Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1143
Chương 1143: Chuyện lớn không tránh khỏi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“ATịnh!” Nhìn thấy cả người Lê Tịnh toàn máu, Tiêu Hàng bất chấp mấy quả bom đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, gấp gáp xông lên, xem xét thương tích của Lê Tịnh: “Em... em thế nào rồi?”
Sau khi giết chết kẻ địch kia, Lê Tịnh sụp xuống tại chỗ, đau đớn chỉ vào đùi của mình.
“Hả?”
Lúc này, Tiêu Hàng mới nhìn thấy trên đùi Lê Tịnh trúng một dao, vết dao rất dài, lúc này đang đổ máu ròng ròng, bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nhìn thấy tình hình thế này, Tiêu Hàng nhanh chóng cởi đai lưng của mình ra, buộc vào bắp đùi Lê Tịnh, giúp cô ta ngừng máu.
Sau đó, anh ta lại bắt đầu thuần thục xé quần áo thành mảnh vải, bắt đầu băng bó cho cô ta.
“Đừng… đừng động vào em vội!” Ai ngờ, Lê Tịnh với sắc mặt trắng bệch ra lệnh: “Tiêu Hàng, nhanh đi cứu người đi! Thôi Lệ Châu... Nhất định không thể để Thôi Lệ Châu rơi vào tay bọn chúng! Nơi này... em có thể xử lý!”
Nói xong, Lê Tịnh giật mạnh lấy mảnh vải mà Tiêu Hàng vừa xé xong, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh nên dẫn tới ho khan kịch liệt, bên miệng còn xuất hiện bọt máu...
“Không... Không được đâu!” Tiêu Hàng vội vã đoạt lại mảnh vải, băng bó cho Lê Tịnh.
“Không sao đâu!” Nhìn thấy tình huống này, Triệu Ngọc nhanh nhẹn dùng một liều thuốc cầm máu tàng hình, giúp Lê Tịnh ngừng máu, sau đó vỗ bả vai Tiêu Hàng nói: “Người anh em, anh ở lại đây chăm sóc cho đội trưởng Lê! Tôi đi cứu người! Hai người hãy cảnh giác nhé, nói không chừng, nơi này còn có người sống sót, tốt nhất hãy tìm khẩu súng trước rồi tính!”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã nhanh chóng tìm được một khẩu súng cho mình.
“Nơi này rộng như vậy, anh... anh tìm thế nào?” Lê Tịnh lo lắng hỏi han.
“Không sao đâu... Tôi có tín hiệu định vị Thôi Lệ Châu! Trên người cô ta có thiết bị định vị!” Nói xong, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua màn hình theo dõi trong đầu, dễ dàng tìm ra di động của mình.
“Không được đâu!” Lê Tịnh lắc đầu: “Tín hiệu ở đây đã bị chắn rồi! Chỉ sợ thiết bị định vị trên người cô ta cũng không có tác dụng gì đâu?”
“Nhưng vẫn phải thử một lần chứ!” Triệu Ngọc lấy đồ xong, chỉ vào số bom trên mặt đất nói: “Tôi khuyên hai người, nhanh chóng đổi chỗ khác đi, bên trong mấy quả đạn pháo này toàn là thuốc nổ đấy! Không phải nói đùa đâu! Tôi đi trước!”
“Hả? Triệu Ngọc...” Lê Tịnh đột nhiên gọi hắn lại, sau đó đưa dao găm trong tay qua cho Triệu Ngọc, dặn dò với vẻ mặt phức tạp: “Tôi đã đồng ý với cha vợ anh là sẽ bảo vệ anh thật an toàn, anh... phải thật cẩn thận đấy!”
“Ừ... Tôi biết mà! Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cầm dao găm, trong lòng cũng lóe lên một ý nghĩ đen tối. Xem ra, suy đoán lúc trước của mình không sai, quan hệ giữa Lê Tịnh và cha vợ hắn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Nói xong, Triệu Ngọc đi đến chỗ Thôi Lệ Châu biến mất, bắt đầu tìm kiếm cô ta.
Thôi Lệ Châu...
Thôi Lệ Châu...
Triệu Ngọc vừa nói, vừa mở phần mềm định vị trên điện thoại di động ra, quả nhiên không thể định vị được tín hiệu của Thôi Lệ Châu.
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc chỉ có thể cố hết sức, lại dùng thêm máy tăng sóng nữa. Ai ngờ, lần này hệ thống rất nể tình, cuối cùng cũng thành công rồi!
Theo tiếng vang của phần mềm định vị, tín hiệu của Thôi Lệ Châu hiện ra rất rõ ràng. Chỉ thấy Thôi Lệ Châu đang di chuyển rất nhanh, cách chỗ của mình cũng không quá xa, chừng mấy chục mét thôi!
Có điều, thông qua tình huống trên tín hiệu di động, Triệu Ngọc cũng đã nhận ra một chút không ổn. Chỉ thấy tín hiệu của Thôi Lệ Châu tiến nhanh về phía trước, mục đích rất rõ ràng, nếu cô ta đang ẩn giấu để tránh né kẻ địch thì tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống này!
Nói cách khác, rất có khả năng là cô ta đã bị kẻ địch bắt được!
Chỉ là không biết, tổng cộng có mấy kẻ địch đã bắt được cô ta đây?
Đương nhiên, mặc kệ có bao nhiêu tên, Triệu Ngọc cũng không có khả năng không đuổi theo. Hắn lập tức chạy qua rất nhiều vật tư quân dụng, bắt đầu đuổi tới chỗ của Thôi Lệ Châu, trong đầu cũng dùng máy thăm dò để điều tra tình huống xung quanh, né tránh mai phục của kẻ địch.
Ai ngờ, vì hắn luôn chú ý quan sát máy thăm dò nên khi hắn đi qua một khu vực, bỗng nhiên phát hiện một tình huống khác thường trên màn hình thăm dò!
Máy thăm dò cho thấy, ở nơi nào đó gần đây đang có một quả bom!
Đờ mờ!
Thấy vậy, trái tim đang thấp thỏm của Triệu Ngọc lại nhảy vọt lên cổ họng!
Quả nhiên... Có vấn đề!
Thật ra trước đó, Triệu Ngọc đã dự cảm là có điềm xấu rồi, cảm thấy kẻ địch trắng trợn như vậy nhất định là có nguyên nhân. Giờ phút này, máy thăm dò lại đột nhiên quét được bom thì dự cảm ấy càng ngày càng càng được xác định hơn!
Đương nhiên, Triệu Ngọc biết, nếu nơi này là khu dự trữ quân nhu của Nhật Bản thì chuyện cất giấu mấy chục tấn thuốc nổ đương nhiên cũng không có gì lạ, nhưng mà... thứ xuất hiện trên máy thăm dò bây giờ không phải là thuốc nổ mà là bom!!
Chuyện này...
Không được!
Trong giây lát, Triệu Ngọc cảm thấy mình phải điều tra cho rõ tình hình mới được, bằng không, cho dù có cứu được Thôi Lệ Châu, cũng rất có khả năng bị trúng kế của kẻ địch, đến lúc đó hối hận thì đã không kịp nữa rồi!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức rẽ về phía trái bom kia. Không bao lâu sau, hắn đi đến trước một vách tường cao ngất. Ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra hắn đã đi đến sát tường của hầm trú ẩm.
Ở đây hơi khác với những nơi khác, thùng gỗ chồng chất nơi này chắc đã bị người ta lật tìm, bên trong thùng gỗ đặt một lượng lớn quân phục, áo bông, giày vải bông và quần áo chuẩn bị chiến đấu, bởi vì quần áo bị lấy ra khỏi thùng rơi đầy đất nên có vẻ vô cùng bừa bộn.
Căn cứ theo máy thăm dò, Triệu Ngọc tìm được mục tiêu rất nhanh, kết quả, sau khi hắn nhìn kĩ thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy vách tường đã bị người ta đục ra một cái lỗ lớn, mà trong lỗ có nhét một bao thuốc nổ to bằng một cái máy vi tính!
Điều đáng sợ nhất là, trên phần giải thích của máy thăm dò viết, bên trong bao thuốc nổ toàn là thuốc nổ C4 có uy lực khổng lồ, hơn nữa bom sẽ nổ tung theo giờ đã hẹn sẵn!
Tuy phần đếm giờ bị nhét khuất trong tường nên không thể nhìn thấy, nhưng mà máy thăm dò của Triệu Ngọc lại biểu hiện rất rõ ràng, thuốc nổ sẽ nổ sau mười sáu phút nữa!
Mẹ kiếp đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc chửi đổng xong, thời gian đếm ngược chỉ còn lại có mười lăm phút...
Lần này, Triệu Ngọc không dám mắng nữa. Hắn biết, mặc kệ mục đích của kẻ địch là gì, hắn cũng tuyệt đối không thể để quả bom này nổ tung được! Nếu không thì thuốc nổ sẽ kích nổ những quả đạn pháo đang rơi đầy đất kia, cả hầm trú ẩn sẽ bị sụp xuống!
Đại ca hệ thống ơi, thời khắc mấu chốt đến rồi, anh ngàn lần vạn lần đừng bày trò nữa có được không?
Ý định của Triệu Ngọc rất rõ ràng, hắn đã sử dụng máy gỡ bom tàng hình rồi, nếu máy gỡ bom tàng hình không thể gỡ được quả bom này, hoặc là cần một số điểm kếch xù cường hóa thì đúng là xong đời rồi!
May quá!
Lần này, hệ thống đúng là không đùa giỡn Triệu Ngọc nữa, vừa mới sử dụng máy gỡ bom xong thì đèn đỏ báo nguy của máy thăm dò lập tức biến mất!
Ghê gớm thật!
Triệu Ngọc như trút được gánh nặng, lúc này mới buông một tảng đá lớn xuống. Bởi vì thời gian cấp bách, hắn lại chạy như bay để đuổi theo đám Thôi Lệ Châu!
Nhưng ai ngờ, hắn vừa mới đuổi theo chừng ba mươi mét thì hình ảnh cảnh cáo có bom lại xuất hiện trên màn hình máy thăm dò!
Triệu Ngọc nhanh chóng dừng lại xem xét, thấy quả bom mới phát hiện này cũng là một quả bom hẹn giờ, thời gian đếm ngược chỉ còn sót lại mười bốn phút rưỡi!
Ông trời của tôi ơi!
Triệu Ngọc nhìn căn cứ bí mật rộng lớn, mới chỉ trong phạm vi ba mươi mét mà đã xông ra thêm một quả bom nữa? Chẳng lẽ... Trong căn cứ này vẫn còn nhiều quả bom như thế hay sao?
Nếu tất cả đều nổ tung, vậy chẳng phải là cả ngọn núi này sẽ bị san bằng hay sao?
Những kẻ địch thần bí này... rốt cuộc muốn làm gì vậy?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi giết chết kẻ địch kia, Lê Tịnh sụp xuống tại chỗ, đau đớn chỉ vào đùi của mình.
“Hả?”
Lúc này, Tiêu Hàng mới nhìn thấy trên đùi Lê Tịnh trúng một dao, vết dao rất dài, lúc này đang đổ máu ròng ròng, bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nhìn thấy tình hình thế này, Tiêu Hàng nhanh chóng cởi đai lưng của mình ra, buộc vào bắp đùi Lê Tịnh, giúp cô ta ngừng máu.
Sau đó, anh ta lại bắt đầu thuần thục xé quần áo thành mảnh vải, bắt đầu băng bó cho cô ta.
“Đừng… đừng động vào em vội!” Ai ngờ, Lê Tịnh với sắc mặt trắng bệch ra lệnh: “Tiêu Hàng, nhanh đi cứu người đi! Thôi Lệ Châu... Nhất định không thể để Thôi Lệ Châu rơi vào tay bọn chúng! Nơi này... em có thể xử lý!”
Nói xong, Lê Tịnh giật mạnh lấy mảnh vải mà Tiêu Hàng vừa xé xong, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh nên dẫn tới ho khan kịch liệt, bên miệng còn xuất hiện bọt máu...
“Không... Không được đâu!” Tiêu Hàng vội vã đoạt lại mảnh vải, băng bó cho Lê Tịnh.
“Không sao đâu!” Nhìn thấy tình huống này, Triệu Ngọc nhanh nhẹn dùng một liều thuốc cầm máu tàng hình, giúp Lê Tịnh ngừng máu, sau đó vỗ bả vai Tiêu Hàng nói: “Người anh em, anh ở lại đây chăm sóc cho đội trưởng Lê! Tôi đi cứu người! Hai người hãy cảnh giác nhé, nói không chừng, nơi này còn có người sống sót, tốt nhất hãy tìm khẩu súng trước rồi tính!”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã nhanh chóng tìm được một khẩu súng cho mình.
“Nơi này rộng như vậy, anh... anh tìm thế nào?” Lê Tịnh lo lắng hỏi han.
“Không sao đâu... Tôi có tín hiệu định vị Thôi Lệ Châu! Trên người cô ta có thiết bị định vị!” Nói xong, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua màn hình theo dõi trong đầu, dễ dàng tìm ra di động của mình.
“Không được đâu!” Lê Tịnh lắc đầu: “Tín hiệu ở đây đã bị chắn rồi! Chỉ sợ thiết bị định vị trên người cô ta cũng không có tác dụng gì đâu?”
“Nhưng vẫn phải thử một lần chứ!” Triệu Ngọc lấy đồ xong, chỉ vào số bom trên mặt đất nói: “Tôi khuyên hai người, nhanh chóng đổi chỗ khác đi, bên trong mấy quả đạn pháo này toàn là thuốc nổ đấy! Không phải nói đùa đâu! Tôi đi trước!”
“Hả? Triệu Ngọc...” Lê Tịnh đột nhiên gọi hắn lại, sau đó đưa dao găm trong tay qua cho Triệu Ngọc, dặn dò với vẻ mặt phức tạp: “Tôi đã đồng ý với cha vợ anh là sẽ bảo vệ anh thật an toàn, anh... phải thật cẩn thận đấy!”
“Ừ... Tôi biết mà! Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cầm dao găm, trong lòng cũng lóe lên một ý nghĩ đen tối. Xem ra, suy đoán lúc trước của mình không sai, quan hệ giữa Lê Tịnh và cha vợ hắn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Nói xong, Triệu Ngọc đi đến chỗ Thôi Lệ Châu biến mất, bắt đầu tìm kiếm cô ta.
Thôi Lệ Châu...
Thôi Lệ Châu...
Triệu Ngọc vừa nói, vừa mở phần mềm định vị trên điện thoại di động ra, quả nhiên không thể định vị được tín hiệu của Thôi Lệ Châu.
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc chỉ có thể cố hết sức, lại dùng thêm máy tăng sóng nữa. Ai ngờ, lần này hệ thống rất nể tình, cuối cùng cũng thành công rồi!
Theo tiếng vang của phần mềm định vị, tín hiệu của Thôi Lệ Châu hiện ra rất rõ ràng. Chỉ thấy Thôi Lệ Châu đang di chuyển rất nhanh, cách chỗ của mình cũng không quá xa, chừng mấy chục mét thôi!
Có điều, thông qua tình huống trên tín hiệu di động, Triệu Ngọc cũng đã nhận ra một chút không ổn. Chỉ thấy tín hiệu của Thôi Lệ Châu tiến nhanh về phía trước, mục đích rất rõ ràng, nếu cô ta đang ẩn giấu để tránh né kẻ địch thì tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống này!
Nói cách khác, rất có khả năng là cô ta đã bị kẻ địch bắt được!
Chỉ là không biết, tổng cộng có mấy kẻ địch đã bắt được cô ta đây?
Đương nhiên, mặc kệ có bao nhiêu tên, Triệu Ngọc cũng không có khả năng không đuổi theo. Hắn lập tức chạy qua rất nhiều vật tư quân dụng, bắt đầu đuổi tới chỗ của Thôi Lệ Châu, trong đầu cũng dùng máy thăm dò để điều tra tình huống xung quanh, né tránh mai phục của kẻ địch.
Ai ngờ, vì hắn luôn chú ý quan sát máy thăm dò nên khi hắn đi qua một khu vực, bỗng nhiên phát hiện một tình huống khác thường trên màn hình thăm dò!
Máy thăm dò cho thấy, ở nơi nào đó gần đây đang có một quả bom!
Đờ mờ!
Thấy vậy, trái tim đang thấp thỏm của Triệu Ngọc lại nhảy vọt lên cổ họng!
Quả nhiên... Có vấn đề!
Thật ra trước đó, Triệu Ngọc đã dự cảm là có điềm xấu rồi, cảm thấy kẻ địch trắng trợn như vậy nhất định là có nguyên nhân. Giờ phút này, máy thăm dò lại đột nhiên quét được bom thì dự cảm ấy càng ngày càng càng được xác định hơn!
Đương nhiên, Triệu Ngọc biết, nếu nơi này là khu dự trữ quân nhu của Nhật Bản thì chuyện cất giấu mấy chục tấn thuốc nổ đương nhiên cũng không có gì lạ, nhưng mà... thứ xuất hiện trên máy thăm dò bây giờ không phải là thuốc nổ mà là bom!!
Chuyện này...
Không được!
Trong giây lát, Triệu Ngọc cảm thấy mình phải điều tra cho rõ tình hình mới được, bằng không, cho dù có cứu được Thôi Lệ Châu, cũng rất có khả năng bị trúng kế của kẻ địch, đến lúc đó hối hận thì đã không kịp nữa rồi!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức rẽ về phía trái bom kia. Không bao lâu sau, hắn đi đến trước một vách tường cao ngất. Ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra hắn đã đi đến sát tường của hầm trú ẩm.
Ở đây hơi khác với những nơi khác, thùng gỗ chồng chất nơi này chắc đã bị người ta lật tìm, bên trong thùng gỗ đặt một lượng lớn quân phục, áo bông, giày vải bông và quần áo chuẩn bị chiến đấu, bởi vì quần áo bị lấy ra khỏi thùng rơi đầy đất nên có vẻ vô cùng bừa bộn.
Căn cứ theo máy thăm dò, Triệu Ngọc tìm được mục tiêu rất nhanh, kết quả, sau khi hắn nhìn kĩ thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy vách tường đã bị người ta đục ra một cái lỗ lớn, mà trong lỗ có nhét một bao thuốc nổ to bằng một cái máy vi tính!
Điều đáng sợ nhất là, trên phần giải thích của máy thăm dò viết, bên trong bao thuốc nổ toàn là thuốc nổ C4 có uy lực khổng lồ, hơn nữa bom sẽ nổ tung theo giờ đã hẹn sẵn!
Tuy phần đếm giờ bị nhét khuất trong tường nên không thể nhìn thấy, nhưng mà máy thăm dò của Triệu Ngọc lại biểu hiện rất rõ ràng, thuốc nổ sẽ nổ sau mười sáu phút nữa!
Mẹ kiếp đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc chửi đổng xong, thời gian đếm ngược chỉ còn lại có mười lăm phút...
Lần này, Triệu Ngọc không dám mắng nữa. Hắn biết, mặc kệ mục đích của kẻ địch là gì, hắn cũng tuyệt đối không thể để quả bom này nổ tung được! Nếu không thì thuốc nổ sẽ kích nổ những quả đạn pháo đang rơi đầy đất kia, cả hầm trú ẩn sẽ bị sụp xuống!
Đại ca hệ thống ơi, thời khắc mấu chốt đến rồi, anh ngàn lần vạn lần đừng bày trò nữa có được không?
Ý định của Triệu Ngọc rất rõ ràng, hắn đã sử dụng máy gỡ bom tàng hình rồi, nếu máy gỡ bom tàng hình không thể gỡ được quả bom này, hoặc là cần một số điểm kếch xù cường hóa thì đúng là xong đời rồi!
May quá!
Lần này, hệ thống đúng là không đùa giỡn Triệu Ngọc nữa, vừa mới sử dụng máy gỡ bom xong thì đèn đỏ báo nguy của máy thăm dò lập tức biến mất!
Ghê gớm thật!
Triệu Ngọc như trút được gánh nặng, lúc này mới buông một tảng đá lớn xuống. Bởi vì thời gian cấp bách, hắn lại chạy như bay để đuổi theo đám Thôi Lệ Châu!
Nhưng ai ngờ, hắn vừa mới đuổi theo chừng ba mươi mét thì hình ảnh cảnh cáo có bom lại xuất hiện trên màn hình máy thăm dò!
Triệu Ngọc nhanh chóng dừng lại xem xét, thấy quả bom mới phát hiện này cũng là một quả bom hẹn giờ, thời gian đếm ngược chỉ còn sót lại mười bốn phút rưỡi!
Ông trời của tôi ơi!
Triệu Ngọc nhìn căn cứ bí mật rộng lớn, mới chỉ trong phạm vi ba mươi mét mà đã xông ra thêm một quả bom nữa? Chẳng lẽ... Trong căn cứ này vẫn còn nhiều quả bom như thế hay sao?
Nếu tất cả đều nổ tung, vậy chẳng phải là cả ngọn núi này sẽ bị san bằng hay sao?
Những kẻ địch thần bí này... rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Bình luận facebook