• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (7 Viewers)

  • cuong-tham-1098

Chương 1098: Tìm nguyên nhân từ trên người nạn nhân




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86828.png

Xem ảnh 2
86828_2.png
Ầm…



Vài phút sau đó, quả bom vẫn không thể tránh khỏi mà phát nổ!



Nghe thấy tiếng nổ vang lên từ xa, cảm thấy trời đất như đang rung chuyển kịch liệt, nhìn thấy ánh đèn chớp tắt, Tiêu Hàng ôm Lê Tịnh vào trong lòng, khuôn mặt đầy cảm xúc, anh ta nói: “A Tịnh, có thể chết chung với người mình yêu nhất, Tiêu Hàng này cho dù có chết cũng mãn nguyện!”



Trước đó, Tiêu Hàng đã xông lên con đường hầm bên trên để kiểm tra, phát hiện đường hầm bên trên đã sụp đổ, lối ra duy nhất đã bị phong tỏa!



Vào lúc này, anh ta lại thấy bom nổ, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.



Lê Tịnh cũng không còn hy vọng gì nữa, vùi đầu vào trong lòng Tiêu Hàng: “Anh Hàng, hãy ôm chặt em, hy vọng trong tương lai có người tìm được chúng ta sẽ biết chúng ta là một đôi! Điều em hối hận nhất chính là lúc trước đã không chấp nhận lời cầu hôn của anh…”



Nói đến đây, một giọt nước trong suốt đột nhiên chảy xuống khóe mắt Lê Tịnh.



“Không đâu, không đâu!” Tiêu Hàng lau đôi tay dơ bẩn của mình, chắp hai tay lại nói: “Bây giờ anh sẽ cầu hôn em một lần nữa, ừm, nhưng mà…”



Anh ta cúi đầu nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm vật gì đó để thay thế cho chiếc nhẫn, nhưng dưới đất đều là vỏ đạn và một đống xác chết.



“Ưm…”



Nào ngờ, trong lúc anh ta đang tìm kiếm thì Thôi Lệ Châu ở bên cạnh bị tiếng nổ đánh thức, nhẹ nhàng “ưm” một tiếng.



Tiêu Hàng và Lê Tịnh nhìn Thôi Lệ Châu, đều tỏ ra đau khổ.



“Được rồi…” Lê Tịnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Tiêu Hàng: “Mặc kệ có nhẫn hay không, em đồng ý… em đồng ý gả cho anh!”



Nói xong, Lê Tịnh đưa mặt lại gần mặt của Tiêu Hàng, đang định hôn nhau thì nào ngờ, một tiếng thét đột nhiên vang lên ở lối vào bên cạnh.



“Woa woa woa…” Triệu Ngọc lấy tay che mặt lại, lớn tiếng nói: “Không thích hợp cho trẻ em, không thích hợp cho trẻ em, không được nhìn, không được nhìn…”



Á!



Tiêu Hàng và Lê Tịnh giật mình, mau chóng tách ra.



“Ừm… chuyện này... ừm…” Tiêu Hàng rõ ràng hơi mất tự nhiên, khi anh ta định mở miệng hỏi thì đột nhiên phát hiện tiếng nổ ầm ầm từ từ nhỏ dần, dường như không xảy ra một trận nổ lớn long trời lở đất, hang động sụp đổ như bọn họ tưởng tượng…



“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhẹ lòng cười: “Phía bên kia của căn cứ có một con đường hầm khác! Sau khi gỡ bom xong, tôi đã để nó ở trong con đường hầm đó, một là khi nổ, nó sẽ không ảnh hưởng đến thuốc nổ và vũ khí trong căn cứ, hai là tôi muốn nổ tung con đường đó để tạo ra con đường ra ngoài…”



“Ồ…” Lúc này Tiêu Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời có cảm giác như chết đi sống lại.



“Anh… biết gỡ bom à?” Lê Tịnh tỏ ra nghi ngờ.



“Ủa? Đầu óc của cô để đâu rồi?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu tôi mà biết gỡ bom thì sao lại để nó nổ làm gì? Ý của tôi là tôi đã gỡ bom từ trên tường xuống, chứ không phải gỡ trong trái bom, hiểu chưa?”



“À…” Triệu Ngọc nói quả không sai, bởi vì chuyện thay đổi quá nhanh, nên phản ứng của Lê Tịnh thật sự chậm hơn khá nhiều.



“Vậy…” Tiêu Hàng không khỏi lo lắng nói: “Chỉ có một quả bom thôi sao?”



“Ừm…” Triệu Ngọc cân nhắc một hồi rồi mau chóng trả lời: “Dù sao thì tôi cũng chỉ thấy có một quả!”



Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc không thể nào nói ra sự thật, nếu như để bọn họ biết được ở đây có nhiều quả bom như thế, Triệu Ngọc không cách nào tự bào chữa được.



“Anh… anh nói vậy là có ý gì?” Tiêu Hàng trợn to mắt: “Nếu lỡ như còn thì sao? Không được, chúng ta cần phải mau chóng đi tìm ngay!”



“Không cần đâu!” Triệu Ngọc giải thích: “Trên quả bom đó có đặt hẹn giờ, nếu như thật sự còn quả bom khác thì đương nhiên cũng sẽ nổ cùng lúc, muốn cản cũng không cản được! Hơn nữa… trên đường trở về, tôi có nhìn sơ qua, không thấy còn quả nào nữa…”



Trong lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu đã dần dần tỉnh lại, Triệu Ngọc nhanh nhạy vội vàng chuyển sang chủ đề khác, chạy đến trước mặt Thôi Lệ Châu, đỡ cô ta dậy và hỏi: “Tiểu Thôi, tỉnh dậy, Tiểu Thôi…”



“Chuyện này…” Tiêu Hàng và Lệ Tịnh bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là đang lo lắng về quả bom.



“Sếp à…” Thôi Lệ Châu tỉnh dậy, nhưng rõ ràng là cô ta còn khá mơ hồ, mắt vẫn không thể mở to.



“Tôi ở đây, tôi ở đây…” Triệu Ngọc vỗ nhẹ vào mặt Thôi Lệ Châu, rồi quay đầu nói với Tiêu Hàng và Lê Tịnh: “Lúc nãy… người đeo mặt nạ đã khiến Thôi Lệ Châu bị hôn mê, tôi nhìn thấy hắn ta cứ lẩm bẩm điều gì đó bên tai Tiểu Thôi, như đang niệm thần chú ấy! Mà Tiểu Thôi cũng đang nói gì không ngừng thì phải?”



“Hả? Sao lại… Sao lại như vậy?” Lê Tịnh nhất thời chau mày, nhỏ giọng nói: “Không thể nào? Căn cứ bị tìm được rồi, bọn chúng còn muốn hỏi Thôi Lệ Châu gì nữa?”



“Đúng rồi…” Tiêu Hàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Chắc là liên quan đến chuyện của Đào Hương? Chuyện này… quá kỳ lạ!”



“Còn chuyện càng kỳ lạ hơn nữa đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Người đeo mặt nạ còn la baka (đồ ngốc) nữa đấy!”



“Cái gì? Nhật Bản?” Tiêu Hàng trợn to mắt: “Đặc công của Nhật Bản sao? Chuyện này…”



“Điểm quan trọng là…” Lê Tịnh suy nghĩ rồi nói: “Rốt cuộc hắn ta có tìm được đáp án mà hắn ta muốn hay không? Căn cứ thì ở đây, kho báu, lẽ nào… kho báu không có ở đây sao?”



“Có vô số khả năng!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Anh em họ Điền mất tích đã hơn nửa năm nay, chúng ta không biết bọn họ đã phát hiện căn cứ bí mật này bao lâu rồi? Hoặc là kho báu đã bị bọn họ chuyển đi rồi! Hoặc là kho báu vốn không có ở đây!”



“Chắc là khả năng thứ hai!” Lê Tịnh nói: “Lượng kho báu lớn như vậy, không thể nào chuyển đi nhẹ nhàng dưới sự giám sát chặt chẽ của chúng ta được! Hơn nữa, nếu như thật sự chuyển đi rồi, bọn chúng còn quan tâm đến Thôi Lệ Châu như thế làm gì?”



“Không!” Nào ngờ, Triệu Ngọc chỉ tay về phía căn cứ, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp, nói: “Cũng có thể kho báu là ở đằng kia, vốn không hề được chuyển đi!”



“Hả? Cái gì… Anh có ý gì?” Tiêu Hàng tỏ vẻ không hiểu.



“Từ sau khi chúng ta bị mai phục, tôi luôn có một cảm giác!” Triệu Ngọc nói: “Tôi luôn cảm thấy mục đích của đám người đó vốn dĩ không phải là muốn chuyển kho báu đi! Khi tôi phát hiện ra bom thì tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn!”



“Ồ…” Lê Tịnh gật đầu: “Ý của anh là mục đích của bọn người ấy là muốn làm nổ tung khối kho báu đó lẫn căn cứ này!?”



“Chuyện này…” Tiêu Hàng chau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, khối kho báu đó có giá trị vô cùng lớn, phú khả địch quốc, cho nên kẻ địch biết mình không thể mang đi, nếu như không mang đi được thì thà rằng cho nổ hết đi, để chúng ta cũng không có được! Làm như vậy, làm như vậy đúng là nham hiểm! May mà… bom không nổ!”



“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại lắc đầu: “Không chắc chắn được đâu, lúc nãy tôi đi một vòng lớn, nhưng không hề thấy bóng dáng của bất kỳ kho báu hay vàng bạc gì, cho nên chúng ta không thể khẳng định như vậy!”



“Ừm…” Lúc này, Thôi Lệ Châu mở mắt ra, cô ta đã hồi phục nhiều hơn so với trước đó.



“Đúng!” Thấy Thôi Lệ Châu đang dần tỉnh lại, Lê Tịnh nói: “Nếu như muốn biết mục đích thật sự của đối phương là gì, e là… chỉ có thể tìm hiểu xem rốt cuộc người đó đã hỏi Thôi Lệ Châu vấn đề gì mới được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom