• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (12 Viewers)

  • Chương 428-437

Chương 428: Cô đang nói dối
Trận này của Lâm Thuỳ Ngọc trải qua có vẻ không được tốt lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng u ám.
Lê Nhật Linh cảm thấy bất an, cẩn thật nâng người mình lên, từ trên giường ngồi dậy.
Cảnh giác vươn tay, bấm chuông cứu hộ.
“Cô không cần phải phòng tôi như vậy, dù tôi có ngu đến đâu, cũng sẽ không làm gì cô lúc không có ai, trừ khi giết cô” Lâm Thuỳ Ngọc từng bước đến gần cô: “Giết người phải đền mạng, tạm thời tôi không muốn chết, huống gì, tôi còn đợi đứa trẻ trong bụng cô cứu con tôi đấy”
‘Sau khi Lê Nhật Linh bấm chuông cứu thương mới thả lỏng một chút.
‘Vẻ khăng khăng của Lâm Thuỳ Ngọc khiến cô cảm thấy bực bội: “Đó là con của chị cô, không có chút liên quan gì đến cô”
Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường.
Nhưng Lâm Thuỳ Ngọc lại lôi kéo đứa bé gọi cô ta là mẹ, có thể thấy rắp tâm làm bậy.
Sắc mặt Lâm Thuỳ Ngọc lạnh lùng: “Con của chị tôi, làm sao không liên quan gì đến tôi, chị tôi chết rồi, người thân nhất của Niệm Sơ chính là tôi”
Lê Nhật Linh cười nhẹ, trong nụ cười mang theo ý trào phúng, cũng không biết trào phúng cô ta, hay đang trào phúng bản thân.
“Nếu cô đến đây để nói với tôi những chuyện hoàn toàn không cần thiết này. Tôi không hề muốn biết cô nghĩ thế nào, muốn làm thế nào”
“Cô không quan tâm chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không hiếu kỳ chút nào nào đối với chị gái tôi”
Lòng Lê Nhật Linh đau đớn, thân thể cứng nhất trong phút chốc.
Lâm Thuỳ Ngọc chú ý đến biểu cảm nhỏ của cô, tiếp tục nói: “chủ tịch Lâm làm việc cẩn thận bao nhiêu cô cũng biết, nếu anh không muốn, cho dù ở bên cạnh anh nhiều năm, Lưu Ly thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh, cũng không có cách bò lên giường anh càng đừng nói đến có đứa trẻ của nhà họ Lâm”
Kéo dài giọng điệu, Lâm Thuỳ Ngọc cố ý kẹp chặt chủ đề: “Mà chị tôi có thể, điều này biểu đạt cái gì, trong lòng cô cũng hiểu rõ”
“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu”
Lê Nhật Linh cố gắng khống chế nỗi buồn nhấp nhô bất định của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Nhưng cô không thể không hiểu, nếu cô và chủ tịch Lâm không ly hôn, sau này cô phải nuôi nấng Niệm Sơ, cho nên cô nhất định phải biết, vị trí của Niệm Sơ là như thế nào” Lâm Thuỳ Ngọc cuối cùng bước đến đứng bên giường bệnh của Lê Nhật Linh, mắt không hề chớp nhìn Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh hít sâu một hơi để điều chỉnh nỗi buồn, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng lực, nếu không kim truyền dịch sẽ lại nhảy ra.
Cô dặn đi dặn lại mình, không được kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Trong bụng có hai cục cưng đợi cô bảo vệ. Cô nhất định không thể bị Lâm Thuỳ Ngọc.
cố ý kích thích.
Lâm Thuỳ Ngọc nở nụ cười đắc ý, cô ta thổi phồng nói: “Chị tôi và chủ tịch Lâm quen biết ở đại học, là chủ tịch Lâm theo đuổi chị tôi. Bọn họ rất ân ái, nếu không cô đột nhiên xuất hiện, đoạt hạnh phúc vốn nên thuộc về chị tôi, thì bây giờ chị ấy và chủ tịch Lâm mới là một gia đình hạnh phúc.”
“Chủ tịch Lâm rất để ý chị, nếu không, cũng không mượn cơ hội khiến chị ấy có đứa trẻ. Bởi vì không thể kết hôn, chủ tịch Lâm cho chị một tấm thẻ đen, hạn mức thấu chỉ cực kỳ cao, đủ để chị ấy nửa đời không lo cơm ăn áo mặc”
Nói xong, lấy trong túi ra tấm thẻ mà Lâm Quân là người mở tài khoản, đặt bên giường cô.
“Vốn dĩ còn muốn cho cô xem ảnh của chị gái và chủ tịch Lâm, nhưng không tiện, nên tôi lấy điện thoại chụp lại” Lâm Thuỳ Ngọc ngồi xổm xuống, mở màn hình di động chỉnh đến album ảnh, đưa đến trước mặt Lê Nhật Linh cho cô xem.
Lê Nhật Linh không nhìn điện thoại, cô chỉ nhàn nhạt nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Thuỳ Ngọc, bình tĩnh đâm thủng lời nói dối của cô ta: “Lâm Thuỳ Ngọc, cô đang nói dối”
Chương 429: Đố kị chị của cô

Không ngờ Lê Nhật Linh không dính chiêu này, vẻ mặt của Lâm Thuỳ Ngọc nháy mắt dữ tợn, nhưng rất nhanh đã khôi phục như ban đầu Cô ta đứng thẳng người, cất điện thoại, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi chẳng qua kể những chuyện năm đó cho cô nghe, cô không tin cũng không sao cả”

“Câu chuyện đầy lỗ hổng” Biết rõ mục đích của Lâm Thuỳ Ngọc là muốn kích thích mình, lại nghe Lâm Thuỳ Ngọc cố ý nói những chuyện khiến cô không chịu nổi, ngược lại Lê Nhật Linh bình tĩnh lại: “Ngoài một tấm ảnh chung mơ hồ không nhìn rõ, cũng không thể chứng minh được chuyện gì khác”

Lâm Thuỳ Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ tự lừa dối mình đi, nếu chủ tịch Lâm không đủ yêu chị tôi, làm sao có thể để chị tôi sinh đứa trẻ! Cô phá hỏng tình cảm của chị tôi và chủ tịch Lâm, bây giờ cô không dám thừa nhận thì bỏ đi, không cần thiết phủ nhận những chuyện đã từng kia”

Lê Nhật Linh chọc thủng lời nói dối vụng về của cô ta: “Cô làm sao biết chị cô và Lâm Quân trước đó rất yêu nhau? Cô đã tinh thần trượng nghĩa giữ gìn tình cảm của chị cô như vậy, lúc trước sao lại ở Lâm thị bằng lòng làm vợ nhỏ của chủ tịch Lâm?”

Lâm Thuỳ Ngọc đỏ mặt.

Lê Nhật Linh thật không ngốc, thậm chí còn được coi là cực kỳ thông minh, nếu không.

cũng không một mình ở nước ngoài lấy được học vị thạc sĩ có lợi.

Cô chỉ là được Lâm Quân bảo vệ quá chặt, rất nhiều chuyện chưa kịp suy nghĩ đã kết thúc.

Chỉ cần cho cô thời gian, để cô bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện tự cô cũng có thể xử lý rõ ràng, không dễ dàng bị khiêu khích như thế.

“Lâm Thuỳ Ngọc, lúc trước cô hoàn toàn không biết mối quan hệ của Lâm Niệm Sơ và Lâm Quân, cũng không biết mối quan hệ của chị cô và Lâm Quân, sau khi cô ta qua đời cô mới ngoài ý muốn phát hiện những chuyện , Bây giờ cô cố ý nói những chuyện này để kích thích tôi, muốn làm tôi sinh non nhỉ”

Trong phòng hoàn toàn không có thiết bị nghe lén, mặc dù Lâm Quân bí mật lắp đặt thiết bị giám sát ở cửa cũng không chứng minh được gì Dù sao Lâm Thuỳ Ngọc chỉ đến đây nói vài câu, hoàn toàn không đụng vào thân thể Cô.

Cho dù là sinh non, cũng chỉ có thể trách bản thân Lê Nhật Linh tâm tình lên xuống bất định, không chăm sóc tốt cho đứa bé.

Lâm Thuỳ Ngọc không thừa nhận: “Tôi còn đợi đứa bé trong bụng cô cứu Niệm Sơ đấy, tôi sao có thể để cô sinh non”

“Nếu tôi không sinh non, thì phải đi ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ, nếu ghép tủy thành công, Hoàng Ánh hoàn toàn không thể để tôi và đứa bé rời khỏi nhà họ Lâm. Nếu ghép tủy thất bại, Lâm Niệm Sơ không thể sống được, đứa bé trong bụng tôi chính là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Lâm, Hoàng Ánh càng không thể để cháu của nhà họ Lâm lưu lạc bên ngoài.

Lần này Lâm Quân không xuất hiện, cô nghĩ rất nhiều Những mảnh vỡ trong tâm trí ghép lại với nhau từng chút một, cô có lẽ cũng có thể đoán được chân tướng là như thế nào.

“Nếu đứa bé trong bụng tôi không giữ được. Hoàng Ánh nhất định cảm thấy tôi không độ lượng, bởi vì không muốn cứu Lâm Niệm Sơ, tính toán chỉ li, cuối cùng ngay cả đứa bé của bản thân cũng không giữ được”

Không ai hy vọng nhà mình sẽ có một đứa con dâu độc ác đến hại người hại mình”

Lâm Thuỳ Ngọc không muốn để cô sinh ra đứa bé.

Chỉ khi đứa con trong bụng cô biến mất, Lâm Thuỳ Ngọc mới có cơ hội.

Không ngờ Lê Nhật Linh thông minh như vậy suy nghĩ một chút đã đoán được kế hoạch của cô ta, nhưng cô ta không thể thừa nhận “Qô nói bậy, nếu con cô không giữa được, Niệm Sơ sẽ thiếu đi một phần cơ hội được sống tiếp, Niệm Sơ là đứa con duy nhất của chị tôi, tôi không thể để Niệm Sơ chết: “Nếu có thể vì đạt được mọi thứ của chị gái cô, thì sống chết của đứa bé này, đối với cô thật ra không quan trọng như thế” Lê Nhật Linh bình tĩnh đâm thủng trái tim độc ác của cô ta “Cô không chỉ không bất bình vì chị gái cô, cô thậm chí cô còn hâm mộ đố ký chị gái mình”

Chương 430: Lòng dạ ác độc

“Ngoại hình và học thức của cô không thua gì chị gái, cô còn cảm thấy bản thân giữ mình trong sạch, vì sao chị có thể sinh con cho nhà họ Lâm, cô lại bị Lâm Quân đuổi khỏi Hà Nội. Cô cảm thấy không cam lòng, nhưng không làm sao được. Cho đến khi chị gái cô qua đời, cô mới phát hiện một bước ngoặt, cô muốn giẫm vào hài cốt của chị mình để leo lên.

430.jpg


sắp đặt cô vào chỗ chết, nếu nói sau lưng không có ai xúi giục, cô không tin.

Lâm Thuỳ Ngọc ngụy biện: “Chị tôi đã chết rồi, chẳng lẽ Niệm Sơ không nên báo thù cho.

chị ấy sao, nếu không phải vì cô chiếm đi vị trí của chị ấy, Bây giờ Niệm Sơ sẽ không phải là cô nhi”

“Tôi không phải đồ ngốc Lâm Thuỳ Ngọc.

à, chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào, chỉ có tự chị cô biết, tính tình của Lâm Quân, nếu thật sự muốn kết hôn với cô ta, mặc kệ có tôi hay không, cũng sẽ ở cùng cô ta” Lê Nhật Linh thông minh nắm bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta.

“Lâm Niệm Sơ đã bốn tuổi rồi, nếu Lâm Quân thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy.

với chị cô, đã đem cô ta và Niệm Sơ về nhà họ.

Lâm từ lâu rồi, cũng không kéo dài đến lúc này để cô đưa Lâm Niệm Sơ về”

“Chỉ có một khả năng, chị cô mang thai chỉ là một điều bất trắc, Lâm Quân không biết, là chị cô lén lút sinh ra đứa bé.”

Lê Nhật Linh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Cô hoàn toàn không để ý chị cô và Lâm Niệm Sơ như thế, cô chỉ muốn mượn Lâm Niệm Sơ để tiếp cận nhà họ Lâm thôi”

Một chữ Lê Nhật Linh nói cũng không sai, sắc mặt Lâm Thuỳ Ngọc giữ không nổi nữa rồi, ngũ quan xinh xắn có chút méo mó.

Đúng vậy, nhan sắc của Lâm Thuỳ Ngọc thật ra một chút cũng không thua chị cô ta.

Cô ta và chị cô ta giống nhau, có một loại cảm giác dịu dàng của con gái cưng được yêu thương, nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, có vẻ là một người tính tình ôn hòa, nhìn có vẻ là một khuôn mặt tuyệt đối vô hại.

Nhưng khuôn mặt như vậy là lừa dối nhất.

Ngay từ đầu Lâm Thuỳ Ngọc đã có suy nghĩ không nên có với Lâm Quân, cho dù biết Lâm Quân kết hôn rồi, vẫn thản nhiên tiếp nhân sự trêu chọc như cô vợ nhỏ của Lâm tổng, thật ra trong lòng cô ta một chút cũng không muốn chống cự, thậm chí có chút mong đợi.

Mà lúc trong tay Lâm Thuỳ Ngọc không có át chủ bài Lâm Niệm Sơ, cô ta biết mình không có phần thắng, cũng vẫn muốn ở lại Lâm thị.

Cho nên Lâm Thuỳ Ngọc ngụy trang bản thân rất tốt, ngoài ngoài nhìn vào, cô ta có dáng vẻ đơn giản, ngâu thơ không có mưu tính.

Sau khi bị đuổi khỏi Lâm thị, Lâm Thuỳ Ngọc đến bước đường cùng, mới từng chút phóng thích bản tính của mình.

Bản tính của cô ta tham lam và ích kỷ, sự địu dàng tốt bụng từ đầu chỉ là màu sắc bảo.

vệ sự ngụy trang, biểu hiện giả dối để tranh thủ đồng cảm và mến mộ của người khác.

Biểu hiện giả dối bị lột mất, Lâm Thuỳ Ngọc chỉ có thể tìm cách khác để tìm con đường sống cho bản thân.

Cùng đường, lúc trở về trấn nhỏ quê nhà, Lâm Thuỳ Ngọc cũng nghĩ cứ như vậy rồi thôi.

Nhưng ông trời cho cô ta cơ hội, để cô ta phát hiện bí mật của chị gái.

Chương 431: Tức chết cô rồi

Nếu chị gái đã chết, vì sao cô ta không thể lợi dụng cơ hội này để leo lên cao hơn?

Lê Nhật Linh làm nhục chính mình nhiều như vậy, mình nhất định phải nhục nhã lại cô ta mới đúng.

Nhưng lại không nghĩ tới, vốn cô ta đã thuận lợi lấy được sự tín nhiệm của Hoàng Ánh, thế mà Lâm Quân và Lê Nhật Linh lại cư xử không theo lẽ thường Lâm Quân thích Lê Nhật Linh như vậy, thậm chí tự nguyện vì Lê Nhật Linh mà chống đối lại Hoàng Ánh.

Tất cả mọi người đều biết Lâm Quân tự do hào phóng không kiềm chế được, nhưng lại là đứa con có hiếu, đối với cha mẹ gần như là muốn gì có đó, nếu không lúc trước cũng sẽ không kết hôn cùng Lê Nhật Linh.

Chỉ là hiện tại, Lâm Quân thế mà lại chống đối Hoàng Ánh vì Lê Nhật Linh, hơn nữa hoàn toàn không chịu nhường bước Lâm Quân lấy video giám sát của bệnh viện, tuy hình ảnh không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thế nhìn ra lúc trước Lâm Niệm Sơ ra tay với Lê Nhật Linh, cô ta lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Thái độ của Hoàng Ánh với cô ta lập tức thay đổi.

Hoàng Ánh thích cô ta, nhưng chỉ bởi vì bà thích con gái có tính cách ngoan hiền, bị Hoàng Ánh nhìn thấy tâm kế mưu mô của mình, Lâm Thùy Ngọc lập tức bị ném sang một bên.

Ngày đó Lâm Quân để cho cô ta tự tát chính mình ba mươi mấy cái tát vào mặt, thật vất vả mặt cô ta mới hết sưng, thế nhưng Lâm Quân lại muốn đuổi cô ta khỏi thành phố Hà Nội Lâm Quân nói, nếu lần này cô ta không đi, vậy sau này cô ta cũng đừng mong có thể đứng lên được nữa.

Đây là có ý sẽ đánh gãy chân của mình!

Nếu không phải Lâm Niệm Sơ ôm chân mình khóc lóc, Hoàng Ánh thương tiếc Lâm Niệm Sơ nên cho mình một cơ hội, để mình được ở cùng Lâm Niệm Sơ vài ngày nữa, chỉ sợ hiện tại mình đã sớm không còn ở thành phố Hà Nội này nữa rồi Chẳng qua là một vài ngày chung quy.

cũng nhanh chóng trôi qua Lâm Thùy Ngọc không cam lòng, dựa vào cái gì mà mình phải rời đi, không chiếm được cái gì cả?

Mấy ngày cuối cùng này, cô ta làm ra hành động trả thù, lúc trước cô ta ở tập đoàn Lâm Thị thê thảm cơ nào thì cô ta sẽ khiến Lê Nhật Linh đau khổ bấy nhiêu.

Nhưng mà Lê Nhật Linh lại không để mình bị cô ta xoay vòng như ý muốn.

“Lê Nhật Linh, cô đừng đắc ý quá sớm!”

Lâm Thùy Ngọc phẫn hận cắn răng: “Cho dù hiện tại tôi không làm gì thì đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được”

Lời nói của Lâm Thùy Ngọc đầy độc ác, 1im Lê Nhật Linh như bị gai đâm, ngực cô phập phồng kịch liệt: “Lâm Thùy Ngọc, tránh lếu tôi không tránh thì sao? Với cơ thế hiện tại của cô, cô có thể xuống giường đuổi tôi đi được à?”

“Lâm Thùy Ngọc, làm người cần phải giữ lại chút mặt mũi”

Lâm Thùy Ngọc coi như không nghe được những lời này, cô ta cười lạnh, tiến đến cạnh giường Lê Nhật Linh, hận không thể khiến cô sinh non ngay lập tức, cô ta nhất quyết không.

chịu rời đi Lê Nhật Linh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt Lâm Thùy Ngọc, cố gắng khiến tâm trạng bình ổn lại Lâm Thùy Ngọc cũng không để cô được yên, cô ta không ngừng nói lời trào phúng châm chọc đầy khó nghe.

Rốt cuộc y tá của đi tới, nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc thì sửng sốt hỏi: “Cô Lâm, sao cô lại ở chỗ này, tổng giám đốc Quân không cho cô đến gần phòng bệnh của bà chủ”

Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đến đây thì nhanh chóng thay đổi vẻ mặt xấu xí của mình: “Tôi đến thăm mợ chủ.”

“Cô vẫn nhanh chóng rời đi thôi, nếu tổng giám đốc Lâm mà biết thì sẽ không để yên cho cô đâu” Tuy rằng hộ sĩ nói lời tôn trọng, nhưng ngữ khí và vẻ mặt thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

Cả bệnh viện đều biết Lâm Thùy Ngọc tự tát mình ba mươi mấy cái tát, muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.

Lâm Thùy Ngọc phần hận cắn răng, kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười với y tá: “Tôi đi ngay là được chứ gì.”

Y tá cũng không để ý đến cô ta nữa, quay ra ân cần hỏi tình huống của Lê Nhật Linh: “Mợ chủ, hôm nay cô đã truyền nước đủ rồi, cô có muốn ngồi dậy cho thoải mái hơn không?”

àm phïš “Không phiền toái, đây là công việc của tôi Lê Nhật Linh bị chọc giận, ngực đè nén.

khó chịu, ngồi dậy sẽ thoải mái hơn một ít.

Chương 432: Vết bớt giống nhau

Y tá cầm một cái dây buộc tóc đến buộc gọn tóc lên giúp Lê Nhật Linh: “Như vậy sẽ thoải mái hơn”

Lê Nhật Linh nhẹ giọng nói cảm ơn.

“Ytá “Tính cách của mợ chủ tốt thật đ: vừa làm vừa cảm thán.

Bệnh nhân năm ở phòng VIP của bệnh viện đều là không giàu sang thì cũng phú quý, mặc dù đều đã phải vào viện rồi ai nhưng cũng mang theo thái độ mắt cao hơn đỉnh đầu.

Chỉ mình Lê Nhật Linh là đối xử ôn hòa với tất cả bác sĩ và y tá chăm sóc bệnh cho cô.

Lần đầu tiên cô tiêm cho Lê Nhật Linh, trước đó đã lấy ven cho một bệnh nhân ở phòng bên cạnh rồi, bị người đó mắng té tát, nói cô đâm mạnh, khiến người đó bị đau.

Bệnh nhân không phân biệt tốt xấu mắng cô một hồi còn bị trừ tiền thưởng nữa.

Lúc đấy đây lấy ven cho Lê Nhật Linh, tâm trạng của cô vẫn chưa bình ổn, dẫn tới việc bị đâm lệch mũi kim tiêm.

Còn tưởng rằng mình sẽ lại bị làm khó dễ, ai ngờ Lê Nhật Linh lại không trách cô mà thay đổi một cánh tay khác: “Tay trái lấy ven nhiều rồi nên bị sưng rồi, cô lấy ở bên này đi.”

Lúc này y tá cảm kích đến mức suýt nữa thì khóc ra tiếng.

Lúc sau, cô ấy cũng đặc biệt chăm sóc Lê Nhật Linh, dù sao thứ gọi là dịu dàng ôn nhu này cũng là xem đối phương đối xử với mình như thế nào rồi mình sẽ đối xử lại như thế ấy.

Y tá rót một cốc nước ấm cho Lê Nhật Linh, quay đầu lại thấy Lâm Thùy Ngọc vẫn đứng đó chứ chưa rời đi, cô ấy nói: “Cô Thuỳ Ngọc à, sao cô còn chưa đi? Còn đợi bảo vệ đến đây mời cô ra ngoài nữa Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đối với mình thì khinh miệt ra mặt, còn đối với Lê Nhật Linh thì cẩn thận che chở, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng không thể phát hỏa ngay tại đây, chỉ có thể làm bộ tốt tính nói: “Tôi đi ngay đây”

Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng ở trên người Lê Nhật Linh, còn muốn tìm xem có gì có thể kích thích đến Lê Nhật Linh hay không.

Nhưng y tá lại không cho cô ta có được cơ hội đó, sau khi rót nước cho Lê Nhật Linh, lại đỡ cô nằm xuống, y tá lập tức tiễn Lâm Thùy.

Ngọc ra ngoài.

Lê Nhật Linh không muốn nhìn khuôn mặt khiến người phiền lòng kia của Lâm Thùy Ngọc, cô nghiêng người sang hướng khác.

Lâm Thùy Ngọc nhìn thấy vết bớt hình trái tim màu hồng sau cổ Lê Nhật Linh, cô ta bỗng nhiên ngẩn người.

Trên cổ Lâm Thùy Ngọc cũng có một vết bớt tương tự như thế này, tuy nhiên vết bớt của cô ta nhỏ hơn một chút.

Sao lại thế này, chẳng lẽ Lâm Quân thích người phụ nữ có vết bớt trên cổ à?

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bời vì y tá đã đẩy cô ta ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Thùy Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đã đóng chặt, lạnh lùng cười nói: “Không sao cả, mình vẫn còn ba ngày, vẫn có thể nghĩ cách chậm rãi tra tấn Lê Nhật Linh mà”

Cô ta cũng không tin mình đã nói đến như vậy và trong lòng Lê Nhật Linh lại không có chút dao động nào.

Trong phòng bệnh cách bên ngoài một bức tường, Lê Nhật Linh nghiêng đầu, trong lòng lại mất hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.

Cho dù có phải Lâm Thùy Ngọc châm ngòi ly gián hay không thì cũng đã nói đúng một chuyện.

Nhà họ Lâm thật sự yêu thương đứa bé Lâm Niệm Sơ này, mà đứa bé trong bụng cô có thể sẽ phải kiểm tra độ phù hợp với Lâm Niệm Sơ.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tâm trạng nặng nề lại không thể nào thả lỏng nổi Cô biết cuống rốn bị đâm thủng cũng không quá nguy hiểm, nhưng mà thai nhỉ vẫn chưa ổn định, cô không nỡ để hai bé con của cô phải chịu bất cứ nguy hiểm gì, dù là xác suất rất nhỏ.

Cho nên cô cần phải khiến mình bình tĩnh trở lại Nếu chính cô cũng không bảo vệ tốt bé con, thì người khác lại càng không quan tâm đến con của cô sẽ ra sao.

Mũi Lê Nhật Linh cay cay, nhưng cô cố nhịn xuống không để mình khóc.

Bác sĩ nói cảm xúc của cô không tốt sẽ ảnh hưởng đến bé con, cô không thể khóc, không thể được…

Lâm Thùy Ngọc như là đã hạ quyết tâm phải khiến cô ghê tởm.

Ngày hôm sau, thừa dịp Lê Minh Nguyệt đi ra ngoài mua hoa quả cho cô, cô ta lại lẻn vào, nói Hoàng Ánh để ý đến đứa cháu gái Lâm Niệm Sơ này như thế nào, nói đứa bé trong bụng cô phải làm đá kê chân cho Lâm Niệm Sơ.

Hai bé con, Lâm Niệm Sơ phải giãm đạp lên từng đứa một.

Chương 433: Vừa khéo đụng phải

Dù Lâm Thùy Ngọc có nói cái gì đi chăng nữa Lê Nhật Linh vẫn luôn có thể giữ được sự bình tĩnh của mình Nhưng khi nói con mình là hòn đá kê chân thì thật sự đã chọc trúng nỗi đau của cô.

Con của cô là vì làm cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ nên mới được sinh ra, nên chẳng phải là hòn đá kê chân hay sao?

Hai mắt của Lê Nhật Linh đỏ hoe và nhìn chẵm chằm vào cô ta: “Lâm Thùy Ngọc, tôi cảnh cáo cô đừng có quá đáng”

Cô ta nhìn thấy cảm xúc của cô trở nên kích động càng vui vẻ hơn Mục đích của cô ta chính là muốn làm cho cô kích động để khiến cô bị sảy thai, Lê Nhật Linh càng tức giận thì cô ta càng vui mừng: “Sao tôi lại quá đáng chứ? Chẳng qua tôi chỉ nói ra những sự thực mà cô không bao giờ muốn thừa nhận mà thôi.”

“Chị gái cô có thể sinh ra Lâm Niệm Sơ thì đó là ý trời nhưng cô không có cái mệnh này, cho dù cô có tìm mọi cách thì cũng không thể có được hết thảy những điều mà mình muốn đâu”

“Tôi thấy tâm trạng cô cũng khá tốt mà, cần gì phải to tiếng với tôi như vậy, xem ra bệnh tình của cô hoàn toàn không có vấn đề gì, có lẽ không muốn làm cấy ghép cho Niệm Sơ nên mới giả bộ thành cái dáng vẻ bây giờ đi”

ìt là cực kỳ chói tai khi hai chữ “cấy ghép” được nói ra từ miệng của Lâm Thùy Ngọc.

Hô hấp của Lê Nhật Linh trở nên nặng nề, vươn tay bấm chuông gọi y tá.

Nhưng Lâm Thùy Ngọc lại giành trước lấy một bước che lại chuông bấm, cô ta không biết xấu hổ mà mở miệng: “Không muốn nói chuyện với tôi như vậy à? Vậy thì tôi nhất định phải ở cùng cô thêm một lát nữa mới được”

Cô nhìn cô ta đầy lạnh lùng và chán ghét, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.

Cô ta nhìn chiếc bụng đã hơi nhô lên nhưng chưa rõ lắm của cô, không khỏi cong môi lên.

Cô bị nụ cười đáng sợ này kích thích vội năm nghiêng lấy tay che bụng lại.

Lâm Thùy Ngọc nheo mắt lại, đây là thời hạn cuối cùng mà Lâm Quân cho cô ta, hôm nay cô ta bắt buộc phải rời khỏi bệnh viện và thành phố Hà Nội Ngay cả có được con át chủ bài là Lâm Niệm Sơ thì cô ta vẫn phải rời đi một mình.

Tất cả đều là do Lê Nhật Linh sống chết cũng phải chiếm lấy vị trí này, bởi vì cô đã mang thai Cô ta phải rời đi trong khổ sở nên nhất định phải bắt Lê Nhật Linh trả giá đôi chút.

Trong lòng không ngừng nảy sinh những suy nghĩ độc ác, cô ta nhìn chảm chăm vào chiếc bụng của cô.

Sau đó khẽ nâng cánh tay lên, đưa tay ra định ngăn lại dòng nước chảy từ ống truyền dịch, nhưng vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị người kéo mạnh ra.

Lâm Thùy Ngọc đứng không vững nên ngã ngồi trên đất.

Vẫn chưa kịp nhìn thấy người tới là ai đã lại bị đạp một cú ngã lật người trên đất, đôi giày da bóng lộn giãm nghiền lên tay cô ta.

“Đau quái”

“Tôi nghĩ cô vãn chưa đủ đau đâu nên mới không nhớ nổi” Lâm Quân lạnh lùng lên tiếng, càng dùng sức giẫm lên bàn tay phải của cô ta Anh không thích ra tay đánh phụ nữ nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không ra tay: “Tôi đã nói rồi không cho phép cô xuất hiện ở đây, cho cô một tuần chuyển ra khỏi bệnh viện, nhưng có vẻ như tôi đã quá bao.

dung cho quá nhiều thời gian mới khiến cô nhàn rỗi đến đây quấy rây sự yên tĩnh của cô ấy “Tổng… Tổng giám đốc Quân?”

Lâm Thùy Ngọc đã cố ý hỏi thăm, không biết giữa hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn gì nên mấy ngày gần đây anh không đến bệnh viện thăm Lê Nhật Linh, vì vậy cô ta mới dám vênh váo đến đây.

Không ngờ rằng lại vừa khéo đụng phải Cơn đau đớn tận xương cốt ập đến, cô ta cảm thấy tay của mình hình như đã bị gấy.

“Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là muốn đến nói lời tạm biệt với bà chủ mà thôi, tôi không có ý gì khác” Lâm Thùy Ngọc liên tục cầu xin: “Tổng giám đốc Quân, tôi xin lỗi tôi không nên đến đây khi chưa được cho phép. Tôi chỉ cảm thấy bà chủ bị thương là vì tôi không có trông nom tốt cho đứa trẻ, tôi sắp phải đi rồi nên muốn nói lời chia tay với cô ấy để cô ấy tha thứ cho tôi”

Lê Nhật Linh biết Lâm Quân đã đến, trong lòng có chút rung động nhưng cô vẫn không hề quay người lại

Chương 434: Đánh tàn phế tay phải của cô ta

Đầu tiên, Lê Nhật Linh không dám tự mình làm những động tác quá lớn, bởi vì sợ tổn thương đến bé con trong bụng.

Thứ hai, cô đã suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện, nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ việc phải đối mặt với Lâm Quân và cuộc hôn nhân này như thế nào.

Cô vẫn quay lưng về phía anh rồi bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Lâm Thùy Ngọc: “Muốn để cho tôi bị sảy thai, đây là cách cô nói chia tay với tôi sao?”

Sắc mặt của cô ta đã trở nên tái nhợt không biết là do đau đớn hay tuyệt vọng, tóm lại sau khi Lê Nhật Linh nói xong khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch không còn một chút máu nào cả.

Cô ta đau đớn rên rỉ dường như nghe thấy âm thanh xương cốt rạn vỡ của chính mình.

Cuối cùng Lâm Quân cũng buồng cô ta ra rồi đi đến bên giường của Lê Nhật Linh, vẻ mặt lạnh lẽo bấm chuông gọi y tá.

Cô y tá nhỏ vội vàng chạy tới, anh quát lên một tiếng với ánh mắt lạnh lùng: “Gọi bảo vệ tới rồi đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, sau này không cho.

phép cô ta xuất hiện ở bệnh viện không thì tất cả các cô đều cút hết cho tôi”

“Dạ vâng ạ!”

Cô y tá nhỏ giật nảy mình, hãn học trừng mắt với Lâm Thùy Ngọc sau đó chạy đi.

Không ngờ cái tên ác ma hại người này lại đến rồi, chỉ cần họ hơi không chú ý một chút là người phụ nữ này lúc nào cũng có thể tìm đúng thời gian để lẻn vào.

May là mợ chủ không sao.

Lâm Thùy Ngọc nắm chặt tay mình lăn lộn trên mặt đất, tay cô ta đã bị gãy rồi, chắc chắn.

đã bị gãy, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đều rạn nứt, nếu không sao lại có thể đau đến như vậy.

Cô ta gào khóc nhưng vẫn không thể giảm bớt được đau đớn chút nào.

Lâm Quân nhìn cô ta lăn lộn trên mặt đất giống như một con bọ hôi hám đầy ghét bỏ, sợ cô ta làm ồn đến Lê Nhật Linh, anh cố nén cảm giác ghê tớm kéo cô ta từ trên mặt đất lên rồi ném ra khỏi phòng bệnh.

“Cô muốn tự mình đi hay là chờ bảo vệ tới ném cô ra ngoài?”

“Tay của tôi đã bị gãy rồi, tôi muốn đi khám bác sỹ trước.”

“Rời khỏi thành phố Hà Nội, cô đi đâu tôi đều không quản”

Lâm Thùy Ngọc gần như tuyệt vọng, Lâm Quân không định để cho cô ta đi khám bệnh, chẳng lẽ muốn cho một tay của cô ta biến thành tàn phế hay sao?

Chờ cô ta rời khỏi thành phố Hà Nội về đến quê hương thì cũng đã mất một ngày rồi, đến lúc đó tay của cô ta còn cứu được sao?

“Tổng giám đốc Quân, tôi biết sai rồi, tôi van xin anh đấy, hãy để cho tôi đi tìm bác sỹ khám tay trước đã, tôi không muốn trở thành.

người tàn tật đâu” Lâm Thùy Ngọc khóc vô cùng đáng thương “Trong lòng cô hai sinh mạng nhỏ bé đều không đáng giá, vậy mà cô còn để ý đến tay của mình à?” Anh nói đầy mỉa mai.

Không dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ không bao giờ biết điều.

Lâm Quân dửng dưng bước tới gần cô ta Lâm Thùy Ngọc ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương, mong anh có.

thể mềm lòng, Nhưng anh lại giơ chân lên và giẫm mạnh xuống một lần nữa như thể định trực tiếp.

nghiền nát tay của cô ta, Lâm Thùy Ngọc đau đến mức không còn sức mà kêu lên.

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã làm sai thì phải trả giá, ngay cả khi kế hoạch của cô vẫn chưa thành công”

Tay phải bị tàn phế cũng tốt tránh cho sau này đôi tay này lại làm ra những việc ác độc nào khác.

Cô ta gào khóc đầy yếu ớt: “Tổng giám đốc Quân tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, van anh để bác sỹ cứu chữa cho.

tôi, sau khi điều trị xong tôi sẽ rời đi ngay”

Anh không hề có ý thỏa hiệp, Người phụ nữ này muốn hại vợ và con anh, đánh tàn phế bàn tay muốn làm hại Lê Nhật Linh đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi, nếu như không phải mẹ anh suốt ngày can thiệp thì anh thậm chí còn muốn lấy mạng của cô ta để khỏi phải lo nghĩ.

Lâm Thùy Ngọc khóc lóc thút thít cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Thậm chí cô ta còn chưa chạm vào một sợi tóc của Lê Nhật Linh lại phải chịu sự đối xử như vậy.

Cô ta vô cùng uất ức rất không cam lòng.

Nhưng cô ta hoàn toàn không thể nói lý được với người đàn ông như Lâm Quân.

Chương 435: Thật sự là con của anh sao?

Người phụ nữ mà Lâm Quân thích, thì có thể được nâng lên tận trời, còn người phụ nữ mà anh không thích thì cho dù đã bị nghiền nát thành bùn thì anh cũng cảm thấy buồn nôn, chán ghét.

435.jpg


Lâm Thùy Ngọc rốt cuộc xem như là đã biết rồi Nếu như cô ta muốn chữa trị tay của mình sớm nhất có thể, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi thành phố Hà Nội.

Cô ta khóc sướt mướt, trên mặt toàn là nước mắt, nước mũi, cực kỳ nhếch nhác, thảm hại “Vâng, tôi đi, tôi lập tức đi ngay đây”

Lúc này, Lâm Quân mới chậm rãi nhấc.

chân lên, tha cho cô ta.

Lâm Thùy Ngọc từ trên mặt đất ngồi dậy, còn chưa có đứng lên được, Lâm Niệm Sơ đã lao tới đấm, đánh vào chân của Lâm Quân.

“Không được, không được làm tổn thương mẹ tôi, không được đánh đuổi mẹ của tôi!”

Người thân cận nhất phải rời xa mình, đứa trẻ nào cũng không thể chấp nhận được điều này.

Càng huống chỉ là, Lâm Niệm Sơ là một đứa trẻ vô cùng không có cảm giác an toàn.

Lâm Quân lạnh nhạt, hờ hững lôi đưa trẻ ra khỏi chân mình: “Cô ta không phải là mẹ của con, mẹ của con đã mất rt “Dì ấy là mẹ của con! Dì nhỏ đã nói là sẽ đối xử tốt với con! Con gọi dì ấy là mẹ thì dì ấy sẽ không bỏ rơi con! Bố mới là người bố xấu, bố xấu chết đi được!” Lâm Niệm Sơ lại bất đầu đấm, đánh, cái trên cái dưới mà đấm vào chân của Lâm Quân.

Đối với Lâm Quân mà nói, sức lực của đứa trẻ không hề được xem là mạnh, nhưng cách cư xử vô lý, khó coi của đứa trẻ này lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đều nói là huyết mạch tương liên, giữa những người thân với nhau luôn có một sự cảm ứng đặc biệt, nhất là giữa cha con, và giữa mẹ với con cái Nhưng mà đứa trẻ đang ở trước mặt anh, ngoại trừ có diện mạo rất giống với bản thân anh lúc nhỏ ra, thì tính cách thì lại hoàn toàn không tìm thấy có điểm nào là đáng khen, hoặc là làm cho người ta có thể tiếp thu được cả.

Đứa bé Lâm Niệm Sơ vừa ngang tàng bạo ngược vừa không phân rõ phải trái này thật sự là con của anh sao?

Lâm Quân hoàn toàn thờ ơ đổi với sự ầm ï, náo loạn của Lâm Niệm Sơ, bảo an đã đến, kéo Lâm Thùy Ngọc ra bên ngoài.

Lâm Niệm Sơ khóc đến vô cùng bi thương, đau khổ đến cực điểm, thấy ôm chân của Lâm Quân không có tác dụng gì, liền dứt khoát chạy đi ôm chân của bảo an.

“Không cho phép mang mẹ của tôi đi! Mấy người không được làm như vậy!”

Có người bảo an không chú ý, không cẩn thận làm cho Lâm Niệm Sơ vấp ngã xuống mặt đất, Lâm Niệm Sơ cũng liền nằm ở dưới mặt đất ôm lấy chân của bảo an làm cho bảo.

an không thể di chuyển.

Sợ giãm phải cậu chủ nhỏ, nên bảo an không dám di chuyển lung tung, chỉ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Lâm Quân lạnh lùng đi đến, lôi Lâm Niệm Sơ từ trên mặt đất lên, bảo an lúc này mới lập tức kéo Lâm Thùy Ngọc đi.

Lâm Niệm Sơ vùng vẫy hai cánh tay, hai chân thì đá loạn, không ngừng giẫy giụa, nhưng mà không có một chút tác dụng nào cả, Lâm Quân hoàn toàn không thả cậu bé ra, cũng không coi sự náo loạn của cậu bé là cái gì cả Hoàng Ánh nói được một nửa với bác sĩ thì bỗng phát hiện không thấy Lâm Niệm Sơ đâu cả, vội chạy ra thì nhìn thấy cậu bé đang khóc đến khàn cả cổ, bị Lâm Quân xách ở trong tay.

Nhìn thấy Hoàng Ánh, hai mắt Lâm Niệm Sơ giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, liền khóc càng đáng thương hơn.

“Bà nội! Bà nội! Cháu không muốn mẹ đi!

Bà nội, cháu không muốn một mình ở lại trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu đó hại chết, cháu không muốn chết, cháu cần mẹ!”

Hoàng Ánh vừa nhìn thấy cảnh này liền nóng nảy, lập tức ôm lấy Lâm Niệm Sơ từ trong tay của con trai.

“Con điên rồi sao! Tình hình của Niệm Sơ bây giờ như thế nào, con cũng không phải là không biết! Sao lại có thể để cho thãng bé khóc đến mức này cơ chứ!”

Được Hoàng Ánh ôm ở trong lòng, Lâm Niệm Sơ vẫn không an phận, không ngừng muốn chạy đi đuổi theo Lâm Thùy Ngọc.

Chương 436: Không được lạc quan

Hoàng Ánh nhìn thấy vậy, đành chỉ có thể theo ý của cháu trai, bảo bảo an buông Lâm Thùy Ngọc ra, bảo an cũng chỉ có thể dừng động tác lại.

Lâm Niệm Sơ liền chạy đến lao vào trong lòng ngực của Lâm Thùy Ngọc, ôm chặt lấy cô 1a, dù thế nào cũng không chịu buông tay, dường như rất sợ Lâm Thùy Ngọc lại bị người ta kéo đi một lần nữa.

Mắt Lâm Quân tối sầm lại: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi”

Hoàng Ánh vô cùng đau lòng: “Mẹ đã đồng ý với con rồi nên mẹ cũng không đi quản Lê Nhật Linh, nhưng Niệm Sơ cùng với Lâm Thùy Ngọc là do mẹ quản, người không nên nhúng tay vào chuyện này phải là con mới đúng”

Lâm Quân lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nãy Lâm Thùy Ngọc đã đi đến phòng bệnh của Nhật Linh, muốn làm cho Nhật Linh sinh non Hoàng Ánh cứng người lại, quay đầu nhìn Lâm Thùy Ngọc.

Lâm Thùy Ngọc ôm cánh tay bị thương, lắc đầu với vẻ đáng thương, tội nghiệp, không thừa nhận.

“Có lẽ là có hiểu lầm, cho dù là Lâm Thùy.

Ngọc có tâm tư nham hiểm, ác độc thì cũng không có ngu đến mức này, trực tiếp đi đến phòng b: rồi nói tí “Niệm Sơ không thể rời được Lâm Thùy Ngọc, trước cứ để cho cô ta ở bên cạnh Niệm Sơ một thời gian, đợi Niệm Sơ ghép tủy xương thành công, làm phẫu thuật xong sẽ để cho cô ta đi”

Khuôn mặt Lâm Quân u ám, rất đáng sợ, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Nếu như để cô ta ở lại, cô ta lại gây chuyện thì sao?”

Hoàng Ánh nhìn Lâm Thùy Ngọc: “Nếu như cô lại dám gây chuyện, thì tôi sẽ đánh gấy chân của côi”

Lâm Thùy Ngọc gật đầu liên tục: “Tôi tuyệt đối không dám nữa đâu, sau này nếu chưa có sự đồng ý của mọi người, thì tôi tuyệt đối sẽ không tự tiện đến gần phòng của mợ chủ”

Lâm Quân trầm giọng nói: “Được, cho cô nh ra tay” Hoàng Ánh hít sâu một hơi ta ở lại cũng không phải là không thể”

Lâm Thùy Ngọc vừa nghe thấy vậy thì trên mặt liền hiện ra sự vui mừng, nhưng lại nghe anh nói.

“Có thể ở lại, nhưng không cho phép chữa trị tay phải, đây được xem như là bài học lần này cho cô ta”

Hoàng Ánh nhìn cái tay vô cùng thê thảm của Lâm Thùy Ngọc, nhíu mày, để cho cô ta tự chọn Lâm Thùy Ngọc đã đau đến không có cảm giác nữa rồi.

Lúc này rời khỏi thành phố Hà Nội, trở về quê đi chữa trị cũng không chắc chẩn là có thể chữa khỏi.

Dù sao thì tay cũng đã định trước là phải bị phế bỏ rồi, còn không bằng ở lại đây, nói không chừng còn có thể có được cơ hội khác.

Lâm Thùy Ngọc chịu đựng đau đớn, gật đầu, đưa cánh tay không bị thương ôm lấy Lâm Niệm Sơ, hiên ngang lẫm liệt nói.

“Tôi muốn ở bên cạnh Niệm Sợ, tôi phải tận mất nhìn thấy Niệm Sơ không có việc gì thì mới có thể an tâm được”

Hoàng Ánh cho rằng Lâm Thùy Ngọc là vì đứa bé nên mới đưa ra sự lựa chọn như vậy, không khỏi hơi yên tâm một chút về cô ta.

Cho dù tâm tư của Lâm Thùy Ngọc có như thế nào, thì chí ít, cô ta là thật sự đối xử tốt với Lâm Niệm Sơ.

Hoàng Ánh để cho Lâm Thùy Ngọc ôm Lâm Niệm Sơ đang khóc lóc không ngừng trở về phòng bệnh, sau đó suy nghĩ một chút rồi nhìn Lâm Quân nói.

“Con theo mẹ qua đây một chuyến, mẹ có chuyện muốn bàn bạc, trao đổi với con”

Lâm Quân cùng đi với Hoàng Ánh đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.

Bác sĩ điều trị chính nhìn thấy Hoàng Ánh quay trở lại, còn mang theo Lâm Quân thì đứng dậy.

“Phu nhân đã trở lại”

Hoàng Ánh kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Anh lại nói lại một lần tình trạng bệnh của Niệm Sơ cho chúng tôi nghe”

Bác sĩ điều trị chính tìm Hoàng Ánh nói là tình hình của Lâm Niệm Sơ không được lạc quan, bà vừa mới nghe được một nửa, liển phải chạy ra đi tìm Lâm Niệm Sơ, cũng chưa kịp nghe rõ ràng, “Đây là con trai của con, tình hình của đứa bé, con cũng có nghĩa vụ phải biết rõ”

Tình hình của Lâm Niệm Sơ không được.

lạc quan, từ lúc trước bỗng nhiên bị thương, lên cơn sốt, sau đó thì vẫn luôn chuyển biến xấu.

Tuy sốt cao đã chuyển sang sốt nhẹ, nhưng lại vẫn luôn không có giảm xuống, hai ngày này cuối cùng cũng đã hết sốt, nhưng khả năng miễn dịch lại đã thấp đến không thể lại thấp hơn được nữa.

Trước đó đã nói răng, nếu cứ tuân theo.

phác đồ điều trị thì còn có thể sống được hơn một năm.

Bây giờ, thời gian sắp trôi qua được một nửa rồi Nếu như vẫn không tìm thấy tủy tương thích để tiến hành phẫu thuật, đứa bé này, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hơn sáu tháng nữa mà thôi.

Hoàng Ánh vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa không ngồi vững mà ngã xuống mặt đất.

“Vậy phải làm sao bây giờ”

Thời gian sáu tháng, cho dù hai đứa bé trong bụng của Nhật Linh có thể có tủy xương tương thích thì cũng không kịp làm phẫu thuật.

Chương 437: Rút máu trong cuống rốn ra sớm

“Chẳng lẽ một cách nào khác cũng không được sao?” Hoàng Ánh đỏ vành mắt.

Bác sĩ rút khăn tay đưa cho Hoàng Ánh, do dự mở miệng: “Bà đừng nóng vội, cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào.”

“Biện pháp là gì?”

“Chỉ là biện pháp kia có hơi nguy hiểm”

“Có tính chất nguy hiểm dù sao cũng tốt hơn không có, chúng ta thử xem coi có cơ hội không, nếu như đến thử chúng ta cũng không dám thì ngay cả mạng Niệm Sơ cũng không còn mạng nữa mất!”

Bác sĩ nói: “Nếu như đứa con trong bụng mợ chủ có cùng tủy xương với cậu chủ nhỏ Niệm Sơ thì cơ hội thành công sẽ cao hơn”

Hoàng Ánh lau nước mắt đợi bác sĩ nói tiếp.

Lâm Quân tính toán được ý bác sĩ, trực.

tiếp đứng lên: “Nhưng đứa nhỏ trong bụng Nhật Linh chưa tới ba tháng, ssáu tháng sau mới tới ngày sinh dự tính, khi đó Lâm Niệm Sơ cũng đã qua giai đoạn phẫu thuật rồi, cho dù tìm được tủy xương phù hợp thì việc cấy ghép.

đạt thành công cũng rất thấp”

Trên người Lâm Quân có một loại khí thế mạnh mẽ, nhìn không thấy, sờ không được nhưng lại có thể khiến cho người khác có áp lực vô hình: “Tôi không thể nào để một bảo bối của tôi đi đối sinh mạng cho một đứa nhỏ khác.”

Đứa nhỏ trong bụng Lê Nhật Linh chính là bảo bối của anh.

Mà Lâm Niệm Sơ, chỉ là một đứa nhỏ và cũng chỉ có thế thôi.

Lúc đầu bác sĩ cũng chỉ cung cấp một phương án mà thôi nhưng lại không ngờ dáng.

vẻ của Lâm Quân lại như vậy, khiến cho anh ta có cảm giác vô cùng tội lỗi “Nếu như cấy ghép bình thường thì chúng tôi cing sẽ không để mợ chủ và đứa nhỏ trong bụng cô ấy bị thương, chỉ là sinh mổ sớm một chút đem hai bảo bối ra mà thôi.”

Bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán cẩn thận giải thích: “Đứa nhỏ hiện tại dù sinh không đủ tháng cũng không phải không sống được, chỉ là cơ thể hơi yếu đuối hơn bình thường mà thôi, chỉ cần để trong phòng giữ nhiệt lâu thêm chút là ổn. Bệnh viện chúng tôi có một đứa bé nhỏ nhất khi mới sáu tháng đã được sinh ra, hiện tại cũng sống rất khỏe mạnh, chỉ: là thế chất hơi kém một tí, hiện tại trưởng thành bình thường không khác gì những đứa trẻ khác cả.”

Hoàng Ánh lo lắng hỏi bác sĩ: “Bao lâu nữa thì có thể rút máu trong cuống rốn để xem xét”

Máu trong cuống rốn đứa nhỏ chính là số lượng không lớn dành cho Lâm Niệm Sơ, Hoàng Ánh không thể từ bỏ.

Huống chỉ bác sĩ cũng đã nói sẽ không để đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, chỉ là mổ trước hai tháng để lấy đứa nhỏ ra mà thôi.

“Tình hình của mợ chủ gần đây ổn định hơn rất nhiều, nếu như không có bất kì cái gì xảy ra thì cứ tiếp tục giữ vững như vậy, giữa tháng sau có lẽ có thể tiến hầm lấy máu từ ống rốn được rồi, cũng sẽ có kết quả đối “Vậy việc này các người nhất định phải xem xét và chăm sóc cho Nhật Linh thật tốt, không thể để cho cô ấy có xuất hiện bất kì cái gì ngoài ý muốn”

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

Hoàng Ánh hỏi thăm các tình huống liên quan với bác sĩ, mặc kệ là Lâm Niệm Sơ hay là hai đứa nhỏ trong bụng của Lê Nhật Linh thì đều là cháu của bà, loại phẫu thuật như vậy nhất định phải đảm bảo không có sơ hở nào.

Trong lúc đang nói chuyện say mê, bỗng nhiên Lâm Quân đứng lên: “Tôi không đồng ý”

Anh không đồng ý.

Hiện tại Lê Nhật Linh cái gì cũng không quan tâm, thậm chí muốn ly hôn vì đứa nhỏ, nếu như lại làm như thế vậy nếu đứa nhỏ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Lê Nhật Linh sẽ sụp đổ mất.

“Mẹ biết con không đồng ý vì đau lòng cho.

Lê Nhật Linh, nhưng con suy nghĩ kỹ đi, nếu như con không muốn ly hôn vậy nhất định phải để con của nó rút tủy cho Niệm Sơ”

Hoàng Ánh nói: “Chỉ có không nợ Niệm Sơ, sau này mới có thể không lo cho Niệm Sơ được. Nếu không các con cũng sẽ hại chết Niệm Sơ vì sự ích kỷ của mình!”

Cơ thể Lâm Quân cứng đờ.

“Để Nhật Linh cho tủy xương Niệm Sơ, mẹ đồng ý với con nếu như không thành công, mẹ tự mình mang theo Niệm Sơ ra nước ngoài, mặc kệ sau này có tình huống gì cũng sẽ không để cho Niệm Sơ trở lại, các con cũng không nợ Niệm Sơ. Nếu như kết hợp thành.

công, thì để Niệm Sơ làm phẫu thuật cấy ghép cho Niệm Sơ, giải phẫu thành công thì mẹ cũng sẽ dẫn Niệm Sơ đi, vĩnh viễn sẽ không.

để nó bước một bước nào vào thành phố Hà Nội nữa”

Hoàng Ánh nói: “Nếu như Niệm Sơ chết, tất cả mọi người đều sẽ có vướng mắc trong lòng, không ai có thể mong yên ổn được đâu”

Để Lê Nhật Linh làm xét nghiệm cho Niệm Sơ, đây là biện pháp tốt nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom