Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477-490
Chương 477: Vừa bắt đầu liền đã mưu tính
Hơn nữa, cho tới nay cha cực kì cưng chiều hai anh em, cũng không hề tức giận, ngay cả khi nói gì đó ảnh hưởng cũng không vấn đề gì Nếu không, nếu cô nói ra chuyện anh trai đã lén in ảnh của cô, anh trai nhất định sẽ tính sổ với mình Hai loại ích lợi đồng thời ở trước mặt, phải lựa chọn ích lợi quan trọng hơn, anh trai tức giận sẽ không chịu dẫn cô ra ngoài, nhưng khi cha giận thì ông không nố trách mắng cô.
Bởi vì cô và anh trai là bảo bối quý giá nhất mà mẹ để lại, đừng nói là trách mảng, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không đành lòng “Lúc đó mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí có người lại ngốc nghếch như vậy, đành lòng bỏ lại cả một dự án để về nhà với vợ?
Trần Hi Lam cười nói: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, dường như tôi cũng hiểu được một chút rồi. Rất nhiều người đẹp không muốn quân vương, có lẽ Lâm Quân chính là một trong số đó. Sau này, cha vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của hai vợ chồng cô, mới một mực yên tâm hợp tác với Lâm thị”
Lê Nhật Linh cười không nổi, trong lòng cô càng ngày càng buồn rầu Cô biết rằng dự án này là một trong những dự án quan trọng để Lâm thị mở rộng ra thị trường quốc tế.
Lúc trước Lâm Quân đột nhiên từ nước ngoài trở về, cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều, sau này khi dự án thành công, cô vẫn cho rằng đó là may mắn trời cho, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải vậy.
Khách khứa lui tới đi ngang qua trước mặt bọn họ, một đôi nam nữ trung niên sánh bước tiến đến.
Phòng chờ riêng biệt quá im ảng, Trần Hi Lam cũng không dẫn cô đi qua đó, mà đưa cô tới ngồi ở một góc khu nghỉ ngơi.
Vừa có thể nghỉ ngơi, cũng có thể xem quang cảnh của bữa tiệc tối.
Tay cô nắm chặt ly nước trái cây, cô hỏi Trần Hi Lam: “Có phải là tất cả những người phụ nữ được các khách nam dẫn đến bữa tiệc tối nay đều đã xác định mối quan hệ là vợ hoặc là vợ chưa cưới phải không?”
chỉ ra cụ thể nhưng mọi người ai cũng biết sở thích của cha, hầu hết đều là vợ chồng đi cùng nhau”
Trái tim của Lê Nhật Linh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cô thở cũng cảm thấy có chút khó khăn: “Ông James, có phải là ông ấy vô cùng yêu quý mẹ của hai anh em cô không?”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc là mẹ vì khó sinh mà mất. Cha tôi chỉ có thể truyền tình yêu này cho chúng tôi, nhưng cha tôi rất tin tưởng những người đàn ông cuối cùng kết hôn với vợ của họ.”
Trần Hi Lam nói: “Thậm chí ngay cả vị trí giám sát của công ty cha tôi, cũng chủ yếu ưu tiên những người đàn ông gặt hái tốt về chuyện yêu thương gia đình hơn”
Bởi vì James cực yêu thương vợ của mình, mà khi sinh Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam vợ của ông lại qua đời.
James là một người rất trọng tình cảm, vốn dĩ ông không hài lòng với việc Lâm Quân rút lui giữa chừng, thế nhưng vừa nghe tin vợ anh bị tai nạn xe hơi, anh sẵn sàng vứt bỏ dự án cực kỳ quan trọng này vì vợ của mình, sự tín nhiệm của ông ấy bỗng nhiên tăng lên một chút.
Một người đàn ông có thế vứt bỏ quyền lợi vì tình cảm của mình là điều rất đáng tin cậy.
Hơn nữa, nội dung sau đó do trợ lý gửi đến hoàn toàn đều là online, thậm chí trợ lý cũng có thể ăn nói rất tốt, trong lòng James thầm đưa ra quyết định hợp tác với Lâm Quân về dự án này.
Lê Nhật Linh như bị người ta rút sạch hết sức lực, cô thở dài nặng nề, nói: “Quả nhiên là như vậy…”
Trần Hi Lam thì lại càng ngày càng hứng thú với Lê Nhật Linh, hai mắt sáng lên: “Chị gái nhỏ, chị thật là thông minh! Cái gì cũng có thể đoán được, chẳng trách bọn họ đều thích cị Lê Nhật Linh im lặng, đảm chìm trong thế giới của chính mình, không hề đế ý đến từ “họ’ mà Trần Hi Lam đã vô tình nói ra
Chương 478: Tôi cũng muốn sờ một cái
Nỗi buồn vô tận bao trùm lên người Lê Nhật Linh.
Hóa ra lúc đầu Lâm Quân quay lại gặp cô, đó cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của anh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết sở thích của ông James, Lâm Quân càng không thể không biết.
Lúc đó anh bồng nhiên quay lại, mọi sự phấn khích của cô cùng với sự tiến triển trong mối quan hệ tình cảm của anh đều là do anh cố tình sắp đặt.
Kể cả việc không ly hôn sau đó, dù cho rằng cô với Hạ Huy Thành thực sự phát sinh quan hệ, thà hành hạ giày vò lẫn nhau, chứ tuyệt đối không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng là vì hợp tác lâu dài với James…
Lê Nhật Linh thấp giọng nói một cách lí nhí: “Thà rằng tôi không đoán được những thứ này.”
Nói là dọn dẹp hậu quả, thật ra là để trợ lý Lưu trấn thủ, lấy được phương án hợp tác.
Trong lòng Lê Nhật Linh chua xót, sở dĩ tất cả sự dịu dàng và tình cảm của cô, hoá ra là mưu tính của anh.
Ngay vừa khi bắt đầu, Lâm Quân đã mưu tính với cô Sau đó, có lẽ là thật sự có chút tình cảm, nhưng những cảm giác đó kém xa so với sự khống chế dục vọng và lòng chiếm hữu của anh.
Trần Hi Lam là một cô gái không quá tỉnh tế.
Cô ta không chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Lê Nhật Linh, không ngừng tìm chủ đề bắt chuyện với cô.
Cô ta rất thích Lê Nhật Linh Giống như thích anh trai.
Trên người Lê Nhật Linh có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, cô sẽ chăm chú lắng nghe những lời của người khác nói và cũng sẽ đáp lại.
Cho dù có lúc thất thần, thái độ cũng rất nhẹ nhàng. Tóm lại, đó là một người làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Lúc trước khi anh trai chụp cảnh tuyết rơi đó, cô ta còn cười nhạo anh trai vì đã sửa ảnh quá mức, trên thế giới này vẫn còn người như vậy sao.
Thế nhưng, nhìn thấy Lê Nhật Linh, sau một thời gian dài ở bên cô, mới biết rằng hoá ra trên đời này thật sự có một người tốt đẹp như vậy.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chút u sầu trên người cô.
Kỹ năng chụp ảnh của anh trai thực sự rất tốt, không chỉ chụp được vẻ đẹp của Lê Nhật Linh mà còn chụp được cả khí chất của cô.
Trần Hi Lam cảm thấy như mình đã quen biết cô tự bao giờ, cô ta càng nói chuyện càng thoải mái, lúc đầu không muốn phản bội anh trai mình nên không khỏi bán tín bán nghỉ: “Chị gái nhỏ ơi, lúc trước anh trai tôi lén chụp bức ảnh đó cho chị, chị đã nhìn qua chưa? Lần sau tôi sẽ lén lấy trộm nó cho chị xem!”
Lê Nhật Linh vừa định hỏi xem máy ảnh không phải là đã bị đập rồi chứ, sao lại vẫn còn ảnh.
Thì đột nhiên em bé trong bụng động đậy liên tiếp mấy cái, vẻ mặt cô đanh lại Trần Hi Lam hoảng sợ: “Chị gái nhỏ, chị sao vậy, chị khó chịu phải không?”
“Không sao, là em bé đột nhiên cử động, dọa tôi hết hồn một phen” Lê Nhật Linh phì cười, nhẹ nhàng sờ vào bụng mình, trên mặt toát ra nụ cười yêu thương.
“Tôi có thể sờ một chút được không?” Trần Hi Lam tò mò nhìn cô.
Lê Nhật Linh nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói: ‘Được chứ, nhưng phải nhẹ nhàng một chút.”
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng nhẹ nhàng!”
Cô ấy đưa tay sờ lấy bụng Lê Nhật Linh, vừa chạm nhẹ vào bụng của cô liền bị ai đó kéo ra: “Trần Hi Lam em làm gì đấy!”
Chương 479: Sờ bụng của chị ấy
Lâm Quân và James đều là những người dễ chịu, thêm vào đó là những doanh nhân khôn khéo. Không cần lãng phí chút thời gian để nói về từng chỉ tiết của việc hợp tác, họ biết rõ mấu chốt của đối phương là ở đâu, một khi hợp tác được đưa ra, thì từng li từng tí lãi suất đều được tính toán sao cho cân bãng nhất, hoàn hảo nhất Cuộc trò chuyện rất nhanh liền kết thúc, Trần Hi Tuấn với vẻ mặt buồn chán chạy ra ngoài đầu tiên.
Không ngờ em gái lại động tay chạm vào bụng Lê Nhật Linh, Trần Hi Tuấn có chút tức giận, nói: “Trần Hi Lam, em đừng có làm loạn”
“Anh à, anh thật là phiên phức, anh túm lấy em làm gì vậy” Trần Hi Lam quay đầu nhìn lại thấy người đó là anh trai mình, cô ta bất mãn lẩm bẩm nói: “Đứa bé trong bụng chị gái động đậy, thật kỳ diệu!”
Đẩy Trần Hi Tuấn ra, cô ta lại thận trọng dán lòng bàn tay lên.
Đứa bé trong bụng thỉnh thoảng lại chuyển động một chút, giống như là chào hỏi mọi người qua bụng của mẹ, Trần Hi Lam vui mừng kêu lên: “Em bé nhỏ đang chào em, cậu bé thật đáng yêu!”
Hai tay của Trần Hi Lam vẫn cứ đặt trên bụng Lê Nhật Linh, đứa nhỏ vừa động đậy một chút, cô ấy liền nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Sức sống và hy vọng sẽ được truyền lại Mỗi một mầm non ra đời đều sẽ mang đến cho con người niềm hạnh phúc và hy vọng đơn giản nhất.
Trần Hi Tuấn có chút tò mò trước vẻ mặt phóng đại của em gái, cậu ta cũng muốn cảm nhận một chút về sự rung động của một sinh linh mới.
Chàng trai lớn lên ở nước ngoài không có quá nhiều điều cấm ky trong chuyện nam nữ, cậu ta thản nhiên và chân thành, trong mắt hiện lên sự †ò mò: “Em có thể sờ một chút được không?”
Lê Nhật Linh do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, Trần Hi Tuấn cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, chạm thử một chút cũng không sao.
Chỉ là hai từ “Có thể” vẫn chưa thốt ra, thì đã bị cha của đứa trẻ từ chối.
Lâm Quân vừa tìm đến bên này, liền nghe thấy Trần Hi Tuấn nói muốn sờ bụng cô.
Anh dừng bước, muốn xem phản ứng của Lê Nhật Linh Nhưng Lê Nhật Linh lại gật đầu, cô lại có thể đồng ý để Trần Hi Tuấn sờ vào bụng mình.
Hừ, ngay cá bản thân anh mà cô còn không nỡ để mình chạm vào, lại đồng ý để cho tên nhóc Trần Hi Tuấn kia sờ bụng cô để cảm nhận đứa con của họ.
Sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, anh bước nhanh về phía trước, ngay sau khi Lê Nhật Linh nói xong liền nói trước ba từ.
“Không thể được”
Nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Nhật Linh, trực tiếp kéo cô vào lòng, Đứa con trong bụng đột nhiên đạp mạnh, cả người Lê Nhật Linh giật mạnh, suýt chút nữa không thể đứng vững được.
May mà Trần Hi Tuấn đỡ lấy cô một tay, cánh †ay to khỏe cường tráng của cậu con trai mới lớn đã ngăn ở phía sau lưng cô.
Trần Hi Tuấn nói: “Cẩn thận!”
Lê Nhật Linh cảm kích nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn”
“Cẩn thận không phải là nói với chị, mà là nói với anh ta” Trần Hi Tuấn dùng ánh mắt u ám nói với Lâm Quân: “Chị ấy đang mang thai, cho nên động tác của anh có thể nhẹ nhàng một chút được không? Hai chữ Quý Ông viết thế nào anh còn không hiểu?”
Không biết có phải vì người cùng giới đối chọi nhau hay không, ngay từ đầu Trần Hi Tuấn đã nhìn không lọt mắt Lâm Quân.
Lần trước cậu ta đã bỏ qua vì chuyện bị rơi máy ảnh, lần này suýt chút nữa đã làm ngã chị gái Loại hành vi này quả thật không coi là đàn ông.
Bàn tay Trần Hi Tuấn đỡ lấy eo Lê Nhật Linh vô cùng chướng mắt, ánh mắt của Lâm Quân càng thêm tối sầm.
Anh hờ hững kéo cánh tay mà Trần Hi Tuấn đang đỡ lấy Lê Nhật Linh, mặt lạnh mỉa mai huyện vợ chồng chúng tôi, nhóc con, không ần cậu quản”
Trần Hi Tuấn hai mươi mốt tuổi rồi, mặc dù cậu ta nhỏ hơn Lê Nhật Linh ba tuổi, nhỏ hơn Lâm Quân vài tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đứa trẻ còn nhỏ.
Cậu ta ghét nhất là bị người khác dùng từ chỉ: tuổi tác để ép cậu, nhưng Lâm Quân vần cứ lại là chồng của Lê Nhật Linh, cậu ta muốn phản bác, nhưng ngay cả lý do cậu ta cũng không tìm ra được.
Chương 480: Tranh chấp
Mặc dù không phải là một đứa trẻ, nhưng việc riêng của anh ta với Lê Nhật Linh cậu ta là một người ngoài cũng không có cách nào xen vào được.
“Nếu cậu thật sự có hứng thú với phụ nữ thì nên có bạn gái, không tìm được người thích hợp thì có thế bỏ tiền ra tự khai bao cho mình” Ôm chặt Lê Nhật Linh trong lồng ngực, Lâm Quân lạnh lùng châm chọc: “Nhớ thương phụ nữ của người khác cũng không thể gọi là quý ông, mà là không biết xấu hổ”
Lời nói của Lâm Quân gần như đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất của đàn ông Trần Hi Tuấn sao có thể không nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của anh, sắc mặt hết đỏ lại trắng, nhưng lại tìm không ra lời để phản bác.
Trong lòng Lê Nhật Linh vốn phiền muộn, Lâm Quân hùng hổ dọa người khiến cho cô không thể chịu được nữa.
“Lâm Quân, chính bản thân anh không sạch sẽ thì cũng đừng dẫn người khác đi lạc đường”
Cô muốn thoát khỏi xiềng xích của Lâm Quân nhưng lại không thể dứt ra, vì vậy chỉ có thể từ bỏ mà cáu kỉnh nói: “Trần Hi Tuấn có lòng tốt giúp tôi. Nếu cậu ấy không đỡ tôi một chút thì tôi đã bị ngã rồi!”
Lâm Quân hơi thả lỏng một chút, anh cúi đầu, thâm độc nhìn ánh mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Em cho rằng anh không thể đảm bảo an toàn cho em, anh sẽ làm tốn thương em sao?”
Cô cản răng, quật cường nói: “Em chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình”
Lâm Quân vô cùng tức giận đến mức bật cười, nói: “Được, tốt lắm”
Một cánh tay nhốt cô ở bên người mình, một tay nhéo cảm cô ép buộc cô đối diện với chính mình: “Em bảo vệ thẳng nhãi này, thế nhưng không tin tưởng anh, Lê Nhật Linh, anh đối xử tốt với em, em không cảm nhận được sao?”
Lê Nhật Linh nhìn anh không chớp mắt, trong mắt hiện lên nụ cười trào phúng.
Lòng tốt của anh đều có mục đích cả.
Ngay từ đầu là vì cô về nước, bây giờ là vì cô mang thai.
Cô dựa vào cái gì mà tin anh?
Trái tim của Lê Nhật Linh lại đau, cô lại có loại ánh mắt hờ hững ngạo mạn này, giống như đã nhìn thấu tất cả, bộ dáng lạnh lùng bất cần.
Đố ky và tức giận lẫn lộn vào nhau lại biến thành lo lẳng và bối rối: “Anh đã nói rồi, em không được dùng loại ánh mắt này nhìn anh, bao giờ thì em mới đem lời nói của anh để vào tai!”
Không muốn thể hiện ra sự yếu đuối của bản thân trước mặt cô, anh chỉ có thể trở nên cứng rắn Cô còn muốn đi, vì vậy anh chỉ có thể ép cô ở lại Trần Hi Tuấn lôi kéo cánh tay Lâm Quân: “Lâm Quân, anh đừng có quá đáng, Nhật Linh còn đang mang thai con của anh đấy, anh không thể dịu dàng một chút với chị ấy được sao!”
“Dịu dàng? Giống như cậu sao?” Lâm Quân cười lạnh: “Trần Hi Tuấn, mục tiêu của cậu đã đạt được. Bây giờ không gọi là chị gái nhỏ nữa sao?
Bước tiếp theo muốn làm gì, hả?”
Trần Hi Tuấn lại sợ làm tổn thương Lê Nhật Linh, không dám dùng sức, chỉ có thể giảng co với Lâm Quân như vậy.
Trần Hi Lam cảm thấy có gì đó không đúng, khéo léo nhảy ra giải vây: “Mọi người còn cãi nhau gì nữa! Dọa sợ cục cưng trong bụng chị Nhật Linh thì làm sao? Vừa rồi cục cưng trong bụng chị Nhật Linh còn động đậy, bị các anh làm cho sợ hãi bây giờ cũng không nhúc nhích”
Lúc này Lâm Quân mới bình tĩnh, cúi xuống nhìn bụng của cô.
Cánh tay ôm chặt người cô buông lỏng, Trân Hi Tuấn thấy thế cũng buông tay.
‘Trần Hi Tuấn, nếu cậu thích phụ nữ, thành phố Hà Nội có rất nhiều, quán ăn đêm, quán bai, đủ loại phụ nữ từ các nơi tùy cậu chọn lựa. Nếu cậu có hứng thú, tin rằng với thân phận địa vị của cha cậu, mặc kệ là dạng phụ nữ nào cũng có thể đưa tới tay cậu.
Lâm Quân châm biếm cười một tiếng, nói ra từng chữ chèn ép Trần Hi Tuấn.
Bây giờ mọi thứ của Trần Hi Tuấn đều đến từ cha cậu ta, không cách nào chống lại được Lâm Quân.
“Cha cậu rất thích mẹ cậu, đương nhiên không hi vọng cậu có loại ý nghĩ phá hoại gia đình người khác như vậy, đúng không?”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy” Trần Hi Tuấn đỏ bừng cả mặt, cậu biết mấu chốt của cha cậu là ở đâu, cũng biết thế nào là ý nghĩ dơ bẩn, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, cậu ta chỉ là đơn thuần mà thích Lê Nhật Linh, không hơn.
“Không nghĩ tới là tốt nhất” Lâm Quân không có ý định tranh cãi với cậu ta nữa, trực tiếp bế Lê Nhật Linh đang ngồi lên, vẻ mặt bình tĩnh bước ra Ngoài.
Chương 481: Anh là cầm thú à!
Lê Nhật Linh vừa mới giật mình chuẩn bị phản kháng, Lâm Quân liền âm u liếc thoáng qua nhìn bụng cô: “Anh chạm một chút cũng không được à. Em cứ ngọ nguậy thế này không sợ làm tổn thương đứa nhỏ sao?
Đứa trẻ là điểm yếu của cô, nghe xong lời này, cô lập tức bình tính lại Trong lòng Lâm Quân không biết là mùi vị gì, bất kể anh nói gì hay làm gì thì so ra đều kèm một sợi tóc của đứa nhỏ.
Bây giờ đứa bé còn chưa sinh ra Lê Nhật Linh đã như thế này rồi.
Sau khi đứa bé chào đời, liệu có phải toàn bộ tâm trí đều đặt hết lên người đứa bé, lại càng không để mình vào mắt?
Kì thực thì hiện tại đã chẳng còn nữa rồi Đối với cô mà nói, anh thậm chí còn không bắng Trần Hi Tuấn.
Lâm Quân càng nghĩ càng thấy bực dọc, tốc độ của anh tăng lên rất nhiều.
Đứng cách đó không xa chứng kiến toàn bô trò hề này, biểu cảm của James vô cùng phong phú.
Lời nói của Lâm Quân đều rất kích thích, trong lòng Trần Hi Tuấn chắc hẳn rối bời, ánh mắt không ngừng rơi vào trên người Lê Nhật Linh, cho đến khi Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh đi xa, lúc này cậu ta mới hồi phục tỉnh thần.
Quay đầu lại mới phát hiện ra rằng cha nhìn mình có chút ý tứ sâu xa: “Thích cô gái đó?”
“Không” Anh phủ nhận mà không cần suy nghĩ.
Tất nhiên phải nói không.
Nếu nói lần đầu gặp mặt trên đường phố ở nước Pháp đã có cảm giác động lòng thì sau khi biết cô ấy là hoa đã có chủ, cảm giác động lòng ban đầu đã chuyển thành cảm kích và ngưỡng mộ.
James lộ ra ý cười và hỏi con trai: “Không thích mà trong nhà lại có ảnh tạp chí cỡ lớn của cô gái kia sao?”
Trần Hi Tuấn nhíu mày: “Cha, đó là tác phẩm của con, cũng chỉ là công việc thôi.
James nheo mắt: “Nói là thích thì cũng không có vấn đề, dù sao thì yêu cái đẹp cũng là bản chất của con người.”
“Cha!” Khuôn mặt thành tú mà đẹp trái của Trần Hi Tuấn lộ ra một chút khó chịu. Cậu ta hiểu những nguyên tắc cơ bản nhất của việc làm người.
Phá vỡ cuộc hôn nhân nóng bỏng và tước đi hạnh phúc của người khác không khác gì so với một tên cướp.
James yêu con trai mình và biết rằng con trai mình có đạo đức cao đẹp giống như mẹ nó, vì vậy ông ta đã giơ tay và đầu hàng: “Được rồi, cha chỉ đùa chút thôi”
“Không vui chút nào” Trần Hi Tuấn đau lòng xoay người rời đi James dang hai tay, không có cách nào làm khó dễ cho con trai mình Trần Hi Lam nhìn cha mình, rồi nhìn anh trai, và cuối cùng nhìn vào đôi tay của mình đã chạm vào bụng của Lê Nhật Linh, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đặt Lê Nhật Linh cẩn thận trên ghế phó lái nhưng Lâm Quân không đi ra ngoài, mà chen người mình vào thẳng vào ghế phó lái cùng với cô.
Chỗ ngồi của chiếc xe hạng sang này vốn rất rộng, nhưng sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn và một phụ nữ đang mang thai trong ghế trông có vẻ khá là chật chội âm Quân! Không thị tay trắng nõn và mảnh mai của Lê Nhật Linh giơ lên đẩy ngực Lâm Quân, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Nhưng Lâm Quân không những không buông cô ra, còn trực tiếp điều chỉnh vị trí chỗ ngồi, khiến cô suýt nữa näm ngửa ra ghế.
Anh bắt nạt người, vén vạt váy rộng lên đến tận bắp đùi, lòng bàn tay nóng bỏng mò mẫm từ dưới hướng lên trên thăm dò, cuối cùng sờ lấy chiếc bụng tròn trịa không chút rào cản của cô.
Cơ thể dán sát vào nhau.
Lê Nhật Linh giơ chân lên, định đá anh văng ra nhưng không được.
Cô chỉ có thể tức giận mãng: “Anh là cầm thú sao? Em còn đang mang thai! Bỏ em ra:”
Lâm Quân ngẩng đầu lên, cong môi cười, nhưng ý cười chưa từng chạm tới đáy mắt: “Em nghĩ anh muốn làm gì?” Anh chỉ muốn cảm nhận được động tác của thai nhĩ.
“Trong mắt em, anh là loại người như thế sao?
Động dục mọi lúc mọi nơi, không để ý đến thân ‘thể của em và đứa bé mà làm loại chuyện kia?”
Chương 482: Đừng hòng
Lê Nhật Linh nhận ra mình đã hiểu lâm, cô mím môi không nói gì Đó là bởi vì anh đã có tiền sử, cả người đầy tật xấu, cô sẽ nghĩ về cái hướng kia theo bản năng.
Anh nhẹ giọng cười trào phúng.
Cô không kháng cự nữa, cũng thuận thế ghé mắt vào bụng mình, lòng bàn tay nóng hổi áp vào bụng, anh khẽ thì thầm, còn cách lớp vải nhẹ nhàng hôn: “Bé con, cha là cha con”
Lê Nhật Linh cười, đâm một nhát dao vào ngực anh: “Đứa nhỏ với anh không có quan hệ gì cả”
Lâm Quân bị đâm một cái, sau khi thắt dây an toàn cho cô, anh cười lạnh, mắng ra tiếng: “Cái gì mà ruột thịt với không ruột thịt, đứa nhỏ mới có mấy tháng, biết cái rằm.”
Đứa bé không phải của anh, chẳng lẽ lại là của một người ngoài như Trần Hi Tuấn?
Trong lòng Lâm Quân bốc hỏa nhưng tốc độ lái xe vẫn ổn định.
Kể từ khi Lê Nhật Linh mang thai, anh đã hạn chế tốc độ của mình, lái xe theo đúng luật.
Trước kia nửa tiếng là có thế hoàn thành xong lộ trình, giờ anh buộc phải lái xe trong bốn mươi phút.
Dọc theo đường đi Lê Nhật Linh đều nghiêng mắt nhìn Lâm Quân, trong lòng có vô số vướng mắc khuấy đảo nhưng không giải quyết được dù chỉ là một cái.
“Lâm Quân, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Trở lại Phong Linh Đàm, vừa mới đồ xe, trước khi xuống xe cô còn chủ động kéo tay anh, lòng bàn tay trắng nốn tỉnh xảo đặt lên mu bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ. Nhiều năm như vậy cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh chủ động đụng vào anh.
Vừa mới rút chìa khóa xe ra, anh nắm chặt chìa khóa xe, nặng nề hỏi: “Nói chuyện gì?”
Lê Nhật Linh cười khế mở miệng nói: “Chúng †a ly hôn đi”
Dây dưa mãi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa.
Càng ở bên anh lâu, cô càng phát hiện ra nhiều sự thật xấu xí đến không thế chịu đựng nổi Rời đi bây giờ, ít nhất có thể lưu lại một ít tình yêu và kỷ niệm đẹp cho anh. Cho dù có tiêu tốn bao nhiêu đi chăng nữa, Lê Nhật Linh cũng không biết rốt cuộc mình sẽ trở thành cái gì, cuộc hôn nhân này méo mó thành cái dạng gì.
Giọng nói của Lê Nhật Linh bình lặng, năm chữ nói ra lại như sấm sét giữa trời quang “Đừng hòng!” Lâm Quân gần như chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối, trên mu bàn tay cầm chìa khóa xe liền nổi gân xanh.
Không biết làm thể nào mà Lê Nhật Linh có thể nói ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy, anh nghe vậy trong lòng lại sảp mất kiểm soát, muốn bóp chết cô.
Anh sẽ không đồng ý ly hôn, cũng sẽ không buông tha cho cô, có chết cũng không bao giờ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thì thào nói: “Anh như thế này không mệt sao?”
“Có mệt hay không là chuyện của tôi. Em chỉ cần biết là tôi không đồng ý ly hôn”“
“Nhưng tôi mệt, càng ngày càng mệt…”
Lê Nhật Linh chậm rãi buông lỏng tay, sờ bụng của mình: “Tôi hỏi anh, ban đầu anh đột nhiên từ nước Mỹ về thăm tôi, sau đó suốt ngày cùng tôi ở trong bệnh viện, rốt cuộc có liên quan tới việc hợp tác với ông James không?”
Chương 483: Anh thừa nhận.
Không ngờ cô lại đột ngột hỏi về điều này, vẻ mặt của Lâm Quần có chút cứng nhắc trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại: “Làm sao em biết chuyện này?”
Lời này gần như là ngầm thừa nhận.
Lê Nhật Linh trong lòng biết điều đó, cô nặng nề nói: “Người sống trên đời, không có chuyện gì có thể che giấu hoàn toàn. Chỉ cần anh đã làm chuyện gì, thì sẽ luôn để lại dấu vết”
Tiếng hít thở của Lâm Quân trầm đục: “Tôi từ nước Mỹ trở về gặp em, ở lại bệnh viện cùng em đúng là vì để lại ấn tượng cho James. Nhưng thật ra không phải chỉ vì như vậy, mà là vì lòng không yên tâm mà trở về nước”
Nhưng về nước, chăm sóc cô trong bệnh viện một thời gian, tiện thể để James tin tưởng, chẳng phải là một công đôi việc sao?
Nụ cười Lê Nhật Linh ảm đạm, anh luôn có thể tìm được cái cớ đường hoàng nhất.
Nói đến như vậy, cuối cùng cô cũng chỉ như một con tốt.
Nhưng lúc đó cô rất cảm động, cô thực sự nghĩ rằng Lâm Quân sẵn sàng bỏ lại tất cả để trở về nhà vì mình Hai tay Lâm Quân đặt ở trên vai cô, đè lên người cô khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Nếu như lúc trước tôi ở lại nước Mỹ tiếp tục đấu đá với James, dự án này đương nhiên phải là của tôi, nhưng tôi đã trở về, tỷ lệ thắng chỉ còn năm mươi phần trăm”
Không chỉ lợi dụng, mà còn có một nửa chân thành.
Vào thời điểm đó, James ở lại Việt Nam liên tục, thái độ hợp tác thương lượng không chắc.
Mà tai nạn xe hơi bất ngờ của cô đã buộc anh phải đi nước cờ nguy hiểm này.
Anh thừa nhận lúc đó anh thực sự không yêu cô, thâm chí có chút chán ghét cô, cho rằng cô là một người trong ngoài bất nhất.
Dù vậy, thời điểm biết cô tai nạn xe anh không thể yên lòng, anh muốn trở về nước một cách điên cuồng Chính vì điều này mà anh mới lấy lui làm tiến Kết quả thành công, James thực sự dứt khoát chọn Lâm thị làm đối tác hợp tác ở Việt Nam.
Chuyện này xảy ra đã lâu như vậy rồi, anh cũng không ngờ đột nhiên lại bị đào ra như vậy, cũng không ngờ Lê Nhật Linh lại thông minh như vậy, có thể nhìn ra hết thảy mọi thứ.
Rốt cuộc anh cũng chỉ muốn giấu hết những góc tối không muốn tôi nhìn thấy, để tôi nhìn những gì anh muốn tôi thấy” Lê Nhật Linh xem như nhìn thấu, dục vọng chiếm hữu của Lâm Quân thật đáng sợ. Anh thích cô, nhưng lại muốn kiểm soát cuộc sống của cô: ‘Những ngày tháng hỗn loạn rồi sẽ ổn thôi, cả đời cứ trôi qua thế này thì buồn quá”
Lê Nhật Linh bi ai nhìn anh: “Ly hôn được không? Có lẽ đối với chúng ta mà nói đều là giải thoát”
Anh cúi người xuống, dựa vào trán cô, giọng nói trầm thấp không xen được vào: ‘Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và đứa bé của chúng ta, chuyện ly hôn này, sau này em cũng đừng nhắc tới nữa, sẽ không có kết quả đâu”
Sẽ không đồng ý ly hôn, không bao giờ đồng “Ừ, tôi biết rồi”
Cô bình tĩnh gật đầu, khi chớp mắt, hàng lông mi dày của cô cọ vào da mặt anh.
Cảm xúc tinh tế trên khuôn mặt anh thoáng qua, không thể nắm bắt được.
Lâm Quân luôn cảm thấy mình gần như không thể nắm bắt được Lê Nhật Linh.
Từ sự cuồng loạn ban đầu cho đến sự bình lặng của hiện tại, những thay đổi của Lê Nhật Linh khiến anh kinh hồn bạt vía.
Mỗi khi cô nói, mặc dù có thái độ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của cô lại bộc lộ sự kiên nghị thuần túy nhất.
Cho dù anh không đồng ý, cô cũng không xua tan suy nghĩ của mình.
Cô chỉ chờ đợi thời điểm, cô đang chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Lâm Quân ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô, hận không thể khiến cô hòa tan vào máu xương của mình.
Chương 484: Xuất huyết dạ dày
Lời đề nghị ly hôn của Lê Nhật Linh không khiến Lâm Quân tức giận, thậm chí bởi vì vậy mà hết bất hòa.
Nhưng ngược lại, anh nhận thức được cảm giác nguy cơ, mỗi ngày đều tận lực dành nhiều thời gian nhất có thể để đi cùng Lê Nhật Linh, đồng hành cùng cô và sự lớn lên của đứa trẻ.
Cuối cùng, những nỗ lực của anh đã được đền đáp.
Lần đầu tiên cảm nhận được cử động của thai nhi liền cùng Lê Nhật Linh đến bệnh viện sản kiểm tra, chứng kiến hai đứa bé trong bụng cô lớn lên từng chút một.
Công chúa nhỏ và hoàng tử bé rất khỏe mạnh, nhưng mà bé hơn những đứa trẻ khác một chút.
Trong lúc quấn quýt với Lâm Quân, bụng Lê Nhật Linh mỗi ngày một to lên, đứng thẳng người hay cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn trịa, không còn nhìn thấy ngón chân Kể từ khi về nước đến nay cũng mới chỉ là một năm ngắn ngủi mà chuyện trải qua còn nhiều hơn hai mươi mấy năm, Lê Nhật Linh từ lâu đã chuẩn bị tỉnh thần làm mẹ, thậm chí là mẹ đơn thân cũng chuẩn bị rồi.
Ngày sinh dự kiến càng ngày càng đến gần, cô không cảm thấy lo lắng, nhưng ngược lại Lâm Quân, cả ngày anh đều vây quanh, bộ dáng căn thẳng.
Mỗi lần đến bệnh viện khám thai, Lâm Quân luôn đặc biệt đi cùng.
Lần này không ngoại lệ khi Lâm Quân tự mình đưa cô đi, nhìn hình ảnh đứa trẻ do bác sĩ chỉ ra, nhất thời mừng rỡ như một đứa trẻ.
Lê Nhật Linh nghĩ, có lẽ Lâm Quân đang thực sự mong chờ đứa con của họ chào đời, anh thực sự yêu con của họ… và cô. Nhưng ngay cả khi anh yêu nữa, nó vẫn năm dưới dục vọng kiểm soát của anh.
Đối với anh, dục vọng trong tay mới là nguyên Tắc.
Cô không thể tiến thêm một bước nhỏ, nếu không anh sẽ chỉ càng siết chặt vòng vây hơn, giam mình trong đó.
Cầm bản siêu âm của đứa trẻ, Lâm Quân dẫn Lê Nhật Linh rời khỏi bệnh viện.
Nhìn thấy Hà Dĩ Phong ở lối vào bệnh viện Sắc mặt của Hà Dĩ Phong không tốt lắm, nhợt nhạt hơn người phụ nữ trát lớp nền dày cộp bên cạnh.
Người phụ nữ nằm tay Hà Dĩ Phong thân mật, cùng nhau bước tới.
Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Lý Thanh Lộ, người lúc trước đã khóc lóc khi bị Hà Dĩ Phong hủy hôn.
Lâm Quân và Hà Dĩ Phong liếc nhau, đồng thời dừng lại nhưng không nói gì.
Cảm thấy rằng bầu không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái, Lê Nhật Linh đã lên tiếng chào hỏi trước: “Sao anh lại đến bệnh viện, không thoải mái ở đâu à?”
Hà Dĩ Phong nhìn bụng của Lê Nhật Linh, nhưng không dám nhìn vào mắt cô, Lý Thanh Lộ giải thích: “Say rượu, xuất huyết dạ dày. Vừa tới bệnh viện để chữa, anh ấy lại muốn đi ra ngoài, chẳng lay chuyển được nên tôi chỉ có thể đi theo”
Lâm Quân nặng nề mở miệng nói: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu, sau này uống ít đi là được”
Hà Dĩ Phong dừng lại, sau đó nhìn vào mắt Lâm Quân nói: “Ngày cưới của tôi và Thanh Lộ là vào tháng sau. Tôi sẽ gửi thiệp mời đến Phong Linh Đàm”
Lê Nhật Linh nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “Gấp gáp như vậy sao?”
Hơn nữa, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt trước đây là một cặp, vậy tại sao đột nhiên anh ta lại đính hôn với Lý Thanh Lộ?
Hà Dĩ Phong ngoài mặt là đang trả lời Lê Nhật Linh, nhưng điều này là anh ta nói với Lâm Quân: “Một số điều năm ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng những gì tôi muốn nói vẫn như trước”
Anh ta thích Lê Nhật Linh, chính là thích.
Trái tìm của anh ta không thể thay đổi, nhưng anh ta biết là anh ta sẽ không bao giờ quay lại để phá hủy gia đình của Lâm Quân và Lê Nhật Linh.
Anh ta sẽ không làm những điều không nên làm.
Lâm Quân đương nhiên hiểu được, và hai người bắt tay nhau, xem như là bỏ qua hiềm khích.
“Tôi tin cậu, cũng chúc phúc cho cậu.”
“Cảm ơn cậu”
Trong lúc hai người đàn ông vô cùng ăn ý thì hai người phụ nữ không thể hiểu được, Lê Nhật Linh nhịn không được hỏi anh: “Còn Minh Nguyệt đâu? Anh nghĩ gì về Minh Nguyệt?”
“Tôi nghĩ về cô ấy như thế nào không quan trọng. Mỗi người đều có điểm đến của riêng mình. Điểm đến của Lê Minh Nguyệt không phải tôi.
Chương 485: Hồn bay phách lạc
Dù sao cũng không thể kết hôn với người mình thích mà trong nhà lại thúc giục nên kết hôn cùng với ai đối với anh ta cũng không quan trọng.
Có thể kết hôn với Lý Thanh Lộ vì cô ấy là người đơn giản.
Mặc dù cô ấy yểu điệu làm ra vẻ ngang bướng không nói lý lẽ nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ không giở trò tính toán như Lê Minh Nguyệt.
Người vợ mà anh ta muốn cưới về nhất định phải là người biết thân biết phận, mà Lê Minh Nguyệt thì không phù hợp.
Câu trả lời mập mờ thế nào cũng được của Hà Dĩ Phong khiến cho Lê Nhật Linh nghe không hiểu.
Nhưng cô cũng có thể nhìn ra là Hà Dĩ Phong không muốn nhiều lời.
Lê Minh Nguyệt là một cô gái tốt, trực giác nói cho Lê Nhật Linh biết rằng giữa hai người họ có hiểu lầm, tuy nhiên Lâm Quân lại không cho cô nói tiếp, liền kéo cô rời đi.
Trái tìm Lâm Quân bị chặn lại nhưng anh vẫn ngấm ngầm chịu đựng không nói ra.
Hà Dĩ Phong không chút do dự muốn kết hôn với Lý Thanh Lộ, rõ ràng là chuẩn bị đem những tình cảm của anh ta đối với Lê Nhật Linh hoàn †oàn chôn giấu trong lòng.
Anh cũng không định nhắc đến và anh chắc chắn sẽ không thể nhắc đến nữa.
Có lẽ, rất nhiều năm sau thì Lê Nhật Linh sẽ biết được răng hóa ra Hà Dĩ Phong cũng từng yêu cô.
Nhưng đến lúc đó thì họ đều đã già rồi, không còn có thể nói chuyện yêu đương sôi nổi nữa, Lê Nhật Linh mặc dù biết nhưng cũng chỉ có thể cười buồn bã, cười quở trách một câu, hóa ra anh cũng đang thầm thích tôi, sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy sao.
Cũng có lẽ, cả đời này Lê Nhật Linh cũng sẽ không biết, có một người tên là Hà Dĩ Phong đã từng thích cô.
Lâm Quân càng nghĩ càng thấy bực bội, sau khi anh đưa Lê Nhật Linh quay về Phong Linh Đàm liền rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Lê Nhật Linh biết trong lòng anh đang khó chịu là vì cô đã nhìn Hà Dĩ Phong nhiều lần, Nhưng cô cũng cảm thấy bản thân mình không sai, là anh đã không trao đủ sự tin tưởng cho cô.
Thiệp mời đám cưới của Hà Dĩ Phong được gửi tới Phong Linh Đàm, Lê Minh Nguyệt nhận giúp.
Ở bên trên thiệp mời viết rất rõ ràng rằng đó không phải là đính hôn mà là kết hôn.
Tay Lê Minh Nguyệt cầm tờ thiệp mời run lên, trong lòng cô ấy lan ra một cảm giác khó hiểu không giải thích được, từ trái tìm truyền đến đầu ngón tay đều cảm thấy hơi lạnh.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh quay lại, giống như là vứt bỏ củ khoai lang nóng, cô ấy ngay lập tức nhét thiệp mời vào tay Lê Nhật Linh.
Nhận ra cảm xúc của mình quá vội vàng nên cô ấy nở một nụ cười để che giấu giống như không có chuyện gì: “Nhật Linh, em về rồi sao? Hà Dĩ Phong gửi thiệp mời đến, đây, của em này”
Lê Nhật Linh nhận lấy tấm thiệp mời, nhìn vào nó và cô mới nhận ra Hà Dĩ Phong không nói dối.
Đám cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau.
Có vẻ khá vội vàng.
“Em làm việc của mình đi, chị còn có việc” Lê Minh Nguyệt nói lộn xôn rồi đi vào trong bếp.
Nhưng khi vào bếp thì nhận ra cô ấy vốn dĩ không có việc gì cần làm cả, cô ấy chỉ có thể cầm cốc nước rót một ít nước.
Nước sôi sùng sục từng chút một đổ đầy cả cốc nước, suýt chút nữa đã làm cô ấy bị bỏng, cũng may là Lê Nhật Linh đi theo kéo cô ấy kịp thời, Lê Minh Nguyệt lùi lại hai bước và suýt chút nữa đụng phải Lê Nhật Linh Cô ấy đột nhiên bừng tỉnh rồi vội vàng kiểm tra thân thể của Lê Nhật Linh: “Xin lỗi em, chị xin lỗi. Chị có đụng phải em không? Cục cưng của chúng ta không sao chứ? Chị không phải là cố ý”
Chương 486: Người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất
Lê Nhật Linh thở dài, cô tắt công tắc trên ấm đun nước: “Em không sao cả, nhưng thật ra em muốn hỏi chị có chuyện gì không. Nước nóng ùng uc như thế, chị cũng không thể trực tiếp uống, còn rót vào ly làm gì vậy?”
Lê Minh Nguyệt ngập ngừng, nói không nên lời Lê Nhật Linh nhìn thấy bộ dạng của cô ấy nên càng nghĩ càng cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất kỳ lạ: “Chị Nguyệt, chị và Hà Dĩ Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hà Dĩ Phong kết hôn, chị như mất hồn mất vía vậy, tên Hà Dĩ Phong đó không phải đã lừa dối chị chứ?”
Lê Minh Nguyệt vội vàng giải thích: “Giữa bọn chị không có chuyện gì cá”
“Vậy tại sao sau khi nhìn thấy thiệp mời thì chị liền trở nên kỳ lạ như vậy?” Lê Nhật Linh không tin.
Thực ra thì ngay cả bản thân Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ, Hà Dĩ Phong kết hôn thì có liên quan qì đến cô ấy?
“Bỏ đi, em đưa chị đi tìm anh ta hỏi rõ. Cho dù là anh ta kết hôn hay là như thế nào thì dù sao cũng phải có một lời giải thích rõ ràng với chị.
Ngay từ đầu hai người chia tay đã không rõ ràng, không đúng, thậm chí hai người còn chưa từng nói lời chia tay” Lê Nhật Linh vốn tưởng rằng Hà Dĩ Phong nghiêm túc với Lê Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, anh ta hoàn toàn chỉ coi Lê Minh Nguyệt như một món đồ chơi: “Không được, nhất định phải đi nói rõ ràng với anh ta, nếu không thì anh ta cho rằng chị chỉ là một cô gái tùy tiện”
Lê Nhật Linh biết Lê Minh Nguyệt tốt như thế nào nên cô không muốn cô ấy phải chịu oan ức.
“Nhật Linh, Nhật Linh. Đừng đừng đừng, giữa chị và anh ta thực ra không phải như em nghĩ.
Anh ta chỉ là… Trả tiền cho chị để đóng giả làm bạn gái của anh ta”
Một câu nói rất đơn giản nhưng Lê Minh Nguyệt không nói ra được, chỉ là lẩm nhẩm ở trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.
Lê Minh Nguyệt ấp a ấp úng, rõ ràng là không muốn đi nhưng cô ấy vẫn đi cùng Lê Nhật Linh.
Cô ấy không biết bản thân nghĩ gì, có lẽ giống như Lê Nhật Linh nói, cô ấy cũng muốn hỏi anh ta một lời giải thích ông bình tính, dứt khoát mà lạnh lùng.
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh ngồi thành một hàng, Hà Dĩ Phong ngồi đối diện với hai người họ, sắc mặt không tốt nhìn chăm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Hà Dĩ Phong thì ngay lập tức mất đi tự tin cho dù cô ấy rõ ràng không làm gì sai cả.
Nhưng trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì người đó chính là bên không có tự tin, cũng không hỏi đúng sai Lê Nhật Linh cầm túi xách đứng dậy: “Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh”
Cô muốn để không gian cho hai người ở riêng với nhau, đế hai người có thể nói rõ.
Cho dù là chía tay hay hòa giải thì cũng nên cho đối phương một lời giải thích, không nên im lặng, không nói lời nào trong nháy mắt liền đi kiếm người khác.
Lê Minh Nguyệt cũng đứng dậy, vội vàng nói: “Chị đi cùng em”
Lê Nhật Linh nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lê Minh Nguyệt liền đột nhiên có chứt không đành lòng.
“Đứng lại” Hà Dĩ Phong cũng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Lê Minh Nguyệt, kéo cô ấy đến trước mặt mình.
Thấy vậy, Lê Nhật Linh mới rời đi, đóng cửa phòng riêng thay họ.
Sắc mặt Hà Dĩ Phong không tốt lắm, Lê Minh Nguyệt nhịn không được quan tâm, cô ấy dang †ay ra muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh ta: “Anh sao vậy, cơ thể không khỏe sao?”
Còn chưa đụng chạm vào liền bị anh hất ra một cách chán ghét: “Em gọi tôi ra rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lê Minh Nguyệt rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Thực ra không có gì, là Nhật Linh, em ấy…”
“Em không làm được gì cả, cũng không có biểu hiện gì. Tại sao Nhật Linh lại vội vàng lo lắng gọi tôi ra như vậy. Lê Minh Nguyệt, em luôn nói rằng em không muốn lấy tôi, em không có cảm giác với tôi cũng không thích tiền của nhà họ Hà, vậy em bây giờ đang làm cái gì?” Hà Dĩ Phong mỉa mãi: “Lê Minh Nguyệt, em thực sự là người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất mà tôi từng gặp”
Chương 487: Nam nữ kết hôn không liên quan gì đến nhau
Những lời nói của Hà Dĩ Phong khiến cô ấy cảm thấy thật nhục nhã.
Lê Minh Nguyệt nhãn nhịn không khóc nhưng buộc phải cứng rắn cắt đứt chút tình cảm mới nảy nở trong lòng.
Tên cặn bã Hà Dĩ Phong này, là trong đầu cô ấy có lỗ nên mới có thể nảy sinh thứ tình cảm thật lòng khác lạ đó với anh ta, hừ.
Cô ấy cũng không muốn giải thích, đôi mắt tròn xoe nhìn nhau với Hà Dĩ Phong vài phút, sau khi bình tĩnh lại liền trực tiếp hất thẳng tay của Hà Dĩ Phong ra, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Lê Minh Nguyệt đấy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện Lê Nhật Linh đứng ở cửa chờ họ.
Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt đột nhiên sắc mặt trở nên u ám nhưng thả lỏng xuống: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Chỉ là có chút kỳ lạ, mới chỉ có mấy phút mà thôi, nhanh như vậy thì đã nói rõ rồi sao?
Lê Minh Nguyệt lu mạnh mẽ: “Ừ ừ ừ!
Bọn chị chia tay trong hòa bình rồi. Sau này kết hôn cũng không liên quan gì đến nhau. Chị muốn chúc anh ta may mắn và thành công, sớm sinh con trai”
Hà Dĩ Phong vừa bước ra ngoài thì nghe thấy điều này, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu Nhưng anh ta không thể hiểu được rốt cuộc là khó chịu chỗ nào nên chỉ có thể hãn học nhìn cô gái xấu xí Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đúng rồi, tôi còn có hành lý ở chỗ của anh, sau khi lấy lại hành lý thì chúng ta mới coi như hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.”
“Còn muốn tìm cơ hội đến nhà tôi sao?” Hà Dĩ Phong giễu cợt.
Lê Minh Nguyệt cũng học dáng vẻ cười giễu cợt của anh ta: “Vậy thì anh mau chóng gửi chuyển phát cho tôi cũng được” Cô ấy xòe tay hướng đến Hà Dĩ Phong: “Nếu như anh ngại phiền phức thật sự không muốn gửi thì cứ trực tiếp đưa tiền cho tôi cũng được”
Khuôn mặt tức giận của Hà Dĩ Phong càng trắng hơn: “Em đợi một lát tôi sẽ lấy qua, lấy xong rồi thì biến đi cho tôi, sau này không được phép xuất hiện trong tầm mắt của tôi”
“Như thế thì không được, tôi còn phải đi cùng Nhật Linh, ngộ nhố ngày nào đó gặp anh thì là anh xuất hiện trong tầm mắt của tôi hay là tôi xuất hiện trong tầm mắt của anh nói cũng không chuẩn, anh muốn nói như vậy là đem mọi thứ đổ oan lên người tôi, tôi nhất định không đồng ý” Bỏ đi chút tình cảm vướng bận trong lòng, Lê Minh Nguyệt tự tin lại là một người dũng cảm.
Hà Dĩ Phong nói không lại cô ấy, khuôn mặt trắng bệch của anh ta cứ thế nhìn cô đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này mới là dáng vẻ mà hai người họ nên có khi ở cùng nhau, Lê Nhật Linh không nhịn được mà khóe môi cong lên Nụ cười còn chưa được hé mở thì bắp chân cô đột nhiên co giật mạnh, sắc mặt cô căng thẳng.
Hà Dĩ Phong phát hiện thấy biểu hiện của cô không đúng, cũng không quan tâm đến Lê Minh Nguyệt liền vội vàng ngồi xổm xuống kéo bắp chân đang co giật của cô: “Chân nào đau? Là chân này phải không?”
Lê Nhật Linh cần răng gật đầu.
Phụ nữ khi mang thai thường sẽ có những triệu chứng nhỏ này, tháng của thai nhỉ càng lớn thì tần suất co giật chân cũng càng nhiều.
Hà Dĩ Phong không quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người khác, đặt lòng bàn tay ấm áp lên chân cô và xoa mạnh bắp chân cô.
Cho đến khi biểu hiện của Lê Nhật Linh không còn quá khó chịu thì anh lúc này mới dùng lực chậm lại, ngập ngừng hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”
Lê Nhật Linh muốn nói nhưng phát hiện tư thể giữa hai người quá mập mờ.
Tay của anh ta đến bây giờ vẫn đặt trên cảng chân của cô mà xoa bóp một cách vừa phải.
“Mấy năm trước, khi chị tôi mang thai lúc đó luôn bóc lột tôi, anh rể tôi quanh năm đều không ở bên cạnh nên chị tôi nhờ tôi chăm sóc chị đã quen rồi” Hà Dĩ Phong cười có chút ngượng ngùng: “Tôi rất giỏi đúng không, bao nhiêu người chuẩn bị làm cha cũng không có kỹ thuật như tôi”
“Chị Vi Nhiên phải không… Lê Nhật Linh rụt chân lại nhưng Hà Dĩ Phong vẫn không buông tay, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí.
“Nhìn không ra bản chất của chị ấy là một con hổ cái đúng không?” Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt của Lê Nhật Linh đã bình thường trở lại và không còn đau đớn nữa, lúc này anh ta mới từ từ buông chân của cô ra và ra sức giải thích: “Nhật Linh, em là vợ của Quân, tôi coi em như chị dâu của tôi nên mới đối xử với em tốt như vậy”
Chương 488: Không muốn cãi nhau với anh
Thấy biểu cảm của cô vẫn không tốt lắm, sau khi nghĩ một chút anh ta liền nói thêm một câu mở ra ranh giới: “Nếu không em cho rằng tôi sẽ quan tâm em sao?”
Câu nói của Hà Dĩ Phong khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhiên, không bao lâu nữa tôi sẽ không còn là vợ của anh ấy. Đến lúc đó, chúng ta có lẽ ngay cả là bạn bè cũng không phải Vì vậy anh cũng không cần phải đối xử với tôi tốt như vậy”
“Ý của em là gï?” Anh ta nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, đang nửa quỳ trên mặt đất vỗ võ rồi đứng dậy.
Lê Nhật Linh lâu lắm rồi không có người nào để dốc bầu tâm sự nên có một số chuyện một khi chạm đến thì không nhịn được mà muốn tuôn ra: “Sự tôn tại của Lâm Niệm Sơ, anh có biết không?”
Hà Dĩ Phong gật đầu: “Biết sơ sơ một chút, nhưng thực ra nghiêm khắc mà nói thì vấn là lỗi của tôi, Lâm Thùy Ngọc tôi cũng có ấn tượng Năm đó là tôi đã cá cược với Lâm Quân nên mới gây ra sự việc ngày hôm nay”
Sắc mặt của Lê Nhật Linh rất bình tĩnh, và không nhận ra sự thay đổi quá lớn trong cảm xúc, nhưng Hà Dĩ Phong vần rất nhạy cảm đã nhận ra, cô rất quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ, quan tâm vô cùng.
“Nếu như em và Quân thực sự yêu nhau thì hoàn toàn không cần phải làm khó dễ chính mình.
Ca phẫu thuật ghép tủy của Lâm Niệm Sơ đã được thực hiện và rất thành công. Rất nhanh là nửa năm nữa, nếu như ca cấy ghép không xuất hiện phản ứng bài xích thì có lẽ đã thành công †ám mươi phần trăm rồi.
Đợi đến khi cậu bé chữa khỏi thì Lâm Quân sẽ không giữ cậu bé lại. Đến lúc đó hai người có thể quên đi sự tồn tại của cậu bé mà tiếp tục sống cuộc sống của chính mình”
“Nhưng đó chỉ là nguyên do.”
Lâm Niệm Sơ, Lâm Thùy Ngọc, Hoàng Ánh…
Thậm chí là Lâm Quân, họ đều là những cái gai trong tìm cô.
Nếu như không thể rút nó ra thì cô vẫn sẽ tiếp tục chảy máu.
Cô muốn được giải thoát.
Hà Dĩ Phong hơi suy tư: “Nhưng, Lâm Quân sẽ không đồng ý ly hôn.”
Từ sau khi Lâm Quân rời khỏi Phong Linh Đàm liền hối hận, nhưng khi quay lại thì anh phát hiện Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đã đi ra ngoài.
Trong lòng anh rất khó chịu, anh không nói nặng lời với cô một câu mà chẳng qua chỉ lạnh mặt, bụng của cô đã to như vậy mà vẫn chạy ra ngoài với Lê Minh Nguyệt là đang muốn chứng tỏ sức mạnh của bản thân sao?
Lâm Quân lái xe không có mục đích tìm một vòng mà không thấy người đâu, anh định quay lại xem xem thì đúng lúc gặp cô ở cửa nhà.
Lê Nhật Linh xuống xe và một mình đi bộ về.
Lâm Quân vừa nhìn liền nhận ra đó là xe của Hà Dĩ Phong.
Trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.
Mới vừa ở trong bệnh viện nhìn thấy Hà Dĩ Phong, trong nháy mắt ra ngoài lại đi tìm Hà Dĩ Phong. Chính hành động của cô khiến cho anh không yên tâm, nhưng cô lại không nói trái phải cho rắng anh quá ích kỷ hẹp hòi.
Khuôn mặt Lâm Quân bình tĩnh, chặn đường đi của cô: “Lê Minh Nguyệt đâu? Sao em lại về một mình?”
Lê Nhật Linh cũng không nhìn anh rồi đi vòng qua người anh: “Chị Minh Nguyệt về bên Hà Dĩ Phong thu dọn đồ đạc, chị ấy còn rất nhiều hành lý ở chỗ Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong phải kết hôn nên giữa bọn họ nhất định phải nói rõ, nếu không sau này chỉ có thêm nhiều rắc rối hơn.”
Lý Thanh Lộ vừa nhìn thì biết không giống một người phụ nữ tốt, nếu như mơ hồ không rõ ràng như vậy thì sau khi Hà Dĩ Phong kết hôn chắc chắn người gặp không may chính là Lê Minh Nguyệt.
“Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong quá tệ.” Cô không nhịn được lại thở dài.
Người phụ nữ Lý Thanh Lộ đó so với Lê Minh Nguyệt thì kém hơn rất nhiều.
Câu nói nhẹ bâng quơ của cô khiến cho anh càng thêm khó chịu: “Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong có tốt hay nhìn trúng người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến em? Chồng của em là anh”
Lê Nhật Linh ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh đi vào thang máy.
Lâm Quân theo sau: “Bụng em bây giờ đã to như vậy rồi còn dám chạy lung tung một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Còn có một tháng nữa thì đến ngày dự sinh theo dự tính rồi, em có thể nghĩ đến đứa bé nhiều hơn không?”
Lê Nhật Linh bị câu nói của anh làm bật cười: “Khi anh bảo tôi phá thai thì anh có từng nghĩ đến đứa bé không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau” Anh cau mày, muốn tranh luận phải trái với cô.
Đến tầng chỉ định thì cửa thang máy dingdong mở ra.
Nhưng Lê Nhật Linh chỉ xua tay rồi bước ra ngoài: “Tôi không muốn cãi nhau với anh”
Chương 489: Thay giày cho cô
“Lê Nhật Linh” Sắc mặt Lâm Quân bình tính bước nhanh theo cô: “Anh là đang lo lắng cho em và đứa bé, thời điểm này em luôn bực bội quả thực ngang ngạnh không nói lý lẽ với anh”
Không nói lý lẽ?
Anh nói cô không nói lý lẽ.
Lê Nhật Linh cười lạnh lùng, cô có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại kìm nén nuốt xuống.
Cô không thể tức giận cũng không thể cãi nhau với anh, đứa bé bây giờ đã đủ lớn rồi, còn không đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, những đứa con của cô đều có thế cảm nhận được cảm xúc của cô.
Vì vậy cô không thể cãi nhau, không thể buồn bã, không để cho đứa bé bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không tốt của mình Lê Nhật Linh hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhẹ nhàng để trấn an bọn trẻ Khi cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy được hai bước thì nhìn thấy Hoàng Ánh nắm tay của Lâm Niệm Sơ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ chờ đợi điều gì đó.
Nhà ở Phong Linh Đàm, Lâm Quân đặc biệt sử dụng khóa vân tay, chỉ có vân tay của Lê Nhật Linh và anh mới có thể mở được, cho dù là Hoàng Ánh đi qua thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bởi vì Lâm Quân đã nói, đây là nhà của họ, chỉ thuộc về nhà của họ.
Bước chân của Lê Nhật Linh đành dừng lại và Lâm Quân cũng ngay lập tức đuổi kịp.
Anh duỗi cánh tay dài ra và ôm cô vào trong lòng: “Lê Nhật Linh, không nói rõ ràng thì em không được đi.”
Lê Nhật Linh giấy giụa một hồi nhưng cô.
không thoát ra được, đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ đến rồi.”
Lâm Quân lúc này mới nhướng mắt liếc nhìn, động tác trên tay anh vẫn không có chút nào buông lỏng.
Anh thay đổi tư thế và ôm Lê Nhật Linh trong vòng bảo vệ của mình, anh không bước tới và vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ.
Hoàng Ánh nắm tay Lâm Niệm Sơ và cảm thấy không hài lòng với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với con trai, bà ấy gọi: “Lâm Quân”
“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?” Lâm Quân nhíu mày.
Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Lâm nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có.
Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa.
Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua”
Hoàng Ánh nhìn bụng của Lê Nhật Linh, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Lâm Quân: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con”
Cô gái Lê Nhật Linh này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì.
Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình?
Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Lâm Quân sao?
Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Lâm Quân đối tay và giữ Lê Nhật Linh ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau.
Bụng Lê Nhật Linh bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu.
Cãi nhau thì cãi nhau, Lâm Quân vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày”
Lê Nhật Linh trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra.
Lâm Quân lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô.
Còn có một bên vắn chưa thay, Lâm Quân nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên”
Chương 490: Vết chân bẩn
Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng.
Lê Nhật Linh biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc.
nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên.
Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía.
Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ?
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Lê Nhật Linh rồi Nhưng Lâm Quân càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Lê Nhật Linh ở bên cạnh anh.
Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất.
Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Lâm Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng.
Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh”
Lâm Quân không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Lê Nhật Linh lại ưm một tiếng.
Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Lê Nhật Linh cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Lâm Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
Lê Nhật Linh dừng bước chân lại, cô đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Lâm Niệm Sơ đi qua, trên mặt sàn lưu lại từng dấu chân lờ mờ. Cô nghĩ, có lẽ bản thân Lâm Niệm Sơ không hề là sai điều gì, nhưng trong lòng của cô, sự tồn tại của cậu bé lại giống như cái gai.
Không cách nào xóa bỏ, chỉ có thể cất bỏ đi phần nào.
Lâm Quân nhìn ra được điểm khác thường của cô, dắt cô đi vào bên trong: “Chờ một lát tìm người qua đây lau là được.”
“Ừm’ Cô yên lặng gật đầu.
Những dấu chân trên sàn nhà có thể lau đi, nhưng Lâm Niệm Sơ không thể nào biến mất khỏi cuộc hôn nhân của cô được.
Hoàng Ánh vốn dĩ còn muốn để Lâm Quân và Lâm Niệm Sơ bồi dưỡng tình cảm, cho dù khả năng rất nhỏ nhưng bà ấy vẫn muốn thử.
Hoàng Ánh sờ đầu đứa cháu, âu yếm nói: “Niệm Sơ gọi cha đi”
Lâm Niệm Sơ sợ Lâm Quân, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, cẩn thận gọi: “Cha”
“Đây là cô Linh”
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Niệm Sơ nắm chặt lại, khi Hoàng Ánh còn cho rằng cậu bé không mở miệng gọi, thì cậu bé khẽ nhỏ giọng gọi: “Cô Linh…”
Hoàng Ánh thở phào một hơi, để Lê Nhật Linh nhìn cậu bé một lúc rồi lại kéo cháu trai vào trong phòng.
Lâm Quân có chút không yên tâm, dừng lại tại chỗ nhìn chằm chảm Lê Nhật Linh.
Hoàng Ánh nói: “Niệm Sơ mới có bao nhiêu tuổi, lẽ nào nó còn có thể làm gì cô ấy sao? Ở đây không phải con có một bảo mẫu tên là Minh Nguyệt sao, nếu như con thật sự không yên tâm thì để bảo mẫu đó trông chừng giúp là được”
“Minh Nguyệt không phải bảo mẫu, cô ấy là bạn của con” Lê Nhật Linh rất ghét cách gọi khinh thường này của Hoàng Ánh, cô cảm thấy nó giống như một sự sỉ nhục với Lê Minh Nguyệt.
Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh to gan như vậy, mặc dù không vui trong lòng nhưng cũng nhãn nhịn Bà ấy lạnh mặt lại, đi về phía phòng làm việc.
Xưng hô với người khác không lễ phép cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám cãi lại mình, đứa con dâu này thật sự càng ngày càng tệ hại Sau khi Lâm Quân bảo cô ngồi ở sô pha không cần để ý đến Lâm Niệm Sơ, mới đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng cách vách, trên giá chất đầy những cuốn sách dạy chăm sóc trẻ.
Hoàng Ánh thở dài, trong lòng nghĩ đứa con trai này cũng thật xấu xa.
Lạnh lùng không thèm để ý tới Lâm Niệm Sơ như thế nhưng quan tâm đến đứa bé trong bụng của Lê Nhật Linh như vậy.
Hơn nữa, cho tới nay cha cực kì cưng chiều hai anh em, cũng không hề tức giận, ngay cả khi nói gì đó ảnh hưởng cũng không vấn đề gì Nếu không, nếu cô nói ra chuyện anh trai đã lén in ảnh của cô, anh trai nhất định sẽ tính sổ với mình Hai loại ích lợi đồng thời ở trước mặt, phải lựa chọn ích lợi quan trọng hơn, anh trai tức giận sẽ không chịu dẫn cô ra ngoài, nhưng khi cha giận thì ông không nố trách mắng cô.
Bởi vì cô và anh trai là bảo bối quý giá nhất mà mẹ để lại, đừng nói là trách mảng, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không đành lòng “Lúc đó mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí có người lại ngốc nghếch như vậy, đành lòng bỏ lại cả một dự án để về nhà với vợ?
Trần Hi Lam cười nói: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, dường như tôi cũng hiểu được một chút rồi. Rất nhiều người đẹp không muốn quân vương, có lẽ Lâm Quân chính là một trong số đó. Sau này, cha vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của hai vợ chồng cô, mới một mực yên tâm hợp tác với Lâm thị”
Lê Nhật Linh cười không nổi, trong lòng cô càng ngày càng buồn rầu Cô biết rằng dự án này là một trong những dự án quan trọng để Lâm thị mở rộng ra thị trường quốc tế.
Lúc trước Lâm Quân đột nhiên từ nước ngoài trở về, cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều, sau này khi dự án thành công, cô vẫn cho rằng đó là may mắn trời cho, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải vậy.
Khách khứa lui tới đi ngang qua trước mặt bọn họ, một đôi nam nữ trung niên sánh bước tiến đến.
Phòng chờ riêng biệt quá im ảng, Trần Hi Lam cũng không dẫn cô đi qua đó, mà đưa cô tới ngồi ở một góc khu nghỉ ngơi.
Vừa có thể nghỉ ngơi, cũng có thể xem quang cảnh của bữa tiệc tối.
Tay cô nắm chặt ly nước trái cây, cô hỏi Trần Hi Lam: “Có phải là tất cả những người phụ nữ được các khách nam dẫn đến bữa tiệc tối nay đều đã xác định mối quan hệ là vợ hoặc là vợ chưa cưới phải không?”
chỉ ra cụ thể nhưng mọi người ai cũng biết sở thích của cha, hầu hết đều là vợ chồng đi cùng nhau”
Trái tim của Lê Nhật Linh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cô thở cũng cảm thấy có chút khó khăn: “Ông James, có phải là ông ấy vô cùng yêu quý mẹ của hai anh em cô không?”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc là mẹ vì khó sinh mà mất. Cha tôi chỉ có thể truyền tình yêu này cho chúng tôi, nhưng cha tôi rất tin tưởng những người đàn ông cuối cùng kết hôn với vợ của họ.”
Trần Hi Lam nói: “Thậm chí ngay cả vị trí giám sát của công ty cha tôi, cũng chủ yếu ưu tiên những người đàn ông gặt hái tốt về chuyện yêu thương gia đình hơn”
Bởi vì James cực yêu thương vợ của mình, mà khi sinh Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam vợ của ông lại qua đời.
James là một người rất trọng tình cảm, vốn dĩ ông không hài lòng với việc Lâm Quân rút lui giữa chừng, thế nhưng vừa nghe tin vợ anh bị tai nạn xe hơi, anh sẵn sàng vứt bỏ dự án cực kỳ quan trọng này vì vợ của mình, sự tín nhiệm của ông ấy bỗng nhiên tăng lên một chút.
Một người đàn ông có thế vứt bỏ quyền lợi vì tình cảm của mình là điều rất đáng tin cậy.
Hơn nữa, nội dung sau đó do trợ lý gửi đến hoàn toàn đều là online, thậm chí trợ lý cũng có thể ăn nói rất tốt, trong lòng James thầm đưa ra quyết định hợp tác với Lâm Quân về dự án này.
Lê Nhật Linh như bị người ta rút sạch hết sức lực, cô thở dài nặng nề, nói: “Quả nhiên là như vậy…”
Trần Hi Lam thì lại càng ngày càng hứng thú với Lê Nhật Linh, hai mắt sáng lên: “Chị gái nhỏ, chị thật là thông minh! Cái gì cũng có thể đoán được, chẳng trách bọn họ đều thích cị Lê Nhật Linh im lặng, đảm chìm trong thế giới của chính mình, không hề đế ý đến từ “họ’ mà Trần Hi Lam đã vô tình nói ra
Chương 478: Tôi cũng muốn sờ một cái
Nỗi buồn vô tận bao trùm lên người Lê Nhật Linh.
Hóa ra lúc đầu Lâm Quân quay lại gặp cô, đó cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của anh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết sở thích của ông James, Lâm Quân càng không thể không biết.
Lúc đó anh bồng nhiên quay lại, mọi sự phấn khích của cô cùng với sự tiến triển trong mối quan hệ tình cảm của anh đều là do anh cố tình sắp đặt.
Kể cả việc không ly hôn sau đó, dù cho rằng cô với Hạ Huy Thành thực sự phát sinh quan hệ, thà hành hạ giày vò lẫn nhau, chứ tuyệt đối không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng là vì hợp tác lâu dài với James…
Lê Nhật Linh thấp giọng nói một cách lí nhí: “Thà rằng tôi không đoán được những thứ này.”
Nói là dọn dẹp hậu quả, thật ra là để trợ lý Lưu trấn thủ, lấy được phương án hợp tác.
Trong lòng Lê Nhật Linh chua xót, sở dĩ tất cả sự dịu dàng và tình cảm của cô, hoá ra là mưu tính của anh.
Ngay vừa khi bắt đầu, Lâm Quân đã mưu tính với cô Sau đó, có lẽ là thật sự có chút tình cảm, nhưng những cảm giác đó kém xa so với sự khống chế dục vọng và lòng chiếm hữu của anh.
Trần Hi Lam là một cô gái không quá tỉnh tế.
Cô ta không chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Lê Nhật Linh, không ngừng tìm chủ đề bắt chuyện với cô.
Cô ta rất thích Lê Nhật Linh Giống như thích anh trai.
Trên người Lê Nhật Linh có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, cô sẽ chăm chú lắng nghe những lời của người khác nói và cũng sẽ đáp lại.
Cho dù có lúc thất thần, thái độ cũng rất nhẹ nhàng. Tóm lại, đó là một người làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Lúc trước khi anh trai chụp cảnh tuyết rơi đó, cô ta còn cười nhạo anh trai vì đã sửa ảnh quá mức, trên thế giới này vẫn còn người như vậy sao.
Thế nhưng, nhìn thấy Lê Nhật Linh, sau một thời gian dài ở bên cô, mới biết rằng hoá ra trên đời này thật sự có một người tốt đẹp như vậy.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chút u sầu trên người cô.
Kỹ năng chụp ảnh của anh trai thực sự rất tốt, không chỉ chụp được vẻ đẹp của Lê Nhật Linh mà còn chụp được cả khí chất của cô.
Trần Hi Lam cảm thấy như mình đã quen biết cô tự bao giờ, cô ta càng nói chuyện càng thoải mái, lúc đầu không muốn phản bội anh trai mình nên không khỏi bán tín bán nghỉ: “Chị gái nhỏ ơi, lúc trước anh trai tôi lén chụp bức ảnh đó cho chị, chị đã nhìn qua chưa? Lần sau tôi sẽ lén lấy trộm nó cho chị xem!”
Lê Nhật Linh vừa định hỏi xem máy ảnh không phải là đã bị đập rồi chứ, sao lại vẫn còn ảnh.
Thì đột nhiên em bé trong bụng động đậy liên tiếp mấy cái, vẻ mặt cô đanh lại Trần Hi Lam hoảng sợ: “Chị gái nhỏ, chị sao vậy, chị khó chịu phải không?”
“Không sao, là em bé đột nhiên cử động, dọa tôi hết hồn một phen” Lê Nhật Linh phì cười, nhẹ nhàng sờ vào bụng mình, trên mặt toát ra nụ cười yêu thương.
“Tôi có thể sờ một chút được không?” Trần Hi Lam tò mò nhìn cô.
Lê Nhật Linh nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói: ‘Được chứ, nhưng phải nhẹ nhàng một chút.”
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng nhẹ nhàng!”
Cô ấy đưa tay sờ lấy bụng Lê Nhật Linh, vừa chạm nhẹ vào bụng của cô liền bị ai đó kéo ra: “Trần Hi Lam em làm gì đấy!”
Chương 479: Sờ bụng của chị ấy
Lâm Quân và James đều là những người dễ chịu, thêm vào đó là những doanh nhân khôn khéo. Không cần lãng phí chút thời gian để nói về từng chỉ tiết của việc hợp tác, họ biết rõ mấu chốt của đối phương là ở đâu, một khi hợp tác được đưa ra, thì từng li từng tí lãi suất đều được tính toán sao cho cân bãng nhất, hoàn hảo nhất Cuộc trò chuyện rất nhanh liền kết thúc, Trần Hi Tuấn với vẻ mặt buồn chán chạy ra ngoài đầu tiên.
Không ngờ em gái lại động tay chạm vào bụng Lê Nhật Linh, Trần Hi Tuấn có chút tức giận, nói: “Trần Hi Lam, em đừng có làm loạn”
“Anh à, anh thật là phiên phức, anh túm lấy em làm gì vậy” Trần Hi Lam quay đầu nhìn lại thấy người đó là anh trai mình, cô ta bất mãn lẩm bẩm nói: “Đứa bé trong bụng chị gái động đậy, thật kỳ diệu!”
Đẩy Trần Hi Tuấn ra, cô ta lại thận trọng dán lòng bàn tay lên.
Đứa bé trong bụng thỉnh thoảng lại chuyển động một chút, giống như là chào hỏi mọi người qua bụng của mẹ, Trần Hi Lam vui mừng kêu lên: “Em bé nhỏ đang chào em, cậu bé thật đáng yêu!”
Hai tay của Trần Hi Lam vẫn cứ đặt trên bụng Lê Nhật Linh, đứa nhỏ vừa động đậy một chút, cô ấy liền nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Sức sống và hy vọng sẽ được truyền lại Mỗi một mầm non ra đời đều sẽ mang đến cho con người niềm hạnh phúc và hy vọng đơn giản nhất.
Trần Hi Tuấn có chút tò mò trước vẻ mặt phóng đại của em gái, cậu ta cũng muốn cảm nhận một chút về sự rung động của một sinh linh mới.
Chàng trai lớn lên ở nước ngoài không có quá nhiều điều cấm ky trong chuyện nam nữ, cậu ta thản nhiên và chân thành, trong mắt hiện lên sự †ò mò: “Em có thể sờ một chút được không?”
Lê Nhật Linh do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, Trần Hi Tuấn cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, chạm thử một chút cũng không sao.
Chỉ là hai từ “Có thể” vẫn chưa thốt ra, thì đã bị cha của đứa trẻ từ chối.
Lâm Quân vừa tìm đến bên này, liền nghe thấy Trần Hi Tuấn nói muốn sờ bụng cô.
Anh dừng bước, muốn xem phản ứng của Lê Nhật Linh Nhưng Lê Nhật Linh lại gật đầu, cô lại có thể đồng ý để Trần Hi Tuấn sờ vào bụng mình.
Hừ, ngay cá bản thân anh mà cô còn không nỡ để mình chạm vào, lại đồng ý để cho tên nhóc Trần Hi Tuấn kia sờ bụng cô để cảm nhận đứa con của họ.
Sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, anh bước nhanh về phía trước, ngay sau khi Lê Nhật Linh nói xong liền nói trước ba từ.
“Không thể được”
Nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Nhật Linh, trực tiếp kéo cô vào lòng, Đứa con trong bụng đột nhiên đạp mạnh, cả người Lê Nhật Linh giật mạnh, suýt chút nữa không thể đứng vững được.
May mà Trần Hi Tuấn đỡ lấy cô một tay, cánh †ay to khỏe cường tráng của cậu con trai mới lớn đã ngăn ở phía sau lưng cô.
Trần Hi Tuấn nói: “Cẩn thận!”
Lê Nhật Linh cảm kích nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn”
“Cẩn thận không phải là nói với chị, mà là nói với anh ta” Trần Hi Tuấn dùng ánh mắt u ám nói với Lâm Quân: “Chị ấy đang mang thai, cho nên động tác của anh có thể nhẹ nhàng một chút được không? Hai chữ Quý Ông viết thế nào anh còn không hiểu?”
Không biết có phải vì người cùng giới đối chọi nhau hay không, ngay từ đầu Trần Hi Tuấn đã nhìn không lọt mắt Lâm Quân.
Lần trước cậu ta đã bỏ qua vì chuyện bị rơi máy ảnh, lần này suýt chút nữa đã làm ngã chị gái Loại hành vi này quả thật không coi là đàn ông.
Bàn tay Trần Hi Tuấn đỡ lấy eo Lê Nhật Linh vô cùng chướng mắt, ánh mắt của Lâm Quân càng thêm tối sầm.
Anh hờ hững kéo cánh tay mà Trần Hi Tuấn đang đỡ lấy Lê Nhật Linh, mặt lạnh mỉa mai huyện vợ chồng chúng tôi, nhóc con, không ần cậu quản”
Trần Hi Tuấn hai mươi mốt tuổi rồi, mặc dù cậu ta nhỏ hơn Lê Nhật Linh ba tuổi, nhỏ hơn Lâm Quân vài tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đứa trẻ còn nhỏ.
Cậu ta ghét nhất là bị người khác dùng từ chỉ: tuổi tác để ép cậu, nhưng Lâm Quân vần cứ lại là chồng của Lê Nhật Linh, cậu ta muốn phản bác, nhưng ngay cả lý do cậu ta cũng không tìm ra được.
Chương 480: Tranh chấp
Mặc dù không phải là một đứa trẻ, nhưng việc riêng của anh ta với Lê Nhật Linh cậu ta là một người ngoài cũng không có cách nào xen vào được.
“Nếu cậu thật sự có hứng thú với phụ nữ thì nên có bạn gái, không tìm được người thích hợp thì có thế bỏ tiền ra tự khai bao cho mình” Ôm chặt Lê Nhật Linh trong lồng ngực, Lâm Quân lạnh lùng châm chọc: “Nhớ thương phụ nữ của người khác cũng không thể gọi là quý ông, mà là không biết xấu hổ”
Lời nói của Lâm Quân gần như đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất của đàn ông Trần Hi Tuấn sao có thể không nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của anh, sắc mặt hết đỏ lại trắng, nhưng lại tìm không ra lời để phản bác.
Trong lòng Lê Nhật Linh vốn phiền muộn, Lâm Quân hùng hổ dọa người khiến cho cô không thể chịu được nữa.
“Lâm Quân, chính bản thân anh không sạch sẽ thì cũng đừng dẫn người khác đi lạc đường”
Cô muốn thoát khỏi xiềng xích của Lâm Quân nhưng lại không thể dứt ra, vì vậy chỉ có thể từ bỏ mà cáu kỉnh nói: “Trần Hi Tuấn có lòng tốt giúp tôi. Nếu cậu ấy không đỡ tôi một chút thì tôi đã bị ngã rồi!”
Lâm Quân hơi thả lỏng một chút, anh cúi đầu, thâm độc nhìn ánh mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Em cho rằng anh không thể đảm bảo an toàn cho em, anh sẽ làm tốn thương em sao?”
Cô cản răng, quật cường nói: “Em chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình”
Lâm Quân vô cùng tức giận đến mức bật cười, nói: “Được, tốt lắm”
Một cánh tay nhốt cô ở bên người mình, một tay nhéo cảm cô ép buộc cô đối diện với chính mình: “Em bảo vệ thẳng nhãi này, thế nhưng không tin tưởng anh, Lê Nhật Linh, anh đối xử tốt với em, em không cảm nhận được sao?”
Lê Nhật Linh nhìn anh không chớp mắt, trong mắt hiện lên nụ cười trào phúng.
Lòng tốt của anh đều có mục đích cả.
Ngay từ đầu là vì cô về nước, bây giờ là vì cô mang thai.
Cô dựa vào cái gì mà tin anh?
Trái tim của Lê Nhật Linh lại đau, cô lại có loại ánh mắt hờ hững ngạo mạn này, giống như đã nhìn thấu tất cả, bộ dáng lạnh lùng bất cần.
Đố ky và tức giận lẫn lộn vào nhau lại biến thành lo lẳng và bối rối: “Anh đã nói rồi, em không được dùng loại ánh mắt này nhìn anh, bao giờ thì em mới đem lời nói của anh để vào tai!”
Không muốn thể hiện ra sự yếu đuối của bản thân trước mặt cô, anh chỉ có thể trở nên cứng rắn Cô còn muốn đi, vì vậy anh chỉ có thể ép cô ở lại Trần Hi Tuấn lôi kéo cánh tay Lâm Quân: “Lâm Quân, anh đừng có quá đáng, Nhật Linh còn đang mang thai con của anh đấy, anh không thể dịu dàng một chút với chị ấy được sao!”
“Dịu dàng? Giống như cậu sao?” Lâm Quân cười lạnh: “Trần Hi Tuấn, mục tiêu của cậu đã đạt được. Bây giờ không gọi là chị gái nhỏ nữa sao?
Bước tiếp theo muốn làm gì, hả?”
Trần Hi Tuấn lại sợ làm tổn thương Lê Nhật Linh, không dám dùng sức, chỉ có thể giảng co với Lâm Quân như vậy.
Trần Hi Lam cảm thấy có gì đó không đúng, khéo léo nhảy ra giải vây: “Mọi người còn cãi nhau gì nữa! Dọa sợ cục cưng trong bụng chị Nhật Linh thì làm sao? Vừa rồi cục cưng trong bụng chị Nhật Linh còn động đậy, bị các anh làm cho sợ hãi bây giờ cũng không nhúc nhích”
Lúc này Lâm Quân mới bình tĩnh, cúi xuống nhìn bụng của cô.
Cánh tay ôm chặt người cô buông lỏng, Trân Hi Tuấn thấy thế cũng buông tay.
‘Trần Hi Tuấn, nếu cậu thích phụ nữ, thành phố Hà Nội có rất nhiều, quán ăn đêm, quán bai, đủ loại phụ nữ từ các nơi tùy cậu chọn lựa. Nếu cậu có hứng thú, tin rằng với thân phận địa vị của cha cậu, mặc kệ là dạng phụ nữ nào cũng có thể đưa tới tay cậu.
Lâm Quân châm biếm cười một tiếng, nói ra từng chữ chèn ép Trần Hi Tuấn.
Bây giờ mọi thứ của Trần Hi Tuấn đều đến từ cha cậu ta, không cách nào chống lại được Lâm Quân.
“Cha cậu rất thích mẹ cậu, đương nhiên không hi vọng cậu có loại ý nghĩ phá hoại gia đình người khác như vậy, đúng không?”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy” Trần Hi Tuấn đỏ bừng cả mặt, cậu biết mấu chốt của cha cậu là ở đâu, cũng biết thế nào là ý nghĩ dơ bẩn, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, cậu ta chỉ là đơn thuần mà thích Lê Nhật Linh, không hơn.
“Không nghĩ tới là tốt nhất” Lâm Quân không có ý định tranh cãi với cậu ta nữa, trực tiếp bế Lê Nhật Linh đang ngồi lên, vẻ mặt bình tĩnh bước ra Ngoài.
Chương 481: Anh là cầm thú à!
Lê Nhật Linh vừa mới giật mình chuẩn bị phản kháng, Lâm Quân liền âm u liếc thoáng qua nhìn bụng cô: “Anh chạm một chút cũng không được à. Em cứ ngọ nguậy thế này không sợ làm tổn thương đứa nhỏ sao?
Đứa trẻ là điểm yếu của cô, nghe xong lời này, cô lập tức bình tính lại Trong lòng Lâm Quân không biết là mùi vị gì, bất kể anh nói gì hay làm gì thì so ra đều kèm một sợi tóc của đứa nhỏ.
Bây giờ đứa bé còn chưa sinh ra Lê Nhật Linh đã như thế này rồi.
Sau khi đứa bé chào đời, liệu có phải toàn bộ tâm trí đều đặt hết lên người đứa bé, lại càng không để mình vào mắt?
Kì thực thì hiện tại đã chẳng còn nữa rồi Đối với cô mà nói, anh thậm chí còn không bắng Trần Hi Tuấn.
Lâm Quân càng nghĩ càng thấy bực dọc, tốc độ của anh tăng lên rất nhiều.
Đứng cách đó không xa chứng kiến toàn bô trò hề này, biểu cảm của James vô cùng phong phú.
Lời nói của Lâm Quân đều rất kích thích, trong lòng Trần Hi Tuấn chắc hẳn rối bời, ánh mắt không ngừng rơi vào trên người Lê Nhật Linh, cho đến khi Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh đi xa, lúc này cậu ta mới hồi phục tỉnh thần.
Quay đầu lại mới phát hiện ra rằng cha nhìn mình có chút ý tứ sâu xa: “Thích cô gái đó?”
“Không” Anh phủ nhận mà không cần suy nghĩ.
Tất nhiên phải nói không.
Nếu nói lần đầu gặp mặt trên đường phố ở nước Pháp đã có cảm giác động lòng thì sau khi biết cô ấy là hoa đã có chủ, cảm giác động lòng ban đầu đã chuyển thành cảm kích và ngưỡng mộ.
James lộ ra ý cười và hỏi con trai: “Không thích mà trong nhà lại có ảnh tạp chí cỡ lớn của cô gái kia sao?”
Trần Hi Tuấn nhíu mày: “Cha, đó là tác phẩm của con, cũng chỉ là công việc thôi.
James nheo mắt: “Nói là thích thì cũng không có vấn đề, dù sao thì yêu cái đẹp cũng là bản chất của con người.”
“Cha!” Khuôn mặt thành tú mà đẹp trái của Trần Hi Tuấn lộ ra một chút khó chịu. Cậu ta hiểu những nguyên tắc cơ bản nhất của việc làm người.
Phá vỡ cuộc hôn nhân nóng bỏng và tước đi hạnh phúc của người khác không khác gì so với một tên cướp.
James yêu con trai mình và biết rằng con trai mình có đạo đức cao đẹp giống như mẹ nó, vì vậy ông ta đã giơ tay và đầu hàng: “Được rồi, cha chỉ đùa chút thôi”
“Không vui chút nào” Trần Hi Tuấn đau lòng xoay người rời đi James dang hai tay, không có cách nào làm khó dễ cho con trai mình Trần Hi Lam nhìn cha mình, rồi nhìn anh trai, và cuối cùng nhìn vào đôi tay của mình đã chạm vào bụng của Lê Nhật Linh, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đặt Lê Nhật Linh cẩn thận trên ghế phó lái nhưng Lâm Quân không đi ra ngoài, mà chen người mình vào thẳng vào ghế phó lái cùng với cô.
Chỗ ngồi của chiếc xe hạng sang này vốn rất rộng, nhưng sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn và một phụ nữ đang mang thai trong ghế trông có vẻ khá là chật chội âm Quân! Không thị tay trắng nõn và mảnh mai của Lê Nhật Linh giơ lên đẩy ngực Lâm Quân, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Nhưng Lâm Quân không những không buông cô ra, còn trực tiếp điều chỉnh vị trí chỗ ngồi, khiến cô suýt nữa näm ngửa ra ghế.
Anh bắt nạt người, vén vạt váy rộng lên đến tận bắp đùi, lòng bàn tay nóng bỏng mò mẫm từ dưới hướng lên trên thăm dò, cuối cùng sờ lấy chiếc bụng tròn trịa không chút rào cản của cô.
Cơ thể dán sát vào nhau.
Lê Nhật Linh giơ chân lên, định đá anh văng ra nhưng không được.
Cô chỉ có thể tức giận mãng: “Anh là cầm thú sao? Em còn đang mang thai! Bỏ em ra:”
Lâm Quân ngẩng đầu lên, cong môi cười, nhưng ý cười chưa từng chạm tới đáy mắt: “Em nghĩ anh muốn làm gì?” Anh chỉ muốn cảm nhận được động tác của thai nhĩ.
“Trong mắt em, anh là loại người như thế sao?
Động dục mọi lúc mọi nơi, không để ý đến thân ‘thể của em và đứa bé mà làm loại chuyện kia?”
Chương 482: Đừng hòng
Lê Nhật Linh nhận ra mình đã hiểu lâm, cô mím môi không nói gì Đó là bởi vì anh đã có tiền sử, cả người đầy tật xấu, cô sẽ nghĩ về cái hướng kia theo bản năng.
Anh nhẹ giọng cười trào phúng.
Cô không kháng cự nữa, cũng thuận thế ghé mắt vào bụng mình, lòng bàn tay nóng hổi áp vào bụng, anh khẽ thì thầm, còn cách lớp vải nhẹ nhàng hôn: “Bé con, cha là cha con”
Lê Nhật Linh cười, đâm một nhát dao vào ngực anh: “Đứa nhỏ với anh không có quan hệ gì cả”
Lâm Quân bị đâm một cái, sau khi thắt dây an toàn cho cô, anh cười lạnh, mắng ra tiếng: “Cái gì mà ruột thịt với không ruột thịt, đứa nhỏ mới có mấy tháng, biết cái rằm.”
Đứa bé không phải của anh, chẳng lẽ lại là của một người ngoài như Trần Hi Tuấn?
Trong lòng Lâm Quân bốc hỏa nhưng tốc độ lái xe vẫn ổn định.
Kể từ khi Lê Nhật Linh mang thai, anh đã hạn chế tốc độ của mình, lái xe theo đúng luật.
Trước kia nửa tiếng là có thế hoàn thành xong lộ trình, giờ anh buộc phải lái xe trong bốn mươi phút.
Dọc theo đường đi Lê Nhật Linh đều nghiêng mắt nhìn Lâm Quân, trong lòng có vô số vướng mắc khuấy đảo nhưng không giải quyết được dù chỉ là một cái.
“Lâm Quân, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Trở lại Phong Linh Đàm, vừa mới đồ xe, trước khi xuống xe cô còn chủ động kéo tay anh, lòng bàn tay trắng nốn tỉnh xảo đặt lên mu bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ. Nhiều năm như vậy cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh chủ động đụng vào anh.
Vừa mới rút chìa khóa xe ra, anh nắm chặt chìa khóa xe, nặng nề hỏi: “Nói chuyện gì?”
Lê Nhật Linh cười khế mở miệng nói: “Chúng †a ly hôn đi”
Dây dưa mãi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa.
Càng ở bên anh lâu, cô càng phát hiện ra nhiều sự thật xấu xí đến không thế chịu đựng nổi Rời đi bây giờ, ít nhất có thể lưu lại một ít tình yêu và kỷ niệm đẹp cho anh. Cho dù có tiêu tốn bao nhiêu đi chăng nữa, Lê Nhật Linh cũng không biết rốt cuộc mình sẽ trở thành cái gì, cuộc hôn nhân này méo mó thành cái dạng gì.
Giọng nói của Lê Nhật Linh bình lặng, năm chữ nói ra lại như sấm sét giữa trời quang “Đừng hòng!” Lâm Quân gần như chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối, trên mu bàn tay cầm chìa khóa xe liền nổi gân xanh.
Không biết làm thể nào mà Lê Nhật Linh có thể nói ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy, anh nghe vậy trong lòng lại sảp mất kiểm soát, muốn bóp chết cô.
Anh sẽ không đồng ý ly hôn, cũng sẽ không buông tha cho cô, có chết cũng không bao giờ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thì thào nói: “Anh như thế này không mệt sao?”
“Có mệt hay không là chuyện của tôi. Em chỉ cần biết là tôi không đồng ý ly hôn”“
“Nhưng tôi mệt, càng ngày càng mệt…”
Lê Nhật Linh chậm rãi buông lỏng tay, sờ bụng của mình: “Tôi hỏi anh, ban đầu anh đột nhiên từ nước Mỹ về thăm tôi, sau đó suốt ngày cùng tôi ở trong bệnh viện, rốt cuộc có liên quan tới việc hợp tác với ông James không?”
Chương 483: Anh thừa nhận.
Không ngờ cô lại đột ngột hỏi về điều này, vẻ mặt của Lâm Quần có chút cứng nhắc trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại: “Làm sao em biết chuyện này?”
Lời này gần như là ngầm thừa nhận.
Lê Nhật Linh trong lòng biết điều đó, cô nặng nề nói: “Người sống trên đời, không có chuyện gì có thể che giấu hoàn toàn. Chỉ cần anh đã làm chuyện gì, thì sẽ luôn để lại dấu vết”
Tiếng hít thở của Lâm Quân trầm đục: “Tôi từ nước Mỹ trở về gặp em, ở lại bệnh viện cùng em đúng là vì để lại ấn tượng cho James. Nhưng thật ra không phải chỉ vì như vậy, mà là vì lòng không yên tâm mà trở về nước”
Nhưng về nước, chăm sóc cô trong bệnh viện một thời gian, tiện thể để James tin tưởng, chẳng phải là một công đôi việc sao?
Nụ cười Lê Nhật Linh ảm đạm, anh luôn có thể tìm được cái cớ đường hoàng nhất.
Nói đến như vậy, cuối cùng cô cũng chỉ như một con tốt.
Nhưng lúc đó cô rất cảm động, cô thực sự nghĩ rằng Lâm Quân sẵn sàng bỏ lại tất cả để trở về nhà vì mình Hai tay Lâm Quân đặt ở trên vai cô, đè lên người cô khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Nếu như lúc trước tôi ở lại nước Mỹ tiếp tục đấu đá với James, dự án này đương nhiên phải là của tôi, nhưng tôi đã trở về, tỷ lệ thắng chỉ còn năm mươi phần trăm”
Không chỉ lợi dụng, mà còn có một nửa chân thành.
Vào thời điểm đó, James ở lại Việt Nam liên tục, thái độ hợp tác thương lượng không chắc.
Mà tai nạn xe hơi bất ngờ của cô đã buộc anh phải đi nước cờ nguy hiểm này.
Anh thừa nhận lúc đó anh thực sự không yêu cô, thâm chí có chút chán ghét cô, cho rằng cô là một người trong ngoài bất nhất.
Dù vậy, thời điểm biết cô tai nạn xe anh không thể yên lòng, anh muốn trở về nước một cách điên cuồng Chính vì điều này mà anh mới lấy lui làm tiến Kết quả thành công, James thực sự dứt khoát chọn Lâm thị làm đối tác hợp tác ở Việt Nam.
Chuyện này xảy ra đã lâu như vậy rồi, anh cũng không ngờ đột nhiên lại bị đào ra như vậy, cũng không ngờ Lê Nhật Linh lại thông minh như vậy, có thể nhìn ra hết thảy mọi thứ.
Rốt cuộc anh cũng chỉ muốn giấu hết những góc tối không muốn tôi nhìn thấy, để tôi nhìn những gì anh muốn tôi thấy” Lê Nhật Linh xem như nhìn thấu, dục vọng chiếm hữu của Lâm Quân thật đáng sợ. Anh thích cô, nhưng lại muốn kiểm soát cuộc sống của cô: ‘Những ngày tháng hỗn loạn rồi sẽ ổn thôi, cả đời cứ trôi qua thế này thì buồn quá”
Lê Nhật Linh bi ai nhìn anh: “Ly hôn được không? Có lẽ đối với chúng ta mà nói đều là giải thoát”
Anh cúi người xuống, dựa vào trán cô, giọng nói trầm thấp không xen được vào: ‘Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và đứa bé của chúng ta, chuyện ly hôn này, sau này em cũng đừng nhắc tới nữa, sẽ không có kết quả đâu”
Sẽ không đồng ý ly hôn, không bao giờ đồng “Ừ, tôi biết rồi”
Cô bình tĩnh gật đầu, khi chớp mắt, hàng lông mi dày của cô cọ vào da mặt anh.
Cảm xúc tinh tế trên khuôn mặt anh thoáng qua, không thể nắm bắt được.
Lâm Quân luôn cảm thấy mình gần như không thể nắm bắt được Lê Nhật Linh.
Từ sự cuồng loạn ban đầu cho đến sự bình lặng của hiện tại, những thay đổi của Lê Nhật Linh khiến anh kinh hồn bạt vía.
Mỗi khi cô nói, mặc dù có thái độ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của cô lại bộc lộ sự kiên nghị thuần túy nhất.
Cho dù anh không đồng ý, cô cũng không xua tan suy nghĩ của mình.
Cô chỉ chờ đợi thời điểm, cô đang chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Lâm Quân ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô, hận không thể khiến cô hòa tan vào máu xương của mình.
Chương 484: Xuất huyết dạ dày
Lời đề nghị ly hôn của Lê Nhật Linh không khiến Lâm Quân tức giận, thậm chí bởi vì vậy mà hết bất hòa.
Nhưng ngược lại, anh nhận thức được cảm giác nguy cơ, mỗi ngày đều tận lực dành nhiều thời gian nhất có thể để đi cùng Lê Nhật Linh, đồng hành cùng cô và sự lớn lên của đứa trẻ.
Cuối cùng, những nỗ lực của anh đã được đền đáp.
Lần đầu tiên cảm nhận được cử động của thai nhi liền cùng Lê Nhật Linh đến bệnh viện sản kiểm tra, chứng kiến hai đứa bé trong bụng cô lớn lên từng chút một.
Công chúa nhỏ và hoàng tử bé rất khỏe mạnh, nhưng mà bé hơn những đứa trẻ khác một chút.
Trong lúc quấn quýt với Lâm Quân, bụng Lê Nhật Linh mỗi ngày một to lên, đứng thẳng người hay cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn trịa, không còn nhìn thấy ngón chân Kể từ khi về nước đến nay cũng mới chỉ là một năm ngắn ngủi mà chuyện trải qua còn nhiều hơn hai mươi mấy năm, Lê Nhật Linh từ lâu đã chuẩn bị tỉnh thần làm mẹ, thậm chí là mẹ đơn thân cũng chuẩn bị rồi.
Ngày sinh dự kiến càng ngày càng đến gần, cô không cảm thấy lo lắng, nhưng ngược lại Lâm Quân, cả ngày anh đều vây quanh, bộ dáng căn thẳng.
Mỗi lần đến bệnh viện khám thai, Lâm Quân luôn đặc biệt đi cùng.
Lần này không ngoại lệ khi Lâm Quân tự mình đưa cô đi, nhìn hình ảnh đứa trẻ do bác sĩ chỉ ra, nhất thời mừng rỡ như một đứa trẻ.
Lê Nhật Linh nghĩ, có lẽ Lâm Quân đang thực sự mong chờ đứa con của họ chào đời, anh thực sự yêu con của họ… và cô. Nhưng ngay cả khi anh yêu nữa, nó vẫn năm dưới dục vọng kiểm soát của anh.
Đối với anh, dục vọng trong tay mới là nguyên Tắc.
Cô không thể tiến thêm một bước nhỏ, nếu không anh sẽ chỉ càng siết chặt vòng vây hơn, giam mình trong đó.
Cầm bản siêu âm của đứa trẻ, Lâm Quân dẫn Lê Nhật Linh rời khỏi bệnh viện.
Nhìn thấy Hà Dĩ Phong ở lối vào bệnh viện Sắc mặt của Hà Dĩ Phong không tốt lắm, nhợt nhạt hơn người phụ nữ trát lớp nền dày cộp bên cạnh.
Người phụ nữ nằm tay Hà Dĩ Phong thân mật, cùng nhau bước tới.
Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Lý Thanh Lộ, người lúc trước đã khóc lóc khi bị Hà Dĩ Phong hủy hôn.
Lâm Quân và Hà Dĩ Phong liếc nhau, đồng thời dừng lại nhưng không nói gì.
Cảm thấy rằng bầu không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái, Lê Nhật Linh đã lên tiếng chào hỏi trước: “Sao anh lại đến bệnh viện, không thoải mái ở đâu à?”
Hà Dĩ Phong nhìn bụng của Lê Nhật Linh, nhưng không dám nhìn vào mắt cô, Lý Thanh Lộ giải thích: “Say rượu, xuất huyết dạ dày. Vừa tới bệnh viện để chữa, anh ấy lại muốn đi ra ngoài, chẳng lay chuyển được nên tôi chỉ có thể đi theo”
Lâm Quân nặng nề mở miệng nói: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu, sau này uống ít đi là được”
Hà Dĩ Phong dừng lại, sau đó nhìn vào mắt Lâm Quân nói: “Ngày cưới của tôi và Thanh Lộ là vào tháng sau. Tôi sẽ gửi thiệp mời đến Phong Linh Đàm”
Lê Nhật Linh nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “Gấp gáp như vậy sao?”
Hơn nữa, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt trước đây là một cặp, vậy tại sao đột nhiên anh ta lại đính hôn với Lý Thanh Lộ?
Hà Dĩ Phong ngoài mặt là đang trả lời Lê Nhật Linh, nhưng điều này là anh ta nói với Lâm Quân: “Một số điều năm ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng những gì tôi muốn nói vẫn như trước”
Anh ta thích Lê Nhật Linh, chính là thích.
Trái tìm của anh ta không thể thay đổi, nhưng anh ta biết là anh ta sẽ không bao giờ quay lại để phá hủy gia đình của Lâm Quân và Lê Nhật Linh.
Anh ta sẽ không làm những điều không nên làm.
Lâm Quân đương nhiên hiểu được, và hai người bắt tay nhau, xem như là bỏ qua hiềm khích.
“Tôi tin cậu, cũng chúc phúc cho cậu.”
“Cảm ơn cậu”
Trong lúc hai người đàn ông vô cùng ăn ý thì hai người phụ nữ không thể hiểu được, Lê Nhật Linh nhịn không được hỏi anh: “Còn Minh Nguyệt đâu? Anh nghĩ gì về Minh Nguyệt?”
“Tôi nghĩ về cô ấy như thế nào không quan trọng. Mỗi người đều có điểm đến của riêng mình. Điểm đến của Lê Minh Nguyệt không phải tôi.
Chương 485: Hồn bay phách lạc
Dù sao cũng không thể kết hôn với người mình thích mà trong nhà lại thúc giục nên kết hôn cùng với ai đối với anh ta cũng không quan trọng.
Có thể kết hôn với Lý Thanh Lộ vì cô ấy là người đơn giản.
Mặc dù cô ấy yểu điệu làm ra vẻ ngang bướng không nói lý lẽ nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ không giở trò tính toán như Lê Minh Nguyệt.
Người vợ mà anh ta muốn cưới về nhất định phải là người biết thân biết phận, mà Lê Minh Nguyệt thì không phù hợp.
Câu trả lời mập mờ thế nào cũng được của Hà Dĩ Phong khiến cho Lê Nhật Linh nghe không hiểu.
Nhưng cô cũng có thể nhìn ra là Hà Dĩ Phong không muốn nhiều lời.
Lê Minh Nguyệt là một cô gái tốt, trực giác nói cho Lê Nhật Linh biết rằng giữa hai người họ có hiểu lầm, tuy nhiên Lâm Quân lại không cho cô nói tiếp, liền kéo cô rời đi.
Trái tìm Lâm Quân bị chặn lại nhưng anh vẫn ngấm ngầm chịu đựng không nói ra.
Hà Dĩ Phong không chút do dự muốn kết hôn với Lý Thanh Lộ, rõ ràng là chuẩn bị đem những tình cảm của anh ta đối với Lê Nhật Linh hoàn †oàn chôn giấu trong lòng.
Anh cũng không định nhắc đến và anh chắc chắn sẽ không thể nhắc đến nữa.
Có lẽ, rất nhiều năm sau thì Lê Nhật Linh sẽ biết được răng hóa ra Hà Dĩ Phong cũng từng yêu cô.
Nhưng đến lúc đó thì họ đều đã già rồi, không còn có thể nói chuyện yêu đương sôi nổi nữa, Lê Nhật Linh mặc dù biết nhưng cũng chỉ có thể cười buồn bã, cười quở trách một câu, hóa ra anh cũng đang thầm thích tôi, sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy sao.
Cũng có lẽ, cả đời này Lê Nhật Linh cũng sẽ không biết, có một người tên là Hà Dĩ Phong đã từng thích cô.
Lâm Quân càng nghĩ càng thấy bực bội, sau khi anh đưa Lê Nhật Linh quay về Phong Linh Đàm liền rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Lê Nhật Linh biết trong lòng anh đang khó chịu là vì cô đã nhìn Hà Dĩ Phong nhiều lần, Nhưng cô cũng cảm thấy bản thân mình không sai, là anh đã không trao đủ sự tin tưởng cho cô.
Thiệp mời đám cưới của Hà Dĩ Phong được gửi tới Phong Linh Đàm, Lê Minh Nguyệt nhận giúp.
Ở bên trên thiệp mời viết rất rõ ràng rằng đó không phải là đính hôn mà là kết hôn.
Tay Lê Minh Nguyệt cầm tờ thiệp mời run lên, trong lòng cô ấy lan ra một cảm giác khó hiểu không giải thích được, từ trái tìm truyền đến đầu ngón tay đều cảm thấy hơi lạnh.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh quay lại, giống như là vứt bỏ củ khoai lang nóng, cô ấy ngay lập tức nhét thiệp mời vào tay Lê Nhật Linh.
Nhận ra cảm xúc của mình quá vội vàng nên cô ấy nở một nụ cười để che giấu giống như không có chuyện gì: “Nhật Linh, em về rồi sao? Hà Dĩ Phong gửi thiệp mời đến, đây, của em này”
Lê Nhật Linh nhận lấy tấm thiệp mời, nhìn vào nó và cô mới nhận ra Hà Dĩ Phong không nói dối.
Đám cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau.
Có vẻ khá vội vàng.
“Em làm việc của mình đi, chị còn có việc” Lê Minh Nguyệt nói lộn xôn rồi đi vào trong bếp.
Nhưng khi vào bếp thì nhận ra cô ấy vốn dĩ không có việc gì cần làm cả, cô ấy chỉ có thể cầm cốc nước rót một ít nước.
Nước sôi sùng sục từng chút một đổ đầy cả cốc nước, suýt chút nữa đã làm cô ấy bị bỏng, cũng may là Lê Nhật Linh đi theo kéo cô ấy kịp thời, Lê Minh Nguyệt lùi lại hai bước và suýt chút nữa đụng phải Lê Nhật Linh Cô ấy đột nhiên bừng tỉnh rồi vội vàng kiểm tra thân thể của Lê Nhật Linh: “Xin lỗi em, chị xin lỗi. Chị có đụng phải em không? Cục cưng của chúng ta không sao chứ? Chị không phải là cố ý”
Chương 486: Người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất
Lê Nhật Linh thở dài, cô tắt công tắc trên ấm đun nước: “Em không sao cả, nhưng thật ra em muốn hỏi chị có chuyện gì không. Nước nóng ùng uc như thế, chị cũng không thể trực tiếp uống, còn rót vào ly làm gì vậy?”
Lê Minh Nguyệt ngập ngừng, nói không nên lời Lê Nhật Linh nhìn thấy bộ dạng của cô ấy nên càng nghĩ càng cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất kỳ lạ: “Chị Nguyệt, chị và Hà Dĩ Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hà Dĩ Phong kết hôn, chị như mất hồn mất vía vậy, tên Hà Dĩ Phong đó không phải đã lừa dối chị chứ?”
Lê Minh Nguyệt vội vàng giải thích: “Giữa bọn chị không có chuyện gì cá”
“Vậy tại sao sau khi nhìn thấy thiệp mời thì chị liền trở nên kỳ lạ như vậy?” Lê Nhật Linh không tin.
Thực ra thì ngay cả bản thân Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ, Hà Dĩ Phong kết hôn thì có liên quan qì đến cô ấy?
“Bỏ đi, em đưa chị đi tìm anh ta hỏi rõ. Cho dù là anh ta kết hôn hay là như thế nào thì dù sao cũng phải có một lời giải thích rõ ràng với chị.
Ngay từ đầu hai người chia tay đã không rõ ràng, không đúng, thậm chí hai người còn chưa từng nói lời chia tay” Lê Nhật Linh vốn tưởng rằng Hà Dĩ Phong nghiêm túc với Lê Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, anh ta hoàn toàn chỉ coi Lê Minh Nguyệt như một món đồ chơi: “Không được, nhất định phải đi nói rõ ràng với anh ta, nếu không thì anh ta cho rằng chị chỉ là một cô gái tùy tiện”
Lê Nhật Linh biết Lê Minh Nguyệt tốt như thế nào nên cô không muốn cô ấy phải chịu oan ức.
“Nhật Linh, Nhật Linh. Đừng đừng đừng, giữa chị và anh ta thực ra không phải như em nghĩ.
Anh ta chỉ là… Trả tiền cho chị để đóng giả làm bạn gái của anh ta”
Một câu nói rất đơn giản nhưng Lê Minh Nguyệt không nói ra được, chỉ là lẩm nhẩm ở trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.
Lê Minh Nguyệt ấp a ấp úng, rõ ràng là không muốn đi nhưng cô ấy vẫn đi cùng Lê Nhật Linh.
Cô ấy không biết bản thân nghĩ gì, có lẽ giống như Lê Nhật Linh nói, cô ấy cũng muốn hỏi anh ta một lời giải thích ông bình tính, dứt khoát mà lạnh lùng.
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh ngồi thành một hàng, Hà Dĩ Phong ngồi đối diện với hai người họ, sắc mặt không tốt nhìn chăm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Hà Dĩ Phong thì ngay lập tức mất đi tự tin cho dù cô ấy rõ ràng không làm gì sai cả.
Nhưng trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì người đó chính là bên không có tự tin, cũng không hỏi đúng sai Lê Nhật Linh cầm túi xách đứng dậy: “Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh”
Cô muốn để không gian cho hai người ở riêng với nhau, đế hai người có thể nói rõ.
Cho dù là chía tay hay hòa giải thì cũng nên cho đối phương một lời giải thích, không nên im lặng, không nói lời nào trong nháy mắt liền đi kiếm người khác.
Lê Minh Nguyệt cũng đứng dậy, vội vàng nói: “Chị đi cùng em”
Lê Nhật Linh nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lê Minh Nguyệt liền đột nhiên có chứt không đành lòng.
“Đứng lại” Hà Dĩ Phong cũng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Lê Minh Nguyệt, kéo cô ấy đến trước mặt mình.
Thấy vậy, Lê Nhật Linh mới rời đi, đóng cửa phòng riêng thay họ.
Sắc mặt Hà Dĩ Phong không tốt lắm, Lê Minh Nguyệt nhịn không được quan tâm, cô ấy dang †ay ra muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh ta: “Anh sao vậy, cơ thể không khỏe sao?”
Còn chưa đụng chạm vào liền bị anh hất ra một cách chán ghét: “Em gọi tôi ra rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lê Minh Nguyệt rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Thực ra không có gì, là Nhật Linh, em ấy…”
“Em không làm được gì cả, cũng không có biểu hiện gì. Tại sao Nhật Linh lại vội vàng lo lắng gọi tôi ra như vậy. Lê Minh Nguyệt, em luôn nói rằng em không muốn lấy tôi, em không có cảm giác với tôi cũng không thích tiền của nhà họ Hà, vậy em bây giờ đang làm cái gì?” Hà Dĩ Phong mỉa mãi: “Lê Minh Nguyệt, em thực sự là người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất mà tôi từng gặp”
Chương 487: Nam nữ kết hôn không liên quan gì đến nhau
Những lời nói của Hà Dĩ Phong khiến cô ấy cảm thấy thật nhục nhã.
Lê Minh Nguyệt nhãn nhịn không khóc nhưng buộc phải cứng rắn cắt đứt chút tình cảm mới nảy nở trong lòng.
Tên cặn bã Hà Dĩ Phong này, là trong đầu cô ấy có lỗ nên mới có thể nảy sinh thứ tình cảm thật lòng khác lạ đó với anh ta, hừ.
Cô ấy cũng không muốn giải thích, đôi mắt tròn xoe nhìn nhau với Hà Dĩ Phong vài phút, sau khi bình tĩnh lại liền trực tiếp hất thẳng tay của Hà Dĩ Phong ra, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Lê Minh Nguyệt đấy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện Lê Nhật Linh đứng ở cửa chờ họ.
Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt đột nhiên sắc mặt trở nên u ám nhưng thả lỏng xuống: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Chỉ là có chút kỳ lạ, mới chỉ có mấy phút mà thôi, nhanh như vậy thì đã nói rõ rồi sao?
Lê Minh Nguyệt lu mạnh mẽ: “Ừ ừ ừ!
Bọn chị chia tay trong hòa bình rồi. Sau này kết hôn cũng không liên quan gì đến nhau. Chị muốn chúc anh ta may mắn và thành công, sớm sinh con trai”
Hà Dĩ Phong vừa bước ra ngoài thì nghe thấy điều này, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu Nhưng anh ta không thể hiểu được rốt cuộc là khó chịu chỗ nào nên chỉ có thể hãn học nhìn cô gái xấu xí Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đúng rồi, tôi còn có hành lý ở chỗ của anh, sau khi lấy lại hành lý thì chúng ta mới coi như hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.”
“Còn muốn tìm cơ hội đến nhà tôi sao?” Hà Dĩ Phong giễu cợt.
Lê Minh Nguyệt cũng học dáng vẻ cười giễu cợt của anh ta: “Vậy thì anh mau chóng gửi chuyển phát cho tôi cũng được” Cô ấy xòe tay hướng đến Hà Dĩ Phong: “Nếu như anh ngại phiền phức thật sự không muốn gửi thì cứ trực tiếp đưa tiền cho tôi cũng được”
Khuôn mặt tức giận của Hà Dĩ Phong càng trắng hơn: “Em đợi một lát tôi sẽ lấy qua, lấy xong rồi thì biến đi cho tôi, sau này không được phép xuất hiện trong tầm mắt của tôi”
“Như thế thì không được, tôi còn phải đi cùng Nhật Linh, ngộ nhố ngày nào đó gặp anh thì là anh xuất hiện trong tầm mắt của tôi hay là tôi xuất hiện trong tầm mắt của anh nói cũng không chuẩn, anh muốn nói như vậy là đem mọi thứ đổ oan lên người tôi, tôi nhất định không đồng ý” Bỏ đi chút tình cảm vướng bận trong lòng, Lê Minh Nguyệt tự tin lại là một người dũng cảm.
Hà Dĩ Phong nói không lại cô ấy, khuôn mặt trắng bệch của anh ta cứ thế nhìn cô đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này mới là dáng vẻ mà hai người họ nên có khi ở cùng nhau, Lê Nhật Linh không nhịn được mà khóe môi cong lên Nụ cười còn chưa được hé mở thì bắp chân cô đột nhiên co giật mạnh, sắc mặt cô căng thẳng.
Hà Dĩ Phong phát hiện thấy biểu hiện của cô không đúng, cũng không quan tâm đến Lê Minh Nguyệt liền vội vàng ngồi xổm xuống kéo bắp chân đang co giật của cô: “Chân nào đau? Là chân này phải không?”
Lê Nhật Linh cần răng gật đầu.
Phụ nữ khi mang thai thường sẽ có những triệu chứng nhỏ này, tháng của thai nhỉ càng lớn thì tần suất co giật chân cũng càng nhiều.
Hà Dĩ Phong không quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người khác, đặt lòng bàn tay ấm áp lên chân cô và xoa mạnh bắp chân cô.
Cho đến khi biểu hiện của Lê Nhật Linh không còn quá khó chịu thì anh lúc này mới dùng lực chậm lại, ngập ngừng hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”
Lê Nhật Linh muốn nói nhưng phát hiện tư thể giữa hai người quá mập mờ.
Tay của anh ta đến bây giờ vẫn đặt trên cảng chân của cô mà xoa bóp một cách vừa phải.
“Mấy năm trước, khi chị tôi mang thai lúc đó luôn bóc lột tôi, anh rể tôi quanh năm đều không ở bên cạnh nên chị tôi nhờ tôi chăm sóc chị đã quen rồi” Hà Dĩ Phong cười có chút ngượng ngùng: “Tôi rất giỏi đúng không, bao nhiêu người chuẩn bị làm cha cũng không có kỹ thuật như tôi”
“Chị Vi Nhiên phải không… Lê Nhật Linh rụt chân lại nhưng Hà Dĩ Phong vẫn không buông tay, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí.
“Nhìn không ra bản chất của chị ấy là một con hổ cái đúng không?” Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt của Lê Nhật Linh đã bình thường trở lại và không còn đau đớn nữa, lúc này anh ta mới từ từ buông chân của cô ra và ra sức giải thích: “Nhật Linh, em là vợ của Quân, tôi coi em như chị dâu của tôi nên mới đối xử với em tốt như vậy”
Chương 488: Không muốn cãi nhau với anh
Thấy biểu cảm của cô vẫn không tốt lắm, sau khi nghĩ một chút anh ta liền nói thêm một câu mở ra ranh giới: “Nếu không em cho rằng tôi sẽ quan tâm em sao?”
Câu nói của Hà Dĩ Phong khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhiên, không bao lâu nữa tôi sẽ không còn là vợ của anh ấy. Đến lúc đó, chúng ta có lẽ ngay cả là bạn bè cũng không phải Vì vậy anh cũng không cần phải đối xử với tôi tốt như vậy”
“Ý của em là gï?” Anh ta nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, đang nửa quỳ trên mặt đất vỗ võ rồi đứng dậy.
Lê Nhật Linh lâu lắm rồi không có người nào để dốc bầu tâm sự nên có một số chuyện một khi chạm đến thì không nhịn được mà muốn tuôn ra: “Sự tôn tại của Lâm Niệm Sơ, anh có biết không?”
Hà Dĩ Phong gật đầu: “Biết sơ sơ một chút, nhưng thực ra nghiêm khắc mà nói thì vấn là lỗi của tôi, Lâm Thùy Ngọc tôi cũng có ấn tượng Năm đó là tôi đã cá cược với Lâm Quân nên mới gây ra sự việc ngày hôm nay”
Sắc mặt của Lê Nhật Linh rất bình tĩnh, và không nhận ra sự thay đổi quá lớn trong cảm xúc, nhưng Hà Dĩ Phong vần rất nhạy cảm đã nhận ra, cô rất quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ, quan tâm vô cùng.
“Nếu như em và Quân thực sự yêu nhau thì hoàn toàn không cần phải làm khó dễ chính mình.
Ca phẫu thuật ghép tủy của Lâm Niệm Sơ đã được thực hiện và rất thành công. Rất nhanh là nửa năm nữa, nếu như ca cấy ghép không xuất hiện phản ứng bài xích thì có lẽ đã thành công †ám mươi phần trăm rồi.
Đợi đến khi cậu bé chữa khỏi thì Lâm Quân sẽ không giữ cậu bé lại. Đến lúc đó hai người có thể quên đi sự tồn tại của cậu bé mà tiếp tục sống cuộc sống của chính mình”
“Nhưng đó chỉ là nguyên do.”
Lâm Niệm Sơ, Lâm Thùy Ngọc, Hoàng Ánh…
Thậm chí là Lâm Quân, họ đều là những cái gai trong tìm cô.
Nếu như không thể rút nó ra thì cô vẫn sẽ tiếp tục chảy máu.
Cô muốn được giải thoát.
Hà Dĩ Phong hơi suy tư: “Nhưng, Lâm Quân sẽ không đồng ý ly hôn.”
Từ sau khi Lâm Quân rời khỏi Phong Linh Đàm liền hối hận, nhưng khi quay lại thì anh phát hiện Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đã đi ra ngoài.
Trong lòng anh rất khó chịu, anh không nói nặng lời với cô một câu mà chẳng qua chỉ lạnh mặt, bụng của cô đã to như vậy mà vẫn chạy ra ngoài với Lê Minh Nguyệt là đang muốn chứng tỏ sức mạnh của bản thân sao?
Lâm Quân lái xe không có mục đích tìm một vòng mà không thấy người đâu, anh định quay lại xem xem thì đúng lúc gặp cô ở cửa nhà.
Lê Nhật Linh xuống xe và một mình đi bộ về.
Lâm Quân vừa nhìn liền nhận ra đó là xe của Hà Dĩ Phong.
Trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.
Mới vừa ở trong bệnh viện nhìn thấy Hà Dĩ Phong, trong nháy mắt ra ngoài lại đi tìm Hà Dĩ Phong. Chính hành động của cô khiến cho anh không yên tâm, nhưng cô lại không nói trái phải cho rắng anh quá ích kỷ hẹp hòi.
Khuôn mặt Lâm Quân bình tĩnh, chặn đường đi của cô: “Lê Minh Nguyệt đâu? Sao em lại về một mình?”
Lê Nhật Linh cũng không nhìn anh rồi đi vòng qua người anh: “Chị Minh Nguyệt về bên Hà Dĩ Phong thu dọn đồ đạc, chị ấy còn rất nhiều hành lý ở chỗ Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong phải kết hôn nên giữa bọn họ nhất định phải nói rõ, nếu không sau này chỉ có thêm nhiều rắc rối hơn.”
Lý Thanh Lộ vừa nhìn thì biết không giống một người phụ nữ tốt, nếu như mơ hồ không rõ ràng như vậy thì sau khi Hà Dĩ Phong kết hôn chắc chắn người gặp không may chính là Lê Minh Nguyệt.
“Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong quá tệ.” Cô không nhịn được lại thở dài.
Người phụ nữ Lý Thanh Lộ đó so với Lê Minh Nguyệt thì kém hơn rất nhiều.
Câu nói nhẹ bâng quơ của cô khiến cho anh càng thêm khó chịu: “Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong có tốt hay nhìn trúng người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến em? Chồng của em là anh”
Lê Nhật Linh ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh đi vào thang máy.
Lâm Quân theo sau: “Bụng em bây giờ đã to như vậy rồi còn dám chạy lung tung một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Còn có một tháng nữa thì đến ngày dự sinh theo dự tính rồi, em có thể nghĩ đến đứa bé nhiều hơn không?”
Lê Nhật Linh bị câu nói của anh làm bật cười: “Khi anh bảo tôi phá thai thì anh có từng nghĩ đến đứa bé không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau” Anh cau mày, muốn tranh luận phải trái với cô.
Đến tầng chỉ định thì cửa thang máy dingdong mở ra.
Nhưng Lê Nhật Linh chỉ xua tay rồi bước ra ngoài: “Tôi không muốn cãi nhau với anh”
Chương 489: Thay giày cho cô
“Lê Nhật Linh” Sắc mặt Lâm Quân bình tính bước nhanh theo cô: “Anh là đang lo lắng cho em và đứa bé, thời điểm này em luôn bực bội quả thực ngang ngạnh không nói lý lẽ với anh”
Không nói lý lẽ?
Anh nói cô không nói lý lẽ.
Lê Nhật Linh cười lạnh lùng, cô có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại kìm nén nuốt xuống.
Cô không thể tức giận cũng không thể cãi nhau với anh, đứa bé bây giờ đã đủ lớn rồi, còn không đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, những đứa con của cô đều có thế cảm nhận được cảm xúc của cô.
Vì vậy cô không thể cãi nhau, không thể buồn bã, không để cho đứa bé bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không tốt của mình Lê Nhật Linh hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhẹ nhàng để trấn an bọn trẻ Khi cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy được hai bước thì nhìn thấy Hoàng Ánh nắm tay của Lâm Niệm Sơ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ chờ đợi điều gì đó.
Nhà ở Phong Linh Đàm, Lâm Quân đặc biệt sử dụng khóa vân tay, chỉ có vân tay của Lê Nhật Linh và anh mới có thể mở được, cho dù là Hoàng Ánh đi qua thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bởi vì Lâm Quân đã nói, đây là nhà của họ, chỉ thuộc về nhà của họ.
Bước chân của Lê Nhật Linh đành dừng lại và Lâm Quân cũng ngay lập tức đuổi kịp.
Anh duỗi cánh tay dài ra và ôm cô vào trong lòng: “Lê Nhật Linh, không nói rõ ràng thì em không được đi.”
Lê Nhật Linh giấy giụa một hồi nhưng cô.
không thoát ra được, đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ đến rồi.”
Lâm Quân lúc này mới nhướng mắt liếc nhìn, động tác trên tay anh vẫn không có chút nào buông lỏng.
Anh thay đổi tư thế và ôm Lê Nhật Linh trong vòng bảo vệ của mình, anh không bước tới và vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ.
Hoàng Ánh nắm tay Lâm Niệm Sơ và cảm thấy không hài lòng với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với con trai, bà ấy gọi: “Lâm Quân”
“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?” Lâm Quân nhíu mày.
Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Lâm nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có.
Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa.
Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua”
Hoàng Ánh nhìn bụng của Lê Nhật Linh, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Lâm Quân: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con”
Cô gái Lê Nhật Linh này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì.
Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình?
Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Lâm Quân sao?
Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Lâm Quân đối tay và giữ Lê Nhật Linh ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau.
Bụng Lê Nhật Linh bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu.
Cãi nhau thì cãi nhau, Lâm Quân vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày”
Lê Nhật Linh trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra.
Lâm Quân lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô.
Còn có một bên vắn chưa thay, Lâm Quân nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên”
Chương 490: Vết chân bẩn
Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng.
Lê Nhật Linh biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc.
nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên.
Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía.
Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ?
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Lê Nhật Linh rồi Nhưng Lâm Quân càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Lê Nhật Linh ở bên cạnh anh.
Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất.
Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Lâm Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng.
Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh”
Lâm Quân không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Lê Nhật Linh lại ưm một tiếng.
Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Lê Nhật Linh cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Lâm Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
Lê Nhật Linh dừng bước chân lại, cô đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Lâm Niệm Sơ đi qua, trên mặt sàn lưu lại từng dấu chân lờ mờ. Cô nghĩ, có lẽ bản thân Lâm Niệm Sơ không hề là sai điều gì, nhưng trong lòng của cô, sự tồn tại của cậu bé lại giống như cái gai.
Không cách nào xóa bỏ, chỉ có thể cất bỏ đi phần nào.
Lâm Quân nhìn ra được điểm khác thường của cô, dắt cô đi vào bên trong: “Chờ một lát tìm người qua đây lau là được.”
“Ừm’ Cô yên lặng gật đầu.
Những dấu chân trên sàn nhà có thể lau đi, nhưng Lâm Niệm Sơ không thể nào biến mất khỏi cuộc hôn nhân của cô được.
Hoàng Ánh vốn dĩ còn muốn để Lâm Quân và Lâm Niệm Sơ bồi dưỡng tình cảm, cho dù khả năng rất nhỏ nhưng bà ấy vẫn muốn thử.
Hoàng Ánh sờ đầu đứa cháu, âu yếm nói: “Niệm Sơ gọi cha đi”
Lâm Niệm Sơ sợ Lâm Quân, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, cẩn thận gọi: “Cha”
“Đây là cô Linh”
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Niệm Sơ nắm chặt lại, khi Hoàng Ánh còn cho rằng cậu bé không mở miệng gọi, thì cậu bé khẽ nhỏ giọng gọi: “Cô Linh…”
Hoàng Ánh thở phào một hơi, để Lê Nhật Linh nhìn cậu bé một lúc rồi lại kéo cháu trai vào trong phòng.
Lâm Quân có chút không yên tâm, dừng lại tại chỗ nhìn chằm chảm Lê Nhật Linh.
Hoàng Ánh nói: “Niệm Sơ mới có bao nhiêu tuổi, lẽ nào nó còn có thể làm gì cô ấy sao? Ở đây không phải con có một bảo mẫu tên là Minh Nguyệt sao, nếu như con thật sự không yên tâm thì để bảo mẫu đó trông chừng giúp là được”
“Minh Nguyệt không phải bảo mẫu, cô ấy là bạn của con” Lê Nhật Linh rất ghét cách gọi khinh thường này của Hoàng Ánh, cô cảm thấy nó giống như một sự sỉ nhục với Lê Minh Nguyệt.
Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh to gan như vậy, mặc dù không vui trong lòng nhưng cũng nhãn nhịn Bà ấy lạnh mặt lại, đi về phía phòng làm việc.
Xưng hô với người khác không lễ phép cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám cãi lại mình, đứa con dâu này thật sự càng ngày càng tệ hại Sau khi Lâm Quân bảo cô ngồi ở sô pha không cần để ý đến Lâm Niệm Sơ, mới đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng cách vách, trên giá chất đầy những cuốn sách dạy chăm sóc trẻ.
Hoàng Ánh thở dài, trong lòng nghĩ đứa con trai này cũng thật xấu xa.
Lạnh lùng không thèm để ý tới Lâm Niệm Sơ như thế nhưng quan tâm đến đứa bé trong bụng của Lê Nhật Linh như vậy.
Bình luận facebook