Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1091
Chương 1091: Hồ sơ nhận dạng tâm lý đáng sợ của kẻ nghi phạm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phòng sách ở tầng ba, lúc Miêu Anh mang theo Triệu Ngọc đi vào, cha mẹ Miêu đã chờ sẵn ở cửa.
Dường như đã bàn với nhau từ trước vậy, vừa mới gặp mặt, mẹ Miêu đã tìm một cái cớ, dẫn Miêu Anh vào phòng sách để gặp các vị khách quý.
Mà cha Miêu thì thừa cơ gọi Triệu Ngọc sang một bên, khi nhìn thấy hai bên không còn ai, mới mang vẻ mặt âm trầm nói với Triệu Ngọc: “Hừ! Đúng là lãng phí bình rượu Sauvignon Blanc 1979 của tôi!” Cha Miêu cắn răng nói: “Tôi còn tưởng người giúp chúng tôi ở New Zealand ưu tú đến mức nào! Lại không ngờ rằng chỉ là một tên lưu manh mà thôi!”
“Ừm... chai rượu kia đúng là rất ngon, cám ơn bác!” Triệu Ngọc da mặt dày mà chắp tay ôm quyền.
“Hừ!” Cha Miêu bĩu môi, lạnh lùng nói: “Da mặt đúng là dày! Không ngờ dự cảm của tôi đúng là rất chuẩn, mới cách mấy ngày ngắn ngủi mà chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hả?
Nghe thấy lời ấy, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nghe ý của cha Miêu thì hình như ông đúng là không biết mình, chẳng lẽ... chuyện tại quán lẩu gà chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?
“Thằng nhóc kia!” Cha Miêu lại phẫn hận nói: “Tôi làm việc luôn luôn công bằng, bây giờ, tôi cho cậu một lựa chọn, lập tức xéo đi, rời khỏi con gái của tôi. Tôi cam đoan có thể để cậu nguyên vẹn không chút xây xát gì mà ra khỏi nhà họ Miêu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, nếu người ta đã ngửa bài thì hắn cũng không cần thiết phải cãi cọ gì nữa, nên hắn nói thẳng thừng: “Được rồi bác trai, cháu thừa nhận, chuyện ở quán lẩu là cháu không đúng! Cháu đã xử sự vô lý, bây giờ, cháu xin trịnh trọng xin lỗi bác, hy vọng đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho sự vô lý của đứa con rể này!”
“Bác nói xem... Chuyện này đúng là trùng hợp, lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà, hì hì! Nếu nói theo cách khác, thiên hạ lớn như vậy, hai cha con chúng ta lại có thể gặp nhau trong một quán lẩu nhỏ, đây cũng là một loại duyên phận đúng không?”
“Đúng cái rắm!” Cuối cùng, cha Miêu cũng nổi giận, nặng nề mắng: “Cậu đừng tưởng rằng Anh Anh che chở cậu thì cậu có thể làm càn nhé! Tôi nói cho cậu biết, tôi là người có nguyên tắc, cho dù cậu có nghèo, có yếu, có xấu cũng không thành vấn đề, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gả đứa con gái bảo bối của tôi cho một kẻ lưu manh vô nguyên tắc, ỷ mạnh hiếp yếu như cậu đâu!”
“Vậy... được rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu đã như thế thì cháu sẽ giải thích rõ ràng cho Miêu Anh biết về chuyện của hai chúng ta vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc định đi vào trong phòng sách. Cha Miêu quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản hắn, không kìm nổi tức giận mà nói: “Cậu dám! Giỏi lắm, cậu... cậu còn muốn uy hiếp tôi sao?” Cha Miêu run rẩy nói: “Cậu có biết chỉ cần một câu của tôi là có thể khiến cậu thân bại danh liệt hay không? Nếu như tôi muốn cậu biến mất cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi! Nhóc con, cậu giở quẻ nhầm chỗ rồi!”
“Hả? Lời này... hình như là bác đang uy hiếp cháu thì phải?” Triệu Ngọc cũng có chút kích động nói: “Cháu cũng nói luôn tại đây, mặc kệ trước kia cháu đã làm gì bác, nhưng mà cháu với Miêu Miêu... À, cháu với Miêu Anh là thật lòng! Cho nên, mặc kệ bác có cản trở thế nào thì cháu vẫn quyết không từ bỏ! Có gan thì bây giờ chúng ta đi vào làm rõ sự tình! Ai sợ ai chứ?”
“Cậu! Thằng lưu manh!” Một tay cha Miêu túm cổ áo Triệu Ngọc, một tay nắm chặt nắm đấm, quát lên như muốn ra tay vậy: “Cái tên không biết trời cao đất rộng này! Cậu tự chuốc lấy đấy nhé!”
“Triệu Ngọc này mà sợ à!” Triệu Ngọc tỏ ra khinh thường nói: “Cháu vẫn giữ câu nói kia, cháu đánh bác là cháu không đúng! Có gan thì bác hãy vạch trần ra hết đi! Đàn ông hôm nay mà nhăn mày thì không tính hảo hán!”
“Được! Để cho tôi nói đơn giản! Tôi...”
Ai ngờ, cha Miêu vừa mới kích động nói đến đây thì Miêu Anh bất thình lình xuất hiện sau lưng ông, hỏi: “Ô kìa, cha! Cha lề mề cái gì vậy?”
“Đệch!” Cha Miêu lập tức giật mình hoảng sợ, nhanh chóng buông tay ra, đồng thời cũng hung hăng nuốt lời nói vừa nãy vào trong bụng.
“Này, hai người đang nói chuyện gì vậy? Đến mức có vẻ ăn ý quá nhỉ?” Miêu Anh lại hỏi một câu.
“Ừm...”
Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, muốn nói thật với Miêu Anh. Ai ngờ, cha Miêu lại đột nhiên vọt lên phía trước, sau đó hòa ái dễ gần mà vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc, cười ha ha nói: “Anh Anh à, con nói đúng, cha với cậu ta đang trò chuyện vui vẻ lắm! Ha ha ha... Tiểu Triệu tuấn tú lịch sự thế này, rất có phong phạm của cha con năm đó!”
Lúc nói chuyện, trên trán cha Miêu toàn là mồ hôi lạnh. Ông nặng nề mà véo lưng Triệu Ngọc một cái, có vẻ như đang cảnh cáo hắn rằng không được nói lung tung.
Chuyện này...
Triệu Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra, cha Miêu mặc dù thần thông quảng đại, địa vị hiển hách, nhưng cũng có điểm yếu...
“Ôi trời, ông già kia, mau tới đây, chỉ chờ mỗi ông thôi!” Mẹ Miêu Khôn ngờ Miêu Anh lại đột nhiên chạy ra, lúc này cũng vội vàng hấp tấp chạy tới hoà giải.
Thế là bốn người đành phải cùng nhau đi vào phòng sách.
Có thể đoán được, phòng sách nhà họ Miêu tất nhiên không hề tầm thường, ngoại trừ diện tích lớn như thư viện, trang trí tráng lệ, bên trong còn có rất nhiều bảo vật quý báu rực rỡ muôn màu, những thứ như thi họa kim thạch, chỗ nào cũng có.
Giờ phút này, nhân vật có thể đi vào phòng sách nhà họ Miêu cũng đều là những phú hào đứng đầu, chỉ liếc qua mấy lần, Triệu Ngọc đã nhận ra mấy ông trùm trong giới kinh doanh, những người khác cũng là nhân vật mà công chúng quen mặt.
“Ha ha ha...”
Vừa mới đi vào phòng sách, cha Miêu đã rạng rỡ nhận lấy một ly rượu nho mà quản gia đưa tới, sau đó giơ lên cao, nói một tràng dạo đầu đường hoàng. Đại khái là những lời khách sáo hoan nghênh những này khách quý này, cảm ơn bọn họ nể mặt này kia.
Chỉ có điều, cha Miêu dùng từ hài hước khôi hài, khiến đám đông phải bật cười vang. Cuối cùng, theo một tiếng “cạn ly” của cha Miêu, mọi người cùng nhau chạm cốc trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
Ai ngờ, sau khi đặt chén rượu xuống, cha Miêu chợt thân thiết nắm lấy bả vai Triệu Ngọc, đẩy hắn lên phía trước, lớn tiếng giới thiệu: “Các vị, tôi xin long trọng giới thiệu cho mọi người biết! Người này là tổ trưởng Triệu Ngọc của tổ điều tra đặc biệt bên Tổng cục Hình sự Trung ương, có ai đã nghe nói tới vụ án thi thể nữ không đầu rất nổi tiếng gần đây không? Vụ án này chính là cậu ta dẫn đội phá được đấy!”
“Ô...” Vụ án thi thể nữ không đầu oanh động cả nước, lời vừa nói ra, tất cả khách quý đều tỏ ra kính nể Triệu Ngọc.
“Ha ha, tôi lại nói cho mọi người một tin tức tốt nữa nhé!” Cha Miêu từ ái chỉ vào Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu đây chính là bạn trai của Anh Anh nhà tôi, là con rể tương lai của tôi! Cho nên, về sau mong rằng các chú các bác hãy chỉ bảo nhiều hơn nhé!”
“Ồ!” Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục đẹp đẽ hâm mộ nói: “Cậu trai này anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ đường hoàng, đúng là rất xứng với thiên kim nhà ông đấy!”
“Ha ha ha...” Một ông cụ tóc bạc trắng khác nói: “Giờ thì lão Miêu tốt số rồi, có một đại thám tử như thế làm con rể của ông, sau này chỉ sợ không còn ai dám chọc tới ông nữa nhỉ?”
“Ha ha ha...” Một người khác giơ ly rượu lên nói: “Vậy thì phải chúc mừng lão Miêu rồi!”
Nói xong, đám người vừa nâng ly rượu lên chúc mừng. Cha Miêu cũng thừa cơ bảo quản gia rót rượu cho Triệu Ngọc, uống cùng mọi người.
Ừm...
Ngoài miệng uống rượu, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại lạnh căm căm...
Không phải chứ?
Theo lý thuyết, cha Miêu phải giẫm mình vào chỗ chết mới đúng, sao có thể nâng mình lên cao như vậy chứ? Còn cao điệu tuyên bố trước mặt mọi người rằng hắn là con rể của ông nữa, thế này...
Triệu Ngọc không hiểu, nếu như cha Miêu hung hăng giẫm đạp hắn thì hắn không sợ chút nào. Cùng lắm thì nói ra chuyện hắn đã đánh cha vợ ra, xem ai mất mặt hơn?
Nhưng mà ông lại nâng hắn lên cao như vậy, đúng là khó hiểu...
Rốt cuộc ông đang định làm gì?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dường như đã bàn với nhau từ trước vậy, vừa mới gặp mặt, mẹ Miêu đã tìm một cái cớ, dẫn Miêu Anh vào phòng sách để gặp các vị khách quý.
Mà cha Miêu thì thừa cơ gọi Triệu Ngọc sang một bên, khi nhìn thấy hai bên không còn ai, mới mang vẻ mặt âm trầm nói với Triệu Ngọc: “Hừ! Đúng là lãng phí bình rượu Sauvignon Blanc 1979 của tôi!” Cha Miêu cắn răng nói: “Tôi còn tưởng người giúp chúng tôi ở New Zealand ưu tú đến mức nào! Lại không ngờ rằng chỉ là một tên lưu manh mà thôi!”
“Ừm... chai rượu kia đúng là rất ngon, cám ơn bác!” Triệu Ngọc da mặt dày mà chắp tay ôm quyền.
“Hừ!” Cha Miêu bĩu môi, lạnh lùng nói: “Da mặt đúng là dày! Không ngờ dự cảm của tôi đúng là rất chuẩn, mới cách mấy ngày ngắn ngủi mà chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hả?
Nghe thấy lời ấy, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nghe ý của cha Miêu thì hình như ông đúng là không biết mình, chẳng lẽ... chuyện tại quán lẩu gà chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?
“Thằng nhóc kia!” Cha Miêu lại phẫn hận nói: “Tôi làm việc luôn luôn công bằng, bây giờ, tôi cho cậu một lựa chọn, lập tức xéo đi, rời khỏi con gái của tôi. Tôi cam đoan có thể để cậu nguyên vẹn không chút xây xát gì mà ra khỏi nhà họ Miêu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, nếu người ta đã ngửa bài thì hắn cũng không cần thiết phải cãi cọ gì nữa, nên hắn nói thẳng thừng: “Được rồi bác trai, cháu thừa nhận, chuyện ở quán lẩu là cháu không đúng! Cháu đã xử sự vô lý, bây giờ, cháu xin trịnh trọng xin lỗi bác, hy vọng đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho sự vô lý của đứa con rể này!”
“Bác nói xem... Chuyện này đúng là trùng hợp, lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà, hì hì! Nếu nói theo cách khác, thiên hạ lớn như vậy, hai cha con chúng ta lại có thể gặp nhau trong một quán lẩu nhỏ, đây cũng là một loại duyên phận đúng không?”
“Đúng cái rắm!” Cuối cùng, cha Miêu cũng nổi giận, nặng nề mắng: “Cậu đừng tưởng rằng Anh Anh che chở cậu thì cậu có thể làm càn nhé! Tôi nói cho cậu biết, tôi là người có nguyên tắc, cho dù cậu có nghèo, có yếu, có xấu cũng không thành vấn đề, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gả đứa con gái bảo bối của tôi cho một kẻ lưu manh vô nguyên tắc, ỷ mạnh hiếp yếu như cậu đâu!”
“Vậy... được rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu đã như thế thì cháu sẽ giải thích rõ ràng cho Miêu Anh biết về chuyện của hai chúng ta vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc định đi vào trong phòng sách. Cha Miêu quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản hắn, không kìm nổi tức giận mà nói: “Cậu dám! Giỏi lắm, cậu... cậu còn muốn uy hiếp tôi sao?” Cha Miêu run rẩy nói: “Cậu có biết chỉ cần một câu của tôi là có thể khiến cậu thân bại danh liệt hay không? Nếu như tôi muốn cậu biến mất cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi! Nhóc con, cậu giở quẻ nhầm chỗ rồi!”
“Hả? Lời này... hình như là bác đang uy hiếp cháu thì phải?” Triệu Ngọc cũng có chút kích động nói: “Cháu cũng nói luôn tại đây, mặc kệ trước kia cháu đã làm gì bác, nhưng mà cháu với Miêu Miêu... À, cháu với Miêu Anh là thật lòng! Cho nên, mặc kệ bác có cản trở thế nào thì cháu vẫn quyết không từ bỏ! Có gan thì bây giờ chúng ta đi vào làm rõ sự tình! Ai sợ ai chứ?”
“Cậu! Thằng lưu manh!” Một tay cha Miêu túm cổ áo Triệu Ngọc, một tay nắm chặt nắm đấm, quát lên như muốn ra tay vậy: “Cái tên không biết trời cao đất rộng này! Cậu tự chuốc lấy đấy nhé!”
“Triệu Ngọc này mà sợ à!” Triệu Ngọc tỏ ra khinh thường nói: “Cháu vẫn giữ câu nói kia, cháu đánh bác là cháu không đúng! Có gan thì bác hãy vạch trần ra hết đi! Đàn ông hôm nay mà nhăn mày thì không tính hảo hán!”
“Được! Để cho tôi nói đơn giản! Tôi...”
Ai ngờ, cha Miêu vừa mới kích động nói đến đây thì Miêu Anh bất thình lình xuất hiện sau lưng ông, hỏi: “Ô kìa, cha! Cha lề mề cái gì vậy?”
“Đệch!” Cha Miêu lập tức giật mình hoảng sợ, nhanh chóng buông tay ra, đồng thời cũng hung hăng nuốt lời nói vừa nãy vào trong bụng.
“Này, hai người đang nói chuyện gì vậy? Đến mức có vẻ ăn ý quá nhỉ?” Miêu Anh lại hỏi một câu.
“Ừm...”
Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, muốn nói thật với Miêu Anh. Ai ngờ, cha Miêu lại đột nhiên vọt lên phía trước, sau đó hòa ái dễ gần mà vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc, cười ha ha nói: “Anh Anh à, con nói đúng, cha với cậu ta đang trò chuyện vui vẻ lắm! Ha ha ha... Tiểu Triệu tuấn tú lịch sự thế này, rất có phong phạm của cha con năm đó!”
Lúc nói chuyện, trên trán cha Miêu toàn là mồ hôi lạnh. Ông nặng nề mà véo lưng Triệu Ngọc một cái, có vẻ như đang cảnh cáo hắn rằng không được nói lung tung.
Chuyện này...
Triệu Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra, cha Miêu mặc dù thần thông quảng đại, địa vị hiển hách, nhưng cũng có điểm yếu...
“Ôi trời, ông già kia, mau tới đây, chỉ chờ mỗi ông thôi!” Mẹ Miêu Khôn ngờ Miêu Anh lại đột nhiên chạy ra, lúc này cũng vội vàng hấp tấp chạy tới hoà giải.
Thế là bốn người đành phải cùng nhau đi vào phòng sách.
Có thể đoán được, phòng sách nhà họ Miêu tất nhiên không hề tầm thường, ngoại trừ diện tích lớn như thư viện, trang trí tráng lệ, bên trong còn có rất nhiều bảo vật quý báu rực rỡ muôn màu, những thứ như thi họa kim thạch, chỗ nào cũng có.
Giờ phút này, nhân vật có thể đi vào phòng sách nhà họ Miêu cũng đều là những phú hào đứng đầu, chỉ liếc qua mấy lần, Triệu Ngọc đã nhận ra mấy ông trùm trong giới kinh doanh, những người khác cũng là nhân vật mà công chúng quen mặt.
“Ha ha ha...”
Vừa mới đi vào phòng sách, cha Miêu đã rạng rỡ nhận lấy một ly rượu nho mà quản gia đưa tới, sau đó giơ lên cao, nói một tràng dạo đầu đường hoàng. Đại khái là những lời khách sáo hoan nghênh những này khách quý này, cảm ơn bọn họ nể mặt này kia.
Chỉ có điều, cha Miêu dùng từ hài hước khôi hài, khiến đám đông phải bật cười vang. Cuối cùng, theo một tiếng “cạn ly” của cha Miêu, mọi người cùng nhau chạm cốc trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
Ai ngờ, sau khi đặt chén rượu xuống, cha Miêu chợt thân thiết nắm lấy bả vai Triệu Ngọc, đẩy hắn lên phía trước, lớn tiếng giới thiệu: “Các vị, tôi xin long trọng giới thiệu cho mọi người biết! Người này là tổ trưởng Triệu Ngọc của tổ điều tra đặc biệt bên Tổng cục Hình sự Trung ương, có ai đã nghe nói tới vụ án thi thể nữ không đầu rất nổi tiếng gần đây không? Vụ án này chính là cậu ta dẫn đội phá được đấy!”
“Ô...” Vụ án thi thể nữ không đầu oanh động cả nước, lời vừa nói ra, tất cả khách quý đều tỏ ra kính nể Triệu Ngọc.
“Ha ha, tôi lại nói cho mọi người một tin tức tốt nữa nhé!” Cha Miêu từ ái chỉ vào Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu đây chính là bạn trai của Anh Anh nhà tôi, là con rể tương lai của tôi! Cho nên, về sau mong rằng các chú các bác hãy chỉ bảo nhiều hơn nhé!”
“Ồ!” Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục đẹp đẽ hâm mộ nói: “Cậu trai này anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ đường hoàng, đúng là rất xứng với thiên kim nhà ông đấy!”
“Ha ha ha...” Một ông cụ tóc bạc trắng khác nói: “Giờ thì lão Miêu tốt số rồi, có một đại thám tử như thế làm con rể của ông, sau này chỉ sợ không còn ai dám chọc tới ông nữa nhỉ?”
“Ha ha ha...” Một người khác giơ ly rượu lên nói: “Vậy thì phải chúc mừng lão Miêu rồi!”
Nói xong, đám người vừa nâng ly rượu lên chúc mừng. Cha Miêu cũng thừa cơ bảo quản gia rót rượu cho Triệu Ngọc, uống cùng mọi người.
Ừm...
Ngoài miệng uống rượu, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại lạnh căm căm...
Không phải chứ?
Theo lý thuyết, cha Miêu phải giẫm mình vào chỗ chết mới đúng, sao có thể nâng mình lên cao như vậy chứ? Còn cao điệu tuyên bố trước mặt mọi người rằng hắn là con rể của ông nữa, thế này...
Triệu Ngọc không hiểu, nếu như cha Miêu hung hăng giẫm đạp hắn thì hắn không sợ chút nào. Cùng lắm thì nói ra chuyện hắn đã đánh cha vợ ra, xem ai mất mặt hơn?
Nhưng mà ông lại nâng hắn lên cao như vậy, đúng là khó hiểu...
Rốt cuộc ông đang định làm gì?