-
QUÁI VẬT KHÔNG TÊN
Ngày xửa ngày xưa, có một con quái vật không tên. Quái vật rất muốn có một cái tên, cho nên nó quyết định đi tìm một cái tên cho mình. Bởi vì thế giới rất rộng lớn, quái vật phân thân làm đôi và chia nhau ra hai ngả đường. Một con đi về phía Đông, một con đi về phía Tây.
Con quái vật đi về phía Đông tìm đến một ngôi làng nọ...
- Bác thợ rèn, hãy cho tôi cái tên của bác.
- Cái tên mà cũng đem cho được sao?
- Nếu bác cho tôi cái tên, tôi sẽ chui vào trong người bác, làm bác khỏe mạnh để tạ ơn.
- Có thật không, nếu ta mạnh thật, ta sẽ cho ngươi cái tên.
Quái vật bèn chui vào trong người bác thợ rèn. Quái vật biến thành người thợ rèn Otto. Otto trở thành người khoẻ mạnh nhất làng. Nhưng một ngày nọ....
- Xem tôi đi! Xem tôi đi! Con quái vật trong người tôi đã lớn lên như thế này rồi!
Rạo rạo, cộp cộp cộp, rôm rốp. Con quái vật đã nuốt sạch bác thợ rèn Thomas. Và nó lại trở thành con quái vật không tên.
Rồi nó đến xin ông thợ giày Hans cái tên... Rạo rạo, rôm rốp, nó biến trở lại thành con quái vật không tên.
Người thợ săn Thomas cũng vậy. Rạo rạo, rôm rốp. Vẫn là một con quái vật không tên.
Quái vật đi tới lâu đài. Nó gặp một hoàng tử nhỏ bé và yếu ớt, nhưng với một cái tên rất đẹp.
- Nếu bạn cho tôi cái tên của bạn, tôi sẽ làm cho bạn khoẻ mạnh.
- Nếu trị hết bệnh, làm cho tôi khoẻ mạnh, tôi sẽ tặng tên cho bạn.
Quái vật chui vào trong bụng cậu bé, cậu bé trở nên khoẻ mạnh phi thường. Cả vương quốc vô cùng vui mừng.
- Hoàng tử khoẻ lại rồi!
Quái vật rất thích cái tên của cậu bé, nó cũng thích cuộc sống trong lâu đài, nên dù đói nó vẫn cố gắng chịu đựng, không ăn cậu bé. Ngày qua ngày, bụng kêu ọc ọc mà nó vẫn gắng nhịn đói. Nó không muốn mất đi cái tên đẹp mà nó đã tìm kiếm. Nhưng, nó đói quá, nó chịu không nổi nữa...
"Xem tôi đây, xem tôi đây, con quái vật trong người tôi đã lớn thế này rồi!" - Cậu bé ăn sạch cả vua, quan, và người hầu. Rôm rốp, rạo rạo. Chẳng còn ai, cậu bé bỏ lại lâu đài và ra đi. Rồi một ngày cậu bé gặp lại con quái vật đi về phía Tây.
- Tôi có tên rồi, một cái tên vô cùng đẹp!
Con quái vật phía Tây lắc đầu nói: “Không. Tôi không cần tên, không có tên tôi vẫn thấy rất hạnh phúc. Bởi vì chúng ta vốn là quái vật không tên...”
Tức giận, cậu bé ăn luôn con quái vật đi về phía Tây.
Bây giờ, con quái vật đã có một cái tên thật đẹp. Nhưng chẳng còn ai để gọi tên nó nữa. Thật đáng tiếc, bởi vì Johan là một cái tên tuyệt vời...
(Cổ tích hiện đại của Emil Scherbe)
#Backturn
Con quái vật đi về phía Đông tìm đến một ngôi làng nọ...
- Bác thợ rèn, hãy cho tôi cái tên của bác.
- Cái tên mà cũng đem cho được sao?
- Nếu bác cho tôi cái tên, tôi sẽ chui vào trong người bác, làm bác khỏe mạnh để tạ ơn.
- Có thật không, nếu ta mạnh thật, ta sẽ cho ngươi cái tên.
Quái vật bèn chui vào trong người bác thợ rèn. Quái vật biến thành người thợ rèn Otto. Otto trở thành người khoẻ mạnh nhất làng. Nhưng một ngày nọ....
- Xem tôi đi! Xem tôi đi! Con quái vật trong người tôi đã lớn lên như thế này rồi!
Rạo rạo, cộp cộp cộp, rôm rốp. Con quái vật đã nuốt sạch bác thợ rèn Thomas. Và nó lại trở thành con quái vật không tên.
Rồi nó đến xin ông thợ giày Hans cái tên... Rạo rạo, rôm rốp, nó biến trở lại thành con quái vật không tên.
Người thợ săn Thomas cũng vậy. Rạo rạo, rôm rốp. Vẫn là một con quái vật không tên.
Quái vật đi tới lâu đài. Nó gặp một hoàng tử nhỏ bé và yếu ớt, nhưng với một cái tên rất đẹp.
- Nếu bạn cho tôi cái tên của bạn, tôi sẽ làm cho bạn khoẻ mạnh.
- Nếu trị hết bệnh, làm cho tôi khoẻ mạnh, tôi sẽ tặng tên cho bạn.
Quái vật chui vào trong bụng cậu bé, cậu bé trở nên khoẻ mạnh phi thường. Cả vương quốc vô cùng vui mừng.
- Hoàng tử khoẻ lại rồi!
Quái vật rất thích cái tên của cậu bé, nó cũng thích cuộc sống trong lâu đài, nên dù đói nó vẫn cố gắng chịu đựng, không ăn cậu bé. Ngày qua ngày, bụng kêu ọc ọc mà nó vẫn gắng nhịn đói. Nó không muốn mất đi cái tên đẹp mà nó đã tìm kiếm. Nhưng, nó đói quá, nó chịu không nổi nữa...
"Xem tôi đây, xem tôi đây, con quái vật trong người tôi đã lớn thế này rồi!" - Cậu bé ăn sạch cả vua, quan, và người hầu. Rôm rốp, rạo rạo. Chẳng còn ai, cậu bé bỏ lại lâu đài và ra đi. Rồi một ngày cậu bé gặp lại con quái vật đi về phía Tây.
- Tôi có tên rồi, một cái tên vô cùng đẹp!
Con quái vật phía Tây lắc đầu nói: “Không. Tôi không cần tên, không có tên tôi vẫn thấy rất hạnh phúc. Bởi vì chúng ta vốn là quái vật không tên...”
Tức giận, cậu bé ăn luôn con quái vật đi về phía Tây.
Bây giờ, con quái vật đã có một cái tên thật đẹp. Nhưng chẳng còn ai để gọi tên nó nữa. Thật đáng tiếc, bởi vì Johan là một cái tên tuyệt vời...
(Cổ tích hiện đại của Emil Scherbe)
#Backturn
Bình luận facebook