Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1112
Chương 1112: Tấn công mạnh mẽ trong mật đạo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù vụ án giấu xác ở ngân hàng đã thu được tiến triển quan trọng, thế nhưng bởi vì tài liệu của mười bảy năm về trước không đầy đủ, các cảnh sát điều tra vẫn không có cách nào để xác định hung thủ thực sự.
Theo lý thuyết, chỉ cần tìm ra dù chỉ là một người may mắn còn sống sót thôi, thì chí ít cũng có thể lần ra chút ít đầu mối. Thế nhưng, những người sống sót đã biết ở thời điểm hiện tại, lại đều đã biến thành thi thể chân không được cất giữ trong két sắt của ngân hàng.
Còn thông tin về những người còn sống sót khác thì mãi vẫn không thể tìm ra.
Vào lúc 10 rưỡi sáng, Tiểu Lưu mới mang về một phần tài liệu chi tiết từ Bộ Giao thông. Tài liệu này nói rõ, trong vụ tai nạn ở đường hầm Tần Sơn năm đó, chỉ có một chiếc xe chở khách đường dài. Trong tài liệu có ghi chép thông tin của chủ xe cùng chiếc xe, nhưng lại không có ghi chép về hành khách lúc xảy ra chuyện.
Tiểu Lưu nói, cảnh sát giao thông giúp cậu ta lấy những tài liệu này đã từng tham gia vào công tác cứu viện hồi đó. Anh ta vẫn nhớ mang máng là, tuy chiếc xe chở khách đường dài ấy bị đường hầm sập xuống vùi lấp, thế nhưng bên trong xe vẫn có không ít người còn sống! Anh ta thậm chí còn có thể nhớ được, tài xế Trương Hồng Nhiên cũng vẫn còn sống!
Chỉ tiếc là hiện giờ Trương Hồng Nhiên đã chết rồi, nên hiển nhiên không thể nào tìm hiểu từ chỗ anh ta xem rốt cuộc trên xe đã xảy ra chuyện gì. Miêu Anh chỉ đành bảo Tiểu Lưu liên hệ lại với chủ xe thêm một lần nữa, thử xem ông ta có biết được chuyện gì không.
Tiểu Lưu vừa rời đi, các cảnh sát điều tra khác phụ trách điều tra thân nhân người chết cũng lần lượt truyền tin tức về. Dựa theo những thông tin này, tất cả sáu nạn nhân của vụ án giấu xác ở ngân hàng đều là hành khách trên chiếc ô tô đường dài từng kẹt trong vụ tai nạn sập hầm năm xưa.
Nói cách khác, chỉ khi nào họ làm rõ được những tư liệu về người thoát nạn trên chiếc xe ô tô đường dài ấy, mới có thể thực sự biết được vụ tai nạn này có quan hệ gì với vụ án giấu xác!
Ô tô đường dài, tai nạn ở Tần Sơn, mười lăm ngày bị mắc kẹt, người may mắn sống sót, cùng với vụ án giấu xác ở ngân hàng!
Trong một chuỗi những sự kiện liên tiếp này, ắt hẳn có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Vào lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đang nôn nóng chờ đợi kết quả điều tra của những người khác, điện thoại trong tay Triệu Ngọc lại đổ chuông. Hắn vừa mở ra xem, không ngờ lại là mẹ già nhà hắn gọi tới!
Ài!
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, lúc này mới nhớ ra chuyện mẹ hắn bảo muốn làm mì xào tương. Mà bây giờ công cuộc phá án đang đúng thời khắc mấu chốt, dù thế nào đi chăng nữa thì trưa nay hắn cũng không ăn được mì xào tương rồi.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã nhận điện thoại, muốn giải thích với bà cụ một chút. Ai ngờ, đường dây vừa được kết nối, Triệu Ngọc lại bị dọa đến nỗi suýt ngã lăn quay.
“Con trai à, chó của con bị điên rồi!” Bà cụ nói: “Mẹ thực sự không chịu nổi nữa, nên dẫn nó đến Cục Cảnh sát cho con rồi! Bây giờ mẹ đang ở ngoài cổng Cục Cảnh sát của bọn con, bảo vệ không cho mẹ vào!”
“À, để con nói với bảo vệ một tiếng, mẹ đợi...”
Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì lại chợt hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng nói, không được đâu! Tuyệt đối không thể để cho bà cụ đi lên đây được! Mình đã gửi ảnh của Miêu Anh cho bà ấy rồi, mẹ mình lên đây mà thấy cô ấy, thế thì xác cmn định rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội ngăn cản: “Mẹ mẹ mẹ mẹ... Chỗ bọn con không cho người lạ vào, con xuống đón mẹ!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền lao ra ngoài y như tên lửa.
Ai ngờ, cậu canh cổng này cũng là một tên nhát gan. Vừa nghe thấy bà cụ dắt theo con chó này là mẹ già của Triệu Ngọc, cậu ta lại vi phạm quy định, cho bà ấy vào rồi!
May thay Triệu Ngọc chạy nhanh, vừa hay chặn kịp mẹ già nhà hắn ở ngay đại sảnh.
Bà cụ cầm dây xích chó, nói con chó này cứ chạy nhảy lung tung trong nhà, hơn nữa luôn phùng mang trợn mắt nhìn bà. Nó ở trong nhà, bà chẳng nấu nổi cơm, thế nên dẫn đến đây đưa cho hắn!
Triệu Ngọc vội vàng nhận lấy con chó, mồm miệng giải thích liên tục, bảo là mình lại gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp, tạm thời không về được, cũng không ăn được mì xào tương. Hắn phải tiêu tốn sức bình sinh mới khuyên được bà cụ trở về.
“Gâu gâu...” Nhìn bóng lưng rời đi của bà cụ, dường như đến ngay cả cún con Đại Hanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc vã cả mồ hôi, mụ nội nhà tôi ơi, nếu để cho mẹ hắn nhìn thấy Miêu Anh thì không biết sẽ gây ra tai vạ gì nữa!
Vẫn còn may, cho dù nói thế nào thì chuyện xấu nhất cũng vẫn chưa xảy ra. Triệu Ngọc dắt theo Đại Hanh trở về phòng làm việc.
Trải qua phẫu thuật, lại được Hoa Hoa chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, Đại Hanh của bây giờ cũng không còn là con chó hoang lúc trước. Thằng nhóc này đã trở nên uy phong lẫm liệt, lông mọc xù lên giống như sư tử, cơ thể cũng lớn hơn một vòng so với ngày trước.
Chó tốt!
Chó tốt!
Triệu Ngọc vừa túm lấy Đại Hanh lắc qua lắc lại vừa yêu thích không thôi. Trong lòng hắn thậm chí còn suy xét, có phải sau này mình nên liên lạc với bên đào tạo cảnh khuyển, bồi dưỡng thằng nhóc này thành một con chó cảnh sát danh bất hư truyền không nhỉ?
Đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc dắt chó đi vào, các đồng nghiệp bị dọa cho nhảy dựng. Có điều, lúc trước điều tra vụ án Miên Lĩnh, các cảnh sát điều tra vẫn có chút ấn tượng với con chó này. Sau khi nghe Triệu Ngọc giải thích, mọi người cũng không còn để ý nữa.
Không cần phải nói, nếu lỡ như truy bắt tội phạm gì đó, biết đâu thật sự cần dùng đến nó thì sao.
Sóng gió mẹ già đưa chó đến vừa ngừng, thì Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni cũng từ tòa soạn báo và đài truyền hình trở về. Vẫn là sức mạnh của truyền thông lớn, thật không ngờ, ngay cả những tài liệu mà Bộ Giao thông và Bộ Y tế không tìm thấy được, lại có thể tìm ra ở tòa soạn và đài truyền hình!
Không những tìm ra được tư liệu chi tiết về tai nạn đường hầm Tần Sơn năm đó, mà còn lấy được cả danh sách của những người gặp nạn và người thoát nạn.
Toàn bộ họ tên của mười bảy người thoát nạn đều có trên danh sách này! Trương Cảnh Phong nói, bản danh sách này là do các phóng viên năm đó đến bệnh viện thu thập được, thế nhưng lúc chỉnh sửa bản thảo, họ quyết định không công bố ra ngoài, cho nên vẫn luôn được lưu trữ trong phòng hồ sơ.
Các cảnh sát điều tra đều phấn chấn tinh thần. Hiện giờ tình tiết vụ án đã rất rõ ràng rồi, tên hung thủ thần bí trong vụ án giấu xác ở ngân hàng nằm ngay trong số mười bảy người này thôi!
Lấy được tài liệu này rồi, có lẽ chẳng bao lâu sau là họ có thể làm rõ chân tướng!
Đương nhiên Triệu Ngọc và Miêu Anh đâu dám chậm trễ, lập tức triển khai điều tra cặn kẽ đối với những người thoát nạn trong danh sách.
Cùng lúc đó, Lý Bối Ni cũng quay về từ đài truyền hình. Cô đã tìm ra video tại hiện trường cứu viện vụ tai nạn năm đó, trong video cũng ghi lại một phần tình hình người thoát nạn được cứu ra khi ấy.
Ngay sau đó, Trương Cảnh Phong vội cầm tài liệu này đến phòng Điều tra mất tích, tìm các chuyên gia để tiến hành phân tích hình ảnh, nhằm lấy được tài liệu càng thêm chính xác.
Vì thế, toàn bộ Đội Trọng án đều bận đến mức bù đầu. Mọi người chạy đi chạy lại như thoi đưa, không ngừng gọi điện thoại, gõ bàn phím, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Buổi trưa, mọi người thậm chí còn không kịp ăn trưa mà tranh thủ tập trung ở trước tấm bảng trắng trong phòng làm việc, bắt đầu tổng hợp tài liệu.
Chẳng mấy chốc, tài liệu chi tiết về mười bảy người thoát nạn đều được bày hết ra trước mắt mọi người.
Thế nhưng, do trong đó có năm người đã qua đời, lại thêm sáu nạn nhân đã tử vong trong vụ án giấu xác ở ngân hàng, vậy nên bên trên chỉ còn dư ra sáu người thoát nạn vẫn còn khỏe mạnh.
Nói cách khác, hung thủ rất có khả năng nằm trong số sáu người này!
“Nếu xác suất là một phần sáu...” Trương Diệu Huy kích động nói: “Vậy có phải chúng ta có thể hành động được rồi?”
“Phải đó!” Lan Bác lên tiếng: “Chúng ta nhất định phải khống chế toàn bộ sáu người này! Tuy hung thủ rất có khả năng chỉ có một người, nhưng ai mà biết được hắn đã giết đủ hay chưa?”
Nghe thấy vậy, các cảnh sát điều tra bắt đầu rục rịch chân tay muốn hành động.
“Đợi chút...” Miêu Anh rất có phong phạm đại tướng. Cô biết rõ, càng vào lúc quan trọng như thế này thì càng cần phải bình tĩnh. Trước tiên cô tỏ ý bảo mọi người bĩnh tĩnh chớ vội, sau đó lại chỉ vào danh sách những người thoát nạn, nói: “Theo tôi thấy, chỉ có một phần tư mới đúng! Đây, ở chỗ này, có một người năm nay đã 82 tuổi, chắc hẳn không liên quan đến vụ án! Ngoài ra còn có một người hai chân đã bị cụt, ắt hẳn cũng không phải là hung thủ!”
Nghe Miêu Anh nhắc nhở như vậy, bấy giờ mọi người mới chuyển ánh mắt đến bốn người cuối cùng còn dư lại trong đó.
Trong số bốn người này, một người là chàng trai 30 tuổi; một người là đàn ông trung niên khỏe mạnh thân hình lực lưỡng; còn có một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi và một cụ già tóc bạc trắng mới qua tuổi 60!
Vậy thì... hung thủ, rốt cuộc là người nào đây?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Theo lý thuyết, chỉ cần tìm ra dù chỉ là một người may mắn còn sống sót thôi, thì chí ít cũng có thể lần ra chút ít đầu mối. Thế nhưng, những người sống sót đã biết ở thời điểm hiện tại, lại đều đã biến thành thi thể chân không được cất giữ trong két sắt của ngân hàng.
Còn thông tin về những người còn sống sót khác thì mãi vẫn không thể tìm ra.
Vào lúc 10 rưỡi sáng, Tiểu Lưu mới mang về một phần tài liệu chi tiết từ Bộ Giao thông. Tài liệu này nói rõ, trong vụ tai nạn ở đường hầm Tần Sơn năm đó, chỉ có một chiếc xe chở khách đường dài. Trong tài liệu có ghi chép thông tin của chủ xe cùng chiếc xe, nhưng lại không có ghi chép về hành khách lúc xảy ra chuyện.
Tiểu Lưu nói, cảnh sát giao thông giúp cậu ta lấy những tài liệu này đã từng tham gia vào công tác cứu viện hồi đó. Anh ta vẫn nhớ mang máng là, tuy chiếc xe chở khách đường dài ấy bị đường hầm sập xuống vùi lấp, thế nhưng bên trong xe vẫn có không ít người còn sống! Anh ta thậm chí còn có thể nhớ được, tài xế Trương Hồng Nhiên cũng vẫn còn sống!
Chỉ tiếc là hiện giờ Trương Hồng Nhiên đã chết rồi, nên hiển nhiên không thể nào tìm hiểu từ chỗ anh ta xem rốt cuộc trên xe đã xảy ra chuyện gì. Miêu Anh chỉ đành bảo Tiểu Lưu liên hệ lại với chủ xe thêm một lần nữa, thử xem ông ta có biết được chuyện gì không.
Tiểu Lưu vừa rời đi, các cảnh sát điều tra khác phụ trách điều tra thân nhân người chết cũng lần lượt truyền tin tức về. Dựa theo những thông tin này, tất cả sáu nạn nhân của vụ án giấu xác ở ngân hàng đều là hành khách trên chiếc ô tô đường dài từng kẹt trong vụ tai nạn sập hầm năm xưa.
Nói cách khác, chỉ khi nào họ làm rõ được những tư liệu về người thoát nạn trên chiếc xe ô tô đường dài ấy, mới có thể thực sự biết được vụ tai nạn này có quan hệ gì với vụ án giấu xác!
Ô tô đường dài, tai nạn ở Tần Sơn, mười lăm ngày bị mắc kẹt, người may mắn sống sót, cùng với vụ án giấu xác ở ngân hàng!
Trong một chuỗi những sự kiện liên tiếp này, ắt hẳn có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Vào lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đang nôn nóng chờ đợi kết quả điều tra của những người khác, điện thoại trong tay Triệu Ngọc lại đổ chuông. Hắn vừa mở ra xem, không ngờ lại là mẹ già nhà hắn gọi tới!
Ài!
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, lúc này mới nhớ ra chuyện mẹ hắn bảo muốn làm mì xào tương. Mà bây giờ công cuộc phá án đang đúng thời khắc mấu chốt, dù thế nào đi chăng nữa thì trưa nay hắn cũng không ăn được mì xào tương rồi.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã nhận điện thoại, muốn giải thích với bà cụ một chút. Ai ngờ, đường dây vừa được kết nối, Triệu Ngọc lại bị dọa đến nỗi suýt ngã lăn quay.
“Con trai à, chó của con bị điên rồi!” Bà cụ nói: “Mẹ thực sự không chịu nổi nữa, nên dẫn nó đến Cục Cảnh sát cho con rồi! Bây giờ mẹ đang ở ngoài cổng Cục Cảnh sát của bọn con, bảo vệ không cho mẹ vào!”
“À, để con nói với bảo vệ một tiếng, mẹ đợi...”
Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì lại chợt hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng nói, không được đâu! Tuyệt đối không thể để cho bà cụ đi lên đây được! Mình đã gửi ảnh của Miêu Anh cho bà ấy rồi, mẹ mình lên đây mà thấy cô ấy, thế thì xác cmn định rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội ngăn cản: “Mẹ mẹ mẹ mẹ... Chỗ bọn con không cho người lạ vào, con xuống đón mẹ!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền lao ra ngoài y như tên lửa.
Ai ngờ, cậu canh cổng này cũng là một tên nhát gan. Vừa nghe thấy bà cụ dắt theo con chó này là mẹ già của Triệu Ngọc, cậu ta lại vi phạm quy định, cho bà ấy vào rồi!
May thay Triệu Ngọc chạy nhanh, vừa hay chặn kịp mẹ già nhà hắn ở ngay đại sảnh.
Bà cụ cầm dây xích chó, nói con chó này cứ chạy nhảy lung tung trong nhà, hơn nữa luôn phùng mang trợn mắt nhìn bà. Nó ở trong nhà, bà chẳng nấu nổi cơm, thế nên dẫn đến đây đưa cho hắn!
Triệu Ngọc vội vàng nhận lấy con chó, mồm miệng giải thích liên tục, bảo là mình lại gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp, tạm thời không về được, cũng không ăn được mì xào tương. Hắn phải tiêu tốn sức bình sinh mới khuyên được bà cụ trở về.
“Gâu gâu...” Nhìn bóng lưng rời đi của bà cụ, dường như đến ngay cả cún con Đại Hanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ngọc vã cả mồ hôi, mụ nội nhà tôi ơi, nếu để cho mẹ hắn nhìn thấy Miêu Anh thì không biết sẽ gây ra tai vạ gì nữa!
Vẫn còn may, cho dù nói thế nào thì chuyện xấu nhất cũng vẫn chưa xảy ra. Triệu Ngọc dắt theo Đại Hanh trở về phòng làm việc.
Trải qua phẫu thuật, lại được Hoa Hoa chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, Đại Hanh của bây giờ cũng không còn là con chó hoang lúc trước. Thằng nhóc này đã trở nên uy phong lẫm liệt, lông mọc xù lên giống như sư tử, cơ thể cũng lớn hơn một vòng so với ngày trước.
Chó tốt!
Chó tốt!
Triệu Ngọc vừa túm lấy Đại Hanh lắc qua lắc lại vừa yêu thích không thôi. Trong lòng hắn thậm chí còn suy xét, có phải sau này mình nên liên lạc với bên đào tạo cảnh khuyển, bồi dưỡng thằng nhóc này thành một con chó cảnh sát danh bất hư truyền không nhỉ?
Đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc dắt chó đi vào, các đồng nghiệp bị dọa cho nhảy dựng. Có điều, lúc trước điều tra vụ án Miên Lĩnh, các cảnh sát điều tra vẫn có chút ấn tượng với con chó này. Sau khi nghe Triệu Ngọc giải thích, mọi người cũng không còn để ý nữa.
Không cần phải nói, nếu lỡ như truy bắt tội phạm gì đó, biết đâu thật sự cần dùng đến nó thì sao.
Sóng gió mẹ già đưa chó đến vừa ngừng, thì Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni cũng từ tòa soạn báo và đài truyền hình trở về. Vẫn là sức mạnh của truyền thông lớn, thật không ngờ, ngay cả những tài liệu mà Bộ Giao thông và Bộ Y tế không tìm thấy được, lại có thể tìm ra ở tòa soạn và đài truyền hình!
Không những tìm ra được tư liệu chi tiết về tai nạn đường hầm Tần Sơn năm đó, mà còn lấy được cả danh sách của những người gặp nạn và người thoát nạn.
Toàn bộ họ tên của mười bảy người thoát nạn đều có trên danh sách này! Trương Cảnh Phong nói, bản danh sách này là do các phóng viên năm đó đến bệnh viện thu thập được, thế nhưng lúc chỉnh sửa bản thảo, họ quyết định không công bố ra ngoài, cho nên vẫn luôn được lưu trữ trong phòng hồ sơ.
Các cảnh sát điều tra đều phấn chấn tinh thần. Hiện giờ tình tiết vụ án đã rất rõ ràng rồi, tên hung thủ thần bí trong vụ án giấu xác ở ngân hàng nằm ngay trong số mười bảy người này thôi!
Lấy được tài liệu này rồi, có lẽ chẳng bao lâu sau là họ có thể làm rõ chân tướng!
Đương nhiên Triệu Ngọc và Miêu Anh đâu dám chậm trễ, lập tức triển khai điều tra cặn kẽ đối với những người thoát nạn trong danh sách.
Cùng lúc đó, Lý Bối Ni cũng quay về từ đài truyền hình. Cô đã tìm ra video tại hiện trường cứu viện vụ tai nạn năm đó, trong video cũng ghi lại một phần tình hình người thoát nạn được cứu ra khi ấy.
Ngay sau đó, Trương Cảnh Phong vội cầm tài liệu này đến phòng Điều tra mất tích, tìm các chuyên gia để tiến hành phân tích hình ảnh, nhằm lấy được tài liệu càng thêm chính xác.
Vì thế, toàn bộ Đội Trọng án đều bận đến mức bù đầu. Mọi người chạy đi chạy lại như thoi đưa, không ngừng gọi điện thoại, gõ bàn phím, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Buổi trưa, mọi người thậm chí còn không kịp ăn trưa mà tranh thủ tập trung ở trước tấm bảng trắng trong phòng làm việc, bắt đầu tổng hợp tài liệu.
Chẳng mấy chốc, tài liệu chi tiết về mười bảy người thoát nạn đều được bày hết ra trước mắt mọi người.
Thế nhưng, do trong đó có năm người đã qua đời, lại thêm sáu nạn nhân đã tử vong trong vụ án giấu xác ở ngân hàng, vậy nên bên trên chỉ còn dư ra sáu người thoát nạn vẫn còn khỏe mạnh.
Nói cách khác, hung thủ rất có khả năng nằm trong số sáu người này!
“Nếu xác suất là một phần sáu...” Trương Diệu Huy kích động nói: “Vậy có phải chúng ta có thể hành động được rồi?”
“Phải đó!” Lan Bác lên tiếng: “Chúng ta nhất định phải khống chế toàn bộ sáu người này! Tuy hung thủ rất có khả năng chỉ có một người, nhưng ai mà biết được hắn đã giết đủ hay chưa?”
Nghe thấy vậy, các cảnh sát điều tra bắt đầu rục rịch chân tay muốn hành động.
“Đợi chút...” Miêu Anh rất có phong phạm đại tướng. Cô biết rõ, càng vào lúc quan trọng như thế này thì càng cần phải bình tĩnh. Trước tiên cô tỏ ý bảo mọi người bĩnh tĩnh chớ vội, sau đó lại chỉ vào danh sách những người thoát nạn, nói: “Theo tôi thấy, chỉ có một phần tư mới đúng! Đây, ở chỗ này, có một người năm nay đã 82 tuổi, chắc hẳn không liên quan đến vụ án! Ngoài ra còn có một người hai chân đã bị cụt, ắt hẳn cũng không phải là hung thủ!”
Nghe Miêu Anh nhắc nhở như vậy, bấy giờ mọi người mới chuyển ánh mắt đến bốn người cuối cùng còn dư lại trong đó.
Trong số bốn người này, một người là chàng trai 30 tuổi; một người là đàn ông trung niên khỏe mạnh thân hình lực lưỡng; còn có một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi và một cụ già tóc bạc trắng mới qua tuổi 60!
Vậy thì... hung thủ, rốt cuộc là người nào đây?
Bình luận facebook