Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1170
Chương 1170 : Chương 1170QUAN TÀI TREO SAO BẮC ĐẨU
Trên tàu cao tốc đi nhanh như điện, tổ điều tra đặc biệt bao trọn một khoang thương gia hạng nhất, tất cả thành viên trong tổ đều có mặt tại đây.
Nhưng mà tổ viên được bổ sung thêm trong vụ án kho báu lần trước không có mặt, Lý Bối Ni và Trương Cảnh Phong đã quay trở về Cục Cảnh sát Tần Sơn, còn sau này bọn họ đi hay ở, còn phụ thuộc vào mong muốn của bọn họ.
Triệu Ngọc từng hứa với bọn họ, nếu ai muốn đến tổ điều tra đặc biệt làm việc, hắn nhất định sẽ tận lực để giới thiệu.
Còn Hứa Hải và Lưu Chiêm Binh, hai người này vốn là nhân viên của tổ điều tra đặc biệt, sau khi vụ án kho báu kết thúc, với biểu hiện xuất sắc của họ, họ đã được phái đến các tổ khác làm việc rồi.
Đương nhiên, hai người ấy đã từng nói với Triệu Ngọc, sau này chỉ cần Triệu Ngọc cần đến họ, họ sẽ xuất hiện ngay.
Do đó, bây giờ trong khoang thương gia là Nhiễm Đào và các đội viên vào sớm nhất.
Nhưng mà mọi người cũng không hề nhàn hạ thưởng thức phong cảnh dọc đường, từ lúc lên xe, mọi người cứ bận rộn công việc xoay quanh vụ án, một phút cũng chưa được nghỉ ngơi.
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn nói: “Vợ của pháp y Cao Phát Tài phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, ông ấy không đến được! Trợ lý Trần nói, Trương Bồi Bồi đã dẫn theo đội của pháp y Cao đến đây hỗ trợ, nhưng bọn họ đi máy bay đến tỉnh lỵ của Phúc Lai trước, sau đó chuyển xe, sẽ trễ hơn chúng ta một chút!”
“Ầy! Lão Cao à...” Triệu Ngọc thở dài, móc di động ra nói: “Ai bảo hai ta quan hệ khá thân chứ, tôi phải gửi cho ông ấy hai nghìn tệ bày tỏ tâm ý mới được! Ừ... Có ai muốn góp không?”
“Ừm...” Mọi người im lặng, không trả lời.
“Tổ trưởng Triệu.” Lúc này, cô Miêu lên tiếng: “Chúng ta là một đội, anh toàn quyền đại diện là được rồi!”
“Đúng, đúng vậy…” Mọi người khe khẽ vỗ tay cho đề xuất của Miêu Anh.
“Được rồi... vậy tôi gửi hai nghìn, lát nữa mỗi người đưa cho tôi 400 tiền lì xì đi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa bấm điện thoại, gửi lễ cho Cao Phát Tài.
“...” Cả tổ lại im lặng.
“Được rồi! Đừng để ý đến anh ấy...” Miêu Anh đứng dậy nói với mọi người: “Mình bàn chuyện chính trước đi! Có nhận dạng được... thi thể không?”
“Vẫn chưa!” Tăng Khả khó xử đáp: “Tình trạng của quan tài treo hơi khó xử lý, pháp y địa phương không dám động vào!”
“Tại sao?” Miêu Anh hỏi.
“Bởi vì...” Tăng Khả tỏ vẻ khó xử nói: “Tuy thi thể trong quan tài treo được cất giữ rất tốt, nhưng nhóm pháp y vẫn không thể khẳng định được thời gian tử vong của nạn nhân. Bọn họ lo rằng người chết có thể đã chết từ rất lâu, một khi thi thể rời khỏi quan tài treo, sẽ rất nhanh bị thối rữa, như vậy sẽ làm tăng thêm độ khó khăn cho việc giải phẫu!”
“Hả? Thần kỳ vậy sao? Quan tài treo ở trên vách núi dầm mưa dãi nắng, thi thể sao còn có thể cất giữ rất tốt?” Triệu Ngọc để điện thoại xuống hỏi: “Thật sự là quan tài treo có thể giữ cho thi thể không bị thối rữa, hay là chính thi thể đã được xử lý chống phân hủy?”
“Không thể nào...” Thôi Lệ Châu nghe vậy khoanh tay nói: “Sao đột nhiên tôi lại nhớ đến ông bác Lý Phi trong vụ án thi thể nữ không đầu nhỉ?”
“Loại án này, thật đúng là...” Lúc này, Triệu Ngọc đứng dậy, đi tới trước màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh quan tài treo, chăm chú nói: “Thật sự... chưa từng nghe qua! Thi thể không bị thối rữa, lại còn đều là nữ, tôi muốn hỏi thử bọn họ là người hiện đại sao?”
“Đúng!” Ngô Mẫn Tú lập tức trả lời: “Quả thật là người hiện đại!
“Bởi vì theo như lời giới thiệu của nhân viên công tác tại bảo tàng địa phương, thập niên 80 của thế kỷ trước, bảy quan tài treo đều bị mở ra để khảo sát khoa học, nhưng bên trong quan tài treo đều hoàn toàn trống rỗng!
“Không có thi thể, cũng không có vật bồi táng, tất cả đều trống rỗng!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nếu vậy thì các thi thể bị phát hiện này đều là sau thập niên 80 mới bỏ vào sao? Cái này... thật sự mới nghe lần đầu...”
“Ừm... Chuyện này…” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Sếp, cái gì mới nghe lần đầu? Không phải trước đây anh hay làm công việc liên quan đến mồ mả sao? Cái gì mà người chết hiện đại trong mộ cổ triều Minh, anh còn tìm được hung thủ của vụ án chặt tay từ trong huyệt mộ nữa, với cả... thi thể nữ mặc đồ cổ trang các kiểu...”
“Chuyện này...”
Không biết tại sao, Thôi Lệ Châu vừa nói vậy, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy sởn gai óc, mà trong đầu cũng bất giác xuất hiện hình ảnh của cách cách mặc đồ cổ trang...
“Hả?” Miêu Anh nghe vậy, liền lấy tay huých Triệu Ngọc, nói bóng nói gió: “Tổ trưởng Triệu, anh giới thiệu lịch sử huy hoàng của anh cho đồng chí Tiểu Thôi biết cũng không ít đâu nhỉ?”
“Ờ...” Triệu Ngọc toát mồ hôi, vội vàng biện minh: “Miêu Miêu à, chẳng lẽ em không biết con người anh thích nhất là khoe khoang sao? Đó đều là quá khứ huy hoàng của anh mà! Lúc anh làm việc cùng Tiểu Thôi, thuận tiện kể cho cô ta nghe thôi mà?”
“Đúng rồi...” Nhiễm Đào gãi đầu: “Chúng ta làm việc cùng nhau, sao tới giờ vẫn chưa nghe anh nói đến bao giờ vậy sếp?”
“Đệch...” Triệu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Đào.
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Triệu Ngọc, Nhiễm Đào sợ hãi nhanh chóng tránh qua một bên.
Ngô Tú Mẫn bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác nói ra hai chữ: “Đáng đời!”
“Được rồi, được rồi... Bây giờ bàn chuyện chính đi!” Triệu Ngọc vội chỉ tay về phía màn hình, nói sang chuyện khác: “Vụ án này rõ ràng không giống với vụ mộ cổ triều Minh mà tôi từng gặp, nạn nhân trong vụ án đó là mặc đồ hiện đại, trên người cũng thấy rõ có vết thương trí mạng, vừa nhìn là biết vụ án giết người!
“Nhưng mà quan tài treo này thì khác!” Triệu Ngọc chỉ tay lên màn hình, nghiêm túc nói: “Tuy có thể xác định nạn nhân là người hiện đại, nhưng chúng ta vẫn phải xác định nguyên nhân cái chết mới được!
“Nếu họ đều là tử vong bình thường, vậy tính chất sẽ khác nhau!”
“Nhưng mà...” Miêu Anh lại ý vị thâm trường gật đầu nói: “Nếu như họ đều chết vì mưu sát! Vậy vụ án này không phải chuyện nhỏ!!”
“Đúng vậy...” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Nhưng… tôi cho rằng, khả năng bị mưu sát là rất lớn!”
“Tại sao?” Nhiễm Đào hỏi.
“Bởi vì bảy nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi!” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Có người nhìn có vẻ giống như con gái chưa thành niên nữa!”
“Cái này cũng chưa chắc?” Tăng Khả phản bác: “Nếu như... đây là một tập tục mai táng đặc thù của địa phương này thì sao? Ví dụ như trong nhà có nữ giới trẻ tuổi bất hạnh qua đời, họ cho rằng mai táng trong quan tài treo này mới là cõi về tốt nhất của họ?”
“Quan tài treo sao Bắc Đẩu là văn vật cần bảo vệ, họ đương nhiên không dám báo cáo, đành phải lén lút mai táng thi thể bên trong?” Tăng Khả chỉ vào ảnh nói: “Mọi người chú ý nhìn, trên người của nạn nhân đều mặc áo niệm!”
Nghe phân tích của Tăng Khả, mọi người đều cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà...” Vẻ mặt Thôi Lệ Châu nghiêm trọng, chép miệng thở dài: “Cho dù họ chết thế nào, tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất tà ma! Quan tài treo sao Bắc Đẩu, mỗi quan tài đặt một cô gái đã chết, nghĩ đến đã thấy rất khó chịu...”
Trên tàu cao tốc đi nhanh như điện, tổ điều tra đặc biệt bao trọn một khoang thương gia hạng nhất, tất cả thành viên trong tổ đều có mặt tại đây.
Nhưng mà tổ viên được bổ sung thêm trong vụ án kho báu lần trước không có mặt, Lý Bối Ni và Trương Cảnh Phong đã quay trở về Cục Cảnh sát Tần Sơn, còn sau này bọn họ đi hay ở, còn phụ thuộc vào mong muốn của bọn họ.
Triệu Ngọc từng hứa với bọn họ, nếu ai muốn đến tổ điều tra đặc biệt làm việc, hắn nhất định sẽ tận lực để giới thiệu.
Còn Hứa Hải và Lưu Chiêm Binh, hai người này vốn là nhân viên của tổ điều tra đặc biệt, sau khi vụ án kho báu kết thúc, với biểu hiện xuất sắc của họ, họ đã được phái đến các tổ khác làm việc rồi.
Đương nhiên, hai người ấy đã từng nói với Triệu Ngọc, sau này chỉ cần Triệu Ngọc cần đến họ, họ sẽ xuất hiện ngay.
Do đó, bây giờ trong khoang thương gia là Nhiễm Đào và các đội viên vào sớm nhất.
Nhưng mà mọi người cũng không hề nhàn hạ thưởng thức phong cảnh dọc đường, từ lúc lên xe, mọi người cứ bận rộn công việc xoay quanh vụ án, một phút cũng chưa được nghỉ ngơi.
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn nói: “Vợ của pháp y Cao Phát Tài phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, ông ấy không đến được! Trợ lý Trần nói, Trương Bồi Bồi đã dẫn theo đội của pháp y Cao đến đây hỗ trợ, nhưng bọn họ đi máy bay đến tỉnh lỵ của Phúc Lai trước, sau đó chuyển xe, sẽ trễ hơn chúng ta một chút!”
“Ầy! Lão Cao à...” Triệu Ngọc thở dài, móc di động ra nói: “Ai bảo hai ta quan hệ khá thân chứ, tôi phải gửi cho ông ấy hai nghìn tệ bày tỏ tâm ý mới được! Ừ... Có ai muốn góp không?”
“Ừm...” Mọi người im lặng, không trả lời.
“Tổ trưởng Triệu.” Lúc này, cô Miêu lên tiếng: “Chúng ta là một đội, anh toàn quyền đại diện là được rồi!”
“Đúng, đúng vậy…” Mọi người khe khẽ vỗ tay cho đề xuất của Miêu Anh.
“Được rồi... vậy tôi gửi hai nghìn, lát nữa mỗi người đưa cho tôi 400 tiền lì xì đi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa bấm điện thoại, gửi lễ cho Cao Phát Tài.
“...” Cả tổ lại im lặng.
“Được rồi! Đừng để ý đến anh ấy...” Miêu Anh đứng dậy nói với mọi người: “Mình bàn chuyện chính trước đi! Có nhận dạng được... thi thể không?”
“Vẫn chưa!” Tăng Khả khó xử đáp: “Tình trạng của quan tài treo hơi khó xử lý, pháp y địa phương không dám động vào!”
“Tại sao?” Miêu Anh hỏi.
“Bởi vì...” Tăng Khả tỏ vẻ khó xử nói: “Tuy thi thể trong quan tài treo được cất giữ rất tốt, nhưng nhóm pháp y vẫn không thể khẳng định được thời gian tử vong của nạn nhân. Bọn họ lo rằng người chết có thể đã chết từ rất lâu, một khi thi thể rời khỏi quan tài treo, sẽ rất nhanh bị thối rữa, như vậy sẽ làm tăng thêm độ khó khăn cho việc giải phẫu!”
“Hả? Thần kỳ vậy sao? Quan tài treo ở trên vách núi dầm mưa dãi nắng, thi thể sao còn có thể cất giữ rất tốt?” Triệu Ngọc để điện thoại xuống hỏi: “Thật sự là quan tài treo có thể giữ cho thi thể không bị thối rữa, hay là chính thi thể đã được xử lý chống phân hủy?”
“Không thể nào...” Thôi Lệ Châu nghe vậy khoanh tay nói: “Sao đột nhiên tôi lại nhớ đến ông bác Lý Phi trong vụ án thi thể nữ không đầu nhỉ?”
“Loại án này, thật đúng là...” Lúc này, Triệu Ngọc đứng dậy, đi tới trước màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh quan tài treo, chăm chú nói: “Thật sự... chưa từng nghe qua! Thi thể không bị thối rữa, lại còn đều là nữ, tôi muốn hỏi thử bọn họ là người hiện đại sao?”
“Đúng!” Ngô Mẫn Tú lập tức trả lời: “Quả thật là người hiện đại!
“Bởi vì theo như lời giới thiệu của nhân viên công tác tại bảo tàng địa phương, thập niên 80 của thế kỷ trước, bảy quan tài treo đều bị mở ra để khảo sát khoa học, nhưng bên trong quan tài treo đều hoàn toàn trống rỗng!
“Không có thi thể, cũng không có vật bồi táng, tất cả đều trống rỗng!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nếu vậy thì các thi thể bị phát hiện này đều là sau thập niên 80 mới bỏ vào sao? Cái này... thật sự mới nghe lần đầu...”
“Ừm... Chuyện này…” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Sếp, cái gì mới nghe lần đầu? Không phải trước đây anh hay làm công việc liên quan đến mồ mả sao? Cái gì mà người chết hiện đại trong mộ cổ triều Minh, anh còn tìm được hung thủ của vụ án chặt tay từ trong huyệt mộ nữa, với cả... thi thể nữ mặc đồ cổ trang các kiểu...”
“Chuyện này...”
Không biết tại sao, Thôi Lệ Châu vừa nói vậy, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy sởn gai óc, mà trong đầu cũng bất giác xuất hiện hình ảnh của cách cách mặc đồ cổ trang...
“Hả?” Miêu Anh nghe vậy, liền lấy tay huých Triệu Ngọc, nói bóng nói gió: “Tổ trưởng Triệu, anh giới thiệu lịch sử huy hoàng của anh cho đồng chí Tiểu Thôi biết cũng không ít đâu nhỉ?”
“Ờ...” Triệu Ngọc toát mồ hôi, vội vàng biện minh: “Miêu Miêu à, chẳng lẽ em không biết con người anh thích nhất là khoe khoang sao? Đó đều là quá khứ huy hoàng của anh mà! Lúc anh làm việc cùng Tiểu Thôi, thuận tiện kể cho cô ta nghe thôi mà?”
“Đúng rồi...” Nhiễm Đào gãi đầu: “Chúng ta làm việc cùng nhau, sao tới giờ vẫn chưa nghe anh nói đến bao giờ vậy sếp?”
“Đệch...” Triệu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Đào.
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Triệu Ngọc, Nhiễm Đào sợ hãi nhanh chóng tránh qua một bên.
Ngô Tú Mẫn bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác nói ra hai chữ: “Đáng đời!”
“Được rồi, được rồi... Bây giờ bàn chuyện chính đi!” Triệu Ngọc vội chỉ tay về phía màn hình, nói sang chuyện khác: “Vụ án này rõ ràng không giống với vụ mộ cổ triều Minh mà tôi từng gặp, nạn nhân trong vụ án đó là mặc đồ hiện đại, trên người cũng thấy rõ có vết thương trí mạng, vừa nhìn là biết vụ án giết người!
“Nhưng mà quan tài treo này thì khác!” Triệu Ngọc chỉ tay lên màn hình, nghiêm túc nói: “Tuy có thể xác định nạn nhân là người hiện đại, nhưng chúng ta vẫn phải xác định nguyên nhân cái chết mới được!
“Nếu họ đều là tử vong bình thường, vậy tính chất sẽ khác nhau!”
“Nhưng mà...” Miêu Anh lại ý vị thâm trường gật đầu nói: “Nếu như họ đều chết vì mưu sát! Vậy vụ án này không phải chuyện nhỏ!!”
“Đúng vậy...” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Nhưng… tôi cho rằng, khả năng bị mưu sát là rất lớn!”
“Tại sao?” Nhiễm Đào hỏi.
“Bởi vì bảy nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi!” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Có người nhìn có vẻ giống như con gái chưa thành niên nữa!”
“Cái này cũng chưa chắc?” Tăng Khả phản bác: “Nếu như... đây là một tập tục mai táng đặc thù của địa phương này thì sao? Ví dụ như trong nhà có nữ giới trẻ tuổi bất hạnh qua đời, họ cho rằng mai táng trong quan tài treo này mới là cõi về tốt nhất của họ?”
“Quan tài treo sao Bắc Đẩu là văn vật cần bảo vệ, họ đương nhiên không dám báo cáo, đành phải lén lút mai táng thi thể bên trong?” Tăng Khả chỉ vào ảnh nói: “Mọi người chú ý nhìn, trên người của nạn nhân đều mặc áo niệm!”
Nghe phân tích của Tăng Khả, mọi người đều cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà...” Vẻ mặt Thôi Lệ Châu nghiêm trọng, chép miệng thở dài: “Cho dù họ chết thế nào, tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất tà ma! Quan tài treo sao Bắc Đẩu, mỗi quan tài đặt một cô gái đã chết, nghĩ đến đã thấy rất khó chịu...”
Bình luận facebook