Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-370
Chương 361: Nhảy lầu
Chương 362: Bị thương
Chương 363: Nợ máu trả bằng máu
Tiếng “ò í ò í” của xe cấp cứu bệnh viện cứ vang vọng bên tai cô mãi không dứt.
Lâm Quân được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Lê Nhật Linh ngơ ngác như người mất hồn đứng đó như thể Lâm Quân không hề ngã xuống trước mặt cô, anh vấn bình yên đứng ở nơi này.
Và nếu như từ đầu đến cuối bọn họ không hề tới nơi này dù chỉ là một phút thì hai người vẫn bình yên chẳng hề hấn gì ở Phong Linh Đàm, thoải mái sống những ngày tháng không có tự do chỉ biết ăn và uống.
Dù không hề có tự do nhưng nó vẫn tốt hơn là bị thường chứ…
Lâm Quân, anh sợ em sẽ bị thương nên mới không trả lại sự tự do ấy cho em ư?
Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy xuống nhưng lại bị người nào đó giữ chặt tay.
“Băng bó vết thương trên cánh tay em đã rồi anh đưa em tới bệnh viện” Đó là Hạ Huy Thành.
Lê Nhật Linh buồn bã tỉnh táo lại mới phát hiện ra cánh tay mình đã ma sát với vách tường lúc bị kéo nhảy lầu tạo thành vết thương trầy trụa khắp nơi.
Hạ Huy Thành kéo cô sáng một bên ngồi, nhờ nhân viên y tế đến xử lý miệng vết thương trên cánh tay lại cho cô.
Lê Nhật Linh như người chết lặng, cô không la đau dù chỉ là một tiếng, thậm chí trên mặt cô cũng lạnh tanh chẳng có tÍ cảm xúc nào như một con rối có hơi ấm của cơ thể người.
Hạ Lan Châu ngồi bên cạnh cũng đang được người khác xử lý vết thương và băng bó, cô ta lạnh lùng cười tự giễu: “Đến tận lúc này rồi nhưng anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cậu ta thôi đúng không?”
Hạ Huy Thành không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chằm nhân viên y tế đăng băng bó vết thương cho Lê Nhật Linh.
Hạ Lan Châu quay sang nhìn về phía anh với ánh mắt độc ác và dữ dăn: “Tại sao thế? Dù em chết đi anh cũng không thể yêu thượng em nhiều hơn dù chỉ là một chút?”
Hạ Huy Thành nhìn Hạ Lan Châu với ánh mắt cực kì nặng nề, thật ra trong lòng anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng Hạ Lan Châu không thể hiểu được nên anh cũng không cần phải làm thế.
Nếu Hạ Lan Châu không gây ra những chuyện ngày hôm nay, có lẽ anh ta sẽ áy náy với cô ta cả đời vì không thể kết hôn với người con gái này.
Nhưng hôm nay Hạ Lan Châu lại muốn kéo theo người khác cùng chết với mình…
Hành động tồi tệ và độc ác ấy đã dập tắt đi sự áy náy và không nố trong lòng Hạ Huy Thành.
“Bây giờ anh còn chẳng thèm nói chuyện với em dù chỉ là một câu nữa đúng không?”
Hạ Lan Châu tức giận khi thấy Hạ Huy Thành lờ mình đi;cô ta đẩy nhân viên y tế đang rửa vết thương và băng bó cho mình ra, giơ tay muốn kéo.
Hạ Huy Thành rồi lại rước lấy một bạt tai “Bốp!” Cái tát thật mạnh được in lên má Hạ Lan Châu.
Lê Nhật Linh vẫn thấy không đủ nên cô trở tay đánh thêm một cái nữa, Hạ Lan Châu che mặt và không thể tin nổi Lê Nhật Linh hiền lành dịu dàng lại liên tục tát mình hai cái đau điếng.
Cô ta trợn mắt nhìn: “Cậu đánh tôi ư?”
Lê Nhật Linh giơ tay lấy hết sức tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh nữa.
Hạ Lan Châu muốn đánh trả thì lại bị Hạ Lan Châu giữ chặt tay và đẩy ngược ra.
Trong hốc mắt Lê Nhật Linh là nước mắt kịp lau khô thì đã rưng rưng trở lại: “Cậu muốn kéo tơi theo chết cùng với mình thì tại sao tôi lại không thể đánh cậu nhỉ?”
Hạ Lan Châu nghẹn họng không thể trả lời được.
“Cậu muốn chết là chuyện của một mình cậu, nếu sau này cậu vẫn muốn tìm đến cái chết thì mong cậu hãy vào nhà tắm cắt cổ tay hoặc là nhảy xuống trước khi người khác kịp chạy tới, đừng sống trên đời này gây thêm tai vạ cho những người khác nữa.”
“Lê Nhật Linh! Tôi biết ngay cậu là thứ dối trá nhất trên đời này mà, cậu nói cậu muốn tôi sống nhưng bây giờ cậu lại luôn ra những lời như thể đang muốn đẩy tôi vào chỗ chết ngay đi vậy!”
“Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân xảy ra bất kì chuyện gì thì tôi nhất định sẽ bắt cậu nợ máu trả lại bằng máu, trả lại gấp trăm ngàn lần” Lê Nhật Linh trợn trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giọng cô tình lại bình tĩnh đến mức đáng sợ:Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân không sao thì chuyện giữa hai chúng ta sẽ kết thúc ở đó. Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa bởi vì tôi sẽ không nhân nhượng hay nương tay đâu.”
Lê Nhật Linh lau nước mắt rồi chạy vọt ra ngoài.
‘€ô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, dù anh đang ở trong phòng cấp cứu thï cô vấn muốn ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng anh.
Chương 364: Em thấy không, anh thật lòng yêu em
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt chạy tới đây cùng ngồi chờ tin tức với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh vẫn đứng đó như một bức tượng nhìn chăm chäm ánh đèn đỏ chót trên cửa phòng cấp cứu.
Cô mong nó có thể tắt đi càng sớm càng tốt để bác sĩ có thể bước ra đây và nói Lâm Quân không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da, lành lại rồi thôi.
Nhưng cô cũng mong nó mãi mãi không bao giờ tắt vì như thế thì sẽ chẳng có người bác sĩ nào ra đây để báo tin xấu về sức khỏe của anh.
Hà Dĩ Phong bước tới nắm lấy tay Lê Nhật Linh mới phát hiện ra tay Lê Nhật Linh lạnh đến mức đáng sợ: “Nhật Linh, em hấy tin tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu. Số mạng cậu ấy rất lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện xui rủi gì xảy ra được”
Lê Nhật Linh ngạc nhiên ngước lên, thấy Hà Dĩ Phong cầm tay mình bèn rút ra.
Hà Dĩ Phong cũng biết mình không nên chạm vào cô, anh ta bèn kéo Lê Minh Nguyệt tới để cô ấy đứng trước mặt an ủi Lê Nhật Linh.
Nhưng miệng của Lê Minh Nguyệt có thể mảng chửi người khác rất tốt, an ủi người khác thì chẳng ra làm sao cả.
Điều duy nhất cô ấy có thể làm được chính là ở bên cạnh Lê Nhật Linh.
Hai y tá chạy ra từ phòng cấp cứu Lê Nhật Linh vội vàng chạy tới: “Tình hình thế nào rồi?”
“Anh Lâm Quân mất máu quá nhiều, huyết tương nhóm B không đủ dùng nên chúng tôi lấy tạm nhóm máu O để bổ sung vào”
Hà Dĩ Phong vội vàng đứng dậy: “Lấy máu của tôi đi, tôi cũng mang nhóm máu B”
“Thế thì mời anh đi theo chúng tôi.”
Phẫu thuật vẫn được tiếp tục, Lâm Quân vẫn nằm bên trong đó không rõ tình hình.
Lê Nhật Linh mất hết sức lực tựa người vào vách tường rồi chậm rãi trượt xuống: “Tại sao anh ấy lại mất máu quá nhiều? Còn tôi thì lại không thể nhìn thấy rốt cuộc vết thương sau lưng của anh ấy trông như thế nào…”
Không biết vết thương sau lưng anh đáng sợ đến mức nào, nó phải lớn hay sâu cách mấy thì máu mới chảy mạnh như thế.
Lê Nhật Linh ôm đầu, cuộn mình trong góc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm ánh đèn cấp cứu trên kia…
“Tất cả đều là lỗi của em, tất cả đều do em sai…
Cô cần cái thứ tự do đó làm gì cơ chứ? Tại sao cô phải quan tấm tới sống chết của Hạ Lan Châu?
Nếu cái lòng thương người ngu xuẩn ấy không nhảy ra vào đúng lúc này thì bây giờ Lâm Quân đã không phải chịu đựng sự đau đớn dày vò thân xác anh và nằm trên bàn mổ.
Hà Dĩ Phong đã lấy máu xong, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và có hai y tá cầm bịch máu vừa lấy chạy vào phòng cấp cứu.
Không biết cuối cùng bọn họ đã đứng ngoài căn phòng ấy trong bao lâu thì đèn cấp cứu mới tất.
Tình trạng cực kì nguy hiểm, bê tông cốt thép.
từ phía sau đâm thẳng vào xương sống và xuyên vào nội tạng, nếu nó đâm sâu thêm chút nữa thì chắc đã không thể cứu lại.
May là anh vẫn bình an.
Lâm Quân được đưa vào phòng bệnh và bác sĩ nói trong vòng tám tiếng anh sẽ tỉnh lại.
Trái tim đang căng thẳng của Lê Nhật Linh được buông lỏng, cả người cô mất hết sức lực.
Hà Dĩ Phong vội vàng đỡ lấy cô: “Lâm Quân vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ em ngất xỉu thế này thì vợ chồng hai người lại chia nhau mỗi người một phòng bệnh à?”
Cô nằm chặt lấy áo Hà Dĩ Phong để gắng gượng đứng thẳng dậy: “Tội muốn vào trong với anh ấy”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách tìm một chiếc giường.
nằm ở phòng bên cạnh cậu ấy cho em, em ngủ cùng với Lâm Quân đi?”
Lê Nhật Linh không ngủ cả một đêm rồi, trong mắt cô đầy tơ máu đỏ.
“Cảm ơn”
Để không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân thì trong phòng bệnh không được có quá nhiều người, họ chỉ có mỗi mình Lê Nhật Linh vào đó.
Lê Nhật Linh không tìm một cái giường tới đầy thật, cô không muốn làm ồn tới Lâm Quân.
Cô đẩy một chiếc ghế tới và ngồi bên mép giường để làm ấm cho bàn tay đang được truyền dịch lạnh như băng, rồi tựa vào đầu giường nhìn Lâm Quân Cô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại và cũng muốn người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mình.
Khoảnh khắc Lâm Quân gặp tai nạn cô mới phát hiện ra rằng những thứ cô luôn canh cánh trong lòng cũng không quan trọng đến mức đó.
Có lẽ cô đã muốn quá nhiều, nhưng thay vì mất đi Lâm Quân thì Lê Nhật Linh muốn anh bình yên sống trên đời này.
“Em thấy không, anh thật lòng yêu em đấy…”
Chương 365: Tỉnh lại
Anh dùng tính mạng mình làm tiền đặt cược để nói cho cô biết rằng Lâm Quân thật lòng yêu Lê Nhật Linh.
Tại sao cô lại nghỉ ngờ tấm chân tình của anh được chứ.
Lâm Quân tỉnh lại sớm hơn Lê Nhật Linh.
Cô gục xuống bên mép giường và chỉ cho anh ấy đỉnh đầu.
Lồng bàn tay ấm áp vấn còn đặt trên lưng bàn tay lạnh như băng của anh, dường như cô đang muốn làm ấm nó.
Cô đã thành công, lòng bàn tay và lưng bàn tay đã có cùng một độ ấm.
Lâm Quân thấy cô năm gục đầu xuống thế này hơi khó chịu nên định ôm cô lên giường ngủ, nhưng anh phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.
Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Lê Nhật Linh nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.
Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát.
Lê Nhật Linh thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!”
“Ừm, tỉnh rồi”
“May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt.
Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu.
Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc”
Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?”
“Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói.
Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì.
Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Lâm Quân đang năm ở phòng bệnh VỊP.
Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi.
Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.”
Lê Nhật Linh lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
“Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Lâm Quân tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy.”
Lê Nhật Linh sợ anh gỡ kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi:ôm chặt lấy cánh tay anh để Lâm Quân không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Lâm Quân cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi”
“Em không buồn ngủ.”
“Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Lâm Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này”
Lê Nhật Linh ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa”
“Được rồi” Lâm Quân ngoan ngoãn mặc cho Lê Nhật Linh ôm.
Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh.
Lâm Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười.
Lê Nhật Linh rất dễ dõ…
Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện.
Nếu người cứu cô là Hạ Huy Thành thì sẽ thế nào?
Lâm Quân không dám nghĩ nữa.
Hạ Huy Thành cũng muốn lao tới cứu Lê Nhật Linh, chỉ là anh may mắn nên hành động nhanh hơn thôi.
Lâm Quân cúi xuống hôn lên khóe môi cô.
Hai người cực kì ăn ý không nhắc đến Hạ Lan Châu hay Hạ Huy Thành nữa.
Trong khoảng thời gian Lâm Quân bị thương, Lê Nhật Linh luôn ở bên cạnh chăm sóc anh không rời nữa bước. Từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày của anh đều được cô bao trọn gói, dường như bọn họ đã quay về những ngày tháng vui vẻ nhất.
Không, vẫn còn thiếu chút chút.
Anh không thể lăn giường với cô gái này, đó là điều tiếc nuối duy nhất .
Tâm trạng vui vẻ thì sức khỏe cũng tốt lên rất nhanh, mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra đều nói rằng anh đang khỏe lên rất nhiều, thậm chí còn chậc lưỡi khen tấm tắc.
Tình trạng phục hồi sức khỏe của Lâm Quân tốt hơn những gì bọn họ mong đợi.
Các bác sĩ đang suy nghĩ xem liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?
Chương 366: Nằm trên người ngủ
Bác sĩ nói bọn họ sẽ theo dõi tình hình sức khỏe Lâm Quân têm vài ngày nữa, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi cho tới khi khỏi hẳn.
Lâm Quân cảm thấy những ngày tháng này cũng khá hay ho, tất cả những chuyện phiền não.
đều tan thành mây khói và anh còn được ở bên Lê Nhật Linh mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian đó, có kha khá người đến thăm bệnh với mục đích thăm dò đều bị chặn ngoài cửa phòng bệnh, ngoài hai cái bóng đèn sáng chói lóa không thể chặn ngoài cửa là Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt thì chẳng còn một người nào lảng vảng trước mặt hai người.
Không có người ngoài, Lâm Quân có thể tranh thủ lúc bị thương để làm nũng với Lâm Quân để củng cố tình cảm giữa hai người.
Đang trong thời gian nghỉ ngơi cho vết thương lành lặn, anh lại ở trong phòng bệnh làm đủ thứ trên trời dưới đất, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì chắc chẳng còn mặt mũi nào để gặp đời nữa.
Cái gì Lê Nhật Linh cũng nghe anh, chỉ có duy nhất chuyện quan hệ là cô lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết từ chối.
Lâm Quân bực bội suốt mấy hôm liền, nhịn tới khi bác sĩ nói sức khỏe anh đã tốt lên rất nhiều và chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa là được ra viện thì cuối cùng Lậm Quân cũng không nhịn được nữa.
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đến thăm bệnh vừa đi thì anh đã vội vàng ôm Lê Nhật Linh lên giường.
Lê Nhật Linh muốn xoay người lại nhưng sợ đụng đến vết thương trên người anh nên không làm làm bừa: “Anh xuống đi.”
Lâm Quân cười ngả ngớn: “Bây giờ em không ở trên được nhưng chắc chắn sau này sẽ có cơ hội”
“Anh đừng làm loạn, anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu” Mới nhích người lên thì đã bị anh đè ngược xuống.
Lê Nhật Linh giơ tay đẩy hòng bắt Lâm Quân xuống khỏi người mình
Chương 367: Yên tâm, anh không cử động
“Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn cơ mà” Ánh mắt Lê Nhật Linh đầy lo lắng nhìn anh giơ tay cởi quần áo của mình, môi cô đã cong xuống như đang mếu máo sắp khóc: “Hay là chờ đến khi anh khỏe rồi em sẽ làm cái đó.
cho anh được không, hay anh muốn thế nào em cũng đồng ý hết… Bây giờ anh đừng làm thế được không?”
Mặt Lê Nhật Linh đỏ bừng lên, bắt đầu đưa ra điều kiện.
Cô sợ vết thương vất vả kéo da non lại bị anh làm rách Không cần biết Lâm Quân cố gắng trêu chọc mình thế nào, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng.
Lâm Quân hết cách, đành phải nằm trên người cô và không tiếp tục nữa.
Thôi thôi thôi, anh không nỡ làm Lê Nhật Linh khóc.
Cơ thể to lớn của người đàn ông đè trên người Lê Nhật Linh, anh vùi mặt mình vào hõm vai cô và thở ra khí nóng: “Được rồi, hôm nay chúng ta không làm nữa, nhưng em đừng có mà quên những lời em vừa mới nói đấy nhé”
Lê Nhật Linh đáp “ừm” nhưng sau đó thấy có gì đó sai sai nên vội vàng bổ sung thêm: “Mà chỉ được một lần thôi đấy nhé.”
“Được: Anh cười cười khiến cả cơ thể run run.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh dậy: “Anh đứng lên đi, nặng quá.”
Môi anh lướt qua cổ Lê Nhật Linh, làm nũng như một đứa trẻ chưa lớn: “Anh không đứng dậy nổi, ngày nào anh cũng nẵm trên giường ngủ rồi nên tối nay anh muốn ngủ trên người em.”
“Nhưng mà anh nặng lắm luôn đó.”
“Thế này sẽ không nặng nữa” Anh nhấc chân lên khỏi người cô, tách hai chân cô ra và đặt chân mình vào giữa.
Đúng là làm thế này thì không còn nặng nữa nhưng… Cái tư thế này, “Hôm nào cũng phải nằm sấp ngủ không ngon tí nài, giường cứng quá” Anh nói.
Lòng bàn tay Lê Nhật Linh chạm vào đệm giường và nó chẳng cứng một tí nào cả.
Tất cả những vật dụng và thiết bị trong phòng bệnh anh nằm đều được lựa chọn kỹ lưỡng với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao thì làm gì có chuyện giường cứng quá được.
Một giây sau đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra anh đã so sánh với cái gì để xác định độ “cứng” của cái đệm này.
Anh vùi mặt vào ngực cô, chẳng biết khi nào áo lót đã bị anh cởi ra và ném đi khiến mặt anh dán chặt vào bộ phận đó: “Em là mềm nhất trên đời này rồi, cả người mềm nhũn”
“ơn Con sói háo sắc này bệnh rồi vẫn không quên làm nũng.
Không cho “ngủ’ thì thôi cho anh ngủ một giấc đi.
Lâm Quân nói như thật vậy.
Chỉ nằm trên người em thôi không làm gì hết cũng không được hả?
Nó không phải là một câu hỏi vì mặc kệ Lê Nhật Linh có đồng ý hay không thì Lâm Quân vẫn nằm im trên người cô không chịu xuống.
Lê Nhật Linh tưởng mình bị đè thế này sẽ không ngủ được, nào ngờ cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chương 368: Nghiêm túc ghẹo gái
Sau đó Lê Nhật Linh không dám nói chuyện với anh nữa, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Quân. Cô ngồi trên sô pha vừa cầm ly thủy tinh uống trà vừa quan sát từng hành động của anh.
Mất một lúc lâu Lâm Quân mới ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt tối đen như mực, không chớp một cái nào và nói với giọng uất ức: “Có phải anh bị thương đến thận rồi không”
Nước trà trong miệng Lê Nhật Linh phụt ra ngoài, cô cười lăn lộn.
Thấy gương mặt đau đớn và sốc của Lâm Quân thì cô lại thấy mềm lòng.
Anh bị thương vì cô…
Lê Nhật Linh thả lỏng hàng rào tự vệ xuống, đi tới chỗ anh: “Không sao đâu mà, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em nhớ nắm nhầm… Trứng của anh thôi”
“Nhỡ đâu anh bị thương thận thật thì sao?”
Anh nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện như một sinh viên cực kì hiếu học.
Cô đâu có làm nghề bác sĩ, làm sao cô biết được mấy cái này.
“Hay là em gọi bác sĩ tới đây hỏi giúp anh vài câu nhé?”
“Thế thì chẳng khác nào cho cả thế giới này biết chồng em bản trong một giây?”
“Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Em thử giúp anh xem thế nào, coi thử lần này có ổn hơn lần trước không nhé” Bàn tay nào đó đã lặng lẽ mò tới, nắm lấy tay cô kéo Lê Nhật Linh lên giường.
Dựa theo chủ nghĩa và tinh thần nhân đạo, anh sướng rồi thì vợ cũng phải thế mới đúng chứ nhỉ?
Bàn tay Lâm Quân như mọc thêm đôi mắt, bắt đầu di chuyển từ hông cô xuống và dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác để hoàn thành pha hành động trước đó chưa kịp làm xong.
Mãi đến khi cô mất:hết sức lực xụi lơ trong lòng ngực mình và nhận lấy sự thỏa mãn thì mới rút tây ra; Hoàng Ánh mẹ Lâm Quân mang canh bổ đã hầm sẵn đến thấy được cảnh tượng quần áo xộc xệch trên giường thì lập tức tái mặt
Chương 369: Ở đâu cũng hôn được
“Sức khỏe còn chẳng ra đâu vào đâu đã bắt đầu làm bừa! Không thích sống trên đời nữa rồi đúng không?”
Rõ ràng những lời đó dùng để nói với Lâm Quân nhưng ánh mắt bà lại nhìn chăm chăm Lê Nhật Linh.
May là Lâm Quân không cởi quần áo của hai người ra, chỉ hơi xộc xệch một tí thôi chứ chẳng để lộ ra bộ phận nhạy cảm gì.
Lâm Quân vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Lê Nhật Linh lại không thấu hiểu cảm thông cho điều đó mà chỉ chăm chăm vào chuyện vợ chồng với nhau.
Hoàng Ánh thấy con trai mình thích cô gái này đến thế nên đành thôi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, bà không muốn cho Lê Nhật Linh mang thai và đưa cả Dương Tuyết Nhi đến nhà bọn họ nhưng điều duy nhất bà không hề nói ra dù chỉ nửa lời đó là ép bọn họ ly hôn…
Lê Nhật Linh đanh mặt cố gắng mặc áo lót trong chăn rồi xuống giường.
Lâm Quân giữ cô lại, đầu ngón tay lưu luyến xoa eo cô, kéo vạt áo bất cẩn bị đẩy vào lưng quần ra mới cho cô đi.
Hoàng Ánh lạnh lùng nghiêm mặt: “Còn ra cái thể thống gì nữa không; vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đàng hoàng rồi hằng ra đây.”
Chương 370: Không thể giữ lại được
Da mặt Lê Nhật Linh mỏng, hai má cô đỏ hồng Lâm Quân da mặt dày như thường thành nên không hề thấy ngượng khi bị phát hiện mà còn cười: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế? Sao.
không nhắn trước với con một tiếng.”
Hoàng Ánh thở dài ngồi trên sô pha: “Con đang bận rộn quá nên không rảnh nghe điện thoại cơ mà, làm sao mẹ gọi điện báo cho con được”
Bây giờ Lâm Quân mới nhớ ra lâu rồi mình không đụng vào điện thoại di động.
Chuyện công ty đã có Hà Dĩ Phong hỗ trợ quản lý rồi nên anh cũng không quan tâm lắm, dạo gần đây anh đang được sống những ngày như tiên.
“Mẹ, con đã khỏe lên nhiều rồi, bác sĩ còn nói vài ngày nữa con có thể xuất viện đấy”
“Bác sĩ nói là mấy ngày nữa con có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi như không có nói là con đã khỏi hẳn rồi và được quyền làm bừa làm bậy:”
“Con chị đùa với Nhật Linh chút thôi, cô ấy không chịu nhưng bị con ép đấy. Con biết giữ chừng mực mà, không sao đâu mẹ.”
Hoàng Ánh nghe thế lại bắt đầu lo lắng run rẩy cả người, đứa trẻ bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ tới lớn lại che chở cho con nhóc Lê Nhật Linh, trong đầu chỉ có mỗi Lê Nhật Linh và Lê Nhật Linh.
Chắc chẳn con bé Lê Nhật Linh này không thể ở lại nhà họ Lâm thêm một ngày nào nữa.
Vị trí bà chủ nhà họ Lâm đã cho bà quá nhiều thứ, tất cả những gì bà làm đều trở nên hợp tình hợp lý.
Hoàng Ánh không nố thấy con trai mình bị thương, lại càng không muốn con trai mình xem một cô gái quan trọng hơn cả tính mạng của nó, nếu Lê Nhật Linh vẫn giống ngày xưa thì cái gì cũng dễ bàn, nhưng bây giờ cô lại có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác.
E là cơ thể đó đã dơ bẩn rồi cũng nên.
Hoàng Ánh hối hận, hối hận xanh cả ruột.
Mang mầm tai họa về nhà họ Lâm rồi cuối cùng người bị thương chính là con trai mình.
“Mẹ chỉ muốn đến thăm con xem thế nào thôi, bây giờ mẹ lại muốn nói rõ ràng với con.” Mặt Hoàng Ánh âm u.
Thấy Lê Nhật Linh đã sửa soạn chỉnh trang lại quần áo xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Quân khẽ nhíu mày lại và ngăn những lời Hoàng Ánh Hoàng Ánh nhìn Lê Nhật Linh, hờ hững nói cho hết lời: “Cô ra ngoài mua cho tôi tách và phê đi”
Sai cô đi mua cà phê cũng không phải để cho cô lánh mặt đi mà chỉ muốn dặn mặt Lê Nhật Linh vậy thôi.
Lê Nhật Linh biết bà đang hiểu lầm mình nên xách túi lên ra ngoài.
Thấy Lê Nhật Linh đã đi xa, Hoàng Ánh mới hít thật sâu: “Rốt cuộc con thích nó ở điểm nào, trước kia con còn chẳng thèm ngó ngàng tới nó cơ mà, sao đột nhiên lại như người bị ma ám bám theo nó như cái đuôi thế?”
“Mẹ, yêu từ cái nhìn đầu tiên không thực tế tí nào. Lâu ngày nảy sinh tình cảm thì thứ tình cảm đó mới vững chắc, mẹ và cha cũng thế đấy thôi?”
“Nhưng Lệ Nhật Linh gây ra bao nhiêu thứ phiền phức…”
“Đó không phải là lỗi của cô ấy”
Lâm Quân càng che chở Lê Nhật Linh thì Hoàng Ánh lại càng chắc chắn rằng mình không thể giữ cô lại được: “Có những chuyện mẹ vẫn chưa nói cho con biết.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
Chương 362: Bị thương
Chương 363: Nợ máu trả bằng máu
Tiếng “ò í ò í” của xe cấp cứu bệnh viện cứ vang vọng bên tai cô mãi không dứt.
Lâm Quân được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Lê Nhật Linh ngơ ngác như người mất hồn đứng đó như thể Lâm Quân không hề ngã xuống trước mặt cô, anh vấn bình yên đứng ở nơi này.
Và nếu như từ đầu đến cuối bọn họ không hề tới nơi này dù chỉ là một phút thì hai người vẫn bình yên chẳng hề hấn gì ở Phong Linh Đàm, thoải mái sống những ngày tháng không có tự do chỉ biết ăn và uống.
Dù không hề có tự do nhưng nó vẫn tốt hơn là bị thường chứ…
Lâm Quân, anh sợ em sẽ bị thương nên mới không trả lại sự tự do ấy cho em ư?
Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy xuống nhưng lại bị người nào đó giữ chặt tay.
“Băng bó vết thương trên cánh tay em đã rồi anh đưa em tới bệnh viện” Đó là Hạ Huy Thành.
Lê Nhật Linh buồn bã tỉnh táo lại mới phát hiện ra cánh tay mình đã ma sát với vách tường lúc bị kéo nhảy lầu tạo thành vết thương trầy trụa khắp nơi.
Hạ Huy Thành kéo cô sáng một bên ngồi, nhờ nhân viên y tế đến xử lý miệng vết thương trên cánh tay lại cho cô.
Lê Nhật Linh như người chết lặng, cô không la đau dù chỉ là một tiếng, thậm chí trên mặt cô cũng lạnh tanh chẳng có tÍ cảm xúc nào như một con rối có hơi ấm của cơ thể người.
Hạ Lan Châu ngồi bên cạnh cũng đang được người khác xử lý vết thương và băng bó, cô ta lạnh lùng cười tự giễu: “Đến tận lúc này rồi nhưng anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cậu ta thôi đúng không?”
Hạ Huy Thành không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chằm nhân viên y tế đăng băng bó vết thương cho Lê Nhật Linh.
Hạ Lan Châu quay sang nhìn về phía anh với ánh mắt độc ác và dữ dăn: “Tại sao thế? Dù em chết đi anh cũng không thể yêu thượng em nhiều hơn dù chỉ là một chút?”
Hạ Huy Thành nhìn Hạ Lan Châu với ánh mắt cực kì nặng nề, thật ra trong lòng anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng Hạ Lan Châu không thể hiểu được nên anh cũng không cần phải làm thế.
Nếu Hạ Lan Châu không gây ra những chuyện ngày hôm nay, có lẽ anh ta sẽ áy náy với cô ta cả đời vì không thể kết hôn với người con gái này.
Nhưng hôm nay Hạ Lan Châu lại muốn kéo theo người khác cùng chết với mình…
Hành động tồi tệ và độc ác ấy đã dập tắt đi sự áy náy và không nố trong lòng Hạ Huy Thành.
“Bây giờ anh còn chẳng thèm nói chuyện với em dù chỉ là một câu nữa đúng không?”
Hạ Lan Châu tức giận khi thấy Hạ Huy Thành lờ mình đi;cô ta đẩy nhân viên y tế đang rửa vết thương và băng bó cho mình ra, giơ tay muốn kéo.
Hạ Huy Thành rồi lại rước lấy một bạt tai “Bốp!” Cái tát thật mạnh được in lên má Hạ Lan Châu.
Lê Nhật Linh vẫn thấy không đủ nên cô trở tay đánh thêm một cái nữa, Hạ Lan Châu che mặt và không thể tin nổi Lê Nhật Linh hiền lành dịu dàng lại liên tục tát mình hai cái đau điếng.
Cô ta trợn mắt nhìn: “Cậu đánh tôi ư?”
Lê Nhật Linh giơ tay lấy hết sức tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh nữa.
Hạ Lan Châu muốn đánh trả thì lại bị Hạ Lan Châu giữ chặt tay và đẩy ngược ra.
Trong hốc mắt Lê Nhật Linh là nước mắt kịp lau khô thì đã rưng rưng trở lại: “Cậu muốn kéo tơi theo chết cùng với mình thì tại sao tôi lại không thể đánh cậu nhỉ?”
Hạ Lan Châu nghẹn họng không thể trả lời được.
“Cậu muốn chết là chuyện của một mình cậu, nếu sau này cậu vẫn muốn tìm đến cái chết thì mong cậu hãy vào nhà tắm cắt cổ tay hoặc là nhảy xuống trước khi người khác kịp chạy tới, đừng sống trên đời này gây thêm tai vạ cho những người khác nữa.”
“Lê Nhật Linh! Tôi biết ngay cậu là thứ dối trá nhất trên đời này mà, cậu nói cậu muốn tôi sống nhưng bây giờ cậu lại luôn ra những lời như thể đang muốn đẩy tôi vào chỗ chết ngay đi vậy!”
“Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân xảy ra bất kì chuyện gì thì tôi nhất định sẽ bắt cậu nợ máu trả lại bằng máu, trả lại gấp trăm ngàn lần” Lê Nhật Linh trợn trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giọng cô tình lại bình tĩnh đến mức đáng sợ:Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân không sao thì chuyện giữa hai chúng ta sẽ kết thúc ở đó. Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa bởi vì tôi sẽ không nhân nhượng hay nương tay đâu.”
Lê Nhật Linh lau nước mắt rồi chạy vọt ra ngoài.
‘€ô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, dù anh đang ở trong phòng cấp cứu thï cô vấn muốn ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng anh.
Chương 364: Em thấy không, anh thật lòng yêu em
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt chạy tới đây cùng ngồi chờ tin tức với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh vẫn đứng đó như một bức tượng nhìn chăm chäm ánh đèn đỏ chót trên cửa phòng cấp cứu.
Cô mong nó có thể tắt đi càng sớm càng tốt để bác sĩ có thể bước ra đây và nói Lâm Quân không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da, lành lại rồi thôi.
Nhưng cô cũng mong nó mãi mãi không bao giờ tắt vì như thế thì sẽ chẳng có người bác sĩ nào ra đây để báo tin xấu về sức khỏe của anh.
Hà Dĩ Phong bước tới nắm lấy tay Lê Nhật Linh mới phát hiện ra tay Lê Nhật Linh lạnh đến mức đáng sợ: “Nhật Linh, em hấy tin tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu. Số mạng cậu ấy rất lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện xui rủi gì xảy ra được”
Lê Nhật Linh ngạc nhiên ngước lên, thấy Hà Dĩ Phong cầm tay mình bèn rút ra.
Hà Dĩ Phong cũng biết mình không nên chạm vào cô, anh ta bèn kéo Lê Minh Nguyệt tới để cô ấy đứng trước mặt an ủi Lê Nhật Linh.
Nhưng miệng của Lê Minh Nguyệt có thể mảng chửi người khác rất tốt, an ủi người khác thì chẳng ra làm sao cả.
Điều duy nhất cô ấy có thể làm được chính là ở bên cạnh Lê Nhật Linh.
Hai y tá chạy ra từ phòng cấp cứu Lê Nhật Linh vội vàng chạy tới: “Tình hình thế nào rồi?”
“Anh Lâm Quân mất máu quá nhiều, huyết tương nhóm B không đủ dùng nên chúng tôi lấy tạm nhóm máu O để bổ sung vào”
Hà Dĩ Phong vội vàng đứng dậy: “Lấy máu của tôi đi, tôi cũng mang nhóm máu B”
“Thế thì mời anh đi theo chúng tôi.”
Phẫu thuật vẫn được tiếp tục, Lâm Quân vẫn nằm bên trong đó không rõ tình hình.
Lê Nhật Linh mất hết sức lực tựa người vào vách tường rồi chậm rãi trượt xuống: “Tại sao anh ấy lại mất máu quá nhiều? Còn tôi thì lại không thể nhìn thấy rốt cuộc vết thương sau lưng của anh ấy trông như thế nào…”
Không biết vết thương sau lưng anh đáng sợ đến mức nào, nó phải lớn hay sâu cách mấy thì máu mới chảy mạnh như thế.
Lê Nhật Linh ôm đầu, cuộn mình trong góc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm ánh đèn cấp cứu trên kia…
“Tất cả đều là lỗi của em, tất cả đều do em sai…
Cô cần cái thứ tự do đó làm gì cơ chứ? Tại sao cô phải quan tấm tới sống chết của Hạ Lan Châu?
Nếu cái lòng thương người ngu xuẩn ấy không nhảy ra vào đúng lúc này thì bây giờ Lâm Quân đã không phải chịu đựng sự đau đớn dày vò thân xác anh và nằm trên bàn mổ.
Hà Dĩ Phong đã lấy máu xong, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và có hai y tá cầm bịch máu vừa lấy chạy vào phòng cấp cứu.
Không biết cuối cùng bọn họ đã đứng ngoài căn phòng ấy trong bao lâu thì đèn cấp cứu mới tất.
Tình trạng cực kì nguy hiểm, bê tông cốt thép.
từ phía sau đâm thẳng vào xương sống và xuyên vào nội tạng, nếu nó đâm sâu thêm chút nữa thì chắc đã không thể cứu lại.
May là anh vẫn bình an.
Lâm Quân được đưa vào phòng bệnh và bác sĩ nói trong vòng tám tiếng anh sẽ tỉnh lại.
Trái tim đang căng thẳng của Lê Nhật Linh được buông lỏng, cả người cô mất hết sức lực.
Hà Dĩ Phong vội vàng đỡ lấy cô: “Lâm Quân vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ em ngất xỉu thế này thì vợ chồng hai người lại chia nhau mỗi người một phòng bệnh à?”
Cô nằm chặt lấy áo Hà Dĩ Phong để gắng gượng đứng thẳng dậy: “Tội muốn vào trong với anh ấy”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách tìm một chiếc giường.
nằm ở phòng bên cạnh cậu ấy cho em, em ngủ cùng với Lâm Quân đi?”
Lê Nhật Linh không ngủ cả một đêm rồi, trong mắt cô đầy tơ máu đỏ.
“Cảm ơn”
Để không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân thì trong phòng bệnh không được có quá nhiều người, họ chỉ có mỗi mình Lê Nhật Linh vào đó.
Lê Nhật Linh không tìm một cái giường tới đầy thật, cô không muốn làm ồn tới Lâm Quân.
Cô đẩy một chiếc ghế tới và ngồi bên mép giường để làm ấm cho bàn tay đang được truyền dịch lạnh như băng, rồi tựa vào đầu giường nhìn Lâm Quân Cô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại và cũng muốn người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mình.
Khoảnh khắc Lâm Quân gặp tai nạn cô mới phát hiện ra rằng những thứ cô luôn canh cánh trong lòng cũng không quan trọng đến mức đó.
Có lẽ cô đã muốn quá nhiều, nhưng thay vì mất đi Lâm Quân thì Lê Nhật Linh muốn anh bình yên sống trên đời này.
“Em thấy không, anh thật lòng yêu em đấy…”
Chương 365: Tỉnh lại
Anh dùng tính mạng mình làm tiền đặt cược để nói cho cô biết rằng Lâm Quân thật lòng yêu Lê Nhật Linh.
Tại sao cô lại nghỉ ngờ tấm chân tình của anh được chứ.
Lâm Quân tỉnh lại sớm hơn Lê Nhật Linh.
Cô gục xuống bên mép giường và chỉ cho anh ấy đỉnh đầu.
Lồng bàn tay ấm áp vấn còn đặt trên lưng bàn tay lạnh như băng của anh, dường như cô đang muốn làm ấm nó.
Cô đã thành công, lòng bàn tay và lưng bàn tay đã có cùng một độ ấm.
Lâm Quân thấy cô năm gục đầu xuống thế này hơi khó chịu nên định ôm cô lên giường ngủ, nhưng anh phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.
Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Lê Nhật Linh nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.
Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát.
Lê Nhật Linh thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!”
“Ừm, tỉnh rồi”
“May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt.
Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu.
Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc”
Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?”
“Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói.
Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì.
Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Lâm Quân đang năm ở phòng bệnh VỊP.
Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi.
Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.”
Lê Nhật Linh lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
“Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Lâm Quân tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy.”
Lê Nhật Linh sợ anh gỡ kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi:ôm chặt lấy cánh tay anh để Lâm Quân không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Lâm Quân cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi”
“Em không buồn ngủ.”
“Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Lâm Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này”
Lê Nhật Linh ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa”
“Được rồi” Lâm Quân ngoan ngoãn mặc cho Lê Nhật Linh ôm.
Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh.
Lâm Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười.
Lê Nhật Linh rất dễ dõ…
Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện.
Nếu người cứu cô là Hạ Huy Thành thì sẽ thế nào?
Lâm Quân không dám nghĩ nữa.
Hạ Huy Thành cũng muốn lao tới cứu Lê Nhật Linh, chỉ là anh may mắn nên hành động nhanh hơn thôi.
Lâm Quân cúi xuống hôn lên khóe môi cô.
Hai người cực kì ăn ý không nhắc đến Hạ Lan Châu hay Hạ Huy Thành nữa.
Trong khoảng thời gian Lâm Quân bị thương, Lê Nhật Linh luôn ở bên cạnh chăm sóc anh không rời nữa bước. Từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày của anh đều được cô bao trọn gói, dường như bọn họ đã quay về những ngày tháng vui vẻ nhất.
Không, vẫn còn thiếu chút chút.
Anh không thể lăn giường với cô gái này, đó là điều tiếc nuối duy nhất .
Tâm trạng vui vẻ thì sức khỏe cũng tốt lên rất nhanh, mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra đều nói rằng anh đang khỏe lên rất nhiều, thậm chí còn chậc lưỡi khen tấm tắc.
Tình trạng phục hồi sức khỏe của Lâm Quân tốt hơn những gì bọn họ mong đợi.
Các bác sĩ đang suy nghĩ xem liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?
Chương 366: Nằm trên người ngủ
Bác sĩ nói bọn họ sẽ theo dõi tình hình sức khỏe Lâm Quân têm vài ngày nữa, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi cho tới khi khỏi hẳn.
Lâm Quân cảm thấy những ngày tháng này cũng khá hay ho, tất cả những chuyện phiền não.
đều tan thành mây khói và anh còn được ở bên Lê Nhật Linh mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian đó, có kha khá người đến thăm bệnh với mục đích thăm dò đều bị chặn ngoài cửa phòng bệnh, ngoài hai cái bóng đèn sáng chói lóa không thể chặn ngoài cửa là Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt thì chẳng còn một người nào lảng vảng trước mặt hai người.
Không có người ngoài, Lâm Quân có thể tranh thủ lúc bị thương để làm nũng với Lâm Quân để củng cố tình cảm giữa hai người.
Đang trong thời gian nghỉ ngơi cho vết thương lành lặn, anh lại ở trong phòng bệnh làm đủ thứ trên trời dưới đất, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì chắc chẳng còn mặt mũi nào để gặp đời nữa.
Cái gì Lê Nhật Linh cũng nghe anh, chỉ có duy nhất chuyện quan hệ là cô lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết từ chối.
Lâm Quân bực bội suốt mấy hôm liền, nhịn tới khi bác sĩ nói sức khỏe anh đã tốt lên rất nhiều và chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa là được ra viện thì cuối cùng Lậm Quân cũng không nhịn được nữa.
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đến thăm bệnh vừa đi thì anh đã vội vàng ôm Lê Nhật Linh lên giường.
Lê Nhật Linh muốn xoay người lại nhưng sợ đụng đến vết thương trên người anh nên không làm làm bừa: “Anh xuống đi.”
Lâm Quân cười ngả ngớn: “Bây giờ em không ở trên được nhưng chắc chắn sau này sẽ có cơ hội”
“Anh đừng làm loạn, anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu” Mới nhích người lên thì đã bị anh đè ngược xuống.
Lê Nhật Linh giơ tay đẩy hòng bắt Lâm Quân xuống khỏi người mình
Chương 367: Yên tâm, anh không cử động
“Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn cơ mà” Ánh mắt Lê Nhật Linh đầy lo lắng nhìn anh giơ tay cởi quần áo của mình, môi cô đã cong xuống như đang mếu máo sắp khóc: “Hay là chờ đến khi anh khỏe rồi em sẽ làm cái đó.
cho anh được không, hay anh muốn thế nào em cũng đồng ý hết… Bây giờ anh đừng làm thế được không?”
Mặt Lê Nhật Linh đỏ bừng lên, bắt đầu đưa ra điều kiện.
Cô sợ vết thương vất vả kéo da non lại bị anh làm rách Không cần biết Lâm Quân cố gắng trêu chọc mình thế nào, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng.
Lâm Quân hết cách, đành phải nằm trên người cô và không tiếp tục nữa.
Thôi thôi thôi, anh không nỡ làm Lê Nhật Linh khóc.
Cơ thể to lớn của người đàn ông đè trên người Lê Nhật Linh, anh vùi mặt mình vào hõm vai cô và thở ra khí nóng: “Được rồi, hôm nay chúng ta không làm nữa, nhưng em đừng có mà quên những lời em vừa mới nói đấy nhé”
Lê Nhật Linh đáp “ừm” nhưng sau đó thấy có gì đó sai sai nên vội vàng bổ sung thêm: “Mà chỉ được một lần thôi đấy nhé.”
“Được: Anh cười cười khiến cả cơ thể run run.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh dậy: “Anh đứng lên đi, nặng quá.”
Môi anh lướt qua cổ Lê Nhật Linh, làm nũng như một đứa trẻ chưa lớn: “Anh không đứng dậy nổi, ngày nào anh cũng nẵm trên giường ngủ rồi nên tối nay anh muốn ngủ trên người em.”
“Nhưng mà anh nặng lắm luôn đó.”
“Thế này sẽ không nặng nữa” Anh nhấc chân lên khỏi người cô, tách hai chân cô ra và đặt chân mình vào giữa.
Đúng là làm thế này thì không còn nặng nữa nhưng… Cái tư thế này, “Hôm nào cũng phải nằm sấp ngủ không ngon tí nài, giường cứng quá” Anh nói.
Lòng bàn tay Lê Nhật Linh chạm vào đệm giường và nó chẳng cứng một tí nào cả.
Tất cả những vật dụng và thiết bị trong phòng bệnh anh nằm đều được lựa chọn kỹ lưỡng với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao thì làm gì có chuyện giường cứng quá được.
Một giây sau đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra anh đã so sánh với cái gì để xác định độ “cứng” của cái đệm này.
Anh vùi mặt vào ngực cô, chẳng biết khi nào áo lót đã bị anh cởi ra và ném đi khiến mặt anh dán chặt vào bộ phận đó: “Em là mềm nhất trên đời này rồi, cả người mềm nhũn”
“ơn Con sói háo sắc này bệnh rồi vẫn không quên làm nũng.
Không cho “ngủ’ thì thôi cho anh ngủ một giấc đi.
Lâm Quân nói như thật vậy.
Chỉ nằm trên người em thôi không làm gì hết cũng không được hả?
Nó không phải là một câu hỏi vì mặc kệ Lê Nhật Linh có đồng ý hay không thì Lâm Quân vẫn nằm im trên người cô không chịu xuống.
Lê Nhật Linh tưởng mình bị đè thế này sẽ không ngủ được, nào ngờ cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chương 368: Nghiêm túc ghẹo gái
Sau đó Lê Nhật Linh không dám nói chuyện với anh nữa, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Quân. Cô ngồi trên sô pha vừa cầm ly thủy tinh uống trà vừa quan sát từng hành động của anh.
Mất một lúc lâu Lâm Quân mới ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt tối đen như mực, không chớp một cái nào và nói với giọng uất ức: “Có phải anh bị thương đến thận rồi không”
Nước trà trong miệng Lê Nhật Linh phụt ra ngoài, cô cười lăn lộn.
Thấy gương mặt đau đớn và sốc của Lâm Quân thì cô lại thấy mềm lòng.
Anh bị thương vì cô…
Lê Nhật Linh thả lỏng hàng rào tự vệ xuống, đi tới chỗ anh: “Không sao đâu mà, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em nhớ nắm nhầm… Trứng của anh thôi”
“Nhỡ đâu anh bị thương thận thật thì sao?”
Anh nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện như một sinh viên cực kì hiếu học.
