Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1107
Chương 1107: Anh ta tự làm bậy, không thể sống! (1)
Nhưng Liễu Ảnh chưa kịp nhấc chân, Tư Đồ Không bỗng nhiên vươn tay giữ cô rồi kéo trở lại ghế sofa.
“Á.” Liễu Ảnh đột nhiên bị anh kéo ngã xuống thì không nhịn được kêu lên. Không chờ cô phản ứng, Tư Đồ Không đã lật lại đè lên người cô, sau đó hôn cô.
Liễu Ảnh hoảng sợ, cơ thể cũng đông cứng lại. Cô trợn mắt nhìn Tư Đồ Không, mặc dù khoảng cách rất gần, không thấy rõ
dáng vẻ của anh nhưng đôi mắt của Liễu Ảnh vẫn mở to.
Cô không hiểu, không phải anh sắp kết hôn sao? Không phải anh sắp cưới cô Mục rồi ư?
Hơn nữa, anh còn đích thân đi tìm bậc thầy Liên để đặt nhẫn cưới cho cô Mục.
Nếu tin tức anh kết hôn đã được công bố, điều đó có nghĩa là chuyện đã xác định. Nếu anh sắp kết hôn thì tại sao còn phải...
Vả lại hợp đồng năm năm của hai người đã đến thời hạn, ngày mai nữa mới hết hạn nên vẫn còn một ngày, còn một ngày cuối cùng.
Vậy nên anh thậm chí không muốn lãng phí ngày cuối cùng này ư?
Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu là như vậy thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
May mà chỉ còn một ngày cuối cùng, sau này cô sẽ không cần phải mang gánh nặng phá hoại gia đình người khác nữa.
Nhìn thấy Liễu Ảnh nhắm mắt, bộ dạng như hoàn toàn cam chịu, Tư Đồ Không càng sốt ruột, nhất thời chỉ cảm thấy lòng mình khó chịu như có một ngọn lửa đang cháy.
Tư Đồ Không hít sâu một hơi, anh tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, không được tức giận, không thể mất khống chế cưỡng bức cô ấy không lúc tức giận.
Hợp đồng năm năm của hai người đã sắp đến thời hạn, như Liễu Ảnh vừa nói là ngày mai sẽ hết hạn. Những ngày qua anh đã rất nỗ lực để giữ cô lại, nhưng rõ ràng cô vẫn muốn rời đi.
Hoặc nên nói là cô nóng lòng muốn rời đi!
Tư Đồ Không không tiếp tục làm gì khác, anh chống người, cách ra xa một chút rồi nhìn Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh hơi ngạc nhiên khi cảm nhận được anh ta ngừng lại. Cô mở mắt ra, đối diện với đôi mắt ngay trước mặt mình.
Trong mắt Tư Đồ Không chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhất thời khiến cô ta hơi khó hiểu.
“Về tin tức anh kết hôn trên mạng..." Tư Đồ Không cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, anh vẫn cần giải thích rõ với cô dù anh biết cô không không quan tâm, biết cô sẽ rất vui khi nhìn thấy tin tức đó.
“Anh không cần giải thích với tôi, tôi hiểu mà.” Hai mắt Liễu Ảnh lóe lên. Khi nhìn vào đôi mắt cực kỳ phức tạp của anh lúc này, khóe môi cô khẽ nhếch.
“Em hiểu cái gì?” Lời giải thích của Tư Đồ Không lại bị cô cắt ngang, anh hơi nheo mắt nhìn thẳng vào Liễu Ảnh.
Cô nói cô hiểu?
Cô hiểu cái gì?
Rốt cuộc cô hiểu gì chứ?
“Hợp đồng năm năm mà chúng ta ký lúc trước đã viết rõ, tôi không thể làm ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì của anh, kể cả chuyện anh kết hôn.” Khóe môi của Liễu Ảnh hơi nhếch lên, không nhìn ra là cảm xúc gì, cô nhớ rất rõ nội dung của hợp đồng.
Vì khi đó, mỗi một nội dung trong bản hợp đồng khiến cô rất khó xử, nó khiến cô cảm thấy mình không bằng một đồ vật.
Nhưng cô đã quen dần sau năm năm. Bây giờ nhắc đến những nội dung đó, cô lại cảm thấy khá thoải mái.
Có lẽ vì hợp đồng như vậy là tốt nhất cho cô. Nó khiến cô nhớ kỹ thân phận của mình trong năm năm qua và luôn luôn tuân thủ mọi thứ, bây giờ mới có thể rút lui toàn thân.
Tư Đồ Không sửng sốt, mắt hơi mở to: “Có quy định này sao?”
Lúc trước anh đã viết quy định như thế ư? Sao anh lại không nhớ.
Lúc ấy anh thực sự đã viết một nội dung khốn nạn như vậy hả?
“Ừm” Liễu Ảnh chậm rãi gật đầu: “Có, điều thứ chín của hợp đồng, đã viết rõ ràng.”
Liễu Ảnh chẳng những nhớ nội dung mà còn nhớ rõ điều thứ mấy.
Tư Đồ Không nhìn cô, ánh mắt chợt lóe, cô nhớ rõ thật đấy.
Hợp đồng do anh viết năm năm trước, còn cô thì ký tên. Anh không còn nhớ nội dung của nó nhưng cô lại nhớ rõ vậy ư?
“Vì vậy anh không cần giải thích, cũng không cần lo lắng.” Liễu Ảnh thấy anh không nói gì bèn nhếch môi, nhìn như đang cười nhưng nụ cười ấy không hề tồn tại. Suy cho cùng, nó cũng là một nỗi nhục từng khiến cô không thể nào chịu đựng nổi. Bây giờ cô có thể dửng dưng nhắc đến nó với anh cũng không có nghĩa là trong lòng cô hoàn toàn thờ ơ.
Nỗi xấu hổ và nhục nhã năm năm qua sao có thể dễ dàng quên được.
Cũng may mọi thứ đã sắp kết thúc.
“Vốn dĩ tôi đã nghĩ đến tình huống này. Tôi nghĩ, một ngày nào đó anh kết hôn thì chắc chắn tôi phải rời đi, chỉ là hợp đồng năm năm của chúng ta hơi phiền phức, nhưng bây giờ tôi không còn bận tâm về nó nữa. Đúng lúc hợp đồng cũng đến thời hạn, vậy nên anh càng không cần giải thích với tôi.” Khi nói tới đây, tâm trạng của Liễu Ảnh khá là thoải mái, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.
Tư Đồ Không nhìn cô, yết hầu khẽ nhấp nhô. Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi đau rát như thể ngọn lửa kia đã cháy lan tới.
Anh muốn tức giận, anh muốn bùng nổ, nhưng đó là tội lỗi do anh gây ra, cô không sai, người sai luôn là anh.
Lúc đầu anh cố ý trả thù, cố ý đưa ra những quy định khốn nạn đó để hành hạ và sỉ nhục cô, tất cả đều do anh làm.
Nhưng khi nghe cô thản nhiên nói rời đi, anh vẫn không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.
“Nói cho tôi biết, có phải em luôn muốn rời khỏi tôi trong suốt năm năm qua?” Tư Đồ Không thâm nghiến răng, cuối cùng vẫn
không nhịn được hỏi câu này, thật ra lòng anh đã biết rõ câu trả lời.
Nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Liễu Ảnh chớp mắt nhìn anh, rõ ràng có chút khó hiểu và nghỉ hoặc.
“Lúc trước chúng ta ký hợp đồng năm năm, thời hạn năm năm chưa tới thì tất nhiên tôi không thể rời đi.” Liễu Ảnh rất thắc mắc
tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật.
Khi đó anh cho cô tiền để giải quyết chuyện gia đình, cô đồng ý ở bên anh năm năm. Cô không thể rời đi khi chưa tới thời hạn năm năm.
“Vì vậy em vẫn luôn chờ đến ngày thời hạn năm năm kết thúc.” Tư Đồ Không hít sâu, anh cũng không biết giờ đây mình đang cố chấp vì điều gì.
“Ừm” Liễu Ảnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc mới bắt đầu năm năm trước, tất cả những gì anh làm với cô đều khiến cô vô cùng xấu hổ. Những tháng ngày đó đối với cô, một ngày như bằng một năm vậy.
Cô lúc nào cũng ngóng trông mọi thứ sẽ sớm kết thúc.
Sau đó anh thay đổi rất nhiều, không còn cố tình hành hạ và làm nhục cô nữa, khi đó cô mới cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn một chút.
Dù vậy, cô vẫn luôn mong chờ thời hạn năm năm nhanh chóng kết thúc.
Thấy cô gật đầu, trái tim của Tư Đồ Không chìm xuống tận cùng. Do đó đây chính là sự thật, sự thật là cô ấy chẳng những
không có chút lưu luyến nào với anh mà còn muốn nhanh chóng rời đi.
Ngọn lửa trong lòng Tư Đồ Không còn đang cháy hừng hực nhưng anh lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giờ phút này anh bỗng có cảm giác nản lòng.
Cô vẫn muốn rời khỏi anh, liệu những gì anh làm có còn hữu dụng không?
“Liễu Ảnh, trong năm năm qua, rốt cuộc tôi là gì đối với em?” Tư Đồ Không nhắm hờ mắt lại, rõ ràng giọng anh ta lúc này trầm đi rất nhiều. Anh muốn biết trong năm năm qua, anh là gì trong lòng cô ấy.
“Tôi nhớ hợp đồng của chúng ta có viết rằng trong năm năm này, tôi phải lấy anh làm trung tâm, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, tôi không thể làm những chuyện anh không cho phép...” Liễu Ảnh khó hiểu nhìn Tư Đồ Không. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi những vấn đề này vào lúc này, nhưng hợp đồng có viết rõ rất nhiều thứ.
Cho nên có nhiều vấn đề không cần thiết phải hỏi.
“Đừng nhắc tới hợp đồng nữa, tôi đang hỏi em, tôi là gì trong lòng em.” Tư Đồ Không đột nhiên ngắt lời cô, cảm xúc bị anh đè nén ban nãy lập tức bùng nổ.
Anh không muốn nghe cô nhắc đến hợp đồng, anh không muốn biết những nội dung rác rưởi trong đó chút nào.
Anh cũng không biết trước đây mình đã khốn nạn cỡ nào mới đưa ra nhiều quy định như vậy.
“Tôi vẫn luôn làm theo hợp đồng.” Liễu Ảnh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh và trả lời rất tự nhiên, vẻ mặt cũng rất vô tội.
Tất cả những lời cô nói đều là thật!
Nhưng Liễu Ảnh chưa kịp nhấc chân, Tư Đồ Không bỗng nhiên vươn tay giữ cô rồi kéo trở lại ghế sofa.
“Á.” Liễu Ảnh đột nhiên bị anh kéo ngã xuống thì không nhịn được kêu lên. Không chờ cô phản ứng, Tư Đồ Không đã lật lại đè lên người cô, sau đó hôn cô.
Liễu Ảnh hoảng sợ, cơ thể cũng đông cứng lại. Cô trợn mắt nhìn Tư Đồ Không, mặc dù khoảng cách rất gần, không thấy rõ
dáng vẻ của anh nhưng đôi mắt của Liễu Ảnh vẫn mở to.
Cô không hiểu, không phải anh sắp kết hôn sao? Không phải anh sắp cưới cô Mục rồi ư?
Hơn nữa, anh còn đích thân đi tìm bậc thầy Liên để đặt nhẫn cưới cho cô Mục.
Nếu tin tức anh kết hôn đã được công bố, điều đó có nghĩa là chuyện đã xác định. Nếu anh sắp kết hôn thì tại sao còn phải...
Vả lại hợp đồng năm năm của hai người đã đến thời hạn, ngày mai nữa mới hết hạn nên vẫn còn một ngày, còn một ngày cuối cùng.
Vậy nên anh thậm chí không muốn lãng phí ngày cuối cùng này ư?
Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu là như vậy thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
May mà chỉ còn một ngày cuối cùng, sau này cô sẽ không cần phải mang gánh nặng phá hoại gia đình người khác nữa.
Nhìn thấy Liễu Ảnh nhắm mắt, bộ dạng như hoàn toàn cam chịu, Tư Đồ Không càng sốt ruột, nhất thời chỉ cảm thấy lòng mình khó chịu như có một ngọn lửa đang cháy.
Tư Đồ Không hít sâu một hơi, anh tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, không được tức giận, không thể mất khống chế cưỡng bức cô ấy không lúc tức giận.
Hợp đồng năm năm của hai người đã sắp đến thời hạn, như Liễu Ảnh vừa nói là ngày mai sẽ hết hạn. Những ngày qua anh đã rất nỗ lực để giữ cô lại, nhưng rõ ràng cô vẫn muốn rời đi.
Hoặc nên nói là cô nóng lòng muốn rời đi!
Tư Đồ Không không tiếp tục làm gì khác, anh chống người, cách ra xa một chút rồi nhìn Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh hơi ngạc nhiên khi cảm nhận được anh ta ngừng lại. Cô mở mắt ra, đối diện với đôi mắt ngay trước mặt mình.
Trong mắt Tư Đồ Không chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhất thời khiến cô ta hơi khó hiểu.
“Về tin tức anh kết hôn trên mạng..." Tư Đồ Không cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, anh vẫn cần giải thích rõ với cô dù anh biết cô không không quan tâm, biết cô sẽ rất vui khi nhìn thấy tin tức đó.
“Anh không cần giải thích với tôi, tôi hiểu mà.” Hai mắt Liễu Ảnh lóe lên. Khi nhìn vào đôi mắt cực kỳ phức tạp của anh lúc này, khóe môi cô khẽ nhếch.
“Em hiểu cái gì?” Lời giải thích của Tư Đồ Không lại bị cô cắt ngang, anh hơi nheo mắt nhìn thẳng vào Liễu Ảnh.
Cô nói cô hiểu?
Cô hiểu cái gì?
Rốt cuộc cô hiểu gì chứ?
“Hợp đồng năm năm mà chúng ta ký lúc trước đã viết rõ, tôi không thể làm ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì của anh, kể cả chuyện anh kết hôn.” Khóe môi của Liễu Ảnh hơi nhếch lên, không nhìn ra là cảm xúc gì, cô nhớ rất rõ nội dung của hợp đồng.
Vì khi đó, mỗi một nội dung trong bản hợp đồng khiến cô rất khó xử, nó khiến cô cảm thấy mình không bằng một đồ vật.
Nhưng cô đã quen dần sau năm năm. Bây giờ nhắc đến những nội dung đó, cô lại cảm thấy khá thoải mái.
Có lẽ vì hợp đồng như vậy là tốt nhất cho cô. Nó khiến cô nhớ kỹ thân phận của mình trong năm năm qua và luôn luôn tuân thủ mọi thứ, bây giờ mới có thể rút lui toàn thân.
Tư Đồ Không sửng sốt, mắt hơi mở to: “Có quy định này sao?”
Lúc trước anh đã viết quy định như thế ư? Sao anh lại không nhớ.
Lúc ấy anh thực sự đã viết một nội dung khốn nạn như vậy hả?
“Ừm” Liễu Ảnh chậm rãi gật đầu: “Có, điều thứ chín của hợp đồng, đã viết rõ ràng.”
Liễu Ảnh chẳng những nhớ nội dung mà còn nhớ rõ điều thứ mấy.
Tư Đồ Không nhìn cô, ánh mắt chợt lóe, cô nhớ rõ thật đấy.
Hợp đồng do anh viết năm năm trước, còn cô thì ký tên. Anh không còn nhớ nội dung của nó nhưng cô lại nhớ rõ vậy ư?
“Vì vậy anh không cần giải thích, cũng không cần lo lắng.” Liễu Ảnh thấy anh không nói gì bèn nhếch môi, nhìn như đang cười nhưng nụ cười ấy không hề tồn tại. Suy cho cùng, nó cũng là một nỗi nhục từng khiến cô không thể nào chịu đựng nổi. Bây giờ cô có thể dửng dưng nhắc đến nó với anh cũng không có nghĩa là trong lòng cô hoàn toàn thờ ơ.
Nỗi xấu hổ và nhục nhã năm năm qua sao có thể dễ dàng quên được.
Cũng may mọi thứ đã sắp kết thúc.
“Vốn dĩ tôi đã nghĩ đến tình huống này. Tôi nghĩ, một ngày nào đó anh kết hôn thì chắc chắn tôi phải rời đi, chỉ là hợp đồng năm năm của chúng ta hơi phiền phức, nhưng bây giờ tôi không còn bận tâm về nó nữa. Đúng lúc hợp đồng cũng đến thời hạn, vậy nên anh càng không cần giải thích với tôi.” Khi nói tới đây, tâm trạng của Liễu Ảnh khá là thoải mái, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.
