Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1350
Chương 1350 : Chương 1350
ĐƯỢC NHƯ ƯỚC MUỐN
Vù vù vù...
Theo tiếng xé gió xoay tròn vang lên bên tai, một nửa cánh quạt vỡ vụn vèo một phát bay xẹt qua đỉnh đầu Triệu Ngọc, suýt nữa thì đã chém vào đầu của hắn, sợ tới mức hắn gấp gáp ôm đầu rụt cổ ngã xuống đất.
Cuối cùng, cánh quạt nghiêng nghiêng cắm vào mặt cỏ, giống như tát nước vậy, cắt đứt mấy khóm hoa cỏ rồi mới dừng lại.
Ầm...
Mãi đến lúc này, máy bay trực thăng rơi xuống đất kia mới “ầm” một tiếng nổ thành một quả cầu lửa, hoà lẫn với ngọn lửa đang thiêu đốt chuồng ngựa bên cạnh.
Lại nhìn những binh sĩ tập kích Triệu Ngọc trước đó... Ừm... Đương nhiên là không thấy ai nữa...
Phù...
Triệu Ngọc phù phù thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới cảm thấy cơ thể nặng nề, hiệu lực của thuốc bổ sung năng lượng đã đến điểm cuối, đang từ từ biến mất.
Hừ!
Đậu xanh rau má...
Cho dù cuồng binh được trời phái xuống là Triệu Ngọc đại hoạch toàn thắng, nhưng bởi vì tổn thất một quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp cực phẩm, hắn vẫn cảm thấy hơi ảo não.
Ài!
Nếu như có thể nghĩ ra biện pháp cực đoan như thế này sớm một chút thì hắn căn bản không đến mức trở nên chật vật như vậy...
Vừa rồi, mãi đến lúc Triệu Ngọc suýt nữa bị súng máy hạng nặng bắn trúng, được quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp cứu mạng, hắn mới như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại mấy đạo cụ trâu bò tung nóc nhà này của mình.
Ví dụ như tổ hợp tuyệt diệu giữa máy bay tàng hình và áo tàng hình, bởi vì số lượng rất ít nên trước kia hắn luôn xem như báu vật không nỡ dùng.
Mà lúc này đã đến nước nghìn cân treo sợi tóc rồi, hắn còn keo kiệt cái gì nữa chứ?
Vốn dĩ lúc tàng hình lên máy bay, hắn còn định nhanh chóng rời khỏi đây, đi cứu cha vợ Miêu Khôn chứ chưa định làm gì mấy kẻ địch này!
Nhưng mà, điều thật sự chọc giận hắn là kẻ địch trên máy bay rõ ràng đã nhìn thấy hắn bị súng máy bắn phá, còn ngã vào trong chuồng ngựa, theo lý thuyết thì họ phải đương nhiên cho rằng hắn đã chết chắc rồi mới đúng.
Nhưng mà, đối phương lại không tiếc lãng phí đạn, tiếp tục bắn về phía hắn thêm một băng đạn súng máy nữa, lần này Triệu Ngọc không nhịn nổi!
Bởi vì, giết người đánh thi thể, điều này ở trong luật lệ giang hồ là một hành vi nhục nhã người khác.
Triệu Ngọc không thích mấy kiểu hạ nhục khiêu khích như này, vì thế hạ quyết tâm, động sát ý!
Thật ra trong lòng hắn biết rõ, dưới tình huống thế này, không phải anh chết thì chính là tôi mất mạng!
Nếu bây giờ Triệu Ngọc không giải quyết bọn họ, vậy thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lần nữa. Bọn họ đang ở trên một hòn đảo biệt lập giữa biển khơi, Triệu Ngọc lại phải chăm sóc nhiều đồng đội như vậy, không thể chỉ biết tránh né và chạy trốn được.
Nếu đã vậy, không bằng tìm đường sống trong chỗ chết, nói không chừng dựa vào đạo cụ của mình còn có thể có cơ hội sống sót.
Vì thế, Triệu Ngọc tức khắc thay đổi phương hướng, bay về phía máy bay trực thăng, cuối cùng mới xảy ra cảnh tượng kỳ lạ như lúc nãy.
Chẳng qua, hắn đã không luyện tập bay trong một thời gian dài, lúc vừa mới vọt vào cabin còn bị súng máy cố định quay ngang đâm trúng, suýt thì hộc máu...
Ôi chao...
Nghĩ đến vụ va chạm vừa rồi, lúc này Triệu Ngọc mới ôm bụng thấy đau đớn. Bởi vì thuốc bổ sung năng lượng mất đi hiệu lực nên cảm giác đau đớn bị phóng đại gấp bội khiến hắn càng khó có thể chịu nổi.
Đúng lúc này, các đạo cụ như áo chống đạn tàng hình, kính nhìn ban đêm, máy bay tàng hình và áo tàng hình cũng vừa hết thời gian sử dụng.
Nhưng mà Triệu Ngọc biết, giờ khắc này tuy hắn vừa chiến thắng kẻ địch trên một chiếc máy bay và hai chiếc xe điện, nhưng trận chiến của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Còn có khó khăn lớn hơn nữa đang chờ hắn...
Vì thế, Triệu Ngọc cố nén đau đớn kịch liệt, lảo đảo đứng lên, cố gắng quan sát cảnh vật chung quanh một phen, hơn nữa cũng cố đoán phương hướng.
Không biết chuồng ngựa được làm từ thứ gì, ngọn lửa được đạn đạo dẫn phát không bốc cháy hừng hực mà lại càng ngày càng nhỏ đi; hài cốt của máy bay trực thăng cũng giống vậy, chỉ một lúc đã từ từ tắt lửa, khiến quanh cảnh xung quanh rơi vào bóng tối.
Phù...
Triệu Ngọc không ngừng thở hổn hển, trong lòng càng ngày càng lo lắng, tuy hắn có thể phân biệt được phương hướng nhưng lại không biết nơi này cách bến tàu chỗ Miêu Khôn bao xa?
Đương nhiên, hắn cũng không biết bây giờ Miêu Khôn có còn trên bến tàu hay không? Hoặc là, bọn Tịch Vĩ đã tìm được kim cương hay chưa?
Nói ngắn lại, thời gian càng lâu thì nguy hiểm của Miêu Khôn lại càng lớn. Việc cấp bách nhất mà Triệu Ngọc phải làm là nhanh chóng tìm ra cha vợ mới được.
Như vậy... nên đi như thế nào đây?
Triệu Ngọc mở hệ thống đạo cụ, liếc nhìn máy bay tàng hình trên giao diện đạo cụ. Từ trước tới nay, hắn cơ bản chưa dùng cái máy bay tàng hình nào, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại bốn cái.
Hắn bắt đầu lo lắng, có khi nào sau này sẽ không mở được đạo cụ này giống như máy theo dõi trước kia hay không.
Nếu bây giờ sử dụng thì có phải đã hơi lãng phí rồi hay không? Dù sao cũng chưa nói chắc được sau khi cứu Miêu Khôn liệu có xảy ra chuyện gì nữa không, mình phải giữ lại một con đường lui mới được.
Sau khi xoắn xuýt, Triệu Ngọc xem xét cái xe điện mà kẻ địch sử dụng vừa nãy, muốn lợi dụng xe điện làm phương tiện giao thông cho mình.
Nhưng mà, một chiếc xe điện đã bị đạn đạo nổ bay, một chiếc khác cũng đâm vào đất, bị lửa thiêu đến mức toát ra mùi khét lẹt đậm đặc.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc chậc lưỡi, xem ra không thể đi xe điện được rồi!
Cũng được!
Vì cha vợ, chỉ có thể trả bất cứ giá nào thôi...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đã quyết định, chuẩn bị mở máy bay tàng hình bay qua chỗ đó.
Nhưng mà đúng lúc này, từ phía sau chuồng ngựa vốn đã biến thành phế tích kia vậy mà lại có một thứ bổ nhào ra đất đang chạy tới!
Không thể nào?
Triệu Ngọc chớp mắt vài cái, thực sự cảm thấy không thể tin nổi, chỉ thấy thứ đang chạy tới chỗ hắn là một con ngựa cao lớn!
Chuyện này...
Triệu Ngọc hơi sững sờ, mới đầu cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng sau đó lại nghĩ, dù sao nơi này cũng là trường đua ngựa, chuồng ngựa đều đã sụp, một hai con ngựa chạy lạc ra ngoài có vẻ cũng không lạ đâu nhỉ?
Nhưng mà, chuyện càng khó tin đã xảy ra, Triệu Ngọc chỉ là vươn tay theo bản năng, như thể đang gọi xe taxi vậy, nhưng không ngờ con ngựa cao to kia vậy mà lại dừng lại trước mặt hắn giống như có linh tính, có vẻ cực kỳ ôn thuần.
Chuyện này...
Chẳng lẽ nó chạy tới là để cho hắn cưỡi sao?
Ông trời ơi, lần này thì đúng là trên trời rơi xuống một con ngựa rồi!
Triệu Ngọc nhìn thấy trên lưng ngựa đã có sẵn yên ngựa, hai bên yên ngựa còn treo một cái túi màu đen, phía trước buộc dây cương, có vẻ như làm riêng theo yêu cầu của mình vậy.
Vì thế, Triệu Ngọc theo quán tính làm một ra động tác phủi phủi bụi trên người, muốn xoay mình lên ngựa.
Nhưng mà sau khi vỗ được hai cái thì mới kinh ngạc phát hiện, mình lại là một vị nam tử hán trần trùng trục, không mặc gì cả!
Trời ạ...
Lúc này hắn mới nhớ lại, vì sao vừa rồi phi công và tay súng máy trên máy bay lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Quần áo ơi...
Hắn nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, đi đâu tìm quần áo bây giờ?
Kết quả, cái túi màu đen treo bên yên ngựa rớt xuống, ở bên trong lộ ra nguyên bộ quần áo chuyên dùng cưỡi ngựa.
Đậu xanh rau má!
Lần này Triệu Ngọc bị bản thân mình dọa rồi, chuyện này là gì đây? Sao mà nghĩ cái gì là có cái đó thế này? Nếu như trâu bò thật, vậy thì tôi còn thiếu một món vũ khí đây này!
Kết quả, giống như ông trời thật sự hiển linh vậy, Triệu Ngọc mới vừa nghĩ tới đây, chiếc xe điện bị đốt đứt đầu xe bên cạnh “ầm” một tiếng ngã xuống, khiến cho một vật kim loại có vẻ rất nặng lăn trên mặt đất, hơn nữa còn phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn lại thì thấy thứ đang kêu lộc cộc kia không phải thứ gì xa lạ, mà là một cái ống phóng rốc két!
ĐƯỢC NHƯ ƯỚC MUỐN
Vù vù vù...
Theo tiếng xé gió xoay tròn vang lên bên tai, một nửa cánh quạt vỡ vụn vèo một phát bay xẹt qua đỉnh đầu Triệu Ngọc, suýt nữa thì đã chém vào đầu của hắn, sợ tới mức hắn gấp gáp ôm đầu rụt cổ ngã xuống đất.
Cuối cùng, cánh quạt nghiêng nghiêng cắm vào mặt cỏ, giống như tát nước vậy, cắt đứt mấy khóm hoa cỏ rồi mới dừng lại.
Ầm...
Mãi đến lúc này, máy bay trực thăng rơi xuống đất kia mới “ầm” một tiếng nổ thành một quả cầu lửa, hoà lẫn với ngọn lửa đang thiêu đốt chuồng ngựa bên cạnh.
Lại nhìn những binh sĩ tập kích Triệu Ngọc trước đó... Ừm... Đương nhiên là không thấy ai nữa...
Phù...
Triệu Ngọc phù phù thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới cảm thấy cơ thể nặng nề, hiệu lực của thuốc bổ sung năng lượng đã đến điểm cuối, đang từ từ biến mất.
Hừ!
Đậu xanh rau má...
Cho dù cuồng binh được trời phái xuống là Triệu Ngọc đại hoạch toàn thắng, nhưng bởi vì tổn thất một quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp cực phẩm, hắn vẫn cảm thấy hơi ảo não.
Ài!
Nếu như có thể nghĩ ra biện pháp cực đoan như thế này sớm một chút thì hắn căn bản không đến mức trở nên chật vật như vậy...
Vừa rồi, mãi đến lúc Triệu Ngọc suýt nữa bị súng máy hạng nặng bắn trúng, được quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp cứu mạng, hắn mới như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại mấy đạo cụ trâu bò tung nóc nhà này của mình.
Ví dụ như tổ hợp tuyệt diệu giữa máy bay tàng hình và áo tàng hình, bởi vì số lượng rất ít nên trước kia hắn luôn xem như báu vật không nỡ dùng.
Mà lúc này đã đến nước nghìn cân treo sợi tóc rồi, hắn còn keo kiệt cái gì nữa chứ?
Vốn dĩ lúc tàng hình lên máy bay, hắn còn định nhanh chóng rời khỏi đây, đi cứu cha vợ Miêu Khôn chứ chưa định làm gì mấy kẻ địch này!
Nhưng mà, điều thật sự chọc giận hắn là kẻ địch trên máy bay rõ ràng đã nhìn thấy hắn bị súng máy bắn phá, còn ngã vào trong chuồng ngựa, theo lý thuyết thì họ phải đương nhiên cho rằng hắn đã chết chắc rồi mới đúng.
Nhưng mà, đối phương lại không tiếc lãng phí đạn, tiếp tục bắn về phía hắn thêm một băng đạn súng máy nữa, lần này Triệu Ngọc không nhịn nổi!
Bởi vì, giết người đánh thi thể, điều này ở trong luật lệ giang hồ là một hành vi nhục nhã người khác.
Triệu Ngọc không thích mấy kiểu hạ nhục khiêu khích như này, vì thế hạ quyết tâm, động sát ý!
Thật ra trong lòng hắn biết rõ, dưới tình huống thế này, không phải anh chết thì chính là tôi mất mạng!
Nếu bây giờ Triệu Ngọc không giải quyết bọn họ, vậy thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lần nữa. Bọn họ đang ở trên một hòn đảo biệt lập giữa biển khơi, Triệu Ngọc lại phải chăm sóc nhiều đồng đội như vậy, không thể chỉ biết tránh né và chạy trốn được.
Nếu đã vậy, không bằng tìm đường sống trong chỗ chết, nói không chừng dựa vào đạo cụ của mình còn có thể có cơ hội sống sót.
Vì thế, Triệu Ngọc tức khắc thay đổi phương hướng, bay về phía máy bay trực thăng, cuối cùng mới xảy ra cảnh tượng kỳ lạ như lúc nãy.
Chẳng qua, hắn đã không luyện tập bay trong một thời gian dài, lúc vừa mới vọt vào cabin còn bị súng máy cố định quay ngang đâm trúng, suýt thì hộc máu...
Ôi chao...
Nghĩ đến vụ va chạm vừa rồi, lúc này Triệu Ngọc mới ôm bụng thấy đau đớn. Bởi vì thuốc bổ sung năng lượng mất đi hiệu lực nên cảm giác đau đớn bị phóng đại gấp bội khiến hắn càng khó có thể chịu nổi.
Đúng lúc này, các đạo cụ như áo chống đạn tàng hình, kính nhìn ban đêm, máy bay tàng hình và áo tàng hình cũng vừa hết thời gian sử dụng.
Nhưng mà Triệu Ngọc biết, giờ khắc này tuy hắn vừa chiến thắng kẻ địch trên một chiếc máy bay và hai chiếc xe điện, nhưng trận chiến của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Còn có khó khăn lớn hơn nữa đang chờ hắn...
Vì thế, Triệu Ngọc cố nén đau đớn kịch liệt, lảo đảo đứng lên, cố gắng quan sát cảnh vật chung quanh một phen, hơn nữa cũng cố đoán phương hướng.
Không biết chuồng ngựa được làm từ thứ gì, ngọn lửa được đạn đạo dẫn phát không bốc cháy hừng hực mà lại càng ngày càng nhỏ đi; hài cốt của máy bay trực thăng cũng giống vậy, chỉ một lúc đã từ từ tắt lửa, khiến quanh cảnh xung quanh rơi vào bóng tối.
Phù...
Triệu Ngọc không ngừng thở hổn hển, trong lòng càng ngày càng lo lắng, tuy hắn có thể phân biệt được phương hướng nhưng lại không biết nơi này cách bến tàu chỗ Miêu Khôn bao xa?
Đương nhiên, hắn cũng không biết bây giờ Miêu Khôn có còn trên bến tàu hay không? Hoặc là, bọn Tịch Vĩ đã tìm được kim cương hay chưa?
Nói ngắn lại, thời gian càng lâu thì nguy hiểm của Miêu Khôn lại càng lớn. Việc cấp bách nhất mà Triệu Ngọc phải làm là nhanh chóng tìm ra cha vợ mới được.
Như vậy... nên đi như thế nào đây?
Triệu Ngọc mở hệ thống đạo cụ, liếc nhìn máy bay tàng hình trên giao diện đạo cụ. Từ trước tới nay, hắn cơ bản chưa dùng cái máy bay tàng hình nào, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại bốn cái.
Hắn bắt đầu lo lắng, có khi nào sau này sẽ không mở được đạo cụ này giống như máy theo dõi trước kia hay không.
Nếu bây giờ sử dụng thì có phải đã hơi lãng phí rồi hay không? Dù sao cũng chưa nói chắc được sau khi cứu Miêu Khôn liệu có xảy ra chuyện gì nữa không, mình phải giữ lại một con đường lui mới được.
Sau khi xoắn xuýt, Triệu Ngọc xem xét cái xe điện mà kẻ địch sử dụng vừa nãy, muốn lợi dụng xe điện làm phương tiện giao thông cho mình.
Nhưng mà, một chiếc xe điện đã bị đạn đạo nổ bay, một chiếc khác cũng đâm vào đất, bị lửa thiêu đến mức toát ra mùi khét lẹt đậm đặc.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc chậc lưỡi, xem ra không thể đi xe điện được rồi!
Cũng được!
Vì cha vợ, chỉ có thể trả bất cứ giá nào thôi...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đã quyết định, chuẩn bị mở máy bay tàng hình bay qua chỗ đó.
Nhưng mà đúng lúc này, từ phía sau chuồng ngựa vốn đã biến thành phế tích kia vậy mà lại có một thứ bổ nhào ra đất đang chạy tới!
Không thể nào?
Triệu Ngọc chớp mắt vài cái, thực sự cảm thấy không thể tin nổi, chỉ thấy thứ đang chạy tới chỗ hắn là một con ngựa cao lớn!
Chuyện này...
Triệu Ngọc hơi sững sờ, mới đầu cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng sau đó lại nghĩ, dù sao nơi này cũng là trường đua ngựa, chuồng ngựa đều đã sụp, một hai con ngựa chạy lạc ra ngoài có vẻ cũng không lạ đâu nhỉ?
Nhưng mà, chuyện càng khó tin đã xảy ra, Triệu Ngọc chỉ là vươn tay theo bản năng, như thể đang gọi xe taxi vậy, nhưng không ngờ con ngựa cao to kia vậy mà lại dừng lại trước mặt hắn giống như có linh tính, có vẻ cực kỳ ôn thuần.
Chuyện này...
Chẳng lẽ nó chạy tới là để cho hắn cưỡi sao?
Ông trời ơi, lần này thì đúng là trên trời rơi xuống một con ngựa rồi!
Triệu Ngọc nhìn thấy trên lưng ngựa đã có sẵn yên ngựa, hai bên yên ngựa còn treo một cái túi màu đen, phía trước buộc dây cương, có vẻ như làm riêng theo yêu cầu của mình vậy.
Vì thế, Triệu Ngọc theo quán tính làm một ra động tác phủi phủi bụi trên người, muốn xoay mình lên ngựa.
Nhưng mà sau khi vỗ được hai cái thì mới kinh ngạc phát hiện, mình lại là một vị nam tử hán trần trùng trục, không mặc gì cả!
Trời ạ...
Lúc này hắn mới nhớ lại, vì sao vừa rồi phi công và tay súng máy trên máy bay lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Quần áo ơi...
Hắn nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, đi đâu tìm quần áo bây giờ?
Kết quả, cái túi màu đen treo bên yên ngựa rớt xuống, ở bên trong lộ ra nguyên bộ quần áo chuyên dùng cưỡi ngựa.
Đậu xanh rau má!
Lần này Triệu Ngọc bị bản thân mình dọa rồi, chuyện này là gì đây? Sao mà nghĩ cái gì là có cái đó thế này? Nếu như trâu bò thật, vậy thì tôi còn thiếu một món vũ khí đây này!
Kết quả, giống như ông trời thật sự hiển linh vậy, Triệu Ngọc mới vừa nghĩ tới đây, chiếc xe điện bị đốt đứt đầu xe bên cạnh “ầm” một tiếng ngã xuống, khiến cho một vật kim loại có vẻ rất nặng lăn trên mặt đất, hơn nữa còn phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn lại thì thấy thứ đang kêu lộc cộc kia không phải thứ gì xa lạ, mà là một cái ống phóng rốc két!
Bình luận facebook