Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
CHƯƠNG 190: CẬU BA DƯƠNG RA OAI (2)
“Hàn Nhã Thanh, tôi cho em một phút, sau một phút nếu như không nhìn thấy em, tôi sẽ trực tiếp đi vào bắt người.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói Dương Tâm Chiêu lạnh lùng, mang theo vài phần kiềm chế truyền đến.
Mà câu nói của anh lúc này, lại khiến trái tim của Hàn Nhã Thanh muốn ngừng đập, lúc này cô cũng không quan tâm đến sự
thăm dò và nghi ngờ của ông cụ Hàn nữa, cô cầm điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
Cô biết Dương Tâm Chiêu từ trước đến nay là một người nói được làm được.
Ông cụ Hàn sững sờ, sau đó mỉm cười, nụ cười kia giống như một con cáo già gian xảo!
Hàn Nhã Thanh dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi khách sạn, sau đó đã nhìn thấy xe của Dương Tâm Chiêu dừng ở cửa khách sạn.
Hàn Nhã Thanh vội vàng chạy đến, trực tiếp mở cửa xe, sau đó lên xe.
“Chồng à, anh vẫn chưa đi sao?” Hàn Nhã Thanh lên xe, nhìn Dương Tâm Chiêu mặt mày u ám, cô nở một nụ cười nịnh nọt, cô nhìn ra Dương Tầm Chiêu không vui, vì vậy đương nhiên không thể chọc tức anh, phải theo anh.
Cô từ trước đến giờ trời không sợ đất không sợ, nhưng không biết tại sao lần nào cũng sợ Dương Tâm Chiêu.
Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ? Cô cảm thấy mình ngày càng không có tiền đồ.
“Sau này không được cười như vậy nữa?” Dương Tầm Chiêu nheo mắt, đột nhiên anh nhớ ra trước đây cô cũng đã từng cười như thế này trước mặt Dụ Vỹ Luân, cô có biết, cô cười như vậy thật sự rất chói mắt, quyến rũ?
“Tại sao?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, không phải đều nói là đánh người chạy đi không đánh người chạy lại sao? Cô cười với anh là sai sao?
“Chướng mắt.” Cậu ba Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang ghen, vì vậy tùy tiện nói ra một lý do, nhưng, lúc anh nhìn thấy cô cười với Dụ Vỹ Luân như vậy, quả thực cảm thấy rất chướng mắt, vì vậy lý do này cũng xem là thật.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh đột nhiên lóe lên, chướng mắt? Nụ cười của cô rất chướng mắt sao?
Anh cảm thấy chướng mắt có thể không nhìn mà!
Hàn Nhã Thanh nhớ lại lý do anh nói lúc cưới cô, lúc đó anh nói anh chọn cô là vì cô xấu.
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh cong lên, nụ cười trên khuôn mặt không ngừng lan ra, nụ cười ngày càng rạng rỡ, càng xinh đẹp, cô còn cố ý nghiêng khuôn mặt tràn đầy ý cười đến trước mặt anh.
Chướng mắt đúng không? Cô cứ cười, đâm mù mắt anh mới được!
Dương Tâm Chiêu sững sờ, đôi mắt lóe lên, anh là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô chứ, khóe miệng cong lên: “Ở trước mặt tôi có thể cười.” Anh dừng lại một lúc sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tôi thích...”
Nụ cười trên khuôn mặt của Hàn Nhã Thanh đột nhiên cứng đờ, cô cũng vô thức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào anh, dáng vẻ trông có chút ngốc.
Anh thích? Anh thích cái gì? Thích nhìn cô cười như vậy?
Lúc nãy rõ ràng anh nói là nụ cười của cô chướng mắt, sao giờ lại thành thích?
Chắc chắn anh không muốn nhìn thấy cô cười nên cố ý nói như vậy.
Anh chính là đang làm ngược lại!
Ừ, nhất định là như vậy.
Quả nhiên, anh luôn luôn là một người bên trong lại đen tối, là một người nham hiểm nhất!!
“Vậy sao? Nếu như anh thích, ngày nào em cũng cười với anh như vậy.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc chắn suy nghĩ của mình không sai, vì vậy cô lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Lúc cô nói chuyện, cơ thể còn cố ý nghiêng đến trước mặt anh.
Dương Tâm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh cảm thấy có những lúc cô thật sự rất đáng yêu, thật sự rất đơn thuần, rất ngây thơ!
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vốn dĩ đã hoàn toàn trở nên ôn hòa, nhưng lúc này cô nghiêng người về phía trước, bộ váy trên người đột nhiên phác họa dáng người nóng bỏng và vô cùng quyến rũ của cô, hoàn toàn là kiểu gợi cảm có thể khiến người khác phạm tội.
Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu đột nhiên trở nên u ám, đôi mắt lập tức nheo lại: “Ai cho em mặc như thế này đi dự tiệc?”
Hàn Nhã Thanh sững sờ, xời, anh lại dùng chiêu chuyển chủ đề sao? Anh cảm thấy nụ cười của cô thật sự chướng mắt, thực sự không thể nhìn được sao? Vì vậy mới cố ÿý chuyển chủ đề đúng không?
“Lễ phục mà ông nội chuẩn bị cho em bị Hàn Nghiên Nghiên làm hỏng rồi.” Nhưng, Dương Tâm Chiêu đã hỏi, Hàn Nhã Thanh cũng thuận theo trả lời anh.
“Vì vậy, em chọn bộ này? Lấy ở đâu?” Dương Tầm Chiêu rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cô, cho dù lễ phục được
chuẩn bị từ trước đã bị hỏng, cô cũng không thể chọn một bộ như thế này.
Dương Tâm Chiêu thầm nghĩ, nếu như để anh biết được ai bán bộ lễ phục này cho cô, chắc chắn anh sẽ khiến cửa hàng đó
đóng cửa.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi của anh, cô chớp chớp mắt, nghe nói đàn ông đều có tính sở hữu rất cao, đều không muốn vợ mình ăn mặc gợi cảm xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, cái này không liên quan gì đến tình cảm, chính là chủ nghĩa chiếm hữu của đàn ông.
Vì vậy, lúc này Dương Tâm Chiêu đang rất bất mãn về bộ lễ phục của cô!!
“Em nhờ Mộ Dung Tri thiết kế cho em, nhưng em không ngờ anh ta lại thiết kế thành ra như thế này.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy, Dương Tầm Chiêu đã hỏi, đương nhiên cô phải trả lời thành thật, cô là một đứa trẻ trung thực, hơn nữa cô cũng không dám nói dối Dương Tâm Chiêu, phải không?
“Mộ Dung Tri, ừ, rất tốt.” Dương Tâm Chiêu âm thầm nghiến răng, giọng nói vô cùng lạnh, bên trong dường như còn mang theo một chút sát khí.
Mộ Dung Tri thiết kế cho vợ của anh một bộ lễ phục như vậy, tốt, rất tốt!
Anh dám đảm bảo chắc chắn Mộ Dung Tri cố ý làm như vậy.
Hàn Nhã Thanh thâm hít một hơi lạnh, xem tình hình này, dường như hậu quả rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng, dường như cô cảm nhận được sát khí.
Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Mộ Dung Tri, cầu phúc cho Mộ Dung Tri có thể tự cứu được mình.
Lúc này, Mộ Dung Tri ở một nơi khác đột nhiên rùng mình.
“Không được, không được, mình cảm thấy mình vẫn phải đi trốn, đợi một khoảng thời gian sự tức giận của Thanh Thanh tan
biến mình sẽ quay lại.” Mộ Dung Tri đột nhiên đứng dậy, sau đó vội vàng thu dọn đồ của mình.
Thanh Thanh nhà anh ta từ trước đến nay đều là một người mềm lòng, qua một khoảng thời gian chắc chắn sẽ không tức giận với anh nữa, chuyện này cũng có thể trốn thoát được.
Đúng vậy, anh ta có thể trốn được Hãn Nhã Thanh, nhưng nếu như người kia đổi thành cậu ba Dương, anh ta còn có thể trốn được sao?
“Chồng à, công việc ở nước R anh đã xử lý xong rồi sao?” Hàn Nhã Thanh không có ý hỏi thăm chuyện của anh, cô chỉ cảm
thấy bầu không khí lúc này quá nghiêm túc, muốn đổi sang một chủ đề khác.
Dương Tầm Chiêu trừng mắt với cô, cô còn dám nhắc đến chuyện này? Chính vì cô đi dự bữa tiệc xem mắt này, anh mới bỏ
mặc công việc ở bên kia, vội vàng trở về.
Nhưng, cũng may là anh về kịp!
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, tối nay trên người anh đều là mìn, giẫm vào đâu là ở đó nổ, cô vẫn nên giữ im lặng.
Dương Tâm Chiêu thấy cô không nói gì, hình như khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, mà trực tiếp lái xe rời đi.
Lúc về đến biệt thự, Dương Tâm Chiêu đi đỗ xe, Hàn Nhã Thanh xuống xe trước, lúc Hàn Nhã Thanh đang muốn lên tiếng đi
vào, điện thoại đột nhiên vang lên thông báo có tin nhắn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, đây là chuông báo mà cô đặc biệt cài đặt....
----
Hẹn mn ngày mai nha ^^
“Hàn Nhã Thanh, tôi cho em một phút, sau một phút nếu như không nhìn thấy em, tôi sẽ trực tiếp đi vào bắt người.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói Dương Tâm Chiêu lạnh lùng, mang theo vài phần kiềm chế truyền đến.
Mà câu nói của anh lúc này, lại khiến trái tim của Hàn Nhã Thanh muốn ngừng đập, lúc này cô cũng không quan tâm đến sự
thăm dò và nghi ngờ của ông cụ Hàn nữa, cô cầm điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
Cô biết Dương Tâm Chiêu từ trước đến nay là một người nói được làm được.
Ông cụ Hàn sững sờ, sau đó mỉm cười, nụ cười kia giống như một con cáo già gian xảo!
Hàn Nhã Thanh dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi khách sạn, sau đó đã nhìn thấy xe của Dương Tâm Chiêu dừng ở cửa khách sạn.
Hàn Nhã Thanh vội vàng chạy đến, trực tiếp mở cửa xe, sau đó lên xe.
“Chồng à, anh vẫn chưa đi sao?” Hàn Nhã Thanh lên xe, nhìn Dương Tâm Chiêu mặt mày u ám, cô nở một nụ cười nịnh nọt, cô nhìn ra Dương Tầm Chiêu không vui, vì vậy đương nhiên không thể chọc tức anh, phải theo anh.
Cô từ trước đến giờ trời không sợ đất không sợ, nhưng không biết tại sao lần nào cũng sợ Dương Tâm Chiêu.
Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ? Cô cảm thấy mình ngày càng không có tiền đồ.
“Sau này không được cười như vậy nữa?” Dương Tầm Chiêu nheo mắt, đột nhiên anh nhớ ra trước đây cô cũng đã từng cười như thế này trước mặt Dụ Vỹ Luân, cô có biết, cô cười như vậy thật sự rất chói mắt, quyến rũ?
“Tại sao?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, không phải đều nói là đánh người chạy đi không đánh người chạy lại sao? Cô cười với anh là sai sao?
“Chướng mắt.” Cậu ba Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang ghen, vì vậy tùy tiện nói ra một lý do, nhưng, lúc anh nhìn thấy cô cười với Dụ Vỹ Luân như vậy, quả thực cảm thấy rất chướng mắt, vì vậy lý do này cũng xem là thật.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh đột nhiên lóe lên, chướng mắt? Nụ cười của cô rất chướng mắt sao?
Anh cảm thấy chướng mắt có thể không nhìn mà!
Hàn Nhã Thanh nhớ lại lý do anh nói lúc cưới cô, lúc đó anh nói anh chọn cô là vì cô xấu.
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh cong lên, nụ cười trên khuôn mặt không ngừng lan ra, nụ cười ngày càng rạng rỡ, càng xinh đẹp, cô còn cố ý nghiêng khuôn mặt tràn đầy ý cười đến trước mặt anh.
Chướng mắt đúng không? Cô cứ cười, đâm mù mắt anh mới được!
Dương Tâm Chiêu sững sờ, đôi mắt lóe lên, anh là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô chứ, khóe miệng cong lên: “Ở trước mặt tôi có thể cười.” Anh dừng lại một lúc sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tôi thích...”
Nụ cười trên khuôn mặt của Hàn Nhã Thanh đột nhiên cứng đờ, cô cũng vô thức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào anh, dáng vẻ trông có chút ngốc.
Anh thích? Anh thích cái gì? Thích nhìn cô cười như vậy?
Lúc nãy rõ ràng anh nói là nụ cười của cô chướng mắt, sao giờ lại thành thích?
Chắc chắn anh không muốn nhìn thấy cô cười nên cố ý nói như vậy.
Anh chính là đang làm ngược lại!
Ừ, nhất định là như vậy.
Quả nhiên, anh luôn luôn là một người bên trong lại đen tối, là một người nham hiểm nhất!!
“Vậy sao? Nếu như anh thích, ngày nào em cũng cười với anh như vậy.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc chắn suy nghĩ của mình không sai, vì vậy cô lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Lúc cô nói chuyện, cơ thể còn cố ý nghiêng đến trước mặt anh.
Dương Tâm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh cảm thấy có những lúc cô thật sự rất đáng yêu, thật sự rất đơn thuần, rất ngây thơ!
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vốn dĩ đã hoàn toàn trở nên ôn hòa, nhưng lúc này cô nghiêng người về phía trước, bộ váy trên người đột nhiên phác họa dáng người nóng bỏng và vô cùng quyến rũ của cô, hoàn toàn là kiểu gợi cảm có thể khiến người khác phạm tội.
Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu đột nhiên trở nên u ám, đôi mắt lập tức nheo lại: “Ai cho em mặc như thế này đi dự tiệc?”
Hàn Nhã Thanh sững sờ, xời, anh lại dùng chiêu chuyển chủ đề sao? Anh cảm thấy nụ cười của cô thật sự chướng mắt, thực sự không thể nhìn được sao? Vì vậy mới cố ÿý chuyển chủ đề đúng không?
“Lễ phục mà ông nội chuẩn bị cho em bị Hàn Nghiên Nghiên làm hỏng rồi.” Nhưng, Dương Tâm Chiêu đã hỏi, Hàn Nhã Thanh cũng thuận theo trả lời anh.
“Vì vậy, em chọn bộ này? Lấy ở đâu?” Dương Tầm Chiêu rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cô, cho dù lễ phục được
chuẩn bị từ trước đã bị hỏng, cô cũng không thể chọn một bộ như thế này.
Dương Tâm Chiêu thầm nghĩ, nếu như để anh biết được ai bán bộ lễ phục này cho cô, chắc chắn anh sẽ khiến cửa hàng đó
đóng cửa.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi của anh, cô chớp chớp mắt, nghe nói đàn ông đều có tính sở hữu rất cao, đều không muốn vợ mình ăn mặc gợi cảm xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, cái này không liên quan gì đến tình cảm, chính là chủ nghĩa chiếm hữu của đàn ông.
Vì vậy, lúc này Dương Tâm Chiêu đang rất bất mãn về bộ lễ phục của cô!!
“Em nhờ Mộ Dung Tri thiết kế cho em, nhưng em không ngờ anh ta lại thiết kế thành ra như thế này.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy, Dương Tầm Chiêu đã hỏi, đương nhiên cô phải trả lời thành thật, cô là một đứa trẻ trung thực, hơn nữa cô cũng không dám nói dối Dương Tâm Chiêu, phải không?
“Mộ Dung Tri, ừ, rất tốt.” Dương Tâm Chiêu âm thầm nghiến răng, giọng nói vô cùng lạnh, bên trong dường như còn mang theo một chút sát khí.
Mộ Dung Tri thiết kế cho vợ của anh một bộ lễ phục như vậy, tốt, rất tốt!
Anh dám đảm bảo chắc chắn Mộ Dung Tri cố ý làm như vậy.
Hàn Nhã Thanh thâm hít một hơi lạnh, xem tình hình này, dường như hậu quả rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng, dường như cô cảm nhận được sát khí.
Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Mộ Dung Tri, cầu phúc cho Mộ Dung Tri có thể tự cứu được mình.
Lúc này, Mộ Dung Tri ở một nơi khác đột nhiên rùng mình.
“Không được, không được, mình cảm thấy mình vẫn phải đi trốn, đợi một khoảng thời gian sự tức giận của Thanh Thanh tan
biến mình sẽ quay lại.” Mộ Dung Tri đột nhiên đứng dậy, sau đó vội vàng thu dọn đồ của mình.
Thanh Thanh nhà anh ta từ trước đến nay đều là một người mềm lòng, qua một khoảng thời gian chắc chắn sẽ không tức giận với anh nữa, chuyện này cũng có thể trốn thoát được.
Đúng vậy, anh ta có thể trốn được Hãn Nhã Thanh, nhưng nếu như người kia đổi thành cậu ba Dương, anh ta còn có thể trốn được sao?
“Chồng à, công việc ở nước R anh đã xử lý xong rồi sao?” Hàn Nhã Thanh không có ý hỏi thăm chuyện của anh, cô chỉ cảm
thấy bầu không khí lúc này quá nghiêm túc, muốn đổi sang một chủ đề khác.
Dương Tầm Chiêu trừng mắt với cô, cô còn dám nhắc đến chuyện này? Chính vì cô đi dự bữa tiệc xem mắt này, anh mới bỏ
mặc công việc ở bên kia, vội vàng trở về.
Nhưng, cũng may là anh về kịp!
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, tối nay trên người anh đều là mìn, giẫm vào đâu là ở đó nổ, cô vẫn nên giữ im lặng.
Dương Tâm Chiêu thấy cô không nói gì, hình như khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, mà trực tiếp lái xe rời đi.
Lúc về đến biệt thự, Dương Tâm Chiêu đi đỗ xe, Hàn Nhã Thanh xuống xe trước, lúc Hàn Nhã Thanh đang muốn lên tiếng đi
vào, điện thoại đột nhiên vang lên thông báo có tin nhắn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, đây là chuông báo mà cô đặc biệt cài đặt....
----
Hẹn mn ngày mai nha ^^
Bình luận facebook