Cô đâu có làm nghề bác sĩ, làm sao cô biết được mấy cái này.
“Hay là em gọi bác sĩ tới đây hỏi giúp anh vài câu nhé?”
“Thế thì chẳng khác nào cho cả thế giới này biết chồng em bản trong một giây?”
“Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Em thử giúp anh xem thế nào, coi thử lần này có ổn hơn lần trước không nhé” Bàn tay nào đó đã lặng lẽ mò tới, nắm lấy tay cô kéo Lê Nhật Linh lên giường.
Dựa theo chủ nghĩa và tinh thần nhân đạo, anh sướng rồi thì vợ cũng phải thế mới đúng chứ nhỉ?
Bàn tay Lâm Quân như mọc thêm đôi mắt, bắt đầu di chuyển từ hông cô xuống và dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác để hoàn thành pha hành động trước đó chưa kịp làm xong.
Mãi đến khi cô mất:hết sức lực xụi lơ trong lòng ngực mình và nhận lấy sự thỏa mãn thì mới rút tây ra; Hoàng Ánh mẹ Lâm Quân mang canh bổ đã hầm sẵn đến thấy được cảnh tượng quần áo xộc xệch trên giường thì lập tức tái mặt
Chương 369: Ở đâu cũng hôn được
“Sức khỏe còn chẳng ra đâu vào đâu đã bắt đầu làm bừa! Không thích sống trên đời nữa rồi đúng không?”
Rõ ràng những lời đó dùng để nói với Lâm Quân nhưng ánh mắt bà lại nhìn chăm chăm Lê Nhật Linh.
May là Lâm Quân không cởi quần áo của hai người ra, chỉ hơi xộc xệch một tí thôi chứ chẳng để lộ ra bộ phận nhạy cảm gì.
Lâm Quân vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Lê Nhật Linh lại không thấu hiểu cảm thông cho điều đó mà chỉ chăm chăm vào chuyện vợ chồng với nhau.
Hoàng Ánh thấy con trai mình thích cô gái này đến thế nên đành thôi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, bà không muốn cho Lê Nhật Linh mang thai và đưa cả Dương Tuyết Nhi đến nhà bọn họ nhưng điều duy nhất bà không hề nói ra dù chỉ nửa lời đó là ép bọn họ ly hôn…
Lê Nhật Linh đanh mặt cố gắng mặc áo lót trong chăn rồi xuống giường.
Lâm Quân giữ cô lại, đầu ngón tay lưu luyến xoa eo cô, kéo vạt áo bất cẩn bị đẩy vào lưng quần ra mới cho cô đi.
Hoàng Ánh lạnh lùng nghiêm mặt: “Còn ra cái thể thống gì nữa không; vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đàng hoàng rồi hằng ra đây.”
Chương 370: Không thể giữ lại được
Da mặt Lê Nhật Linh mỏng, hai má cô đỏ hồng Lâm Quân da mặt dày như thường thành nên không hề thấy ngượng khi bị phát hiện mà còn cười: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế? Sao.
không nhắn trước với con một tiếng.”
Hoàng Ánh thở dài ngồi trên sô pha: “Con đang bận rộn quá nên không rảnh nghe điện thoại cơ mà, làm sao mẹ gọi điện báo cho con được”
Bây giờ Lâm Quân mới nhớ ra lâu rồi mình không đụng vào điện thoại di động.
Chuyện công ty đã có Hà Dĩ Phong hỗ trợ quản lý rồi nên anh cũng không quan tâm lắm, dạo gần đây anh đang được sống những ngày như tiên.
“Mẹ, con đã khỏe lên nhiều rồi, bác sĩ còn nói vài ngày nữa con có thể xuất viện đấy”
“Bác sĩ nói là mấy ngày nữa con có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi như không có nói là con đã khỏi hẳn rồi và được quyền làm bừa làm bậy:”
“Con chị đùa với Nhật Linh chút thôi, cô ấy không chịu nhưng bị con ép đấy. Con biết giữ chừng mực mà, không sao đâu mẹ.”
Hoàng Ánh nghe thế lại bắt đầu lo lắng run rẩy cả người, đứa trẻ bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ tới lớn lại che chở cho con nhóc Lê Nhật Linh, trong đầu chỉ có mỗi Lê Nhật Linh và Lê Nhật Linh.
Chắc chẳn con bé Lê Nhật Linh này không thể ở lại nhà họ Lâm thêm một ngày nào nữa.
Vị trí bà chủ nhà họ Lâm đã cho bà quá nhiều thứ, tất cả những gì bà làm đều trở nên hợp tình hợp lý.
Hoàng Ánh không nố thấy con trai mình bị thương, lại càng không muốn con trai mình xem một cô gái quan trọng hơn cả tính mạng của nó, nếu Lê Nhật Linh vẫn giống ngày xưa thì cái gì cũng dễ bàn, nhưng bây giờ cô lại có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác.
E là cơ thể đó đã dơ bẩn rồi cũng nên.
Hoàng Ánh hối hận, hối hận xanh cả ruột.
Mang mầm tai họa về nhà họ Lâm rồi cuối cùng người bị thương chính là con trai mình.
“Mẹ chỉ muốn đến thăm con xem thế nào thôi, bây giờ mẹ lại muốn nói rõ ràng với con.” Mặt Hoàng Ánh âm u.
Thấy Lê Nhật Linh đã sửa soạn chỉnh trang lại quần áo xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Quân khẽ nhíu mày lại và ngăn những lời Hoàng Ánh Hoàng Ánh nhìn Lê Nhật Linh, hờ hững nói cho hết lời: “Cô ra ngoài mua cho tôi tách và phê đi”
Sai cô đi mua cà phê cũng không phải để cho cô lánh mặt đi mà chỉ muốn dặn mặt Lê Nhật Linh vậy thôi.
Lê Nhật Linh biết bà đang hiểu lầm mình nên xách túi lên ra ngoài.
Thấy Lê Nhật Linh đã đi xa, Hoàng Ánh mới hít thật sâu: “Rốt cuộc con thích nó ở điểm nào, trước kia con còn chẳng thèm ngó ngàng tới nó cơ mà, sao đột nhiên lại như người bị ma ám bám theo nó như cái đuôi thế?”
“Mẹ, yêu từ cái nhìn đầu tiên không thực tế tí nào. Lâu ngày nảy sinh tình cảm thì thứ tình cảm đó mới vững chắc, mẹ và cha cũng thế đấy thôi?”
“Nhưng Lệ Nhật Linh gây ra bao nhiêu thứ phiền phức…”
“Đó không phải là lỗi của cô ấy”
Lâm Quân càng che chở Lê Nhật Linh thì Hoàng Ánh lại càng chắc chắn rằng mình không thể giữ cô lại được: “Có những chuyện mẹ vẫn chưa nói cho con biết.”
“Chuyện gì thế mẹ?”
Bình luận facebook