Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1003
Chương 1003: Đã thành thói quen
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng đá Vũ Tích là một cục đá khắc đầy hoa văn hình giọt mưa, nhưng theo như tình hình trước mắt thì hình như lại không phải như thế.
Chẳng lẽ cái tên “đá Vũ Tích” là đang chỉ chính bản thân cục đá, ý bảo nó trông giống như một giọt mưa rất rất lớn!?
Trong phút chốc, dường như Triệu Ngọc hiểu ra một việc. Lẽ nào hệ thống cứ mãi không chịu hoàn thành… là vì vẫn còn kỳ ngộ đặc biệt hơn nữa đang chờ hắn sao!?
Ý nghĩ này vừa nhoáng lên, Triệu Ngọc cảm thấy càng kích động hơn. Hắn lập tức chui vào hố Nguyệt Nha, bơi tới chỗ tảng đá lớn có hình giọt mưa kia.
Ở trong hố này còn tối tăm hơn cả bên ngoài, hệt như vừa bước vào một thế giới khác. Triệu Ngọc bơi xuống dưới chưa được bao lâu là đã lặn sâu được hơn mười mét.
Lúc lại gần tảng đá mới thấy nó lớn hơn khi nãy rất nhiều, thậm chí giống như một căn nhà!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc vươn tay chạm thử vào nó. Trên bề mặt tảng đá có một vài vi sinh vật mềm nhũn mọc lên, sờ vào có cảm giác khá ấm áp.
Nhưng mà… nếu như đây là đá Vũ Tích, vậy kho báu ở đâu? Tượng Phật bằng vàng còn ở đó hay không? Nếu vẫn còn, vậy thì nó bị giấu ở chỗ nào?
Triệu Ngọc gõ gõ lên tảng đá, nhưng vì đang ở sâu dưới nước nên chẳng gây ra chút tiếng động nào. Hắn bèn bơi vòng vòng xung quanh tảng đá để tìm tòi, nhưng cũng không phát hiện ra vết nứt hay là hang hốc gì cả.
Hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết có phải mình tìm nhầm rồi không? Tảng đá này vốn không phải là đá Vũ Tích?
Triệu Ngọc ngước nhìn tảng đá lớn, não bộ hoạt động hết công suất. Manh mối cuối cùng trên bản đồ kho báu chính là đá Vũ Tích, đằng sau nó không còn chỉ dẫn nào khác nữa!
Nhưng giả sử như đây chính là đá Vũ Tích, vậy một tảng đá lớn bình thường thế này có thể cất giấu kho báu ở đâu đây? Có phải nghe rất bất hợp lý không? Chẳng lẽ… tảng đá này rỗng ruột ư? Nhưng mà… trông không giống lắm thì phải?
Ồ?
Đột nhiên Triệu Ngọc sực nhớ ra một thứ. Lúc trước mình còn đang suy nghĩ xem có cần dùng máy nhìn xuyên thấu tàng hình hay không mà! Bây giờ không phải vừa vặn phát huy được công dụng ư?
Vì thời gian eo hẹp nên Triệu Ngọc cũng không kịp đắn đo nhiều, hắn lập tức mở máy nhìn xuyên thấu cuối cùng ra, sau đó nhìn quét qua đá Vũ Tích.
Thế nhưng hắn liếc tới liếc lui mấy lần mà vẫn không tìm được gì. Theo những gì máy nhìn xuyên thấu hiển thị thì đây thật sự chỉ là một tảng đá, căn bản không phải loại đá rỗng ruột gì cả!
Tiêu rồi!
Xem ra hắn thật sự tìm nhầm rồi. Đây không phải là đá Vũ Tích!
Cảm giác ảo não kéo đến khiến Triệu Ngọc càng thấy lo lắng hơn. Hắn nhất định phải quay trở về trong khoảng thời gian quy định, không thì Miêu Anh và hai ông chuyên gia già kia sẽ gặp nguy hiểm!
Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bơi đến chính giữa hố nguyệt nha, sau đó sử dụng cùng lúc cả ba đạo cụ là kính nhìn xuyên đêm, kính viễn vọng và máy nhìn xuyên thấu. Hắn muốn tiếp tục tìm kiếm trong hố lần nữa, xem liệu có phát hiện ra gì hay không?
Nào ngờ, khi hắn nhìn lướt qua khu vực này một lượt rồi đặt ánh mắt lên tảng đá hình giọt mưa lần nữa, trên máy nhìn xuyên thấu bỗng nhiên hiện ra thứ gì đó!
Ở bên trên màn hình, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên tảng đá có một chỗ mang màu sắc khác hẳn những nơi khác!
Ơ?
Đó là cái gì?
Triệu Ngọc vội vàng bơi ngược trở lại, đến gần nó xem xét. Thì ra, ngay phía trên đá Vũ Tích này có một số mẩu đá vụn lấp ở trên vách hang, cũng là nơi bắt nguồn của những màu sắc khác lạ hiển thị trên máy nhìn xuyên thấu.
À…
Hắn dùng máy nhìn xuyên thấu cẩn thận kiểm tra nơi này, bỗng kinh ngạc phát hiện thì ra phía sau những mẩu đá ấy lại có một không gian bí mật gần giống như hang động.
Wow!?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
Triệu Ngọc cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức vươn tay nạy những mẩu đá kia ra. Thật không ngờ, trải qua hơn trăm năm ngâm dưới hồ nước, những tảng đá kia đã hơi lỏng lẻo. Triệu Ngọc không cần tốn nhiều công sức đã có thể nạy được một viên ra.
Một viên đã rơi xuống nên những mẩu đá còn lại cũng dễ nạy hơn, chẳng mấy chốc Triệu Ngọc đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mấy hòn đá vụn ấy. Ngay sau đó, một cửa hang chỉ có thể chứa được một người bỗng xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Chà!
Thấy ở đây quả thật có một hang động bí mật, Triệu Ngọc hưng phấn đến nỗi chỉ muốn hét lên một tiếng thật to.
Xem ra tất cả mọi manh mối đều ăn khớp hoàn toàn rồi, từ Tướng Quân Lĩnh cho đến đá Vũ Tích này, rồi trên đá Vũ Tích lại xuất hiện một hang động do con người làm ra. Đến mức này thì tuyệt đối không phải là trùng hợp gì hết!
Trong khoảnh khắc, trái tim Triệu Ngọc đập vừa nhanh vừa mạnh. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và kho báu trong truyền thuyết xa xưa kia đã được kéo gần rồi!
Sau khi tiến vào trong động, Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra ở đây có một con đường nhỏ hẹp kéo dài chếch hướng lên trên, mà lối đi này cũng chỉ có thể chứa được một người mà thôi!
Vào giây phút này, cho dù lối đi ấy nhỏ hẹp đến cỡ nào, Triệu Ngọc cũng không hề thấy do dự. Hắn lập tức bơi xuôi theo con đường ấy.
Nào ngờ, hắn vừa mới bơi được một nửa thì bỗng nhiên phát hiện sợi dây thừng trên chân bị kéo căng. Sợi dây này là do đám người Lý Tu Sinh cột vào cho hắn, để hắn không bị lạc trong nước và lát nữa còn có thể tìm đường quay về.
Bây giờ dây thừng bị kéo căng, chắc là độ dài của nó không đủ rồi!
Triệu Ngọc biết, dây thừng này không chỉ để đề phòng hắn lạc đường, mà còn là một sự đảm bảo dành cho đám người Lý Tu Sinh. Cho nên hắn nhất định phải giữ nó, không được tháo ra. Nếu không, đến khi bọn chúng kéo dây lên mà không thấy Triệu Ngọc đâu, rất có thể sẽ ra tay giết con tin sớm hơn dự định!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng tháo dây thừng trên chân xuống rồi buộc vào một tảng đá cạnh lối đi. Làm như vậy thì những người trên kia sẽ khó mà kéo dây về được.
Giải quyết dây thừng xong, Triệu Ngọc lại bơi vào bên trong con đường kia lần nữa. Thật không ngờ đoạn đường này lại rất dài, bơi mãi vào trong cả hai phút đồng hồ, lúc này hắn mới trồi ra khỏi mặt nước cùng với một tiếng ào!
Hả!?
Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại bơi ngược về lên trên mặt nước!
Có điều, chuyện càng kinh ngạc hơn nữa vẫn còn đợi hắn ở phía sau. Nhờ vào kính nhìn xuyên đêm, Triệu Ngọc thấy rõ trước mắt mình là một hang động cùng lắm cũng chỉ rộng khoảng mười mét vuông!
Mọi thứ trong hang này chỉ liếc mắt một cái là thấy hết. Ngoại trừ con đường mà Triệu Ngọc bơi vào, ở đây không còn lối ra nào khác nữa.
Mà ở trong góc gần sát vách hang là mười mấy cái hòm gỗ lớn trông rất bắt mắt!!!
Hả!?
Triệu Ngọc trừng to hai mắt, những hòm gỗ này… hòm gỗ…
Tất cả những cái hòm này đều giống nhau như đúc, từ ngoại hình cho đến độ lớn, có lẽ là được tạo ra từ cùng một nơi. Trên bề mặt hòm phủ một lớp bụi nhỏ li ti, kiểu dáng thì vừa nhìn là biết đã từ rất xưa rồi…
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cảm thấy thân thể mình tựa như không nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa, cả người cứ run run. Hắn cũng mặc kệ, vừa run vừa chạy đến trước mặt hòm gỗ lớn, cẩn thận xem xét.
Mỗi một cái hòm đều được khóa lại bằng một cái khóa đồng cổ xưa. Có điều, vì đã trải qua bao nhiêu năm tháng nên cái khóa này đã chuyển sang màu đồng xanh.
Triệu Ngọc tiện tay nhặt một cục đá lên, mới đập xuống một cái đã phá được ổ khóa đồng.
Lạch cạch!
Triệu Ngọc vươn tay, dè dặt cẩn thận mở hòm gỗ ra. Ở bên trong rương gỗ có rất nhiều những thứ dùng để lót và đậy như bông vải hay vải rách.
Sau đó, khi Triệu Ngọc lấy một số đồ vật che đậy bên trên ra, một vật thể kim loại cứng rắn bỗng đập vào mắt hắn.
Mặc dù trên máy nhìn xuyên thấu toàn là hình ảnh đen trắng, nhưng khi Triệu Ngọc vừa trông thấy vật thể kim loại này thì lập tức nhận ra ngay. Đó chính là một pho tượng Phật!!!
Không sai!
Pho tượng Phật này, chính là tượng Phật bằng vàng!!!
Triệu Ngọc hơi dồn sức lên tay, cẩn thận bưng tượng Phật ra khỏi rương gỗ. Pho tượng này cao chừng 50 centimét, rộng cỡ 20 centimét. Tuy Triệu Ngọc không hiểu nhiều về phương diện này cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, tạo hình của pho tượng Phật này vô cùng tinh xảo!
Hắn đặt tượng Phật xuống, tiếp tục mở các rương gỗ còn lại ra.
Lần này, Triệu Ngọc thật sự đã hoa mắt! Trong các rương gỗ còn lại, ngoại trừ những pho tượng Phật với các hình dạng khác nhau ra, còn chứa một số lượng lớn vàng bạc châu báu, phỉ thúy mã não, ngọc và trân châu… đủ loại rực rỡ muôn màu, chẳng thiếu gì cả!
Triệu Ngọc nhìn một đống báu vật bày ra trước mắt, đầu tiên là đưa tay hốt một vốc châu báu đầy ụ lên, sau đó đặt mông ngồi lên một trong số những cái hòm gỗ đó, cất tiếng cười to.
