghĩ thật kĩ tất cả những chuyện này.
Tài xế taxi thấy cô không nói, cũng không nói thêm gì nữa, đưa cô đến điểm cần đến, Lê Nhật Linh nhìn căn nhà đã ở năm năm của mình, đột nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
“Tại sao không thể, em và cô ấy giống nhau như đúc, thời gian em tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ ở Thái Lan cũng là lúc đó, cộng thêm với em và và cô ấy đều có cùng thiên phú thiết kế!” Lâm Quân cố gắng thuyết phục cô.
“Nhưng… nhưng lỡ như tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Cứ cho tất cả những thứ này đều là trùng hợp, vậy tại sao lúc nấy em lại gọi sushi cá ngừ, đây là món mà em thích nhất năm đó.
Rồi tại sao em lại khóc sau khi nghe xong chuyện của cô ấy?” LChương 1401
“Tại sao không thể, em và cô ấy giống nhau như đúc, thời gian em tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ ở Thái Lan cũng là lúc đó, cộng thêm với em và và cô ấy đều có cùng thiên phú thiết kế!” Lâm Quân cố gắng thuyết phục cô.
“Nhưng… nhưng lỡ như tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Cứ cho tất cả những thứ này đều là trùng hợp, vậy tại sao lúc nấy em lại gọi sushi cá ngừ, đây là món mà em thích nhất năm đó.
Rồi tại sao em lại khóc sau khi nghe xong chuyện của cô ấy?” Lâm Quân càng nói càng trở nên kích động, lông ngực rắn chắc của anh khẽ phập phồng.
“Nhật Linh, theo anh về đi, anh và các con đều cần em, không lẽ em không muốn gặp người nhà của em sao? Họ đều đang đợi em trở về” Lâm Quân bất ngờ năm lấy tay của Lê Nhật Linh, sau đó nhìn vào mắt của cô. Trong ánh mắt anh có mong đợi, có buồn bã, cũng Có áy náy.
Lúc đó nếu như anh cẩn thận hơn một chút, nói không chừng Lê Nhật Linh đã bình an vô sự rồi, hai người cũng không cần phải chia ly vậ Bỗng nhiên mắt của Lê Nhật Linh sáng lên: “Người nhà sao?” Những năm này cô vẫn luôn tìm kiếm người nhà của mình, nhưng trời phụ lòng người, lúc cô cô đơn lạc lõng nhất, là Lam Tịch đã ở bên cạnh cô.
“Đúng vậy, cha của em, em gái của em, con của em, đều đang đợi em trở về” Lâm Quân gật đầu.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn cúi đầu: “Để em suy nghĩ một chút”
“Tại sao?” Lâm Quân không hiểu.
“Không tại sao cả” Đột nhiên Lê Nhật Linh.
đứng dậy: “Em muốn về rồi”
“Đó mới là nhà của em! Nhật Linh, em nên về với anh”
“Đúng vậy”
“Em biết rồi Lâm Quân, cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, cũng cảm ơn anh những năm này vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm em, nhưng em vẫn cần có một chút thời gian tiêu hóa những thông tin này, hi vọng anh có thể hiểu cho em” Lê Nhật Linh gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, khiến cho Lâm Quân ngơ ngác.
“Anh hiểu rồi, anh đưa em về nhé”
“Không cần đâu, em tự đi” Lê Nhật Linh läc đầu từ chối, rời khỏi chỗ này.
Còn Lâm Quân nhìn màn đêm mù mịt, lấy ra một điếu thuốc từ trong ngực áo, sau đó châm thuốc Không đến một lúc đầu thuốc đã rơi xuống đất, mãi cho đến điện thoại reo lên, Lâm Quân mới bình tĩnh lại, trở về nhà họ Lâm.
Cho dù anh có nghĩ thế nào cũng không hiểu, Lê Nhật Linh đã xa bọn họ lâu như vậy, cũng mất trí nhớ lâu như vậy, đúng ra phải muốn gặp người nhà của mình mới đúng, vậy tại sao cô lại không muốn về chứ?
Lê Nhật Linh gọi xe rời đi, trên xe cô không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.
Tài xế xe nhìn cô một cái, thở dài: “Haiz, cãi nhau với người nhà hay mâu thuẫn với chồng?”
Lê Nhật Linh cúi đầu không nói lời nào, thứ mà cô hi vọng bấy lâu nay đột nhiên đặt ở trước mặt, tất cả đều huyền ảo không chân thật gì cả, cô không dám đồng ý về cùng Lâm Quân, gần quê thì sợ.
Thật ra lý do quan trọng hơn là bây giờ cô không nhớ được gì cả, cô không biết phải đối mặt với người nhà con cái của mình như thế nào, cô không biết bản thân của trước đây như thế nào, cũng không biết bản thân cuối cùng có thể hồi phục trí nhớ không, càng sợ hãi hơn là bản thân của bây giờ có làm họ thất vọng không Hơn nữa còn có Lam Tịch, cô nên nói với anh cô tìm được người nhà của mình liền phải rời khỏi anh, rời khỏi Coler như thế nào.
Cô thật sự cần một chút thời gian để nghĩ thật kĩ tất cả những chuyện này.
Tài xế taxi thấy cô không nói, cũng không nói thêm gì nữa, đưa cô đến điểm cần đến, Lê Nhật Linh nhìn căn nhà đã ở năm năm của mình, đột nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
âm Quân càng nói càng trở nên kích động, lông ngực rắn chắc của anh khẽ phập phồng.
“Nhật Linh, theo anh về đi, anh và các con đều cần em, không lẽ em không muốn gặp người nhà của em sao? Họ đều đang đợi em trở về” Lâm Quân bất ngờ năm lấy tay của Lê Nhật Linh, sau đó nhìn vào mắt của cô. Trong ánh mắt anh có mong đợi, có buồn bã, cũng Có áy náy.
Lúc đó nếu như anh cẩn thận hơn một chút, nói không chừng Lê Nhật Linh đã bình an vô sự rồi, hai người cũng không cần phải chia ly vậ Bỗng nhiên mắt của Lê Nhật Linh sáng lên: “Người nhà sao?” Những năm này cô vẫn luôn tìm kiếm người nhà của mình, nhưng trời phụ lòng người, lúc cô cô đơn lạc lõng nhất, là Lam Tịch đã ở bên cạnh cô.
“Đúng vậy, cha của em, em gái của em, con của em, đều đang đợi em trở về” Lâm Quân gật đầu.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn cúi đầu: “Để em suy nghĩ một chút”
“Tại sao?” Lâm Quân không hiểu.
“Không tại sao cả” Đột nhiên Lê Nhật Linh.
đứng dậy: “Em muốn về rồi”
“Đó mới là nhà của em! Nhật Linh, em nên về với anh”
“Đúng vậy”
“Em biết rồi Lâm Quân, cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, cũng cảm ơn anh những năm này vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm em, nhưng em vẫn cần có một chút thời gian tiêu hóa những thông tin này, hi vọng anh có thể hiểu cho em” Lê Nhật Linh gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, khiến cho Lâm Quân ngơ ngác.
“Anh hiểu rồi, anh đưa em về nhé”
“Không cần đâu, em tự đi” Lê Nhật Linh läc đầu từ chối, rời khỏi chỗ này.
Còn Lâm Quân nhìn màn đêm mù mịt, lấy ra một điếu thuốc từ trong ngực áo, sau đó châm thuốc Không đến một lúc đầu thuốc đã rơi xuống đất, mãi cho đến điện thoại reo lên, Lâm Quân mới bình tĩnh lại, trở về nhà họ Lâm.
Cho dù anh có nghĩ thế nào cũng không hiểu, Lê Nhật Linh đã xa bọn họ lâu như vậy, cũng mất trí nhớ lâu như vậy, đúng ra phải muốn gặp người nhà của mình mới đúng, vậy tại sao cô lại không muốn về chứ?
Lê Nhật Linh gọi xe rời đi, trên xe cô không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.
Tài xế xe nhìn cô một cái, thở dài: “Haiz, cãi nhau với người nhà hay mâu thuẫn với chồng?”
Lê Nhật Linh cúi đầu không nói lời nào, thứ mà cô hi vọng bấy lâu nay đột nhiên đặt ở trước mặt, tất cả đều huyền ảo không chân thật gì cả, cô không dám đồng ý về cùng Lâm Quân, gần quê thì sợ.
Thật ra lý do quan trọng hơn là bây giờ cô không nhớ được gì cả, cô không biết phải đối mặt với người nhà con cái của mình như thế nào, cô không biết bản thân của trước đây như thế nào, cũng không biết bản thân cuối cùng có thể hồi phục trí nhớ không, càng sợ hãi hơn là bản thân của bây giờ có làm họ thất vọng không Hơn nữa còn có Lam Tịch, cô nên nói với anh cô tìm được người nhà của mình liền phải rời khỏi anh, rời khỏi Coler như thế nào.
Cô thật sự cần một chút thời gian để nghĩ thật kĩ tất cả những chuyện này.
Tài xế taxi thấy cô không nói, cũng không nói thêm gì nữa, đưa cô đến điểm cần đến, Lê Nhật Linh nhìn căn nhà đã ở năm năm của mình, đột nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
Bình luận facebook