• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

  • cuong-tham-1119

Chương 1119: Cuồng chiến (1)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87292.png

Xem ảnh 2
87292_2.png
“Anh! Cái tên xấu thối tha nhà anh!”



Lúc Miêu Anh lên tiếng mắng chửi, đột nhiên cô nhìn thấy ở phía sau lưng có một cái giá treo đầy quần áo, cảm thấy càng giận hơn. Cô lập tức lấy một cái áo xuống che lên người Lương Tư Tư.



Lúc này, Lương Tư Tư đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.



“Triệu Ngọc, tôi biết...” Tuy Miêu Anh giận đến nỗi run rẩy cả người, nhưng lại không ra tay đánh Triệu Ngọc mà cố gắng nén lửa giận xuống, nói: “Anh trách tôi bán đứng anh trước mặt Lưu Trường Hổ! Trách tôi đẩy hết trách nhiệm biết tin không báo cấp trên cho anh! Phải không?”



“Đúng, có một chút!” Triệu Ngọc trả lời khá dứt khoát.



“Hừ! Triệu Ngọc, anh thông minh như thế, chẳng lẽ còn không nhận ra sao?” Miêu Anh không quay đầu lại mà đưa lưng về phía hắn, nói: “Tôi xem anh như người của mình nên mới đùn đẩy trách nhiệm cho anh đấy!”



“Sao?” Triệu Ngọc không phục: “Cô cảm thấy trên người Triệu Ngọc tôi đây có nhiều rận nên không sợ bị rận cắn sao? Hay là do tôi thích hợp để làm bia đỡ đạn?”



“Sao anh lại không hiểu chứ!” Miêu Anh lên tiếng giải thích: “Anh và Lưu Trường Hổ vốn có hiềm khích với nhau, các lãnh đạo đều biết chuyện này, ông ta tố cáo anh thì cũng không làm hao tổn được gì anh cả! Cùng lắm thì phê bình anh vài ba câu mang tính tượng trưng thôi!”



“Nhưng... tôi thì khác. Tôi mới được điều đến, nếu anh là tôi thì anh thử nghĩ xem, tôi nên làm gì đây? Cãi nhau với Lưu Trường Hổ à? Hay là dùng tách cà phê ném ông ta y như một tên điên vậy? Được, cho dù lúc đó tôi thắng và có thể ép Lưu Trường Hổ chịu thua đi, nhưng cuối cùng thì sao? Lãnh đạo sẽ đánh giá tôi thế nào, đồng nghiệp sẽ đánh giá tôi thế nào? Sau này ai còn dám làm bạn với tôi nữa?”



“Cái này...” Triệu Ngọc kinh ngạc, cảm thấy Miêu Anh nói cũng có lí. Tuy cô có gia thế hiển hách, nhưng cũng đâu thể cứ dùng cái đó để ép người ta được?



“Với lại...” Miêu Anh đột nhiên quay đầu lại, gằn thấp giọng, nói với vẻ thần bí: “Bây giờ hai chúng ta đang làm nhiệm vụ bí mật, tuy rằng tôi đã dùng anh để đỡ đạn, nhưng tôi làm sao có thể đối xử tệ bạc với anh được? Có tôi ở đây, phân cục Dung Dương không ai dám làm gì anh đâu!”



Được lắm!



Miêu Anh không nhắc đến chuyện này còn đỡ, nhắc đến rồi lại khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy không thoải mái chút nào. Hừ! Vẫn còn làm bộ làm tịch à, rốt cuộc cô muốn giả bộ đến khi nào? Lúc này, Triệu Ngọc thật sự muốn lên tiếng vạch trần cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.



“Nhưng còn anh! Anh... đã là lúc nào rồi? Tôi liều mạng chạy đến cứu anh, anh lại dùng thủ đoạn hạ đẳng này để trả thù tôi! Vai anh cũng đã bị thương rồi mà còn có tâm trạng để...” Miêu Anh giận đến nỗi không kìm được nữa, quát lên: “Sao, chẳng lẽ hôn môi tí thì được xem như trả thù tôi rồi sao? Làm như thế thú vị lắm hả!?”



