Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1096
Chương 1096: Vì sao lúc nãy không nói?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tám giờ chiều, trong phòng phân tích vụ án của Cục Cảnh sát Phụng Bình, Triệu Ngọc cùng các thành viên trong tổ của mình đang phân tích tư liệu liên quan đến vụ án kho báu.
Bởi vì văn phòng trước đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bọn họ đành phải đổi sang phòng phân tích vụ án chuyên nghiệp của Cục Cảnh sát.
“Chuyện này... Thật sự là rất kỳ quái!” Đối mặt với tấm bảng trắng tràn ngập tư liệu, Thôi Lệ Châu tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ: “Nói như vậy là... Những người trên danh sách đó căn bản đều là chuyên gia đến để trợ giúp phòng Đặc Cần điều tra kho báu suốt bao năm qua?”
“Đúng thế!” Lý Bối Ni nắm rất rõ, liền nói với mọi người: “Mười sáu người này đều là chuyên gia đến từ các lĩnh vực, bắt đầu từ những năm 60 của thế kỷ trước, bọn họ đã lần lượt tham gia vào công tác điều tra kho báu hoàng kim, tất cả đều ký vào văn bản thỏa thuận giữ bí mật chính thức.”
“Bắt đầu từ những năm 60...” Lưu Chiêm Binh hỏi: “Vậy còn... trước những năm 60 thì sao?”
“Trên tư liệu này không thấy ghi!” Lý Bối Ni lắc đầu nói: “Chỉ là trong mấy bản báo cáo điều tra có nhắc tới rằng sau khi thành lập quốc gia, các ngành tương quan vẫn không hề ngừng điều tra! Tôi đoán hẳn là bởi vì sự phân chia lao động các ngành cho nên mới xảy ra tình trạng xuất hiện thiếu sót nhỉ? Nhưng cũng không thể bài trừ khả năng Lê Tịnh đã cho chúng ta tư liệu không được đầy đủ.”
“Lần lượt...” Thôi Lệ Châu chỉ vào mười sáu cái tên kia, hỏi: “Ngoài năm người phía sau ra, mười một người phía trước cũng có thể xác nhận là tự nhiên tử vong sao?”
“Đúng vậy!” Lý Bối Ni gật đầu: “Trên tư liệu đúng là đã ghi rõ rằng mười một vị chuyên gia đầu đều qua đời với lý do tự nhiên, chứ không phải là mưu sát!”
“Thế... còn năm người cuối thì thế nào?” Thôi Lệ Châu lại hỏi: “Xác nhận là mưu sát à?”
Lý Bối Ni khẽ gật đầu: “Mới chỉ là hoài nghi thôi! Viên Tuấn Thành, Lý Thế Giang, Cố Tây Lai, Bạch Văn Hoa và Thiệu Quân, căn cứ theo những gì tư liệu ghi lại, năm người này quả thật có lý do để nghi ngờ là bị giết, nhưng châm chọc là phần tài liệu này lại do tự tay tôi soạn thảo! Nói cách khác, thẳng đến khi tổ điều tra đặc biệt chúng ta khai thác ra vụ việc này thì phòng Đặc Cần mới bắt đầu chính thức chú ý đến!”
“Chuyện gì thế chứ?” Thôi Lệ Châu liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, nhíu mày: “Biết rõ mấy chuyên gia này quan trọng đến thế, tại sao không phái người bảo vệ họ cơ chứ?”
“Không phải vậy đâu, mấy vị chuyên gia này tham gia các cuộc điều tra kho báu lâu năm nhưng đều mang tính chất cố vấn thôi, chứ thật ra bọn họ đã về hưu lâu lắm rồi!” Lý Bối Ni nói: “Sau khi về hưu, dựa theo thỏa thuận giữ bí mật, bọn họ sẽ không tham gia vào bất cứ cuộc điều tra nào liên quan đến kho báu cả.”
“Vậy cũng không được mà!” Thôi Lệ Châu mở ra hai tay, chỉ vào tên năm người trên bảng trắng mà nói: “Năm người không qua đời cùng một lúc, cách nhau cũng phải mấy tháng, người của phòng Đặc Cần đều ăn không ngồi rồi hết sao? Một người đã chết thì có thể cho rằng là ngoài ý muốn, nhưng người thứ hai chết, người thứ ba chết, thế mà vẫn không gây chú ý sao?”
“Vấn đề này... e là chỉ có thể đến hỏi phòng Đặc Cần thôi!” Lý Bối Ni lắc đầu: “Nhưng mà căn cứ vào sự phân tích của tôi về tư liệu, khả năng bọn họ đã xem nhẹ chuyện này là rất cao đấy!”
“Ồ? Tại sao?” Thôi Lệ Châu hỏi.
“Bởi vì thời đại bất đồng! Phòng Đặc Cần vẫn luôn đổi mới phương pháp và đường lối!” Lý Bối Ni mở màn hình lớn ra, chỉ vào một đoạn tài liệu mà giải thích: “Mọi người xem, từ chín năm trước, các chuyên gia này đã không còn phục vụ cho phòng Đặc Cần nữa! Bọn họ đều có công việc riêng và cuộc sống riêng, việc tìm kiếm kho báu chỉ là một hạng mục mà bọn họ từng tham dự năm đó mà thôi.”
“Đúng vậy!” Hứa Hải nói: “Tuy rằng tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có thể tưởng tượng được rằng phòng Đặc Cần sẽ không bao giờ hao phí nhiều tinh lực để bảo vệ hoặc giám thị các chuyên gia cao tuổi liên tục như vậy đâu!”
“Điểm mấu chốt nhất chính là...” Lý Bối Ni lại mở ra một phần tư liệu ban đầu, tiếp tục nói ra luận điểm của mình: “Lâu rồi mà vẫn không tìm được kho báu! Cho nên phòng Đặc Cần cũng không cần phải quá mức lo lắng về chuyện sẽ có người nhằm vào các chuyên gia này. Hơn nữa, trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện nào tương tự như vậy!”
“Đúng thế!” Trương Cảnh Phong vỗ đầu: “Thế thì việc này kỳ quái thật đấy! Rốt cuộc là hung thủ muốn lấy thứ gì từ trên người bọn họ chứ?”
“Đúng đấy, còn sử dụng thuốc nói thật chuyên nghiệp nữa chứ...” Lưu Chiêm Binh nhíu mày: “Các chuyên gia cao tuổi ấy vốn không biết kho báu được giấu ở đâu, hung thủ muốn moi tin gì từ miệng bọn họ chứ?”
“Hả?” Thôi Lệ Châu bỗng dưng trừng to mắt, tỏ ra thần bí mà nói: “Mọi người nói xem, liệu có thể là... năm chuyên gia cao tuổi này có điểm khả nghi hay không? Ví dụ như... Bọn họ đã giấu giếm điều gì đó? Rõ ràng là bọn họ đã phát hiện ra manh mối quan trọng về kho báu nhưng lại không hề báo cáo, sau đó bị người ta biết được, cho nên muốn bọn họ phải nói thật ra, sau đó giết người diệt khẩu!?”
“Khả năng ấy cực kỳ nhỏ!” Lý Bối Ni lắc đầu: “Kho báu này không giống các kho báu tầm thường, phàm là người có chỉ số thông minh thì đều hiểu rõ rằng kho báu thuộc về quốc gia, không ai có thể làm của riêng cả! Hơn nữa, các chuyên gia cao tuổi này đều là đồng chí lão thành có tư tưởng vượt trội, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngây thơ như vậy đâu!”
“Chậc chậc...” Trương Cảnh Phong nhíu mày: “Vậy... còn có thể là nguyên nhân gì nhỉ? Thuốc nói thật, còn cả loại thuốc giết người cực kỳ tân tiến nữa chứ, hung thủ... muốn gì chứ?”
“Trừ phi...” Lưu Chiêm Binh lắc lắc đầu mà nói: “Trừ phi... các chuyên gia cao tuổi đó đang giữ tư liệu quan trọng nào đó, hoặc là bản đồ kho báu chẳng hạn, chính bọn họ cũng không nhận ra mấy thứ này liên quan đến kho báu, nhưng hung thủ lại biết. Cho nên, hung thủ muốn buộc bọn họ phải nói ra, sau đó giết người diệt khẩu!”
“Hả?” Hai mắt Trương Cảnh Phong lập tức sáng lên: “Nghe anh nói như vậy, có vẻ cũng hợp lý đấy! Nghe cứ như trong phim truyền hình ấy, kích thích thật!”
“Nhưng mà...” Lý Bối Ni nhíu mày: “Trên tài liệu có nói rất rõ ràng rằng khi các chuyên gia rời đi, phòng Đặc Cần không có khả năng để họ mang tư liệu đi! Hơn nữa, phòng Đặc Cần còn có cả một hệ thống giám sát đặc biệt, nếu năm vị chuyên gia này sau khi rời khỏi mà vẫn còn can thiệp vào công việc liên quan đến kho báu thì nhất định sẽ bị phát hiện ngay!”
“Nói như vậy... suy đoán này cũng không đúng?” Lưu Chiêm Binh lắc đầu với vẻ tiếc nuối. Mọi người cũng càng cảm thấy việc này đúng là kỳ quặc, cổ quái.
“Chín năm!” Hứa Hải suy nghĩ hỏi: “Các chuyên gia cao tuổi đã rời đi chín năm rồi, vậy trong chín năm này, ai đã điều tra về số kho báu ấy? Liệu có phải đã thuê chuyên gia mới hay không?”
“Không có!” Lý Bối Ni nói: “Phòng Đặc Cần chủ yếu chỉ dùng công nghệ cao thôi, ngoài ra còn có một số tin tức quốc tế nữa. Qua bản báo cáo của bọn họ, tôi có thể cảm thấy một cảm giác vô lực rất rõ ràng, mọi người nghĩ xem, nếu hơn tám mươi năm mà vẫn không tìm được thì người ta không thể không đổi mạch suy nghĩ khác để tính toán! Có lẽ, số kho báu này chỉ là giả dối hư ảo, hoặc là đã sớm bị hủy bởi khói lửa chiến tranh rồi...”
“Cũng có thể lắm, nếu kho báu căn bản không tồn tại thì chẳng phải chúng ta đang làm chuyện vô ích rồi sao? Ôi chao...” Thôi Lệ Châu đau lòng mà nói: “Đáng tiếc cho căn nhà cao cấp của tôi quá! Ôi...”
Lúc này, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên thấy Triệu Ngọc đang nhìn bảng trắng với vẻ mặt ngưng trọng, dường như đang suy nghĩ vấn đề nào đó rất quan trọng. Dưới sự tò mò, cô ta kéo góc áo Triệu Ngọc một chút, hỏi: “Sếp à, anh đang nghĩ chuyện gì thế?”
“Ừm...” Triệu Ngọc không hề nháy mắt, vẫn nhìn bảng trắng mà nói: “Không biết... mọi người có phát hiện ra một vấn đề không? Mọi người xem... Danh sách của phòng Đặc Cần và danh sách của Đào Hương, trình tự giống nhau như đúc đúng không?”
“Ồ?” Lý Bối Ni là người thứ nhất định thần lại, vội nói: “Danh sách của phòng Đặc Cần được viết dựa theo trình tự thuê các chuyên gia trước hay sau! Giờ nghe anh nói như vậy, em lại phát hiện ra đấy!”
“À... Nếu danh sách này đến từ chính phòng Đặc Cần...” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên hiểu ra: “Sếp à, ý của anh là cha tôi đã trộm danh sách trong phòng Đặc Cần sao?”
“Trời ạ, không hổ là vua trộm, ngay cả phòng Đặc Cần cũng dám trộm!” Hứa Hải kinh ngạc thốt lên.
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có thể còn phức tạp hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng đấy! Xem ra... Tôi không thể không nghiêm túc suy nghĩ về câu nói ban nãy của Lê Tịnh rồi!”
“Ồ? Là câu gì thế?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
“Tiểu Thôi à!” Triệu Ngọc quay người lại, nghiêm túc mà nhìn Thôi Lệ Châu chằm chằm, lời nói đầy thâm ý: “Cô hãy nói đi, rốt cuộc cô còn chuyện gì mà vẫn chưa thành thật báo cáo thế?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bởi vì văn phòng trước đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bọn họ đành phải đổi sang phòng phân tích vụ án chuyên nghiệp của Cục Cảnh sát.
“Chuyện này... Thật sự là rất kỳ quái!” Đối mặt với tấm bảng trắng tràn ngập tư liệu, Thôi Lệ Châu tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ: “Nói như vậy là... Những người trên danh sách đó căn bản đều là chuyên gia đến để trợ giúp phòng Đặc Cần điều tra kho báu suốt bao năm qua?”
“Đúng thế!” Lý Bối Ni nắm rất rõ, liền nói với mọi người: “Mười sáu người này đều là chuyên gia đến từ các lĩnh vực, bắt đầu từ những năm 60 của thế kỷ trước, bọn họ đã lần lượt tham gia vào công tác điều tra kho báu hoàng kim, tất cả đều ký vào văn bản thỏa thuận giữ bí mật chính thức.”
“Bắt đầu từ những năm 60...” Lưu Chiêm Binh hỏi: “Vậy còn... trước những năm 60 thì sao?”
“Trên tư liệu này không thấy ghi!” Lý Bối Ni lắc đầu nói: “Chỉ là trong mấy bản báo cáo điều tra có nhắc tới rằng sau khi thành lập quốc gia, các ngành tương quan vẫn không hề ngừng điều tra! Tôi đoán hẳn là bởi vì sự phân chia lao động các ngành cho nên mới xảy ra tình trạng xuất hiện thiếu sót nhỉ? Nhưng cũng không thể bài trừ khả năng Lê Tịnh đã cho chúng ta tư liệu không được đầy đủ.”
“Lần lượt...” Thôi Lệ Châu chỉ vào mười sáu cái tên kia, hỏi: “Ngoài năm người phía sau ra, mười một người phía trước cũng có thể xác nhận là tự nhiên tử vong sao?”
“Đúng vậy!” Lý Bối Ni gật đầu: “Trên tư liệu đúng là đã ghi rõ rằng mười một vị chuyên gia đầu đều qua đời với lý do tự nhiên, chứ không phải là mưu sát!”
“Thế... còn năm người cuối thì thế nào?” Thôi Lệ Châu lại hỏi: “Xác nhận là mưu sát à?”
Lý Bối Ni khẽ gật đầu: “Mới chỉ là hoài nghi thôi! Viên Tuấn Thành, Lý Thế Giang, Cố Tây Lai, Bạch Văn Hoa và Thiệu Quân, căn cứ theo những gì tư liệu ghi lại, năm người này quả thật có lý do để nghi ngờ là bị giết, nhưng châm chọc là phần tài liệu này lại do tự tay tôi soạn thảo! Nói cách khác, thẳng đến khi tổ điều tra đặc biệt chúng ta khai thác ra vụ việc này thì phòng Đặc Cần mới bắt đầu chính thức chú ý đến!”
“Chuyện gì thế chứ?” Thôi Lệ Châu liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, nhíu mày: “Biết rõ mấy chuyên gia này quan trọng đến thế, tại sao không phái người bảo vệ họ cơ chứ?”
“Không phải vậy đâu, mấy vị chuyên gia này tham gia các cuộc điều tra kho báu lâu năm nhưng đều mang tính chất cố vấn thôi, chứ thật ra bọn họ đã về hưu lâu lắm rồi!” Lý Bối Ni nói: “Sau khi về hưu, dựa theo thỏa thuận giữ bí mật, bọn họ sẽ không tham gia vào bất cứ cuộc điều tra nào liên quan đến kho báu cả.”
“Vậy cũng không được mà!” Thôi Lệ Châu mở ra hai tay, chỉ vào tên năm người trên bảng trắng mà nói: “Năm người không qua đời cùng một lúc, cách nhau cũng phải mấy tháng, người của phòng Đặc Cần đều ăn không ngồi rồi hết sao? Một người đã chết thì có thể cho rằng là ngoài ý muốn, nhưng người thứ hai chết, người thứ ba chết, thế mà vẫn không gây chú ý sao?”
“Vấn đề này... e là chỉ có thể đến hỏi phòng Đặc Cần thôi!” Lý Bối Ni lắc đầu: “Nhưng mà căn cứ vào sự phân tích của tôi về tư liệu, khả năng bọn họ đã xem nhẹ chuyện này là rất cao đấy!”
“Ồ? Tại sao?” Thôi Lệ Châu hỏi.
“Bởi vì thời đại bất đồng! Phòng Đặc Cần vẫn luôn đổi mới phương pháp và đường lối!” Lý Bối Ni mở màn hình lớn ra, chỉ vào một đoạn tài liệu mà giải thích: “Mọi người xem, từ chín năm trước, các chuyên gia này đã không còn phục vụ cho phòng Đặc Cần nữa! Bọn họ đều có công việc riêng và cuộc sống riêng, việc tìm kiếm kho báu chỉ là một hạng mục mà bọn họ từng tham dự năm đó mà thôi.”
“Đúng vậy!” Hứa Hải nói: “Tuy rằng tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có thể tưởng tượng được rằng phòng Đặc Cần sẽ không bao giờ hao phí nhiều tinh lực để bảo vệ hoặc giám thị các chuyên gia cao tuổi liên tục như vậy đâu!”
“Điểm mấu chốt nhất chính là...” Lý Bối Ni lại mở ra một phần tư liệu ban đầu, tiếp tục nói ra luận điểm của mình: “Lâu rồi mà vẫn không tìm được kho báu! Cho nên phòng Đặc Cần cũng không cần phải quá mức lo lắng về chuyện sẽ có người nhằm vào các chuyên gia này. Hơn nữa, trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện nào tương tự như vậy!”
“Đúng thế!” Trương Cảnh Phong vỗ đầu: “Thế thì việc này kỳ quái thật đấy! Rốt cuộc là hung thủ muốn lấy thứ gì từ trên người bọn họ chứ?”
“Đúng đấy, còn sử dụng thuốc nói thật chuyên nghiệp nữa chứ...” Lưu Chiêm Binh nhíu mày: “Các chuyên gia cao tuổi ấy vốn không biết kho báu được giấu ở đâu, hung thủ muốn moi tin gì từ miệng bọn họ chứ?”
“Hả?” Thôi Lệ Châu bỗng dưng trừng to mắt, tỏ ra thần bí mà nói: “Mọi người nói xem, liệu có thể là... năm chuyên gia cao tuổi này có điểm khả nghi hay không? Ví dụ như... Bọn họ đã giấu giếm điều gì đó? Rõ ràng là bọn họ đã phát hiện ra manh mối quan trọng về kho báu nhưng lại không hề báo cáo, sau đó bị người ta biết được, cho nên muốn bọn họ phải nói thật ra, sau đó giết người diệt khẩu!?”
“Khả năng ấy cực kỳ nhỏ!” Lý Bối Ni lắc đầu: “Kho báu này không giống các kho báu tầm thường, phàm là người có chỉ số thông minh thì đều hiểu rõ rằng kho báu thuộc về quốc gia, không ai có thể làm của riêng cả! Hơn nữa, các chuyên gia cao tuổi này đều là đồng chí lão thành có tư tưởng vượt trội, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngây thơ như vậy đâu!”
“Chậc chậc...” Trương Cảnh Phong nhíu mày: “Vậy... còn có thể là nguyên nhân gì nhỉ? Thuốc nói thật, còn cả loại thuốc giết người cực kỳ tân tiến nữa chứ, hung thủ... muốn gì chứ?”
“Trừ phi...” Lưu Chiêm Binh lắc lắc đầu mà nói: “Trừ phi... các chuyên gia cao tuổi đó đang giữ tư liệu quan trọng nào đó, hoặc là bản đồ kho báu chẳng hạn, chính bọn họ cũng không nhận ra mấy thứ này liên quan đến kho báu, nhưng hung thủ lại biết. Cho nên, hung thủ muốn buộc bọn họ phải nói ra, sau đó giết người diệt khẩu!”
“Hả?” Hai mắt Trương Cảnh Phong lập tức sáng lên: “Nghe anh nói như vậy, có vẻ cũng hợp lý đấy! Nghe cứ như trong phim truyền hình ấy, kích thích thật!”
“Nhưng mà...” Lý Bối Ni nhíu mày: “Trên tài liệu có nói rất rõ ràng rằng khi các chuyên gia rời đi, phòng Đặc Cần không có khả năng để họ mang tư liệu đi! Hơn nữa, phòng Đặc Cần còn có cả một hệ thống giám sát đặc biệt, nếu năm vị chuyên gia này sau khi rời khỏi mà vẫn còn can thiệp vào công việc liên quan đến kho báu thì nhất định sẽ bị phát hiện ngay!”
“Nói như vậy... suy đoán này cũng không đúng?” Lưu Chiêm Binh lắc đầu với vẻ tiếc nuối. Mọi người cũng càng cảm thấy việc này đúng là kỳ quặc, cổ quái.
“Chín năm!” Hứa Hải suy nghĩ hỏi: “Các chuyên gia cao tuổi đã rời đi chín năm rồi, vậy trong chín năm này, ai đã điều tra về số kho báu ấy? Liệu có phải đã thuê chuyên gia mới hay không?”
“Không có!” Lý Bối Ni nói: “Phòng Đặc Cần chủ yếu chỉ dùng công nghệ cao thôi, ngoài ra còn có một số tin tức quốc tế nữa. Qua bản báo cáo của bọn họ, tôi có thể cảm thấy một cảm giác vô lực rất rõ ràng, mọi người nghĩ xem, nếu hơn tám mươi năm mà vẫn không tìm được thì người ta không thể không đổi mạch suy nghĩ khác để tính toán! Có lẽ, số kho báu này chỉ là giả dối hư ảo, hoặc là đã sớm bị hủy bởi khói lửa chiến tranh rồi...”
“Cũng có thể lắm, nếu kho báu căn bản không tồn tại thì chẳng phải chúng ta đang làm chuyện vô ích rồi sao? Ôi chao...” Thôi Lệ Châu đau lòng mà nói: “Đáng tiếc cho căn nhà cao cấp của tôi quá! Ôi...”
Lúc này, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên thấy Triệu Ngọc đang nhìn bảng trắng với vẻ mặt ngưng trọng, dường như đang suy nghĩ vấn đề nào đó rất quan trọng. Dưới sự tò mò, cô ta kéo góc áo Triệu Ngọc một chút, hỏi: “Sếp à, anh đang nghĩ chuyện gì thế?”
“Ừm...” Triệu Ngọc không hề nháy mắt, vẫn nhìn bảng trắng mà nói: “Không biết... mọi người có phát hiện ra một vấn đề không? Mọi người xem... Danh sách của phòng Đặc Cần và danh sách của Đào Hương, trình tự giống nhau như đúc đúng không?”
“Ồ?” Lý Bối Ni là người thứ nhất định thần lại, vội nói: “Danh sách của phòng Đặc Cần được viết dựa theo trình tự thuê các chuyên gia trước hay sau! Giờ nghe anh nói như vậy, em lại phát hiện ra đấy!”
“À... Nếu danh sách này đến từ chính phòng Đặc Cần...” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên hiểu ra: “Sếp à, ý của anh là cha tôi đã trộm danh sách trong phòng Đặc Cần sao?”
“Trời ạ, không hổ là vua trộm, ngay cả phòng Đặc Cần cũng dám trộm!” Hứa Hải kinh ngạc thốt lên.
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có thể còn phức tạp hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng đấy! Xem ra... Tôi không thể không nghiêm túc suy nghĩ về câu nói ban nãy của Lê Tịnh rồi!”
“Ồ? Là câu gì thế?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
“Tiểu Thôi à!” Triệu Ngọc quay người lại, nghiêm túc mà nhìn Thôi Lệ Châu chằm chằm, lời nói đầy thâm ý: “Cô hãy nói đi, rốt cuộc cô còn chuyện gì mà vẫn chưa thành thật báo cáo thế?”
Bình luận facebook