• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (63 Viewers)

  • Chương 1098-1103

Tư Đồ Không biết rõ trong mắt Hàn Nhã Thanh không chứa được một hạt cát, nữa là người trong nhà anh ta bây giờ…

Tư Đồ Không đột nhiên cảm giác rất đau đầu.

“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con sẽ không…” Tư Đồ Không biết, cho dù bây giờ Liễu Ảnh không ở đây, nhưng hôm nay mình không giải thích rõ chuyện này thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

“Bà Ngụy.” Chỉ là Tư Đồ Không còn chưa nói xong, bà Tư Đồ đã xoay người, cao giọng gọi bà Ngụy đứng gần đó.

Trong trường hợp bình thường, những quý bà như bà Tư Đồ sẽ không lớn tiếng gọi người khác như vậy, nữa là vừa rồi Tư Đồ Không còn chưa nói xong.

Cho nên rõ ràng bà Tư Đồ cố ý.

Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên. Nhưng cô không quen biết với bà Tư Đồ, lúc này tất nhiên không thể nói gì.

Bà Ngụy đang nói chuyện với người khác, khi nghe được tiếng gọi mới quay đầu lại, rõ ràng càng cười tươi hơn khi nhìn thấy bà Tư Đồ. Bà Ngụy xoay người và đi về phía bên này.

Bà Tư Đồ cũng đi về phía bà Ngụy. Bà Tư Đồ vẫn nắm tay Mục Sở Sở, cho nên kéo cả cô ta đi cùng.

Tư Đồ Không hơi híp mắt lại. Anh ta tất nhiên biết là mẹ mình cố ý. Nhưng bây giờ mẹ anh ta đi gặp bà Ngụy, anh ta cũng không tiện đuổi theo giải thích nữa.

Tư Đồ Không chỉ hy vọng Hàn Nhã Thanh đừng nói linh tinh gì với Liễu Ảnh.

Giao hẹn năm năm giữa anh ta và Liễu Ảnh lúc trước đã sắp đến. Từ sau vụ cãi nhau lần trước, Liễu Ảnh chưa từng nhắc lại với anh ta, nhưng anh ta biết Liễu Ảnh vẫn đang lên kế hoạch muốn rời đi.
Loading...

Trong thời gian này, anh ta đang cố gắng giữ Liễu Ảnh tiếp tục ở lại bên cạnh mình.

Nếu lúc này Hàn Nhã Thanh lại nói gì đó với Liễu Ảnh, vậy sợ rằng cố gắng của anh ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.

“Cô Hàn, đã lâu không gặp. Sao tôi không thấy cậu ba Dương vậy?” Tư Đồ Không chủ động tới gần Hàn Nhã Thanh.

“À, anh ấy không tới. Tôi tới tham dự bữa tiệc như vậy thì không cần đàn ông đi kèm, không giống tổng giám đốc Tư Đồ.” Hàn Nhã Thanh nhếch môi, trong lời nói rõ ràng có chút ám chỉ.

Tư Đồ Không là người thông minh, tất nhiên hiểu rõ ý của Hàn Nhã Thanh.

“Đúng rồi, không biết bây giờ Ảnh nhi nhà tôi thế nào? Tôi đã rất lâu không liên lạc với cô ấy rồi. Đợi lát nữa, tôi phải gọi điện thoại cho Ảnh nhi mới được.” Lúc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh rất tức giận. Đương nhiên cũng vì Liễu Ảnh nên Hàn Nhã Thanh nói chuyện có ý uy hiếp.

“Đừng, hôm nay chỉ là một hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm thôi. Trước khi tới đây, tôi không biết mẹ tôi dẫn Mục Sở Sở qua theo, lại càng không biết những chuyện khác.” Tư Đồ Không từng này tuổi vẫn chưa từng bị uy hiếp. Hơn nữa anh ta cũng hận nhất là bị người khác uy hiếp. Nhưng bây giờ anh ta nghe Hàn Nhã Thanh uy hiếp, lại chỉ có thể nuốt giận!

Anh ta còn phải cố nhịn mà giải thích với Hàn Nhã Thanh nữa.

“Chuyện gì vậy? Tư Đồ anh đang giải thích gì với Thanh Thanh thế? Hai người có quan hệ thế nào?” Lúc này Bùi Vũ Ninh bối rối, hoàn toàn không hiểu được giữa hai người kia đang xảy ra chuyện gì?

Cô biết Tư Đồ Không kiêu ngạo tới mức nào, cuồng vọng tới mức nào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Tư Đồ Không cố giải thích với người khác như vậy.

“Tôi không liên quan gì đến anh ta.” Hàn Nhã Thanh làm sáng tỏ luôn: “Cho nên tổng giám đốc Tư Đồ không cần giải thích với tôi.”

“Gần đây cô ấy ở nhà một mình rất buồn chán. Cô có thời gian có thể qua chơi với cô ấy. Chỉ là có mấy lời, cô có thể không nói thì đừng nói ra.” Khóe miệng Tư Đồ Không giật giật. Người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu khó chơi thật sự không bình thường đâu.

Người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu, cô cả nhà họ Đường, còn là người bạn duy nhất của Liễu Ảnh, anh ta thật sự không đắc tội nổi.

Nếu không thể đắc tội, vậy thì cung bái thooi.

Hàn Nhã Thanh nhìn Tư Đồ Không, thấy anh ta rõ ràng muốn lấy lòng thì trong lòng cô cũng thấy bớt giận.

Cô cũng biết Tư Đồ Không là người đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt cuồng vọng. Tư Đồ Không vì Liễu Ảnh mà chấp nhận lấy lòng cô, đã chứng tỏ anh ta rất để ý tới Liễu Ảnh.

“Được, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết về chuyện hôm nay.” Hàn Nhã Thanh cũng hiểu chuyện tình cảm là chuyện giữa hai người, người ngoài không tiện can thiệp vào. Bất kể Liễu Ảnh và Tư Đồ Không có quan hệ thế nào, cô ta vẫn tự mình lựa chọn ở cùng với Tư Đồ Không. Cô không phải là Liễu Ảnh, tất nhiên không thể đưa ra quyết định thay cho cô ta.

Hôm nay, cũng bởi vì thấy Tư Đồ Không để ý như vậy nên Hàn Nhã Thanh quyết định không nói với Liễu Ảnh về chuyện này.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng nhìn ra vừa rồi bà Tư Đồ đã cố ý, Tư Đồ Không thật sự không biết chuyện đó.

“Cám ơn.” Tư Đồ Không là một người cao ngạo tới mức nào. Anh ta rất hiếm khi nói những lời cảm ơn như vậy, từ điều này có thể nhìn ra được anh ta thật lòng.

“Hai người có chuyện gì vậy? Các người đang nói tới ai thế?” Bùi Vũ Ninh tự cho mình là người thông minh, lúc này nghe lại hoàn toàn không hiểu nổi.

“Chuyện không liên quan tới cô, cô bớt can thiệp đi.” Lúc Tư Đồ Không quay sang Bùi Vũ Ninh thì lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt lại cao ngạo và lãnh đạm như mọi khi.

“Tư Đồ, anh có nhầm không vậy? Anh vừa nịnh nọt Thanh Thanh, sao mới quay sang tôi đã đổi sắc mặt. Anh muốn làm gì? Anh nói đi, anh muốn làm gì?” Bùi Vũ Ninh hơi sửng sốt. Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc có chuyện gì không?


“Tư Đồ, không phải anh muốn đào góc tường của cậu ba Dương chứ? Tôi nói cho anh biết, anh tuyệt đối đừng kích động…” Bùi Vũ Ninh thấy rõ thái độ khác biệt này của Tư Đồ Không. Lúc này, cô chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.

“Cô có thể ngậm miệng.” Tư Đồ Không trừng mắt với Bùi Vũ Ninh. Anh ta đào góc tường của Dương Tầm Chiêu à? Anh ta còn chưa điên đâu!

“Không phải à? Vậy anh có ý gì?” Mắt Bùi Vũ Ninh chớp nhanh: “Vậy anh làm gì mà nhiệt tình, nịnh nọt Thanh Thanh như vậy?”

Lần này, Tư Đồ Không chỉ liếc nhìn Bùi Vũ Ninh nhưng lười nói nhảm với cô. Bình thường Bùi Vũ Ninh tinh ranh như khỉ nhưng vừa nói đến chuyện tình cảm thì lại phản ứng chậm, trở nên ngốc nghếch!

“Thanh Thanh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Bùi Vũ Ninh không nhận được câu trả lời từ bên phía Tư Đồ Không thì xoay qua Hàn Nhã Thanh hỏi.

Tư Đồ Không không giải thích, Hàn Nhã Thanh tất nhiên cũng không thể nhiều lời. Dù sao đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc Tư Đồ Không và Liễu Ảnh là quan hệ thế nào?

Chỉ xem phản ứng của Liễu Ảnh, chắc hẳn không chỉ đơn giản là quan hệ yêu đương bình thường.

Chuyện này vốn đã phức tạp, dưới tình huống cô không biết chân tướng thế nào, tất nhiên sẽ không nói linh tinh.

“Rốt cuộc các người thế nào vậy?” Bùi Vũ Ninh sửng sốt. Vừa nhìn hai người kia lại thấy có vấn đề rồi. Cả hai đồng thời giữ im lặng như vậy là có ý gì?

“Tôi thấy tổng giám đốc Tư Đồ và Thanh Thanh không có quan hệ gì đâu. Chắc người mà tổng giám đốc Tư Đồ vừa nói tới là người khác, người phụ nữ khác đấy.” Sở Bách Hà thấy Bùi Vũ Ninh sốt ruột như vậy, không nhịn được lại giải thích cho cô mấy câu.

Vừa rồi Bùi Vũ Ninh đặt hết sự chú ý vào thái độ của Tư Đồ Không với Thanh Thanh, mà quên mất trọng điểm của cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.

Sở Bách Hà nghe được, đoán chắc hẳn “cô ấy” được Tư Đồ Không vừa nhắc tới mới là trọng điểm. Nếu cô ta không đoán sai, người Tư Đồ Không nói tới phải là một người phụ nữ.

“Người phụ nữ khác?” Mắt Bùi Vũ Ninh lóe sáng: “Người phụ nữ khác nào chứ?”

“Người phụ nữ của tổng giám đốc Tư Đồ.” Khóe miệng Sở Bách Hà không nhịn được lại khẽ giật. Bùi Vũ Ninh thật sự quá ngốc trong phương diện tình cảm, thảo nào mấy năm nay cứ bị tên cặn bã kia lừa mãi.

“Cô muốn nói Tư Đồ có bạn gái à?” Tròng mắt của Bùi Vũ Ninh đảo nhanh, sau đó vội vàng quay sang nói với Tư Đồ Không: “Tư Đồ, chuyện này là thật à? Anh… anh có người phụ nữ khác rồi? ”

Tư Đồ Không ngước mắt, thản nhiên nhìn Bùi Vũ Ninh nhưng không nói lời nào.

Mà sự im lặng của Tư Đồ Không lúc này được xem như thầm chấp nhận.

“Không ngờ lại là thật…” Vẻ mặt Bùi Vũ Ninh lúc này rõ ràng hơi phức tạp: “Tư Đồ, là ai vậy? Tôi có quen không?”

Bùi Vũ Ninh cũng không phải loại người quá tò mò, nhưng chuyện này thật sự làm cô rất kinh ngạc. Không ngờ Tư Đồ Không có người phụ nữ khác?

Quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không không tệ, cô biết mấy năm nay Tư Đồ Không chưa từng có bạn gái, cũng hoàn toàn không nghe nói anh ta có người phụ nữ nào.

“Cô không quen.” Tư Đồ Không hơi mím môi, cuối cùng vẫn trả lời một câu, Lần này Tư Đồ Không vừa trả lời lại chẳng khác nào thừa nhận thân phận của Liễu Ảnh.

Hàn Nhã Thanh nghe được câu trả lời của Tư Đồ Không thì thở phào nhẹ nhõm.

Mà ở phía khác, bà Ngụy và bà Tư Đồ đang trò chuyện rất vui vẻ!
“Bà Tư Đồ, bà là khách quý, hoan nghênh, hoan nghênh.” Lúc này, thái độ của bà Ngụy rất nhiệt tình. Nhà họ Ngụy và nhà Tư Đồ vốn có qua lại trên phương diện làm ăn, sau này có thể sẽ có một bước phát triển sâu hơn. Bà Ngụy tất nhiên phải nhiệt tình với bà Tư Đồ rồi.

“Bà Ngụy khách sáo quá. Hôm nay tôi dẫn theo con trai và con dâu qua tham gia náo nhiệt.” Bà Tư Đồ cười tươi, cũng tỏ ra rất nhiệt tình. Bà Tư Đồ nghe như nói một câu khách sáo nhưng lại thể hiện rõ ý của mình.

Lúc này, bà Tư Đồ đã dẫn theo Mục Sở Sở tới chỗ cách Tư Đồ Không một đoạn. Mà bà Ngụy nói chuyện cũng không lớn tiếng, Tư Đồ Không ở bên kia không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Mục Sở Sở bị bà Tư Đồ kéo tới đây, khi nghe được lời này thì rõ ràng ngẩn người, sau đó lại đỏ mặt, trông càng thêm ngượng ngùng.

Bà Tư Đồ vừa nói xong, lại thêm phản ứng của Mục Sở Sở lúc này, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.

“Ồ, vậy đúng là phải chúc mừng bà rồi.” Bà Ngụy là người thông minh, tất nhiên lập tức hiểu rõ ý của bà Tư Đồ. Nếu bà Tư Đồ đã nói rõ ràng như vậy, bà Ngụy tất nhiên phải khen vài câu.

“Người bà Tư Đồ nói là cô gái này sao? Vừa nhìn cô gái này đã biết là người rất hiểu chuyện, cũng đặc biệt dịu dàng lương thiện, còn là đứa trẻ tâm lý nữa. Bà Tư Đồ đúng là may mắn đấy.” Bà Ngụy nhìn Mục Sở Sở nói. Những lời khen ngợi này của bà Ngụy cũng không tính là trái lương tâm. Trông Mục Sở Sở đúng là loại con gái rất dịu dàng, rất ân cần, rất hiểu chuyện.

“Còn không phải sao? Tôi nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, nó có tính cách thế nào, tôi là người biết rõ nhất.” Bà Tư Đồ cười càng tươi hơn, nhìn đặc biệt ôn hòa.

Trong bữa tiệc nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ có phóng viên, hơn nữa còn không phải là phóng viên của các tờ báo nhỏ bình thường, bọn họ đều là thông tin truyền thông có lực ảnh hưởng rất lớn.

Vừa rồi bà Tư Đồ vừa gọi như vậy, đã sớm có phóng viên nghe được. Cũng có phóng viên nhận ra Tư Đồ Không và bà Tư Đồ, lại nhìn thấy bà Ngụy cũng đi tới nên tất nhiên đều xán tới gần.
Loading...


Lúc này, phóng viên vừa nghe được những lời này của bà Tư Đồ, mỗi người lập tức hăng như đánh tiết gà vậy, tất cả đều đặc biệt hưng phấn.

“Bà Tư Đồ nói vậy là có ý gì? Là tổng giám đốc Tư Đồ đã kết hôn sao?” Có phóng viên cuối cùng không nhịn được, nói ra nghi ngờ trong lòng mình. Đây chính là tin tức lớn đấy. Mỗi nhà truyền thông đều muốn nhanh chóng phát tin này. Đương nhiên bọn họ không dám nói bậy về chuyện của nhà Tư Đồ, cho nên tốt nhất nên hỏi cho rõ trước.

“Còn chưa đâu, chỉ là cũng sắp rồi.” Vừa rồi, bà Tư Đồ nói những lời này vốn có dụng ý khác. Lúc này có phóng viên hỏi, bà ta trả lời rất tự nhiên: “Hai đứa vốn có hôn ước từ bé, chỉ là vẫn không công khai thôi. Bây giờ hai đứa đều lớn, cũng đến tuổi kết hôn tuổi, tất nhiên phải cưới thôi.”

Bà Tư Đồ nói lời này đã quá thẳng thắn, ý tứ cũng đặc biệt rõ ràng.

“À, hóa ra là vậy.” Phóng viên liên tục gật đầu. Đây là chuyện bà Tư Đồ nói ra, chắc chắn không sai được.

“Bà Tư Đồ, không biết đám cưới đã được quyết định tổ chức vào lúc nào chưa?” Bọn họ là phóng viên, tất nhiên giỏi nhất là moi tin. Thời gian tổng giám đốc Tư Đồ kết hôn cũng là một tin tức lớn.

“Hai nhà chúng tôi đã thương lượng qua, quyết định sẽ tổ chức vào tháng mười.” Bà Tư Đồ cũng không lảng tránh, trả lời rất tự nhiên, nói chuyện cũng nói rất thẳng thắn.

Phóng viên nghe thấy bà Tư Đồ nói rõ ràng như vậy thì sửng sốt. Cho dù vừa rồi anh ta hỏi vậy nhưng cũng không mong bà Tư Đồ sẽ trả lời thật, hơn nữa còn trả lời rõ ràng, thẳng thắn như vậy.

Bà Ngụy cũng sửng sốt. Bà ta là người thông minh, liếc mắt đã nhìn ra được bà Tư Đồ đang cố ý. Về phần tại sao bà Tư Đồ phải cố ý làm thế thì bà ta chưa rõ. Bà Ngụy chỉ biết dưới tình huống này, bà ta tất nhiên cũng phải nói thêm gì đó.

“Vậy thật sự phải chúc mừng rồi.” Dưới trường hợp này, bà Ngụy tất nhiên phải lên tiếng chúc mừng.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Mấy phóng viên tập trung qua cũng liên tục nói chúc mừng. Đương nhiên, phóng viên nói chúc mừng đồng thời không quên chụp ảnh.

“Chắc hẳn cô con dâu mà bà Tư Đồ nói là cô gái bên cạnh bà đây?” Mấy phóng viên đều chú ý tới Mục Sở Sở. Cả quá trình, bà Tư Đồ vẫn luôn nắm tay Mục Sở Sở.

“Đúng, chính là con bé, Mục Sở Sở cô chủ của nhà họ Mục.” Lần này, bà Tư Đồ càng giải thích rõ ràng mà không hề tránh né.

Mục Sở Sở ngẩng đầu lên, cho dù vẻ mặt hơi ngượng ngùng nhưng vẫn thoái mái đối mặt với phóng viên, mặc cho phóng viên chụp ảnh, quay phim. Dù sao cô ta cũng là cô chủ nhà họ Mục, cũng thường gặp những cảnh tượng như vậy.

Mục Sở Sở mỉm cười. Lúc này cô ta thật sự rất vui mừng, rất cao hứng.

Mấy phóng viên liên tục chụp ảnh Mục Sở Sở.

“Tổng giám đốc Tư Đồ cũng tới. Chúng ta đi phỏng vấn tổng giám đốc Tư Đồ thôi.” Phóng viên thấy Mục Sở Sở là một người trong cuộc lại phối hợp như vậy, nghĩ nếu đồng thời phỏng vấn Tư Đồ Không thì càng tốt hơn.

“Các vị, hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Ngụy nhằm chúc mừng chủ tịch mới của Ngụy thị lên chức. Hôm nay, chủ tịch mới của Ngụy thị mới là nhân vật chính hôm nay. Các người cũng không thể làm nhầm lẫn chủ khách được.” Bà Tư Đồ nghe thấy phóng viên này nói vậy thì đôi mắt có vẻ lảng tránh, sau đó khẽ cười và cắt ngang lời đề nghị của phóng viên kia.

“Chuyện này? Chuyện này?” Phóng viên kia sửng sốt. Rõ ràng anh ta không ngờ rằng bà Tư Đồ sẽ ngăn cản mình. Dù sao lúc trước bà Tư Đồ vẫn rất phối hợp.



“Tôi hiểu rõ con trai tôi nhất. Nó rất không thích phỏng vấn, đặc biệt là chuyện liên quan đến việc riêng của nó, nó chưa bao giờ phối hợp với phóng viên phỏng vấn. Bình thường thì cũng thôi. Nhưng hôm nay là trong bữa tiệc nhà họ Ngụy, nếu để xảy ra chuyện gì sẽ không hay. Cho nên các người đừng đi chọc vào nó. Các người có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi.” Bà Tư Đồ nói lời đúng là một giọt nước cũng không lọt.

Phóng viên đều là người thông minh, tất nhiên hiểu được ý của bà Tư Đồ. Đương nhiên bọn họ là phóng viên, đều hiểu thái độ của tổng giám đốc Tư Đồ khi đối mặt với phóng viên. Bây giờ vừa nghe bà Tư Đồ nói vậy, sẽ không có người nào dám đi qua chọc Tư Đồ Không nữa.

“Bà Tư Đồ, bà vừa nói tổng giám đốc Tư Đồ sắp kết hôn, chuyện này là ý của tổng giám đốc Tư Đồ sao?” Thật ra có một phóng viên còn trẻ, mới đi làm chưa lâu đột nhiên hỏi một vấn đề.

Phóng viên trẻ này vừa đưa ra câu hỏi, những người khác đều sửng sốt. Nhất thời mọi người đều nhìn về phía cậu ta.

“Tôi chỉ hỏi thử thôi. Tôi cảm giác, cảm giác, chuyện này hơi…” Cậu phóng viên trẻ đối diện với ánh mắt của mọi người thì rõ ràng có hơi căng thẳng. Vừa rồi cậu ta cảm giác bà Tư Đồ dường như muốn giấu tổng giám đốc Tư Đồ. Cậu ta cảm thấy có lẽ tổng giám đốc Tư Đồ không biết chuyện này.

Cậu ta có cảm giác này, đương nhiên dưới tình huống bây giờ sẽ không dám nói thẳng ra.

“Đương nhiên.” Bà Tư Đồ nghe thấy phóng viên này nói vậy, đôi mắt ánh lên vẻ mưu mô nhưng không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì khác lạ, trái lại tiếp tục mỉm cười nói: “Kết hôn là chuyện con trai của tôi, đương nhiên phải là ý của nó rồi. Chẳng lẽ còn có thể có người ép được nó sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Cậu phóng viên trẻ nhìn gương mặt tươi cười của bà Tư Đồ mà bất giác giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Sao cậu ta cứ cảm giác nụ cười này của bà Tư Đồ thoạt nhìn hơi đáng sợ nhỉ?

Ảo giác, nhất định là ảo giác của cậu ta thôi!

“Bình thường trông con trai tôi lãnh đạm, nhưng rất để bụng về chuyện của Sở Sở. Hai ngày trước nó còn tự mình đi đi gặp đại sư Vân Liên, đặt nhẫn cưới giúp Sở Sở đấy.” Bà Tư Đồ không để ý tới cậu phóng viên trẻ kia mà quay sang ống kính camera khác, lại đưa ra một tin sốt dẻo.

Phóng viên nghe được tin tức này thì rõ ràng đều ngẩn người, sau đó trên mặt càng thêm hưng phấn. Tổng giám đốc Tư Đồ thậm chí đã đặt nhẫn cưới, hơn nữa còn tự mình đi tìm đại sư Liên để đặt, vậy chuyện này chắc chắn không sai được.

Bọn họ là phóng viên, chỉ cần bà Tư Đồ nói là sự thật, bọn họ lại có cách tìm được tất cả chi tiết, vậy lại biến thành chùy đá.

“Không ngờ tổng giám đốc Tư Đồ lại là người lãng mạn như vậy.”

“Vậy cũng phải tùy người thôi. Tổng giám đốc Tư Đồ chỉ lãng mạn với một mình cô Mục, người khác thì đừng có mơ.”

“Chúc mừng cô Mục, cô Mục đúng là hạnh phúc.”

Mấy phóng viên đều chụp ảnh Mục Sở Sở. Có chuyện Tư Đồ Không đặt nhẫn cưới, chuyện đám cưới lại càng có sức thuyết phục hơn, cũng càng sốt dẻo hơn.

Mấy phóng viên đều hiểu tin tức như vậy nhất định phải đăng càng sớm càng tốt. Đương nhiên, chi tiết trong đó càng nhiều, tất nhiên cũng càng tốt hơn. Cho nên mấy phóng viên đều phái người đi tìm chứng cứ Tư Đồ Không đặt nhẫn cưới như lời bà Tư Đồ đã nói.

Chỉ cần có chứng cứ, có chút chi tiết, sau khi chuyện này được đăng lên, nhất định có thể lập tức thu hút sự chú ý của công chúng.
Khóe môi bà Tư Đồ khẽ nhếch, xem ra mọi chuyện rất thuận lợi, hiệu qua mà bà ta muốn đã đạt được.

“Được rồi, tôi không trì hoãn thời gian của bà Ngụy nữa, bà Ngụy tiếp tục đi tiếp đón khách đi, không cần để ý đến tôi.” Bà Tư Đồ đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không nói thêm gì với phóng viên nữa, bà ta cũng lo lắng nếu kéo dài thời gian hơn thì sẽ bị con trai phát hiện.

Vậy sẽ thành tốt quá hóa dở!!

“Đi, vậy bà Tư Đồ ý tùy ý, tôi đi tiếp đón những vị khách khác.” Trên mặt bà Ngụy mang theo nụ cười lễ phép, người tới là khách, không cần biết vừa rồi bà Tư Đồ có mục đích gì, việc này không liên quan đến bà, cũng không liên quan đến nhà họ Ngụy, bà đương nhiên sẽ không quản nhiều.

Tuy nhiên, từ trước đến giờ bà Ngụy luôn là người ngay thẳng, không quá thích kiểu người âm mưu đùa giỡn sau lưng người khác, bà Ngụy thân là vợ của chủ tịch tập đoàn Ngụy Khang, hiển nhiên từng gặp nhiều chuyện như vậy, đương nhiên bà ấy nhìn ra mục đích hôm nay của bà Tư Đồ.

Hiển nhiên hôm nay bà Tư Đồ lợi dụng phóng viên được nhà họ Ngụy mời đến yến hội để tiết lộ một việc, chính là hôn sự của Tư Đồ Không và Mục Sở Sở.

Bà Ngụy không phải kẻ ngốc, vừa rồi khi phóng viên đột nhiên hỏi câu kia, bà Ngụy nhìn thấy rõ ràng điểm khác thường trên mặt bà Tư Đồ, tuy rằng bà Tư Đồ che dấu rất tốt, nhưng không phải không để lộ dấu vết.

Cho nên bà Ngụy đoán, chuyện này là chuyện chủ tịch Tư Đồ thật sự không biết.

Rõ ràng bà Tư Đồ đang tự tính kế con trai mình.

Khi bà Ngụy xoay người, bà ấy âm thầm thở ra một hơi, ngay cả cuộc hôn nhân của con trai mình mà cũng phải tính kế, còn chuyện gì mà bà Tư Đồ này không tính kế được nữa.

Nếu Tư Đồ Không không muốn cưới cô gái Mục Sở Sở kia, hôm nay bà Tư Đồ đột nhiên công bố như vậy, chẳng phải sẽ làm Tư Đồ Không đau lòng à.
Loading...


Nếu Tư Đồ Không không thích cô gái nào, việc này còn dễ nói, nếu Tư Đồ Không đã thích cô gái nào đó rồi, vậy bà Tư Đồ làm thế này sẽ…

Đôi mắt bà Ngụy bất chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới một việc.

Tuổi của Tư Đồ Không không nhỏ, cũng gần ba mươi, trước kia bà Tư Đồ chưa từng sốt ruột vì chuyện tình cảm của Tư Đồ Không, cũng chưa từng ép Tư Đồ Không, càng không có chuyện công khai với bên ngoài về mối quan hệ của Tư Đồ Không.

Hôm nay bà Tư Đồ làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, có lẽ Tư Đồ Không thật sự đã thích ai đó, mà bà Tư Đồ lại không hài lòng, cho nên mới cố ý làm như vậy.

Bà Ngụy nghĩ thông suốt, không khỏi lắc đầu, nếu thật sự như vậy, bà ấy thấy khổ sở thay Tư Đồ Không.

Con trai khó khăn lắm mới thích một người, người lớn không ủng hộ cũng không sao, tại sao phải nghĩ cách ép chúng chia tay?

Chuyện tình cảm của Dung Tri nhà bà, bà sẽ không quản nhiều, chỉ cần Dung Tri thích thì bà sẽ ủng hộ, đương nhiên ánh mắt Dung Trì không tồi, Sở Bách Hà là một cô gái rất tốt.

Bà rất vừa lòng!

Ánh mắt bà Ngụy hơi đổi, nhìn về phía Sở Bách Hà, trên mặt có thêm vài phần ý cười, thật ra bà rất hy vọng con trai mình có thể cưới được con gái nhà người ta về nhà, đến lúc đó bà cũng có cháu để ôm.

Bên bà Tư Đồ xảy ra chuyện, bên phía Tư Đồ Không hoàn toàn không biết, bà Tư Đồ vẫn luôn chú ý, tuy rằng bà ta cố ý để lộ tin tức với phóng viên nhưng vẫn đè lại, không làm cho chuyện này bị công khai ở yến hội.

Mấy phóng viên biết chuyện vì muốn đi tìm thêm chứng cớ, điều tra chi tiết hơn nên cũng không tuôn ra ngoài ngay lập tức.

Đương nhiên, bởi vì có lời cảnh cáo của bà Tư Đồ từ trước, cho nên không có phóng viên đi hỏi Tư Đồ Không chuyện này.

Sau khi chào hỏi chủ tịch cũ và mới của Ngụy Khang, Tư Đồ Không cũng không có ý định lở lại lâu.

“Bà Dương, cô định khi nào thì trở về? Có muốn tôi tiễn bà Dương một đoạn đường không.” Trước khi rời đi, Tư Đồ Không đi đến chào hỏi Hàn Nhã Thanh, lúc này Tư Đồ Không đổi thẳng xưng hô thành bà Dương, đương nhiên là Tư Đồ Không cố ý làm như vậy.

Hàn Nhã Thanh ngước mắt, liếc nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì.

Người đàn ông này có ý gì? Vì để cô không nói lung tung với Liễu Ảnh nên muốn lấy Dương Tầm Chiêu ra áp cô sao?

“Tư Đồ, sớm như vậy mà anh đã muốn đi rồi?” Bùi Vũ Ninh thấy Tư Đồ Không muốn đi thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Bùi Vũ Ninh liếc nhìn về phía bà Tư Đồ và Mục Sở Sở theo bản năng, lúc này bà Tư Đồ đang dẫn Mục Sở Sở đi theo để chào hỏi mọi người.

Đương nhiên, sau khi thực hiện được chuyện kia, khi đi chào hỏi những vị khách khác, bà Tư Đồ không nhắc đến chuyện Tư Đồ Không phải kết hôn nữa, bà Tư Đồ hiểu rất rõ đạo lý tốt quá hóa dở.

Cho nên, Tư Đồ Không cũng không nhận ra có gì khác thường, ngay cả mấy người Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà không nhận ra có gì khác thường.

“Tư Đồ, anh vừa mới nói anh có người phụ nữ khác!” Bùi Vũ Ninh dời mắt khỏi bà Tư Đồ, lông mày của cô hơi nhíu lại: “Bác gái lôi kéo Mục Sở Sở đi chào hỏi mọi người như vậy, liệu có ảnh hưởng gì không?”

Người luôn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như cô ấy khó được tinh mắt trong chuyện này một lần, tuy nhiên Bùi Vũ Ninh vốn là chuyên gia truy vết, có một số việc người khác chỉ nhìn thấy mặt ngoài, Bùi Vũ Ninh lại có thể nhìn sâu vào trong hơn người khác một ít.



Tư Đồ Không nheo mắt, anh ta cũng không ngờ rằng hôm nay mẹ mình lại đưa Mục Sở Sở đến yến hội, mẹ đi đâu cũng dẫn theo Mục Sở Sở, dáng vẻ lại cực kỳ thân mật, quả thật có thể gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Nhưng mà anh vừa mới chú ý, thấy mẹ cũng không nói gì sai, lúc mẹ giới thiệu Mục Sở Sở cũng không nói thêm gì, chỉ đơn thuần giới thiệu cô cả nhà họ Mục, thậm chí còn không nhắc tới anh.

Cho nên anh cũng không thể nói cái gì, dù sao bây giờ cũng đang ở yến hội nhà họ Ngụy, anh không thể mạnh mẽ tách mẹ và Mục Sở Sở ra được.

Mẹ anh không nhắc đến anh, đương nhiên anh cũng không cần thiết phải đi làm sáng tỏ.

Tư Đồ Không nhìn về phía bà Tư Đồ và Mục Sở Sở, anh ta hơi mím môi, rõ ràng sắc mặt hơi trầm xuống, tuy rằng anh ta không phát hiện mẹ mình nói gì sai, nhưng anh ta vẫn lo lắng.

Cho nên, vốn Tư Đồ Không định rời đi, lúc này lại dừng bước.

“Anh đề phòng như vậy thì phòng không được.” Hàn Nhã Thanh hiển nhiên nhìn ra sự lo lắng của Tư Đồ Không, Tư Đồ Không lo lắng bà Tư Đồ nói sai gì đó, nhưng nhiều chuyện tùy thuộc vào bà Tư Đồ, nếu bà Tư Đồ muốn tạo ra hiểu lầm gì, Tư Đồ Không cũng khó ngăn cản được.

Cho dù lần này Tư Đồ Không ngăn cản, cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc!

Dù sao chuyện như vậy, thân là phu nhân nhà giàu có, bà Tư Đồ rất am hiểu điều này.

Trừ phi Tư Đồ Không vẫn luôn đi theo bên cạnh bà Tư Đồ, nhưng nếu Tư Đồ Không thật sự đi theo bên cạnh bà Tư Đồ thì phải đi cùng với Mục Sở Sở, sợ là càng gây hiểu lầm hơn nữa.

“Cô có cách nào dễ làm không?” Tư Đồ Không liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt hơi dao động, trước giờ vợ của Dương Tầm Chiêu luôn có nhiều mưu mô quỷ chước nhất, nói không chừng sẽ nghĩ được cách hay gì.

“Không có.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Tôi không ngăn được miệng bà Tư Đồ.”

Cô cũng không quen biết bà Tư Đồ, quan hệ của cô và Tư Đồ Không cũng không thân thuộc gì, nếu không phải vì Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, có lẽ cô còn không biết Tư Đồ Không là ai.

“Ý tứ vừa rồi của bà Tư Đồ đã rất rõ ràng, dễ nhận ra bà ấy muốn anh cưới cô Mục kia, cho nên dù anh đề phòng được nhất thời, cũng không phòng được cả đời.” Hàn Nhã Thanh nói nhiều hai câu vì Liễu Ảnh nhà cô, Hàn Nhã Thanh thấy bà Tư Đồ kia không đơn giản, có lẽ là một người khó chơi.

Liểu Ảnh đơn thuần hiền lành nhà cô căn bản không phải đối thủ!

“Tổng giám đốc Tư Đồ, tôi hỏi nhiều anh một câu, rốt cuộc quan hệ của anh và Ảnh Nhi nhà tôi là gì? Rốt cuộc anh có ý gì với Ảnh Nhi nhà tôi?” Hàn Nhã Thanh không phải người hay tò mò, cô cũng không thích nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng với tình huống hiện tại, cô đã gặp thì đương nhiên không thể giả vờ không thấy.

Về quan hệ giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, lúc trước Hàn Nhã Thanh từng hỏi Liễu Ảnh, Liễu Ảnh vẫn tránh không nói, lúc đó cô tôn trọng Liễu Ảnh nên không tiếp tục truy hỏi, nhưng cô muốn biết rốt cuộc Tư Đồ Không có ý gì.

Tư Đồ Không nghe Hàn Nhã Thanh hỏi như vậy thì ngẩn người, đôi mắt dao động, vẻ mặt anh ta trở nên phúc tạp, môi khẽ giật, dường như muốn trả lời, nhưng sau một lát lại bất đắc dĩ hít vào một hơi rồi không nói gì cả.

Quan hệ giữa anh và Liễu Ảnh là gì?

Anh phải nói như thế nào?
Anh cũng không thể nói năm năm trước anh bỏ tiền mua Liễu Ảnh, mua năm năm, hơn nữa thời hạn năm năm sắp đến rồi.

Nếu anh thật sự nói như vậy với Hàn Nhã Thanh, vậy hậu quả khẳng định anh không dám nghĩ, người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu quá lợi hại, chọc ai cũng không nên chọc cô ấy.

"Tôi sẽ xử lý chuyện này." Tư Đồ Không không giải thích nhiều, tuy nhiên vẫn biểu lộ thái độ của chính mình, trong khoảng thời gian này, anh ta luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, anh ta nhất định sẽ giữ Liểu Ảnh tiếp tục ở lại bên mình.

Đương nhiên, không phải là quan hệ lúng túng khó xử, anh sẽ cho cô có được tất cả những gì cô nên có.

Hàn Nhã Thanh hơi nhăn mày, Tư Đồ Không không trả lời câu hỏi khiến Hàn Nhã Thanh cảm giác được mối quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh không đơn thuần, hơn nữa sợ là còn có phần lúng túng.

"Chủ tịch Tư Đồ, Liễu Ảnh theo anh bao lâu rồi?" Hàn Nhã Thanh không tỏ ý kiến gì về câu trả lời của Tư Đồ Không mà lại hỏi một câu.

Sau khi Liễu Ảnh chuyển nhà, cô và Liễu Ảnh bị mất liên lạc, cho nên cô không rõ Liễu Ảnh đã xảy ra chuyện gì.

Tư Đồ Không ngẩn người, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt càng thêm mất tự nhiên, nhưng vẫn trầm giọng đáp: "Năm năm."

Hàn Nhã Thanh nheo mắt lại, sau đó nhanh chóng ngước mắt nhìn Tư Đồ Không, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm.

Năm năm? Thế mà Liễu Ảnh đã ở bên Tư Đồ Không năm năm rồi?

Liễu Ảnh ở bên Tư Đồ Không năm năm nhưng không ai biết chuyện này, ngay cả phóng viên có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi mà cũng không biết gì cả.

Vừa rồi bà Tư Đồ còn nói muốn Tư Đồ Không cưới Mục Sở Sở, chứng tỏ Tư Đồ Không chưa kết hôn, Tư Đồ Không không cưới Liễu Ảnh, ngay cả ẩn hôn cũng không phải.
Loading...


Cho nên, năm năm này, Liễu Ảnh không danh không phận, đi theo Tư Đồ Không như người ẩn hình?!

Năm năm của một người con gái? Thanh xuân của con gái có thể có được mấy lần năm năm?

Lần trước ở yên hội nhà họ Đường, Tư Đồ Không dẫn theo Liễu Ảnh đi cùng, nhưng Tư Đồ Không cũng không giới thiệu thân phận của Liễu Ảnh.

Cho nên, Tư Đồ Không coi Liễu Ảnh là gì?

Hàn Nhã Thanh lạnh lùng liếc nhìn Tư Đồ Không một cái, cô không nói gì cả, còn nhanh chóng dời mắt đi, sau đó Hàn Nhã Thanh xoay người đi thẳng.

"Hàn Nhã Thanh." Sắc mặt Tư Đồ Không thay đổi rõ ràng, từ trước đến nay anh ta luôn bình tĩnh, thế mà lúc này lại bước lên ngăn ở trước mặt Hàn Nhã Thanh.

Bùi Vũ Ninh nhìn đến ngây người, hoàn toàn nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Sở Bách Hà cũng hơi ngây ra, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, từ trước đến giờ cô ta luôn là người năng nổ nhất, nhưng lúc này cô ta cũng trầm mặc.

"Chủ tịch Tư Đồ, anh có ý gì?" Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh ta, lúc này ánh mắt cô lạnh như băng, không có chút độ ấm.

"Chuyện giữa tôi và cô ấy khá phức tạp, lúc trước chúng tôi..." Tư Đồ Không thận trọng tìm lý do, anh ta biết Hàn Nhã Thanh không phải người phụ nữ bình thường, không dễ dàng lừa gạt, anh ta càng biết Hàn Nhã Thanh là người bạn duy nhất của Liểu Ảnh, hơn nữa còn là người bạn Liễu Ảnh cực kỳ coi trọng.

Lần trước ở yến hội nhà họ Đường, Liễu Ảnh thậm chí vì Hàn Nhã Thanh mà còn cầm ly rượu đổ lên đầu Dương Tầm Chiêu.

"Lúc trước chúng tôi có chuyện hiểu lầm, nhưng bây giờ không như vậy nữa." Tư Đồ Không vẫn luôn lo lắng, cuối cùng vẫn không nói hợp đồng giữa anh ta và Liễu Ảnh ra, bởi vì cái hợp đồng kia thật sự không tốt, anh ta biết nếu mình nói ra thì chẳng những chọc giận Hàn Nhã Thanh mà chỉ sợ còn khiến Bùi Vũ Ninh khinh bỉ mình.

Hiện tại anh ta rất hối hận, rốt cuộc lúc ấy mình nghĩ như thế nào mà lại làm ra chuyện như vậy.

Tuy nhiên năm đó anh không có tình cảm với Liễu Ảnh như bây giờ, lúc ấy anh chỉ nghĩ muốn trả thù, cho nên anh nghĩ cách muốn cô khó xử, làm cho cô đau khổ.

Phải, lúc ấy anh thành công, thành công làm cho cô khó xử, làm cho cô đau khổ.

Nhưng chuyện đã cách năm năm, cô từ đau khổ đến lạnh nhạt chấp nhận, đến bây giờ là hoàn toàn không quan tâm, tới cuối cùng, người đau khổ lại biến thành anh.

"Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm gì có thể làm cho anh trói buộc một người phụ nữ ở bên cạnh mình năm năm không danh không phận?" Trước giờ Bùi Vũ Ninh đều ngây ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng lúc này cô lại nghe hiểu ý tứ của Tư Đồ Không.

Là một người phụ nữ, Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện này thật sự không thể nhịn được.

Lúc này, bùi Vũ Ninh dùng từ trói buộc, bỗng chốc khiến chuyện này trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Đương nhiên, lúc này Bùi Vũ Ninh vẫn chưa biết việc Tư Đồ Không làm, nếu Bùi Vũ Ninh mà biết thì tuyệt đối không còn thái độ ôn hòa như vậy.

Bình thường nhìn Bùi Vũ Ninh luôn ôn nhu, làm việc bình tĩnh, nhưng cũng có tính cách nóng nảy.

Hàn Nhã Thanh nghe được lời nói của Bùi Ninh Ninh, con ngươi rõ ràng u ám hơn, cô cảm thấy Bùi Vũ Ninh dùng từ rất chính xác.

Lần trước cô thử thăm dò quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, Liễu Ảnh tránh đi chứ không trả lời, hơn nữa lúc ấy cô phát hiện vẻ mặt của Liểu Ảnh cực kỳ thanh thản, có phần khó xử, có phần giãu dụa, cho nên chứng tỏ Liễu Ảnh tuyệt đối không cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Tư Đồ Không.



Khóe môi Tư Đồ Không giật giật, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, anh ta cũng thừa nhận từ trói buộc của Bùi Vũ Ninh.

"Tư Đồ Không, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy..." Bùi Vũ Ninh thấy Tư Đồ Không trầm mặc không nói thì tự hiểu mình đã đoán được chân tướng, ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn Tư Đồ Không lập tức thay đổi.

"Tư Đồ Không, người như anh nên cô độc cả đời, cô độc sống nốt quảng đời còn lại." Bùi Vũ Ninh lạnh lùng nói thẳng, sau đó còn lùi bước cách xa Tư Đồ Không.

Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, không nói thêm gì mà cất bước rời đi, cô không có khả năng chỉ trích Tư Đồ Không giống như Bùi Vũ Ninh, dù sao cô và Tư Đồ Không cũng không thân thiết, hơn nữa hiện tại cô vẫn chưa biết rốt cuộc giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đã xảy ra chuyện gì.

Dưới tình huống không biết chân tướng, Hàn Nhã Thanh không thể dễ dàng làm cái gì, dù sao đó là chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, cô phải tô trong quyết định của Liễu Ảnh.

Lúc này, Tư Đồ Không không tiếp tục ngăn cản Hàn Nhã Thanh nữa, bởi vì anh ta biết bây giờ mình có giải thích cũng không có tác dụng, hơn nữa anh ta không thể giải thích rõ ràng hơn, dù sao chuyện nhưu vậy thật sự quá khó nói ra khỏi miệng.

"Không, mẹ còn chút việc phải về trước, con để ý Sở Sở giúp mẹ." Bà Tư Đồ đã đi tới, nhìn thấy Tư Đồ Không đứng ngẩn người không nhúc nhích thì ánh mắt bà Tư Đồ hơi dao động. ngôn tình hay

"Con cho người đưa hai người về." Tư Đồ Không hoàn hồn, anh ta hơi nhướng máy, ý tứ của anh ta đã rất rõ ràng, là muốn bà Tư Đồ và Mục Sở Sở cùng trở về, hơn nữa anh ta cũng không có ý định đi cùng bọn họ.

"Không..." Trên mặt bà Tư Đồ lộ ra vẻ không vui, giọng nói cũng đề cao vài phần.

Nhưng Tư Đồ Không đã gọi người đến: "Đưa bà chủ và cô Mục ra sân bay."

Lúc này, giọng nói của Tư Đồ Không đã hơi trầm xuống, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội được thương lượng.

Bà Tư Đồ chỉ có thể áp sự không vui xuống, bà ta hiểu tính cách của con trai mình, cho nên không nói gì thêm nữa mà đưa Mục Sở Sở rời đi.

Sau khi bà Tư Đồ đưa Mục Sở Sở rời khỏi yến hội, Tư Đồ Không thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẹ ròi đi, anh cũng không cần phải lo lắng mẹ nói sai gì ở yến hội nữa.

Con ngươi của Tư Đồ Không hơi chuyển động, lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, tuy nhiên lần nay anh ta không đi qua đó mà nhanh chóng rời đi.

Bây giờ anh muốn trở về, vội vàng muốn trở về, anh muốn đi gặp cô, cực kỳ cực kỳ muốn gặp cô.

Ngày mai chính là ngày cuối cùng trong kỳ hạn năm năm của bọn họ, từ trước đến nay Tư Đồ Không luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này trong lòng lại sợ hãi, anh thật sự sợ ngày mai cô sẽ rời khỏi mình.

Tuy nhiên anh đã quyết định sẽ không để cô đi, cho nên dù thời hạn năm năm đã đến, anh cũng tuyệt đối không để cô đi.

Anh phải để cô ở bên mình, ở bên anh cả đời.

Tư Đồ Không nhanh chóng rời khỏi khách sạn, nhưng Tư Đồ Không không đi sân bay mà gọi điện thoại: "Chuẩn bị máy bay riêng cho tôi, tôi phải về thành phố A."

Hiện tại anh hận không thể ở bên cạnh cô ngay lập tức, không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, cho nên anh muốn nán lại chờ máy bay, trực tiếp liên hệ cho máy bay riêng.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tư Đồ Không âm thầm thở ra một hơi, nghĩ đến thời hạn năm năm của bọn họ, trong lòng anh hơi lo lắng, hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến có thể gặp được cô, tâm của của anh lại không khỏi nhảy nhót.

Nhảy nhót như cậu thanh niên choai choai mói biết yêu lần đầu.

Chỉ là, Tư Đồ Không hoàn toàn không ngờ tới, có một cơn gió lốc thật lớn đang chờ mình.
"Thanh Thanh, người phụ nữ của Tư Đồ Không là bạn của cậu à?" Bùi Vũ Ninh thấy Tư Đồ Không rời đi thì quay sang hỏi Hàn Nhã Thanh, biểu cảm trên mặt cô ấy có hơi húc tạp.

"Ừ." Vì chuyện của Liễu Ảnh, tâm trạng của Hàn Nhã Thanh khá trầm trọng, chỉ nhẹ nhàng trả lời.

Bùi Vũ Ninh nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi giật giật, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên lại do dự.

"Cậu muốn nói cái gì? Nói đi." Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bùi Vũ Ninh, cô cau mày, kiểu muốn nói lại thôi này của Bùi Vũ Ninh sợ là không phải chuyện gì tốt.

"Vừa rồi tớ đột nhiên nhớ tới một chuyện." Bùi Vũ Ninh hơi mím môi, giọng nói đè thấp vài phần: "Năm năm trước, bên cạnh Tư Đồ Không đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, nhưng không có nhiều người biết chuyện này, tớ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, tớ là nghe bạn bè nói thôi."

Bùi Vũ Ninh dừng lại vài giây, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói tiếp: "Tớ nhớ khi đó bạn tớ nói với tớ rằng, người phụ nữ kia là Tư Đồ Không mua về, mua năm năm..." Bùi Vũ Ninh không nói hết, có một số lời khó nói ra khỏi miệng, nhưng ý tứ cũng đủ rõ ràng.

"Cái gì? Mua về? Thời đại này còn có thể mua người như vậy?" Tính cách của Sở Bách Hà vốn nóng nảy, nghe được lời của Bùi Vũ Ninh thì lập tức nổi giận.

Vốn sắc mặt của Hàn Nhã Thanh đã có phần lạnh lùng, sau khi nghe được lời nói của Bùi Vũ Ninh, sắc mặt cô càng u ám hơn.

"Thanh Thanh, tớ không biết cô gái năm đó có phải bạn của cậu không, có lẽ, có lẽ không phải, có lẽ chỉ là trùng hợp." Bùi Vũ Ninh nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhã Thanh thì trong lòng lập tức sợ hãi, thời gian cô ấy quen Hàn Nhã Thanh không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sắc mặt Hàn Nhã Thanh xấu như vậy.

"Cậu còn biết gì nữa không?" Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, tuy rằng giờ phút này cô vẫn coi như là bình tĩnh, nhưng giọng nói kia rõ ràng nghe thấy không bình thường.
Loading...

Khó trách Liễu Ảnh trốn tránh, nếu chuyện thật sự như vậy thì sao Liễu Ảnh có thể nói ra được.

Vừa rồi Tư Đồ Không không nói gì cả, chứng tỏ khả năng việc này là thật sự rất lớn.

Hàn Nhã Thanh đau lòng, đau lòng cho Liễu Ảnh, Liễu Ảnh lương thiện như vậy, đơn thuần như vậy, sao lại gặp phải chuyện này.

Sao Tư Đồ Không có thể đối xử với Liễu Ảnh như vậy?

"Lúc ấy hình như trong nhà cô gái kia xảy ra chuyện gì, Tư Đồ Không bỏ tiền ra, sau đó cô gái kia đồng ý ở bên Tư Đồ Không năm năm." Lúc này, giọng nói của Bùi Vũ Ninh đặc biệt nhỏ, cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh hiện giờ thì cảm thấy thật sự hơi sợ hãi, hơn nữa cô ấy cũng có phần hổ thẹn, bời vì dù sao Tư Đồ Không cũng là bạn của cô ấy.

"Đây không phải nhân lúc cháy nhà thì đi hôi của à?" Sở Bách Hà trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin.

Hàn Nhã Thanh nheo mắt, cô vừa mới cầm một ly nước lên, lúc này bàn tay đang cầm ly nước của cô không ngừng nắm chặt, làm cho người khác nhìn thấy cũng không khỏi kinh sợ.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy nếu lúc này Tư Đồ Không vẫn còn ở đây, Hàn Nhã Thanh có thể đánh Tư Đồ Không một trận.

Không, đánh Tư Đồ Không còn lại nhẹ nhàng!

"Cái này, lúc ấy Tư Đồ Không cũng giúp cô gái kia giải quyết chuyện gia đình." Bùi Vũ Ninh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nói giúp Tư Đồ Không vài câu, nếu không tiếp theo Tư Đồ Không nhất định sẽ rất thảm.

"Cậu không cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ à?" Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngước mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, đôi con ngươi ẩn chứa sự lạnh lùng.

"Cái gì?" Nhất thời Bùi Vũ Ninh chưa kịp phản ứng lại, chỉ là hơi chột dạ khi bị Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm.

"Cậu và Tư Đồ Không là bạn bè, có lẽ cậu hiểu anh ta, Tư Đồ Không có thể vô duyên vô cớ bỏ tiền giúp một cô gái giải quyết vấn đề gia đình không?" Tuy rằng Hàn Nhã Thanh không quen Tư Đồ Không, nhưng cô nhìn người rất chuẩn, cho dù cô mới gặp Tư Đồ Không ba lần thì cô cũng biết Tư Đồ Không không phải người thích xen vào chuyện người khác.

Tư Đồ Không cũng không phải là ngươi thương hương tiếc ngọc, cho nên Tư Đồ Không không có khả năng vô duyên vô cớ đi giúp một cô gái xử lý chuyện trong nhà.

"Không, anh ta chưa bao giờ xen vào việc của người khác, đặc biệt là phái nữ." Bùi Vũ Ninh ngẩn người, tuy nhiên cô ấy vẫn nhanh chóng trả lời, cô ấy và Tư Đồ Không quen nhau từ nhỏ, cũng coi là rất hiểu Tư Đồ Không.

"Có lẽ là đột nhiên tâm huyết dâng trào? Bùi Vũ Ninh suy nghĩ giây lát rồi nói thêm một câu: "Có đôi khi đàn ông cũng xúc động như vậy."

"Tư Đồ Không là kiểu đàn ông hay xúc động như vậy sao?" Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, đàn ông xúc động cũng là chuyện thường tình, nhưng tuyệt đối không phải kiểu đàn ông như Tư Đồ Không.

"Hơn nữa cho dù Tư Đồ Không là tâm huyết dâng trào đi bỏ tiền giải quyết chuyện trong nhà cho phụ nữ, nhưng vì sao phải đưa ra điều kiện như vậy? Đây là phong cách của Tư Đồ Không à?" Hàn Nhã Thanh cảm giác chuyện này có thể không đơn giản như bọn họ nghĩ.

"Không phải, Tư Đồ Không không phải người đam mê nữ sắc, hơn nữa thái độ của anh ta với phái nữ luôn là không nóng không lạnh, chưa bao giờ để phụ nữ tới gần, theo tớ được biết, lớn như vậy rồi mà anh ta còn chưa từng có bạn gái." Bùi Vũ Ninh lắc đầu, tình huống mà Thanh Thanh nói quả thật khó có khả năng xảy ra trên người Tư Đồ Không.


"Cho nên, Tư Đồ Không làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân khác, hoặc phải nói là Tư Đồ Không nhằm vào người bạn kia của cậu." Bùi Vũ Ninh âm thầm thở ra một hơi, hiển nhiên cô ấy không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng hiện tại phần tích ra quả thật chỉ có khả năng này.

"Giậu đổ bìm leo mua người, còn muốn con gái nhà người ta không danh không phận khuất nhục ở bên anh ta năm năm, đây tuyệt đối không có khả năng là yêu, có khi là có hận thù gì cũng nên?" Khóe môi Sở Bách Hà giật mạnh, bổ sung cho Bùi Vũ Ninh.

"Có hận thù? Ý của chị là Tư Đồ Không làm những chuyện kia với cô ấy là vì có hận thù với cô ấy?" Bùi Vũ Ninh trợn tròn mắt: "Không, không có khả năng đi?"

Nếu thật sự như vậy, chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn, tính chất cũng càng tồi tệ hơn!!!

Nếu thật sự Tư Đồ Không làm ra chuyện như thế với con gái nhà người ta thì thật sự không thể tha thứ.

"Chị cảm thấy chuyện này rất có khả năng, sợ là chuyện này do Tư Đồ Không lên kế hoạch từng bước, cô gái kia không máy mắn rơi vào bẫy của Tư Đồ Không." Sở Bách Hà kết luận, ở đây đều là người thông minh, chuyện đã được phân tích đến mức này, ai cũng hiểu được.

Chuyện này đã đủ rõ ràng.

"Hiện tại chị có một vấn đề, là đương sự, cô gái kia có hiện mình bị Tư Đồ Không bẫy không?" Sở Bách Hà suy nghĩ giây lát rồi hỏi ra một vấn đề.

"Thanh Thanh, bạn em có biết không? Hoặc là chị nên hỏi, rốt cuộc người bạn kia của em biết bao nhiêu?" Tuy rằng bình thường Sở Bách Hà thích tham gia náo nhiệt, nhưng hiện tại cô cũng vì đương sự là một người bạn của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa theo cô thấy thì Thanh Thanh rất quý người bạn này.

Nếu như vậy, chuyện này các cô không thể không quản đúng không?!

"Có lẽ cô ấy biết không nhiều lắm." Hàn Nhã Thanh hít mắt lại, với sự hiểu biết của cô về Liễu Ảnh, cô cảm thấy Liễu Ảnh biết không nhiều.

Nếu Liễu Ảnh biết tất cả là dò Tư Đồ Không bày ra, nếu Tư Đồ Không là kẻ thù, Liễu Ảnh tuyệt đối sẽ không nhận sự giúp đỡ của Tư Đồ Không, cũng tuyệt đối không có khả năng đi theo Tư Đồ Không năm năm.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh đoán rằng, năm đó trong nhà Liễu Ảnh xảy ra chuyện, Tư Đồ Không xuất hiện giúp cô ấy giải quyết chuyện trong nhà, sau đó Liễu Ảnh đồng ý đi theo Tư Đồ Không năm năm, nếu Liễu Ảnh biết thì có thể chỉ biết được như vậy.

Liễu Ảnh xinh đẹp, từ nhỏ đã là mỹ nhân, mà Liễu Ảnh đơn thuần từ nhỏ, lúc ấy có thể Liễu Ảnh chỉ nghĩ đơn giả rằng Tư Đồ Không coi trọng sắc đẹp của mình.

"Cho nên, Tư Đồ Không còn lừa gạt con gái nhà người ta?" Sở Bách Hà cao giọng hơn, trong giọng nói mang theo sự tức giận rõ ràng.

"Thanh Thanh, cô gái kia là bạn em, chị cảm thấy em nên đi nói cho bạn mình, không thể để bạn em tiếp tục bị Tư Đồ Không lừa nữa." Trước giờ tích cách của Sở Bách Hà luôn hấp tấp, chuyện như vậy cô ta hoàn toàn không thể nhẫn được.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng rất tức giận, có trong nháy mắt cô cũng muốn gọi điện thoại cho Liễu Ảnh, nói cho Liễu Ảnh biết, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhịn xuống.

Thái độ của Tư Đồ Không lúc trước làm cho cô hiểu được, dù năm năm trước xảy ra chuyện gì, hiện tại Tư Đồ Không thật sự để ý Liễu Ảnh.

Nếu hiện tại Tư Đồ Không yêu Liễu Ảnh, bằng lòng cho Liễu Ảnh hạnh phúc, cô thật sự phải phá hoại tất cả sao?

Hơn nữa bây giờ cô còn không biết rốt cuộc Liễu Ảnh có tâm tư gì với Tư Đồ Không, dù sao hai người ở bên nhau năm năm, nói không có tình cảm là khẳng định không có khả năng.
“Chuyện tình cảm người ngoài cuộc không nên can dự.” Hiện giờ trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng rất rối bời, loại tình huống này cô cũng không biết phải nên nói gì với Liễu Ảnh. Nhưng trong lòng cô chắc chắn một điều, cô không muốn Liễu Ảnh đau khổ.

“Xem tình hình trước vậy.” Hàn Nhã Thanh lo lắng bản thân đột nhiên nhúng tay vào sẽ càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm Liễu Ảnh càng thêm khó xử. Trước đó Tư Đồ Không đã bày tỏ tình cảm với cô ấy, cho nên bây giờ Hàn Nhã Thanh lựa chọn nhìn theo diễn biến của sự việc trước.

“Tôi đồng ý quan điểm của Thanh Thanh, xác thực trong chuyện tình cảm người ngoài cuộc can dự vào sẽ không tốt, chỉ sợ sẽ càng làm mọi chuyện trở nên rối tung mà thôi. Tôi cảm thấy chúng ta nên cho Tư Đồ Không một cơ hội, nói không chừng hai người sẽ có một cái kết tốt đẹp.” Bùi Vũ Ninh là bạn của Tư Đồ Không, vì vậy cô vẫn nên đứng về phía Tư Đồ Không thiên vị một chút.

Hàn Nhã Thanh nghe Bùi Vũ Ninh nói, đôi mắt chợt sáng lên. Hoặc là, trong lòng cô cũng mong chờ chuyện tình cảm này sẽ có một cái kết đẹp, cô hy vọng Liễu Ảnh sẽ được hạnh phúc.

Về Tư Đồ Không, không phải anh ta đang tính kế gì đó chứ? Thật sự không phải muốn trả thù gì đó chứ? Nếu thật là như vậy mà Liễu Ảnh lại không hề biết sự tình thì ngay bây giờ cô sẽ đi nói chuyện này cho Liễu Ảnh, nhưng cô sợ làm như vậy sẽ khiến Liễu Ảnh đau khổ.

Không, đến lúc đó Liễu Ảnh có thể sẽ suy sụp, vì thế nên Hàn Nhã Thanh vẫn quyết định trước không nói cho cô ấy biết.

“Trên đời này không có bức tường nào có thể cản được gió, có thể giấu được một thời gian nhưng không thể giấu được cả một đời.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô đương nhiên không tán đồng lời nói của Bùi Vũ Ninh.

“Tất nhiên tôi không tán thành cách lừa dối này, nhưng có đôi khi những lời nói dối thiện ý đối với mọi người đều tốt hơn.” Bùi Vũ Ninh là một người thẳng thắn, đối với cô việc lựa chọn cách nói dối để che đậy sự thật vẫn luôn là một việc rất hổ thẹn ghê tởm, nhưng về chuyện này cô cảm thấy không nên mạo hiểm đi vạch trần.

“Bách Hà, cô có từng nghe qua một câu nói này bao giờ chưa?” Bùi Vũ Ninh nhìn Sở Bách Hà, không hiểu ra sao hỏi một câu kỳ lạ.

“Câu gì chứ?” Sở Bách Hà khẽ nhíu mày, mông lung không hiểu.

“Nếu anh lừa em, vậy thì mong anh hãy lừa em cả một đời.” Bùi Vũ Ninh đối với phương diện tình cảm vẫn luôn hơi chậm nhiệt không hiểu rõ lắm. Khó có được lại nói ra một câu tình cảm làm cảm động lòng người như vậy.
Loading...

Anh Phó ngồi ở một bên không lên tiếng, lúc này ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của người con gái này hóa ra lại thấp như vậy?

Lừa cô ấy cả một đời? Cô ấy muốn nói đến Miêu Ngôn sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt anh Phó trầm mặc thêm vài phần.

“Lấy năng lực của Tư Đồ Không, chỉ cần anh ta nguyện ý thì hoàn toàn có thể giấu đượccả đời.” Bùi Vũ Ninh xem như cũng hiểu rõ Tư Đồ không, cô tin tưởng anh ta thật sự có khả năng này.

“Vì vậy, chúng ta lựa chọn trước tiên xem biểu hiện của Tư Đồ không, xem sự tình này sẽ phát triển tới đâu.” Bùi Vũ Ninh khi nói câu này vẫn rất lý trí, cũng rất đúng trọng tâm.

“Nếu như cô nói như vậy, ngược lại tôi cũng đồng ý.” Nghe Bùi Vũ Ninh phân tích xong, Sở Bách Hà cũng thay đổi cách nghĩ.

Hàn Nhã Thanh vẫn chỉ nghe mà không nói, một bàn tay cầm chiếc cốc, mím chặt môi không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Thanh Thanh, tớ có thể hiểu tâm trạng lúc này của cậu, câu không muốn lừa dối bạn bè, nhưng cậu lại lo lắng sau khi nói ra sự thật cho cô ấy biết sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương.” Bùi Vũ Ninh trông thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, lúc này không khó để nhận ra tâm tư của cô.

“Chuyện này quả thực rất khó khăn, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ rất mâu thuẫn.” Sở Bách Hà cũng nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ thở dài.

Hàn Nhã Thanh vẫn mím chặt môi không nói gì.

“Thanh Thanh, em làm sao vậy? Đang nghĩ gì à?” Sở Bách Hà lo lắng nhịn không được khẽ đẩy Hàn Nhã Thanh một cái.

Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn Sở Bách Hà, sau đó chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, nếu hiện tại có người nói cho em Dương Tầm Chiêu lừa dối em, tính kế em, thì em sẽ thế nào?”

“Em sẽ làm thế nào?” Ánh mắt Sở Bách Hà sáng lên, lập tức hứng thú: “Chị cảm thấy với tính cách của em, nói không chừng ngay lập tức sẽ đi giết chết Dương Tầm Chiêu.”

“Em nghĩ, em sẽ rất thương tâm, rất khó chịu, cũng rất đau khổ.” Hàn Nhã Thanh khẽ nhắm mắt lại, mặc dù đây chỉ là giả thuyết nhưng chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này đã khiến trái tim cô vô cùng đau đớn.

Cũng như, chuyện này đổi thành Liễu Ảnh, cô ấy làm sau chịu đựng được?

“Như lời Vũ Ninh nói, nếu thật sự Tư Đồ không nói dối Liễu Ảnh, em cũng hy vọng Tư Đồ Không có thể nói dối cô ấy cả đời, vĩnh viễn không để Liễu Ảnh phát hiện ra sự thật tàn nhẫn này.” Lúc này, giọng nói Hàn Nhã Thanh trở nên nặng nề hơn nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô quyết định không lựa chọn nói cho Liễu Ảnh. Cô thật sự không muốn để Liễu Ảnh phải chịu đựng thương tâm, đau khổ như thế.

Bùi Vũ Ninh nhìn Hàn Nhã Thanh ngẩn người, vì vậy không tiếp tục nói nữa.

“Thanh Thanh, nghe ý tứ này của em, chị có thể nhìn ra em đối với cậu ba Dương có tình cảm sâu đậm, không thể rời bỏ cậu ba Dương nữa rồi.” Sở Bách Hà nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói, sắc mặt càng trở nên hưng phấn.

“Phải.” Hàn Nhã Thanh rất nghiêm túc trả lời Sở Bách Hà, cô nhìn ánh mắt Sở Bách Hà lộ rõ vẻ hưng phấn còn mang theo chút đùa giỡn. Phải, cô đã yêu Dương Tầm Chiêu sâu đậm, yêu chính là yêu, không có gì lại không dám thừa nhận.

“Móa! Tôi có thể không ăn cẩu lương này được không?” Sở Bách Hà giật giật khóe môi, vốn dĩ ban đầu trong lòng mang tâm tư muốn đi trêu chọc Hàn Nhã Thanh, ai nào biết cuối cùng lại bị nhét cẩu lương đầy miệng.


“Tự bản thân cô xin, không ăn cũng phải ăn.” Bùi Vũ Ninh nhịn không được bật cười: “Có điều, nếu cậu Ba Dương lúc này ở đây nghe được những lời này, thì không biết sẽ phản ứng như thế nào nha?”

“Nếu cậu ba Dương nghe được thì sẽ kéo Thanh Thanh lên giường, sau đó khiến Thanh Thanh ba ngày ba đêm không xuống nổi giường.” Sở Bách Hà cảm thấy câu nói này một chút cũng không khoa trương phóng đại. Nói không chừng cậu ba Dương làm còn quá mức hơn so với cô nói.

“Lợi hại như thế à?” Bùi Vũ Ninh mở to hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cô quay lại nhìn Hàn Nhã Thanh, nửa thật nửa giả cười cười: “Thanh Thanh, cậu ba Dương thật sự lợi hại như vậy à? Thật sự lợi hại như vậy?”

Khi Bùi Vũ Ninh hỏi điều này, không những mang theo tò mò mà càng có vài phần hưng phấn kỳ lạ. Đặc biệt khi nói đến câu lợi hại kia, ngữ khí rõ ràng không bình thường lắm.

Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, anh Phó đang ngồi một bên đột nhiên đứng dậy kéo Bùi Vũ Ninh lại, sau đó áp sát gần, ghé vào tai cô nói thầm: “Đừng lo, người đàn ông của em lợi hại hơn.”

“Cắt! Anh chỉ chém gió thôi.” Bùi Vũ Ninh nhất thời không phản ứng kịp, không ý thức được phản bác lại một câu. Nhưng rất rõ ràng, Bùi Vũ Ninh vô cùng chú ý tới cái câu ‘lợi hại’ kia.

“Em có thể thử.” Khóe môi anh Phó rõ ràng nhếch lên cao, giọng nói mơ hồ mang theo mấy phần ý cười.

Sắc mặt Bùi Vũ Ninh bỗng chốc thay đổi, đẩy anh Phó một cái: “Không biết xấu hổ.”

Lúc này Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng kịp phản ứng, đã minh bạch câu nói vừa rồi của anh Phó.

“Anh không được nói bậy bạ, anh không phải người đàn ông của tôi.” Sau khi Bùi Vũ Ninh phản ứng lại được mới lập tức phản bác.

Ngược lại là anh Phó hoàn toàn không bị câu nói này của Bùi Vũ Ninh làm ảnh hưởng tâm trạng, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.

“Em đừng lo lắng, sẽ rất nhanh thôi.” Một lúc sau anh Phó đột nhiên tiến đến gần, lại ghé sát vào tai Bùi Vũ Ninh nói thầm một câu. Anh cảm thấy anh không thể lại tiếp tục sử dụng những thủ đoạn quanh co vòng vèo được, bởi vì Bùi Vũ Ninh đối với phương diện tình cảm quá chậm nhiệt, nếu như anh còn không tiếp cận đến gần cô thì cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm ý của anh.

“Gì chứ?” Bùi Vũ Ninh nhất thời ngẩn ra, theo bản năng nhíu mày lại.

“Đàn ông.” Khóe môi anh càng cong lên rõ ràng, trong giọng nói ấm áp mang theo nụ cười.

“Anh? Anh…” Bùi Vũ Ninh vừa tức giận vừa lo lắng, nhất thời lại không biết nên nói cái gì ở nơi đông người, khuôn mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn anh.

“Ai nha nha, hôm nay tôi thật sự sẽ chết vì cẩu lương mất thôi.” Sở Bách Hà cố ý trêu ghẹo nhìn Bùi Vũ Ninh.

“Sở Bách Hà, cô đừng nói lung tung.” Bùi Vũ Ninh đi đến trước mặt Sở Bách Hà, đương nhiên là muốn cách xa anh Phó ra, người đàn ông này quá nham hiểm, không biết xấu hổ. Cô ắt phải đứng xa anh ta mới được.

Sau khi ầm ĩ một hồi, bầu không khí đã bớt căng thẳng đi không ít, mặc dù Hàn Nhã Thanh vẫn còn lo lắng về chuyện của Liễu Ảnh nhưng cô không để lộ tâm trạng ra bên ngoài. Hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng không hy vọng mọi người sẽ lo lắng theo cô, vì vậy không nhắc đến chuyện này nữa.

Buổi tiệc sau đó diễn ra rất thuận lợi, không có xảy ra sự việc nào nữa. Mặc dù thỉnh thoảng Bùi Doanh sẽ dùng ánh mắt thâm độc nguy hiểm nhìn Hàn Nhã Thanh. Nhưng cũng không dám lại gây sự, Trình Nhu Nhu nghe lời Bùi Doanh, hai người sau đó đều yên lặng không có ý định lại làm loạn.

Dĩ nhiên, Trình Nhu Nhu tiếp tục theo mọi người hưởng thụ, vừa say sưa lại thoải mái.

Khi bữa tiệc kết thúc, khách mời đã ra về, Hàn Nhã Thanh, Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh cũng dự định rời khỏi.

“Mẹ nó! Tình huống gì đây! Đây, đây là muốn tìm chết sao?” Sở Bách Hà đột nhiên kinh sợ hô lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom