Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1089
Chương 1089: Nguyên nhân bị giết kỳ quặc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sư phụ ơi, thật sự em không biết nói gì nữa...” Tiếng chất vấn của Tô Kim Muội từ trong điện thoại truyền đến: “Em ở đây vừa mới chuẩn bị cùng anh học tập cho tốt! Anh lại bỗng nhiên chạy đi làm cảnh sát điều tra đặc biệt, anh đặt đồ đệ em ở chỗ nào thế?”
Lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, Triệu Ngọc ở khách sạn cũng chuẩn bị ngủ, không ngờ tới cô đồ đệ nhỏ lại gọi cho hắn một cuộc điện thoại chất vấn hỏi tội.
“Ha ha!” Triệu Ngọc chỉ có thể giả ngu: “Tôi cũng không ngờ lại đột nhiên như vậy mà! Lần đầu xin đã được nhận rồi, đã thế còn làm một tổ trưởng, cô nói xem nên nói lí lẽ ở đâu nhỉ?”
“Anh xàm vừa thôi, hừ!” Tô Kim Muội oán trách nói: “Tấn Biên xa như vậy... Em mặc kệ, chờ khi nào được nghỉ, em phải đi tìm anh! Nhất định phải tính sổ với anh cho rõ ràng mới được!”
“Đừng làm loạn!” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Tôi đang làm việc, cũng đâu phải đi chơi?”
“Em mặc kệ, anh là sư phụ em, anh có nghĩa vụ phải dạy em, không thể cứ thế mà đi được!” Cô nũng nịu, lòng hiếu kỳ lại trồi lên: “Sư phụ, rốt cuộc anh đang điều tra vụ án lớn nào thế? Mau nói cho em biết anh điều tra như thế nào? Đã phá được án chưa?”
“Chưa đâu!” Triệu Ngọc trả lời: “Vừa mới bắt đầu mà thôi!”
“Vậy anh còn không mau nói với em đi, rốt cuộc là vụ án lớn nào thế? Khẳng định không đơn giản! Em chờ mong quá...”
Cốc cốc cốc...
Kính cong...
Vẫn đang nghe điện thoại thì bỗng nhiên, cửa phòng Triệu Ngọc lại bị người ta gõ dồn dập, vừa gõ cửa còn vừa ấn chuông cửa.
“Ai thế? Đến đây!” Triệu Ngọc vừa đứng dậy mở cửa, vừa nói với Tô Kim Muội trong điện thoại: “Được rồi, không nói nữa, tôi phải làm nhiệm vụ rồi, tôi tắt trước...”
“Lừa quỷ à? Nửa đêm mười hai giờ, còn nhiệm vụ cái gì nữa, không phải là cô gái nào gọi đấy chứ...”
Không đợi Tô Kim Muội nói xong, Triệu Ngọc cứ thế cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Không nghĩ tới, Tô Kim Muội thật sự liệu sự như thần, người đứng ngoài cửa đúng là một người phụ nữ, chính là nhà tâm lý Ngô Tú Mẫn.
“Tổ trưởng, nhanh lên...” Vừa thấy Triệu Ngọc, Ngô Tú Mẫn lập tức trừng mắt mà hô: “Cậu mau đi quản cái tên Nhiễm Đào kia đi! Kiểu người gì vậy chứ? Từ khi ăn cơm đến bây giờ, cậu ta vẫn luôn cợt nhả quấy nhiễu tôi! Không ngừng gọi điện thoại, không ngừng đùa giỡn lưu manh với tôi, còn gõ cửa phòng tôi nữa. Có loại người nào như thế không? Tôi mặc kệ, bây giờ cậu báo cáo với cấp trên, để họ đuổi việc tên này đi!”
“Bà nội nó chứ!” Triệu Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng mắng: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, tên Nhiễm Đào này cũng hơi quá đáng! Chị Ngô, chị yên tâm, đối phó kẻ như thế, tôi rất biết cách!”
“Thật không?” Ngô Tú Mẫn mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Rất đơn giản!” Triệu Ngọc trịnh trọng lạ thường mà nói: “Đêm nay, chị ở lại phòng tôi đi! Từ nay về sau, tôi cam đoan Nhiễm Đào không dám lại đến quấy rầy chị nữa!”
“...” Trong mắt Ngô Tú Mẫn lộ vẻ kinh dị: “Cậu... ý của cậu thế này là sao? Sao tôi lại có thể ở lại phòng cậu, lỡ cậu mà...”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn bất giác kéo lại quần áo.
“Vậy càng đúng rồi! Chỉ cần hai chúng ta lên giường, Nhiễm Đào lại càng không dám làm gì chị nữa.” Triệu Ngọc nhướng mày, nháy mắt với Ngô Tú Mẫn một cái: “Thế nào? Biện pháp của tôi không tồi chứ!?”
“Cậu... cậu cậu cậu...” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nhìn: “Trời ạ, đời trước tôi đã tạo ra nghiệt gì thế? Tôi... có phải đã lên thuyền cướp rồi hay không?”
“Tận dụng thời cơ, cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ không đến nữa, tôi muốn tắm rửa, chị có muốn tắm cùng không?”
Triệu Ngọc lại háo sắc mà nói một câu, Ngô Tú Mẫn sợ tới mức xoay người chạy trối chết...
Ha ha, Triệu Ngọc cười đầy thâm thúy, trong lòng nói, ông đây là tổ trưởng, chứ không phải bảo mẫu.
Tuy rằng Nhiễm Đào quấy rối Ngô Tú Mẫn là không đúng, nhưng Ngô Tú Mẫn muốn hất hắn ta vẫn có biện pháp.
Nếu ngay cả việc này cũng không giải quyết được, thì căn bản không xứng làm thành viên tổ điều tra đặc biệt này.
Bây giờ vừa mới bắt đầu tra án, ông đây mặc kệ mấy chuyện vặt vãnh đó của cấp dưới.
Sau khi đóng cửa lại, tất cả trở nên yên lặng, cuối cùng Triệu Ngọc cũng có thể tĩnh tâm lại.
Tấn Biên ấm hơn Tần Sơn một chút, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm nhỏ. Nhưng mà giờ đã là cuối thu, vẫn làm người ta có cảm giác rét lạnh ghê người.
Bị mấy chuyện linh tinh đó quấy rầy, cơn buồn ngủ của Triệu Ngọc biến sạch, hắn liền mở tư liệu ra, dốc lòng nghiên cứu vụ án.
Về vụ án giết người hàng loạt, xác những cô gái không đầu này, Triệu Ngọc vẫn có cảm giác vụ án này không hề giống bất cứ một vụ án nào hắn từng điều tra trước kia.
Bởi vì, sáu người bị hại đến từ những thành phố khác nhau, ngoài giới tính là nữ, làn da trắng nõn ra, không còn điểm giống nhau nào khác.
Những vụ án mà Triệu Ngọc từng điều tra trước kia, giữa người chết và hung thủ ít nhiều đều có liên quan, không phải có thù oán thì chính là có hận.
Nhưng vụ án xác cô gái không đầu này lại không giống thế. Xét từ thân phận người chết và cách thức gây án của hung thủ thì khả năng hung thủ lựa chọn mục tiêu bất kì để giết người là cực kì lớn.
Hơn nữa, dù là sự phán đoán của các cảnh sát trước đây hay là các phân tích của các chuyên gia sau này, tất cả bọn họ đều cho rằng hung thủ gây án rõ ràng có vấn đề về tâm lý.
Tư liệu cho thấy sáu người chết đều là các cô gái trẻ tuổi, tuy bị hung thủ cắt mất đầu, hơn nữa cả người trần truồng, lại không hề có dấu vết bị ngược đãi, hoặc là bị cưỡng bức.
Điều khiến người ta không thể hiểu nổi chính là sau khi hung thủ sát hại người chết, còn cẩn thận rửa sạch và làm các thủ thuật chống phân huỷ cho người chết, khiến người chết trông rất sống động!
Lấy phương thức tàn nhẫn, biến thái như vậy để sát hại mấy cô gái, chứng minh nhân cách của hung thủ cực kì không hoàn thiện. Tâm lý khẳng định có vấn đề.
Ở dân gian, lại có người gọi đó là tên biến thái ma quỷ giết người, làm lòng người hoảng sợ.
Nhớ lại vụ án xác chết trong ngân hàng trước kia, tuy rằng cũng nhiều người chết, nhưng bởi vì cách thức gây án của hung thủ khá bí mật, cho nên độ ảnh hưởng cũng không cao lắm.
Mà vụ án xác cô gái này lại hoàn toàn ngược lại, hung thủ gây án cực kì lớn mật, lại vô cùng khủng khiếp, gây ra nỗi khiếp sợ cho mọi người.
Rốt cuộc hung thủ là ai? Vì sao hắn lại sát hại nhiều người tàn nhẫn như vậy? Rồi sau đó, tại sao lại ngừng tay?
Triệu Ngọc đang suy nghĩ về vụ án, màn hình hệ thống trong đầu bỗng nhiên lóe lên, nhắc nhở kỳ ngộ của hắn hôm nay đã hoàn thành!
Hắn hôm nay mở được một quẻ Chấn Ly, Chấn tức là địa vị thay đổi, Ly tức là kết giao với bạn bè mới.
Công tác mới, đồng nghiệp mới, quẻ văn vừa lúc ứng nghiệm.
Lúc này, chuyện khiến Triệu Ngọc kinh ngạc vui mừng đã xảy ra lần thứ hai, hắn tuy rằng được gần 109% độ hoàn thành, lại chiếm được một đạo cụ đặc biệt — máy gỡ bom tàng hình!
Trên giới thiệu có nói, máy gỡ bom tàng hình này có thể thoải mái gỡ bom bình thường, không cần đến kìm cắt.
Lợi hại!
Triệu Ngọc thực lòng tán thưởng, đạo cụ này thật đúng là rất trâu bò, tương đương với chuyện tự dưng có thêm cả một đội phá bom.
Quan sát đạo cụ xong, Triệu Ngọc thấy đã hơn mười hai giờ, lại mở một quẻ như ngày thường.
Sau khi hệ thống thăng cấp, việc mở quẻ trở nên càng thêm đơn giản. Hắn chỉ cần đọc thầm trong đầu một chút, quẻ mới lập tức được mở ra.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa thấy quẻ văn, hai mắt lập tức choáng váng.
Hắn nhìn thấy giữa màn hình hệ thống rõ ràng viết hai chữ to: “Khôn Chấn”!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, Triệu Ngọc ở khách sạn cũng chuẩn bị ngủ, không ngờ tới cô đồ đệ nhỏ lại gọi cho hắn một cuộc điện thoại chất vấn hỏi tội.
“Ha ha!” Triệu Ngọc chỉ có thể giả ngu: “Tôi cũng không ngờ lại đột nhiên như vậy mà! Lần đầu xin đã được nhận rồi, đã thế còn làm một tổ trưởng, cô nói xem nên nói lí lẽ ở đâu nhỉ?”
“Anh xàm vừa thôi, hừ!” Tô Kim Muội oán trách nói: “Tấn Biên xa như vậy... Em mặc kệ, chờ khi nào được nghỉ, em phải đi tìm anh! Nhất định phải tính sổ với anh cho rõ ràng mới được!”
“Đừng làm loạn!” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Tôi đang làm việc, cũng đâu phải đi chơi?”
“Em mặc kệ, anh là sư phụ em, anh có nghĩa vụ phải dạy em, không thể cứ thế mà đi được!” Cô nũng nịu, lòng hiếu kỳ lại trồi lên: “Sư phụ, rốt cuộc anh đang điều tra vụ án lớn nào thế? Mau nói cho em biết anh điều tra như thế nào? Đã phá được án chưa?”
“Chưa đâu!” Triệu Ngọc trả lời: “Vừa mới bắt đầu mà thôi!”
“Vậy anh còn không mau nói với em đi, rốt cuộc là vụ án lớn nào thế? Khẳng định không đơn giản! Em chờ mong quá...”
Cốc cốc cốc...
Kính cong...
Vẫn đang nghe điện thoại thì bỗng nhiên, cửa phòng Triệu Ngọc lại bị người ta gõ dồn dập, vừa gõ cửa còn vừa ấn chuông cửa.
“Ai thế? Đến đây!” Triệu Ngọc vừa đứng dậy mở cửa, vừa nói với Tô Kim Muội trong điện thoại: “Được rồi, không nói nữa, tôi phải làm nhiệm vụ rồi, tôi tắt trước...”
“Lừa quỷ à? Nửa đêm mười hai giờ, còn nhiệm vụ cái gì nữa, không phải là cô gái nào gọi đấy chứ...”
Không đợi Tô Kim Muội nói xong, Triệu Ngọc cứ thế cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Không nghĩ tới, Tô Kim Muội thật sự liệu sự như thần, người đứng ngoài cửa đúng là một người phụ nữ, chính là nhà tâm lý Ngô Tú Mẫn.
“Tổ trưởng, nhanh lên...” Vừa thấy Triệu Ngọc, Ngô Tú Mẫn lập tức trừng mắt mà hô: “Cậu mau đi quản cái tên Nhiễm Đào kia đi! Kiểu người gì vậy chứ? Từ khi ăn cơm đến bây giờ, cậu ta vẫn luôn cợt nhả quấy nhiễu tôi! Không ngừng gọi điện thoại, không ngừng đùa giỡn lưu manh với tôi, còn gõ cửa phòng tôi nữa. Có loại người nào như thế không? Tôi mặc kệ, bây giờ cậu báo cáo với cấp trên, để họ đuổi việc tên này đi!”
“Bà nội nó chứ!” Triệu Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng mắng: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, tên Nhiễm Đào này cũng hơi quá đáng! Chị Ngô, chị yên tâm, đối phó kẻ như thế, tôi rất biết cách!”
“Thật không?” Ngô Tú Mẫn mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Rất đơn giản!” Triệu Ngọc trịnh trọng lạ thường mà nói: “Đêm nay, chị ở lại phòng tôi đi! Từ nay về sau, tôi cam đoan Nhiễm Đào không dám lại đến quấy rầy chị nữa!”
“...” Trong mắt Ngô Tú Mẫn lộ vẻ kinh dị: “Cậu... ý của cậu thế này là sao? Sao tôi lại có thể ở lại phòng cậu, lỡ cậu mà...”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn bất giác kéo lại quần áo.
“Vậy càng đúng rồi! Chỉ cần hai chúng ta lên giường, Nhiễm Đào lại càng không dám làm gì chị nữa.” Triệu Ngọc nhướng mày, nháy mắt với Ngô Tú Mẫn một cái: “Thế nào? Biện pháp của tôi không tồi chứ!?”
“Cậu... cậu cậu cậu...” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nhìn: “Trời ạ, đời trước tôi đã tạo ra nghiệt gì thế? Tôi... có phải đã lên thuyền cướp rồi hay không?”
“Tận dụng thời cơ, cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ không đến nữa, tôi muốn tắm rửa, chị có muốn tắm cùng không?”
Triệu Ngọc lại háo sắc mà nói một câu, Ngô Tú Mẫn sợ tới mức xoay người chạy trối chết...
Ha ha, Triệu Ngọc cười đầy thâm thúy, trong lòng nói, ông đây là tổ trưởng, chứ không phải bảo mẫu.
Tuy rằng Nhiễm Đào quấy rối Ngô Tú Mẫn là không đúng, nhưng Ngô Tú Mẫn muốn hất hắn ta vẫn có biện pháp.
Nếu ngay cả việc này cũng không giải quyết được, thì căn bản không xứng làm thành viên tổ điều tra đặc biệt này.
Bây giờ vừa mới bắt đầu tra án, ông đây mặc kệ mấy chuyện vặt vãnh đó của cấp dưới.
Sau khi đóng cửa lại, tất cả trở nên yên lặng, cuối cùng Triệu Ngọc cũng có thể tĩnh tâm lại.
Tấn Biên ấm hơn Tần Sơn một chút, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm nhỏ. Nhưng mà giờ đã là cuối thu, vẫn làm người ta có cảm giác rét lạnh ghê người.
Bị mấy chuyện linh tinh đó quấy rầy, cơn buồn ngủ của Triệu Ngọc biến sạch, hắn liền mở tư liệu ra, dốc lòng nghiên cứu vụ án.
Về vụ án giết người hàng loạt, xác những cô gái không đầu này, Triệu Ngọc vẫn có cảm giác vụ án này không hề giống bất cứ một vụ án nào hắn từng điều tra trước kia.
Bởi vì, sáu người bị hại đến từ những thành phố khác nhau, ngoài giới tính là nữ, làn da trắng nõn ra, không còn điểm giống nhau nào khác.
Những vụ án mà Triệu Ngọc từng điều tra trước kia, giữa người chết và hung thủ ít nhiều đều có liên quan, không phải có thù oán thì chính là có hận.
Nhưng vụ án xác cô gái không đầu này lại không giống thế. Xét từ thân phận người chết và cách thức gây án của hung thủ thì khả năng hung thủ lựa chọn mục tiêu bất kì để giết người là cực kì lớn.
Hơn nữa, dù là sự phán đoán của các cảnh sát trước đây hay là các phân tích của các chuyên gia sau này, tất cả bọn họ đều cho rằng hung thủ gây án rõ ràng có vấn đề về tâm lý.
Tư liệu cho thấy sáu người chết đều là các cô gái trẻ tuổi, tuy bị hung thủ cắt mất đầu, hơn nữa cả người trần truồng, lại không hề có dấu vết bị ngược đãi, hoặc là bị cưỡng bức.
Điều khiến người ta không thể hiểu nổi chính là sau khi hung thủ sát hại người chết, còn cẩn thận rửa sạch và làm các thủ thuật chống phân huỷ cho người chết, khiến người chết trông rất sống động!
Lấy phương thức tàn nhẫn, biến thái như vậy để sát hại mấy cô gái, chứng minh nhân cách của hung thủ cực kì không hoàn thiện. Tâm lý khẳng định có vấn đề.
Ở dân gian, lại có người gọi đó là tên biến thái ma quỷ giết người, làm lòng người hoảng sợ.
Nhớ lại vụ án xác chết trong ngân hàng trước kia, tuy rằng cũng nhiều người chết, nhưng bởi vì cách thức gây án của hung thủ khá bí mật, cho nên độ ảnh hưởng cũng không cao lắm.
Mà vụ án xác cô gái này lại hoàn toàn ngược lại, hung thủ gây án cực kì lớn mật, lại vô cùng khủng khiếp, gây ra nỗi khiếp sợ cho mọi người.
Rốt cuộc hung thủ là ai? Vì sao hắn lại sát hại nhiều người tàn nhẫn như vậy? Rồi sau đó, tại sao lại ngừng tay?
Triệu Ngọc đang suy nghĩ về vụ án, màn hình hệ thống trong đầu bỗng nhiên lóe lên, nhắc nhở kỳ ngộ của hắn hôm nay đã hoàn thành!
Hắn hôm nay mở được một quẻ Chấn Ly, Chấn tức là địa vị thay đổi, Ly tức là kết giao với bạn bè mới.
Công tác mới, đồng nghiệp mới, quẻ văn vừa lúc ứng nghiệm.
Lúc này, chuyện khiến Triệu Ngọc kinh ngạc vui mừng đã xảy ra lần thứ hai, hắn tuy rằng được gần 109% độ hoàn thành, lại chiếm được một đạo cụ đặc biệt — máy gỡ bom tàng hình!
Trên giới thiệu có nói, máy gỡ bom tàng hình này có thể thoải mái gỡ bom bình thường, không cần đến kìm cắt.
Lợi hại!
Triệu Ngọc thực lòng tán thưởng, đạo cụ này thật đúng là rất trâu bò, tương đương với chuyện tự dưng có thêm cả một đội phá bom.
Quan sát đạo cụ xong, Triệu Ngọc thấy đã hơn mười hai giờ, lại mở một quẻ như ngày thường.
Sau khi hệ thống thăng cấp, việc mở quẻ trở nên càng thêm đơn giản. Hắn chỉ cần đọc thầm trong đầu một chút, quẻ mới lập tức được mở ra.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa thấy quẻ văn, hai mắt lập tức choáng váng.
Hắn nhìn thấy giữa màn hình hệ thống rõ ràng viết hai chữ to: “Khôn Chấn”!
Bình luận facebook