Tư Đồ Không nhìn cô, yết hầu khẽ nhấp nhô. Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi đau rát như thể ngọn lửa kia đã cháy lan tới.
Anh muốn tức giận, anh muốn bùng nổ, nhưng đó là tội lỗi do anh gây ra, cô không sai, người sai luôn là anh.
Lúc đầu anh cố ý trả thù, cố ý đưa ra những quy định khốn nạn đó để hành hạ và sỉ nhục cô, tất cả đều do anh làm.
Nhưng khi nghe cô thản nhiên nói rời đi, anh vẫn không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.
“Nói cho tôi biết, có phải em luôn muốn rời khỏi tôi trong suốt năm năm qua?” Tư Đồ Không thâm nghiến răng, cuối cùng vẫn
không nhịn được hỏi câu này, thật ra lòng anh đã biết rõ câu trả lời.
Nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Liễu Ảnh chớp mắt nhìn anh, rõ ràng có chút khó hiểu và nghỉ hoặc.
“Lúc trước chúng ta ký hợp đồng năm năm, thời hạn năm năm chưa tới thì tất nhiên tôi không thể rời đi.” Liễu Ảnh rất thắc mắc
tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật.
Khi đó anh cho cô tiền để giải quyết chuyện gia đình, cô đồng ý ở bên anh năm năm. Cô không thể rời đi khi chưa tới thời hạn năm năm.
“Vì vậy em vẫn luôn chờ đến ngày thời hạn năm năm kết thúc.” Tư Đồ Không hít sâu, anh cũng không biết giờ đây mình đang cố chấp vì điều gì.
“Ừm” Liễu Ảnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc mới bắt đầu năm năm trước, tất cả những gì anh làm với cô đều khiến cô vô cùng xấu hổ. Những tháng ngày đó đối với cô, một ngày như bằng một năm vậy.
Cô lúc nào cũng ngóng trông mọi thứ sẽ sớm kết thúc.
Sau đó anh thay đổi rất nhiều, không còn cố tình hành hạ và làm nhục cô nữa, khi đó cô mới cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn một chút.
Dù vậy, cô vẫn luôn mong chờ thời hạn năm năm nhanh chóng kết thúc.
Thấy cô gật đầu, trái tim của Tư Đồ Không chìm xuống tận cùng. Do đó đây chính là sự thật, sự thật là cô ấy chẳng những
không có chút lưu luyến nào với anh mà còn muốn nhanh chóng rời đi.
Ngọn lửa trong lòng Tư Đồ Không còn đang cháy hừng hực nhưng anh lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giờ phút này anh bỗng có cảm giác nản lòng.
Cô vẫn muốn rời khỏi anh, liệu những gì anh làm có còn hữu dụng không?
“Liễu Ảnh, trong năm năm qua, rốt cuộc tôi là gì đối với em?” Tư Đồ Không nhắm hờ mắt lại, rõ ràng giọng anh ta lúc này trầm đi rất nhiều. Anh muốn biết trong năm năm qua, anh là gì trong lòng cô ấy.
“Tôi nhớ hợp đồng của chúng ta có viết rằng trong năm năm này, tôi phải lấy anh làm trung tâm, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, tôi không thể làm những chuyện anh không cho phép...” Liễu Ảnh khó hiểu nhìn Tư Đồ Không. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi những vấn đề này vào lúc này, nhưng hợp đồng có viết rõ rất nhiều thứ.
Cho nên có nhiều vấn đề không cần thiết phải hỏi.
“Đừng nhắc tới hợp đồng nữa, tôi đang hỏi em, tôi là gì trong lòng em.” Tư Đồ Không đột nhiên ngắt lời cô, cảm xúc bị anh đè nén ban nãy lập tức bùng nổ.
Anh không muốn nghe cô nhắc đến hợp đồng, anh không muốn biết những nội dung rác rưởi trong đó chút nào.
Anh cũng không biết trước đây mình đã khốn nạn cỡ nào mới đưa ra nhiều quy định như vậy.
“Tôi vẫn luôn làm theo hợp đồng.” Liễu Ảnh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh và trả lời rất tự nhiên, vẻ mặt cũng rất vô tội.
Tất cả những lời cô nói đều là thật!
Bình luận facebook