Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438-446
Chương 438: Quên đi dự tính ban đầu
Lâm Quân cứng đờ người tại chỗ, nửa ngày mới nặng nề gật đầu: “Tôi đồng ý”
Hoàng Ánh thở dài một hơi.
Nhưng một giây sau giọng điệu liền vang lên rõ hơn.
Máu huyết của Lê Nhật Linh không ổn định, đứa nhỏ có xu hướng sinh non ngay nên vấn đề quan trọng là phải khẩn cấp giữ thai.
Lâm Quân còn tưởng rẵng là do Lâm Thùy Ngọc giở trò xấu, nhưng khi nghe y †á nói là do lúc Lê Nhật Linh ngồi dậy không cẩn thận dùng sức hơi lớn nên liền đau bụng.
May mắn lần này có Lê Minh Nguyệt chăm sóc, cơ thể cô ấy khôi phục không tệ, cũng coi như có nguy hiểm nhưng không đáng lo về tính mạng, đứa nhỏ cũng bình yên Bác sĩ dặn dò vài câu, đế Lê Nhật Linh ổn định thai nhỉ lại, Hoàng Ánh liền chờ không kịp mà đi theo sau lưng Lâm Quân đi vào phòng bệnh Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân một chút.
Cô đã lâu không thấy Lâm Quân cứ nghĩ là Lâm Quân đã đi, nói muốn yên tính một chút Nhưng lần này cho dủ không thấy anh, trong lòng cô vẫn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Lâm Quân.
Nếu không thì ly hôn đi, nhưng mà nếu có lựa chọn cô cũng không muốn ly hôn, cô cũng muốn cho con của mình có một gia đình hoàn chỉnh.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Lâm Quân, trái tim cô bỗng nhiên hơi nhảy lên.
Cô giống như đã quên mất dự tính ban đầu của mình rồi.
Ban đầu đồng ý đi cùng với anh, bắt đầu lại từ đầu thử trải qua đoạn hôn nhân này, lại chỉ dùng thái độ thử một chút mà thôi làm xong tùy thời đều chuẩn bị rút ra.
Nhưng bây giờ, cô sớm đã thấm sâu vào bùn mà không nhổ ra được.
Cô giật giật cánh môi, cũng chưa kêu tên anh, anh cũng đã bước nhanh tới trước mặt cô ‘Vẻ mặt của Lâm Quân thể hiện rất khó coi, vừa vội vàng lên tiếng: “Sao em lại gấp gáp ngồi như vậy, chờ Lê Minh Nguyệt đỡ em không được sao? Thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nếu như đứa nhỏ thật sự có chuyện gì thì phải làm sao?”
Có trời mới biết anh sợ hãi bao nhiêu.
Có con nhỏ, cô đều nảy nở hơn nhưng cũng bỏ qua suy nghĩ kết hôn.
Anh không muốn mất con, không muốn giữa bọn họ bất chợt bị đổ vỡ.
Càng không muốn mất đi cô.
“Đúng vậy, Nhật Linh cũng không quá cẩn thận, nếu như Lê Minh Nguyệt không đủ, vậy mẹ lại sắp xếp thêm một vài y tá tới, nhưng con tuyệt đối đừng lộn xộn, chính cơ thể con còn yếu đuối mà con còn không rõ, nên trăm ngàn lần con không thể gây tổn thương tới đứa nhỏ.’ Hoàng Ánh nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ bên trong bụng con cũng là hy vọng duy nhất của Niệm Sơ.”
Nếu như Lê Nhật Linh sinh non, hy vọng cuối cùng cũng sẽ theo đó mà bị phá hủy.
Trái tim mềm mại của Lê Nhật Linh bỗng nhiên bị đâm một cái nặng nề, vốn muốn ngậm miệng nuốt xuống chuyện này.
Cô đột nhiên cảm giác được mình vô cùng đáng bưồn, Hoàng Ánh vừa xuất hiện đã trách cô không chăm sóc tốt cơ thể mình không có bảo vệ tốt đứa nhỏ.
Mà trách cũng không phải vì ý định quan tâm cô và con mà vì để ý tới con riêng của Lâm Quân.
Chẳng lẽ cô chỉ là một cái máy đẻ thôi sao?
Con của cô ngay cả giới tính còn chưa biết, tất cả mọi người đều chỉ vào bảo bối của cô đem đi xét nghiệm cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ.
Ngay cả Lâm Quân cũng nghĩ là do cô không có bảo vệ tốt mình và con.
“Nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn nằm trên giường bệnh như này ngay cả động cũng khó khăn, tôi cũng muốn làm một bà mẹ khỏe mạnh cùng đi dạo chơi với con mìni vừa học chương trình dưỡng thai. Đây tất cả đều không có lựa chọn mà ra.”
Nếu như không phải đột nhiên đứa nhỏ Niệm Sơ kia ra tay với cô, cô căn bản sẽ không năm yên trên giường bệnh dày vò đếm thời gian trôi.
Không ngờ tới Lê Nhật Linh sẽ trả lời như vậy, Hoàng Ánh có hơi nghẹn lại Ánh mắt Lê Nhật Linh đối mắt với ánh mắt của Hoàng Ánh rất lâu, từng có vô số cảm động cùng vì vậy mà thoáng giảm đi Thời gian thật sự có thể san bằng tất cả mọi thứ.
Chương 439: Thế thì đi chết đi
Tình yêu có thể bị thời gian làm cho phai nhạt, vết thương có thể bị thời gian làm biến mất, cảm kích cũng vậy.
Lê Nhật Linh vẫn luôn ghi nhớ Hoàng Ánh đối xử với cô tốt như thế nào, vì thế cô mới từng bước.
nhẫn nhịn, muốn Hoàng Ánh được vui vẻ Nhưng mà, bất kể cô làm gì cũng đều vô nghĩa.
Hoàng Ánh nghẹn ngào, thái độ mềm mỏng, dịu dàng nói: “Là mẹ không tốt, mẹ nói năng quá độc địa rồi, con cũng đừng để trong lòng, sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”
Nhưng cô không chừa lại cho Hoàng Ánh bất: kỳ chỗ trống nào, từ chối một cánh quyết đoán: “Con không thể làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ”
Bây giờ, ngay cả việc cô cử động quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô tuyệt đối sẽ không đi chọc hút dây rốn.
Cho dù cô có thể sinh đứa bé một cách an †oàn, con của cô vẫn sẽ yếu đuối hơn so với những đứa trẻ khác, cô không thể để cho con của mình bị bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
Thấy thái độ quyết đoán của Lê Nhật Linh, Hoàng Ánh chỉ có thể mềm mỏng nói: “Nhật Linh, mẹ biết con là một đứa trẻ lương thiện, nếu trước đây mẹ có làm gì không đúng thì con cho mẹ xin lỗi, nhưng con không thể vì tức giận nhất thời mà chặn mất đường sống của một đứa trẻ khác”
“Mẹ, mẹ chỉ suy nghĩ cho Lâm Niệm Sơ, mẹ có bao giờ suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng con không? Con của con cũng rất yếu ớt cơ mà”
“Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, con của con chỉ là sức khỏe có chút yếu ớt, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”
Lê Nhật Linh rất muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi: “Mẹ, nếu như mọi người nhất định muốn ép con, cưỡng ép đưa con lên bàn mổ thì con cũng hết cách. Nhưng chỉ cần con vẫn còn một chút tỉnh táo, con tuyệt đối sẽ không đồng ý”
Hoàng Ánh cố gảng dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục cô: “Nhật Linh, tình trạng của Lâm Niệm Sơ đã chuyển biến xấu rồi, nếu như không tiến hành cấy ghép thì chỉ có thể sống được nhiều nhất là nửa năm nữa”
“Nhưng con của con còn chưa đầy 3 tháng!”
“Nếu như ghép tủy thất bại, con có thể từ từ bồi dưỡng. Nếu như ghép tủy thành công, thì có thể mổ để sinh đứa bé ra sớm là được rồi, sẽ không có ảnh hưởng gì cả, đây là một việc làm công đức vô biên.”
Lê Nhật Linh thật sự là tức đến phát khóc: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì con phải đi làm việc tốt này để giúp đỡ Lâm Niệm Sơi Con của con vốn dĩ đã yếu ớt lại còn phải sinh sớm, con của cô bé nếu như sau này thể chất yếu ớt còn muốn tìm ai đến bù đắp vào?”
‘Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ là chọc hút dây rốn.
Không ngờ rằng, bọn họ vậy mà lại muốn mổ.
lấy đứa bé ra sớm để làm phẫu thuật cho Lâm Niệm Sơ.
Tính mạng của Lâm Niệm Sơ là mạng, tính mạng của con cô thì không đáng giá sao?
Hoàng Ánh khuyên nhủ: “Mẹ cũng nói rồi mà, nhiều nhất chỉ là thể chất yếu ớt, nhưng nếu như không làm như thế, Niệm Sơ sẽ chết!”
Nếu như không phải vì giữ thai mà không thể tùy ý cử động, Lê Nhật Linh nhất định sẽ không.
nhịn được mà nhảy từ trên giường xuống: “Thế thì đi chết đi! Cô bé chết đi cũing không liên quan gì đến con, tại sao phải hi sinh tính mạng của con con để cứu cô bé!”
Lời này quả thật vừa khó nghe lại còn chối tai.
Sắt mặt của Hoàng Ánh trong nháy mắt trở.
nên lạnh lùng, muốn mảng cô cố chấp, nhưng lại không dám, sợ kích động đến cảm xúc của cô làm cô sảy thai.
Lâm Quân nảm lấy mẹ mình, để Lê Minh Nguyệt đi vỗ về Lê Nhật Linh, trực tiếp kéo bà ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có thể không nhắc đến những chuyện này với Nhật Linh không? Tình hình hiện tại của cô ấy vốn đã không ổn định”
“Nhưng những chuyện này, sớm muộn gì con bé cũng biết, sớm nói cho con bé để con bé còn chuẩn bị tâm l Hoàng Ánh cũng bị chọc giận không nhỏ.
Thế thì đi chết đi, lời nói như vậy, sao Lê Nhật Linh có thể nói thành lời chứ?
Ra khỏi phòng bệnh, bà đứng ở cửa phòng tức giận nói với Lâm Quân: “Đừng có quên con đã hứa gì với mẹ, nếu như Lê Nhật Linh không chịu ghép tủy, cho dù con có để Lâm Thùy Ngọc giúp con bé mang thai cũng phải để đứa bé được sinh ra. Lâm Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm chúng ta, chúng ta không thể để cháu bé chết trong bệnh viện”
“Bên này không cần mẹ phải nhúng tay vào, mẹ chỉ cần trông coi Lâm Thùy Ngọc và Lâm Niệm Sơ cho tốt là được. Về phía Nhật Linh bên này con sẽ đi thuyết phục cô ấy”
Chương 440: Em hỏi anh một lần cuối
Hoàng Ánh lạnh lùng ra lệnh: “Mẹ có thể không nhúng tay vào nữa, nhưng nửa tháng sau, nhất định phải làm chọc hút dây rốn. Nếu như Lê Nhật Linh không đồng ý, vậy thì để Lâm Thùy Ngọc giúp con bé mang thai, sinh ra một đứa bé của con và Lâm Thùy Ngọc để làm phẫu thuật ghép tủy, đứa bé đó không cần phải sống, chỉ cần lấy được máu là được”
Lâm Quân biết mẹ anh đã hạ quyết tâm, nếu như không thể chữa khỏi cho Lâm Niệm Sơ thì sẽ tạo thành nút thất trong lòng bà.
Cho dù Lâm Niệm Sơ chết rồi, hai đứa bé trong bụng Nhật Linh bình yên ra đời, thì cuộc hôn nhân giữa anh và Lê Nhật Linh cũng không thể yên ổn.
“Con hiểu rồi”
“Tốt nhất là con nên hiểu Hoàng Ánh nói xong liền đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang chăm sóc cho Lâm Niệm Sơ, Lâm Quân dựa người vào tường, bất lực xoa xoa sống mũi.
Cũng không biết đã đứng bao lâu mới có thể điều chỉnh được tâm trạng.
‘Sau đó, mới từ từ mở cửa phòng bước vào.
Lồng ngực Lê Nhật Linh nhấp nhô lên xuống, hơi thở nặng nề.
Lòng bàn tay to lớn của anh cẩn thận xoa lên mu bàn tay của cô: “Anh xin lỗi, sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ là sai lâm lớn nhất của anh, nếu như sớm biết sẽ biển thành thế này, anh tuyệt đối sẽ không hồ đồ như thế”
“Bây giờ nói những lời đó còn có ý nghĩa gì nữa, trên thế giới này không có cơ hội bắt đầu lại”
Hai chữ “ly hôn” mắt kẹt trong cổ họng của Lê Nhật Linh, cô muốn nói, ly hôn đi, chúng ta hãy ly hôn đi.
‘Sau khi ly hôn, đứa bé chính là của một mình cô, bọn họ ai cũng không có quyền quyết định thay cho con của cô.
Nhưng mà, cô lại không nỡ.
Cái bẩy dịu dàng của Lâm Quân quá sâu, thời gian này cô bất giác đã chìm sâu vào trong đó.
Lúc đầu, mục đích cô trở về nước là để ly hôn, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhắc đến hai chữ “ly hôn” cô lại cảm thấy đau lòng đến không thở nổi.
Cuối cùng vẫn là nuốt hai chữ “ly hôn” đó xuống, Lê Nhật Linh không bỏ cuộc hỏi lại một lần nữa, cô lẩm bẩm: “Anh thật sự muốn em để đứa con của chúng ta làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Lâm Quân im lặng, Im lặng, là ngầm Hay là anh đã lắc đầu rồi, Lê Nhật Linh không muốn tin.
Cô quay đầu lại, không chớp mắt nhìn Lâm Quân, hỏi lại một lần nữa: “Ý nghĩ của anh cũng giống như mẹ đúng không? Anh cũng muốn đứa con của chúng ta đi làm phẫu thuật ghép tủy đúng không?”
Lâm Quân vẫn im lặng, kìm nén nỗi đau gật đầu.
Lồng ngực Lê Nhật Linh đau nhói giống như vừa bị anh đâm một nhát dao, cô kìm nén tuyệt vọng tiếp tục hỏi: “Nếu như phù hợp thì sao?”
“Lấy máu trong dây rốn của đứa bé đi ghép tủy”
“Nhưng đứa bé mới được 3 tháng” Nếu như ghép tủy thành công, bất kể con của cô có khỏe mạnh hay không cũng đều không thể được sinh ra một cách tự nhiên, mà sẽ vì ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ, phải sinh mổ sớm.
Sức khỏe của cô hiện tại yếu ớt như thế, đứa con của cô cũng sẽ càng yếu ớt.
Không thể sinh đủ tháng đã bị người ra mổ sớm để lôi ra, lại còn lập tức bị chọc tủy để ghép cho Lâm Niệm Sơ.
Lâm Quân rốt cuộc có suy nghĩ đến đứa con của cô không?
Đứa bé không thể sinh đủ tháng, nếu nhố xảy ra chuyện gì thì sao?
Lâm Quân nắm chất tay, gân xanh trên mu bàn tay nhảy dựng lên: “Anh sẽ cố gắng hết sức, chờ đứa bé sinh ra”
Trong mắt Lê Nhật Linh đầy äp những giọt lệ nóng hổi Cố gắng hết sức chờ đứa bé ra đời..
“Em hỏi anh một lần cuối, anh thực sự muốn để đứa con của chúng ta đi làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Chương 441: Đúng vậy, anh muốn phù hợp với em
Cô nhìn anh không chớp mắt, cố kiềm lại để cho nước mắt không rơi, kiên trì, cố chấp hỏi mãi một câu hỏi Và câu trả lời cho câu hỏi đó quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tương lai và cuộc sống của con oô.
Tốt hơn hết phải cho cô một câu trả lời thích đáng.
“Lâm Quân, anh thực sự muốn con của chúng ta sau khi sinh ra liền phải ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Ánh mắt của Lâm Quân chạm phải ánh mắt cô, anh biết Lê Nhật Linh muốn nghe câu trả lời như thế nào và anh cũng muốn nói con của họ là quan trọng nhất đối với anh.
Nhưng không, nếu bệnh của Lâm Niệm Sơ không được chữa khỏi, tương lai cuộc sống của họ cũng không thể yên ổn và nút thắt trong lòng mẹ anh sẽ luôn làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân và hạnh phúc của bọn họ.
Lâm Quân trịnh trọng gật đầu Anh nói: “Đúng vậy”
Nếu Lâm Niệm Sơ có thể được chữa khỏi nhờ mô tủy phù hợp thì anh sẽ lập tức có được yên ổn và mẹ anh cũng không còn gì để làm phiên anh vì bọn họ cũng đã làm hết sức mình.
Nhưng nếu không thể tìm được mô tủy phù hợp, thì cũng có gì đáng xấu hổ, Khi cuộc phẫu thuật đó kết thúc, bất kể có thành công hay thất bại thì gia đình bọn họ bốn người vẫn mãi bên nhau, không ai nợ ai và cũng không cần ai phải để ý đến nó nữa, quá khứ có thế hoàn toàn bị vùi lấp.
Anh cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ anh càng ngày càng lớn tuổi nên bà cũng có nhiều suy tư hơn, chính vì vậy anh càng không thể để những lo lắng của mẹ làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình được.
Sau khi Lâm Niệm Sơ phẫu thuật xong, anh sẽ cho công ty mở rộng ra nước Mỹ, anh sẽ đưa Lê Nhật Linh và các con đến đó di cư một thời gian đế mẹ anh có thế đỡ lo lắng Nếu như mẹ anh thông suốt, bà ấy có muốn quay lại hay không, nếu bà không thể tìm ra, miễn là bà hài lòng với đứa trẻ thì sống chỗ nào cũng chẳng khác nhau.
Lâm Quân hạ quyết tâm: “Vâng, em hy vọng anh có thể hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ”
Nước mắt của Lê Nhật Linh cuối cùng cũng không kiềm được mà tuôn ra một cách không kiếm soát được.
Cô không biết Lâm Quân suy nghĩ như thế nào nhưng bây giờ dù cho anh suy nghĩ gì thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi Việc đứa bé nhỏ nhoi trong bụng cô khi vừa sinh ra liền phải chịu đựng để cứu mạng cho Lâm Niệm Sơ là đủ đế có thế lí giải mọi suy nghĩ của anh rồi Trong thâm tâm cô, vị trí của Lâm Niệm Sơ không hề nhẹ hơn con cái của họ.
Dù cô biết suy nghĩ của mình quá ích kỉ, Lâm Niệm Sơ cũng là con của Lâm Quân, tuy anh sẽ miễn cưỡng mà từ bỏ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng và không thể chịu đựng nổi khi anh nói ra điều đó tàn nhắn như vậy.
“Anh xin lỗi, nhưng mong em hãy tin anh, chắc chắn sế không xảy ra tai nạn, con của chúng †a sẽ không sao đâu” Khi cô khóc, lòng của Lâm Quân đau như cất: “Em đừng khóc, không tốt cho mắt em cũng không tốt cho đứa nhỏ.”
Có hại cho mắt và không tốt cho đứa nhỏ, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng cô cũng sẽ bưồn?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng hạt từng hạt lặng lẽ chảy dài hai bên má.
Dù cố gảng như thế nào thì cô cũng không thế lau sạch được. Cô từ từ nhầm mắt lại đế không còn nhìn thấy anh nữa. Mũi cô đỏ bừng và giọng nói cũng nhẹ đỉ: “Ra là vậy. Đi ra ngoài?
Lâm Quân ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt má cô.
Biểu hiện của cô khiến anh vô cùng khó chịu nhưng anh không thể làm gì được, thậm chí anh còn không dám đụng chạm mạnh chỉ vì sợ có thể làm tổn thương con búp bê sứ mỏng manh này.
“Nhật Linh… Nhật Linh…”
Mỗi lần Lâm Quân gọi cô thì nó lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của cô.
Anh bảo cô làm gì chứ? Anh còn muốn con cô hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?
Lê Nhật Linh có thể chịu đựng, cô gắng khiến bản thân mình bình tính lại cũng để không làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng mình.
Chỉ cần Lâm Quân còn ở bên cô thì cô liền thỏa mãn suy nghĩ của chính mình.
“Em nói là em đã hiểu rồi!” Cô đột nhiên mở mắt dửng dưng nhìn anh, dao động trong mắt là sự mù mịt, cuối cùng là chết lặng: “Em nhất định sẽ hiến dâng con em lên để hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Bây giờ anh có thể yên tâm ra ngoài rồi đó”
Chương 442: Không có dũng khí suy nghĩ sâu xa
Anh không chịu đi, dựa vào bên giường cô nói nhỏ: “Anh muốn ở bên em một lúc nữa”
“Chúng tôi không cần anh ở bên cạnh” Nếu đứa trẻ biết trước khi nó chào đời, bố nó nố để nó hiến tuỷ cho người khác thì nó chắc chản sẽ rất buồn.
‘Thậm chí nếu sinh quá muộn so với ngày dự sinh, vết mổ cũng sẽ được lấy máu trước.
Lê Nhật Linh để tay vào trong chăn bông, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của chính mình.
Con yêu… Ngay cả khi cha con chào mừng con đến với này với mục đích khác thì mẹ cũng sẽ dành cho con tình yêu thuần khiết nhất Kiếp này thà như con không có bố cũng được, nhưng ở kiếp sau mẹ nhất định sẽ không bao giờ để con bị oan ức như thế nữa Có một số thứ cô đã nghĩ rõ ràng ngay khi anh nói từ “phải”, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau khố và không muốn chấp nhận nó.
Trên thực tế, Lê Nhật Linh đã tìm ra câu trả lời trước khi hỏi anh câu hỏi đó.
Nếu Lâm Quân nói không, anh muốn con họ khỏe mạnh sống tốt, thì cô liền cố gắng chăm chỉ làm việc đế anh không xấu hố và cũng cố gắng hết sức cho Niệm Sơ có sức khỏe tốt nhất để có bảo vệ đứa nhỏ của cô.
Nhưng anh lại nói có, vậy thì tất cả những điều cô suy nghĩ đều như hóa vào hư không.
Vì cô không hề có cơ hội phản kháng.
Hai sự lựa chọn thật ra đều có kết quả như nay, sự khác biệt là quyết định sau khi đứa trẻ được sinh ra.
Nhưng Lâm Quân không biết rằng anh đã chọn sai đường.
Cô bình tính lại một chút liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Quân: “Lâm Quân, anh có thể đi ra ngoài rồi, em muốn ở đây một mình yên tĩnh”
Sau này không có anh, cô cũng có thế một mình nuôi dạy con thật tốt Lâm Quân hoảng sợ, Lê Nhật Linh rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh nhưng khi cô nói ra những lời này, cô như hóa thành hư không, anh không thể năm bắt được hay chạm vào cô.
Cô nói một mình.
Mà một mình là một cuộc sống không có anh.
Lâm Quân có thế mơ hồ đoán được ẩn ý của cô đăng sau ba chữ này nhưng anh không có dũng khí suy nghĩ sâu xa.
“Nhật Linh, em đừng nghĩ nhiều như trước tiên hãy chăm sóc chính mình thật tốt, nếu không.”
“Em đồng ý, em đồng ý để con mình hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Em sẽ hợp tác và cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ rồi để anh lấy máu cuống rốn của con chúng ta để cứu Lâm Niệm Sơ” Cô dửng dưng ngất lời anh Cô còn có thể không bằng lòng sao?
Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn có thể không hợp tác sao?
Sẽ không đâu.
Sự bất hợp tác của cô chỉ khiến cô và con cô.
đau khổ.
“Anh không nghe rõ sao? Em nói, em đồng ý hợp tác, anh có thể rời đi rt Lâm Quân sững người, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn mình rất xa lạ và đáng sợ.
Đôi mắt cô vẫn thường rất dịu dàng nhưng dường như lần ở bữa tiệc đó anh đã từng thấy qua đôi mắt này của cô.
Trái tim của Lê Nhật Linh dường như đã khôi phụ lại sự nguội lạnh như ngày xưa.
Thất vọng về cuộc hôn nhân này, thất vọng về anh, cô sẵn sàng rời đi.
Lâm Quân chịu đựng sự đau lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để cô không thể phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của chính mình: “Được rồi, bây giờ anh ra ngoài trước, ngay mai gặp lại, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi”
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh và bước chân rời đi cũng vô cùng vững chắc.
Lê Nhật Linh nhìn anh rời khỏi phòng trong lòng đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.
Sau khi cô đồng ý việc thực hiện lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ, cô lập tức bình tĩnh lại Lê Nhật Linh không muốn nghĩ xấu cho Lâm Quân nhưng bây giờ cô thậm chí có xu hướng bắt đầu nghỉ ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình..
Lâm Quân biết đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ từ khi nào?
Có lẽ, ngay từ đầu Lâm Quân đã lừa dối cô.
Anh chỉ muốn có con với cô để rồi sau khi đứa trẻ ra đời liền hiến tặng cho Lâm Niệm Sơ.
Có khả năng như vậy không? Lâm Quân chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm đến con riêng của mình
Chương 443: Rơi vào tay cô
Một ý nghĩ buồn nhất lướt qua trong đầu cô, khiến cô đau đến chết lặng. Nếu đã như vậy… thì cô cũng không có gì để đấu tranh cả. Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm, đợi đứa trẻ chào đời rồi ly hôn đi. Cô không ham muốn bất kì thứ gì của nhà họ Lâm cả, cô chỉ đứa con mà thôi. Dù sao đối với Lâm Quân mà nói đứa con chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ: là công cụ nối dài huyết thống quan trọng mà thôi.
Lâm Quân vừa rời đi, Lê Minh Nguyệt liền quay trở về phòng bệnh. Lê Minh Nguyệt vốn nghĩ räng cô sẽ bưồn, sẽ khóc một trận thật lớn, nhưng Lê Minh Nguyệt bình tĩnh như vậy khiến cô ấy có chút lo sợ. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Sự tĩnh lăng đến kì lạ trước cơn bão tố, Lê Nhật Linh bình tĩnh như vậy đến lúc bùng phát ra thì sẽ như thế nào đây? Lê Minh Nguyệt khẽ rụt cổ lại, không để cho bản thân nghĩ bậy thêm nữa.
Này thứ hai Lâm Quân quả nhiên lại đến phòng bệnh rất đúng giờ, anh còn mang theo cả hoa tươi và trái cây. Lê Minh Nguyệt cất trái cây đi rồi đẩy anh ra ngoài. Thật ra Lê Minh Nguyệt lộ không có cái gan lớn như vậy để đấy Lâm Quân ra ngoài nhưng Lê Nhật Linh đã nói rồi thì gan của cô ấy không lớn thì cũng phải lớn. Lâm Quân cũng rất phối hợp, anh sợ Lê Nhật Linh kích động ảnh hưởng đến đứa trẻ, Lâm Quân chỉ có thế âm thầm đứng bên ngoài nhìn một chút rồi rời đi. Sau này khi Lâm Quân đi đến bệnh viện còn mang theo.
cho cô không ít đồ chơi của trẻ em, không biết anh đang xem cô như một đứa con nít để dỗ dành hay đang dỗ đứa con trong bụng của cô Những món đồ chơi đó Lê Nhật Linh chỉ liếc nhìn qua một lần rồi nói Lê Minh Nguyệt cất hết đi Bây giờ cô cũng đã đồng ý phối hợp rồi, Lâm Quân cũng giống như nảm lấy được hi vọng, cố gắng ở bên cạnh cô như sợ rằng cô sẽ đổi ý.
Lê Minh Nguyệt lại ôm một đống đồ quay lại, Lê Nhật Linh cũng không nhìn thấy rõ cô ấy đang cầm cái gì nhưng không cần đoán thì cô cũng biết nhất định là Lâm Quân đem đến.
Lê Minh Nguyệt đặt đống đồ xuống bên cạnh rồi đi đến trước mặt Lê Nhật Linh cười tủm tỉm hỏi cô: “Nhật Linh, em có muốn ngồi dậy xem thử không, hôm nay tổng giám đốc Quân cho người đem đến một cặp búp bê trông rất đáng yêu!”
Một cặp búp bê trẻ em được làm bãng vải nhung, một nam một nữ được làm một cách rất tỉ mỉ, quần áo trên người có thể tháo rời, còn có thể cởi ra trông vô cùng thú vị. Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, em chỉ muốn nắm thôi, con của em bây giờ không chịu nổi tác động đâu”
Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy có lý, bác sĩ đã phân phó rồi, càng ít vận động chừng nào hay chừng nấy. Lê Minh Nguyệt lại nhìn hai con búp.
bê nhỏ rồi lại nhét chúng vào chung với đống đồ.
ở trong tủ. Trong ngăn tủ không chút ánh sáng nào lọt vào, trên người con búp bê có giấu đi lời mà Lâm Quân không kịp nói trước mặt Lê Nhật Linh giờ cũng bị bị cất đi rồi Lê Minh Nguyệt sợ Lâm Quân sẽ quay lại xông loạn vào đây liền khóa trái cửa lại. Đúng lúc này ngoài cửa liền vang lên tiếng “cộc, cộc, cộc”, tiếng gõ cửa vừa mạnh vừa nhanh, Lê Minh Nguyệt tưởng đó là Lâm Quân, vừa mở cửa ra liền thấy Hà Dĩ Phong sắc mặt không tốt.
Lê Minh Nguyệt cũng không chú ý nhiều đến sự thay đổi trên khuôn mặt của anh ta, lùi sang một bên để anh ta đi vào: “Hà Dĩ Phong, bình thường không phải giờ ăn trưa anh mới đến đây sao, hôm nay sao lại đến vào giờ ăn tối thế này?”
Lê Minh Nguyệt liếc nhìn anh ta, ghét bỏ nói “Hôm nay đến hoa tươi anh cũng không buồn mang đến.”
Gương mặt Hà Dĩ Phong lạnh lùng, anh đứng bất động ở một chỗ. Lê Minh Nguyệt chống tay vào cửa cười: “Anh không đi vào thì tôi đóng cửa đấy”
Hà Dĩ Phong đột nhiên kéo Lê Minh Nguyệt ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại: “Lê Minh Nguyệt, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của em? Mẹ nó, tôi thế mà lại không nhìn ra tâm tư của em lại sâu đến như vậy. Tôi còn nghĩ chúng ta là đôi bên cùng có lợi, tôi không nghĩ đến suýt nữa đã rơi vào tay em rồi”
Chương 444: Đầu là giả tạo phải không
“Ý của anh là gï?” Cánh tay Lê Minh Nguyệt bị Hà Dĩ Phong nằm đến mức đau nhói, tự xoa tay.
của mình, nghĩ lại liền thấy có gì đó không hợp lý: “Bỏ đi, đợi sau này rồi nói, tôi đi vào trước xem Nhật Linh thế nào rồi, dáng vẻ vừa rồi của anh dọa đến em ấy rồi đấy”
Nghe thấy vậy, bàn tay đang nắm tay Lê Minh Nguyệt mới buông lỏng ra. Lê Minh Nguyệt đi vào nói mấy câu với Lê Nhật Linh rồi lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Đừng có chặn trước cửa như vậy, bước qua bên phải hai bước đi” Hà Dĩ Phong vẫn không động đậy, kiên quyết nhìn chảm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đưa tay kéo anh ta sang một bên: “Được rồi, anh rốt cuộc là muốn nói gì, anh bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy, gần đây cũng không liên lạc gì với anh, anh có tức giận gì thì đừng có vớ lấy tôi như vậy” Lê Minh Nguyệt vô cùng hiểu rõ bản thân mình, cô ấy biết mình không hòa hợp với Hà Dĩ Phong, tuy nhiên mấy ngày gần đây cô ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện với Nhật Linh, cho dù anh ta có không vui thì cũng không liên quan gì đến cô ấy mới phải.
lập tức – phần đỉnh đầu của Lê Minh Nguyệt chỉ mới chạm đến xương quai hàm của Hà Dĩ Phong.
Vì đứng quá gần nên Lê Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta, cô vừa mở mặt ra thì nhìn thấy cổ áo của anh.
Lê Minh Nguyệt sững sờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại liền đẩy Hà Dĩ Phong ra, cô lớn tiếng hỏi để che đi nhịp tim đang đập nhanh và không ổn định của mình: “Hà Dĩ Phong, anh phát điên gì vậy?
Hà Dĩ Phong bị cô đẩy ra lại bước nhanh về phía trước, bàn tay to lớn nâng cảm cô.
hung dữ nhìn Lê Minh Nguyệt: “Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ bây giờ của em là giả đúng không? Tôi suýt chút nữa đã tin em rồi, là tôi cho em không đủ nhiều, đối với em không đủ tốt hay sao? Bây giờ em lại đối xử như thế này với tôi2”
Lê Minh Nguyệt bị anh ta hỏi đến ngây người rồi. Cô đã đối xử với anh ta như thế nào chứ? Lê Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, tự hỏi bản thân mình một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra được điều gì đó. Có lẽ nào… lúc đầu khi cô đang chuẩn bị dọn đến bệnh viện để tiện chăm sóc Lê Nhật Linh thì việc cô dùng đầu gội trong phòng tắm của anh ta đã bị phát hiện rồi? Cing không đến mức đó đấy chứ, anh ta giàu như vậy, nửa chai dầu gội mà cũng tính toán với cô ấy à? Lê Minh Nguyệt nhìn tới nhìn lui Hà Dĩ Phong, cuối cùng đưa ra một câu trả lời phủ nhận. Hà Dĩ Phong.
khác với những người nhà giàu khác, anh ta cực kỳ so đo tính toán. Nếu như lúc đầu không phải vì anh ta so đo từng tý với Lê Minh Nguyệt thì bây giờ hai người bọn họ cũng không đến mức vẫn còn dây dưa không rõ thế này.
Lê Minh Nguyệt hắng giọng, trấn tĩnh lại nói: “Hay là tôi đền tiền chai dầu gội cho anh được không? Tôi không phải là kẻ trộm, cũng không có thói quen ăn trộm đồ. Ngày hôm đó tôi đi rất vội nên nhất định phải gội đầu rồi, nhưng mà không kịp đi mua liền tiện tay.” đem chai đầu gội của anh đi rồi. Lê Minh Nguyệt càng nói càng nhỏ, hơn nữa tiện tay lấy đồ là một việc không tốt, cho.
dù có là thuận tay lấy đồ của người giàu đi nữa cũng không đúng Lê Minh Nguyệt lẩm bấm một tràng như vậy nhưng Hà Dĩ Phong chỉ cười lạn Nguyệt, em giả bộ như thật vậy, nếu như hôm nay ba tôi không nói cho tôi biết thì e rằng bây giờ tôi vẫn thật sự nghĩ rằng cô là là một đứa ngốc thật đấy chứ”
Chương 445: Chạm vào điều cấm ky của anh ta
Hà Dĩ Phong nói như vậy khiến cho Lê Minh Nguyệt càng thấy khó hiểu: “Tôi không biết đó là bố mẹ anh. Không phải, tôi chưa hề gặp bố mẹ của anh mà” Bố mẹ của anh ta lợi hại thế nào, sao cô ấy có cơ hội được gặp chứ?
Lâm Quân đã nói cho cô ấy biết, mà Lê Nhật Linh cũng từng nhắc tới nên cô ấy cũng có thể hiểu đôi chút Trong nhà anh ta đều là quan chức lớn, Hà Dĩ Phong không thích bị gò bó nên đã ra ngoài mở công ty với Lâm Quân cho tự do.
Tóm lại là, gia thế của Hà Dĩ Phong thâm sâu khó lường.
Cho dù cô có muốn bám víu cũng không tìm ra được biện pháp nào.
Lê Minh Nguyệt cẩn thận hỏi lại anh ta: “Có phải là anh đã hiểu lầm gì rồi?”
“Còn tiếp tuc giả bộ nữa sao?” Anh ta bóp cằm cô ấy, tức giận nói: “Rốt cuộc thì em đã nói gì với bon ho khiến cho bon ho bảo tôi đưa em về nhà ăn cơm chứ?”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy bản thân mình bị oan ức: “Trước tiên làm rõ ràng ra đã rồi hãy tìm tôi tính sổ. Có phải là bạn gái trước của anh đã nói gì với bố mẹ anh không? Chắc chẳn không phải là tôi”
“Chết tiệt, bọn họ chỉ mặt gọi tên em, Lê Minh Nguyệt” Hà Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Bình thường anh ta hay lang thang bên ngoài, thời gian ở nhà không nhiều.
Người nhà họ Hà cũng biết tính của anh ta, hơn nữa, cả nhà họ Hà mới có mình anh ta là con trai, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Cho.
tới bây giờ, bọn họ đều chiều theo ý anh ta nên mới khiến cho tính tình của anh ta trở thành như: vậy.
Mấy năm gần đây mới bắt đầu thúc giục kết hôn, hỏi anh ta xem bao giờ mang bạn gái về nhà, khi nào thì kết hôn, khi nào thì họ được ôm cháu…
Nhưng không hề giống như hôm nay, gọi rõ †ên của Lê Minh Nguyệt, tâm trạng vui vẻ bảo anh †a đưa Lê Minh Nguyệt về nhà cho bọn họ xem mặt. Nếu như không phải do Lê Minh Nguyệt làm gì đó sau lưng thì hai ông bà ở nhà làm sao biết được đây?”
“Làm sao mà tôi biết được, có phải bố mẹ anh có năng lực nhìn xuyên thấu không, gặp được tôi trong mơ?” Lê Minh Nguyệt bưồn bực nói: “Nếu như gặp trong mơ thì rất có thế đấy” Bởi vì, mỗi ngày cô đều mắng Hà Dĩ Phong ở trong giấc mơ.
“Mẹ nó, Lê Minh Nguyệt, em đừng có giả bộ nữa” Bộ dáng từ chối không thừa nhận của cô ấy khiến cho Hà Dĩ Phong càng trở nên tức giận hơn.
‘Vốn dĩ, nếu như Lê Minh Nguyệt không gi trò thì anh ta cũng có ý định đưa Lê Minh Nguyệt về gặp bố mẹ mình.
Dù sao cũng đã nhiều tuổi, Lâm Quân cũng đã có con rồi mà anh ta còn chưa có kết hôn, người trong nhà thúc giục là bình thường.
Trước đây, anh ta dự định tìm một người phụ nữ nào đó. Định là Lý Thanh Lộ nhưng mà Lý Thanh Lộ lại thích tìm đường chết và tâm trí anh †a bỗng nhiên bị Lê Nhật Linh làm đảo lộn nên đã từ bỏ.
Có thể nói, một gia đình như nhà họ Hà, anh †a không có khả năng không kết hôn.
Anh ta cần có một người vợ.
‘Và Lê Minh Nguyệt là lựa chọn tốt nhất Tuy rằng cô ấy không ngoan ngoãn cho lắm, nhưng mà biết suy nghĩ, tâm tư cũng đơn giản, sẽ không thích người không thuộc về mình, cũng là bạn thân nhất của Lê Nhật Linh nữa.
Cho dù là phương diện nào thì cô ấy đều thích hợp.
Anh ta dự định chờ cho Lê Nhật Linh mang thai ôn thỏa thì sẽ cùng Lê Minh Nguyệt làm hợp đồng hôn nhân. Anh ta sẽ là người ngăn chặn hậu quả cho cô, nếu như Lê Minh Nguyệt cần tiền thì anh ta sẽ cung cấp đủ cho Lê Minh Nguyệt, Nhưng mà, thế mà Lê Minh Nguyệt lại có tâm tư riêng, lại còn với tay vào trong nhà anh ta nữa.
Điều này, anh ta tuyệt đối không cho phép.
Anh ta có thế lấy người vợ không thích mình nhưng mà anh ta cũng không thích cô ta, và tuyệt đối không được có tâm tư riêng.
Lê Minh Nguyệt đã chạm vào điều cấm ky của anh ta.
“Tôi cho… em một cơ hội nữa, nói rõ cho tôi biết rốt cuộc là sao, em đã làm cái gì?” Mặt của Hà Dĩ Phong lạnh lẽo, tay nắm chặt lại, bóp lấy cổ của Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt khó khăn tránh thoát anh ta, ức giận nói: “Tôi không có làm cái gì hết nên tôi không biết nói với anh điều gì cả”
Chương 446: Thà rằng làm kẻ thứ ba của cô ấy
“Lại lạt mềm buộc chặt sao?” Hà Dĩ Phong cười lạnh, ánh mắt anh đầy khinh thường như đang nhìn đống rác rưởi.
Lê Minh Nguyệt bị ánh mắt này khiến cho đau lòng, trong lòng thắt chặt lại: “Anh bị thần kinh à, có ai ham muốn anh chứ, tôi càng mong anh chưa từng xuất hiện thì hơn”
“Không muốn tôi thế mà còn chạy đến trước mặt bố mẹ tôi nói sao?” Đôi mắt của Hà Dĩ Phong u ám: “Xem ra là người em muốn cưới không phải tôi mà là nhà họ Hà hả?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng gặp bố mẹ của anh! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Lê Minh Nguyệt sắp bị anh ta làm cho tức điên, cô không hiểu chuyện gì đã bị anh ta trách mảng.
Anh ta híp mắt lại, không tin nói: “Lê Minh Nguyệt, bây giờ mà cô còn giả bộ nữa hả, nết không phải là do cô nói ra thì làm gì có ai biết chúng ta ở cùng môt chỗ với nhau chứ?” Thâm chí, hai người ở nhà họ Hà kia còn giục anh ta, sợ bọn họ ở chung lâu như thế có phải trong bụng Lê Minh Nguyệt đã có rồi không, trong khi anh ta còn chưa hề động tới cơ thể của cô ấy.
Mặc dù Hà Dĩ Phong cùng cô đi ra ngoài như mà cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện bọn họ ở chung ra.
Một là hai người già nhà họ Hà cử người đi điều tra, hai là do Lê Minh Nguyệt tự mình đi nói ra ngoài.
Chắc chắn nhà họ Hà sẽ không đi điều tra con mình. Mấy năm trước, anh ta chơi bời lêu lổng bên ngoài mọi người cũng không tra xét mà hiện tại lại bỗng nhiên đi tra anh ta làm gì? Chỉ còn lại một khả năng thôi “Tôi làm sao biết được họ như thế nào biết được chúng ta ở chung chứ?” Lê Minh nguyệt trợn to mắt tức giận nói Ánh mắt của Hà Dĩ Phong và cô ấy chạm vào.
nhau, anh ta muốn tìm ra sơ hở trong mắt cô ấy.
Sau một lúc lâu, ánh mắt bình tĩnh của Lê Minh Nguyệt có chút suy yếu, cô ấy nhớ tới: “Tôi Hình như gặp chị Hà”
Hôm ấy, Hà Vi Nhiên đi tới bệnh viện, kéo cô ấy ra ngoài, nhiệt tình kêu cô ấy là em dâu.
Cô ấy che giấu quan hệ của mình và Hà Vi Nhiên, nói mình là người giúp việc của Hà Dĩ Phong Có lẽ là chị Hà không giữ lời nên đã nói lại cho.
hai người nhà họ Hà rồi.
“Em cũng rất biết chọn người để ra tay đấy”
Sắc mặt của Hà Dĩ Phong càng u ám đứng dậy, chị gái Hà Vi Nhiên dịu dàng, bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng bên trong thì rất ngây thơ đơn thuần.
Chuyện anh ta có phụ nữ, nói với Hà Vi Nhiên rồi truyền tới nhà họ Hà sẽ có hiệu quả hơn so với chính cô ấy n “Tôi..” Tôi không có mà.
Lê Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong lòng cô cảm thấy rất oan ức, lúc nói chuyện càng yếu ớt.
Bởi vì đúng là cô ấy đã gặp chị Hà mà cũng chính cô là người nói ra mọi chuyện.
Nhưng mà, thực sự cô ấy không hề cố ý.
Thấy cô ấy không hề nói lời nào, Hà Dĩ Phong nghĩ rằng vì cô ấy bị lột mặt nạ giả dối nên không con lời nào để nói đành phải cam chịu.
Thế mà Hà Dĩ Phong lại nhìn nhầm bị Lê Minh Nguyệt chơi xỏ.
Trong lòng anh ta càng tức giận, Hà Dĩ Phong cười lạnh, nói lời đả thương người khác: “Lê Minh Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cô muốn gả vào nhà họ Hà, nghĩ cũng hay thật đấy. Nhưng cô cũng biết đấy, tôi thích Lê Nhật Linh, nên bây giờ tôi nói cho cô biết, thà rằng tôi là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của Lê Nhật Linh cũng sẽ không lấy cô đâu?
Lê Minh Nguyệt vẫn cảm thấy mình không hề thích Hà Dĩ Phong nhưng những lời nói của Hà Dĩ Phong văn đủ để khiến khiến cho cô ấy đau đớn.
Cô ấy ngập ngừng, lời nói ra lại không đầy đủ.
Giọng điệu của Hà Dĩ Phong càng cay nghiệt hơn: “Lê Minh Nguyệt, cô mau chóng cất cái tâm tư riêng này của cô đi, nếu như cô dám tìm tới Hạ Lan Châu thì tôi sẽ khiến cô hối hận cũng không kịp”
Không hiểu sao, bống nhiên Lê Minh Nguyệt rất muốn khóc.
Rõ ràng là việc Hà Dĩ Phong thích Lê Nhật Linh không liên quan tới cô ấy. Nhưng mà, những lời nói này của Hà Dĩ Phong vẫn khiến cho lòng của cô cảm thấy đau đớn.
Lê Minh Nguyệt ngẩng đầu lên lại phát hiện Lâm Quân đã trở lại từ bao giờ.
Lâm Quân cứng đờ người tại chỗ, nửa ngày mới nặng nề gật đầu: “Tôi đồng ý”
Hoàng Ánh thở dài một hơi.
Nhưng một giây sau giọng điệu liền vang lên rõ hơn.
Máu huyết của Lê Nhật Linh không ổn định, đứa nhỏ có xu hướng sinh non ngay nên vấn đề quan trọng là phải khẩn cấp giữ thai.
Lâm Quân còn tưởng rẵng là do Lâm Thùy Ngọc giở trò xấu, nhưng khi nghe y †á nói là do lúc Lê Nhật Linh ngồi dậy không cẩn thận dùng sức hơi lớn nên liền đau bụng.
May mắn lần này có Lê Minh Nguyệt chăm sóc, cơ thể cô ấy khôi phục không tệ, cũng coi như có nguy hiểm nhưng không đáng lo về tính mạng, đứa nhỏ cũng bình yên Bác sĩ dặn dò vài câu, đế Lê Nhật Linh ổn định thai nhỉ lại, Hoàng Ánh liền chờ không kịp mà đi theo sau lưng Lâm Quân đi vào phòng bệnh Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân một chút.
Cô đã lâu không thấy Lâm Quân cứ nghĩ là Lâm Quân đã đi, nói muốn yên tính một chút Nhưng lần này cho dủ không thấy anh, trong lòng cô vẫn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Lâm Quân.
Nếu không thì ly hôn đi, nhưng mà nếu có lựa chọn cô cũng không muốn ly hôn, cô cũng muốn cho con của mình có một gia đình hoàn chỉnh.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Lâm Quân, trái tim cô bỗng nhiên hơi nhảy lên.
Cô giống như đã quên mất dự tính ban đầu của mình rồi.
Ban đầu đồng ý đi cùng với anh, bắt đầu lại từ đầu thử trải qua đoạn hôn nhân này, lại chỉ dùng thái độ thử một chút mà thôi làm xong tùy thời đều chuẩn bị rút ra.
Nhưng bây giờ, cô sớm đã thấm sâu vào bùn mà không nhổ ra được.
Cô giật giật cánh môi, cũng chưa kêu tên anh, anh cũng đã bước nhanh tới trước mặt cô ‘Vẻ mặt của Lâm Quân thể hiện rất khó coi, vừa vội vàng lên tiếng: “Sao em lại gấp gáp ngồi như vậy, chờ Lê Minh Nguyệt đỡ em không được sao? Thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nếu như đứa nhỏ thật sự có chuyện gì thì phải làm sao?”
Có trời mới biết anh sợ hãi bao nhiêu.
Có con nhỏ, cô đều nảy nở hơn nhưng cũng bỏ qua suy nghĩ kết hôn.
Anh không muốn mất con, không muốn giữa bọn họ bất chợt bị đổ vỡ.
Càng không muốn mất đi cô.
“Đúng vậy, Nhật Linh cũng không quá cẩn thận, nếu như Lê Minh Nguyệt không đủ, vậy mẹ lại sắp xếp thêm một vài y tá tới, nhưng con tuyệt đối đừng lộn xộn, chính cơ thể con còn yếu đuối mà con còn không rõ, nên trăm ngàn lần con không thể gây tổn thương tới đứa nhỏ.’ Hoàng Ánh nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ bên trong bụng con cũng là hy vọng duy nhất của Niệm Sơ.”
Nếu như Lê Nhật Linh sinh non, hy vọng cuối cùng cũng sẽ theo đó mà bị phá hủy.
Trái tim mềm mại của Lê Nhật Linh bỗng nhiên bị đâm một cái nặng nề, vốn muốn ngậm miệng nuốt xuống chuyện này.
Cô đột nhiên cảm giác được mình vô cùng đáng bưồn, Hoàng Ánh vừa xuất hiện đã trách cô không chăm sóc tốt cơ thể mình không có bảo vệ tốt đứa nhỏ.
Mà trách cũng không phải vì ý định quan tâm cô và con mà vì để ý tới con riêng của Lâm Quân.
Chẳng lẽ cô chỉ là một cái máy đẻ thôi sao?
Con của cô ngay cả giới tính còn chưa biết, tất cả mọi người đều chỉ vào bảo bối của cô đem đi xét nghiệm cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ.
Ngay cả Lâm Quân cũng nghĩ là do cô không có bảo vệ tốt mình và con.
“Nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn nằm trên giường bệnh như này ngay cả động cũng khó khăn, tôi cũng muốn làm một bà mẹ khỏe mạnh cùng đi dạo chơi với con mìni vừa học chương trình dưỡng thai. Đây tất cả đều không có lựa chọn mà ra.”
Nếu như không phải đột nhiên đứa nhỏ Niệm Sơ kia ra tay với cô, cô căn bản sẽ không năm yên trên giường bệnh dày vò đếm thời gian trôi.
Không ngờ tới Lê Nhật Linh sẽ trả lời như vậy, Hoàng Ánh có hơi nghẹn lại Ánh mắt Lê Nhật Linh đối mắt với ánh mắt của Hoàng Ánh rất lâu, từng có vô số cảm động cùng vì vậy mà thoáng giảm đi Thời gian thật sự có thể san bằng tất cả mọi thứ.
Chương 439: Thế thì đi chết đi
Tình yêu có thể bị thời gian làm cho phai nhạt, vết thương có thể bị thời gian làm biến mất, cảm kích cũng vậy.
Lê Nhật Linh vẫn luôn ghi nhớ Hoàng Ánh đối xử với cô tốt như thế nào, vì thế cô mới từng bước.
nhẫn nhịn, muốn Hoàng Ánh được vui vẻ Nhưng mà, bất kể cô làm gì cũng đều vô nghĩa.
Hoàng Ánh nghẹn ngào, thái độ mềm mỏng, dịu dàng nói: “Là mẹ không tốt, mẹ nói năng quá độc địa rồi, con cũng đừng để trong lòng, sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”
Nhưng cô không chừa lại cho Hoàng Ánh bất: kỳ chỗ trống nào, từ chối một cánh quyết đoán: “Con không thể làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ”
Bây giờ, ngay cả việc cô cử động quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô tuyệt đối sẽ không đi chọc hút dây rốn.
Cho dù cô có thể sinh đứa bé một cách an †oàn, con của cô vẫn sẽ yếu đuối hơn so với những đứa trẻ khác, cô không thể để cho con của mình bị bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
Thấy thái độ quyết đoán của Lê Nhật Linh, Hoàng Ánh chỉ có thể mềm mỏng nói: “Nhật Linh, mẹ biết con là một đứa trẻ lương thiện, nếu trước đây mẹ có làm gì không đúng thì con cho mẹ xin lỗi, nhưng con không thể vì tức giận nhất thời mà chặn mất đường sống của một đứa trẻ khác”
“Mẹ, mẹ chỉ suy nghĩ cho Lâm Niệm Sơ, mẹ có bao giờ suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng con không? Con của con cũng rất yếu ớt cơ mà”
“Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, con của con chỉ là sức khỏe có chút yếu ớt, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”
Lê Nhật Linh rất muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi: “Mẹ, nếu như mọi người nhất định muốn ép con, cưỡng ép đưa con lên bàn mổ thì con cũng hết cách. Nhưng chỉ cần con vẫn còn một chút tỉnh táo, con tuyệt đối sẽ không đồng ý”
Hoàng Ánh cố gảng dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục cô: “Nhật Linh, tình trạng của Lâm Niệm Sơ đã chuyển biến xấu rồi, nếu như không tiến hành cấy ghép thì chỉ có thể sống được nhiều nhất là nửa năm nữa”
“Nhưng con của con còn chưa đầy 3 tháng!”
“Nếu như ghép tủy thất bại, con có thể từ từ bồi dưỡng. Nếu như ghép tủy thành công, thì có thể mổ để sinh đứa bé ra sớm là được rồi, sẽ không có ảnh hưởng gì cả, đây là một việc làm công đức vô biên.”
Lê Nhật Linh thật sự là tức đến phát khóc: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì con phải đi làm việc tốt này để giúp đỡ Lâm Niệm Sơi Con của con vốn dĩ đã yếu ớt lại còn phải sinh sớm, con của cô bé nếu như sau này thể chất yếu ớt còn muốn tìm ai đến bù đắp vào?”
‘Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ là chọc hút dây rốn.
Không ngờ rằng, bọn họ vậy mà lại muốn mổ.
lấy đứa bé ra sớm để làm phẫu thuật cho Lâm Niệm Sơ.
Tính mạng của Lâm Niệm Sơ là mạng, tính mạng của con cô thì không đáng giá sao?
Hoàng Ánh khuyên nhủ: “Mẹ cũng nói rồi mà, nhiều nhất chỉ là thể chất yếu ớt, nhưng nếu như không làm như thế, Niệm Sơ sẽ chết!”
Nếu như không phải vì giữ thai mà không thể tùy ý cử động, Lê Nhật Linh nhất định sẽ không.
nhịn được mà nhảy từ trên giường xuống: “Thế thì đi chết đi! Cô bé chết đi cũing không liên quan gì đến con, tại sao phải hi sinh tính mạng của con con để cứu cô bé!”
Lời này quả thật vừa khó nghe lại còn chối tai.
Sắt mặt của Hoàng Ánh trong nháy mắt trở.
nên lạnh lùng, muốn mảng cô cố chấp, nhưng lại không dám, sợ kích động đến cảm xúc của cô làm cô sảy thai.
Lâm Quân nảm lấy mẹ mình, để Lê Minh Nguyệt đi vỗ về Lê Nhật Linh, trực tiếp kéo bà ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có thể không nhắc đến những chuyện này với Nhật Linh không? Tình hình hiện tại của cô ấy vốn đã không ổn định”
“Nhưng những chuyện này, sớm muộn gì con bé cũng biết, sớm nói cho con bé để con bé còn chuẩn bị tâm l Hoàng Ánh cũng bị chọc giận không nhỏ.
Thế thì đi chết đi, lời nói như vậy, sao Lê Nhật Linh có thể nói thành lời chứ?
Ra khỏi phòng bệnh, bà đứng ở cửa phòng tức giận nói với Lâm Quân: “Đừng có quên con đã hứa gì với mẹ, nếu như Lê Nhật Linh không chịu ghép tủy, cho dù con có để Lâm Thùy Ngọc giúp con bé mang thai cũng phải để đứa bé được sinh ra. Lâm Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm chúng ta, chúng ta không thể để cháu bé chết trong bệnh viện”
“Bên này không cần mẹ phải nhúng tay vào, mẹ chỉ cần trông coi Lâm Thùy Ngọc và Lâm Niệm Sơ cho tốt là được. Về phía Nhật Linh bên này con sẽ đi thuyết phục cô ấy”
Chương 440: Em hỏi anh một lần cuối
Hoàng Ánh lạnh lùng ra lệnh: “Mẹ có thể không nhúng tay vào nữa, nhưng nửa tháng sau, nhất định phải làm chọc hút dây rốn. Nếu như Lê Nhật Linh không đồng ý, vậy thì để Lâm Thùy Ngọc giúp con bé mang thai, sinh ra một đứa bé của con và Lâm Thùy Ngọc để làm phẫu thuật ghép tủy, đứa bé đó không cần phải sống, chỉ cần lấy được máu là được”
Lâm Quân biết mẹ anh đã hạ quyết tâm, nếu như không thể chữa khỏi cho Lâm Niệm Sơ thì sẽ tạo thành nút thất trong lòng bà.
Cho dù Lâm Niệm Sơ chết rồi, hai đứa bé trong bụng Nhật Linh bình yên ra đời, thì cuộc hôn nhân giữa anh và Lê Nhật Linh cũng không thể yên ổn.
“Con hiểu rồi”
“Tốt nhất là con nên hiểu Hoàng Ánh nói xong liền đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang chăm sóc cho Lâm Niệm Sơ, Lâm Quân dựa người vào tường, bất lực xoa xoa sống mũi.
Cũng không biết đã đứng bao lâu mới có thể điều chỉnh được tâm trạng.
‘Sau đó, mới từ từ mở cửa phòng bước vào.
Lồng ngực Lê Nhật Linh nhấp nhô lên xuống, hơi thở nặng nề.
Lòng bàn tay to lớn của anh cẩn thận xoa lên mu bàn tay của cô: “Anh xin lỗi, sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ là sai lâm lớn nhất của anh, nếu như sớm biết sẽ biển thành thế này, anh tuyệt đối sẽ không hồ đồ như thế”
“Bây giờ nói những lời đó còn có ý nghĩa gì nữa, trên thế giới này không có cơ hội bắt đầu lại”
Hai chữ “ly hôn” mắt kẹt trong cổ họng của Lê Nhật Linh, cô muốn nói, ly hôn đi, chúng ta hãy ly hôn đi.
‘Sau khi ly hôn, đứa bé chính là của một mình cô, bọn họ ai cũng không có quyền quyết định thay cho con của cô.
Nhưng mà, cô lại không nỡ.
Cái bẩy dịu dàng của Lâm Quân quá sâu, thời gian này cô bất giác đã chìm sâu vào trong đó.
Lúc đầu, mục đích cô trở về nước là để ly hôn, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhắc đến hai chữ “ly hôn” cô lại cảm thấy đau lòng đến không thở nổi.
Cuối cùng vẫn là nuốt hai chữ “ly hôn” đó xuống, Lê Nhật Linh không bỏ cuộc hỏi lại một lần nữa, cô lẩm bẩm: “Anh thật sự muốn em để đứa con của chúng ta làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Lâm Quân im lặng, Im lặng, là ngầm Hay là anh đã lắc đầu rồi, Lê Nhật Linh không muốn tin.
Cô quay đầu lại, không chớp mắt nhìn Lâm Quân, hỏi lại một lần nữa: “Ý nghĩ của anh cũng giống như mẹ đúng không? Anh cũng muốn đứa con của chúng ta đi làm phẫu thuật ghép tủy đúng không?”
Lâm Quân vẫn im lặng, kìm nén nỗi đau gật đầu.
Lồng ngực Lê Nhật Linh đau nhói giống như vừa bị anh đâm một nhát dao, cô kìm nén tuyệt vọng tiếp tục hỏi: “Nếu như phù hợp thì sao?”
“Lấy máu trong dây rốn của đứa bé đi ghép tủy”
“Nhưng đứa bé mới được 3 tháng” Nếu như ghép tủy thành công, bất kể con của cô có khỏe mạnh hay không cũng đều không thể được sinh ra một cách tự nhiên, mà sẽ vì ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ, phải sinh mổ sớm.
Sức khỏe của cô hiện tại yếu ớt như thế, đứa con của cô cũng sẽ càng yếu ớt.
Không thể sinh đủ tháng đã bị người ra mổ sớm để lôi ra, lại còn lập tức bị chọc tủy để ghép cho Lâm Niệm Sơ.
Lâm Quân rốt cuộc có suy nghĩ đến đứa con của cô không?
Đứa bé không thể sinh đủ tháng, nếu nhố xảy ra chuyện gì thì sao?
Lâm Quân nắm chất tay, gân xanh trên mu bàn tay nhảy dựng lên: “Anh sẽ cố gắng hết sức, chờ đứa bé sinh ra”
Trong mắt Lê Nhật Linh đầy äp những giọt lệ nóng hổi Cố gắng hết sức chờ đứa bé ra đời..
“Em hỏi anh một lần cuối, anh thực sự muốn để đứa con của chúng ta đi làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Chương 441: Đúng vậy, anh muốn phù hợp với em
Cô nhìn anh không chớp mắt, cố kiềm lại để cho nước mắt không rơi, kiên trì, cố chấp hỏi mãi một câu hỏi Và câu trả lời cho câu hỏi đó quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tương lai và cuộc sống của con oô.
Tốt hơn hết phải cho cô một câu trả lời thích đáng.
“Lâm Quân, anh thực sự muốn con của chúng ta sau khi sinh ra liền phải ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Ánh mắt của Lâm Quân chạm phải ánh mắt cô, anh biết Lê Nhật Linh muốn nghe câu trả lời như thế nào và anh cũng muốn nói con của họ là quan trọng nhất đối với anh.
Nhưng không, nếu bệnh của Lâm Niệm Sơ không được chữa khỏi, tương lai cuộc sống của họ cũng không thể yên ổn và nút thắt trong lòng mẹ anh sẽ luôn làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân và hạnh phúc của bọn họ.
Lâm Quân trịnh trọng gật đầu Anh nói: “Đúng vậy”
Nếu Lâm Niệm Sơ có thể được chữa khỏi nhờ mô tủy phù hợp thì anh sẽ lập tức có được yên ổn và mẹ anh cũng không còn gì để làm phiên anh vì bọn họ cũng đã làm hết sức mình.
Nhưng nếu không thể tìm được mô tủy phù hợp, thì cũng có gì đáng xấu hổ, Khi cuộc phẫu thuật đó kết thúc, bất kể có thành công hay thất bại thì gia đình bọn họ bốn người vẫn mãi bên nhau, không ai nợ ai và cũng không cần ai phải để ý đến nó nữa, quá khứ có thế hoàn toàn bị vùi lấp.
Anh cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ anh càng ngày càng lớn tuổi nên bà cũng có nhiều suy tư hơn, chính vì vậy anh càng không thể để những lo lắng của mẹ làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình được.
Sau khi Lâm Niệm Sơ phẫu thuật xong, anh sẽ cho công ty mở rộng ra nước Mỹ, anh sẽ đưa Lê Nhật Linh và các con đến đó di cư một thời gian đế mẹ anh có thế đỡ lo lắng Nếu như mẹ anh thông suốt, bà ấy có muốn quay lại hay không, nếu bà không thể tìm ra, miễn là bà hài lòng với đứa trẻ thì sống chỗ nào cũng chẳng khác nhau.
Lâm Quân hạ quyết tâm: “Vâng, em hy vọng anh có thể hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ”
Nước mắt của Lê Nhật Linh cuối cùng cũng không kiềm được mà tuôn ra một cách không kiếm soát được.
Cô không biết Lâm Quân suy nghĩ như thế nào nhưng bây giờ dù cho anh suy nghĩ gì thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi Việc đứa bé nhỏ nhoi trong bụng cô khi vừa sinh ra liền phải chịu đựng để cứu mạng cho Lâm Niệm Sơ là đủ đế có thế lí giải mọi suy nghĩ của anh rồi Trong thâm tâm cô, vị trí của Lâm Niệm Sơ không hề nhẹ hơn con cái của họ.
Dù cô biết suy nghĩ của mình quá ích kỉ, Lâm Niệm Sơ cũng là con của Lâm Quân, tuy anh sẽ miễn cưỡng mà từ bỏ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng và không thể chịu đựng nổi khi anh nói ra điều đó tàn nhắn như vậy.
“Anh xin lỗi, nhưng mong em hãy tin anh, chắc chắn sế không xảy ra tai nạn, con của chúng †a sẽ không sao đâu” Khi cô khóc, lòng của Lâm Quân đau như cất: “Em đừng khóc, không tốt cho mắt em cũng không tốt cho đứa nhỏ.”
Có hại cho mắt và không tốt cho đứa nhỏ, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng cô cũng sẽ bưồn?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng hạt từng hạt lặng lẽ chảy dài hai bên má.
Dù cố gảng như thế nào thì cô cũng không thế lau sạch được. Cô từ từ nhầm mắt lại đế không còn nhìn thấy anh nữa. Mũi cô đỏ bừng và giọng nói cũng nhẹ đỉ: “Ra là vậy. Đi ra ngoài?
Lâm Quân ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt má cô.
Biểu hiện của cô khiến anh vô cùng khó chịu nhưng anh không thể làm gì được, thậm chí anh còn không dám đụng chạm mạnh chỉ vì sợ có thể làm tổn thương con búp bê sứ mỏng manh này.
“Nhật Linh… Nhật Linh…”
Mỗi lần Lâm Quân gọi cô thì nó lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của cô.
Anh bảo cô làm gì chứ? Anh còn muốn con cô hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?
Lê Nhật Linh có thể chịu đựng, cô gắng khiến bản thân mình bình tính lại cũng để không làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng mình.
Chỉ cần Lâm Quân còn ở bên cô thì cô liền thỏa mãn suy nghĩ của chính mình.
“Em nói là em đã hiểu rồi!” Cô đột nhiên mở mắt dửng dưng nhìn anh, dao động trong mắt là sự mù mịt, cuối cùng là chết lặng: “Em nhất định sẽ hiến dâng con em lên để hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Bây giờ anh có thể yên tâm ra ngoài rồi đó”
Chương 442: Không có dũng khí suy nghĩ sâu xa
Anh không chịu đi, dựa vào bên giường cô nói nhỏ: “Anh muốn ở bên em một lúc nữa”
“Chúng tôi không cần anh ở bên cạnh” Nếu đứa trẻ biết trước khi nó chào đời, bố nó nố để nó hiến tuỷ cho người khác thì nó chắc chản sẽ rất buồn.
‘Thậm chí nếu sinh quá muộn so với ngày dự sinh, vết mổ cũng sẽ được lấy máu trước.
Lê Nhật Linh để tay vào trong chăn bông, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của chính mình.
Con yêu… Ngay cả khi cha con chào mừng con đến với này với mục đích khác thì mẹ cũng sẽ dành cho con tình yêu thuần khiết nhất Kiếp này thà như con không có bố cũng được, nhưng ở kiếp sau mẹ nhất định sẽ không bao giờ để con bị oan ức như thế nữa Có một số thứ cô đã nghĩ rõ ràng ngay khi anh nói từ “phải”, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau khố và không muốn chấp nhận nó.
Trên thực tế, Lê Nhật Linh đã tìm ra câu trả lời trước khi hỏi anh câu hỏi đó.
Nếu Lâm Quân nói không, anh muốn con họ khỏe mạnh sống tốt, thì cô liền cố gắng chăm chỉ làm việc đế anh không xấu hố và cũng cố gắng hết sức cho Niệm Sơ có sức khỏe tốt nhất để có bảo vệ đứa nhỏ của cô.
Nhưng anh lại nói có, vậy thì tất cả những điều cô suy nghĩ đều như hóa vào hư không.
Vì cô không hề có cơ hội phản kháng.
Hai sự lựa chọn thật ra đều có kết quả như nay, sự khác biệt là quyết định sau khi đứa trẻ được sinh ra.
Nhưng Lâm Quân không biết rằng anh đã chọn sai đường.
Cô bình tính lại một chút liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Quân: “Lâm Quân, anh có thể đi ra ngoài rồi, em muốn ở đây một mình yên tĩnh”
Sau này không có anh, cô cũng có thế một mình nuôi dạy con thật tốt Lâm Quân hoảng sợ, Lê Nhật Linh rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh nhưng khi cô nói ra những lời này, cô như hóa thành hư không, anh không thể năm bắt được hay chạm vào cô.
Cô nói một mình.
Mà một mình là một cuộc sống không có anh.
Lâm Quân có thế mơ hồ đoán được ẩn ý của cô đăng sau ba chữ này nhưng anh không có dũng khí suy nghĩ sâu xa.
“Nhật Linh, em đừng nghĩ nhiều như trước tiên hãy chăm sóc chính mình thật tốt, nếu không.”
“Em đồng ý, em đồng ý để con mình hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Em sẽ hợp tác và cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ rồi để anh lấy máu cuống rốn của con chúng ta để cứu Lâm Niệm Sơ” Cô dửng dưng ngất lời anh Cô còn có thể không bằng lòng sao?
Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn có thể không hợp tác sao?
Sẽ không đâu.
Sự bất hợp tác của cô chỉ khiến cô và con cô.
đau khổ.
“Anh không nghe rõ sao? Em nói, em đồng ý hợp tác, anh có thể rời đi rt Lâm Quân sững người, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn mình rất xa lạ và đáng sợ.
Đôi mắt cô vẫn thường rất dịu dàng nhưng dường như lần ở bữa tiệc đó anh đã từng thấy qua đôi mắt này của cô.
Trái tim của Lê Nhật Linh dường như đã khôi phụ lại sự nguội lạnh như ngày xưa.
Thất vọng về cuộc hôn nhân này, thất vọng về anh, cô sẵn sàng rời đi.
Lâm Quân chịu đựng sự đau lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để cô không thể phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của chính mình: “Được rồi, bây giờ anh ra ngoài trước, ngay mai gặp lại, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi”
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh và bước chân rời đi cũng vô cùng vững chắc.
Lê Nhật Linh nhìn anh rời khỏi phòng trong lòng đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.
Sau khi cô đồng ý việc thực hiện lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ, cô lập tức bình tĩnh lại Lê Nhật Linh không muốn nghĩ xấu cho Lâm Quân nhưng bây giờ cô thậm chí có xu hướng bắt đầu nghỉ ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình..
Lâm Quân biết đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ từ khi nào?
Có lẽ, ngay từ đầu Lâm Quân đã lừa dối cô.
Anh chỉ muốn có con với cô để rồi sau khi đứa trẻ ra đời liền hiến tặng cho Lâm Niệm Sơ.
Có khả năng như vậy không? Lâm Quân chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm đến con riêng của mình
Chương 443: Rơi vào tay cô
Một ý nghĩ buồn nhất lướt qua trong đầu cô, khiến cô đau đến chết lặng. Nếu đã như vậy… thì cô cũng không có gì để đấu tranh cả. Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm, đợi đứa trẻ chào đời rồi ly hôn đi. Cô không ham muốn bất kì thứ gì của nhà họ Lâm cả, cô chỉ đứa con mà thôi. Dù sao đối với Lâm Quân mà nói đứa con chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ: là công cụ nối dài huyết thống quan trọng mà thôi.
Lâm Quân vừa rời đi, Lê Minh Nguyệt liền quay trở về phòng bệnh. Lê Minh Nguyệt vốn nghĩ räng cô sẽ bưồn, sẽ khóc một trận thật lớn, nhưng Lê Minh Nguyệt bình tĩnh như vậy khiến cô ấy có chút lo sợ. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Sự tĩnh lăng đến kì lạ trước cơn bão tố, Lê Nhật Linh bình tĩnh như vậy đến lúc bùng phát ra thì sẽ như thế nào đây? Lê Minh Nguyệt khẽ rụt cổ lại, không để cho bản thân nghĩ bậy thêm nữa.
Này thứ hai Lâm Quân quả nhiên lại đến phòng bệnh rất đúng giờ, anh còn mang theo cả hoa tươi và trái cây. Lê Minh Nguyệt cất trái cây đi rồi đẩy anh ra ngoài. Thật ra Lê Minh Nguyệt lộ không có cái gan lớn như vậy để đấy Lâm Quân ra ngoài nhưng Lê Nhật Linh đã nói rồi thì gan của cô ấy không lớn thì cũng phải lớn. Lâm Quân cũng rất phối hợp, anh sợ Lê Nhật Linh kích động ảnh hưởng đến đứa trẻ, Lâm Quân chỉ có thế âm thầm đứng bên ngoài nhìn một chút rồi rời đi. Sau này khi Lâm Quân đi đến bệnh viện còn mang theo.
cho cô không ít đồ chơi của trẻ em, không biết anh đang xem cô như một đứa con nít để dỗ dành hay đang dỗ đứa con trong bụng của cô Những món đồ chơi đó Lê Nhật Linh chỉ liếc nhìn qua một lần rồi nói Lê Minh Nguyệt cất hết đi Bây giờ cô cũng đã đồng ý phối hợp rồi, Lâm Quân cũng giống như nảm lấy được hi vọng, cố gắng ở bên cạnh cô như sợ rằng cô sẽ đổi ý.
Lê Minh Nguyệt lại ôm một đống đồ quay lại, Lê Nhật Linh cũng không nhìn thấy rõ cô ấy đang cầm cái gì nhưng không cần đoán thì cô cũng biết nhất định là Lâm Quân đem đến.
Lê Minh Nguyệt đặt đống đồ xuống bên cạnh rồi đi đến trước mặt Lê Nhật Linh cười tủm tỉm hỏi cô: “Nhật Linh, em có muốn ngồi dậy xem thử không, hôm nay tổng giám đốc Quân cho người đem đến một cặp búp bê trông rất đáng yêu!”
Một cặp búp bê trẻ em được làm bãng vải nhung, một nam một nữ được làm một cách rất tỉ mỉ, quần áo trên người có thể tháo rời, còn có thể cởi ra trông vô cùng thú vị. Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, em chỉ muốn nắm thôi, con của em bây giờ không chịu nổi tác động đâu”
Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy có lý, bác sĩ đã phân phó rồi, càng ít vận động chừng nào hay chừng nấy. Lê Minh Nguyệt lại nhìn hai con búp.
bê nhỏ rồi lại nhét chúng vào chung với đống đồ.
ở trong tủ. Trong ngăn tủ không chút ánh sáng nào lọt vào, trên người con búp bê có giấu đi lời mà Lâm Quân không kịp nói trước mặt Lê Nhật Linh giờ cũng bị bị cất đi rồi Lê Minh Nguyệt sợ Lâm Quân sẽ quay lại xông loạn vào đây liền khóa trái cửa lại. Đúng lúc này ngoài cửa liền vang lên tiếng “cộc, cộc, cộc”, tiếng gõ cửa vừa mạnh vừa nhanh, Lê Minh Nguyệt tưởng đó là Lâm Quân, vừa mở cửa ra liền thấy Hà Dĩ Phong sắc mặt không tốt.
Lê Minh Nguyệt cũng không chú ý nhiều đến sự thay đổi trên khuôn mặt của anh ta, lùi sang một bên để anh ta đi vào: “Hà Dĩ Phong, bình thường không phải giờ ăn trưa anh mới đến đây sao, hôm nay sao lại đến vào giờ ăn tối thế này?”
Lê Minh Nguyệt liếc nhìn anh ta, ghét bỏ nói “Hôm nay đến hoa tươi anh cũng không buồn mang đến.”
Gương mặt Hà Dĩ Phong lạnh lùng, anh đứng bất động ở một chỗ. Lê Minh Nguyệt chống tay vào cửa cười: “Anh không đi vào thì tôi đóng cửa đấy”
Hà Dĩ Phong đột nhiên kéo Lê Minh Nguyệt ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại: “Lê Minh Nguyệt, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của em? Mẹ nó, tôi thế mà lại không nhìn ra tâm tư của em lại sâu đến như vậy. Tôi còn nghĩ chúng ta là đôi bên cùng có lợi, tôi không nghĩ đến suýt nữa đã rơi vào tay em rồi”
Chương 444: Đầu là giả tạo phải không
“Ý của anh là gï?” Cánh tay Lê Minh Nguyệt bị Hà Dĩ Phong nằm đến mức đau nhói, tự xoa tay.
của mình, nghĩ lại liền thấy có gì đó không hợp lý: “Bỏ đi, đợi sau này rồi nói, tôi đi vào trước xem Nhật Linh thế nào rồi, dáng vẻ vừa rồi của anh dọa đến em ấy rồi đấy”
Nghe thấy vậy, bàn tay đang nắm tay Lê Minh Nguyệt mới buông lỏng ra. Lê Minh Nguyệt đi vào nói mấy câu với Lê Nhật Linh rồi lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Đừng có chặn trước cửa như vậy, bước qua bên phải hai bước đi” Hà Dĩ Phong vẫn không động đậy, kiên quyết nhìn chảm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đưa tay kéo anh ta sang một bên: “Được rồi, anh rốt cuộc là muốn nói gì, anh bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy, gần đây cũng không liên lạc gì với anh, anh có tức giận gì thì đừng có vớ lấy tôi như vậy” Lê Minh Nguyệt vô cùng hiểu rõ bản thân mình, cô ấy biết mình không hòa hợp với Hà Dĩ Phong, tuy nhiên mấy ngày gần đây cô ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện với Nhật Linh, cho dù anh ta có không vui thì cũng không liên quan gì đến cô ấy mới phải.
lập tức – phần đỉnh đầu của Lê Minh Nguyệt chỉ mới chạm đến xương quai hàm của Hà Dĩ Phong.
Vì đứng quá gần nên Lê Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta, cô vừa mở mặt ra thì nhìn thấy cổ áo của anh.
Lê Minh Nguyệt sững sờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại liền đẩy Hà Dĩ Phong ra, cô lớn tiếng hỏi để che đi nhịp tim đang đập nhanh và không ổn định của mình: “Hà Dĩ Phong, anh phát điên gì vậy?
Hà Dĩ Phong bị cô đẩy ra lại bước nhanh về phía trước, bàn tay to lớn nâng cảm cô.
hung dữ nhìn Lê Minh Nguyệt: “Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ bây giờ của em là giả đúng không? Tôi suýt chút nữa đã tin em rồi, là tôi cho em không đủ nhiều, đối với em không đủ tốt hay sao? Bây giờ em lại đối xử như thế này với tôi2”
Lê Minh Nguyệt bị anh ta hỏi đến ngây người rồi. Cô đã đối xử với anh ta như thế nào chứ? Lê Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, tự hỏi bản thân mình một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra được điều gì đó. Có lẽ nào… lúc đầu khi cô đang chuẩn bị dọn đến bệnh viện để tiện chăm sóc Lê Nhật Linh thì việc cô dùng đầu gội trong phòng tắm của anh ta đã bị phát hiện rồi? Cing không đến mức đó đấy chứ, anh ta giàu như vậy, nửa chai dầu gội mà cũng tính toán với cô ấy à? Lê Minh Nguyệt nhìn tới nhìn lui Hà Dĩ Phong, cuối cùng đưa ra một câu trả lời phủ nhận. Hà Dĩ Phong.
khác với những người nhà giàu khác, anh ta cực kỳ so đo tính toán. Nếu như lúc đầu không phải vì anh ta so đo từng tý với Lê Minh Nguyệt thì bây giờ hai người bọn họ cũng không đến mức vẫn còn dây dưa không rõ thế này.
Lê Minh Nguyệt hắng giọng, trấn tĩnh lại nói: “Hay là tôi đền tiền chai dầu gội cho anh được không? Tôi không phải là kẻ trộm, cũng không có thói quen ăn trộm đồ. Ngày hôm đó tôi đi rất vội nên nhất định phải gội đầu rồi, nhưng mà không kịp đi mua liền tiện tay.” đem chai đầu gội của anh đi rồi. Lê Minh Nguyệt càng nói càng nhỏ, hơn nữa tiện tay lấy đồ là một việc không tốt, cho.
dù có là thuận tay lấy đồ của người giàu đi nữa cũng không đúng Lê Minh Nguyệt lẩm bấm một tràng như vậy nhưng Hà Dĩ Phong chỉ cười lạn Nguyệt, em giả bộ như thật vậy, nếu như hôm nay ba tôi không nói cho tôi biết thì e rằng bây giờ tôi vẫn thật sự nghĩ rằng cô là là một đứa ngốc thật đấy chứ”
Chương 445: Chạm vào điều cấm ky của anh ta
Hà Dĩ Phong nói như vậy khiến cho Lê Minh Nguyệt càng thấy khó hiểu: “Tôi không biết đó là bố mẹ anh. Không phải, tôi chưa hề gặp bố mẹ của anh mà” Bố mẹ của anh ta lợi hại thế nào, sao cô ấy có cơ hội được gặp chứ?
Lâm Quân đã nói cho cô ấy biết, mà Lê Nhật Linh cũng từng nhắc tới nên cô ấy cũng có thể hiểu đôi chút Trong nhà anh ta đều là quan chức lớn, Hà Dĩ Phong không thích bị gò bó nên đã ra ngoài mở công ty với Lâm Quân cho tự do.
Tóm lại là, gia thế của Hà Dĩ Phong thâm sâu khó lường.
Cho dù cô có muốn bám víu cũng không tìm ra được biện pháp nào.
Lê Minh Nguyệt cẩn thận hỏi lại anh ta: “Có phải là anh đã hiểu lầm gì rồi?”
“Còn tiếp tuc giả bộ nữa sao?” Anh ta bóp cằm cô ấy, tức giận nói: “Rốt cuộc thì em đã nói gì với bon ho khiến cho bon ho bảo tôi đưa em về nhà ăn cơm chứ?”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy bản thân mình bị oan ức: “Trước tiên làm rõ ràng ra đã rồi hãy tìm tôi tính sổ. Có phải là bạn gái trước của anh đã nói gì với bố mẹ anh không? Chắc chẳn không phải là tôi”
“Chết tiệt, bọn họ chỉ mặt gọi tên em, Lê Minh Nguyệt” Hà Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Bình thường anh ta hay lang thang bên ngoài, thời gian ở nhà không nhiều.
Người nhà họ Hà cũng biết tính của anh ta, hơn nữa, cả nhà họ Hà mới có mình anh ta là con trai, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Cho.
tới bây giờ, bọn họ đều chiều theo ý anh ta nên mới khiến cho tính tình của anh ta trở thành như: vậy.
Mấy năm gần đây mới bắt đầu thúc giục kết hôn, hỏi anh ta xem bao giờ mang bạn gái về nhà, khi nào thì kết hôn, khi nào thì họ được ôm cháu…
Nhưng không hề giống như hôm nay, gọi rõ †ên của Lê Minh Nguyệt, tâm trạng vui vẻ bảo anh †a đưa Lê Minh Nguyệt về nhà cho bọn họ xem mặt. Nếu như không phải do Lê Minh Nguyệt làm gì đó sau lưng thì hai ông bà ở nhà làm sao biết được đây?”
“Làm sao mà tôi biết được, có phải bố mẹ anh có năng lực nhìn xuyên thấu không, gặp được tôi trong mơ?” Lê Minh Nguyệt bưồn bực nói: “Nếu như gặp trong mơ thì rất có thế đấy” Bởi vì, mỗi ngày cô đều mắng Hà Dĩ Phong ở trong giấc mơ.
“Mẹ nó, Lê Minh Nguyệt, em đừng có giả bộ nữa” Bộ dáng từ chối không thừa nhận của cô ấy khiến cho Hà Dĩ Phong càng trở nên tức giận hơn.
‘Vốn dĩ, nếu như Lê Minh Nguyệt không gi trò thì anh ta cũng có ý định đưa Lê Minh Nguyệt về gặp bố mẹ mình.
Dù sao cũng đã nhiều tuổi, Lâm Quân cũng đã có con rồi mà anh ta còn chưa có kết hôn, người trong nhà thúc giục là bình thường.
Trước đây, anh ta dự định tìm một người phụ nữ nào đó. Định là Lý Thanh Lộ nhưng mà Lý Thanh Lộ lại thích tìm đường chết và tâm trí anh †a bỗng nhiên bị Lê Nhật Linh làm đảo lộn nên đã từ bỏ.
Có thể nói, một gia đình như nhà họ Hà, anh †a không có khả năng không kết hôn.
Anh ta cần có một người vợ.
‘Và Lê Minh Nguyệt là lựa chọn tốt nhất Tuy rằng cô ấy không ngoan ngoãn cho lắm, nhưng mà biết suy nghĩ, tâm tư cũng đơn giản, sẽ không thích người không thuộc về mình, cũng là bạn thân nhất của Lê Nhật Linh nữa.
Cho dù là phương diện nào thì cô ấy đều thích hợp.
Anh ta dự định chờ cho Lê Nhật Linh mang thai ôn thỏa thì sẽ cùng Lê Minh Nguyệt làm hợp đồng hôn nhân. Anh ta sẽ là người ngăn chặn hậu quả cho cô, nếu như Lê Minh Nguyệt cần tiền thì anh ta sẽ cung cấp đủ cho Lê Minh Nguyệt, Nhưng mà, thế mà Lê Minh Nguyệt lại có tâm tư riêng, lại còn với tay vào trong nhà anh ta nữa.
Điều này, anh ta tuyệt đối không cho phép.
Anh ta có thế lấy người vợ không thích mình nhưng mà anh ta cũng không thích cô ta, và tuyệt đối không được có tâm tư riêng.
Lê Minh Nguyệt đã chạm vào điều cấm ky của anh ta.
“Tôi cho… em một cơ hội nữa, nói rõ cho tôi biết rốt cuộc là sao, em đã làm cái gì?” Mặt của Hà Dĩ Phong lạnh lẽo, tay nắm chặt lại, bóp lấy cổ của Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt khó khăn tránh thoát anh ta, ức giận nói: “Tôi không có làm cái gì hết nên tôi không biết nói với anh điều gì cả”
Chương 446: Thà rằng làm kẻ thứ ba của cô ấy
“Lại lạt mềm buộc chặt sao?” Hà Dĩ Phong cười lạnh, ánh mắt anh đầy khinh thường như đang nhìn đống rác rưởi.
Lê Minh Nguyệt bị ánh mắt này khiến cho đau lòng, trong lòng thắt chặt lại: “Anh bị thần kinh à, có ai ham muốn anh chứ, tôi càng mong anh chưa từng xuất hiện thì hơn”
“Không muốn tôi thế mà còn chạy đến trước mặt bố mẹ tôi nói sao?” Đôi mắt của Hà Dĩ Phong u ám: “Xem ra là người em muốn cưới không phải tôi mà là nhà họ Hà hả?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng gặp bố mẹ của anh! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Lê Minh Nguyệt sắp bị anh ta làm cho tức điên, cô không hiểu chuyện gì đã bị anh ta trách mảng.
Anh ta híp mắt lại, không tin nói: “Lê Minh Nguyệt, bây giờ mà cô còn giả bộ nữa hả, nết không phải là do cô nói ra thì làm gì có ai biết chúng ta ở cùng môt chỗ với nhau chứ?” Thâm chí, hai người ở nhà họ Hà kia còn giục anh ta, sợ bọn họ ở chung lâu như thế có phải trong bụng Lê Minh Nguyệt đã có rồi không, trong khi anh ta còn chưa hề động tới cơ thể của cô ấy.
Mặc dù Hà Dĩ Phong cùng cô đi ra ngoài như mà cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện bọn họ ở chung ra.
Một là hai người già nhà họ Hà cử người đi điều tra, hai là do Lê Minh Nguyệt tự mình đi nói ra ngoài.
Chắc chắn nhà họ Hà sẽ không đi điều tra con mình. Mấy năm trước, anh ta chơi bời lêu lổng bên ngoài mọi người cũng không tra xét mà hiện tại lại bỗng nhiên đi tra anh ta làm gì? Chỉ còn lại một khả năng thôi “Tôi làm sao biết được họ như thế nào biết được chúng ta ở chung chứ?” Lê Minh nguyệt trợn to mắt tức giận nói Ánh mắt của Hà Dĩ Phong và cô ấy chạm vào.
nhau, anh ta muốn tìm ra sơ hở trong mắt cô ấy.
Sau một lúc lâu, ánh mắt bình tĩnh của Lê Minh Nguyệt có chút suy yếu, cô ấy nhớ tới: “Tôi Hình như gặp chị Hà”
Hôm ấy, Hà Vi Nhiên đi tới bệnh viện, kéo cô ấy ra ngoài, nhiệt tình kêu cô ấy là em dâu.
Cô ấy che giấu quan hệ của mình và Hà Vi Nhiên, nói mình là người giúp việc của Hà Dĩ Phong Có lẽ là chị Hà không giữ lời nên đã nói lại cho.
hai người nhà họ Hà rồi.
“Em cũng rất biết chọn người để ra tay đấy”
Sắc mặt của Hà Dĩ Phong càng u ám đứng dậy, chị gái Hà Vi Nhiên dịu dàng, bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng bên trong thì rất ngây thơ đơn thuần.
Chuyện anh ta có phụ nữ, nói với Hà Vi Nhiên rồi truyền tới nhà họ Hà sẽ có hiệu quả hơn so với chính cô ấy n “Tôi..” Tôi không có mà.
Lê Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong lòng cô cảm thấy rất oan ức, lúc nói chuyện càng yếu ớt.
Bởi vì đúng là cô ấy đã gặp chị Hà mà cũng chính cô là người nói ra mọi chuyện.
Nhưng mà, thực sự cô ấy không hề cố ý.
Thấy cô ấy không hề nói lời nào, Hà Dĩ Phong nghĩ rằng vì cô ấy bị lột mặt nạ giả dối nên không con lời nào để nói đành phải cam chịu.
Thế mà Hà Dĩ Phong lại nhìn nhầm bị Lê Minh Nguyệt chơi xỏ.
Trong lòng anh ta càng tức giận, Hà Dĩ Phong cười lạnh, nói lời đả thương người khác: “Lê Minh Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cô muốn gả vào nhà họ Hà, nghĩ cũng hay thật đấy. Nhưng cô cũng biết đấy, tôi thích Lê Nhật Linh, nên bây giờ tôi nói cho cô biết, thà rằng tôi là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của Lê Nhật Linh cũng sẽ không lấy cô đâu?
Lê Minh Nguyệt vẫn cảm thấy mình không hề thích Hà Dĩ Phong nhưng những lời nói của Hà Dĩ Phong văn đủ để khiến khiến cho cô ấy đau đớn.
Cô ấy ngập ngừng, lời nói ra lại không đầy đủ.
Giọng điệu của Hà Dĩ Phong càng cay nghiệt hơn: “Lê Minh Nguyệt, cô mau chóng cất cái tâm tư riêng này của cô đi, nếu như cô dám tìm tới Hạ Lan Châu thì tôi sẽ khiến cô hối hận cũng không kịp”
Không hiểu sao, bống nhiên Lê Minh Nguyệt rất muốn khóc.
Rõ ràng là việc Hà Dĩ Phong thích Lê Nhật Linh không liên quan tới cô ấy. Nhưng mà, những lời nói này của Hà Dĩ Phong vẫn khiến cho lòng của cô cảm thấy đau đớn.
Lê Minh Nguyệt ngẩng đầu lên lại phát hiện Lâm Quân đã trở lại từ bao giờ.