“Có chứ có chứ! Quá thú vị luôn!” Triệu Ngọc liến thoắng trả lời: “Có thể hôn môi Miêu đại tiểu thư, có bị đánh chết tôi cũng chịu! Nào, cô mau đánh chết tôi đi!”



Vừa dứt lời, Triệu Ngọc còn khẽ liếm môi, trưng ra vẻ mặt chưa hết thèm.



“Vô sỉ! Tên thối tha!” Miêu Anh rặn ra từng chữ một từ kẽ răng của mình, sau đó không thèm đếm xỉa gì đến hắn nữa.



Triệu Ngọc lại cậy vào việc mình bị thương, vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cái áo dây của Miêu Anh một cách háo sắc. Wow! Dáng vóc của Miêu Nhân Phụng quả thật chuẩn vô cùng, dáng người này, làn da này, độ đàn hồi này... Chậc chậc...



Thế nhưng, do Lương Tư Tư đã dần tỉnh lại, Miêu Anh không thèm cãi lí với Triệu Ngọc nữa mà vội đỡ Lương Tư Tư ngồi dậy, bắt đầu hỏi thăm về tình hình vết thương.



Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra rằng mình còn có việc phải làm, vội nghiêm túc hẳn lại, tập trung nhìn vào camera giám sát trong đầu. Hiện giờ Hách Cương đã đi đến tầng hầm giữ xe của tòa nhà Dung Thiên, vả lại còn yên vị trong một chiếc limousine sang trọng.



Trên tay ông ta cầm theo một cái vali vừa to vừa nặng!



Không cần phải nói cũng biết, trong cái vali đó chắc chắn chứa đầy tiền mặt!



Xem ra, ông ta biết là mình đã đi đến bước đường cùng, chuẩn bị bỏ trốn thật rồi.



Nhưng mà Triệu Ngọc cũng không lo là ông ta sẽ trốn thoát được. Một là hắn đã có camera giám sát ông ta mọi lúc mọi nơi, mãi cho đến chiều ngày mai mới hết thời gian sử dụng. Hai là, lúc nãy khi hắn định đeo còng vào tay Hách Cương, vì để chắc chắn nên hắn đã gắn một cái máy định vị tàng hình lên người ông ta, có thể kiểm soát được vị trí của ông ta mọi lúc mọi nơi. Dù cho ông ta có mọc cánh cũng không thể bay khỏi lòng bàn tay của hắn!



Mười lăm phút sau, điện thoại của Miêu Anh reo lên, là do Mao Vĩ gọi đến. Mao Vĩ nói với họ rằng cả tòa nhà đã bị cảnh sát bao vây rồi, bảo bọn họ báo vị trí hiện tại của mình cho anh ta biết, anh ta sẽ lập tức cử người đến hỗ trợ.



Không bao lâu sau, Trương Diệu Huy liền dẫn theo một đám người xông vào phòng làm việc của Hách Cương. Lúc này Triệu Ngọc và Miêu Anh mới đỡ Lương Tư Tư đi ra khỏi gian phòng bí mật.



Khi nhóm cảnh sát nhìn thấy Lương Tư Tư thật sự còn sống, ai nấy đều sửng sốt vô cùng!



Đây quả thực là một tin động trời khiến người ta kinh hãi !



Do xưa giờ Lương Tư Tư chưa từng thấy nhiều người như thế nên tâm trạng cô ta vô cùng kích động, cảm xúc dâng trào đến nỗi không thể tự chủ. Cuối cùng, Miêu Anh chỉ đành dùng cái áo trùm đầu cô ta lại mới có thể đưa cô ta ra khỏi đó được.



Lúc này vẫn còn có rất nhiều vệ sĩ bị thương ngất xỉu nằm la liệt trên nền nhà trong phòng làm việc của Hách Cương. Trương Diệu Huy và các cảnh sát khác đều bất ngờ đến sững người ra, mọi người nhìn sang Triệu Ngọc bằng ánh mắt như đang nhìn một chiến thần vậy!



Trời!



Bọn họ kinh hãi nghĩ thầm trong lòng, Triệu Ngọc và Miêu Anh chắc không phải là do dã thú đầu thai chứ? Những người này đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, thế mà lại bị bọn họ đánh đến thê thảm như thế!



Sức chiến đấu của hai người họ đúng là mạnh vô cùng! Sau này dù cho gặp phải chuyện gì cũng nhất định không được chọc tức hai người họ!



Triệu Ngọc không quan tâm gì khác mà vội đi tìm cái tên vệ sĩ bị cắm đầy mảnh vỡ thuỷ tinh trên người đang nằm chỗ kệ sách, bảo Trương Diệu Huy giam gã lại. Gã là quản lí cấp cao, chắc chắn biết được rất nhiều bí mật của Hách Cương, nhất định phải thẩm vấn cho đàng hoàng.



Lần này, tên vệ sĩ đó không chỉ có sẹo ở khoé mắt thôi mà cả người gã đều bị cắm đầy mảnh vỡ thuỷ tinh, nhìn trông giống như một con nhím thuỷ tinh vậy.



Các đồng nghiệp khác ở lại lo thu xếp các công việc còn lại, Triệu Ngọc cùng đa số mọi người đi xuống sảnh lớn ở tầng một tòa nhà Dung Thiên. Những tên vệ sĩ lúc nãy nghe theo mệnh lệnh của Hách Cương đều đang ngồi xổm dưới sàn, chờ đợi cảnh sát xử lí.



Trong đại sảnh, đâu đâu cũng thấy bóng dáng cảnh sát đặc nhiệm cầm theo súng, cả tòa nhà đều bị bao vây hoàn toàn.



Sau khi đi ra khỏi cửa thì thấy Cục phó Loan, Cục trưởng Châu và cả một số lãnh đạo cấp tỉnh đều đã chạy đến đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh bèn kể sơ qua cho họ nghe về tình tiết vụ việc.



Chắc chắn Triệu Ngọc không thể nói thật hết mọi việc được, hắn vẫn kiên trì giải thích rằng mình đã tìm được manh mối quan trọng của vụ án Miên Lĩnh, do Hách Cương có tật giật mình nên mới bắt cóc hắn đến đây.



Cái miệng của Triệu Ngọc lợi hại vô cùng, hắn bắt đầu nói như Thánh phán, bảo rằng sau khi Hách Cương bắt cóc mình đến phòng làm việc thì hỏi thăm về tiến trình điều tra vụ án, vả lại còn muốn giết người diệt khẩu. Trong giây phút nguy hiểm như thế, hắn đã dựa vào năng lực bất phàm của mình để thoát khỏi xiềng xích, đấm đá với hơn một trăm tên vệ sĩ, sau đó thừa thắng xông lên, tìm được gian phòng bí mật của Hách Cương, giải cứu cho Lương Tư Tư – người đã bị nhốt ở đó hai mươi sáu năm.



Tuy nhiên, lúc sắp bắt được tên tội phạm thì hắn không may bị trúng đạn, để cho Hách Cương trốn thoát được. Có điều, cho dù là thế, hắn vẫn phát huy tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, liều mạng đấu đá với kẻ địch.



Nghe những lời kể sinh động trơn tru này, cộng với vết máu đỏ trên vai hắn, các vị lãnh đạo đều ra sức khen ngợi Triệu Ngọc, thiếu điều chắp tay chào hắn luôn rồi! Thậm chí ngay cả tên oan gia Lưu Trường Hổ nghe xong cũng sững người ra!



Trong lúc đó, chỉ có Miêu Anh tối sầm mặt lại, tỏ vẻ khinh bỉ những lời bịa đặt của Triệu Ngọc…



Sau khi các lãnh đạo hiểu được đầu đuôi câu chuyện, ai nấy đều nhận ra rằng việc này rất nghiêm trọng, lập tức phát lệnh truy nã tên tội phạm Hách Cương trong toàn thành phố, nhất định phải mau chóng bắt được ông ta!



Đừng thấy Miêu Anh chán ghét Triệu Ngọc như thế, nhưng trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho vết thương của hắn. Đợi sau khi Lương Tư Tư được sắp xếp ổn thoả xong, cô vội liên hệ với nhân viên y tế, định nhờ họ mau chóng xử lí vết thương cho hắn.



Thế nhưng, đợi đến khi cô bước xuống xe cấp cứu định đi tìm Triệu Ngọc thì lại không thấy bóng dáng của hắn đâu cả!



Nào ngờ, đúng vào lúc này, Tổng Cục cảnh sát gửi tin báo đến, nói là phía cảnh sát đã nắm được hành tung của Hách Cương rồi, phát hiện chiếc ô tô chuyên dụng của ông ta đang đi về hướng sân bay.



Ở sân bay đó có máy bay riêng của Hách Cương, rõ ràng là ông ta đang định bỏ trốn.



Nhận được tin báo, Lưu Trường Hổ lập tức tập hợp mọi người, chạy đến sân bay để ngăn ông ta lại. Thân là tổ trưởng tổ B, Miêu Anh cũng phải dẫn cả đội xuất phát đến sân bay. Trong lúc bất đắc dĩ, cô chỉ đành tạm từ bỏ việc tìm Triệu Ngọc, lập tức tập hợp nhân sự. Cô dẫn theo đám người Trương Diệu Huy, lái xe đuổi theo Hách Cương.



Tuy nhiên, trong khi đám người Miêu Anh đang dốc hết toàn lực đuổi bắt Hách Cương, thì Triệu Ngọc và hai người Trương Cảnh Phong, Lương Hoan đang ngồi trên một chiếc xe cảnh sát SUV, từ từ chạy về hướng ngược lại.



Trương Cảnh Phong phụ trách lái xe, Triệu Ngọc ngồi ở ghế phụ, còn Lương Hoan thì ngồi ở băng ghế sau.



“Tiểu Triệu, tôi thấy vai cậu còn đang chảy máu, hay là cậu...”



Lương Hoan lên tiếng hỏi thăm với vẻ lo lắng, nhưng Triệu Ngọc lại ra hiệu cho anh ta mau thắt chặt dây an toàn.



Trong khi đó, chiếc xe của họ đã chạy đến cầu Tần Sơn. Dưới ánh đèn đường sáng sủa, có thể nhìn thấy trên xa lộ có rất ít xe cộ, ở giữa cầu có dải hàng rào màu trắng để phân chia làn đường.



“Anh Trương, anh Lưu!” Triệu Ngọc thấy hai người họ đều mặc áo chống đạn, Lương Hoan còn mang theo một cây súng ngắn, bèn lên tiếng hỏi: “Sao nào? Có muốn đi theo người anh em này để phát tài không?”



“Tiểu Triệu!” Trương Cảnh Phong vừa lái xe vừa quay đầu sang hỏi: “Ý gì đây? Phát tài gì chứ?”



Nào ngờ Trương Cảnh Phong vừa dứt lời, Triệu Ngọc lại đột nhiên vọt tới dùng sức đẩy vô lăng một cái, khiến cả chiếc xe SUV chệch sang một bên đụng vào dãy hàng rào, chạy vào làn đường bên kia.



Cùng lúc đó, ở làn đường bên kia có một chiếc taxi đang chạy đến. Kết quả là chiếc xe SUV vừa vặn tông thẳng vào đầu xe taxi.



Hai chiếc xe đều đang chạy với tốc độ rất nhanh, sau khi đụng vào nhau, xe SUV bị văng ra xa, còn chiếc xe taxi thì trượt vài vòng trên mặt đường rồi cuối cùng tông thẳng vào vỉa hè!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom