Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1139
Chương 1139: Không thể mạo hiểm!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Căn nhà lớn như vậy, dành ra thêm một phòng cũng không phải chuyện gì to tát!” Tiêu Quốc Phong dẫn Triệu Ngọc và hai vị cảnh sát điều tra Mạt Dương đi tới một căn phòng ở tầng hai, nói: “Phòng này chính là của A Khoát, từ khi nó xảy ra chuyện, Phùng Lâm không nỡ sửa chữa lại nên bên trong vẫn như mười năm trước. Người giúp việc cũng chỉ đi vào quét tước một tuần một lần mà thôi!”
Nói xong, Tiêu Quốc Phong mở cửa phòng, dẫn mấy người Triệu Ngọc vào trong.
Trước khi tiến vào, Triệu Ngọc quan sát bốn phía một chút, phát hiện căn phòng này chính là căn phòng ngủ duy nhất ở mặt ngoài tầng hai, hẳn là vị trí tốt nhất của tầng này. Như vậy, có thể suy ra được rằng hồi xưa lúc còn ở nhà, Phùng Khoát nhận được đãi ngộ rất tốt.
Khi vừa bước vào phòng, một cảm giác cổ xưa liền ập đến. Quả thực, cả căn phòng này đều được trang trí theo phong cách thời xưa, từ cái bàn làm việc ố vàng cũ kỹ, chiếc giường rộng một mét tám vừa rộng vừa rắn chắc, cho đến cái tủ cũng được quét một lớp sơn bóng loáng kiểu xưa.
“Những dụng cụ gia đình này đều do nhà chúng tôi tự làm ra cả!” Tiêu Quốc Phong nói: “Mặc dù không phải là gỗ hảo hạng, nhưng dù có qua thêm một trăm năm nữa, đảm bảo cũng sẽ không biến dạng!”
“Wow! Thần kỳ như vậy sao?” Một cảnh sát điều tra ở bên cạnh nói đùa: “Ông chủ Tiêu, vậy sau này gia đình chúng tôi chuyển nhà thì tới đây tìm ông đóng một bộ, được không?”
Cậu ta vừa nói xong mới nhận ra những lời của mình không thích hợp cho lắm, bèn vội vàng ngậm miệng lại.
Triệu Ngọc để ý thấy trong tủ kính trưng bày rất nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ: Có người, có động vật, thậm chí còn có một con Doraemon bằng gỗ!
Triệu Ngọc tò mò cầm bức tượng điêu khắc kia trong tay, con mèo máy màu xanh này được điêu khắc rất sống động, đường nét chạm trổ hết sức tinh xảo. Thậm chí nếu như không nhìn kỹ, người ta còn không nhận ra nó được làm từ gỗ.
“Ừ...” Tiêu Quốc Phong vội vàng giới thiệu: “Tất cả những vật này đều do A Khoát tự tay làm. Nó đến chỗ tôi từ năm mười ba tuổi, không bao lâu sau thì bắt đầu đam mê điêu khắc tượng gỗ. Hơn nữa, thằng bé này còn là một hạt giống tốt. Anh xem kỹ thuật này đi, khi ấy còn là một đứa trẻ mà điêu khắc còn tốt hơn so với mấy công nhân lão làng trong xí nghiệp của tôi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu hỏi: “Nhờ tay nghề điêu luyện ấy mà anh ta mới có cơ hội chuyển từ nhà tù Tần Sơn đến Vân Châu, phải không?”
“Đại loại là như vậy, nhưng…” Tiêu Quốc Phong làm một động tác đếm tiền, bất đắc dĩ nói: “Nhưng cái này vẫn là quan trọng nhất! Tay nghề có tốt cỡ nào cũng không thể bằng tiền… Haizz!”
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Quốc Phong lại cầm một bức tượng điêu khắc khác lên, nói: “Thực ra, mặc dù A Khoát không phải là con ruột của tôi nhưng nó lại cực kỳ thân thiết với tôi! Mỗi khi thấy nó nghiêm túc điêu khắc, tôi lại thích thú vô cùng! Nếu như lúc đó nó đi theo con đường này thì bây giờ chắc đã là thợ điêu khắc nổi tiếng khắp cả nước rồi!”
“Chỉ có điều, thật là đáng tiếc, Phùng Lâm lại chê bai chuyện này. Bà ấy bảo rằng nó đi làm thợ mộc thì lại mất mặt quá, nên cố gắng hướng nó đi theo con đường nghệ thuật, hơn nữa còn để nó thi vào học viện nghệ thuật điện ảnh.” Tiêu Quốc Phong lại thở dài: “Ôi! Thực ra, tuy A Khoát rất đẹp trai nhưng tính cách lại hướng nội, không thích hợp với nghề diễn viên này!”
“Thế nhưng thằng bé này lại rất hiếu thảo, không muốn phụ sự kỳ vọng mà Phùng Lâm dành cho nó. Người cha dượng như tôi cũng không thể nói gì được, chỉ có thể thuận theo bọn họ. Nhưng sau đó thì sao? Nếu không nhờ tay nghề điêu khắc gỗ vượt trội, không biết nó còn phải ở trong nhà tù kia chịu bao nhiêu khổ sở nữa! Haiz...”
“Vậy... Phùng Khoát có biết chuyện về mẹ mình không?” Triệu Ngọc bỏ tượng gỗ xuống, hỏi một câu.
“Chuyện gì?” Tiêu Quốc Phong suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của Triệu Ngọc, ông ta vội vàng nói: “Chuyện xuất huyết não ấy hả? Biết, biết chứ! Lúc trước, sau khi bệnh tình của Phùng Lâm ổn định, trong một lần đến Vân Châu thăm A Khoát, tôi đã nói với nó rồi! Nó... hiển nhiên là buồn lắm…”
“Vậy theo ông thì...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Phùng Khoát hiếu thảo như vậy, sau khi vượt ngục liệu có đến thăm mẹ mình không?”
“Chuyện này…” Tiêu Quốc Phong không biết phải trả lời như thế nào, ấp úng hồi lâu mới nói: “Chuyện này khó mà chắc chắn được. Đến tận bây giờ mà tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao nó lại phải vượt ngục cơ chứ? Còn có chín năm nữa thôi, chịu đựng thêm chín năm nữa là có thể được ra tù rồi! Lúc đó nó cũng mới có 40 tuổi, vẫn còn rất nhiều ngày tháng tốt lành đang chờ đợi nó! Nhưng… lần này... tất cả đều bị hủy rồi… Thằng nhóc này…”
Nói tới đây, vành mắt Tiêu Quốc Phong đỏ lên, đủ để thấy ông ta thật sự có tình cảm đối với Phùng Khoát.
Tiếp đó, Triệu Ngọc lại hỏi một vài vấn đề liên quan tới những mối quan hệ của Phùng Khoát, hỏi xem ông ta có biết người nào có khả năng là đồng bọn của gã hay không?
Tiêu Quốc Phong suy nghĩ một lúc rất lâu mà cũng chẳng nghĩ ra được. Ông ta nói rằng Phùng Khoát bị nhốt trong tù, cho dù có ai đó có quan hệ rất tốt với gã thì cũng đâu ngốc tới nỗi giúp gã vượt ngục? Hơn nữa, ông ta còn nói, nếu sau này tìm được đồng bọn giúp Phùng Khoát vượt ngục, nhất định ông ta sẽ mắng cho người đó một trận! Giúp Phùng Khoát vượt ngục thực ra không phải là giúp, mà chính là hại gã!
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Tiêu Quốc Phong, Triệu Ngọc tìm được một vài thứ trước kia Phùng Khoát từng dùng. Hắn lục lọi một lúc, cuối cùng cũng thấy được những bức ảnh chụp chung của ba người Phùng Khoát, Lưu Kiều và Lan Thư Bình trong một cuốn album.
Các bức ảnh này đa số đều được chụp khi bọn họ đi diễn, từ kiểu tạo hình cho đến trang phục đều rất đa dạng và quái lạ. Mặc dù chỉ là ảnh chụp nhưng từ những chi tiết trong ảnh, Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn ra được một vài thứ.
Trong ảnh, Lưu Kiều luôn mang hình tượng một cô gái nghịch ngợm, không phải nhéo lỗ tai Phùng Khoát thì chính là kéo tóc Lan Thư Bình. Bởi vậy có thể thấy tính cách cách của cô ta rất tinh quái, nghịch ngợm!
Lan Thư Bình cũng là một con người tương đối hướng ngoại, dáng vẻ trên ảnh luôn thoải mái tươi vui, giương nanh múa vuốt, biểu cảm vô cùng phong phú.
Nhưng Phùng Khoát thì lại khác, trong ảnh hiếm khi thấy gã làm gì khoa trương, lúc nào cũng giữ bộ dạng bình tĩnh thận trọng và chồng chất tâm sự.
Chỉ có điều, Phùng Khoát quả thực rất tuấn tú, thừa hưởng đủ mọi nét đẹp của Phùng Lâm. Về phần Lan Thư Bình, dù là tướng mạo hay dáng người đều kém hơn rất nhiều, thảo nào cuối cùng Lưu Kiều vẫn lựa chọn Phùng Khoát.
Suốt cả một buổi chiều, Triệu Ngọc đều quẩn quanh ở trong nhà Phùng Khoát thu thập tư liệu. Hai cảnh sát điều tra của phân cục Mạt Dương cho rằng Triệu Ngọc chỉ đang tìm manh mối Phùng Khoát vượt ngục, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi mặt trời dần lặn xuống phía tây, Triệu Ngọc mới chào tạm biệt hai vị đồng nghiệp rồi rời khỏi nhà Phùng Khoát.
Điều khiến Triệu Ngọc không ngờ được chính là trước khi đi, hai người kia đều đứng thẳng người, cúi đầu chào hắn bằng một tư thế rất đúng tiêu chuẩn! Thậm chí, một trong số họ còn rưng rưng nước mắt.
Mới đầu Triệu Ngọc còn thấy khó hiểu, sau đó hắn hỏi thăm mới biết rằng hai người bọn họ cảm kích vì hắn đã bắt sống đạo trưởng Viên Thụ Tài - kẻ giết chết nhóm người Phó Kiếm Tinh.
Hai người này có quan hệ rất tốt với những điều tra viên đã hi sinh vì nhiệm vụ kia, bây giờ lại được làm quen với Triệu Ngọc. Một mặt, họ rất biết ơn vì hắn đã bắt được hung thủ, báo thù cho mấy người Phó Kiếm Tinh. Mà mặt khác, điều này cũng đã gợi lên nỗi thương xót của họ với những người bạn đã khuất.
Triệu Ngọc vội vàng an ủi đôi câu, hai người bọn họ đều ngỏ ý rằng nếu Triệu Ngọc cần dùng đến tổ trọng án Mạt Dương, bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, tuyệt đối không từ chối nửa lời.
Triệu Ngọc lại cảm ơn họ, sau đó mới chào hai người rồi rời đi.
Haiz…
Triệu Ngọc trở lại trên xe, thở ra một hơi thật nặng nề.
Sau một ngày bôn ba bên ngoài khảo sát thực địa, tuy không thu được gì nhiều nhưng hắn lại cảm nhận được sâu hơn về cảm xúc của những người trong cuộc. Điều này khiến hắn cảm thấy dường như mình đã tiến gần hơn đến ngày phá được vụ án
Chỉ có điều, nếu là khảo sát thực địa thì phải làm tới cùng.
Tuy rằng trời đã tối nhưng Triệu Ngọc vẫn còn một nơi cần đích thân đến xem một chút, đó chính là hiện trường nhà trọ của vụ giết người mười năm về trước!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói xong, Tiêu Quốc Phong mở cửa phòng, dẫn mấy người Triệu Ngọc vào trong.
Trước khi tiến vào, Triệu Ngọc quan sát bốn phía một chút, phát hiện căn phòng này chính là căn phòng ngủ duy nhất ở mặt ngoài tầng hai, hẳn là vị trí tốt nhất của tầng này. Như vậy, có thể suy ra được rằng hồi xưa lúc còn ở nhà, Phùng Khoát nhận được đãi ngộ rất tốt.
Khi vừa bước vào phòng, một cảm giác cổ xưa liền ập đến. Quả thực, cả căn phòng này đều được trang trí theo phong cách thời xưa, từ cái bàn làm việc ố vàng cũ kỹ, chiếc giường rộng một mét tám vừa rộng vừa rắn chắc, cho đến cái tủ cũng được quét một lớp sơn bóng loáng kiểu xưa.
“Những dụng cụ gia đình này đều do nhà chúng tôi tự làm ra cả!” Tiêu Quốc Phong nói: “Mặc dù không phải là gỗ hảo hạng, nhưng dù có qua thêm một trăm năm nữa, đảm bảo cũng sẽ không biến dạng!”
“Wow! Thần kỳ như vậy sao?” Một cảnh sát điều tra ở bên cạnh nói đùa: “Ông chủ Tiêu, vậy sau này gia đình chúng tôi chuyển nhà thì tới đây tìm ông đóng một bộ, được không?”
Cậu ta vừa nói xong mới nhận ra những lời của mình không thích hợp cho lắm, bèn vội vàng ngậm miệng lại.
Triệu Ngọc để ý thấy trong tủ kính trưng bày rất nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ: Có người, có động vật, thậm chí còn có một con Doraemon bằng gỗ!
Triệu Ngọc tò mò cầm bức tượng điêu khắc kia trong tay, con mèo máy màu xanh này được điêu khắc rất sống động, đường nét chạm trổ hết sức tinh xảo. Thậm chí nếu như không nhìn kỹ, người ta còn không nhận ra nó được làm từ gỗ.
“Ừ...” Tiêu Quốc Phong vội vàng giới thiệu: “Tất cả những vật này đều do A Khoát tự tay làm. Nó đến chỗ tôi từ năm mười ba tuổi, không bao lâu sau thì bắt đầu đam mê điêu khắc tượng gỗ. Hơn nữa, thằng bé này còn là một hạt giống tốt. Anh xem kỹ thuật này đi, khi ấy còn là một đứa trẻ mà điêu khắc còn tốt hơn so với mấy công nhân lão làng trong xí nghiệp của tôi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu hỏi: “Nhờ tay nghề điêu luyện ấy mà anh ta mới có cơ hội chuyển từ nhà tù Tần Sơn đến Vân Châu, phải không?”
“Đại loại là như vậy, nhưng…” Tiêu Quốc Phong làm một động tác đếm tiền, bất đắc dĩ nói: “Nhưng cái này vẫn là quan trọng nhất! Tay nghề có tốt cỡ nào cũng không thể bằng tiền… Haizz!”
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Quốc Phong lại cầm một bức tượng điêu khắc khác lên, nói: “Thực ra, mặc dù A Khoát không phải là con ruột của tôi nhưng nó lại cực kỳ thân thiết với tôi! Mỗi khi thấy nó nghiêm túc điêu khắc, tôi lại thích thú vô cùng! Nếu như lúc đó nó đi theo con đường này thì bây giờ chắc đã là thợ điêu khắc nổi tiếng khắp cả nước rồi!”
“Chỉ có điều, thật là đáng tiếc, Phùng Lâm lại chê bai chuyện này. Bà ấy bảo rằng nó đi làm thợ mộc thì lại mất mặt quá, nên cố gắng hướng nó đi theo con đường nghệ thuật, hơn nữa còn để nó thi vào học viện nghệ thuật điện ảnh.” Tiêu Quốc Phong lại thở dài: “Ôi! Thực ra, tuy A Khoát rất đẹp trai nhưng tính cách lại hướng nội, không thích hợp với nghề diễn viên này!”
“Thế nhưng thằng bé này lại rất hiếu thảo, không muốn phụ sự kỳ vọng mà Phùng Lâm dành cho nó. Người cha dượng như tôi cũng không thể nói gì được, chỉ có thể thuận theo bọn họ. Nhưng sau đó thì sao? Nếu không nhờ tay nghề điêu khắc gỗ vượt trội, không biết nó còn phải ở trong nhà tù kia chịu bao nhiêu khổ sở nữa! Haiz...”
“Vậy... Phùng Khoát có biết chuyện về mẹ mình không?” Triệu Ngọc bỏ tượng gỗ xuống, hỏi một câu.
“Chuyện gì?” Tiêu Quốc Phong suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của Triệu Ngọc, ông ta vội vàng nói: “Chuyện xuất huyết não ấy hả? Biết, biết chứ! Lúc trước, sau khi bệnh tình của Phùng Lâm ổn định, trong một lần đến Vân Châu thăm A Khoát, tôi đã nói với nó rồi! Nó... hiển nhiên là buồn lắm…”
“Vậy theo ông thì...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Phùng Khoát hiếu thảo như vậy, sau khi vượt ngục liệu có đến thăm mẹ mình không?”
“Chuyện này…” Tiêu Quốc Phong không biết phải trả lời như thế nào, ấp úng hồi lâu mới nói: “Chuyện này khó mà chắc chắn được. Đến tận bây giờ mà tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao nó lại phải vượt ngục cơ chứ? Còn có chín năm nữa thôi, chịu đựng thêm chín năm nữa là có thể được ra tù rồi! Lúc đó nó cũng mới có 40 tuổi, vẫn còn rất nhiều ngày tháng tốt lành đang chờ đợi nó! Nhưng… lần này... tất cả đều bị hủy rồi… Thằng nhóc này…”
Nói tới đây, vành mắt Tiêu Quốc Phong đỏ lên, đủ để thấy ông ta thật sự có tình cảm đối với Phùng Khoát.
Tiếp đó, Triệu Ngọc lại hỏi một vài vấn đề liên quan tới những mối quan hệ của Phùng Khoát, hỏi xem ông ta có biết người nào có khả năng là đồng bọn của gã hay không?
Tiêu Quốc Phong suy nghĩ một lúc rất lâu mà cũng chẳng nghĩ ra được. Ông ta nói rằng Phùng Khoát bị nhốt trong tù, cho dù có ai đó có quan hệ rất tốt với gã thì cũng đâu ngốc tới nỗi giúp gã vượt ngục? Hơn nữa, ông ta còn nói, nếu sau này tìm được đồng bọn giúp Phùng Khoát vượt ngục, nhất định ông ta sẽ mắng cho người đó một trận! Giúp Phùng Khoát vượt ngục thực ra không phải là giúp, mà chính là hại gã!
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Tiêu Quốc Phong, Triệu Ngọc tìm được một vài thứ trước kia Phùng Khoát từng dùng. Hắn lục lọi một lúc, cuối cùng cũng thấy được những bức ảnh chụp chung của ba người Phùng Khoát, Lưu Kiều và Lan Thư Bình trong một cuốn album.
Các bức ảnh này đa số đều được chụp khi bọn họ đi diễn, từ kiểu tạo hình cho đến trang phục đều rất đa dạng và quái lạ. Mặc dù chỉ là ảnh chụp nhưng từ những chi tiết trong ảnh, Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn ra được một vài thứ.
Trong ảnh, Lưu Kiều luôn mang hình tượng một cô gái nghịch ngợm, không phải nhéo lỗ tai Phùng Khoát thì chính là kéo tóc Lan Thư Bình. Bởi vậy có thể thấy tính cách cách của cô ta rất tinh quái, nghịch ngợm!
Lan Thư Bình cũng là một con người tương đối hướng ngoại, dáng vẻ trên ảnh luôn thoải mái tươi vui, giương nanh múa vuốt, biểu cảm vô cùng phong phú.
Nhưng Phùng Khoát thì lại khác, trong ảnh hiếm khi thấy gã làm gì khoa trương, lúc nào cũng giữ bộ dạng bình tĩnh thận trọng và chồng chất tâm sự.
Chỉ có điều, Phùng Khoát quả thực rất tuấn tú, thừa hưởng đủ mọi nét đẹp của Phùng Lâm. Về phần Lan Thư Bình, dù là tướng mạo hay dáng người đều kém hơn rất nhiều, thảo nào cuối cùng Lưu Kiều vẫn lựa chọn Phùng Khoát.
Suốt cả một buổi chiều, Triệu Ngọc đều quẩn quanh ở trong nhà Phùng Khoát thu thập tư liệu. Hai cảnh sát điều tra của phân cục Mạt Dương cho rằng Triệu Ngọc chỉ đang tìm manh mối Phùng Khoát vượt ngục, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi mặt trời dần lặn xuống phía tây, Triệu Ngọc mới chào tạm biệt hai vị đồng nghiệp rồi rời khỏi nhà Phùng Khoát.
Điều khiến Triệu Ngọc không ngờ được chính là trước khi đi, hai người kia đều đứng thẳng người, cúi đầu chào hắn bằng một tư thế rất đúng tiêu chuẩn! Thậm chí, một trong số họ còn rưng rưng nước mắt.
Mới đầu Triệu Ngọc còn thấy khó hiểu, sau đó hắn hỏi thăm mới biết rằng hai người bọn họ cảm kích vì hắn đã bắt sống đạo trưởng Viên Thụ Tài - kẻ giết chết nhóm người Phó Kiếm Tinh.
Hai người này có quan hệ rất tốt với những điều tra viên đã hi sinh vì nhiệm vụ kia, bây giờ lại được làm quen với Triệu Ngọc. Một mặt, họ rất biết ơn vì hắn đã bắt được hung thủ, báo thù cho mấy người Phó Kiếm Tinh. Mà mặt khác, điều này cũng đã gợi lên nỗi thương xót của họ với những người bạn đã khuất.
Triệu Ngọc vội vàng an ủi đôi câu, hai người bọn họ đều ngỏ ý rằng nếu Triệu Ngọc cần dùng đến tổ trọng án Mạt Dương, bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, tuyệt đối không từ chối nửa lời.
Triệu Ngọc lại cảm ơn họ, sau đó mới chào hai người rồi rời đi.
Haiz…
Triệu Ngọc trở lại trên xe, thở ra một hơi thật nặng nề.
Sau một ngày bôn ba bên ngoài khảo sát thực địa, tuy không thu được gì nhiều nhưng hắn lại cảm nhận được sâu hơn về cảm xúc của những người trong cuộc. Điều này khiến hắn cảm thấy dường như mình đã tiến gần hơn đến ngày phá được vụ án
Chỉ có điều, nếu là khảo sát thực địa thì phải làm tới cùng.
Tuy rằng trời đã tối nhưng Triệu Ngọc vẫn còn một nơi cần đích thân đến xem một chút, đó chính là hiện trường nhà trọ của vụ giết người mười năm về trước!
Bình luận facebook