Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1137
Chương 1137: Cảm giác quen thuộc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mùa thu năm 1984, trong khu dân cư dành cho cán bộ nhân viên của Cục Bưu chính thành phố Lăng Vân.
Mưa thu rơi rả rích không ngớt, những hạt mưa bụi lạnh lẽo giăng đầy khắp nơi. Trên tầng hai của một căn nhà lầu nhỏ bị che khuất bởi cây ngô đồng bỗng truyền ra tiếng quát tháo đầy tức giận của một người đàn ông: “Oan gia! Oan gia mà!!!”
Trong phòng, một ông lão đeo mắt kính có mái tóc đã điểm bạc đang tức giận hét lên với một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Anh chàng thiếu niên này chưa bao giờ thấy cha mình tức giận đến vậy, cậu ta đã sợ đến mức co rúm người lại.
“Tem… Tem của cha! Con… thế mà con lại bán đi!” Ông lão tức giận đến mức trợn tròn mắt, cả người run rẩy: “Con… Tại sao con không nói cho cha biết!?”
Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, xen lẫn trong đó là giọng nói của mẹ anh chàng kia: “Này lão già kia, ông đang làm gì vậy!? Mau mở cửa, mở cửa đi!”
“Cha… cha!” Người trẻ tuổi run rẩy giải thích với cha của mình: “Con không đụng vào những thứ khác, chỉ lấy duy nhất bộ tem tập thể dục theo đài thôi! Con biết bộ tem đó không đáng giá, bây giờ bưu điện vẫn còn bán đó! Cha! Cha xem...”
Anh chàng vừa nói vừa lấy một cái máy chơi game màu đỏ trắng từ dưới giường ra: “Cha xem này, đây là máy chơi game Nintendo rất đắt tiền! Mới tinh! Là người mua tem đó đã đổi cho con! Cha! Chúng ta không lỗ đâu!”
“Oan gia!” Ông lão nghe được câu nói đó thì càng giận dữ hơn, cả gương mặt đã tím ngắt. Ông ta lớn tiếng mắng: “Con… Con thì hiểu gì chứ? Bộ tem tập thể dục theo đài đó dư sức mua một ngôi nhà! Đó là thứ mà cha đã hao hết sức lực mới tìm được, đó là bản lỗi duy nhất, là bản hiếm! Con là đồ oan gia, oan gia!!”
“Gì cơ!?” Người trẻ tuổi giật nảy mình: “Sao… Sao lại thế… Con không biết mà! Cha!”
“A!” Ông lão tức giận hét lên một tiếng, quơ lấy cái máy chơi game, sau đó hai tay nâng lên cao. Cuối cùng, ông ta ném mạnh cái máy xuống đất!
“Không! Đừng!” Người trẻ không biết phải làm sao, nước mắt rơi như mưa: “Cha! Đừng mà, hu hu…”
“Đứa con bất hiếu này! Tâm huyết cả đời của tao đã bị mày phá hủy hết! Tao…” Bỗng nhiên, vì quá giận mà ông lão chợt ôm tim rồi ngã xuống đất, kể từ đó không bao giờ tỉnh lại nữa…
…
Thời gian quay trở về hiện tại, người trẻ tuổi lúc đó, tên là Phương Nghị.
Bởi vì khi ấy trẻ người non dạ, ông ta bị một người mua bán tem bất lương mê hoặc, dùng bộ sưu tập tem tập thể dục theo đài bị lỗi để đổi lấy một cái máy chơi game Nintendo.
Thật ra, cái máy chơi game đó không hề bị cha ông ta ném hư, nhưng từ đó Phương Nghị cũng chẳng bao giờ động đến nó nữa. Cái máy chơi game đó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn của ông ta, bởi vì, trong cơn tức giận hôm ấy, cha ông ta đã phát bệnh tim, cuối cùng không thể cứu chữa mà rời khỏi nhân thế.
Trong ký ức của Phương Nghị, cha ông ta là người cha hiền lành và ôn hòa nhất trên đời. Từ khi bắt đầu nhớ được, ông ấy chưa bao giờ đánh chửi Phương Nghị cả!
Thế nhưng, một người cha hiền lành và ôn hòa như vậy, lại bị lòng tham của ông ta làm cho tức chết! Bấy giờ Phương Nghị hối hận cũng đã muộn, ôm hận cả đời.
Năm đó, trước bia mộ của cha mình, Phương Nghị đã thề rằng cả đời này, cho dù phải trả giá thế nào, ông ta cũng sẽ tìm lại bộ tem tập thể dục theo đài ấy, để làm yên lòng người cha ở trên trời!
Nhưng mà, biển người mênh mông, nói thì dễ nhưng phải làm thế nào mới được? Mấy chục năm qua, Phương Nghị hao hết thanh xuân của mình khổ nhọc tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả. Vì nỗi ám ảnh này mà ông ta đã đánh mất gia đình, mất người thân, mất đi quá nhiều thứ.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, năm tháng là thứ vô tình nhất.
Chỉ chớp mắt một cái, Phương Nghị đã đến tuổi của cha mình lúc trước, trở thành một ông lão có tóc mai bạc như sương. Thế nhưng, ông ta vẫn chưa hề từ bỏ hi vọng, vẫn còn đau khổ tìm kiếm tung tích của bộ tem kia.
Trời không phụ người có lòng! Vào mấy năm trước, rốt cuộc ông ta đã thông qua một con đường nào đó, tìm được tung tích của bộ tem tập thể dục theo đài. Thật không ngờ, mấy chục năm nay bộ tem này đã qua tay biết bao nhiêu người, thế mà cuối cùng lại rơi vào tay của một cửa hàng phi pháp ở thành phố Tần Sơn.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Phương Nghị hoàn toàn thay đổi.
Ông ta bắt đầu chú ý mọi chuyện liên quan đến cửa hàng phi pháp này mọi lúc mọi nơi. Nhờ việc kiên trì quan sát lâu dài ấy, rốt cuộc ông ta phát hiện ra rằng bộ tem ấy đã bị bọn họ cất vào két sắt trong ngân hàng!
Thế là, một kế hoạch liên quan đến việc cướp kho két sắt của ngân hàng bắt đầu được ấp ủ từ lúc đó.
Thật ra, Phương Nghị là một người thông minh từ nhỏ, nhưng cũng như Lý Đan vậy, nếu ông ta không bị ám ảnh bởi chuyện của bộ tem đó, cuộc đời của ông ta chắc chắn sẽ khác hẳn.
Thế nhưng, vì bộ tem đó, quỹ đạo cuộc đời của ông ta đã thay đổi. Bao nhiêu năm qua, ông ta không có chỗ ở cố định, làm công khắp nơi, cuối cùng mới dựa vào thiên phú diễn xuất của mình mà ở lại trong đoàn kịch Lăng Vân, trở thành một diễn viên kịch.
Nữ nhân viên bán vé ở bến xe nói là nhìn kiểu hóa trang của ông ta rất quen, trên thực tế, ông ta từng hóa trang như vậy để xuất hiện trên sân khấu kịch rất nhiều lần, thậm chí là trên tivi.
Phương Nghị biết rằng mình không có tiền cũng không có thế, muốn dùng thủ đoạn chính quy để chuộc lại bộ tem đó là chuyện không thể. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể đạt được mục đích này.
Hơn nữa, ông ta cũng biết, nếu muốn dùng thủ đoạn đặc biệt thì chỉ mỗi một ông già 50 tuổi như mình là không đủ, phải tìm thêm người để giúp đỡ.
Ông ta nhanh chóng nhắm vào đám đồng nghiệp trong đoàn kịch. Trong số đó có người phụ trách đạo cụ Trần Tinh, có người chuyên môn viết kịch bản Đinh Quốc Khánh, còn có hai diễn viên khác, một người tên là Thôi Quốc Thắng, một người tên là Trương Hoa.
Bốn người này hoặc là đã ly dị ở riêng, bị vợ trước xem thường, hoặc là nợ nần quấn thân, cuộc sống quẫn bách. Vì vậy, sau khi Phương Nghị nói cho bốn người họ về kế hoạch hoàn mỹ của mình thì họ đều đồng ý, không một ai phản đối, đều muốn làm một vố lớn với Phương Nghị!
Thế là đội cướp ngân hàng đã chính thức được thành lập.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch cho đến lúc hành động cuối cùng, tất cả đều xảy ra đúng theo sự sắp xếp hoàn hảo của Phương Nghị.
Người này thật sự quá thông minh! Ông ta không chỉ lấy được những tài liệu vô cùng quan trọng như bản vẽ kiến trúc của ngân hàng và lịch trực ban, mà còn lợi dụng một lần casting, lấy được bản vẽ kho két sắt. Thậm chí, ông ta còn thông qua một số buổi phỏng vấn, khéo léo tìm hiểu được một số cơ chế phá án của cảnh sát, biết được thủ đoạn điều tra vụ án của họ.
Bốn người còn lại thấy Phương Nghị lợi hại như vậy thì càng nghe lời ông ta hơn. Ông ta nói gì, bọn họ liền nghe theo răm rắp. Thế nhưng bọn họ lại không hề biết rằng mục đích cướp ngân hàng của Phương Nghị từ đầu đến cuối chỉ là bộ tem kia!
Phương Nghị nói, nếu muốn giảm thiểu tỉ lệ bị cảnh sát bắt được, vậy thì phải cố gắng giảm bớt số lượng tang vật mang đi. Vì vậy, phải chọn thứ đồ nào đó vừa nhẹ mà vừa có giá trị, ví dụ như quyển sưu tập tem kia!
Phương Nghị còn đưa ra kết luận là khi cửa hàng phi pháp bị cướp, tất nhiên bọn họ sẽ không dám báo cảnh sát. Nếu chỉ lấy tem, cảnh sát sẽ rất khó phát hiện ra đã mất thứ gì, mà nếu không biết mất thứ gì thì sẽ không điều tra hiệu quả được, vậy thì càng khó điều tra ra bọn họ hơn.
Ngoài ra, Phương Nghị còn nói dối rằng cuốn sổ tem đó có giá trị mấy chục triệu, chỉ cần cướp được nó thì có thể khiến cho bọn họ ấm no cả mấy đời!
Bốn người kia không hiểu gì về tem, nghe được kiến nghị của Phương Nghị thì đương nhiên sẽ không phản đối.
Cứ như vậy, cuối cùng năm người họ đã ra tay. Bọn họ trộm một chiếc xe hơi trước, sau đó để xe ở trong một con hẻm ở khu phố cổ gần ngân hàng.
Phương Nghị đã tính toán từ trước, ông ta biết căn nhà nào không có người ở. Vì thế, mấy người họ nhân lúc trời tối leo tường vào nhà, ở trong căn nhà trống đó một đêm.
Đến giữa trưa hôm sau, năm người đều hóa trang để thay đổi bề ngoài, sau đó lại mặc vào những bộ quân phục ngụy trang đã được cải tạo vóc dáng, lại mang thêm mặt nạ da người. Xong xuôi đâu đấy, họ mới lái xe đến ngân hàng để thực hiện việc cướp đoạt!
Vụ cướp này được tiến hành vô cùng thuận lợi. Dựa theo kế hoạch trước đó, bọn họ khống chế đại sảnh trước, sau đó mới xông vào kho két sắt, đồng thời còn ngắt công tắc nguồn điện báo động của kho, cuối cùng thuận lợi cạy ra ba cái két sắt chứa đồ của cửa hàng phi pháp!
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phương Nghị. Sau khi bọn họ cướp được cuốn sổ tem thì rải hết tất cả đồ vật của cửa hàng phi pháp xuống đất, chủ yếu là muốn làm loạn ánh mắt của cảnh sát.
Ngoài ra, để làm tăng độ khó khi phá án, bọn họ cạy thêm nhiều két sắt hơn, định xáo trộn tất cả đồ vật trong đó. Như vậy, cảnh sát càng không thể phán đoán ra được ý đồ của bọn họ!
Thế nhưng, trong quá trình cạy két sắt, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hơn nữa chuyện này còn quấy tung mọi kế hoạch của bọn họ. Chuyện bất ngờ này không phải là chuyện gì khác, mà chính là cái xác nữ được đặt trong túi nylon hút chân không kia!!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mưa thu rơi rả rích không ngớt, những hạt mưa bụi lạnh lẽo giăng đầy khắp nơi. Trên tầng hai của một căn nhà lầu nhỏ bị che khuất bởi cây ngô đồng bỗng truyền ra tiếng quát tháo đầy tức giận của một người đàn ông: “Oan gia! Oan gia mà!!!”
Trong phòng, một ông lão đeo mắt kính có mái tóc đã điểm bạc đang tức giận hét lên với một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Anh chàng thiếu niên này chưa bao giờ thấy cha mình tức giận đến vậy, cậu ta đã sợ đến mức co rúm người lại.
“Tem… Tem của cha! Con… thế mà con lại bán đi!” Ông lão tức giận đến mức trợn tròn mắt, cả người run rẩy: “Con… Tại sao con không nói cho cha biết!?”
Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, xen lẫn trong đó là giọng nói của mẹ anh chàng kia: “Này lão già kia, ông đang làm gì vậy!? Mau mở cửa, mở cửa đi!”
“Cha… cha!” Người trẻ tuổi run rẩy giải thích với cha của mình: “Con không đụng vào những thứ khác, chỉ lấy duy nhất bộ tem tập thể dục theo đài thôi! Con biết bộ tem đó không đáng giá, bây giờ bưu điện vẫn còn bán đó! Cha! Cha xem...”
Anh chàng vừa nói vừa lấy một cái máy chơi game màu đỏ trắng từ dưới giường ra: “Cha xem này, đây là máy chơi game Nintendo rất đắt tiền! Mới tinh! Là người mua tem đó đã đổi cho con! Cha! Chúng ta không lỗ đâu!”
“Oan gia!” Ông lão nghe được câu nói đó thì càng giận dữ hơn, cả gương mặt đã tím ngắt. Ông ta lớn tiếng mắng: “Con… Con thì hiểu gì chứ? Bộ tem tập thể dục theo đài đó dư sức mua một ngôi nhà! Đó là thứ mà cha đã hao hết sức lực mới tìm được, đó là bản lỗi duy nhất, là bản hiếm! Con là đồ oan gia, oan gia!!”
“Gì cơ!?” Người trẻ tuổi giật nảy mình: “Sao… Sao lại thế… Con không biết mà! Cha!”
“A!” Ông lão tức giận hét lên một tiếng, quơ lấy cái máy chơi game, sau đó hai tay nâng lên cao. Cuối cùng, ông ta ném mạnh cái máy xuống đất!
“Không! Đừng!” Người trẻ không biết phải làm sao, nước mắt rơi như mưa: “Cha! Đừng mà, hu hu…”
“Đứa con bất hiếu này! Tâm huyết cả đời của tao đã bị mày phá hủy hết! Tao…” Bỗng nhiên, vì quá giận mà ông lão chợt ôm tim rồi ngã xuống đất, kể từ đó không bao giờ tỉnh lại nữa…
…
Thời gian quay trở về hiện tại, người trẻ tuổi lúc đó, tên là Phương Nghị.
Bởi vì khi ấy trẻ người non dạ, ông ta bị một người mua bán tem bất lương mê hoặc, dùng bộ sưu tập tem tập thể dục theo đài bị lỗi để đổi lấy một cái máy chơi game Nintendo.
Thật ra, cái máy chơi game đó không hề bị cha ông ta ném hư, nhưng từ đó Phương Nghị cũng chẳng bao giờ động đến nó nữa. Cái máy chơi game đó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn của ông ta, bởi vì, trong cơn tức giận hôm ấy, cha ông ta đã phát bệnh tim, cuối cùng không thể cứu chữa mà rời khỏi nhân thế.
Trong ký ức của Phương Nghị, cha ông ta là người cha hiền lành và ôn hòa nhất trên đời. Từ khi bắt đầu nhớ được, ông ấy chưa bao giờ đánh chửi Phương Nghị cả!
Thế nhưng, một người cha hiền lành và ôn hòa như vậy, lại bị lòng tham của ông ta làm cho tức chết! Bấy giờ Phương Nghị hối hận cũng đã muộn, ôm hận cả đời.
Năm đó, trước bia mộ của cha mình, Phương Nghị đã thề rằng cả đời này, cho dù phải trả giá thế nào, ông ta cũng sẽ tìm lại bộ tem tập thể dục theo đài ấy, để làm yên lòng người cha ở trên trời!
Nhưng mà, biển người mênh mông, nói thì dễ nhưng phải làm thế nào mới được? Mấy chục năm qua, Phương Nghị hao hết thanh xuân của mình khổ nhọc tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả. Vì nỗi ám ảnh này mà ông ta đã đánh mất gia đình, mất người thân, mất đi quá nhiều thứ.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, năm tháng là thứ vô tình nhất.
Chỉ chớp mắt một cái, Phương Nghị đã đến tuổi của cha mình lúc trước, trở thành một ông lão có tóc mai bạc như sương. Thế nhưng, ông ta vẫn chưa hề từ bỏ hi vọng, vẫn còn đau khổ tìm kiếm tung tích của bộ tem kia.
Trời không phụ người có lòng! Vào mấy năm trước, rốt cuộc ông ta đã thông qua một con đường nào đó, tìm được tung tích của bộ tem tập thể dục theo đài. Thật không ngờ, mấy chục năm nay bộ tem này đã qua tay biết bao nhiêu người, thế mà cuối cùng lại rơi vào tay của một cửa hàng phi pháp ở thành phố Tần Sơn.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Phương Nghị hoàn toàn thay đổi.
Ông ta bắt đầu chú ý mọi chuyện liên quan đến cửa hàng phi pháp này mọi lúc mọi nơi. Nhờ việc kiên trì quan sát lâu dài ấy, rốt cuộc ông ta phát hiện ra rằng bộ tem ấy đã bị bọn họ cất vào két sắt trong ngân hàng!
Thế là, một kế hoạch liên quan đến việc cướp kho két sắt của ngân hàng bắt đầu được ấp ủ từ lúc đó.
Thật ra, Phương Nghị là một người thông minh từ nhỏ, nhưng cũng như Lý Đan vậy, nếu ông ta không bị ám ảnh bởi chuyện của bộ tem đó, cuộc đời của ông ta chắc chắn sẽ khác hẳn.
Thế nhưng, vì bộ tem đó, quỹ đạo cuộc đời của ông ta đã thay đổi. Bao nhiêu năm qua, ông ta không có chỗ ở cố định, làm công khắp nơi, cuối cùng mới dựa vào thiên phú diễn xuất của mình mà ở lại trong đoàn kịch Lăng Vân, trở thành một diễn viên kịch.
Nữ nhân viên bán vé ở bến xe nói là nhìn kiểu hóa trang của ông ta rất quen, trên thực tế, ông ta từng hóa trang như vậy để xuất hiện trên sân khấu kịch rất nhiều lần, thậm chí là trên tivi.
Phương Nghị biết rằng mình không có tiền cũng không có thế, muốn dùng thủ đoạn chính quy để chuộc lại bộ tem đó là chuyện không thể. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể đạt được mục đích này.
Hơn nữa, ông ta cũng biết, nếu muốn dùng thủ đoạn đặc biệt thì chỉ mỗi một ông già 50 tuổi như mình là không đủ, phải tìm thêm người để giúp đỡ.
Ông ta nhanh chóng nhắm vào đám đồng nghiệp trong đoàn kịch. Trong số đó có người phụ trách đạo cụ Trần Tinh, có người chuyên môn viết kịch bản Đinh Quốc Khánh, còn có hai diễn viên khác, một người tên là Thôi Quốc Thắng, một người tên là Trương Hoa.
Bốn người này hoặc là đã ly dị ở riêng, bị vợ trước xem thường, hoặc là nợ nần quấn thân, cuộc sống quẫn bách. Vì vậy, sau khi Phương Nghị nói cho bốn người họ về kế hoạch hoàn mỹ của mình thì họ đều đồng ý, không một ai phản đối, đều muốn làm một vố lớn với Phương Nghị!
Thế là đội cướp ngân hàng đã chính thức được thành lập.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch cho đến lúc hành động cuối cùng, tất cả đều xảy ra đúng theo sự sắp xếp hoàn hảo của Phương Nghị.
Người này thật sự quá thông minh! Ông ta không chỉ lấy được những tài liệu vô cùng quan trọng như bản vẽ kiến trúc của ngân hàng và lịch trực ban, mà còn lợi dụng một lần casting, lấy được bản vẽ kho két sắt. Thậm chí, ông ta còn thông qua một số buổi phỏng vấn, khéo léo tìm hiểu được một số cơ chế phá án của cảnh sát, biết được thủ đoạn điều tra vụ án của họ.
Bốn người còn lại thấy Phương Nghị lợi hại như vậy thì càng nghe lời ông ta hơn. Ông ta nói gì, bọn họ liền nghe theo răm rắp. Thế nhưng bọn họ lại không hề biết rằng mục đích cướp ngân hàng của Phương Nghị từ đầu đến cuối chỉ là bộ tem kia!
Phương Nghị nói, nếu muốn giảm thiểu tỉ lệ bị cảnh sát bắt được, vậy thì phải cố gắng giảm bớt số lượng tang vật mang đi. Vì vậy, phải chọn thứ đồ nào đó vừa nhẹ mà vừa có giá trị, ví dụ như quyển sưu tập tem kia!
Phương Nghị còn đưa ra kết luận là khi cửa hàng phi pháp bị cướp, tất nhiên bọn họ sẽ không dám báo cảnh sát. Nếu chỉ lấy tem, cảnh sát sẽ rất khó phát hiện ra đã mất thứ gì, mà nếu không biết mất thứ gì thì sẽ không điều tra hiệu quả được, vậy thì càng khó điều tra ra bọn họ hơn.
Ngoài ra, Phương Nghị còn nói dối rằng cuốn sổ tem đó có giá trị mấy chục triệu, chỉ cần cướp được nó thì có thể khiến cho bọn họ ấm no cả mấy đời!
Bốn người kia không hiểu gì về tem, nghe được kiến nghị của Phương Nghị thì đương nhiên sẽ không phản đối.
Cứ như vậy, cuối cùng năm người họ đã ra tay. Bọn họ trộm một chiếc xe hơi trước, sau đó để xe ở trong một con hẻm ở khu phố cổ gần ngân hàng.
Phương Nghị đã tính toán từ trước, ông ta biết căn nhà nào không có người ở. Vì thế, mấy người họ nhân lúc trời tối leo tường vào nhà, ở trong căn nhà trống đó một đêm.
Đến giữa trưa hôm sau, năm người đều hóa trang để thay đổi bề ngoài, sau đó lại mặc vào những bộ quân phục ngụy trang đã được cải tạo vóc dáng, lại mang thêm mặt nạ da người. Xong xuôi đâu đấy, họ mới lái xe đến ngân hàng để thực hiện việc cướp đoạt!
Vụ cướp này được tiến hành vô cùng thuận lợi. Dựa theo kế hoạch trước đó, bọn họ khống chế đại sảnh trước, sau đó mới xông vào kho két sắt, đồng thời còn ngắt công tắc nguồn điện báo động của kho, cuối cùng thuận lợi cạy ra ba cái két sắt chứa đồ của cửa hàng phi pháp!
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phương Nghị. Sau khi bọn họ cướp được cuốn sổ tem thì rải hết tất cả đồ vật của cửa hàng phi pháp xuống đất, chủ yếu là muốn làm loạn ánh mắt của cảnh sát.
Ngoài ra, để làm tăng độ khó khi phá án, bọn họ cạy thêm nhiều két sắt hơn, định xáo trộn tất cả đồ vật trong đó. Như vậy, cảnh sát càng không thể phán đoán ra được ý đồ của bọn họ!
Thế nhưng, trong quá trình cạy két sắt, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hơn nữa chuyện này còn quấy tung mọi kế hoạch của bọn họ. Chuyện bất ngờ này không phải là chuyện gì khác, mà chính là cái xác nữ được đặt trong túi nylon hút chân không kia!!!
Bình luận facebook