Ha… Ha ha… Ha ha ha…
Sau vài tiếng cười đầy sảng khoái, ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu sắc mà rét lạnh. Hắn vuốt ve mớ châu báu lấp lánh trong tay mình, trong đầu đã nghĩ ra một biện pháp hay có thể giúp hắn sống lại từ cảnh hiểm nguy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chẳng lẽ cái tên “đá Vũ Tích” là đang chỉ chính bản thân cục đá, ý bảo nó trông giống như một giọt mưa rất rất lớn!?
Trong phút chốc, dường như Triệu Ngọc hiểu ra một việc. Lẽ nào hệ thống cứ mãi không chịu hoàn thành… là vì vẫn còn kỳ ngộ đặc biệt hơn nữa đang chờ hắn sao!?
Ý nghĩ này vừa nhoáng lên, Triệu Ngọc cảm thấy càng kích động hơn. Hắn lập tức chui vào hố Nguyệt Nha, bơi tới chỗ tảng đá lớn có hình giọt mưa kia.
Ở trong hố này còn tối tăm hơn cả bên ngoài, hệt như vừa bước vào một thế giới khác. Triệu Ngọc bơi xuống dưới chưa được bao lâu là đã lặn sâu được hơn mười mét.
Lúc lại gần tảng đá mới thấy nó lớn hơn khi nãy rất nhiều, thậm chí giống như một căn nhà!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc vươn tay chạm thử vào nó. Trên bề mặt tảng đá có một vài vi sinh vật mềm nhũn mọc lên, sờ vào có cảm giác khá ấm áp.
Nhưng mà… nếu như đây là đá Vũ Tích, vậy kho báu ở đâu? Tượng Phật bằng vàng còn ở đó hay không? Nếu vẫn còn, vậy thì nó bị giấu ở chỗ nào?
Triệu Ngọc gõ gõ lên tảng đá, nhưng vì đang ở sâu dưới nước nên chẳng gây ra chút tiếng động nào. Hắn bèn bơi vòng vòng xung quanh tảng đá để tìm tòi, nhưng cũng không phát hiện ra vết nứt hay là hang hốc gì cả.
Hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết có phải mình tìm nhầm rồi không? Tảng đá này vốn không phải là đá Vũ Tích?
Triệu Ngọc ngước nhìn tảng đá lớn, não bộ hoạt động hết công suất. Manh mối cuối cùng trên bản đồ kho báu chính là đá Vũ Tích, đằng sau nó không còn chỉ dẫn nào khác nữa!
Nhưng giả sử như đây chính là đá Vũ Tích, vậy một tảng đá lớn bình thường thế này có thể cất giấu kho báu ở đâu đây? Có phải nghe rất bất hợp lý không? Chẳng lẽ… tảng đá này rỗng ruột ư? Nhưng mà… trông không giống lắm thì phải?
Ồ?
Đột nhiên Triệu Ngọc sực nhớ ra một thứ. Lúc trước mình còn đang suy nghĩ xem có cần dùng máy nhìn xuyên thấu tàng hình hay không mà! Bây giờ không phải vừa vặn phát huy được công dụng ư?
Vì thời gian eo hẹp nên Triệu Ngọc cũng không kịp đắn đo nhiều, hắn lập tức mở máy nhìn xuyên thấu cuối cùng ra, sau đó nhìn quét qua đá Vũ Tích.
Thế nhưng hắn liếc tới liếc lui mấy lần mà vẫn không tìm được gì. Theo những gì máy nhìn xuyên thấu hiển thị thì đây thật sự chỉ là một tảng đá, căn bản không phải loại đá rỗng ruột gì cả!
Tiêu rồi!
Xem ra hắn thật sự tìm nhầm rồi. Đây không phải là đá Vũ Tích!
Cảm giác ảo não kéo đến khiến Triệu Ngọc càng thấy lo lắng hơn. Hắn nhất định phải quay trở về trong khoảng thời gian quy định, không thì Miêu Anh và hai ông chuyên gia già kia sẽ gặp nguy hiểm!
Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bơi đến chính giữa hố nguyệt nha, sau đó sử dụng cùng lúc cả ba đạo cụ là kính nhìn xuyên đêm, kính viễn vọng và máy nhìn xuyên thấu. Hắn muốn tiếp tục tìm kiếm trong hố lần nữa, xem liệu có phát hiện ra gì hay không?
Nào ngờ, khi hắn nhìn lướt qua khu vực này một lượt rồi đặt ánh mắt lên tảng đá hình giọt mưa lần nữa, trên máy nhìn xuyên thấu bỗng nhiên hiện ra thứ gì đó!
Ở bên trên màn hình, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên tảng đá có một chỗ mang màu sắc khác hẳn những nơi khác!
Ơ?
Đó là cái gì?
Triệu Ngọc vội vàng bơi ngược trở lại, đến gần nó xem xét. Thì ra, ngay phía trên đá Vũ Tích này có một số mẩu đá vụn lấp ở trên vách hang, cũng là nơi bắt nguồn của những màu sắc khác lạ hiển thị trên máy nhìn xuyên thấu.
À…
Hắn dùng máy nhìn xuyên thấu cẩn thận kiểm tra nơi này, bỗng kinh ngạc phát hiện thì ra phía sau những mẩu đá ấy lại có một không gian bí mật gần giống như hang động.
Wow!?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
Triệu Ngọc cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức vươn tay nạy những mẩu đá kia ra. Thật không ngờ, trải qua hơn trăm năm ngâm dưới hồ nước, những tảng đá kia đã hơi lỏng lẻo. Triệu Ngọc không cần tốn nhiều công sức đã có thể nạy được một viên ra.
Một viên đã rơi xuống nên những mẩu đá còn lại cũng dễ nạy hơn, chẳng mấy chốc Triệu Ngọc đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mấy hòn đá vụn ấy. Ngay sau đó, một cửa hang chỉ có thể chứa được một người bỗng xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Chà!
Thấy ở đây quả thật có một hang động bí mật, Triệu Ngọc hưng phấn đến nỗi chỉ muốn hét lên một tiếng thật to.
Xem ra tất cả mọi manh mối đều ăn khớp hoàn toàn rồi, từ Tướng Quân Lĩnh cho đến đá Vũ Tích này, rồi trên đá Vũ Tích lại xuất hiện một hang động do con người làm ra. Đến mức này thì tuyệt đối không phải là trùng hợp gì hết!
Trong khoảnh khắc, trái tim Triệu Ngọc đập vừa nhanh vừa mạnh. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và kho báu trong truyền thuyết xa xưa kia đã được kéo gần rồi!
Sau khi tiến vào trong động, Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra ở đây có một con đường nhỏ hẹp kéo dài chếch hướng lên trên, mà lối đi này cũng chỉ có thể chứa được một người mà thôi!
Vào giây phút này, cho dù lối đi ấy nhỏ hẹp đến cỡ nào, Triệu Ngọc cũng không hề thấy do dự. Hắn lập tức bơi xuôi theo con đường ấy.
Nào ngờ, hắn vừa mới bơi được một nửa thì bỗng nhiên phát hiện sợi dây thừng trên chân bị kéo căng. Sợi dây này là do đám người Lý Tu Sinh cột vào cho hắn, để hắn không bị lạc trong nước và lát nữa còn có thể tìm đường quay về.
Bây giờ dây thừng bị kéo căng, chắc là độ dài của nó không đủ rồi!
Triệu Ngọc biết, dây thừng này không chỉ để đề phòng hắn lạc đường, mà còn là một sự đảm bảo dành cho đám người Lý Tu Sinh. Cho nên hắn nhất định phải giữ nó, không được tháo ra. Nếu không, đến khi bọn chúng kéo dây lên mà không thấy Triệu Ngọc đâu, rất có thể sẽ ra tay giết con tin sớm hơn dự định!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng tháo dây thừng trên chân xuống rồi buộc vào một tảng đá cạnh lối đi. Làm như vậy thì những người trên kia sẽ khó mà kéo dây về được.
Giải quyết dây thừng xong, Triệu Ngọc lại bơi vào bên trong con đường kia lần nữa. Thật không ngờ đoạn đường này lại rất dài, bơi mãi vào trong cả hai phút đồng hồ, lúc này hắn mới trồi ra khỏi mặt nước cùng với một tiếng ào!
Hả!?
Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại bơi ngược về lên trên mặt nước!
Có điều, chuyện càng kinh ngạc hơn nữa vẫn còn đợi hắn ở phía sau. Nhờ vào kính nhìn xuyên đêm, Triệu Ngọc thấy rõ trước mắt mình là một hang động cùng lắm cũng chỉ rộng khoảng mười mét vuông!
Mọi thứ trong hang này chỉ liếc mắt một cái là thấy hết. Ngoại trừ con đường mà Triệu Ngọc bơi vào, ở đây không còn lối ra nào khác nữa.
Mà ở trong góc gần sát vách hang là mười mấy cái hòm gỗ lớn trông rất bắt mắt!!!
Hả!?
Triệu Ngọc trừng to hai mắt, những hòm gỗ này… hòm gỗ…
Tất cả những cái hòm này đều giống nhau như đúc, từ ngoại hình cho đến độ lớn, có lẽ là được tạo ra từ cùng một nơi. Trên bề mặt hòm phủ một lớp bụi nhỏ li ti, kiểu dáng thì vừa nhìn là biết đã từ rất xưa rồi…
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cảm thấy thân thể mình tựa như không nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa, cả người cứ run run. Hắn cũng mặc kệ, vừa run vừa chạy đến trước mặt hòm gỗ lớn, cẩn thận xem xét.
Mỗi một cái hòm đều được khóa lại bằng một cái khóa đồng cổ xưa. Có điều, vì đã trải qua bao nhiêu năm tháng nên cái khóa này đã chuyển sang màu đồng xanh.
Triệu Ngọc tiện tay nhặt một cục đá lên, mới đập xuống một cái đã phá được ổ khóa đồng.
Lạch cạch!
Triệu Ngọc vươn tay, dè dặt cẩn thận mở hòm gỗ ra. Ở bên trong rương gỗ có rất nhiều những thứ dùng để lót và đậy như bông vải hay vải rách.
Sau đó, khi Triệu Ngọc lấy một số đồ vật che đậy bên trên ra, một vật thể kim loại cứng rắn bỗng đập vào mắt hắn.
Mặc dù trên máy nhìn xuyên thấu toàn là hình ảnh đen trắng, nhưng khi Triệu Ngọc vừa trông thấy vật thể kim loại này thì lập tức nhận ra ngay. Đó chính là một pho tượng Phật!!!
Không sai!
Pho tượng Phật này, chính là tượng Phật bằng vàng!!!
Triệu Ngọc hơi dồn sức lên tay, cẩn thận bưng tượng Phật ra khỏi rương gỗ. Pho tượng này cao chừng 50 centimét, rộng cỡ 20 centimét. Tuy Triệu Ngọc không hiểu nhiều về phương diện này cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, tạo hình của pho tượng Phật này vô cùng tinh xảo!
Hắn đặt tượng Phật xuống, tiếp tục mở các rương gỗ còn lại ra.
Lần này, Triệu Ngọc thật sự đã hoa mắt! Trong các rương gỗ còn lại, ngoại trừ những pho tượng Phật với các hình dạng khác nhau ra, còn chứa một số lượng lớn vàng bạc châu báu, phỉ thúy mã não, ngọc và trân châu… đủ loại rực rỡ muôn màu, chẳng thiếu gì cả!
Triệu Ngọc nhìn một đống báu vật bày ra trước mắt, đầu tiên là đưa tay hốt một vốc châu báu đầy ụ lên, sau đó đặt mông ngồi lên một trong số những cái hòm gỗ đó, cất tiếng cười to.
Ha… Ha ha… Ha ha ha…
Sau vài tiếng cười đầy sảng khoái, ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu sắc mà rét lạnh. Hắn vuốt ve mớ châu báu lấp lánh trong tay mình, trong đầu đã nghĩ ra một biện pháp hay có thể giúp hắn sống lại từ cảnh hiểm nguy!