Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1121
Chương 1121: Cuồng chiến (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không phải!” Nhưng Triệu Ngọc lại trả lời cực kỳ khẳng định: “Trước kia, anh đã từng nghĩ đến khả năng này rồi, nhưng chúng ta không thể không tính đến vấn đề tuổi tác, cho dù kẻ đồng lõa thần bí này trẻ tuổi hơn Đào Hương một ít nhưng cũng đã là một người già hơn sáu mươi tuổi rồi! Gây ra một vụ án giết người kín đáo như thế, chỉ sợ lực bất tòng tâm thôi!”
“Nhưng mà...” Lý Bối Ni mở to hai mắt: “Chúng ta cũng không thể bài trừ khả năng kẻ đồng lõa thần bí này chính là chủ mưu! Chính ông ta không thể ra tay, nhưng cũng có thể thuê người khác mà!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng em thử suy nghĩ xem, người này và Đào Hương hợp tác nhiều năm như vậy, hẳn là đã kiếm được cả một núi tiền lớn rồi, không thiếu tiền đúng không? Tuổi tác cũng lớn rồi, lúc đó mới đi tìm kho báu thì có còn ý nghĩa gì đâu? Cho dù tìm được thì tiêu xài như thế nào nổi?”
“Có hai khả năng đấy!” Lý Bối Ni phân tích: “Khả năng thứ nhất, người này có lương tâm, một lòng muốn khai quật kho báu vì muốn cống hiến cho nước nhà; thứ hai, ông ta bị người ta kề dao vào cổ! Có kẻ phát hiện ra bí mật của ông ta, cho nên đã ép buộc ông ta đi tìm kho báu!”
“Ừm... Nếu thực sự có một kẻ đồng lõa thần bí như vậy...” Triệu Ngọc lại gật đầu: “Thế thì hẳn là chỉ còn lại khả năng thứ hai thôi! Nếu như quả thật là vì ích lợi của quốc gia thì sẽ không đi mạo hiểm giết người đâu!”
“Đúng... Nhưng mà...” Lý Bối Ni khó xử: “Đàn anh, chúng ta phải làm thế nào mới có thể tìm ra người này đây?”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nếu có thể điều Ngô Tú Mẫn đến đây thì tốt quá, nhờ chị ấy lập hồ sơ nhận dạng tâm lý tội phạm về kẻ đồng lõa thần bí này trước! Nhưng mà... Ừm... Để anh thử một lần xem sao...” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, nhớ lại vụ án rồi nói: “Anh cảm thấy... nếu người này có thể đạt được nhiều tin tức bí ẩn như vậy, lại có thể hỗ trợ Đào Hương thoát khỏi sự truy tìm của cảnh sát, thì gã vô cùng có khả năng là nhân viên cao cấp bên trong ngành nghề của chúng ta, có quyền hạn mà người bình thường không có.”
“Còn nữa... Người này có tuổi xấp xỉ với Đào Hương, dựa theo thời đại để suy tính thì có lẽ sẽ nhỏ hơn Đào Hương một ít.”
“Người này cực kỳ giàu có, địa vị hiển hách!”
“Về phương diện đối nhân xử thế thì... khẳng định là người khéo léo, các mối quan hệ xã giao đều cực kỳ tốt! Quen biết rất nhiều quan lớn lãnh đạo, thương gia giàu có, chuyện trò vui vẻ với bọn họ, hào phóng khéo léo.”
“Mặt khác, người này làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, đầu óc linh hoạt, ít nhất sẽ không kém hơn Đào Hương bao nhiêu... Còn nữa... Ừm...” Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ: “Sáu năm trước, cũng chính là trong khoảng thời gian trước khi Đào Hương trộm viên đá Ngôi sao Tamil, có thể kẻ đồng lõa thần bí này đã gặp phải chuyện gì đó, nên mới khiến Đào Hương phải nhờ Lý Phi hợp tác...”
“Ừm... Chuyện này... hình như... Ừm...” Ai ngờ, sau khi nghe thấy Triệu Ngọc miêu tả một cách phi chuyên nghiệp, Lý Bối Ni bỗng nhiên sợ hãi mà nhìn Triệu Ngọc, miệng lắp bắp, nói quanh co.
“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc nhìn rõ mọi việc, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói, cứ ấp a ấp úng làm gì?”
“Ừm... Vậy em nói nhé...” Lý Bối Ni vẫn hơi khẩn trương.
“Nói đi!”
“Cái kia... Ừm...” Lý Bối Ni nháy mắt mấy cái, yếu ớt hỏi một câu: “Đàn anh, sáu năm trước, cha vợ anh có gặp phải chuyện gì đặc thù hay không thế?”
“Ôi trời ạ!”
Triệu Ngọc đưa tay định đánh, Lý Bối Ni vội vàng đưa tay ôm mặt giải thích: “Đàn anh, em chỉ là đoán mò thôi mà, anh đừng coi là thật chứ! Kiểu miêu tả của anh thật sự rất giống với cha vợ anh đấy!”
“Em...” Triệu Ngọc thu tay về rồi gãi gãi tóc, thoáng bối rỗi. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói đến mới biết, cách miêu tả vừa rồi của mình quả thực có khác gì đang nói về cha vợ đâu nhỉ, cứ như là đang giới thiệu Miêu Khôn ấy!
Nhưng mà...
Suy đoán ấy chỉ dừng lại trong đầu không đến mười giây, liền bị Triệu Ngọc đánh vỡ. Đùa hả! Miêu Khôn sao có thể lại là kẻ đồng lõa thần bí của Đào Hương chứ?
Từ lúc Miêu Anh còn rất nhỏ, Miêu Khôn đã trở thành đặc công nước ngoài rồi, sao ông có thể có liên quan gì đến vua trộm Đào Hương cơ chứ? Đây đâu phải là đang diễn điện ảnh, trên đời này, nào có chuyện ban ngày thấy ma như vậy chứ?
Không có khả năng!
Không có khả năng!!
Triệu Ngọc vừa lắc đầu lại vừa cười khổ, dù là về công hay về tư, hắn cũng không cho rằng suy đoán đáng sợ này lại chính là sự thật! Dù bởi vì hệ thống Kỳ Ngộ, rất nhiều khả năng nhìn như không trùng hợp lại rất có thể sẽ xảy ra, nhưng suy đoán cha vợ là đồng lõa của Đào Hương, thật sự như truyện cổ tích!
Chẳng qua thì... Ừm...
Khi Triệu Ngọc liên tưởng đến chuyện mình lúc trước bị đoàn người Lê Tịnh và Tiêu Hàng gài bẫy, thêm cả phản ứng đặc thù của Miêu Khôn, cùng với cuối cùng lại bị ra lệnh quy định kỳ hạn... Rồi lại không thể không khiến hắn sinh lòng nghi hoặc, cảm giác trong lòng là lạ...
Đậu xanh rau má ơi thật sự là...
Hắn thở dài một tiếng thật mạnh, vụ án kho báu này, dường như ngay từ đầu đã xuất hiện hiện tượng rất kỳ quái! Không biết... Loại hiện tượng này có thật sự biểu thị điều gì hay không?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại nghĩ tới chuyện mình đã từng mở được quẻ “Khôn Đoái”, tuy rằng quẻ kia đã hoàn toàn kết thúc, nhưng cái cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão này vẫn không hề biến mất, ngược lại càng thêm dày đặc hơn.
“Ài!” Ai ngờ, Lý Bối Ni chỉ vào tư liệu về Đào Hương trên bảng trắng, thế nhưng cũng nặng nề mà thở dài, nói với vẻ đầy thâm ý: “Thảo nào mọi người đều nói viên đá Ngôi sao Tamil thần bí kia là viên đá của vận mệnh! Chính viên đá này đã thay đổi vận mệnh của vua trộm đấy! Đàn anh, anh nói xem, nếu năm đó, ông ta mà không tham gia vào vụ án trộm đá quý thì bây giờ... Có khi nào ông ta lại thật sự có thể tìm được kho báu hay không?”
...
Nửa đêm giờ Tý*, Triệu Ngọc ở lại trong phòng khách sạn.
* Giờ Tý: tương ứng với khoảng thời gian từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau trong cách ghi 24 giờ mỗi ngày.
Vụ án này khác với các vụ ngày xưa, Triệu Ngọc biết, cuộc điều tra vừa mới bắt đầu, hắn phải thật kiềm chế, nhẫn nại mới được. So với chuyện một ngày một đêm liều mạng làm việc, không bằng duy trì trạng thái của mình thật tốt, tùy thời có thể làm ra suy nghĩ và phán đoán chính xác nhất.
Lúc này, Triệu Ngọc đang khẩn trương, co quắp chờ đợi 12 giờ đến, trước đó, hôm nay, quẻ “Cấn Đoái” hắn mở ra đã kết thúc rồi, hắn chiếm được độ hoàn thành là 213% cùng với vài món đạo cụ được thưởng.
Nhớ lại những gì gặp được hôm nay, Triệu Ngọc cảm thấy mình lại bị quẻ văn lung lay một trận cực mạnh, suýt thì bị gãy thắt lưng rồi. Trước đó, hắn vẫn cho rằng “Cấn Đoái” quẻ đại diện cho manh mối liên quan đến kho báu, rằng hắn sẽ đạt được điểm đột phá quan trọng.
Nhưng trên thực tế, quẻ “Đoái” này không phải quẻ “Đoái”, không hề đại diện cho kho báu, mà là tiền thưởng của hắn. Thì ra, số tiền mà hôm nay hắn đạt được đến từ chính Tổng cục Hình sự, thưởng vì có công lao phá được vụ án ác ma, tổng số lên tới 210000!
Số tiền thưởng này đã sớm được gửi vào tài khoản lâu rồi, nhưng Triệu Ngọc bận bịu quá nên mãi đến tối muộn mới nhìn thấy.
Mặt khác, hôm nay hắn đã gây ra một trận đại chiến với các đặc công, còn đạt được quyền điều tra vụ án kho báu, hắn cảm thấy chuyện này đại điện cho quẻ “Chấn” thì thích hợp hơn. Cũng hoặc là, hắn gây ân oán với Lê Tịnh, đánh nhau với Tiêu Hàng, nếu nói quẻ “Khảm” hoặc là quẻ “Ly”, thậm chí quẻ “Càn” thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, hệ thống lại cố tình mở ra quẻ “Cấn” vốn đại diện cho vụ án, chuyện này dường như không hợp lý cho lắm nhỉ?
Nhưng mà... Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, hôm nay, dù sao hắn cũng chiếm được USB chứa tư liệu của phòng Đặc Cần, có lẽ, quẻ “Cấn” hôm nay đã đại diện cho tư liệu này?
Cũng hoặc là, một trận đại chiến hôm nay căn bản không hề nằm trong kế hoạch của hệ thống? Chỉ do mình tự tìm sao?
Ừm...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ trước, lại nhìn hệ thống trong đầu, lúc này cách lúc mở được quẻ mới thật sự rất gần. Tâm tình của hắn không thể né tránh mà trở nên càng thêm khẩn trương không yên, hắn cực kỳ rõ ràng, quẻ sắp mở này cực kỳ quan trọng, nó sẽ quyết định hướng đi điều tra trong tương lai của hắn!
Căn cứ vào sự hiểu biết của mình về “niệu tính*” của hệ thống, Triệu Ngọc luôn cảm thấy quẻ văn mới mở này có tỷ lệ rất lớn là quẻ “Càn” hoặc “Khôn”!
* Niệu tính: dùng để hình dung cách làm việc lề mề, đối nhân xử thế có vẻ gượng ép, hình dung một người rất lợi hại, rất mạnh trong phương diện nào đó, nhưng đa số dùng từ này trong trường hợp trêu tức.
Không biết, đã trải qua một lần rồi, liệu còn có thể ứng đối hay không?
Ai ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc chờ mở quẻ thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Triệu Ngọc không cần nhìn cũng có thể biết người có thể gọi điện thoại cho mình vào lúc này, khẳng định là người gần gũi với mình nhất.
Hắn mở ra di động nhìn, quả nhiên là Miêu Anh đang gọi tới.
Sau khi bị hạ lệnh quy định kỳ hạn, Triệu Ngọc liền nói cho Miêu Anh về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, phản ứng của Miêu Anh lại không mãnh liệt như trước kia nữa. Bởi vì cô cũng cực kỳ hiểu rõ bản chất “niệu tính” của Triệu Ngọc, dù là tới nơi nào, nếu không thể gặp phải chuyện gì lớn thì hắn cũng sẽ không tên là Triệu Ngọc!
Trong điện thoại, Miêu Anh nói cho Triệu Ngọc rằng cô đang cố gắng đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ sớm ngày lại đây hội hợp với Triệu Ngọc. Hơn nữa, cô đã sắp xếp nhân viên thay ca, chuẩn bị điều Ngô Tú Mẫn hoặc Tăng Khả đến đó trước để hỗ trợ Triệu Ngọc.
Khi Miêu Anh bỗng nhiên nhắc tới Ngô Tú Mẫn, Triệu Ngọc không thể tránh né mà nhớ tới hồ sơ nhận dạng tâm lý tội phạm mà mình làm ra hôm nay, tưởng tượng đến hồ sơ nhận dạng này, hắn liền không thể tránh né mà nhớ tới vấn đề kia.
Vì thế, trong lúc trò chuyện, Triệu Ngọc chọn một cơ hội thích hợp, hỏi Miêu Anh: “Miêu Miêu à, có chuyện này, anh muốn hỏi em một chút, ước chừng sáu năm trước, nhà em có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nhưng mà...” Lý Bối Ni mở to hai mắt: “Chúng ta cũng không thể bài trừ khả năng kẻ đồng lõa thần bí này chính là chủ mưu! Chính ông ta không thể ra tay, nhưng cũng có thể thuê người khác mà!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng em thử suy nghĩ xem, người này và Đào Hương hợp tác nhiều năm như vậy, hẳn là đã kiếm được cả một núi tiền lớn rồi, không thiếu tiền đúng không? Tuổi tác cũng lớn rồi, lúc đó mới đi tìm kho báu thì có còn ý nghĩa gì đâu? Cho dù tìm được thì tiêu xài như thế nào nổi?”
“Có hai khả năng đấy!” Lý Bối Ni phân tích: “Khả năng thứ nhất, người này có lương tâm, một lòng muốn khai quật kho báu vì muốn cống hiến cho nước nhà; thứ hai, ông ta bị người ta kề dao vào cổ! Có kẻ phát hiện ra bí mật của ông ta, cho nên đã ép buộc ông ta đi tìm kho báu!”
“Ừm... Nếu thực sự có một kẻ đồng lõa thần bí như vậy...” Triệu Ngọc lại gật đầu: “Thế thì hẳn là chỉ còn lại khả năng thứ hai thôi! Nếu như quả thật là vì ích lợi của quốc gia thì sẽ không đi mạo hiểm giết người đâu!”
“Đúng... Nhưng mà...” Lý Bối Ni khó xử: “Đàn anh, chúng ta phải làm thế nào mới có thể tìm ra người này đây?”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nếu có thể điều Ngô Tú Mẫn đến đây thì tốt quá, nhờ chị ấy lập hồ sơ nhận dạng tâm lý tội phạm về kẻ đồng lõa thần bí này trước! Nhưng mà... Ừm... Để anh thử một lần xem sao...” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, nhớ lại vụ án rồi nói: “Anh cảm thấy... nếu người này có thể đạt được nhiều tin tức bí ẩn như vậy, lại có thể hỗ trợ Đào Hương thoát khỏi sự truy tìm của cảnh sát, thì gã vô cùng có khả năng là nhân viên cao cấp bên trong ngành nghề của chúng ta, có quyền hạn mà người bình thường không có.”
“Còn nữa... Người này có tuổi xấp xỉ với Đào Hương, dựa theo thời đại để suy tính thì có lẽ sẽ nhỏ hơn Đào Hương một ít.”
“Người này cực kỳ giàu có, địa vị hiển hách!”
“Về phương diện đối nhân xử thế thì... khẳng định là người khéo léo, các mối quan hệ xã giao đều cực kỳ tốt! Quen biết rất nhiều quan lớn lãnh đạo, thương gia giàu có, chuyện trò vui vẻ với bọn họ, hào phóng khéo léo.”
“Mặt khác, người này làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, đầu óc linh hoạt, ít nhất sẽ không kém hơn Đào Hương bao nhiêu... Còn nữa... Ừm...” Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ: “Sáu năm trước, cũng chính là trong khoảng thời gian trước khi Đào Hương trộm viên đá Ngôi sao Tamil, có thể kẻ đồng lõa thần bí này đã gặp phải chuyện gì đó, nên mới khiến Đào Hương phải nhờ Lý Phi hợp tác...”
“Ừm... Chuyện này... hình như... Ừm...” Ai ngờ, sau khi nghe thấy Triệu Ngọc miêu tả một cách phi chuyên nghiệp, Lý Bối Ni bỗng nhiên sợ hãi mà nhìn Triệu Ngọc, miệng lắp bắp, nói quanh co.
“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc nhìn rõ mọi việc, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói, cứ ấp a ấp úng làm gì?”
“Ừm... Vậy em nói nhé...” Lý Bối Ni vẫn hơi khẩn trương.
“Nói đi!”
“Cái kia... Ừm...” Lý Bối Ni nháy mắt mấy cái, yếu ớt hỏi một câu: “Đàn anh, sáu năm trước, cha vợ anh có gặp phải chuyện gì đặc thù hay không thế?”
“Ôi trời ạ!”
Triệu Ngọc đưa tay định đánh, Lý Bối Ni vội vàng đưa tay ôm mặt giải thích: “Đàn anh, em chỉ là đoán mò thôi mà, anh đừng coi là thật chứ! Kiểu miêu tả của anh thật sự rất giống với cha vợ anh đấy!”
“Em...” Triệu Ngọc thu tay về rồi gãi gãi tóc, thoáng bối rỗi. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói đến mới biết, cách miêu tả vừa rồi của mình quả thực có khác gì đang nói về cha vợ đâu nhỉ, cứ như là đang giới thiệu Miêu Khôn ấy!
Nhưng mà...
Suy đoán ấy chỉ dừng lại trong đầu không đến mười giây, liền bị Triệu Ngọc đánh vỡ. Đùa hả! Miêu Khôn sao có thể lại là kẻ đồng lõa thần bí của Đào Hương chứ?
Từ lúc Miêu Anh còn rất nhỏ, Miêu Khôn đã trở thành đặc công nước ngoài rồi, sao ông có thể có liên quan gì đến vua trộm Đào Hương cơ chứ? Đây đâu phải là đang diễn điện ảnh, trên đời này, nào có chuyện ban ngày thấy ma như vậy chứ?
Không có khả năng!
Không có khả năng!!
Triệu Ngọc vừa lắc đầu lại vừa cười khổ, dù là về công hay về tư, hắn cũng không cho rằng suy đoán đáng sợ này lại chính là sự thật! Dù bởi vì hệ thống Kỳ Ngộ, rất nhiều khả năng nhìn như không trùng hợp lại rất có thể sẽ xảy ra, nhưng suy đoán cha vợ là đồng lõa của Đào Hương, thật sự như truyện cổ tích!
Chẳng qua thì... Ừm...
Khi Triệu Ngọc liên tưởng đến chuyện mình lúc trước bị đoàn người Lê Tịnh và Tiêu Hàng gài bẫy, thêm cả phản ứng đặc thù của Miêu Khôn, cùng với cuối cùng lại bị ra lệnh quy định kỳ hạn... Rồi lại không thể không khiến hắn sinh lòng nghi hoặc, cảm giác trong lòng là lạ...
Đậu xanh rau má ơi thật sự là...
Hắn thở dài một tiếng thật mạnh, vụ án kho báu này, dường như ngay từ đầu đã xuất hiện hiện tượng rất kỳ quái! Không biết... Loại hiện tượng này có thật sự biểu thị điều gì hay không?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại nghĩ tới chuyện mình đã từng mở được quẻ “Khôn Đoái”, tuy rằng quẻ kia đã hoàn toàn kết thúc, nhưng cái cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão này vẫn không hề biến mất, ngược lại càng thêm dày đặc hơn.
“Ài!” Ai ngờ, Lý Bối Ni chỉ vào tư liệu về Đào Hương trên bảng trắng, thế nhưng cũng nặng nề mà thở dài, nói với vẻ đầy thâm ý: “Thảo nào mọi người đều nói viên đá Ngôi sao Tamil thần bí kia là viên đá của vận mệnh! Chính viên đá này đã thay đổi vận mệnh của vua trộm đấy! Đàn anh, anh nói xem, nếu năm đó, ông ta mà không tham gia vào vụ án trộm đá quý thì bây giờ... Có khi nào ông ta lại thật sự có thể tìm được kho báu hay không?”
...
Nửa đêm giờ Tý*, Triệu Ngọc ở lại trong phòng khách sạn.
* Giờ Tý: tương ứng với khoảng thời gian từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau trong cách ghi 24 giờ mỗi ngày.
Vụ án này khác với các vụ ngày xưa, Triệu Ngọc biết, cuộc điều tra vừa mới bắt đầu, hắn phải thật kiềm chế, nhẫn nại mới được. So với chuyện một ngày một đêm liều mạng làm việc, không bằng duy trì trạng thái của mình thật tốt, tùy thời có thể làm ra suy nghĩ và phán đoán chính xác nhất.
Lúc này, Triệu Ngọc đang khẩn trương, co quắp chờ đợi 12 giờ đến, trước đó, hôm nay, quẻ “Cấn Đoái” hắn mở ra đã kết thúc rồi, hắn chiếm được độ hoàn thành là 213% cùng với vài món đạo cụ được thưởng.
Nhớ lại những gì gặp được hôm nay, Triệu Ngọc cảm thấy mình lại bị quẻ văn lung lay một trận cực mạnh, suýt thì bị gãy thắt lưng rồi. Trước đó, hắn vẫn cho rằng “Cấn Đoái” quẻ đại diện cho manh mối liên quan đến kho báu, rằng hắn sẽ đạt được điểm đột phá quan trọng.
Nhưng trên thực tế, quẻ “Đoái” này không phải quẻ “Đoái”, không hề đại diện cho kho báu, mà là tiền thưởng của hắn. Thì ra, số tiền mà hôm nay hắn đạt được đến từ chính Tổng cục Hình sự, thưởng vì có công lao phá được vụ án ác ma, tổng số lên tới 210000!
Số tiền thưởng này đã sớm được gửi vào tài khoản lâu rồi, nhưng Triệu Ngọc bận bịu quá nên mãi đến tối muộn mới nhìn thấy.
Mặt khác, hôm nay hắn đã gây ra một trận đại chiến với các đặc công, còn đạt được quyền điều tra vụ án kho báu, hắn cảm thấy chuyện này đại điện cho quẻ “Chấn” thì thích hợp hơn. Cũng hoặc là, hắn gây ân oán với Lê Tịnh, đánh nhau với Tiêu Hàng, nếu nói quẻ “Khảm” hoặc là quẻ “Ly”, thậm chí quẻ “Càn” thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, hệ thống lại cố tình mở ra quẻ “Cấn” vốn đại diện cho vụ án, chuyện này dường như không hợp lý cho lắm nhỉ?
Nhưng mà... Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, hôm nay, dù sao hắn cũng chiếm được USB chứa tư liệu của phòng Đặc Cần, có lẽ, quẻ “Cấn” hôm nay đã đại diện cho tư liệu này?
Cũng hoặc là, một trận đại chiến hôm nay căn bản không hề nằm trong kế hoạch của hệ thống? Chỉ do mình tự tìm sao?
Ừm...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ trước, lại nhìn hệ thống trong đầu, lúc này cách lúc mở được quẻ mới thật sự rất gần. Tâm tình của hắn không thể né tránh mà trở nên càng thêm khẩn trương không yên, hắn cực kỳ rõ ràng, quẻ sắp mở này cực kỳ quan trọng, nó sẽ quyết định hướng đi điều tra trong tương lai của hắn!
Căn cứ vào sự hiểu biết của mình về “niệu tính*” của hệ thống, Triệu Ngọc luôn cảm thấy quẻ văn mới mở này có tỷ lệ rất lớn là quẻ “Càn” hoặc “Khôn”!
* Niệu tính: dùng để hình dung cách làm việc lề mề, đối nhân xử thế có vẻ gượng ép, hình dung một người rất lợi hại, rất mạnh trong phương diện nào đó, nhưng đa số dùng từ này trong trường hợp trêu tức.
Không biết, đã trải qua một lần rồi, liệu còn có thể ứng đối hay không?
Ai ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc chờ mở quẻ thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Triệu Ngọc không cần nhìn cũng có thể biết người có thể gọi điện thoại cho mình vào lúc này, khẳng định là người gần gũi với mình nhất.
Hắn mở ra di động nhìn, quả nhiên là Miêu Anh đang gọi tới.
Sau khi bị hạ lệnh quy định kỳ hạn, Triệu Ngọc liền nói cho Miêu Anh về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, phản ứng của Miêu Anh lại không mãnh liệt như trước kia nữa. Bởi vì cô cũng cực kỳ hiểu rõ bản chất “niệu tính” của Triệu Ngọc, dù là tới nơi nào, nếu không thể gặp phải chuyện gì lớn thì hắn cũng sẽ không tên là Triệu Ngọc!
Trong điện thoại, Miêu Anh nói cho Triệu Ngọc rằng cô đang cố gắng đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ sớm ngày lại đây hội hợp với Triệu Ngọc. Hơn nữa, cô đã sắp xếp nhân viên thay ca, chuẩn bị điều Ngô Tú Mẫn hoặc Tăng Khả đến đó trước để hỗ trợ Triệu Ngọc.
Khi Miêu Anh bỗng nhiên nhắc tới Ngô Tú Mẫn, Triệu Ngọc không thể tránh né mà nhớ tới hồ sơ nhận dạng tâm lý tội phạm mà mình làm ra hôm nay, tưởng tượng đến hồ sơ nhận dạng này, hắn liền không thể tránh né mà nhớ tới vấn đề kia.
Vì thế, trong lúc trò chuyện, Triệu Ngọc chọn một cơ hội thích hợp, hỏi Miêu Anh: “Miêu Miêu à, có chuyện này, anh muốn hỏi em một chút, ước chừng sáu năm trước, nhà em có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?”
Bình luận facebook