Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-405
Chương 401: Em không được đi
Lê Nhật Linh vốn dĩ không định nói cho Lâm
Quân biết chuyện mình từng đến bệnh viện,
nhưng Hoàng Ánh lại gọi điện thoại cho Lê Nhật
Linh, bảo cô ngày mai đến chơi với đứa bé đó để
bồi dưỡng tình cảm, ngoài ra, bà còn nói tốt nhất
là gọi Lâm Quân đi cùng luôn.
Cô không còn cách nào nên mới nói chuyện
này cho Lâm Quân nghe.
Nhưng cô càng ngày càng thấy kì lạ, rốt cuộc
đứa bé đó là con nhà ai mà Hoàng Ánh lại bảo gọi
Lâm Quân theo cùng chứ?
Lâm Quân mới vừa tắm xong không lâu, giờ
anh đang híp mắt nằm trên giường một cách rất
thoải mái. Nhìn thấy cô đang đi về phía mình, anh
vô cùng tự nhiên mà dang rộng hai tay ra với cô,
ung dung thư thả chờ được ôm cô vợ xinh đẹp
của mình.
Lâm Quân càng ngày càng thích ở bên cô, cứ
muốn ở nhà mãi thôi. Chỉ cần có chút thời gian
rảnh là anh luôn muốn kết hợp hai người làm một.
Lê Nhật Linh bị Lâm Quân quấy rầy bằng mấy
trò con bò đó lâu rôi nên không còn cứ hở chút là
đỏ mặt nữa, cô ngoan ngoãn để anh ôm mình.
Ngón tay của Lâm Quân luôn vào từng sợi tơ
kẽ tóc đen nhánh của cô, thỉnh thoảng còn vuốt
ve cổ cô mà tán tỉnh, từ từ biểu đạt ý muốn ân ái
của mình.
Lê Nhật Linh cầm lấy bàn tay nghịch ngợm
của anh, vừa dựa vào lòng anh, vừa bình tĩnh nói:
"Em có chuyện muốn nói với anh”
Không thể vuốt tóc cô, Lâm Quân thuận thế
dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn
tay cô: “Chuyện gì?"
"Hôm nay em đến bệnh viện"
Cô vừa dứt lời thì đã nghe anh căng thẳng
hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu à?"
"Em không sao cả, em sợ anh thấy mệt nên
mới đến bệnh viện hỏi bác sĩ xem anh bị gì. "
Nghe vậy, Lâm Quân mới hơi thả lỏng lại, nói:
"Anh cũng không sao cả"
Lê Nhật Linh mím môi: "Nhưng nếu anh
không bị bệnh gì thì tại sao gân đây lúc nào anh
cũng lén lén lút lút đến bệnh viện vậy?”
Lâm Quân nghi ngờ cô đã biết được chút gì
đó, nhìn chăm chú vào mặt cô, không dám bỏ lỡ
bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
Lê Nhật Linh không khỏi sờ mặt mình một cái,
cô tưởng mình bôi kem dưỡng da ban đêm không
đều, nhưng mặt cô lại rất sạch sẽ, không có bất
kỳ vấn đề nào cả.
"Sao anh cứ nhìn chăm chăm em mãi thế?"
Xác định được cô thật sự không biết, Lâm
Quân lại dúi cô vào lông ngực mình và nói: "Thật
là càng nhìn càng thấy đẹp."
"Thôi đi ông, miệng lưỡi trơn tru quá, em có
việc quan trọng muốn nói với anh" Lông ngực
của người đàn ông ấy rộng rãi mà kiên cố, cô thản
nhiên dựa vào, thuận tiện nói cho anh nghe về
chuyện chiều nay gặp phải Hoàng Ánh và việc
Hoàng Anh bảo cô ngày mai đến bệnh viện xem
đứa bé, anh cũng nên đi.
Lê Nhật Linh vừa dứt lời thì chiếc điện thoại
của cô đang đặt trên đầu giường reo lên.
Người gọi đến là Hoàng Ánh, Lê Nhật Linh
Chương 402: Tai họa ngầm
Tối nay Lâm Quân làm động tác nào cũng rất
mãnh liệt như bị cái gì kích thích vậy. Lúc này anh
không muốn chơi trò tán tỉnh gì như mọi khi mà
chỉ nặng nề đâm thẳng vào thân thể của cô, kết
hợp làm một thể với cô, giải phóng trong cơ thể
cô hết lân này đến lần khác.
Đến bây giờ, Lê Nhật Linh mới biết được trước
đây Lâm Quân luôn "chừa lại một đường sống"
cho mình, tối nay, anh mới thật sự được thỏa mãn.
Sau khi đã giày vò cô đến mức khiến cô thiếp
đi, anh vẫn chưa có ý định kết thúc buổi tối đầy
mê loạn ngay lúc này.
Mẹ của anh đồn anh vào thế bí từng chút một
khiến anh hơi cảm thấy hơi bất an, nếu không thể
làm cô mang thai thì anh thật sự không còn gì để
bảo đảm cho chuyện sau này nữa.
Không biết Lâm Quân đã phóng thích vào
người Lê Nhật Linh bao nhiêu lần mà vùng bụng
nhỏ nhắn của cô to tròn lên giống như ăn quá no
vậy. Thấp giọng rên rỉ một tiếng, Lâm Quân mới
rút ra khỏi cơ thể cô.
Chất dịch hơi đục chậm rãi chảy ra, phản
chiếu vào trong đôi mắt càng tôi tăm hơn của anh.
Hoàng Ánh không những không nói cho Lê
Nhật Linh biết đứa bé ấy là con anh, cố ý bảo Lê
Nhật Linh đi thăm đứa bé ấy mà còn nói cho văn
vẻ là bồi dưỡng tình cảm nữa chứ, rõ ràng là đang
cố ý tạo áp lực cho anh mà.
Cho dù Lê Nhật Linh vẫn đồng ý nhận đứa bé
này sau khi biết được sự thật, anh vẫn không
muốn Lê Nhật Linh làm mẹ kể của nó.
Thật ra Lâm Quân cũng đang thấy rất sâu
não. Bản thân anh cũng không biết từ khi nào mà
mình lại có một đứa con riêng. Mặc dù Lâm Quân
và Hà Dĩ Phong luôn cùng nhau chơi bời lêu lổng
bên ngoài rất nhiều trước khi kết hôn nhưng anh
luôn có chừng có mực, nếu những người phụ nữ
đó có ý đồ gì xấu thì anh luôn tự dọn dẹp sạch sẽ,
không để lại bất kỳ tai họa ngâm nào cho mình.
Sau này, khi tưởng mình bị Lê Nhật Linh “tính
kế” rồi có một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, anh
cảm giác phụ nữ chẳng có gì thú vị nên mới đàng
hoàng lại một chút.
Đừng nói là đứa bé Lâm Niệm Sơ kia, cho dù
là Lâm Thùy Vân, Lâm Quân cũng gần như không
có bất cứ ấn tượng nào. Anh không nhớ cô gái ấy
có khuôn mặt ra sao, dáng người như thế nào,
cũng không nhớ tất cả những gì liên quan tới cô
ấy. Anh chỉ còn hơi nhớ đến cái tên này có một
chữ "Hân".
Lúc đó anh còn học đại học, Hà Dĩ Phong đẩy
một cô gái cho anh vào dịp sinh nhật của anh,
anh sợ không giải quyết sạch sẽ nên đã từ chối
ngay.
Về sau, hai người đều uống say bí tỉ, mơ mơ
màng màng cá cược về hoa hậu giảng đường
đang đi làm ở quán bar này. Đó là một ván cược
xem ai có thể lấy được đêm đầu tiên của cô gái
này.
Kết quả đương nhiên là anh thắng, anh cho
cô gái kia một số tiền lớn, còn cô ấy thì cũng biết
điều mà tự bỏ đi rất nhanh.
Anh vốn cho rằng cô gái kia là người nhất dễ
giải quyết nhất, ai mà ngờ được cô ấy lại điên điên
khùng khùng về quê sinh một đứa con ra chứ?!
Nói đến đây, anh nhận ra mình không nên
sống cẩu thả như Hà Dĩ Phong. Sung sướng được
mấy ngày, cuối cùng lại lòi ra được một đứa con,
Chương 403: Muốn tạo phản rồi
Hoàng Ánh càng nghĩ càng thấy tức giận.
Nửa năm nay, Lê Nhật Linh đã thay đổi quá
nhiều.
Cô bé co ro trong góc khóc thút thít không
thành tiếng từ cái nhìn đầu tiên dường như biến
mất rồi.
Ngoan ngoãn, tốt bụng, hiền lành...
Những đặc điểm thích năm đó đã biến mất
không còn thấy nữa.
Lê Nhật Linh lại có thể cúp điện thoại của bà,
cô đưa số điện thoại của bà vào danh sách đen.
Cơn sốt cao của Lâm Niệm Sơ vẫn chưa lui,
Hoàng Ánh nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa trẻ,
trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Không phải bảo Lê Nhật Linh và Lâm Quân
qua thăm đứa nhỏ sao?
Cho dù cô không muốn qua, gửi một tin là
được.
Ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không
làm được, đứa nhỏ Lê Nhật Linh này rốt cuộc có
bao nhiêu lớp mặt nại
Phụ cho lúc trước bà thương cô như vậy!
Hai mẹ con gần như đồng thời lấy điện thoại
gọi cho nhau.
Cuộc gọi của Lâm Quân đến trước, câu đầu
tiên nói cũng là về chuyện của Lê Nhật Linh và
đứa nhỏ.
“Mẹ đồng ý với con, sẽ không nói chuyện của
đứa nhỏ với Lê Nhật Linh, bây giờ mẹ làm như vậy,
cô ấy sau khi biết được sự thật sẽ nghĩ thế nào?”
Hoàng Ánh giận run lên, thật muốn tạo phản
rồi!
Câu đầu tiên của đứa con hiếu thảo lại đến
chất vấn: “Nó chung quy muốn biết chân tướng,
mẹ chỉ muốn để nó bồi dưỡng tình cảm với đứa
nhỏ trước, mẹ có sai sao?”
“Mẹ, con thà không cân đứa con này, cũng
không thể làm tổn thương cô ấy”
Lời nói của Lâm Quân lạnh lùng mà vô tình:
“Nếu mẹ thật sự thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này
sau này để cho mẹ chăm sóc. Chuyện của con,
mẹ đừng quan tâm nữa”
Hoàng Ánh nắm chặt tay: “Có ý gì? Con đang
trách mẹ sao?”
“Con biết mẹ muốn gia đình này tốt đẹp,
nhưng mẹ à, hôn nhân là của con, mẹ có thể để
mặc con không. Chuyện đứa trẻ, con thừa nhận là
lỗi của con, nhưng, con không thể vì sai lâm trong
quá khứ để cô ấy thay con chịu đựng những sai
lâm này”
“Nói vậy, đều thành lỗi của mẹ”
“Bây giờ không phải, nhưng nếu ngài khăng
khăng như thế...” Giọng nói của Lâm Quân trầm
xuống: “Nếu Lê Nhật Linh thật sự rời đi, con sẽ
không trách mẹ, con sẽ tự trách mình.”
Anh nói xong liên cúp điện thoại, hốc mắt
Hoàng Ánh lập tức đỏ lên, bà làm như thế, không
phải vì anh sao?
Nhưng anh lại vì Lê Nhật Linh, nói như vậy với
người làm mẹ như bà.
Đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này là con của Lâm
Quân, cho dù thế nào, ruột thịt của nhà họ Lâm
Chương 404: Gây xích mích
“Niệm Sơ ngủ rồi, con ra ngoài nhìn bác” Lâm
Thuỳ Ngọc dịu dàng nói: “Bên này có con ở cùng
Niệm Sơ đủ rồi, hôm qua bác đã ở bên một ngày
rôi, hôm nay về nghỉ ngơi đi ạ. Mai lại đến thăm,
đảm bảo sẽ để bác nhìn thấy một Niệm Sơ khỏe
mạnh.”
“Đứa nhỏ này, vất vả rồi” Hoàng Ánh không
khỏi thấy thương tiếc Lâm Thuỳ Ngọc.
Người chị khùng điên chết rồi, để lại một đứa
trẻ, nó còn phải đến chăm sóc.
Lâm Thuỳ Ngọc tuổi cũng không lớn, trên vai
phải gánh trách nhiệm nặng như vậy, nhưng tính
tình nó vẫn tốt, dịu dàng.
“Con không vất vả, nhưng là bác, không từ
cực nhọc, vẫn luôn bên cạnh Niệm Sơ” Lâm Thuỳ
Ngọc nói xong không khỏi cảm thấy uất ức: “Con
còn nghĩ rằng, gia đình như nhà họ Lâm, sẽ không
để ý sống chết của đứa con riêng như Niệm Sơ,
không ngờ bác đối xử tốt với nó như vậy”
Nói xong, nước mắt lăn dài xuõng: “Thật sự
cảm ơn bác, nếu không có bác, bây giờ con không
biết làm sao mới tốt”
Hoàng Ánh mềm lòng, Lâm Thuỳ Ngọc càng
như vậy, bà càng không nỡ: “Chỉ cân Niệm Sơ là
đứa trẻ nhà họ Lâm bác, mặc kệ Lâm Quân có
nhận không, bác nhất định sẽ nhận”
Lâm Thuỷ Ngọc nói rất nhiều lời cảm ơn, cuối
cùng mới cẩn thận nói: “Nếu Niệm Sơ tìm được
tủy thích hợp, làm cấy ghép, sau khi phẫu thuật
thành công, con có thể đưa Niệm Sơ về quê
không?”
“Con sao lại muốn như vậy?”Hoàng Ánh ngạc
nhiên.
Không dã để đứa nhỏ biết ba mình là ai, nhà
họ Lâm cũng không thiếu một miếng ăn, nó làm
Sao còn muốn đưa đứa trẻ về quê?
Hầu hết phụ nữ, một khi tìm được cơ hội thiết
lập quan hệ với nhà họ Lâm, chắc chắn không nỡ
buông tay, đứa trẻ Lâm Thuỳ Ngọc này sao vẫn
muốn rời khỏi? Còn muốn đưa đứa trẻ rời đi.
Lâm Thuỳ Ngọc ấp úng không chịu nói.
Dưới sự thúc giục của Hoàng Ánh, Lâm Thuỳ
Ngọc mới cẩn thận mở miệng: “cô chủ Lê rất
không thích Niệm Sơ, ngày đó cô ấy gặp Niệm Sơ
đã tranh chấp với Niệm Sơ, cô ấy vân không biết
Niệm Sơ là đứa nhỏ của Lâm tổng, nếu đợi đến cô
chủ Lê biết được thân thế của Niệm Sơ...”
Lâm Thuỷ Ngọc dừng lại một lúc lâu, mới nói:
“Con hy vọng Niệm Sơ trải qua vui vẻ hạnh phúc
là tốt rồi, không muốn để Niệm Sơ ở nhà họ Lâm
trải qua sự không vui vẻ”
Hoàng Ánh trầm mặc, không nhìn ra được suy
nghĩ.
Lâm Thuỳ Ngọc vội vàng bổ cứu: “Con không
phải nói cô chủ Lê không tốt, ai cũng không muốn
chồng mình có con riêng, con có thể hiểu được.
Con chỉ muốn để Niệm Sơ sống một cuộc sống
bình yên với con, con không muốn để Niệm Sơ
sống ở nhà quyên thể hào nhoáng, sau lưng lại bị
người khác chỉ trỏ."
Thân phận của Lâm Niệm Sơ khó xử, cho dù
trở về nhà họ Lâm, cũng không phải danh chính
ngôn thuận.
Điều này, Hoàng Ánh cũng hiểu được.
Lời nói của Lâm Thuỳ Ngọc hoàn toàn khiến
Chương 405: Làm bao nhiêu lần
Lâm Quân không hiểu sao ném điện thoại của
cô.
Ngày hôm sau vô cùng tự giác trả cô một
chiếc điện thoại mới.
Cả đêm bị giày vò, Lê Nhật Linh tỉnh dậy với
một cái eo mỏi lưng đau, chiếc điện thoại mới
nằm yên tĩnh bên cạnh cô, thẻ điện thoại cũng đã
được lắp đặt lại.
Cô cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, đã mười
một giờ trưa.
Tối hôm qua Lâm Quân thật sự giày vò cô như
nổi khùng, bây giờ cô động đậy cánh tay cũng
cảm thấy mỏi nhừ.
Lúc quấn đồ ngủ xuống giường, chân cũng có
chút mềm.
Lâm Quân thay một bộ chỉnh tê, trong tay
bưng khay, trong khay đều là thức ăn ấm áp:
“Cuối cùng dậy ăn sớm rồi sao?”
Cô chỉ giờ trên điện thoại sửa đúng lại cho
anh: “Là bữa trưa”
Anh thản nhiên hỏi cô: “Điện thoại mới, thích
không?”
“Thích”
Kiểu dáng màu trắng, đơn giản lại phóng
khoáng.
Tuy rằng không nhìn ra được là nhãn hiệu gì,
nhưng thứ mà Lâm Quân mang ra, chắc chắn sẽ
không có vấn đề về chất lượng.
Kết nối di động từ trong tay cô, anh cười có
chút bình tĩnh: Nó có một chức năng mới, em
không thể tắt, dù điện thoại có bị hư hỏng, nó vẫn
sẽ tiếp tục hoạt động”
Lê Nhật Linh khó hiểu nhìn anh.
Anh không nhanh không chậm lấy trong túi ra
một chiếc điện thoại di động khác đưa cho cô
xem.
Cô cười điềm tĩnh: “Anh từ khi nào bắt đầu
theo đuổi loại lãng mạn ngây thơ này, di động tình
nhân?”
Cũng không chỉ là di động tình nhân đơn giản
như thế.
Lâm Quân mở giao diện điện thoại di động
của anh, trong đó có một phân mềm định vị. Mà
phần mềm định vị luôn có thể hiển thị vị trí của
điện thoại di động cô.
“Như vậy, em sẽ không thất lạc” Anh bình tĩnh
nói.
Cô câm điện thoại của mình lục lọi thật lâu
trong đó, lại không thể định vị phần mềm tương
ứng vị trí của anh: “Cái này thật ngang ngược, chỉ
có anh có thể biết vị trí của em, em một chút tự
do cũng không có, nhưng nếu em muốn tìm anh
thì làm sao?”
“Đây là đặc quyên cho em không nhận điện
thoại” Lâm Quân nói: “Em có thể không nhận điện
thoại của anh, anh sẽ thông qua phân mềm định
vị vị trí của em, nếu lại xuất hiện tình huống như
Diệp Sâm Lâm lần trước, anh cũng có thể đúng
lúc đuổi tới cứu em”
“Vậy em có ưu thể gì?” Cô lắc lắc điện thoại
nhìn anh, vẫn thấy không hài lòng.
“Chỉ cần em tìm anh, anh lập tức nhận điện
thoại”
Lê Nhật Linh vốn dĩ không định nói cho Lâm
Quân biết chuyện mình từng đến bệnh viện,
nhưng Hoàng Ánh lại gọi điện thoại cho Lê Nhật
Linh, bảo cô ngày mai đến chơi với đứa bé đó để
bồi dưỡng tình cảm, ngoài ra, bà còn nói tốt nhất
là gọi Lâm Quân đi cùng luôn.
Cô không còn cách nào nên mới nói chuyện
này cho Lâm Quân nghe.
Nhưng cô càng ngày càng thấy kì lạ, rốt cuộc
đứa bé đó là con nhà ai mà Hoàng Ánh lại bảo gọi
Lâm Quân theo cùng chứ?
Lâm Quân mới vừa tắm xong không lâu, giờ
anh đang híp mắt nằm trên giường một cách rất
thoải mái. Nhìn thấy cô đang đi về phía mình, anh
vô cùng tự nhiên mà dang rộng hai tay ra với cô,
ung dung thư thả chờ được ôm cô vợ xinh đẹp
của mình.
Lâm Quân càng ngày càng thích ở bên cô, cứ
muốn ở nhà mãi thôi. Chỉ cần có chút thời gian
rảnh là anh luôn muốn kết hợp hai người làm một.
Lê Nhật Linh bị Lâm Quân quấy rầy bằng mấy
trò con bò đó lâu rôi nên không còn cứ hở chút là
đỏ mặt nữa, cô ngoan ngoãn để anh ôm mình.
Ngón tay của Lâm Quân luôn vào từng sợi tơ
kẽ tóc đen nhánh của cô, thỉnh thoảng còn vuốt
ve cổ cô mà tán tỉnh, từ từ biểu đạt ý muốn ân ái
của mình.
Lê Nhật Linh cầm lấy bàn tay nghịch ngợm
của anh, vừa dựa vào lòng anh, vừa bình tĩnh nói:
"Em có chuyện muốn nói với anh”
Không thể vuốt tóc cô, Lâm Quân thuận thế
dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn
tay cô: “Chuyện gì?"
"Hôm nay em đến bệnh viện"
Cô vừa dứt lời thì đã nghe anh căng thẳng
hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu à?"
"Em không sao cả, em sợ anh thấy mệt nên
mới đến bệnh viện hỏi bác sĩ xem anh bị gì. "
Nghe vậy, Lâm Quân mới hơi thả lỏng lại, nói:
"Anh cũng không sao cả"
Lê Nhật Linh mím môi: "Nhưng nếu anh
không bị bệnh gì thì tại sao gân đây lúc nào anh
cũng lén lén lút lút đến bệnh viện vậy?”
Lâm Quân nghi ngờ cô đã biết được chút gì
đó, nhìn chăm chú vào mặt cô, không dám bỏ lỡ
bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
Lê Nhật Linh không khỏi sờ mặt mình một cái,
cô tưởng mình bôi kem dưỡng da ban đêm không
đều, nhưng mặt cô lại rất sạch sẽ, không có bất
kỳ vấn đề nào cả.
"Sao anh cứ nhìn chăm chăm em mãi thế?"
Xác định được cô thật sự không biết, Lâm
Quân lại dúi cô vào lông ngực mình và nói: "Thật
là càng nhìn càng thấy đẹp."
"Thôi đi ông, miệng lưỡi trơn tru quá, em có
việc quan trọng muốn nói với anh" Lông ngực
của người đàn ông ấy rộng rãi mà kiên cố, cô thản
nhiên dựa vào, thuận tiện nói cho anh nghe về
chuyện chiều nay gặp phải Hoàng Ánh và việc
Hoàng Anh bảo cô ngày mai đến bệnh viện xem
đứa bé, anh cũng nên đi.
Lê Nhật Linh vừa dứt lời thì chiếc điện thoại
của cô đang đặt trên đầu giường reo lên.
Người gọi đến là Hoàng Ánh, Lê Nhật Linh
Chương 402: Tai họa ngầm
Tối nay Lâm Quân làm động tác nào cũng rất
mãnh liệt như bị cái gì kích thích vậy. Lúc này anh
không muốn chơi trò tán tỉnh gì như mọi khi mà
chỉ nặng nề đâm thẳng vào thân thể của cô, kết
hợp làm một thể với cô, giải phóng trong cơ thể
cô hết lân này đến lần khác.
Đến bây giờ, Lê Nhật Linh mới biết được trước
đây Lâm Quân luôn "chừa lại một đường sống"
cho mình, tối nay, anh mới thật sự được thỏa mãn.
Sau khi đã giày vò cô đến mức khiến cô thiếp
đi, anh vẫn chưa có ý định kết thúc buổi tối đầy
mê loạn ngay lúc này.
Mẹ của anh đồn anh vào thế bí từng chút một
khiến anh hơi cảm thấy hơi bất an, nếu không thể
làm cô mang thai thì anh thật sự không còn gì để
bảo đảm cho chuyện sau này nữa.
Không biết Lâm Quân đã phóng thích vào
người Lê Nhật Linh bao nhiêu lần mà vùng bụng
nhỏ nhắn của cô to tròn lên giống như ăn quá no
vậy. Thấp giọng rên rỉ một tiếng, Lâm Quân mới
rút ra khỏi cơ thể cô.
Chất dịch hơi đục chậm rãi chảy ra, phản
chiếu vào trong đôi mắt càng tôi tăm hơn của anh.
Hoàng Ánh không những không nói cho Lê
Nhật Linh biết đứa bé ấy là con anh, cố ý bảo Lê
Nhật Linh đi thăm đứa bé ấy mà còn nói cho văn
vẻ là bồi dưỡng tình cảm nữa chứ, rõ ràng là đang
cố ý tạo áp lực cho anh mà.
Cho dù Lê Nhật Linh vẫn đồng ý nhận đứa bé
này sau khi biết được sự thật, anh vẫn không
muốn Lê Nhật Linh làm mẹ kể của nó.
Thật ra Lâm Quân cũng đang thấy rất sâu
não. Bản thân anh cũng không biết từ khi nào mà
mình lại có một đứa con riêng. Mặc dù Lâm Quân
và Hà Dĩ Phong luôn cùng nhau chơi bời lêu lổng
bên ngoài rất nhiều trước khi kết hôn nhưng anh
luôn có chừng có mực, nếu những người phụ nữ
đó có ý đồ gì xấu thì anh luôn tự dọn dẹp sạch sẽ,
không để lại bất kỳ tai họa ngâm nào cho mình.
Sau này, khi tưởng mình bị Lê Nhật Linh “tính
kế” rồi có một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, anh
cảm giác phụ nữ chẳng có gì thú vị nên mới đàng
hoàng lại một chút.
Đừng nói là đứa bé Lâm Niệm Sơ kia, cho dù
là Lâm Thùy Vân, Lâm Quân cũng gần như không
có bất cứ ấn tượng nào. Anh không nhớ cô gái ấy
có khuôn mặt ra sao, dáng người như thế nào,
cũng không nhớ tất cả những gì liên quan tới cô
ấy. Anh chỉ còn hơi nhớ đến cái tên này có một
chữ "Hân".
Lúc đó anh còn học đại học, Hà Dĩ Phong đẩy
một cô gái cho anh vào dịp sinh nhật của anh,
anh sợ không giải quyết sạch sẽ nên đã từ chối
ngay.
Về sau, hai người đều uống say bí tỉ, mơ mơ
màng màng cá cược về hoa hậu giảng đường
đang đi làm ở quán bar này. Đó là một ván cược
xem ai có thể lấy được đêm đầu tiên của cô gái
này.
Kết quả đương nhiên là anh thắng, anh cho
cô gái kia một số tiền lớn, còn cô ấy thì cũng biết
điều mà tự bỏ đi rất nhanh.
Anh vốn cho rằng cô gái kia là người nhất dễ
giải quyết nhất, ai mà ngờ được cô ấy lại điên điên
khùng khùng về quê sinh một đứa con ra chứ?!
Nói đến đây, anh nhận ra mình không nên
sống cẩu thả như Hà Dĩ Phong. Sung sướng được
mấy ngày, cuối cùng lại lòi ra được một đứa con,
Chương 403: Muốn tạo phản rồi
Hoàng Ánh càng nghĩ càng thấy tức giận.
Nửa năm nay, Lê Nhật Linh đã thay đổi quá
nhiều.
Cô bé co ro trong góc khóc thút thít không
thành tiếng từ cái nhìn đầu tiên dường như biến
mất rồi.
Ngoan ngoãn, tốt bụng, hiền lành...
Những đặc điểm thích năm đó đã biến mất
không còn thấy nữa.
Lê Nhật Linh lại có thể cúp điện thoại của bà,
cô đưa số điện thoại của bà vào danh sách đen.
Cơn sốt cao của Lâm Niệm Sơ vẫn chưa lui,
Hoàng Ánh nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa trẻ,
trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Không phải bảo Lê Nhật Linh và Lâm Quân
qua thăm đứa nhỏ sao?
Cho dù cô không muốn qua, gửi một tin là
được.
Ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không
làm được, đứa nhỏ Lê Nhật Linh này rốt cuộc có
bao nhiêu lớp mặt nại
Phụ cho lúc trước bà thương cô như vậy!
Hai mẹ con gần như đồng thời lấy điện thoại
gọi cho nhau.
Cuộc gọi của Lâm Quân đến trước, câu đầu
tiên nói cũng là về chuyện của Lê Nhật Linh và
đứa nhỏ.
“Mẹ đồng ý với con, sẽ không nói chuyện của
đứa nhỏ với Lê Nhật Linh, bây giờ mẹ làm như vậy,
cô ấy sau khi biết được sự thật sẽ nghĩ thế nào?”
Hoàng Ánh giận run lên, thật muốn tạo phản
rồi!
Câu đầu tiên của đứa con hiếu thảo lại đến
chất vấn: “Nó chung quy muốn biết chân tướng,
mẹ chỉ muốn để nó bồi dưỡng tình cảm với đứa
nhỏ trước, mẹ có sai sao?”
“Mẹ, con thà không cân đứa con này, cũng
không thể làm tổn thương cô ấy”
Lời nói của Lâm Quân lạnh lùng mà vô tình:
“Nếu mẹ thật sự thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này
sau này để cho mẹ chăm sóc. Chuyện của con,
mẹ đừng quan tâm nữa”
Hoàng Ánh nắm chặt tay: “Có ý gì? Con đang
trách mẹ sao?”
“Con biết mẹ muốn gia đình này tốt đẹp,
nhưng mẹ à, hôn nhân là của con, mẹ có thể để
mặc con không. Chuyện đứa trẻ, con thừa nhận là
lỗi của con, nhưng, con không thể vì sai lâm trong
quá khứ để cô ấy thay con chịu đựng những sai
lâm này”
“Nói vậy, đều thành lỗi của mẹ”
“Bây giờ không phải, nhưng nếu ngài khăng
khăng như thế...” Giọng nói của Lâm Quân trầm
xuống: “Nếu Lê Nhật Linh thật sự rời đi, con sẽ
không trách mẹ, con sẽ tự trách mình.”
Anh nói xong liên cúp điện thoại, hốc mắt
Hoàng Ánh lập tức đỏ lên, bà làm như thế, không
phải vì anh sao?
Nhưng anh lại vì Lê Nhật Linh, nói như vậy với
người làm mẹ như bà.
Đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này là con của Lâm
Quân, cho dù thế nào, ruột thịt của nhà họ Lâm
Chương 404: Gây xích mích
“Niệm Sơ ngủ rồi, con ra ngoài nhìn bác” Lâm
Thuỳ Ngọc dịu dàng nói: “Bên này có con ở cùng
Niệm Sơ đủ rồi, hôm qua bác đã ở bên một ngày
rôi, hôm nay về nghỉ ngơi đi ạ. Mai lại đến thăm,
đảm bảo sẽ để bác nhìn thấy một Niệm Sơ khỏe
mạnh.”
“Đứa nhỏ này, vất vả rồi” Hoàng Ánh không
khỏi thấy thương tiếc Lâm Thuỳ Ngọc.
Người chị khùng điên chết rồi, để lại một đứa
trẻ, nó còn phải đến chăm sóc.
Lâm Thuỳ Ngọc tuổi cũng không lớn, trên vai
phải gánh trách nhiệm nặng như vậy, nhưng tính
tình nó vẫn tốt, dịu dàng.
“Con không vất vả, nhưng là bác, không từ
cực nhọc, vẫn luôn bên cạnh Niệm Sơ” Lâm Thuỳ
Ngọc nói xong không khỏi cảm thấy uất ức: “Con
còn nghĩ rằng, gia đình như nhà họ Lâm, sẽ không
để ý sống chết của đứa con riêng như Niệm Sơ,
không ngờ bác đối xử tốt với nó như vậy”
Nói xong, nước mắt lăn dài xuõng: “Thật sự
cảm ơn bác, nếu không có bác, bây giờ con không
biết làm sao mới tốt”
Hoàng Ánh mềm lòng, Lâm Thuỳ Ngọc càng
như vậy, bà càng không nỡ: “Chỉ cân Niệm Sơ là
đứa trẻ nhà họ Lâm bác, mặc kệ Lâm Quân có
nhận không, bác nhất định sẽ nhận”
Lâm Thuỷ Ngọc nói rất nhiều lời cảm ơn, cuối
cùng mới cẩn thận nói: “Nếu Niệm Sơ tìm được
tủy thích hợp, làm cấy ghép, sau khi phẫu thuật
thành công, con có thể đưa Niệm Sơ về quê
không?”
“Con sao lại muốn như vậy?”Hoàng Ánh ngạc
nhiên.
Không dã để đứa nhỏ biết ba mình là ai, nhà
họ Lâm cũng không thiếu một miếng ăn, nó làm
Sao còn muốn đưa đứa trẻ về quê?
Hầu hết phụ nữ, một khi tìm được cơ hội thiết
lập quan hệ với nhà họ Lâm, chắc chắn không nỡ
buông tay, đứa trẻ Lâm Thuỳ Ngọc này sao vẫn
muốn rời khỏi? Còn muốn đưa đứa trẻ rời đi.
Lâm Thuỳ Ngọc ấp úng không chịu nói.
Dưới sự thúc giục của Hoàng Ánh, Lâm Thuỳ
Ngọc mới cẩn thận mở miệng: “cô chủ Lê rất
không thích Niệm Sơ, ngày đó cô ấy gặp Niệm Sơ
đã tranh chấp với Niệm Sơ, cô ấy vân không biết
Niệm Sơ là đứa nhỏ của Lâm tổng, nếu đợi đến cô
chủ Lê biết được thân thế của Niệm Sơ...”
Lâm Thuỷ Ngọc dừng lại một lúc lâu, mới nói:
“Con hy vọng Niệm Sơ trải qua vui vẻ hạnh phúc
là tốt rồi, không muốn để Niệm Sơ ở nhà họ Lâm
trải qua sự không vui vẻ”
Hoàng Ánh trầm mặc, không nhìn ra được suy
nghĩ.
Lâm Thuỳ Ngọc vội vàng bổ cứu: “Con không
phải nói cô chủ Lê không tốt, ai cũng không muốn
chồng mình có con riêng, con có thể hiểu được.
Con chỉ muốn để Niệm Sơ sống một cuộc sống
bình yên với con, con không muốn để Niệm Sơ
sống ở nhà quyên thể hào nhoáng, sau lưng lại bị
người khác chỉ trỏ."
Thân phận của Lâm Niệm Sơ khó xử, cho dù
trở về nhà họ Lâm, cũng không phải danh chính
ngôn thuận.
Điều này, Hoàng Ánh cũng hiểu được.
Lời nói của Lâm Thuỳ Ngọc hoàn toàn khiến
Chương 405: Làm bao nhiêu lần
Lâm Quân không hiểu sao ném điện thoại của
cô.
Ngày hôm sau vô cùng tự giác trả cô một
chiếc điện thoại mới.
Cả đêm bị giày vò, Lê Nhật Linh tỉnh dậy với
một cái eo mỏi lưng đau, chiếc điện thoại mới
nằm yên tĩnh bên cạnh cô, thẻ điện thoại cũng đã
được lắp đặt lại.
Cô cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, đã mười
một giờ trưa.
Tối hôm qua Lâm Quân thật sự giày vò cô như
nổi khùng, bây giờ cô động đậy cánh tay cũng
cảm thấy mỏi nhừ.
Lúc quấn đồ ngủ xuống giường, chân cũng có
chút mềm.
Lâm Quân thay một bộ chỉnh tê, trong tay
bưng khay, trong khay đều là thức ăn ấm áp:
“Cuối cùng dậy ăn sớm rồi sao?”
Cô chỉ giờ trên điện thoại sửa đúng lại cho
anh: “Là bữa trưa”
Anh thản nhiên hỏi cô: “Điện thoại mới, thích
không?”
“Thích”
Kiểu dáng màu trắng, đơn giản lại phóng
khoáng.
Tuy rằng không nhìn ra được là nhãn hiệu gì,
nhưng thứ mà Lâm Quân mang ra, chắc chắn sẽ
không có vấn đề về chất lượng.
Kết nối di động từ trong tay cô, anh cười có
chút bình tĩnh: Nó có một chức năng mới, em
không thể tắt, dù điện thoại có bị hư hỏng, nó vẫn
sẽ tiếp tục hoạt động”
Lê Nhật Linh khó hiểu nhìn anh.
Anh không nhanh không chậm lấy trong túi ra
một chiếc điện thoại di động khác đưa cho cô
xem.
Cô cười điềm tĩnh: “Anh từ khi nào bắt đầu
theo đuổi loại lãng mạn ngây thơ này, di động tình
nhân?”
Cũng không chỉ là di động tình nhân đơn giản
như thế.
Lâm Quân mở giao diện điện thoại di động
của anh, trong đó có một phân mềm định vị. Mà
phần mềm định vị luôn có thể hiển thị vị trí của
điện thoại di động cô.
“Như vậy, em sẽ không thất lạc” Anh bình tĩnh
nói.
Cô câm điện thoại của mình lục lọi thật lâu
trong đó, lại không thể định vị phần mềm tương
ứng vị trí của anh: “Cái này thật ngang ngược, chỉ
có anh có thể biết vị trí của em, em một chút tự
do cũng không có, nhưng nếu em muốn tìm anh
thì làm sao?”
“Đây là đặc quyên cho em không nhận điện
thoại” Lâm Quân nói: “Em có thể không nhận điện
thoại của anh, anh sẽ thông qua phân mềm định
vị vị trí của em, nếu lại xuất hiện tình huống như
Diệp Sâm Lâm lần trước, anh cũng có thể đúng
lúc đuổi tới cứu em”
“Vậy em có ưu thể gì?” Cô lắc lắc điện thoại
nhìn anh, vẫn thấy không hài lòng.
“Chỉ cần em tìm anh, anh lập tức nhận điện
thoại”
Bình luận facebook