Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1097
Chương 1097: Đối thủ khủng bố
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Wow, tôi còn tưởng rằng rất ngầu cơ...” Nhiễm Đào nhìn quyển “11 cách giết” kia, phát biểu ý kiến đầu tiên: “Hóa ra lại là một thứ cũ rích như vậy... Bản thảo này đúng thật là có tuổi rồi! Viết văn cứ như một đứa trẻ con ấy!”
“Là dùng giấy viết bản thảo để ghép vào hay là...” Tăng Khả cầm lên lật hai trang, nói: “Giấy viết bản thảo này có số tuổi không chừng còn lớn hơn cả tôi đấy nhỉ?”
Triệu Ngọc cầm bản thảo trong tay, thấy quyển bản thảo này đúng thật là dùng loại giấy kẻ caro màu xanh biếc hồi những năm chín mươi và đóng thành sách, phương pháp đóng sách cũng là phương pháp đóng đinh đơn giản nhất.
Bởi vì từ ngày xưa nên bìa sách và mép sách đều đã ố vàng, đúng là mang đầy hơi hướm xưa cũ.
“Ôi trời ơi...!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Chỉ là một thứ sơ sài nhỏ bé như thế mà có thể khiến cho Tạ Đồng Quốc giết bốn người sao? Nói ra, ai tin chứ?”
“Tội trong lòng người!” Triệu Ngọc lật xem bản thảo, nói: “Cùng cảnh ngộ là một chuyện, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau! Sách không phải là nhân tố chủ yếu, mấu chốt vẫn là cảnh ngộ bất hạnh mà Tạ Đồng Quốc gặp phải, khiến gã sinh ra đồng cảm với quyển sách này, thậm chí coi nó như nơi ký thác tinh thần! Thật ra, đây chưa chắc không phải là một biểu hiện của sự cô độc đâu!”
Sau khi nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, Triệu Ngọc chợt “ôi trời” một cái, sau đó ngạc nhiên lẩm bẩm: “Từ khi nào mà ông đây có thể nói ra một câu cao cấp như thế nhỉ?”
Đám người điên cuồng toát mồ hôi...
“Có điều... lời nói này của sếp... thật ra tôi có thể hiểu được!” Thôi Lệ Châu nói: “Khi còn bé, tôi được cha tôi nuôi dưỡng, vậy mà vẫn có cảm giác vô cùng cô độc! Khi đó, tôi rất muốn có bạn bè, có đồng bọn? Dù là... những người bạn hư cấu giả tưởng cũng được! Chắc hẳn, ‘11 cách giết’ cũng vì vậy mà trở thành một người bạn đối với Tạ Đồng Quốc?”
“Ài...” Miêu Anh ngồi một bên thở dài, dường như cô cũng vô cùng thấu hiểu hai chữ “cô độc” này.
“Quyển ‘11 cách giết’ này cũng không quá dày!” Triệu Ngọc lật xem bản thảo một lượt, nói: “Xem ra, Hàn Khoan nói không sai, quyển sách này căn bản không đạt tiêu chuẩn để xuất bản!”
“Đúng vậy.” Ngô Tú Mẫn nói: “Hôm trước, khi tôi ghi chép tình tiết trong quyển sách qua lời kể của Hàn Khoan, ông ta đã nói với tôi rằng ông ta từng định gửi bản thảo cho bên tạp chí, nhưng không thành công. Về sau ông ta mới biết không nên sử dụng tên người ngoại quốc ở trong truyện! Làm thế sẽ không thể khiến độc giả sinh ra cảm giác nhập tâm được...”
“Về sau, khi ông ta đã có một chút danh tiếng, ông ta cũng từng nghĩ đến việc sửa chữa bản ‘11 cách giết’ này, nhưng mãi vẫn không có thời gian, thậm chí còn không biết bản thảo đã bị trộm mất!”
Khi lật xem, Triệu Ngọc lại thấy ở bên trong bản thảo còn xen kẽ rất nhiều tranh minh họa được vẽ bằng bút mực đen, từng nét từng nét được phác họa ra, mặc dù trông có chút thô ráp, nhưng lại có vẻ u ám, hoàn toàn ăn khớp với sắc điệu giết người trong văn.
“Trong rương, ngoại trừ ‘11 cách giết’ ra, còn có rất nhiều bản thảo mà Hàn Khoan đã từng viết khi còn trẻ...” Miêu Anh chỉ vào trong rương, giới thiệu: “Trước đó, tôi có lật xem qua một lượt, bên trong thậm chí còn có bản thảo lúc Hàn Khoan viết khi lên tiểu học, có điều, dường như ngoại trừ ‘11 cách giết’ là một câu chuyện hoàn chỉnh ra, những quyển khác đều là một đoạn ngắn được phác họa, hoặc là để luyện viết văn.”
“À... Hình như... còn có mấy quyển là ông ta trích dẫn ra, trên đó có câu danh ngôn của rất nhiều thám tử, có Holmes, có từ quyển ‘Án mạng trên sông Nile’ nữa...”
“Ừm... Còn có bản hội họa đơn thuần, vẽ rất nhiều thứ để luyện tập...”
Nghe Miêu Anh giới thiệu, Triệu Ngọc buông “11 cách giết” xuống, lại lật đọc toàn bộ vật phẩm trong rương một lượt. Bản thảo trong rương tản ra mùi mực nước cổ xưa, khiến người ta tràn ngập cảm giác hoài niệm.
“Tốt quá!” Sau khi nhìn một vài quyển, Triệu Ngọc cất bản thảo đi rồi nói với mọi người: “Những vật này tạm thời lưu giữ ở nơi này trước, chờ tôi có thời gian sẽ từ từ sắp xếp lại!”
“Hiện tại, việc cấp bách của chúng ta vẫn là vụ án Hàn Khoan giết vợ...” Nói đến đây, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Thông qua hành động ném đá dò đường của chúng ta, về cơ bản đã có kết luận, không có mối quan hệ nào giữa Hàn Khoan và Tạ Đồng Quốc của vụ án giết người theo tiểu thuyết!”
“Thử nghĩ xem, nếu như Hàn Khoan là hung thủ giết vợ, như vậy thì kế hoạch của ông ta cũng sẽ bao quát cả tổ điều tra đặc biệt chúng ta! Bởi vì, dựa theo kế hoạch đó, hai tháng sau, cảnh sát sẽ nhận được giấy giục nợ của ngân hàng, ông ta sẽ được thoát tội một cách hoàn mỹ!”
“Hiện tại, sở dĩ tình tiết vụ án xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là bởi vì cảnh sát không phát hiện ra giấy giục nợ kia. Hàn Khoan nóng nảy, mới mời tổ điều tra đặc biệt chúng ta tới!”
“Cho nên, hẳn là trước đó, ông ta cũng không biết tình hình thực tế của vụ án giết người theo tiểu thuyết, ông ta chỉ lợi dụng vụ án này để dẫn chúng ta tới mà thôi!”
“Giữa hai bên có lẽ tồn tại một sự trùng hợp nào đó, nhưng vẫn có thể xác định là Hàn Khoan không chỉ đạo hay trợ giúp Tạ Đồng Quốc...”
“Có lý!” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Hàn Khoan suýt chút nữa đã kéo cả mình vào cuộc chơi này! Nghiệp vụ két sắt của ngân hàng đều không làm việc qua mạng, nếu như giấy giục nợ bị mất, hoặc là cảnh sát không tìm thấy tin tức gì về két sắt này thì kế hoạch thật sự đổ bể rồi!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn phụ họa: “Chính ông ta lại không dám nhắc nhở cảnh sát, làm thế sẽ khiến mình bị lộ tẩy! Bất đắc dĩ nên chỉ có thể gọi Triệu đại thần thám của chúng ta đến!”
“Được rồi! Chuyện thần thám này, mọi người đều đã biết, không cần thiết phải ngày nào cũng treo ở trên miệng đâu!” Triệu Ngọc khoe khoang trả lời một câu, ngược lại chỉ vào tình tiết vụ án trên bảng trắng, nghiêm túc nói: “Cho nên, chúng ta vẫn nên bắt tay vào làm mấy chuyện đứng đắn đi! Hiện tại, vấn đề khó khăn nhất của chúng ta chính là phải nhanh chóng điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Hàn Khoan có giết chết vợ mình là Trương Tỉnh Như hay không?”
“Đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như đã có!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như dựa theo trình tự bình thường, trong vòng ba ngày là Hàn Khoan sẽ được xét vô tội và phóng thích! Nếu như trong vòng ba ngày này mà chúng ta không thể tra ra được chân tướng, vậy thì tổ điều tra đặc biệt nổi tiếng lẫy lừng như chúng ta - những người ngay cả vụ án thi thể nữ không đầu cũng có thể phá - chỉ sợ cũng bị bẽ mặt bởi một tên tác giả ất ơ nghiệp dư!”
“Cơn tức này, mọi người có thể nuốt trôi, nhưng tôi lại không thể!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, chúng ta vẫn phải tra xét vụ án này thật rõ ràng! Nếu như Hàn Khoan bị oan uổng thì thôi, nhưng nếu như ông ta thật sự là thủ phạm tàn ác đứng sau màn, hừ hừ... Vậy ông đây tuyệt đối phải để ông ta hối hận vì đã bị mẹ sinh ra!!!”
“Triệu Ngọc...” Lúc này, Miêu Anh đứng ra nghĩ kế: “Nếu như chúng ta tấn công chính diện, ngả bài với Hàn Khoan thì sao? Xem ông ta nói như thế nào?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Có thể! Mặc dù trăm phần trăm là hỏi không ra kết quả, nhưng lại có thể làm hao mòn ý chí của Hàn Khoan, có khả năng khiến ông ta phạm phải một vài sai lầm đơn giản, không đáng có!”
“Vậy...” Triệu Ngọc liếc nhìn Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, anh cho rằng, về việc thẩm vấn Hàn Khoan, em làm là thích hợp nhất! Chúng ta cần người tấn công mạnh mẽ cương quyết chuyên nghiệp như em, đánh cho ông ta không kịp trở tay trước rồi tính sau!”
“Mấy câu này của anh, em sẽ coi như là lời khen tặng...” Miêu Anh tức giận lườm Triệu Ngọc một cái.
Triệu Ngọc mỉm cười, nghiêm túc nói: “Nhưng mà chỉ cần em phát động đợt công kích thứ nhất, trong trận chiến đấu khó khăn này, chúng ta sẽ cùng nhau chính thức khai hỏa! Trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định phải tìm được đầy đủ đạn dược thì mới có thể công phá thành lũy của ông ta! Bằng không, chúng ta có thể sẽ thua rất thê thảm!”
“Tổ trưởng yên tâm đi!” Nhiễm Đào vỗ ngực cam đoan đầu tiên: “Vụ án thi thể nữ không đầu mà vẫn bị chúng ta phá được, còn có thứ gì có thể làm khó được chúng ta cơ chứ? Mau, anh hãy giao nhiệm vụ đi!”
“Đúng đấy...” Tăng Khả phụ họa: “Em vẫn đang chờ được nhiều tiền thưởng đó!”
“Vậy là tốt...” Lúc này, Triệu Ngọc dặn dò: “Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn thay nhau thẩm vấn Hàn Khoan, tranh thủ công phá thành lũy của ông ta từ chính diện!”
“Được!” Hai người gật đầu đồng ý.
“Tăng Khả.” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu chủ yếu phụ trách phần lời khai, cậu hãy đặt giả thuyết, nếu cậu là Hàn Khoan thì sẽ làm thế nào mới có thể khiến Trương Tỉnh Như chủ động ghi lại những lời đó!”
“Rõ!” Tăng Khả giơ dấu OK.
“Nhiễm Đào! Thôi Lệ Châu!” Triệu Ngọc lại nói: “Hai người ra ngoài tìm kiếm bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ chồng Hàn Khoan, cho dù là một vài tin truyền miệng hoặc là tin tức ngầm cũng không được bỏ qua!”
“Chúng ta phải tìm ra được chân tướng, nhất định phải biết rõ lý do Hàn Khoan giết vợ!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Là dùng giấy viết bản thảo để ghép vào hay là...” Tăng Khả cầm lên lật hai trang, nói: “Giấy viết bản thảo này có số tuổi không chừng còn lớn hơn cả tôi đấy nhỉ?”
Triệu Ngọc cầm bản thảo trong tay, thấy quyển bản thảo này đúng thật là dùng loại giấy kẻ caro màu xanh biếc hồi những năm chín mươi và đóng thành sách, phương pháp đóng sách cũng là phương pháp đóng đinh đơn giản nhất.
Bởi vì từ ngày xưa nên bìa sách và mép sách đều đã ố vàng, đúng là mang đầy hơi hướm xưa cũ.
“Ôi trời ơi...!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Chỉ là một thứ sơ sài nhỏ bé như thế mà có thể khiến cho Tạ Đồng Quốc giết bốn người sao? Nói ra, ai tin chứ?”
“Tội trong lòng người!” Triệu Ngọc lật xem bản thảo, nói: “Cùng cảnh ngộ là một chuyện, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau! Sách không phải là nhân tố chủ yếu, mấu chốt vẫn là cảnh ngộ bất hạnh mà Tạ Đồng Quốc gặp phải, khiến gã sinh ra đồng cảm với quyển sách này, thậm chí coi nó như nơi ký thác tinh thần! Thật ra, đây chưa chắc không phải là một biểu hiện của sự cô độc đâu!”
Sau khi nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, Triệu Ngọc chợt “ôi trời” một cái, sau đó ngạc nhiên lẩm bẩm: “Từ khi nào mà ông đây có thể nói ra một câu cao cấp như thế nhỉ?”
Đám người điên cuồng toát mồ hôi...
“Có điều... lời nói này của sếp... thật ra tôi có thể hiểu được!” Thôi Lệ Châu nói: “Khi còn bé, tôi được cha tôi nuôi dưỡng, vậy mà vẫn có cảm giác vô cùng cô độc! Khi đó, tôi rất muốn có bạn bè, có đồng bọn? Dù là... những người bạn hư cấu giả tưởng cũng được! Chắc hẳn, ‘11 cách giết’ cũng vì vậy mà trở thành một người bạn đối với Tạ Đồng Quốc?”
“Ài...” Miêu Anh ngồi một bên thở dài, dường như cô cũng vô cùng thấu hiểu hai chữ “cô độc” này.
“Quyển ‘11 cách giết’ này cũng không quá dày!” Triệu Ngọc lật xem bản thảo một lượt, nói: “Xem ra, Hàn Khoan nói không sai, quyển sách này căn bản không đạt tiêu chuẩn để xuất bản!”
“Đúng vậy.” Ngô Tú Mẫn nói: “Hôm trước, khi tôi ghi chép tình tiết trong quyển sách qua lời kể của Hàn Khoan, ông ta đã nói với tôi rằng ông ta từng định gửi bản thảo cho bên tạp chí, nhưng không thành công. Về sau ông ta mới biết không nên sử dụng tên người ngoại quốc ở trong truyện! Làm thế sẽ không thể khiến độc giả sinh ra cảm giác nhập tâm được...”
“Về sau, khi ông ta đã có một chút danh tiếng, ông ta cũng từng nghĩ đến việc sửa chữa bản ‘11 cách giết’ này, nhưng mãi vẫn không có thời gian, thậm chí còn không biết bản thảo đã bị trộm mất!”
Khi lật xem, Triệu Ngọc lại thấy ở bên trong bản thảo còn xen kẽ rất nhiều tranh minh họa được vẽ bằng bút mực đen, từng nét từng nét được phác họa ra, mặc dù trông có chút thô ráp, nhưng lại có vẻ u ám, hoàn toàn ăn khớp với sắc điệu giết người trong văn.
“Trong rương, ngoại trừ ‘11 cách giết’ ra, còn có rất nhiều bản thảo mà Hàn Khoan đã từng viết khi còn trẻ...” Miêu Anh chỉ vào trong rương, giới thiệu: “Trước đó, tôi có lật xem qua một lượt, bên trong thậm chí còn có bản thảo lúc Hàn Khoan viết khi lên tiểu học, có điều, dường như ngoại trừ ‘11 cách giết’ là một câu chuyện hoàn chỉnh ra, những quyển khác đều là một đoạn ngắn được phác họa, hoặc là để luyện viết văn.”
“À... Hình như... còn có mấy quyển là ông ta trích dẫn ra, trên đó có câu danh ngôn của rất nhiều thám tử, có Holmes, có từ quyển ‘Án mạng trên sông Nile’ nữa...”
“Ừm... Còn có bản hội họa đơn thuần, vẽ rất nhiều thứ để luyện tập...”
Nghe Miêu Anh giới thiệu, Triệu Ngọc buông “11 cách giết” xuống, lại lật đọc toàn bộ vật phẩm trong rương một lượt. Bản thảo trong rương tản ra mùi mực nước cổ xưa, khiến người ta tràn ngập cảm giác hoài niệm.
“Tốt quá!” Sau khi nhìn một vài quyển, Triệu Ngọc cất bản thảo đi rồi nói với mọi người: “Những vật này tạm thời lưu giữ ở nơi này trước, chờ tôi có thời gian sẽ từ từ sắp xếp lại!”
“Hiện tại, việc cấp bách của chúng ta vẫn là vụ án Hàn Khoan giết vợ...” Nói đến đây, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Thông qua hành động ném đá dò đường của chúng ta, về cơ bản đã có kết luận, không có mối quan hệ nào giữa Hàn Khoan và Tạ Đồng Quốc của vụ án giết người theo tiểu thuyết!”
“Thử nghĩ xem, nếu như Hàn Khoan là hung thủ giết vợ, như vậy thì kế hoạch của ông ta cũng sẽ bao quát cả tổ điều tra đặc biệt chúng ta! Bởi vì, dựa theo kế hoạch đó, hai tháng sau, cảnh sát sẽ nhận được giấy giục nợ của ngân hàng, ông ta sẽ được thoát tội một cách hoàn mỹ!”
“Hiện tại, sở dĩ tình tiết vụ án xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là bởi vì cảnh sát không phát hiện ra giấy giục nợ kia. Hàn Khoan nóng nảy, mới mời tổ điều tra đặc biệt chúng ta tới!”
“Cho nên, hẳn là trước đó, ông ta cũng không biết tình hình thực tế của vụ án giết người theo tiểu thuyết, ông ta chỉ lợi dụng vụ án này để dẫn chúng ta tới mà thôi!”
“Giữa hai bên có lẽ tồn tại một sự trùng hợp nào đó, nhưng vẫn có thể xác định là Hàn Khoan không chỉ đạo hay trợ giúp Tạ Đồng Quốc...”
“Có lý!” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Hàn Khoan suýt chút nữa đã kéo cả mình vào cuộc chơi này! Nghiệp vụ két sắt của ngân hàng đều không làm việc qua mạng, nếu như giấy giục nợ bị mất, hoặc là cảnh sát không tìm thấy tin tức gì về két sắt này thì kế hoạch thật sự đổ bể rồi!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn phụ họa: “Chính ông ta lại không dám nhắc nhở cảnh sát, làm thế sẽ khiến mình bị lộ tẩy! Bất đắc dĩ nên chỉ có thể gọi Triệu đại thần thám của chúng ta đến!”
“Được rồi! Chuyện thần thám này, mọi người đều đã biết, không cần thiết phải ngày nào cũng treo ở trên miệng đâu!” Triệu Ngọc khoe khoang trả lời một câu, ngược lại chỉ vào tình tiết vụ án trên bảng trắng, nghiêm túc nói: “Cho nên, chúng ta vẫn nên bắt tay vào làm mấy chuyện đứng đắn đi! Hiện tại, vấn đề khó khăn nhất của chúng ta chính là phải nhanh chóng điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Hàn Khoan có giết chết vợ mình là Trương Tỉnh Như hay không?”
“Đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như đã có!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như dựa theo trình tự bình thường, trong vòng ba ngày là Hàn Khoan sẽ được xét vô tội và phóng thích! Nếu như trong vòng ba ngày này mà chúng ta không thể tra ra được chân tướng, vậy thì tổ điều tra đặc biệt nổi tiếng lẫy lừng như chúng ta - những người ngay cả vụ án thi thể nữ không đầu cũng có thể phá - chỉ sợ cũng bị bẽ mặt bởi một tên tác giả ất ơ nghiệp dư!”
“Cơn tức này, mọi người có thể nuốt trôi, nhưng tôi lại không thể!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, chúng ta vẫn phải tra xét vụ án này thật rõ ràng! Nếu như Hàn Khoan bị oan uổng thì thôi, nhưng nếu như ông ta thật sự là thủ phạm tàn ác đứng sau màn, hừ hừ... Vậy ông đây tuyệt đối phải để ông ta hối hận vì đã bị mẹ sinh ra!!!”
“Triệu Ngọc...” Lúc này, Miêu Anh đứng ra nghĩ kế: “Nếu như chúng ta tấn công chính diện, ngả bài với Hàn Khoan thì sao? Xem ông ta nói như thế nào?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Có thể! Mặc dù trăm phần trăm là hỏi không ra kết quả, nhưng lại có thể làm hao mòn ý chí của Hàn Khoan, có khả năng khiến ông ta phạm phải một vài sai lầm đơn giản, không đáng có!”
“Vậy...” Triệu Ngọc liếc nhìn Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, anh cho rằng, về việc thẩm vấn Hàn Khoan, em làm là thích hợp nhất! Chúng ta cần người tấn công mạnh mẽ cương quyết chuyên nghiệp như em, đánh cho ông ta không kịp trở tay trước rồi tính sau!”
“Mấy câu này của anh, em sẽ coi như là lời khen tặng...” Miêu Anh tức giận lườm Triệu Ngọc một cái.
Triệu Ngọc mỉm cười, nghiêm túc nói: “Nhưng mà chỉ cần em phát động đợt công kích thứ nhất, trong trận chiến đấu khó khăn này, chúng ta sẽ cùng nhau chính thức khai hỏa! Trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định phải tìm được đầy đủ đạn dược thì mới có thể công phá thành lũy của ông ta! Bằng không, chúng ta có thể sẽ thua rất thê thảm!”
“Tổ trưởng yên tâm đi!” Nhiễm Đào vỗ ngực cam đoan đầu tiên: “Vụ án thi thể nữ không đầu mà vẫn bị chúng ta phá được, còn có thứ gì có thể làm khó được chúng ta cơ chứ? Mau, anh hãy giao nhiệm vụ đi!”
“Đúng đấy...” Tăng Khả phụ họa: “Em vẫn đang chờ được nhiều tiền thưởng đó!”
“Vậy là tốt...” Lúc này, Triệu Ngọc dặn dò: “Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn thay nhau thẩm vấn Hàn Khoan, tranh thủ công phá thành lũy của ông ta từ chính diện!”
“Được!” Hai người gật đầu đồng ý.
“Tăng Khả.” Triệu Ngọc lại nói: “Cậu chủ yếu phụ trách phần lời khai, cậu hãy đặt giả thuyết, nếu cậu là Hàn Khoan thì sẽ làm thế nào mới có thể khiến Trương Tỉnh Như chủ động ghi lại những lời đó!”
“Rõ!” Tăng Khả giơ dấu OK.
“Nhiễm Đào! Thôi Lệ Châu!” Triệu Ngọc lại nói: “Hai người ra ngoài tìm kiếm bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ chồng Hàn Khoan, cho dù là một vài tin truyền miệng hoặc là tin tức ngầm cũng không được bỏ qua!”
“Chúng ta phải tìm ra được chân tướng, nhất định phải biết rõ lý do Hàn Khoan giết vợ!”