Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1141
Chương 1141: Tai nghe bluetooth
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Qua một ngày mới, Triệu Ngọc mở được một quẻ “Ly Khảm”, nội dung quẻ bói là, Ly tức lửa Khảm tức nước, dĩ hỏa thiêu thủy (dùng lửa thiêu nước), phù văn chước kết (ký hiệu lộ ra rõ ràng), bất sinh bất tử (không sống chẳng chết), kham nhược vô ngu (có thể chịu được thì không cần lo lắng).
Trong ấn tượng của Triệu Ngọc thì đây là lần đầu tiên mở được quẻ Ly đứng trước. Theo như hắn phỏng đoán thì, quẻ Ly này rất có thể là đại diện cho tình bạn, mình phải tranh thủ cơ hội ngày hôm nay để quan sát kĩ hơn mới được.
Khảm đại diện cho phụ nữ, không biết hôm nay sẽ gặp phải ai?
Có khi nào là Miêu Nhân Phụng không?
Tuy rằng không mở được quẻ Cấn nhưng Triệu Ngọc vẫn làm việc theo kế hoạch của mình, mới sáng sớm đã lái xe chạy đến hiện trường vụ án năm xưa.
Do hai mươi sáu năm trước trên xa lộ vẫn chưa có gắn camera giám sát, lại không có tìm được nhân chứng, phía cảnh sát năm đó chỉ có thể dựa vào tốc độ của chiếc xe mà đoán sơ được đoạn đường nạn nhân bị bắt cóc mà thôi.
Ngưu Vĩ Quang và đám học sinh tiểu học đó, rất có thể đã bị bắt cóc trên đoạn đường kia.
Tuy nhiên có một điều đáng tiếc là, xa lộ năm xưa đã trở thành đường cao tốc từ lâu rồi, không còn để lại dấu vết gì! Triệu Ngọc lái xe chạy trên đường cao tốc, nhìn con sông Tần Thủy uốn lượn bên đường, hắn thậm chí còn không biết mình đến đây để làm gì nữa!
Trên cả con đường rộng lớn, chỉ có một đường hầm tên gọi Hồ Gia Chủy là vẫn còn giữ được dáng vẻ của hơn hai mươi năm trước, trông khá cổ xưa, cũ kĩ.
Khi chạy vào đường hầm, trong đầu Triệu Ngọc bỗng lóe lên một ý nghĩ, nếu mình là bọn bắt cóc, có khi nào sẽ chọn đoạn đường hầm này để ra tay không?
Đoạn đường hầm dài hai cây số, nếu cứ giữ tốc độ cao như thế này thì chẳng mấy chốc đã chạy vụt qua nó rồi. Đi thêm một đoạn nữa thì sẽ thấy hai chữ “Miên Lĩnh”, chứng tỏ rằng đã đến được khu vực thôn Miên Lĩnh.
Thôn Miên Lĩnh là khu vực gần nội thành thành phố nhất, vậy nên năm xưa ông Đào và những người khác mới quyết định cho con mình đến trường tiểu học có điều kiện tốt trong thành phố. Thời điểm đó còn chưa có trường dạng bán trú, bọn họ chỉ đành thuê tài xế đưa rước con mình.
Thật ra, Lương Văn Càn và ông Đào có điều kiện tốt nhất, vốn đã mua nhà ở trong thành phố, cả hai gia đình đang định dọn vào đó ở nhưng chẳng ai ngờ, đột nhiên lại có tai họa ập đến như thế!
Sau chuyện đó, hai người đều cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như lúc đó có thể dọn nhà sớm hơn, vậy có phải bọn trẻ sẽ không gặp phải kiếp nạn này không?
Triệu Ngọc men theo lối ven đường cao tốc, dạo một vòng trong thôn Miên Lĩnh. Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng đến đây bao giờ. Nhưng nhờ đọc tài liệu nên hắn biết hiện nay thôn Miên Lĩnh đã không còn là một thôn nhỏ miền núi nghèo nàn năm xưa nữa. Quy mô đã được mở rộng gấp chục lần, những nơi hắn đi qua đều chỉ thấy có nhà cao tầng biệt thự, không còn chút gì của hai mươi sáu năm trước.
Triệu Ngọc không nghĩ ra được gì cả, bèn cho xe chạy lên đường cao tốc, đi về khu vực hẻm núi ông Đào ném tiền cho bọn bắt cóc năm xưa.
Khác với thôn Miên Lĩnh, hẻm núi đó nằm sâu trong những dãy núi, cách khu vực phát triển rất xa. Sau khi chiếc xe chạy ra khỏi đường cao tốc, Triệu Ngọc phải lái rất lâu mới tìm được đến nơi. Đoạn đường cuối cùng gần như là đường đất, khó đi vô cùng.
Khi Triệu Ngọc xuống xe đi đến bên hẻm núi rồi mới phát hiện được một vấn đề, năm xưa tuy rằng ông Đào đã ném tiền xuống từ chỗ này, nhưng bọn bắt cóc đã núp dưới hẻm núi để nhận tiền. Có phải hắn nên đi xuống dưới hẻm núi để xem thử thì tốt hơn không?
Tuy nhiên, hẻm núi này rất dốc, không thấy có con đường nào có thể đi xuống cả. Nếu muốn đi xuống dưới, một là phải cột dây trèo xuống dưới, hai là phải đi đường vòng rất xa mới đi tới được.
Triệu Ngọc nhìn xuống từ trên đỉnh núi, thấy ở phía dưới hẻm núi chỉ toàn bụi cây rậm rạp, hầu như không thể nhìn thấy mặt đất phía dưới.
Đây quả thật là một nơi thích hợp để nhận tiền chuộc!
Theo như thông tin hiển thị trên bản đồ thì phía dưới hẻm núi là những con suối hoang vắng, vừa tiện cho việc ẩn náu lại có thể tránh bị người khác theo dõi, từ đó có thể thấy rằng, những tên bắt cóc năm đó thật sự là quá gian manh!
Nhưng…
Triệu Ngọc ngồi xổm trên hẻm núi và thò đầu nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Năm xưa ông Đào vứt tận năm túi tiền xuống dưới! Một mình ông Đào không thể mang hết được, phải vận chuyển số tiền đó chung với một vị phụ huynh khác nữa.
Một tên bắt cóc có cầm hết được không?
Vừa phải tháo máy nghe lén, vừa phải nhận tiền, việc này không dễ chút nào!
Có khi nào ở dưới đó có đến hai tên bắt cóc, hoặc là nhiều hơn thế?
Căn cứ theo tài liệu ghi chép, thì ngoại trừ túi tiền của ông Đào ra, những chiếc vali đựng tiền khác đều bị bọn bắt cóc vứt lại ở hiện trường.
Phía cảnh sát đã tiến hành phân tích về điều này.
Tiền chuộc của người thân những nạn nhân khác đều được đựng trong những chiếc vali to, vả lại trong đó đựng đầy tiền giấy cũ. Còn tiền chuộc của ông Đào đều là tiền mới được rút ra từ ngân hàng, khối lượng nhẹ nhất trong số các túi tiền chuộc, tiện cho việc mang theo, vì vậy bọn bắt cóc mới đem cả chiếc cặp da đựng tiền đi theo.
Để nhìn rõ hơn, Triệu Ngọc lại bước ra thêm chút nữa.
Nhìn thấy những bụi cây rậm rạp ở phía dưới, bỗng có một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu Triệu Ngọc, nếu… năm xưa lúc ông Đào vứt tiền xuống dưới, lỡ như vali tiền bị kẹt trên cành cây thì phải làm sao?
Có phải năm xưa cây cối chưa mọc cao như thế?
Theo như tài liệu ghi lại thì, năm xưa lúc ông Đào đi đến đây theo sự hướng dẫn của bọn bắt cóc, bọn chúng sợ ông ta tìm nhầm chỗ, cố tình đặt một mũi tên chỉ đường đi ở đầu đường, vả lại còn dùng sơn đỏ vẽ một cái vòng tròn trên hẻm núi.
Bọn bắt cóc cũng đã đặt sẵn bộ đàm bên dưới một tảng đá, dùng nó để yêu cầu ông Đào ném tiền chuộc xuống hẻm núi.
Bọn chúng không những yêu cầu ông Đào phải đứng trong vòng tròn màu đỏ, còn phải ném năm cái vali xuống cùng một chỗ, nếu không thì đợi nhận xác con mình đi!
Ông Đào rất thương con mình, nên đã làm theo yêu cầu của bọn họ.
Hiện giờ, cái máy bộ đàm này vẫn còn được giữ lại ở Phòng Vật chứng của Cục Cảnh sát thành phố, nó vốn chỉ là một loại máy bộ đàm thường được dùng trong các khu xây dựng, trên đó không hề có manh mối gì cả.
Ngoài ra còn có một điều là, theo như ông Đào kể thì năm xưa lúc ông ta vừa mới đi đến hẻm núi, máy bộ đàm liền reo lên.
Điều này chứng tỏ rằng bọn bắt cóc đã thấy ông ta từ lâu rồi, nhưng... Triệu Ngọc cẩn thận nghiên cứu các góc độ, lại phát hiện ra rằng nếu tên bắt cóc đứng dưới hẻm núi, thì dường như không thể nhìn thấy tình hình phía trên hẻm núi được?
Chậc...
Chẳng lẽ...
Năm xưa còn có một tên bắt cóc núp ở gần khu vực hẻm núi này sao?
Có một điều kì lạ hơn là, phía dưới hẻm núi có một con suối gập ghềnh khó đi, lúc đó lại còn là buổi tối, bọn bắt cóc lấy được tiền xong phải bỏ chạy như thế nào?
Trong tài liệu có ghi là, sau khi ông Đào ném tiền xuống xong, cảnh sát liền tổ chức nhân lực bao vây khu rừng này lại, không những tiến hành lục xét trong đêm, mà còn bố trí các chốt kiểm tra ở thôn trấn xung quanh.
Nhưng, ngoại trừ những cái máy định vị và những dấu chân hỗn tạp ra, bọn họ không còn tìm được gì khác nữa.
Theo lí mà nói thì, với quy mô lớn và tốc độ nhanh như thế, tỉ lệ bọn bắt cóc mang theo tiền chuồn ra khỏi đó chắc không cao đâu nhỉ?
Chẳng lẽ... Bọn chúng biết bay chăng?
Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào?
Triệu Ngọc đang tập trung suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, tiếng chuông đã dọa cho hắn giật nảy mình, xém tí nữa rơi xuống hẻm núi.
Bà nội nhà nó...
Triệu Ngọc vội bò về khu vực an toàn, mặt trắng bệch! Hắn vừa lên tiếng mắng chửi vừa đưa tay bắt máy.
Điều khiến hắn bất ngờ là, cuộc gọi này là do vị lãnh đạo cấp tỉnh Tô Dương gọi đến cho hắn, trưởng phòng Tô nói với Triệu Ngọc rằng hôm nay anh ta đi công tác về rồi, mời hắn ăn thịt dê nướng ở Lục Hợp Thuận!
Triệu Ngọc không ngờ rằng vị lãnh đạo này cũng khá giữ lời hứa, hắn cũng không khách sáo gì, lập tức lên tiếng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, hắn đột nhiên nghĩ đến quẻ Ly ngày hôm nay. Nếu như Ly đại diện cho tình bạn, có phải đồng nghĩa với việc, sau buổi ăn cơm mình có thể sẽ trở thành bạn với vị lãnh đạo này rồi không?
Nếu như thật sự có một sếp lớn cấp tỉnh chống lưng, vậy về sau chẳng phải mình sẽ có thể hô mưa gọi gió ở sở cảnh sát rồi ư? Lưu Trường Hổ, nếu ông còn dám chọc tôi, tôi sẽ hành cho ông chết...
Nhưng không biết tại sao, sau khi hay tin được đi ăn cơm với lãnh đạo cấp cao, trong lòng Triệu Ngọc cứ cảm thấy bồn chồn không hiểu được. Vì hắn biết là vị lãnh đạo này vốn là một người đàn ông hung hăng, vừa uống rượu vào là lập tức biến thành Quan Công. Nếu hắn lỡ nói sai câu gì đó, đắc tội với anh ta, vậy thì tiêu rồi!
Suy nghĩ một hồi, hai mắt Triệu Ngọc bỗng sáng rực lên, đột nhiên nghĩ đến Diêu Giai.
Đúng rồi, lần trước gặp nhau ở quán lẩu, Tô Dương và Diêu Giai nói chuyện khá là hợp nhau đấy! Trông có vẻ như họ lớn lên ở cùng một khu, chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung.
Hừm...
Nếu như mình rủ thêm Diêu Giai, có một cô y tá trưởng dịu dàng hiền lành như thế ở đó, có phải sẽ có thể giảm bớt tỉ lệ xảy ra tranh chấp giữa mình và vị lãnh đạo kia không?
Vả lại, đến bây giờ, Trương Cảnh Phong cũng đã điều tra rõ ràng về bạn trai Diêu Giai, dù sao cô ấy cũng từng nhờ vả mình, vừa hay nhân cơ hội hôm nay cho người ta một câu trả lời chắc chắn, vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?
Thì ra lần trước ở thôn Tam Lí, Trương Cảnh Phong và Triệu Ngọc đã có một sự nhầm lẫn. Bọn họ vốn tưởng rằng Tạng Kiệt gặp vấn đề về tiền bạc, bất đắc dĩ mới phải sản xuất hàng giả, đem bán ra ở thôn Tam Lí!
Tuy nhiên, thực tế không phải như thế!
Tạng Kiệt không hề gặp phải vấn đề tiền bạc gì cả, chỉ là anh ta giấu Diêu Giai, lén mua một căn biệt thự ở Lăng Vân! Vả lại anh ta còn cố tình đặt mua cho Diêu Giai một chiếc xe Volvo! Muốn dùng hai thứ này để làm sính lễ tạo bất ngờ cho cô!
Do khoản tiền cho vay bị trả muộn vài hôm, vì vậy Tạng Kiệt mới mượn Diêu Giai chút tiền!
Còn về việc kinh doanh của người ta thì tốt vô cùng! Hóa ra Tạng Kiệt không chỉ có đại lý bán quần áo hàng hiệu, mà còn kinh doanh hai cái xưởng quần áo nhỏ chung với dì của anh ta, lần trước đến thôn Tam Lí chỉ là để thực hiện giao dịch hợp pháp mà thôi!
May mà Triệu Ngọc bị việc của Lưu Bằng Phi làm chậm trễ, nếu không chắc chắn sẽ gây ra nhầm lẫn!
Vì vậy, Triệu Ngọc cần phải nói qua cho Diêu Giai biết chuyện này, để cô ấy không cần lo lắng nữa!
Nếu như là trước đây, sau khi nhìn thấy Tạng Kiệt tốt như thế, chắc chắn trong lòng Triệu Ngọc sẽ cảm thấy buồn bực, kiểu gì cũng phải giở trò làm khó dễ đối phương mới chịu được!
Nhưng sau khi quen biết Miêu Anh, tình cảm nhớ nhung của Triệu Ngọc đối với cô y tá trưởng họ Diêu này không còn nhiều như lúc trước nữa!
Mặc dù Diêu Giai khá giống với người yêu trước đây của mình, nhưng tính cách của cô y tá này lại trái ngược hoàn toàn, ngoại trừ mặt mũi xinh đẹp ra, Triệu Ngọc không hề có cảm giác gì với cô ấy. Bây giờ nhìn thấy người ta hạnh phúc bên bạn trai, hắn cũng không hề cảm thấy đố kị gì cả.
Vì vậy, trong lúc gọi điện thoại, Triệu Ngọc cũng tỏ vẻ bình thường, nói chuyện rõ ràng. Kết quả là, Diêu Giai cũng đồng ý một cách vui vẻ.
Có được sự giúp đỡ của Diêu Giai, Triệu Ngọc tựa như đã mua được bảo hiểm vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, vội lái xe quay về. Sau khi đi xe hết gần một tiếng đồng hồ, hắn đã đến được quán lẩu Lục Hợp Thuận.
Nào ngờ, vừa bước vào hắn đã kinh ngạc không thôi. Bây giờ đã 12 trưa rồi, nhưng quán lẩu bình thường rất đông khách lúc này lại vắng tanh, trong sảnh chỉ có ba bốn bàn có khách đang ăn cơm thôi.
Triệu Ngọc còn chưa kịp đi vào trong thì bỗng nghe thấy một tiếng vỗ bàn vang dội, đồng thời còn nghe thấy tiếng quát tháo của Tô Dương: “Hừ! Đám này thật không biết phép tắc!!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong ấn tượng của Triệu Ngọc thì đây là lần đầu tiên mở được quẻ Ly đứng trước. Theo như hắn phỏng đoán thì, quẻ Ly này rất có thể là đại diện cho tình bạn, mình phải tranh thủ cơ hội ngày hôm nay để quan sát kĩ hơn mới được.
Khảm đại diện cho phụ nữ, không biết hôm nay sẽ gặp phải ai?
Có khi nào là Miêu Nhân Phụng không?
Tuy rằng không mở được quẻ Cấn nhưng Triệu Ngọc vẫn làm việc theo kế hoạch của mình, mới sáng sớm đã lái xe chạy đến hiện trường vụ án năm xưa.
Do hai mươi sáu năm trước trên xa lộ vẫn chưa có gắn camera giám sát, lại không có tìm được nhân chứng, phía cảnh sát năm đó chỉ có thể dựa vào tốc độ của chiếc xe mà đoán sơ được đoạn đường nạn nhân bị bắt cóc mà thôi.
Ngưu Vĩ Quang và đám học sinh tiểu học đó, rất có thể đã bị bắt cóc trên đoạn đường kia.
Tuy nhiên có một điều đáng tiếc là, xa lộ năm xưa đã trở thành đường cao tốc từ lâu rồi, không còn để lại dấu vết gì! Triệu Ngọc lái xe chạy trên đường cao tốc, nhìn con sông Tần Thủy uốn lượn bên đường, hắn thậm chí còn không biết mình đến đây để làm gì nữa!
Trên cả con đường rộng lớn, chỉ có một đường hầm tên gọi Hồ Gia Chủy là vẫn còn giữ được dáng vẻ của hơn hai mươi năm trước, trông khá cổ xưa, cũ kĩ.
Khi chạy vào đường hầm, trong đầu Triệu Ngọc bỗng lóe lên một ý nghĩ, nếu mình là bọn bắt cóc, có khi nào sẽ chọn đoạn đường hầm này để ra tay không?
Đoạn đường hầm dài hai cây số, nếu cứ giữ tốc độ cao như thế này thì chẳng mấy chốc đã chạy vụt qua nó rồi. Đi thêm một đoạn nữa thì sẽ thấy hai chữ “Miên Lĩnh”, chứng tỏ rằng đã đến được khu vực thôn Miên Lĩnh.
Thôn Miên Lĩnh là khu vực gần nội thành thành phố nhất, vậy nên năm xưa ông Đào và những người khác mới quyết định cho con mình đến trường tiểu học có điều kiện tốt trong thành phố. Thời điểm đó còn chưa có trường dạng bán trú, bọn họ chỉ đành thuê tài xế đưa rước con mình.
Thật ra, Lương Văn Càn và ông Đào có điều kiện tốt nhất, vốn đã mua nhà ở trong thành phố, cả hai gia đình đang định dọn vào đó ở nhưng chẳng ai ngờ, đột nhiên lại có tai họa ập đến như thế!
Sau chuyện đó, hai người đều cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như lúc đó có thể dọn nhà sớm hơn, vậy có phải bọn trẻ sẽ không gặp phải kiếp nạn này không?
Triệu Ngọc men theo lối ven đường cao tốc, dạo một vòng trong thôn Miên Lĩnh. Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng đến đây bao giờ. Nhưng nhờ đọc tài liệu nên hắn biết hiện nay thôn Miên Lĩnh đã không còn là một thôn nhỏ miền núi nghèo nàn năm xưa nữa. Quy mô đã được mở rộng gấp chục lần, những nơi hắn đi qua đều chỉ thấy có nhà cao tầng biệt thự, không còn chút gì của hai mươi sáu năm trước.
Triệu Ngọc không nghĩ ra được gì cả, bèn cho xe chạy lên đường cao tốc, đi về khu vực hẻm núi ông Đào ném tiền cho bọn bắt cóc năm xưa.
Khác với thôn Miên Lĩnh, hẻm núi đó nằm sâu trong những dãy núi, cách khu vực phát triển rất xa. Sau khi chiếc xe chạy ra khỏi đường cao tốc, Triệu Ngọc phải lái rất lâu mới tìm được đến nơi. Đoạn đường cuối cùng gần như là đường đất, khó đi vô cùng.
Khi Triệu Ngọc xuống xe đi đến bên hẻm núi rồi mới phát hiện được một vấn đề, năm xưa tuy rằng ông Đào đã ném tiền xuống từ chỗ này, nhưng bọn bắt cóc đã núp dưới hẻm núi để nhận tiền. Có phải hắn nên đi xuống dưới hẻm núi để xem thử thì tốt hơn không?
Tuy nhiên, hẻm núi này rất dốc, không thấy có con đường nào có thể đi xuống cả. Nếu muốn đi xuống dưới, một là phải cột dây trèo xuống dưới, hai là phải đi đường vòng rất xa mới đi tới được.
Triệu Ngọc nhìn xuống từ trên đỉnh núi, thấy ở phía dưới hẻm núi chỉ toàn bụi cây rậm rạp, hầu như không thể nhìn thấy mặt đất phía dưới.
Đây quả thật là một nơi thích hợp để nhận tiền chuộc!
Theo như thông tin hiển thị trên bản đồ thì phía dưới hẻm núi là những con suối hoang vắng, vừa tiện cho việc ẩn náu lại có thể tránh bị người khác theo dõi, từ đó có thể thấy rằng, những tên bắt cóc năm đó thật sự là quá gian manh!
Nhưng…
Triệu Ngọc ngồi xổm trên hẻm núi và thò đầu nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Năm xưa ông Đào vứt tận năm túi tiền xuống dưới! Một mình ông Đào không thể mang hết được, phải vận chuyển số tiền đó chung với một vị phụ huynh khác nữa.
Một tên bắt cóc có cầm hết được không?
Vừa phải tháo máy nghe lén, vừa phải nhận tiền, việc này không dễ chút nào!
Có khi nào ở dưới đó có đến hai tên bắt cóc, hoặc là nhiều hơn thế?
Căn cứ theo tài liệu ghi chép, thì ngoại trừ túi tiền của ông Đào ra, những chiếc vali đựng tiền khác đều bị bọn bắt cóc vứt lại ở hiện trường.
Phía cảnh sát đã tiến hành phân tích về điều này.
Tiền chuộc của người thân những nạn nhân khác đều được đựng trong những chiếc vali to, vả lại trong đó đựng đầy tiền giấy cũ. Còn tiền chuộc của ông Đào đều là tiền mới được rút ra từ ngân hàng, khối lượng nhẹ nhất trong số các túi tiền chuộc, tiện cho việc mang theo, vì vậy bọn bắt cóc mới đem cả chiếc cặp da đựng tiền đi theo.
Để nhìn rõ hơn, Triệu Ngọc lại bước ra thêm chút nữa.
Nhìn thấy những bụi cây rậm rạp ở phía dưới, bỗng có một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu Triệu Ngọc, nếu… năm xưa lúc ông Đào vứt tiền xuống dưới, lỡ như vali tiền bị kẹt trên cành cây thì phải làm sao?
Có phải năm xưa cây cối chưa mọc cao như thế?
Theo như tài liệu ghi lại thì, năm xưa lúc ông Đào đi đến đây theo sự hướng dẫn của bọn bắt cóc, bọn chúng sợ ông ta tìm nhầm chỗ, cố tình đặt một mũi tên chỉ đường đi ở đầu đường, vả lại còn dùng sơn đỏ vẽ một cái vòng tròn trên hẻm núi.
Bọn bắt cóc cũng đã đặt sẵn bộ đàm bên dưới một tảng đá, dùng nó để yêu cầu ông Đào ném tiền chuộc xuống hẻm núi.
Bọn chúng không những yêu cầu ông Đào phải đứng trong vòng tròn màu đỏ, còn phải ném năm cái vali xuống cùng một chỗ, nếu không thì đợi nhận xác con mình đi!
Ông Đào rất thương con mình, nên đã làm theo yêu cầu của bọn họ.
Hiện giờ, cái máy bộ đàm này vẫn còn được giữ lại ở Phòng Vật chứng của Cục Cảnh sát thành phố, nó vốn chỉ là một loại máy bộ đàm thường được dùng trong các khu xây dựng, trên đó không hề có manh mối gì cả.
Ngoài ra còn có một điều là, theo như ông Đào kể thì năm xưa lúc ông ta vừa mới đi đến hẻm núi, máy bộ đàm liền reo lên.
Điều này chứng tỏ rằng bọn bắt cóc đã thấy ông ta từ lâu rồi, nhưng... Triệu Ngọc cẩn thận nghiên cứu các góc độ, lại phát hiện ra rằng nếu tên bắt cóc đứng dưới hẻm núi, thì dường như không thể nhìn thấy tình hình phía trên hẻm núi được?
Chậc...
Chẳng lẽ...
Năm xưa còn có một tên bắt cóc núp ở gần khu vực hẻm núi này sao?
Có một điều kì lạ hơn là, phía dưới hẻm núi có một con suối gập ghềnh khó đi, lúc đó lại còn là buổi tối, bọn bắt cóc lấy được tiền xong phải bỏ chạy như thế nào?
Trong tài liệu có ghi là, sau khi ông Đào ném tiền xuống xong, cảnh sát liền tổ chức nhân lực bao vây khu rừng này lại, không những tiến hành lục xét trong đêm, mà còn bố trí các chốt kiểm tra ở thôn trấn xung quanh.
Nhưng, ngoại trừ những cái máy định vị và những dấu chân hỗn tạp ra, bọn họ không còn tìm được gì khác nữa.
Theo lí mà nói thì, với quy mô lớn và tốc độ nhanh như thế, tỉ lệ bọn bắt cóc mang theo tiền chuồn ra khỏi đó chắc không cao đâu nhỉ?
Chẳng lẽ... Bọn chúng biết bay chăng?
Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào?
Triệu Ngọc đang tập trung suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, tiếng chuông đã dọa cho hắn giật nảy mình, xém tí nữa rơi xuống hẻm núi.
Bà nội nhà nó...
Triệu Ngọc vội bò về khu vực an toàn, mặt trắng bệch! Hắn vừa lên tiếng mắng chửi vừa đưa tay bắt máy.
Điều khiến hắn bất ngờ là, cuộc gọi này là do vị lãnh đạo cấp tỉnh Tô Dương gọi đến cho hắn, trưởng phòng Tô nói với Triệu Ngọc rằng hôm nay anh ta đi công tác về rồi, mời hắn ăn thịt dê nướng ở Lục Hợp Thuận!
Triệu Ngọc không ngờ rằng vị lãnh đạo này cũng khá giữ lời hứa, hắn cũng không khách sáo gì, lập tức lên tiếng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, hắn đột nhiên nghĩ đến quẻ Ly ngày hôm nay. Nếu như Ly đại diện cho tình bạn, có phải đồng nghĩa với việc, sau buổi ăn cơm mình có thể sẽ trở thành bạn với vị lãnh đạo này rồi không?
Nếu như thật sự có một sếp lớn cấp tỉnh chống lưng, vậy về sau chẳng phải mình sẽ có thể hô mưa gọi gió ở sở cảnh sát rồi ư? Lưu Trường Hổ, nếu ông còn dám chọc tôi, tôi sẽ hành cho ông chết...
Nhưng không biết tại sao, sau khi hay tin được đi ăn cơm với lãnh đạo cấp cao, trong lòng Triệu Ngọc cứ cảm thấy bồn chồn không hiểu được. Vì hắn biết là vị lãnh đạo này vốn là một người đàn ông hung hăng, vừa uống rượu vào là lập tức biến thành Quan Công. Nếu hắn lỡ nói sai câu gì đó, đắc tội với anh ta, vậy thì tiêu rồi!
Suy nghĩ một hồi, hai mắt Triệu Ngọc bỗng sáng rực lên, đột nhiên nghĩ đến Diêu Giai.
Đúng rồi, lần trước gặp nhau ở quán lẩu, Tô Dương và Diêu Giai nói chuyện khá là hợp nhau đấy! Trông có vẻ như họ lớn lên ở cùng một khu, chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung.
Hừm...
Nếu như mình rủ thêm Diêu Giai, có một cô y tá trưởng dịu dàng hiền lành như thế ở đó, có phải sẽ có thể giảm bớt tỉ lệ xảy ra tranh chấp giữa mình và vị lãnh đạo kia không?
Vả lại, đến bây giờ, Trương Cảnh Phong cũng đã điều tra rõ ràng về bạn trai Diêu Giai, dù sao cô ấy cũng từng nhờ vả mình, vừa hay nhân cơ hội hôm nay cho người ta một câu trả lời chắc chắn, vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?
Thì ra lần trước ở thôn Tam Lí, Trương Cảnh Phong và Triệu Ngọc đã có một sự nhầm lẫn. Bọn họ vốn tưởng rằng Tạng Kiệt gặp vấn đề về tiền bạc, bất đắc dĩ mới phải sản xuất hàng giả, đem bán ra ở thôn Tam Lí!
Tuy nhiên, thực tế không phải như thế!
Tạng Kiệt không hề gặp phải vấn đề tiền bạc gì cả, chỉ là anh ta giấu Diêu Giai, lén mua một căn biệt thự ở Lăng Vân! Vả lại anh ta còn cố tình đặt mua cho Diêu Giai một chiếc xe Volvo! Muốn dùng hai thứ này để làm sính lễ tạo bất ngờ cho cô!
Do khoản tiền cho vay bị trả muộn vài hôm, vì vậy Tạng Kiệt mới mượn Diêu Giai chút tiền!
Còn về việc kinh doanh của người ta thì tốt vô cùng! Hóa ra Tạng Kiệt không chỉ có đại lý bán quần áo hàng hiệu, mà còn kinh doanh hai cái xưởng quần áo nhỏ chung với dì của anh ta, lần trước đến thôn Tam Lí chỉ là để thực hiện giao dịch hợp pháp mà thôi!
May mà Triệu Ngọc bị việc của Lưu Bằng Phi làm chậm trễ, nếu không chắc chắn sẽ gây ra nhầm lẫn!
Vì vậy, Triệu Ngọc cần phải nói qua cho Diêu Giai biết chuyện này, để cô ấy không cần lo lắng nữa!
Nếu như là trước đây, sau khi nhìn thấy Tạng Kiệt tốt như thế, chắc chắn trong lòng Triệu Ngọc sẽ cảm thấy buồn bực, kiểu gì cũng phải giở trò làm khó dễ đối phương mới chịu được!
Nhưng sau khi quen biết Miêu Anh, tình cảm nhớ nhung của Triệu Ngọc đối với cô y tá trưởng họ Diêu này không còn nhiều như lúc trước nữa!
Mặc dù Diêu Giai khá giống với người yêu trước đây của mình, nhưng tính cách của cô y tá này lại trái ngược hoàn toàn, ngoại trừ mặt mũi xinh đẹp ra, Triệu Ngọc không hề có cảm giác gì với cô ấy. Bây giờ nhìn thấy người ta hạnh phúc bên bạn trai, hắn cũng không hề cảm thấy đố kị gì cả.
Vì vậy, trong lúc gọi điện thoại, Triệu Ngọc cũng tỏ vẻ bình thường, nói chuyện rõ ràng. Kết quả là, Diêu Giai cũng đồng ý một cách vui vẻ.
Có được sự giúp đỡ của Diêu Giai, Triệu Ngọc tựa như đã mua được bảo hiểm vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, vội lái xe quay về. Sau khi đi xe hết gần một tiếng đồng hồ, hắn đã đến được quán lẩu Lục Hợp Thuận.
Nào ngờ, vừa bước vào hắn đã kinh ngạc không thôi. Bây giờ đã 12 trưa rồi, nhưng quán lẩu bình thường rất đông khách lúc này lại vắng tanh, trong sảnh chỉ có ba bốn bàn có khách đang ăn cơm thôi.
Triệu Ngọc còn chưa kịp đi vào trong thì bỗng nghe thấy một tiếng vỗ bàn vang dội, đồng thời còn nghe thấy tiếng quát tháo của Tô Dương: “Hừ! Đám này thật không biết phép tắc!!”
Bình luận facebook