• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (128 Viewers)

  • Chương 1092-1097

Bùi Doanh mỉm cười nhìn Hàn Nhã Thanh đang sửng sốt, nghe Hàn Nhã Thanh nói xong, ánh mắt cô đột nhiên lóe sáng lên, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Hàn Nhã Thanh nói không cần phải phiền phức như vậy là có ý gì?” Trình Nhu Nhu đương nhiên cũng nghe được lời của Hàn Nhã Thanh, vốn dĩ cô đã rất lo lắng, bây giờ cô lại càng lo lắng và sợ hãi.

“Trước tiên đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ không sao.” Bùi Doanh không biết Hàn Nhã Thanh muốn làm gì, Bùi Doanh biết bản thân không được hoảng sợ vào lúc này.

“Không cần phải phiền phức như vậy, Thanh Thanh, cô có cách nào tốt hơn không?” Mộ Dung Tri hai mắt sáng lên, anh ta cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, bởi vì anh ta biết thời gian càng lâu càng dễ xảy ra sơ suất.

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh vốn định đợi người đàn ông kia dùng hết thủ đoạn, sau đó cô lại phản kích một thể.

Bây giờ có vẻ như người đàn ông nàycũng chỉ có những thủ đoạn này, hơn nữa bây giờ có cảnh sát ở đây, mọi việc càng dễ dàng xử lí hơn.

“Anh mở video lên, chiếu trên màn hình lớn.” Hàn Nhã Thanh không giải thích quá nhiều, hơn nữa lúc này lời nói của Hàn Nhã Thanh khiến mọi người sửng sốt.

Đó là video của chính Hàn Nhã Thanh, trong video có một số hình ảnh gây phản cảm, chính Hàn Nhã Thanh lại yêu cầu chiếu lên màn hình lớn.

Nhưng Mộ Dung Tri không chút do dự, lập tức đem điện thoại di động vừa giao cho cảnh sát ra, sau đó bảo người kết nối với màn hình lớn, rất nhanh sau video đã phát trên màn hình lớn.

Đầu video Hàn Nhã Thanh đang nằm trên giường ngủ, lúc này quần áo trên người cô vẫn chỉnh tề, không có gì không ổn.
Loading...

"Đoạn đầu video là sự thật. Đó là lần tôi ở khách sạn Hoàn Vũ năm năm trước, nhưng tôi không biết tại sao lại bị người khác quay lén." Hàn Nhã Thanh thản nhiên bước tới, cầm điều khiển máy chiếu trên tay, tùy ý đưa ra lời giải thích.

Thật ra cho dù Hàn Nhã Thanh không giải thích, lúc này mọi người đều có thể thấy rõ ràng, vừa rồi người đàn ông kia lén lút đưa điện thoại cho mọi người xem, mọi người cũng không xem kỹ càng hay rõ ràng.

Nhưng bây giờ chiếu lên màn hình lớn, hình ảnh cực kì rõ nét, hơn nữa hình ảnh được phóng to, có thể nhìn rõ nhiều chi tiết.

Giờ phút này, trong đoạn video chiếu trên màn hình lớn mọi người đều có thể thấy Hàn Nhã Thanh đang ngủ, cho nên những cảnh quay lén mà cô nói rất có sức thuyết phục.

Không lâu sau, Hàn Nhã Thanh tỉnh lại, trong video có thêm một người đàn ông, sau đó người đàn ông đè cô xuống giường.

Phần tiếp theo của đoạn video, không có phía chính diện của người phụ nữ, chỉ có phía sau lưng, tất nhiên, phần lưng của người phụ nữ hoàn toàn bị lộ ra ngoài.

Không bao lâu sau khi video bắt đầu, Hàn Nhã Thanh ấn vào điều khiển từ xa trong tay trước khi hai người trên màn ảnh vào chủ đề chính.

Bây giờ trên màn hình lớn phóng to lưng của người phụ nữ, hoàn toàn lộ ra bóng lưng, có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể nói là nhìn cái là thấy ngay.

Hơn nữa hình ảnh trên màn hình lớn cũng rất rõ ràng, có thể thấy rõ một số nốt ruồi nhỏ trên lưng của người phụ nữ, đến cả những nốt mụn thịt nhỏ trên lưng.

"Cô Hàn có ý gì? Để chúng tôi xem lưng có ý gì?" Có người không nhịn nổi đặt câu hỏi.

Bùi Doanh cũng không biết ý định của Hàn Nhã Thanh, nhưng cô nhận ra rằng điều tiếp theo có thể không phải là những gì mình muốn thấy.

Cô biết khả năng của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh không thể làm chuyện vô nghĩa, Hàn Nhã Thanh đã dám làm như vậy, phải có đủ bằng chứng để chứng minh người phụ nữ trong video không phải là cô.

"Tôi nhớ rằng trên lưng Thanh Thanh có một vết bớt hình lưỡi liềm. Nó có từ khi còn nhỏ, ngay dưới cột sống cổ, nhưng trong video, người phụ nữ này không có vết bớt trên lưng." Bà Ngụy lập tức hiểu ra ý của Hàn Nhã Thanh. Hơn nữa nói ra, bà ta có thể nói đặc điểm này của cô, điều này đủ để chứng minh sự thân thiết giữa hai người.

“Nếu là như vậy, mọi chuyện đơn giản rồi.” Cảnh sát nghe được lời nói của bà Ngụy, đương nhiên hiểu được ý đồ của Hàn Nhã Thanh, cảnh sát xử lí vụ án dựa vào bằng chứng, đương nhiên cũng phải có hiệu suất, đặc biệt đây là yến tiệc nhà họ Ngụy, càng sớm giải quyết xong vụ án càng tốt.

"Cô Hàn, cô có tiện không nếu ..." Cảnh sát đương nhiên nhìn ra Ngụy phu nhân rất coi trọng Hàn Nhã Thanh, vì vậy anh ta cũng rất lịch sự khi nói chuyện với cô.

Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu ý cảnh sát, không đợi cảnh sát nói xong, cô gật đầu, sau đó vén mái tóc dài sau lưng lên, vết bớt cũng không ở dưới quá, nó ở ngay dưới cổ, vén tóc lên có thể nhìn thấy.

Đó là một vết bớt màu đỏ, như bà Ngụy vừa nói, đúng là có hình lưỡi liềm, hình dáng rất đẹp, cộng thêm màu đỏ thẫm như máu, tổng thể vết bớt trông đẹp một cách quyến rũ,

Vết bớt có màu rất đậm, hơn nữa còn có màu đỏ như máu, nên vô cùng bắt mắt và rõ ràng.

Những người đứng ở phía sau ở xa xa kia vẫn có thể nhìn rõ mồn một.


Trong đoạn video mà người đàn ông cho mọi người xem, hầu hết chỉ nhìn thấy lưng của người phụ nữ, nhưng hoàn toàn không có vết bớt nào trên lưng của người phụ nữ trong video, toàn bộ hình ảnh đoạn video đều không có.

Trong một số hình ảnh trong video, thậm chí có thể thấy rõ những nốt mụn nhỏ màu đỏ trên lưng của một người phụ nữ, nếu có một vết bớt trên lưng của một người phụ nữ thì không thể không nhìn thấy.

Mọi người đã nhìn thấy lại khung hình đóng băng trong video. Toàn bộ khung hình chỉ là tấm lưng phóng to của một người phụ nữ. Không có gì ở phần dưới của lưng và cổ của người phụ nữ. Đây là sự thật có thể thấy rõ trong nháy mắt.

"Vì vậy, người phụ nữ trong đoạn video này không phải là Hàn Nhã Thanh, mà là ở giữa bị tráo đổi?"

"Chắc là vậy, sau lưng Hàn Nhã Thanh có một vết bớt quá rõ ràng, nhưng người phụ nữ trong video lại không có."

"Thì ra là người đàn ông kia thật sự vu oan cho cô Hàn."

"Thật quá đáng ghét, sao có thể vu oan danh tiếng của một người phụ nữ đến như vậy, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Cô có thù hận gì với cô Nhã, lại làm ra chuyện như vậy."

Lúc này là trong bữa tiệc của nhà Ngụy, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng bà Ngụy và Mộ Dung Tri đang bảo vệ Hàn Nhã Thanh, bây giờ chứng minh được đoạn video đó là giả mọi người đương nhiên phải lên tiếng bênh vực cô, bọn họ muốn giành được thiện cảm trước mặt bà Ngụy.

"Không, không, không phải như vậy. Trên lưng của Hàn Nhã Thanh chắc chắn là hình xăm, sau này mới xăm lên." Khi người đàn ông nghe cuộc thảo luận của mọi người, sắc mặt thay đổi rõ ràng, trong lòng anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai đoạn video này là giả.

Bởi vì phần ở phía sau của video được quay vào ngày hôm qua, anh ta là một trong các đương sự, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết rằng nữ chính không phải là Hàn Nhã Thanh.

Nhưng đây là nhiệm vụ người trong Quỷ Vực Chi Thành giao cho anh ta, không thể cứ thất bại như vậy được.

"Vết bớt khác biệt hoàn toàn với hình xăm, hơn nữa vết bớt trên người cô Hàn rất đặc biệt. Màu đỏ thẫm này như muốn rỉ ra máu. Toàn bộ vết bớt nằm hoàn toàn bên trong da, nhìn từ bên ngoài không thấy dấu vết gì, hình xăm không thể làm được. ” Viên cảnh sát liếc nhìn người đàn ông khốn khổ rồi chặn lại nghi ngờ của anh ta.

Trên thực tế, mọi người đều đã nhận thấy điều này, cùng với minh chứng của cảnh sát lúc này, mọi người tự nhiên càng tin tưởng, lời nói của người đàn ông càng không đáng tin.

Bùi Doanh lúc này nghiến răng nghiến lợi căm hận, chưa từng nghĩ Hàn Nhã Thanh lại có một vết bớt trên lưng như vậy, tại sao lần trước ở khách sạn lại không phát hiện ra?

Nếu như lần trước ở khách sạn cô ta phát hiện ra vết bớt của Hàn Nhã Thanh, lần này nhất định sẽ khiến Hàn Nhã Thanh trăm cái miệng cũng không chối cãi được.

Thật đáng tiếc.

"Anh vu khống cô Hàn trong bữa tiệc của nhà họ Ngụy, họ đã báo cảnh sát rồi, mời cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến." Trong trường hợp này, ai có mắt đều sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Cảnh sát đương nhiên rõ hơn.

"Tôi không vu khống cô ta. Cô ta thực sự đã ở bên tôi. Chúng tôi còn có một đứa con gái. Tôi có giấy kiểm tra quan hệ cha con để chứng minh điều đó". Người đàn ông không ngờ rằng đoạn video trong tay mình lại được chứng minh là giả trước bàn dân thiên hạ, cho dù vậy vẫn cố giãy giụa.

"Về đứa con mà anh nhắc tới..." Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi rũ xuống, nhìn đứa trẻ vẫn đang nắm chặt lấy góc áo của mình, đứa trẻ này trông rất đáng thương, có một người cha như vậy có thể không có mẹ ở bên cạnh chăm sóc.
Nhưng đứa trẻ không phải của cô, không thể để cô mang tiếng vô duyên vô cớ vì thương hại đứa trẻ này.

"Ông cụ Dương và bà Dương mới vỡ lẽ ra rằng tôi không thể sinh con một thời gian trước. Bác sĩ Trác Hiểu Lam đã đích thân kiểm tra và cấp giấy chứng nhận. Nếu còn có bất kỳ câu hỏi nào, có thể hỏi bác sĩ Trác." Hàn Nhã Thanh vẫn muốn đánh nhanh thắng nhanh, không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn đến yến tiệc của nhà Ngụy.

Vì vậy, cô ấy chỉ đơn giản là lợi dụng việc bà Dương và ông cụ Dương một thời gian trước, và cố tình lôi Trác Hiểu Lam ra.

Trác Hiểu Lam không chỉ vô cùng nổi tiếng ở thành phố A, cô ta ở Cẩm Thành còn nổi tiếng hơn, giấy chứng nhận mà cô ta cấp hoàn toàn có sức thuyết phục.

Sự việc đó ban đầu là do ông cụ Dương và bà Dương gây ra, hơn nữa cho tới bây giờ hai người họ vẫn không ngừng đả kích cô về chuyện này, nên Hàn Nhã Thanh không có gì không thể nhắc đến.

Về việc vì sao ông cụ Dương và bà Dương lại biết chuyện cô không thể sinh con, mặc dù Hàn Nhã Thanh chưa kiểm tra, nhưng không khó đoán được rằng chuyện này chắc chắn là tin tức do Trác Hiểu lam để lộ, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng đã hỏi ý kiến của cô ta về chuyện của cô.

Lúc đầu là chính Dương Tầm Chiêu tự mình hỏi Trác Hiểu Lam, nếu đã vậy, chứng tỏ là Dương Tầm Chiêu tin tưởng cô ta, nhưng Hàn Nhã Thanh không hiểu tại sao cô ta lại nói ra kết quả với ông cụ Dương và bà Dương?

Hàn Nhã Thanh không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Trác Hiểu Lam dù sao cũng là người mà Dương Tầm Chiêu tin tưởng, còn là chị gái của cậu hai Trác, hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Hàn Nhã Thanh cũng không đi điều tra thêm.

Mộ Dung Tri nghe xong lời của Hàn Nhã Thanh, trừng mắt nhìn cô, đương nhiên, Mộ Dung Tri cũng biết sở dĩ Hàn Nhã Thanh làm vậy là vì không muốn làm cho mọi chuyện trở nên đi quá xa, quá khó xử trong bữa tiệc của nhà họ Ngụy.

Mộ Dung Tri thầm thở dài một hơi, không nói gì.

Khi bà Ngụy nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi thoáng nhúc nhích vài cái, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.
Loading...


"Đúng vậy, cô Hàn không thể sinh con. Bà Dương và ông cụ Dương đã làm ầm ĩ lên, rất nhiều người đều biết chuyện. Cô Nhã bây giờ nói giấy chứng nhận Trác Hiểu Lam đưa chắc chắn không nhầm lẫn, nếu cô Nhã đã không thể sinh con, đứa trẻ này không phải của cô ấy.”

"Đúng, chắc chắn không phải của cô ấy. Có vẻ như xét nghiệm quan hệ cha con mà người đàn ông kia đưa ra chắc chắn là giả, chẳng qua chỉ là một tờ giấy, muốn làm giả rất dễ. Anh ta thậm chí có thể làm giả video, huống chi là một mảnh giấy. "

Tuy rằng những tiểu thư quý bà nổi tiếng kia thích xem náo nhiệt cùng chuyện phiếm, nhưng lúc này, chuyện này đã quá rõ ràng, thái độ của bà Ngụy và Mộ Dung Tri rõ ràng như vậy. Cảnh sát đã chứng minh, tự khắc chẳng ai dám nói năng bừa bãi nữa.

Người đàn ông khốn khổ mấp máy miệng suy nghĩ hồi lâu nhưng không nói ra được lời biện minh nào, anh ta biết rất rõ những gì mình nói ra lúc này là vô ích, bởi vì không ai tin..

“Dẫn người trở về.” Lúc này cảnh sát phát ra mệnh lệnh, sai người đưa anh ta trở về.

"Anh cảnh sát, tôi nghi ngờ rằng chuyện này có người chỉ đạo phía sau, tôi hy vọng ..." Mộ Dung Tri không muốn dừng lại ở đó, anh biết rất rõ người đàn ông này không phải mấu chốt, bắt giữ người đàn ông này không thể giải quyết vấn đề. Người đàn ông này chắc chắn là làm theo lệnh người khác, anh phải tìm ra người phía sau.

“Dung Tri, cứ vậy trước đi.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lắc đầu với Mộ Dung Tri. Thứ nhất, cô không muốn gây chuyện khó xử trên yến tiệc.

Nếu Mộ Dung Tri điều tra chi tiết, rất có thể sẽ liên quan đến rất nhiều người, dù gì chuyện này là do Bùi Doanh lên kế hoạch và sắp xếp bởi những người Qủy Vực Chi Thành, muốn tìm chứng cứ để chứng minh điều đó là do Bùi Doanh làm chẳng phải chuyện đơn giản, vì vậy để điều tra kỹ lưỡng, cần loại trừ từng người một.

Yến tiệc có nhiều người như vậy, nếu kiểm tra từng người từng người một, không biết phải đến lúc nào, khi đó không những bữa tiệc bị hủy hoại, chỉ sợ sẽ khiến mọi người không hài lòng.

Mộ Dung Tri vừa mới tiếp quản Ngụy Khang, Hàn Nhã Thanh không thể gây rắc rối không cần thiết cho anh.

Thứ hai, Hàn Nhã Thanh biết rằng vấn đề này phải liên quan đến Qủy Vực Chi Thành. Cô đã biết cách họ đối phó với cô và nhà họ Đường. Hàn Nhã Thanh không muốn nhà họ Ngụy dính líu đến trong âm mưu này.

“Thanh Thanh, cô đừng lo lắng.” Mộ Dung Tri hơi nhíu mày, anh ta đương nhiên hiểu được ý đồ của Hàn Nhã Thanh, nhưng trong bữa tiệc của nhà họ Ngụy, làm sao có thể để cho Thanh Thanh bị ức hiếp.

“Tôi biết người đó là ai, hơn nữa tôi cũng biết thân phận của cô ta, chuyện này không cần điều tra, tôi sẽ tự mình xử lý.” Hàn Nhã Thanh thì thào khi tiến đến bên cạnh Mộ Dung Tri.

“Hửm?” Mộ Dung Tri khó hiểu nhìn nàng: “Ý của cô là?

“Bùi Doanh, chị gái của Bùi Dật Duy .” Giọng của Hàn Nhã Thanh càng trầm hơn, nhưng Mộ Dung Tri lại nghe rõ ràng.

Mộ Dung Tri sắc mặt hơi thay đổi, một đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong tình huống này, Mộ Dung Tri không thể hỏi cái gì, nhưng kinh ngạc giữa biểu hiện của anh ta không thể rõ ràng hơn.

Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật đầu với anh: "Vậy nên để tôi tự xử lý."

Khi Hàn Nhã Thanh bắt gặp ánh mắt hung ác của Bùi Doanh, cô nhận ra cô ta chính là người phụ nữ đã hãm hại mình trong khách sạn 5 năm trước, khi đó, cô ta đã sử dụng máy thay đổi giọng nói và Hàn Nhã Thanh không thể nghe thấy giọng nói.

Nhưng trong lúc nói chuyện tại yến tiệc, Bùi Doanh không biết Hàn Nhã Thanh nhận ra mình nên đã dùng giọng nói thật, Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng của cô ta ngay lúc đó.

Giọng nói đó mà Hàn Nhã Thanh đã nghe thấy ngoài cửa Bùi Dật Duy, chính là đêm mưa gió đó, cô đến tìm Bùi Dật Duy, sau đó nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ ở bên ngoài.



Cũng lúc đó, Hàn Nhã Thanh mới biết Bùi Dật Duy cố tình tiếp cận cô, Bùi Dật Duy thực sự không thích cô, mà chỉ là để trả thù.

Khi đó, Bùi Doanh đã nói rất rõ ràng về việc này.

Nhưng lúc đó cô hoàn toàn không tin, cô gõ mạnh vào cửa gọi Bùi Dật Duy để giải thích rõ ràng nhưng Bùi Dật Duy không hề mở cửa, sau đó cô gọi điện nhưng không hề bắt máy, cô gửi tin nhắn cho Bùi Dật Duy không trả lời, phải đến vài ngày sau, Bùi Dật Duy gửi lại cho cô một tin nhắn, bảo cô quên anh ta đi.

Đó là chuyện của 6 năm trước, đã lâu như vậy rồi, cô ấy đã buông tay, đã quên đi, lần trước cô ấy cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện với Bùi Dật Duy.

Cô vốn tưởng rằng giữa cô và Bùi Dật Duy sẽ không còn quan hệ gì nữa, bây giờ cô đã chọn Dương Tầm Chiêu, có hai đứa bé với anh, cô đã không nghĩ tới chuyện trước đây nữa rồi.

Cô đã không có cảm tình với Bùi Dật Duy từ lâu, sau những gì xảy ra lần trước, cô và anh ta có thể sẽ không có bất kỳ liên lạc nào trong tương lai.

Suy cho cùng, những gì Bùi Dật Duy làm lần trước là quá cực đoan, mà người đàn ông của cô lại hay ghen, cô không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Nhưng vấn đề của Bùi Doanh phải được giải quyết.

“Được rồi.” Lần này Mộ Dung Tri không cố chấp nữa, Mộ Dung Tri đã biết hết chuyện của Hàn Nhã Thanh, đương nhiên cũng biết về Bùi Dật Duy.

Nếu không phải Hàn Nhã Thanh ngăn cản, Mộ Dung Tri muốn đánh anh ta một trận nhớ đời.

“Đừng đi tìm Bùi Dật Duy, cô nên nói chuyện với Dương Tầm Chiêu trước.” Mộ Dung Tri suy nghĩ một chút, trong lòng tỏ vẻ rất bất an, anh biết Thanh Thanh từ trước đến nay rất chậm chạp trong vấn đề tình cảm, bây giờ Thanh Thanh rốt cục đã ở bên Dương Tầm Chiêu, tình yêu đã yêu, anh không muốn Thanh và Dương Tầm Chiêu có hiểu lầm vì Bùi Dật Duy.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Hàn Nhã Thanh cười nói, vừa rồi Mộ Dung Tri đã gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu.

Lần này đã bảo vệ Dương Tầm Chiêu.

Bây giờ có vẻ như Dương Tầm Chiêu đã được Mộ Dung Tri nhìn nhận.

"Chỉ là biết rằng vẫn không đủ, chuyện này cô cứ giao cho Dương Tầm Chiêu đi. Nên để người đàn ông đứng ra xử lí." Mộ Dung Tri vẫn không nhịn được lại khuyên nhủ.

“Được, được rồi, tôi sẽ nghe lời anh.”Hàn Nhã Thanh gật đầu liên tục, cô cảm thấy Mộ Dung Tri nói đúng, chuyện này đã giải thích trước với Dương Tầm Chiêu, để anh không ghen nữa.

Lúc này, cậu ba Dương dường như không có thời gian để ghen tuông ở thành phố A. Sau khi rời khỏi nhà họ Đường ngày hôm đó, anh liên tục nhờ người kiểm tra mọi thứ về Đường Minh Hạo, càng kiểm tra lại càng phát hiện ra những điều kỳ lạ.

Không, vô cùng kì lạ.

Anh nhìn thấy một số thông tin về Đường Minh Hạo mà Cố Ngũ đã cung cấp, đôi mắt nheo lại từng chút một ...
Trên tài liệu mà Cố Ngũ gửi tới không có nhiều thông tin hữu dụng, thậm chí ngay đến cả tuổi và thân phận của Đường Minh Hạo cũng không có, chứ đừng nói đến ảnh chụp chân dung.

Có thể nói, những thứ Cố Ngũ gửi cho anh chẳng khác một tờ giấy trắng là mấy.

Anh biết rất rõ năng lực của Cố Ngũ. Hiếm khi có chuyện mà Cố Ngũ không điều tra ra được. Nhưng hiện giờ, Cố Ngũ đã điều tra suốt hai ngày rồi vậy mà chỉ có thể giao cho anh những thứ này. Hơn nữa còn không có tài liệu nào hữu dụng cả!

Đường Minh Hạo đó rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể che giấu tốt như vậy?

Ngay đến cả Cố Ngũ cũng không điều tra ra?

Dương Tầm Chiêu hơi nheo mắt, trong đôi mắt ẩn chứa tia lạnh lẽo. Anh lấy điện thoại, gọi thẳng cho Cố Ngũ.

“Đại ca…” Vốn dĩ Cố Ngũ không điều tra được bất cứ manh mối nào nên cảm thấy hơi áy náy. Vì thế, anh ta chỉ có thể gửi tài liệu cho Dương Tầm Chiêu chứ không gọi điện thoại cho anh. Nào ngờ Dương Tầm Chiêu lại gọi điện thoại đến.

“Chuyện gì thế?” Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại tới nhưng lại không trách cứ Cố Ngũ mà chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao với năng lực của Cố Ngũ mà điều tra suốt hai ngày trời lại không thu được bất cứ tài liệu có ích nào?

Chuyện này rõ ràng không bình thường!

“Đại ca, chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Em đã điều tra hai ngày nhưng lại không tra ra được bất cứ thông tin gì hữu ích. Hai ngày nay em cũng không bỏ bê một chút nào cả. Vả lại em cũng đã dùng mọi mối quan hệ và mọi cách nhưng vẫn không có tác dụng.” Cố Ngũ vội vàng bày tỏ rõ thái độ: “Đại ca, em thật sự đã cố gắng rồi. Không phải, em đã cố gắng hết sức rồi.”

Cố Ngũ cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, anh ta cũng rất khổ sở, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bản thân mình thất bại như vậy.

Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày. Vốn dĩ trong lòng anh đã nghi ngờ, lúc này sau khi nghe thấy lời nói của Cố Ngũ, anh càng nghi ngờ hơn: “Rốt cuộc là vấn đề gì?”

Không tra được chắc chắn là có lý do. Làm sao mà một người còn sống sờ sờ ở đó mà lại không tra ra được bất cứ thông tin nào liên quan? Chắc chắn là có người cố ý che giấu.
Loading...


“Đã điều tra ra ai giở trò chưa?” Hiện giờ, Dương Tầm Chiêu rất muốn biết người đang cố ý che giấu thông tin và tài liệu về Đường Minh Hạo là ai?

“Đại ca, chuyện này hơi phức tạp. Hơn nữa, em cảm thấy có một chỗ hơi rối rắm. Hiện giờ em vẫn đang điều tra, nhưng chưa thể chắc chắn được, do đó vẫn chưa báo cáo lại với anh.” Khi nhắc đến chuyện này, giọng nói của Cố Ngũ bỗng hơi kỳ lạ.

“Nói trọng điểm.” Dương Tầm Chiêu lại nheo mắt lần nữa, sợ rằng chuyện này còn khó giải quyết hơn những gì anh nghĩ.

“Đường Bách Khiêm nhất định đã nhúng tay vào chuyện này.” Cố Ngũ thấy Dương Tầm Chiêu gặng hỏi đến cùng thì cũng không giấu giếm nữa. Chỉ là khi nhắc đến Đường Bách Khiêm, giọng nói của Cố Ngũ lộ rõ vài phần cẩn thận. Đường Bách Khiêm từng là tình địch số một của đại ca. Năm đó, vì chị dâu mà đại ca đã khiến Đường Bách Khiêm phải sống khổ sở một thời gian dài ở thành phố A.

“Đường Bách Khiêm che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo?” Dương Tầm Chiêu hơi cau mày, có thể thấy rõ anh rất bất ngờ về chuyện này.

Năm đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hàn Nhã Thanh đã gọi tên Đường Minh Hạo. Khi đó, anh cũng tìm ra số điện thoại của Đường Minh Hạo trong máy điện thoại của Hàn Nhã Thanh, sau đó gọi đi. Nhưng người nghe máy lại là Đường Bách Khiêm, do đó Đường Bách Khiêm chắc chắn quen biết người tên Đường Minh Hạo.

Vốn dĩ anh còn nghi ngờ Đường Minh Hạo và Đường Bách Khiêm có khả năng là cùng một người. Nhưng về sau, thái độ của Hàn Nhã Thanh đối với Đường Bách Khiêm đã chứng minh rõ ràng, cô chỉ coi Đường Bách Khiêm là đàn anh chứ không hề có tình cảm đặc biệt nào với anh ta.

Hơn nữa, sau khi Hàn Nhã Thanh biết những chuyện Đường Bách Khiêm làm với mình, cô đã chủ động chọn cách duy trì khoảng cách với anh ta.

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại nhớ mãi không quên người tên Đường Minh Hạo đó.

Vì thế Đường Bách Khiêm và Đường Minh Hạo chắc chắn là hai người khác nhau.

Đường Bách Khiêm và Đường Minh Hạo không phải là cùng một người nhưng chắc chắn có quen biết nhau. Hơn nữa Đường Bách Khiêm còn che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo?

Đường Bách Khiêm cũng thích Hàn Nhã Thanh, theo lý mà nói, Đường Minh Hạo phải là tình địch của anh ta mới đúng?

Ham muốn kiểm soát của Đường Bách Khiêm đối với Hàn Nhã Thanh mãnh liệt như vậy, anh ta còn tàn nhẫn giam giữ Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh mình. Hơn nữa để giữ lại Hàn Nhã Thanh, anh ta thậm chí còn ngăn cản cô về nhà họ Đường.

Như vậy, sao Đường Bách Khiêm có thể giúp tình địch của mình cơ chứ?

Do đó điểm này thật sự khiến Dương Tầm Chiêu bất ngờ.

“Đúng vậy. Đường Bách Khiêm đã bỏ ra không ít công sức cho chuyện này. Chúng ta không tra ra được Đường Minh Hạo thì một nửa là công lao Đường Bách Khiêm.” Phía bên kia đầu dây, Cố Ngũ âm thầm thở dài một hơi. Nghe qua thì có vẻ anh ta vẫn hơi do dự, rõ ràng có cảm giác muốn nói lại thôi.

“Còn gì nữa không?” Thần sắc của Dương Tầm Chiêu trở nên nặng nề. Anh là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý của Cố Ngũ. Một nửa là công lao của Đường Bách Khiêm, vậy một nửa còn lại thì sao?

Một nửa còn lại là công lao của ai?

Còn ai có bản lĩnh che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo?

“Còn có…” Bị ngăn cách bởi điện thoại, lúc này Cố Ngũ hơi căng thẳng. Anh ta sợ những lời tiếp theo sẽ khiến đại ca tức giận. Do đó anh ta thật sự không dám nói.

“Nói.” Nghe thấy Cố Ngũ đang nói được một nửa thì dừng lại, trong mắt Dương Tầm Chiêu bỗng hiện lên vài cảm xúc phức tạp. Dương Tầm Chiêu cảm thấy chuyện này có thể còn phức tạp hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.

“Còn có chị dâu.” Cố Ngũ âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn nói ra. Nếu đại ca đã hỏi thì anh ta đương nhiên không thể giấu giếm. Hơn nữa, có muốn giấu cũng không được.

Sớm muộn gì đại ca cũng biết chuyện này.

Dương Tầm Chiêu ngẩn người, thần sắc hơi thay đổi. Anh mím chặt môi, nhất thời không nói được gì.



“Đại cả, em cũng vừa mới điều tra ra chuyện này. Chị dâu làm vậy có thể là có lý do bất đắc dĩ nào đó.” Cố Ngũ không nghe thấy tiếng của Dương Tầm Chiêu thì hơi sốt ruột cũng hơi lo lắng, muốn xoa dịu bầu không khí một chút.

“Lý do bất đắc dĩ ư? Là lý do gì?” Lời này của cậu ba Dương rõ ràng mang theo tia kiềm nén, lý do bất đắc dĩ ư?

Cô có thể có lý do bất đắc dĩ gì chứ?

Lý do gì có thể khiến cô sẵn sàng che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo?

Cô bằng lòng che giấu thân phận cho một người đàn ông?

“Cái này, em vẫn chưa tra ra.” Phía đầu dây bên kia, Cố Ngũ đưa tay lên khẽ lau mồ hôi trên trán. May mà anh ta biết trước, không đích thân đến báo cáo mọi chuyện cho đại ca. Nếu lúc này anh ta đang đứng trước mặt đại ca, nói không chừng đại ca sẽ trút giận lên người anh ta mất!

Thông qua điện thoại, anh ta có thể cảm nhận được đại ca giống như sắp ăn thịt người đến nơi rồi.

“Đại ca, anh phải tin tưởng chị dâu, trong lòng chị dâu có anh.” Cố Ngũ suy nghĩ, vẫn quyết định khuyên nhủ đại ca nhà mình một chút. Dù sao bây giờ hai người họ bị ngăn cách bởi hai chiếc điện thoại, đại ca cũng không thể làm gì được anh ta cả.

Dương Tầm Chiêu không nói gì, dường như chỉ cười lạnh một tiếng. Anh không muốn trong lòng cô có anh, mà anh muốn trong lòng cô chỉ có duy nhất mình anh.

Nhưng mà bây giờ, vị trí của Đường Minh Hạo trong lòng cô rõ ràng đã vượt qua anh.

Anh quả thật không nhịn được, tuyệt đối không thể nhịn được!

“Tiếp tục điều tra.” Dương Tầm Chiêu nghiến răng nghiến lợi, giọng nói phát ra khiến người ta sởn tóc gáy.

“Đại ca, em sẽ tiếp tục điều tra.” Cách một đường dây điện thoại, Cố Ngũ nghe thấy giọng nói của anh, bèn cảm thấy cả người phát run. Trong tình huống này, Cố Ngũ cũng không dám nói năng lung tung.

Cố Ngũ nói xong, đang định cúp điện thoại thì đúng lúc này, anh ta lại nhận được một bản tài liệu do cấp dưới đưa tới. Cố Ngũ nhìn thoáng qua, sắc mặt rõ ràng thay đổi. Anh ta do dự một lát, cuối cùng vẫn cứng ngắc nói: “Đại cả, còn có một chuyện em cần phải báo cáo với anh.”

“Còn chuyện gì?” Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, nghe thấy giọng điệu này của Cố Ngũ, anh lập tức biết rằng đó không phải là tin tốt.

Nhưng mà hôm nay anh cũng đã nghe quá nhiều tin xấu rồi, Dương Tầm Chiêu cảm thấy thông tin này dù có không tốt đến đâu thì cũng không bằng chuyện Hàn Nhã Thanh che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo.

“Đại ca, về chuyện che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo, nhà họ Đường cũng có công.” Cố Ngũ nhìn lại tài liệu trong tay một lần nữa. Sau khi xác định mình không nhìn nhầm, anh ta mới nghiêm túc báo cáo chuyện này cho Dương Tầm Chiêu.

“Nhà họ Đường?” Dương Tầm Chiêu rõ ràng hơi ngạc nhiên, anh thật sự không ngờ mình lại nhận được kết quả như vậy.

“Ý của cậu là Đường Lăng cũng che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo?”

“Không phải. Không chỉ có Đường Lăng, mà ngay cả Đường Vân Thành, thậm chí có thể nói là cả nhà họ Đường cùng nhau che giấu.” Cố Ngũ biết tin này sẽ khiến đại ca bất ngờ, nhưng chuyện đã đến nước này và trong tình huống hiện giờ, anh ta tuyệt đối không dám che giấu bất cứ điều gì nữa.

“Haha.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên bật cười. Nụ cười này vừa lạnh lẽo lại vừa kỳ dị: “Nói như vậy, tất cả mọi người đều đang che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo ư!!”

Đường Bách Khiêm, Hàn Nhã Thanh, bây giờ lại còn thêm cả nhà họ Đường?

Nhà họ Đường cũng che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo, điều này chứng tỏ nhà họ Đường cũng biết đến sự tồn tại của Đường Minh Hạo!!
Hơn nữa nhà họ Đường còn thừa nhận Đường Minh Hạo? Nếu không họ tuyệt đối sẽ không bảo vệ Đường Minh Hạo như vậy!

Đường Minh Hạo này rốt cuộc là người như thế nào?

Nhà họ Đường biết đến sự tồn tại của Đường Minh Hạo, hoặc họ biết rất rõ chuyện về Đường Minh Hạo. Bây giờ xem ra, chỉ còn mình anh là không biết gì cả.

Từ trước đến nay Đường Lăng chưa từng nói gì với anh!!

“Cậu không cần điều tra tài liệu về Đường Minh Hạo nữa!” Dương Tầm Chiêu nheo mắt, trong ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo. Anh đột nhiên thay đổi chủ ý.

“Đại ca, chuyện gì thế? Sao lại không điều tra nữa?” Cố Ngũ ngẩn ra, rõ ràng không hiểu. Không phải trong tình huống này thì càng nên điều tra rõ ràng ư? Đại ca từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì mà bỏ dở giữa chừng như vậy!

“Cậu tìm bằng được cái tên Đường Minh Hạo đó rồi đưa hắn đến gặp tôi” Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng. Anh cảm thấy chỉ điều tra tài liệu về Đường Minh Hạo thôi thì chưa đủ. Ngược lại anh muốn nhìn xem Đường Minh Hạo rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Anh muốn xem xem rốt cuộc lý do gì lại khiến nhiều người che giấu thân phận giúp Đường Minh Hạo đến như vậy?

“Tìm ra hắn? Rồi đưa đến chỗ anh?” Cố Ngũ kinh ngạc, nhất thời không kiềm chế được, cao giọng: “Đại ca, bây giờ ngay đến cả tài liệu về Đường Minh Hạo em cũng không tra ra được, vậy mà anh lại bảo em tìm ra hắn? Rồi đưa hắn đến chỗ anh? Em biết đi đâu tìm người bây giờ?”

Anh ta đã điều tra suốt hai ngày rồi. Trong hai ngày đó, anh ta đã dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực, cũng đã huy động mọi lực lượng. Nhưng ngay đến cả cọng lông của Đường Minh Hạo, anh ta cũng không tra ra. Vậy mà bây giờ đại ca lại bảo anh ta đưa người qua đó?

Có phải đại ca nhầm gì rồi hay không?

“Dù có phải xới tung ba tấc đất, cũng phải tìm ra cho tôi” Chuyện cậu ba Dương đã quyết định làm thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Khó khăn dù có lớn cũng không làm khó được anh.

Huống hồ, Đường Minh Hạo còn là tình địch của anh. Chuyện này anh càng không bỏ qua được!
Loading...

“Đại ca, quan trọng là bây giờ em không biết nên đi đâu tìm người?” Cố Ngũ thật sự rất khó xử. Hiện giờ anh ta không tìm ra bất cứ thông tin nào về Đường Minh Hạo, hoàn toàn không biết người này là ai thì biết tìm từ đâu chứ?

Dương Tầm Chiêu hơi mím môi, suy nghĩ một lúc sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Đến nhà họ Đường”

“Đến nhà họ Đường ư?” Cố Ngũ lại sửng sốt một lần nữa. Giọng nói rõ ràng mang theo tia kinh ngạc: “Đại ca, ý của anh là Đường Minh Hạo đang ở nhà họ Đường sao?”

Con ngươi của Dương Tầm Chiêu rõ ràng hơi trâm xuống, lần này, anh không trả lời.

Nhưng trong tình huống này mà cậu ba Dương lại im lặng, điều này cũng coi như ngầm thừa nhận.

“Đại ca, tên Đường Minh Hạo đó ở cùng chị dâu ư? Không phải chứ?” Cố Ngũ cảm thấy suy nghĩ của đại ca hơi kỳ lạ. Nếu Đường Minh Hạo thật sự ở nhà họ Đường, thì chẳng phải là đang ở cùng chị dâu sao?

Đường Minh Hạo ở cùng chị dâu?

Chuyện gì vậy chứ?

Tên tình địch này của đại ca nguy hiểm thật đấy!

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của Cố Ngũ, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi hơn: “Cho cậu thời gian một ngày, đưa người đến đây

cho tôi!”

Lời này của Cố Ngũ có lẽ chỉ là vô ý nhưng lại đâm thẳng vào tim cậu ba Dương.

Tên Đường Minh Hạo đó đang ở nhà họ Đường? Hắn đang ở cùng Hàn Nhã Thanh?

Đây là chuyện anh không muốn nhìn thấy nhất. Nhưng theo suy đoán hiện giờ của mình, anh cảm thấy chuyện này có khả năng là thật.

“Đại ca, không phải anh đang làm khó em đấy chứ?” Khóe môi Cố Ngũ co giật dữ dội: “Nếu Đường Minh Hạo thật sự ở nhà họ Đường thì làm sao có thể nói đưa về là đưa về được. Cửa ải nhà họ Đường chắc chắn không dễ qua”

Cố Ngũ cảm thấy những chuyện mà anh ta làm trước đây tuyệt đối không khó như chuyện bây giờ.

Nhà họ Đường là nơi như thế nào cơ chứ? Anh ta biết rõ và đại ca càng rõ hơn. Trong một ngày phải tìm được người ở nhà họ Đường rồi mang về?

Chuyện này sao có thể?

Quan trọng là với quan hệ của đại ca và nhà họ Đường và quan hệ của đại ca với chị dâu, Cố Ngũ thật sự không dám làm loạn.

“Quan trọng là tên Đường Minh Hạo đó chắc chắn sẽ không phối hợp với chúng ta” Cố Ngũ cảm thấy đây cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Đường Minh Hạo chính là tình địch của đại ca mà đại ca lại muốn gặp hắn, thì chắc chắn hắn sẽ không phối hợp rồi.

“Dù có trói cũng phải trói người mang về đây cho tôi!” Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã sa sâm mặt mày, không còn muốn thương lượng nữa.

“Đại, đại ca, như vậy không hay lắm đâu!” Cố Ngũ kinh ngạc, nói năng cũng trở nên lắp bắp. Trói mang về ư? Nếu thế thì tính chất sự việc thay đổi rồi!

“Đại ca, nhà họ Đường có thể giúp Đường Minh Hạo che giấu thân phận. Điều đó chứng tỏ, họ rất coi trọng tên Đường Minh Hạo này. Nếu chúng ta đến nhà họ Đường rồi trói người mang về thì e rằng hậu quả khi đó rất nghiêm trọng!” Cố Ngũ không phải là người sợ phiền phức, nhưng chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, anh ta không thể không lo lắng.

Cố Ngũ đang nói thì hơi dừng lại, suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung một câu: “Còn phía chị dâu nữa. Chị dâu đối xử đặc biệt với Đường Minh Hạo, nếu chúng ta trói người, chị dâu có tức giận không?”

Cố Ngũ đang cố hết sức để khuyên nhủ đại ca mình. Cho dù đại ca không kiêng dè nhà họ Đường, thì cũng phải suy nghĩ đến thái độ của chị dâu chứ?



“Cố Ngũ, cậu rốt cuộc là người của ai?” Vốn dĩ tâm trạng của cậu ba Dương đã rất tệ, lúc này, từng câu từng chữ trong lời nói của Cố Ngũ lại giống như đang đâm thẳng vào trái tim anh. Anh thật sự muốn đánh cho Cố Ngũ một trận.

“Đại ca, chẳng phải em đang lo lắng cho anh ư? Em lo rằng nếu chúng ta bắt cóc tên Đường Minh Hạo đó, nếu hắn tố cáo với chị dâu, nếu chị dâu giận anh..” Cố Ngũ liên tục phân tích tình huống. Anh ta cảm thấy những phân tích của mình vô cùng có ích.

“Tố cáo? Yên tâm, tôi sẽ không để hắn có cơ hội tố cáo!” Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh. Người đã vào tay anh rồi mà còn muốn đi tố cáo ư? Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

“Cậu chỉ cần phụ trách việc bắt người về đây cho tôi là được” Dương Tầm Chiêu lại nhanh chóng bổ sung một câu. Lần này, cậu ba Dương nói thẳng là bắt về chứ không phải là đưa về nữa.

“Được rồi, em sẽ đi bắt người về cho đại ca” Cố Ngũ cảm thấy mình đã nói hết những điều nên nói rồi. Nếu đại ca vẫn kiên trì như vậy, anh ta chỉ còn cách làm theo lời đại ca nói.

Cố Ngũ đã ở bên đại ca nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chuyện đại ca đã muốn làm thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Do đó Cố Ngũ cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Ngũ đã nghĩ thông suốt, trên mặt cũng hiện rõ tia hưng phấn. Chuyện càng khó thì càng có tính thử thách. Thật ra Cố Ngũ rất muốn làm loại chuyện có tính thử thách như thế này. Chỉ có điều, trước đó anh vẫn lo lắng đại ca sẽ không thỏa hiệp được với chị dâu.

Cố Ngũ cúp điện thoại, sau đó gọi vài người đắc lực nhất bên cạnh mình đến.

“Mấy người các cậu tiếp tục điều tra. Lần này điều tra từ nhà họ Đường. Đại ca nói rằng, Đường Minh Hạo có thể đang ở nhà họ Đường. Nếu tra ra hắn thật sự đang ở nhà họ Đường, thì phải nghĩ mọi cách mang người về” Cố Ngũ trâm giọng dặn dò mấy trợ thủ đắc lực của mình.

“Mang người về từ nhà họ Đường ư? Mang như thế nào chứ?” Mấy người họ đồng loạt sửng sốt. Sao có thể mang người từ nhà họ Đường về dễ dàng như vậy được? Phải mang về như thế nào?

“Đại ca đã nói rồi, cho dù có phải trói thì cũng phải bắt người mang về” Cố Ngũ truyền đạt lại ý ban nãy của cậu ba Dương cho họ nghe.

“Bắt cóc người từ nhà họ Đường? Đại ca nói thật sao?” Mấy người họ hoàn toàn kinh ngạc, cũng không dám tin.

“Thật, đây là ý của đại ca. Vì thế các cậu hãy tìm ra Đường Minh Hạo ở nhà họ Đường, sau đó mang hắn về cho đại ca. Nếu Đường Minh Hạo không phối hợp, thì cứ bắt về” Câu nói lần này của Cố Ngũ cũng coi như rõ ràng hơn nhiều: “Có làm được không?”

“Làm được, không phải chỉ là bắt một người về thôi ư? Sao có thể làm khó bọn em được!” Một trong số đó vô cùng tự tin trả lời.

“Nếu bảo đối phương phối hợp rồi đưa về thì có thể hơi phiền phức. Nhưng nếu trói về thì đơn giản hơn nhiều” Mấy người còn lại cũng lập tức phụ họa theo lời của người vừa nói.

Khóe môi Cố Ngũ không nhịn được khẽ giật. Sao lời này lại có cảm giác như một đám thổ phỉ đang nói chuyện thế này? Họ là thổ phỉ ư?

Nhưng mà Cố Ngũ cũng không thể phản bác lời họ nói. Đây dường như chính là phong cách làm việc thường ngày của họ.

“Nếu đã như vậy, các cậu mau bắt đầu hành động đi. Đại ca chỉ cho chúng ta một ngày thôi” Thật ra Cố Ngũ cũng cảm thấy mấy người này nói không sai. Nếu bảo đối phương phối hợp rồi đưa hắn về thì có thể hơi phiên phức.

Nhưng nếu bắt về thì đơn giản hơn nhiều.

Đương nhiên nếu không suy nghĩ đến tình hình của chị dâu thì mọi chuyện càng đơn giản hơn.

“Anh Cố cứ yên tâm, bọn em nhất định sẽ bắt người mang về” Mấy người họ đồng loạt trả lời, có thể nhận thấy họ vô cùng tự tin.

Nhưng đối với họ mà nói, hành động trói người mang về quả thật không khó khăn gì cả.

“Ừ” Cố Ngũ khẽ gật đầu, anh ta hiểu rất rõ thực lực của mấy người trợ thủ đắc lực này. Họ làm bất cứ việc gì cũng không hề xảy ra sai sót gì cả. Cho dù có là người nhà họ Đường thì cũng không làm khó được họ.

Vì thế, Cố Ngũ cũng rất có lòng tin. Anh ta tin rằng, không mất quá nhiều thời gian, họ có thể bắt được Đường Minh Hạo mang về.

Cho nên, anh ta chắc chắn có thể hoàn thành được chuyện mà đại ca giao phó.

Nhưng mà Cố Ngũ hiển nhiên không biết rằng, mời thần đến thì dễ nhưng tiễn thần đi thì khó! Mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu!
Lúc này, cậu ba Dương hiển nhiên cũng không ý thức được hậu quả khi mình đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Sau khi nhận lệnh của Cố Ngũ, mấy người họ lập tức hành động, đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Đường. Đương nhiên, nếu họ đã đến để bắt người, thì không thể vào bắt một cách quá lộ liễu được. Hơn nữa, họ cũng cần phải thăm dò tình hình trước đã. Dù sao, tới tận bây giờ, ngay đến cả Đường Minh Hạo

trông như thế nào, họ cũng không biết.

Muốn bắt người về cho đại ca thì trước tiên phải biết rõ Đường Minh Hạo rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, tuyệt đối không thể bắt nhầm được!

Đây mới là chuyện quan trọng nhất. Còn những chuyện khác, họ cũng không bận tâm lắm.

Nếu ngoại trừ yếu tố cản trở là chị dâu, chuyện này cho dù có liên lụy đến nhà họ Đường thì cũng không làm khó được họ.

Lúc này, cậu ba Dương đang ở thành phố A đợi tin của họ.

Ở bữa tiệc nhà họ Ngụy, bởi vì Hàn Nhã Thanh muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn rắc rối nên mới không tiếp tục điều tra chuyện này. Cuối cùng, chuyện cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bữa tiệc do đó bữa tiệc vẫn tiếp tục...

“Hàn Nhã Thanh lại không cho người điều tra kỹ càng ư? Lẽ nào cô ta đang sợ Quỷ Vực Chi Thành chúng ta?” Trình Nhu Nhu thấy Hàn Nhã Thanh

không điều tra nữa, trong lòng hiển nhiên rất vui vẻ, trên mặt cũng đắc ý thêm vài phần.

Nhưng Bùi Doanh lại không lạc quan được như Trình Nhu Nhu. Bùi Doanh nhớ lại câu nói Hàn Nhã Thanh nói với cô ta lúc mới bắt đầu. Sợ là Hàn Nhã Thanh đã biết thân phận thật sự của cô ta.
Loading...

Bùi Doanh biết hiện giờ Hàn Nhã Thanh không truy cứu nữa, cũng không thật sự bỏ qua cho cô ta. Chỉ sợ Hàn Nhã Thanh còn có kế hoạch khác.

Bùi Doanh nghĩ đến Bùi Dật Duy, nghĩ đến mối quan hệ giữa Bùi Dật Duy và Hàn Nhã Thanh, ánh mắt của cô ta lập tức trâm xuống. Nếu Hàn Nhã Thanh nói chuyện này cho Bùi Dật Duy biết...

Cả người Bùi Doanh hơi run rẩy, không được, cô ta tuyệt đối không thể để Bùi Dật Duy biết chuyện này, tuyệt đối không thể được.

Bùi Doanh nghĩ đến hiện giờ Bùi Dật Duy vẫn đang ở trong bệnh viện, hơn nữa cô ta đã cho người lấy điện thoại của Bùi Dật Duy. Cho dù Hàn Nhã Thanh muốn liên lạc với Bùi Dật Duy thì cũng không dễ dàng như vậy được.

Nhưng mà, để phòng trừ chuyện không hay xảy ra, Bùi Doanh quyết định đổi nơi ở khác cho Bùi Dật Duy. Vết thương của Bùi Dật Duy cũng hồi phục tương đối rồi, không cần phải nằm viện nữa.

Bùi Doanh nhếch môi, nở nụ cười chế nhạo. Cô ta tuyệt đối sẽ không để Hàn Nhã Thanh liên lạc được với Bùi Dật Duy.

“Cô đang nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ cách đối phó với Hàn Nhã Thanh không?” Trình Nhu Nhu thấy nụ cười chế nhạo của Bùi Doanh thì cho rằng cô ta lại nghĩ ra chủ ý hay ho gì đó.

“Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách đối phó với cô ta” Bùi Doanh phản ứng lại, cười với Trình Nhu Nhu.

Trình Nhu Nhu đột nhiên hỏi như vậy khiến Bùi Doanh chợt nảy ra một chủ ý tốt.

“Không phải trước đó cô từng nói muốn quyến rũ Dương Tầm Chiêu sao? Hiện giờ, tôi cảm thấy chủ ý này của cô rất tốt. Đợi sau khi chúng ta trở về, cô có thể bắt đầu hành động. Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô lập ra một kế hoạch hoàn hảo”

Bùi Doanh biết năng lực của Hàn Nhã Thanh, vì thế muốn ngăn chặn Hàn Nhã Thanh liên lạc với Bùi Dật Duy thì phải tìm chút chuyện cho Hàn Nhã Thanh làm.

Nếu có người đào góc tường nhà Hàn Nhã Thanh, giành người đàn ông của Hàn Nhã Thanh, Bùi Doanh tin rằng Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ không để yên.

Đương nhiên, sau khi Hàn Nhã Thanh trở về, chắc chắn sẽ nghĩ cách liên lạc với Bùi Dật Duy. Đến lúc đó, Bùi Doanh có thể lợi dụng điểm này để gây ra hiểu nhầm giữa Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu.

“Thật sao?” Trình Nhu Nhu không hề biết suy nghĩ của Bùi Doanh. Do đó, sau khi nghe thấy lời này của Bùi Doanh, hai mắt cô ta lập tức phát sáng:

“Được, tôi nghe cô. Sau khi về, tôi sẽ hành động ngay. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giành được Dương Tầm Chiêu”

Khi nhắc đến chuyện này, Trình Nhu Nhu luôn có niềm tin rất mãnh liệt. Đương nhiên, hiện giờ, cô ta hoàn toàn có thể dựa vào thân phận công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Trình Nhu Nhu cho rằng không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ lớn như vậy.

“Về chuyện này, chúng ta phải tính toán thật kỹ, cô đừng kích động quá!” Từ trước đến nay khi làm việc, Bùi Doanh luôn rất bình tĩnh, cô ta cũng rất giỏi việc tính kế.

“Cô có kế hoạch gì rồi?” Lúc này, Trình Nhu Nhu rõ ràng hơi sốt ruột. Cô ta thật sự rất muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị đau khổ.

“Ai cũng biết ông bà cụ Dương không hài lòng về Hàn Nhã Thanh, hơn nữa ông cụ Dương cũng đang tính chọn cho Dương Tầm Chiêu một người xứng đôi vừa lứa để kết hôn. Cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Thân phận của cô tuyệt đối khiến ông bà cụ Dương hài lòng. Vì thế, đến lúc đó, chúng ta có thể ra tay từ phía ông bà cụ Dương” Bùi Doanh quả thật rất giỏi tính kế, cô ta nghĩ đến ông bà cụ Dương.

“Tôi thấy không cần phải rắc rối như vậy làm gì cả. Tôi cứ quyến rũ Dương Tầm Chiêu là được rồi. Tôi tin chắc không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ lớn như vậy. Hơn nữa Dương Tầm Chiêu là một thương nhân, thương nhân thì càng phải coi trọng lợi ích hơn. Mặc dù Dương Tầm Chiêu là Tổng Giám đốc của Dương thị, nhưng một Dương thị nhỏ bé như vậy sao có thể so sánh với Quỷ Vực Chi Thành chứ. Sợ là ngay đến cả một phần mười Quỷ Vực Chi Thành, Dương thị cũng không sánh bằng” Trình Nhu Nhu lại cho rằng chuyện này rất đơn giản. Cô ta cảm thấy chinh phục Dương Tầm Chiêu là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù sao bây giờ cô ta cũng đã là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.



“Không. Cô nhầm rồi, nếu chỉ một mình Dương thị thì e là ngay đến cả một phần một trăm Quỷ Vực Chi Thành, Dương thị cũng không sánh bằng” Bùi Doanh nhìn Trình Nhu Nhu, chỉnh lại câu nói sai của cô ta. Cũng coi như để Trình Nhu Nhu ý thức được thực lực thật sự của Quỷ Vực Chỉ Thành.

Dù sao Trình Nhu Nhu cũng lớn lên trong một vùng núi nhỏ. Mặc dù hiện giờ Trình Nhu Nhu đã là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành và cũng ý thức được sự lớn mạnh của nơi đó. Nhưng Trình Nhu Nhu lại vĩnh viễn không biết Quỷ Vực Chi Thành đã lớn mạnh đến mức nào.

Nơi đó chính là Quỷ Vực Chi Thành. Nghe nói, Quỷ Vực Chi Thành đã tôn tại gần nghìn năm. Gần nghìn năm trở lại đây, Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn phát triển rất ổn định. Nhưng không một ai biết, trong khoảng thời gian đó, nó đã lớn mạnh cỡ nào. Huống hồ, hai mươi mấy năm trước, Trương Minh Hoàng đã mở rộng sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành hơn rất nhiều.

Nghe nói, Quỷ Vực Chi Thành còn có trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật độc lập của riêng họ. Nghe nói, khoa học kỹ thuật của Quỷ Vực Chi Thành còn tiến bộ hơn nhiều so với những nơi khác.

Bây giờ ở thời đại này, khoa học kỹ thuật càng tiến bộ, thì thực lực sẽ càng hùng hậu.

Bùi Doanh đã ở bên Trịnh Hùng nhiêu năm. Những chuyện này cũng chỉ là Bùi Doanh nghe được. Bùi Doanh cũng chưa thật sự nhìn thấy sức mạnh của Quỷ Vực Chỉ Thành, nhưng cô ta biết Quỷ Vực Chi Thành đã lớn mạnh đến mức khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được.

“Gì cơ?” Trình Nhu Nhu nghe thấy lời này của Bùi Doanh thì vô cùng kinh ngạc: “Cô nói, ngay đến cả một phần một trăm Quỷ Vực Chỉ Thành, Dương thị cũng không sánh bằng ư? Quỷ Vực Chỉ Thành rốt cuộc lớn mạnh đến mức nào chứ?”

Khi Trình Nhu Nhu nói câu này, giọng nói rõ ràng hơi run. Cô ta hoàn toàn kinh ngạc, đương nhiên là bởi vì kích động.

Trình Nhu Nhu biết Quỷ Vực Chỉ Thành rất lợi hại, những không ngờ Quỷ Vực Chi Thành lại lớn mạnh đến như vậy. Mà bây giờ cô đã là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành. Ngoài cô ra, Thành chủ cũng không còn đứa con nào khác, thế thì sau này mọi thứ của Quỷ Vực Chi Thành đều là của cô rồi!

Đến lúc đó, tất cả đều là của Trình Nhu Nhu cô! Tất cả đều là của cô!

Trình Nhu Nhu mới nghĩ thôi mà đã vô cùng sung sướng!

“Lớn mạnh đến mức cô không thể tưởng tượng được!” Bùi Doanh liếc nhìn Trình Nhu Nhu, giọng nói cũng hơi thay đổi. Thân phận công chúa này là Bùi Doanh cho Trình Nhu Nhu, nhưng thực chất trong lòng Bùi Doanh vẫn rất ghen tị với Trình Nhu Nhu.

“Nếu Quỷ Vực Chi Thành đã lớn mạnh như vậy, thế thì chúng ta cướp lấy Dương Tầm Chiêu từ tay Hàn Nhã Thanh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay ư? Cũng không cần phải lo lắng gì cả!” Trình Nhu Nhu vốn đã có niềm tin mãnh liệt, bây giờ cô ta càng tự tin hơn, đương nhiên cũng càng đắc ý hơn.

“Đúng rồi, Dương Tầm Chiêu có biết thực lực lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành không?” Trình Nhu Nhu hiếm khi động não, cô ta bắt đầu suy nghĩ một chuyện.

Trình Nhu Nhu lo lắng Dương Tầm Chiêu không biết thực lực thật sự của Quỷ Vực Chỉ Thành, lo lắng Dương Tầm Chiêu không biết kết hôn với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành như cô ta sẽ có lợi ích như thế nào.

“Mặc dù Dương Tầm Chiêu không biết rõ thực lực của Quỷ Vực Chỉ Thành, nhưng anh ta cũng biết Quỷ Vực Chỉ Thành rất lợi hại, nên cô không cần phải lo lắng” Sao Bùi Doanh có thể không rõ tâm tư của Trình Nhu Nhu cơ chứ! Cô ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Dương Tầm Chiêu là người như thế nào? Sao có thể không biết đến sự lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành?

Dương Tầm Chiêu đã có đủ năng lực mạnh mẽ. Lần trước, khi cô ta lợi dụng sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành để đối phó với Hàn Nhã Thanh, cô ta cũng đã tra ra trong tay Dương Tầm Chiêu không chỉ có mình Dương thị mà còn có thế lực khác.

Loại người giống như Dương Tầm Chiêu sẽ bị Trình Nhu Nhu quyến rũ ư?

Chuyện đó sẽ xảy ra ư?

Bùi Doanh biết năng lực của Dương Tầm Chiêu, cũng biết Dương Tầm Chiêu rất kiêu ngạo. Nhưng lúc này, cô ta lại không chắc chắn lắm.

Suy cho cùng, một người đàn ông có dã tâm luôn muốn có được thực lực lớn mạnh hơn, và Dương Tầm Chiêu có lẽ cũng không ngoại lệ.
Không ai dám đảm bảo rằng Dương Tầm Chiêu sẽ không bị dụ hoặc bởi sức mạnh to lớn của Quỷ Vực Chỉ Thành.

Đương nhiên Bùi Doanh thì càng hy vọng Dương Tầm Chiêu bị dụ hoặc, như vậy sẽ có thể khiến Hàn Nhã Thanh khó xử, khiến Hàn Nhã Thanh đau khổ, càng khiến cho Hàn Nhã Thanh mất đi một sự trợ giúp đắc lực.

"Tôi có một ý kiến rất hay, sau khi trở về tôi sẽ nói cho cô biết làm thế nào." Vốn dĩ trong lòng Bùi Doanh đang chế nhạo Trình Nhu Nhu, giờ phút này lại đột nhiên trở nên càng tích cực với Trình Nhu Nhu, hơn nữa cô ta lại có một ý kiến hay.

Bùi Doanh nghĩ đến kế hoạch của chính mình, ngước đôi mắt lên, chuyển hướng về phía Hàn Nhã Thanh rồi cười lạnh.

Nhất định cô ta phải làm cho Hàn Nhã Thanh mất hết tất cả, nhất định phải làm cho Hàn Nhã Thanh đau khổ không chịu nổi.

Hàn Nhã Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Bùi Doanh đang nhìn mình, chỉ là lần này, Hàn Nhã Thanh không để ý đến Bùi Doanh, nhìn cũng không thèm nhìn Bùi Doanh một cái nào mà vẫn trò chuyện với Sở Bách Hà như cũ.

Bùi Doanh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ đang ở trong bữa tiệc của nhà họ Ngụy nên chắc chắn cô ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù Bùi Doanh có tức giận đến mức nào thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Được, được lắm” Trình Nhu Nhu cũng không có chú ý tới sự khác thường trong đó, cô ta chỉ nghe thấy Bùi Doanh nói có biện pháp tốt nên vô cùng vui vẻ.

"Đúng rồi, cô có thể đảm bảo kế hoạch lần tới nhất định sẽ thành công không?" Kế hoạch lần này mà Bùi Doanh nghĩ ra đã bị thất bại hoàn toàn, mặc dù không liên lụy đến cô ta nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến Hàn Nhã Thanh, Trình Nhu Nhu càng nghĩ càng không cam tâm.

"Yên tâm đi, lần tới nhất định sẽ thành công” Bùi Doanh rất có lòng tin với kế hoạch trong lòng cô ta, cô ta tin tưởng lần tiếp theo nhất định sẽ thành công.

"Được, tôi tin cô" Trình Nhu Nhu khẽ gật đầu, lựa chọn tin tưởng Bùi Doanh, tuy bây giờ cô ta là Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nhưng ngoại trừ Bùi Doanh ra thì cũng không có ai thực sự muốn giúp cô ta.

Cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Bùi Doanh.

Bùi Doanh không nói gì nữa, chỉ là khóe môi cô ta hơi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Loading...

"Này, đó không phải là Tư Đô Không sao? Tư Đồ Không mà cũng tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Ngụy cơ à?" Giờ phút này Bùi Vũ Ninh đang đứng ở bên cạnh thì thâm với Hàn Nhã Thanh, Bùi Vũ Ninh có quen Tư Đồ Không, quan hệ cũng không tệ lắm.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói như vậy cũng nhìn theo ánh mắt của Bùi Vũ Ninh, Hàn Nhã Thanh và Tư Đồ Không không tính là quen biết nhưng bởi vì quan hệ giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không nên cô cũng chú ý nhiều hơn mấy phần.

Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn sang cũng vừa hay nhìn thấy Tư Đồ Không bước vào.

Tư Đồ Không cũng không tới đây một mình, bên cạnh Tư Đồ Không còn có một người bạn gái, nhưng người phụ nữ kia lại không phải là Liễu Ảnh.

Hàn Nhã Thanh không nhịn được hơi nhíu lông mày lại, mặc dù trong một bữa tiệc như thế này, với thân phận của Tư Đồ Không mang theo bạn gái là chuyện rất bình thường, nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Liễu Ảnh, trong lòng vẫn còn cảm thấy không quá dễ chịu.

Mà Tư Đồ Không còn đi cùng cả một người phụ nữ trung niên nữa.

"Tư Đồ Không lại thật sự dẫn Mục Sở Sở tới bữa tiệc?" Đương nhiên là Bùi Vũ Ninh nhận ra bạn gái của Tư Đồ Không, Hàn Nhã Thanh nghe được có chút kỳ lạ từ trong giọng nói của Bùi Vũ Ninh.

"Có vấn đề gì sao?" Trước giờ Hàn Nhã Thanh không phải người tò mò, nhưng việc này có liên quan đến Liễu Ảnh nên cô không thể không hỏi được.

"Cũng không có vấn đề gì, chỉ là quan hệ của Mục Sở Sở và Tư Đồ Không có chút đặc biệt, hai nhà họ Mục và Tư Đồ xem như có hôn ước với nhau, mặc dù không chính thức đính hôn cũng không công khai với bên ngoài nhưng mấy người có quan hệ tốt với Tư Đồ Không đều biết hết.” Hai mắt Bùi Vũ Ninh

lóe sáng: "Nhưng trước kia dường như Tư Đồ Không vẫn luôn né tránh Mục Sở Sở, những trường hợp lộ diện trước công chúng như thế này trước kia Tư Đồ Không sẽ không mang Mục Sở Sở đi cùng đâu, chẳng lẽ bây giờ Tư Đồ Không muốn cưới Mục Sở Sở rồi à?"

Hàn Nhã Thanh nghe Bùi Vũ Ninh nói xong, hơi nheo mắt lại, Tư Đô Không muốn cưới Mục Sở Sở?

Vậy Liễu Ảnh thì sao?

Từ bữa tiệc của nhà họ Đường lần trước, Hàn Nhã Thanh đã nhìn ra quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh không tầm thường, cô cũng hỏi qua Liễu Ảnh nhưng Liễu Ảnh không muốn nói nên cô cũng không muốn ép.

Mà Liễu Ảnh càng không nói thì lại càng nói rõ rằng quan hệ giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không càng phức tạp.

Lúc ấy trong bữa tiệc của nhà họ Đường, thậm chí Tư Đồ Không còn hôn Liễu Ảnh ngay trước mặt mọi người, xem ra quan hệ của hai người chính là loại cực kỳ thân mật.

"Người phụ nữ trung tuổi đi ở bên cạnh Tư Đồ Không kia chính là mẹ của Tư Đồ Không, bà Tư Đồ” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy bà Tư Đồ cũng thuận tiện giới thiệu một câu.

Bùi Vũ Ninh vừa nói chuyện cũng đồng thời chuyển mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Nhã Thanh có chút không đúng, Bùi Vũ Ninh rõ ràng ngẩn người: 'Nhã Thanh, cô sao vậy?"

"Không sao" Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thân, nhàn nhạt cười cười.

Mà giờ phút này Tư Đồ Không cũng đã đến gần, sắp đi đến trước mặt các cô.

"Tôi tới chào hỏi một chút" Quan hệ giữa Bùi Vũ Ninh và Tư Đồ Không khá tốt, gặp nhau đương nhiên muốn đi lên chào hỏi.

"Bác gái, đã lâu không gặp, nhìn bác lại xinh đẹp hơn rồi" Bùi Vũ Ninh làm việc rất có trừng mực, có người lớn ở đây đương nhiên sẽ tới chào hỏi.

"Con nhóc này, miệng càng ngày càng ngọt. Bà Tư Đồ nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, ý cười trên mặt nhiều hơn mấy phần: "Cùng rất lâu rồi cháu chưa tới chơi với bác đâu đấy.

"Công việc của cháu bận quá” Lời này của Bùi Vũ Ninh nói đúng như thực tế, mấy năm qua công việc của cô thực sự rất bận.

Bùi Vũ Ninh không muốn bị bà Tư Đồ tiếp tục truy hỏi nên lập tức chuyển hướng sang Tư Đồ Không và Mục Sở Sở.

"Tư Đồ, Sở Sở, hai người tới rồi" Bùi Vũ Ninh quan hệ với Tư Đồ Không và Mục Sở Sở cũng không tệ, đều xem như bạn cũ.


Tư Đồ Không nhìn thấy Bùi Vũ Ninh hiển nhiên hơi bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây? Vị đàn anh kia của cậu đâu?"

Hiển nhiên Tư Đồ Không cũng biết rõ chuyện của Bùi Vũ Ninh, Tư Đồ Không biết mấy năm qua Bùi Vũ Ninh vẫn bận công việc, căn bản không có thời gian tham gia mấy bữa tiệc như thế này.

Trừ phi là Bùi Vũ Ninh đi cùng vị đàn anh kia của cô, nhưng Tư Đồ Không chỉ thấy Bùi Vũ Ninh chứ không nhìn thấy người kia cho nên hơi kỳ quái.

Bùi Vũ Ninh hơi nhếch khóe môi lên, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm lời nào.

"Ninh Ninh, cháu cũng không còn trẻ nữa, cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi đấy, cháu có bạn trai chưa?" Ánh mắt bà Tư Đồ nhìn Bùi Vũ Ninh rất hòa ái, rất hiền lành, có thể nhìn ra bà Tư Đồ rất thích Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh: "...

Liên quan tới vấn đề này, trong lúc nhất thời Bùi Vũ Ninh cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Bây giờ cô có được xem như đã có bạn trai không?

Đàn anh vừa mới tỏ tình với cô xong, cô cũng thích đàn anh, quan hệ giữa cô và đàn anh cũng coi như khá rõ ràng, vậy cô có được tính là có bạn trai rồi không?

Nhưng bây giờ cô vẫn chưa hoàn thành thỏa thuận giữa cô và anh Phó, còn nhất định phải ở lại bên cạnh anh Phó nữa, cô vẫn chưa thể và không thể chính thức ở bên đàn anh được. Kiếm Hiệp Hay

"Ninh Ninh, cháu cũng nên quan tâm tới chuyện chồng con của bản thân một chút đi" Bà Tư Đồ khuyên nhủ sâu sắc.

Bà Tư Đồ cười cười, sau đó kéo Mục Sở Sở ở bên cạnh tới: "Tư Đồ Không và Sở Sở sắp kết hôn rồi đấy”

Lúc bà Tư Đồ nói ra lời này rõ ràng hơi khoe khoang, nhưng ngoài ra cũng có mấy phần cảm xúc khác lạ.

Mục Sở Sở nghe bà Tư Đồ nói vậy, mặt đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng cúi đầu.

"Mẹ..." Tư Đồ Không rõ ràng thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng lạnh xuống.

"Thật sao? Hai người sắp kết hôn?" Bùi Vũ Ninh ngẩn người, hơi bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng: "Cuối cùng thì hai người cũng sắp kết hôn, chúc mừng hai người."

Làm bạn bè, lời chúc mừng này của Bùi Vũ Ninh đương nhiên là thật lòng.

Ánh mắt Tư Đồ Không hơi trầm xuống, anh ta chuyển mắt nhìn Hàn Nhã Thanh một chút, từ bữa tiệc của nhà họ Đường lần trước, Tư Đồ Không đã biết quan hệ giữa Hàn Nhã Thanh và Liễu Ảnh.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Tư Đồ Không đang nhìn về phía mình, khóe môi hơi cong lên, sau đó cô đi lên phía trước hai bước, nhìn về phía Tư Đồ Không, nhàn nhạt cười nói: "Chúc mừng anh Tư Đồ”

Lời chúc mừng này của Hàn Nhã Thanh rõ ràng cũng có chút ý tứ sâu xa.

Tư Đồ Không nghe Hàn Nhã Thanh nói xong, sắc mặt rõ ràng trâm xuống, trong đôi mắt mơ hồ có thêm mấy phần lo lắng.

Hôm nay anh ta bị mẹ gọi tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Ngụy, thật sự là nhà anh ta và nhà họ Ngụy cũng có quan hệ làm ăn với nhau, hơn nữa anh ta cũng muốn sau này có thêm nhiều hợp tác với nhà họ Ngụy cho nên tới đây.

Lúc anh ta đi tới Cẩm Thành, bà Tư Đồ đã đến khách sạn trước và đang chờ anh ta ở ngoài đại sảnh.

Nhưng Tư Đồ Không không ngờ bà Tư Đồ lại dẫn theo Mục Sở Sở tới đây, ở ngay bên ngoài bữa tiệc, Tư Đồ Không cũng không thể đuổi Mục Sở Sở đi.

Nhưng Tư Đồ Không không ngờ sẽ gặp được Hàn Nhã Thanh ở đây, anh ta lại càng không ngờ hơn là mẹ mình lại nói ra chuyện anh ta và Mục Sở Sở sắp kết hôn ở ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh.

Tư Đồ Không biết rõ trong mắt Hàn Nhã Thanh không chứa nổi một hạt sạn, cho nên...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom