Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1364
Chương 1364 : Chương 1364
CẠM BẪY CUỐI CÙNG
Sau khi hai chiếc máy bay đến gần du thuyền, một chiếc đậu ngay phía trước du thuyền, nhắm vũ khí trên máy bay vào bọn người Miêu Khôn.
Một chiếc máy bay khác thì có mấy tên binh sĩ trang bị đầy đủ nhảy xuống, ngăn chặn bọn họ trên boong tàu.
Cho dù trong tay nhóm người Miêu Khôn có súng, nhưng khi nhìn thấy vũ khí hạng nặng trên máy bay và rất nhiều tay bắn đang nhắm vào bọn họ, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn buông vũ khí xuống, không dám manh động.
“Làm sao... Làm sao bây giờ?” Sevan Barker núm ở sau lưng đám người, lo lắng nói: “Không phải là thuộc hạ của Tịch Vĩ tới viện trợ chứ?”
“Điên à? Làm sao có thể chứ?” Miêu Khôn nói: “Nhìn trang bị hoàn toàn không giống, còn nữa, tôi không tin lão Tịch có hậu thuẫn lớn mạnh như vậy!”
“Đúng! Những người này giống quân chính quy hơn!” Lee Bon Seong nói: “Nếu như không đoán sai, đây mới là M15 chính hiệu!”
Triệu Ngọc cũng đồng ý, những binh sĩ này, người mặc quần áo chống đạn, tay cầm súng tự động, ai nấy cũng trang bị đầy đủ, cho dù là trang phục hay là vũ khí, tất cả đều khác biệt với đám thuộc hạ của Tịch Vĩ.
Còn nữa, Tịch Vĩ vẫn luôn cúi đầu ảm đạm, nếu thật sự là tiếp viện của ông ta, thì cũng không thể nào không có phản ứng.
Lúc này, hơn mười chiếc ca nô cũng đã lái đến trước mặt du thuyền, sau đó gạt ca nô ra ngoài vây bọc xung quanh du thuyền.
Sau đó, lại có hơn mười binh sĩ nhanh chóng nhảy vào boong tàu.
Inh inh inh...
Âm thanh của máy bay trực thăng cùng ca nô khiến cho toàn bộ mặt biển cực kỳ náo nhiệt. Đèn pha trên máy bay chiếu xuống, khiến cho đám người Miêu Khôn không thể mở mắt được.
Dưới tình huống như thế này, nhóm người Miêu Khôn lại không có bất cứ khả năng phản kháng nào, tất cả đều chậm rãi nâng cao hai tay một cách tự nhiên, ra hiệu đầu hàng...
“Cha không thể như vậy, cha vợ à!” Lúc này, Triệu Ngọc đứng ở đằng sau lưng Miêu Khôn, tức giận trách: “Chúng ta có thể nói trước, cha cùng Jacob và Lee Bon Song đã diễn kịch như vậy, tại sao lại không nói cho con biết? Cha giấu cũng giỏi nhỉ?”
“Là Lee Bon Seong!” Miêu Khôn chỉnh lại sai lầm, lúc này mới chậc lưỡi nói: “Chậc chậc, ta cũng không còn cách nào khác, vì để diễn như thật! Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ!”
“Bất đắc dĩ cái búa!” Triệu Ngọc mắng: “Cha có biết rằng vừa rồi suýt chút nữa con đã bắn trộm rồi không? Chuyện lớn như vậy mà cha cũng không nói với con một tiếng, lỡ như con thật sự đánh nhau với hai người họ thì phải làm sao?”
“Không... Không phải...” Miêu Khôn bỗng chốc nghẹn lời, vội giải thích: “Là ba người bọn ta đã thương lượng với nhau, không để cho người thứ tư biết chuyện! Là thân thích cũng không được, phải coi trọng chữ tín.”
“Chết đi... Hừ...” Triệu Ngọc muốn chửi thề nhưng phải cố nén lại nói: “Con đã hiểu được một chút, nếu như ba người sớm đã thông đồng với nhau, vậy nói cách khác, ba người đã sớm biết chuyện kim cương của Grimm rồi? Vậy cha còn lôi con đến đây để làm gì? Chuyện này quá đáng quá rồi nhỉ? Chả trách lúc cha lôi con nhập bọn, biểu hiện có vẻ lén lút!”
“Không phải, không phải, thật sự là không phải!” Miêu Khôn vội giải thích: “Nếu như ta có thể sớm biết chuyện kim cương, vậy thì chúng ta cũng không đến mức bị động như vậy! Đừng quên chúng ta đều suýt chút nữa bị tên kia giết chết rồi!”
Miêu Khôn hung hăng liếc nhìn Tịch Vĩ.
“Ta nói cho con biết, đúng là ta nghi ngờ Grimm và chuyện kim cương có liên quan với nhau,” Miêu Khôn tiếp tục giải thích nói: “Sở dĩ ba bọn ta diễn kịch, chỉ là để đề phòng chuyện như vậy xảy ra, để những kẻ địch đang ẩn nấp cho là bọn ta có thể bị chia rẽ... Còn nữa, trong này còn có thành phần đùa giỡn, bọn ta muốn cho Grimm sự bất ngờ, nhưng ta thật sự không biết ông ta đã chết rồi! Còn để lại cho chúng ta mật mã kim cương đáng chết!”
“Tôi nói này... Hai người còn muốn nói linh tinh bao lâu nữa?” Lee Bon Seong ở bên cạnh nhổ nước bọt nói: “Không thể đặt sự chú ý vào trước mặt sao? Cho dù những người này không phải là người của Tịch Vĩ, nhưng chúng ta cũng không chắc được an toàn!”
“Được rồi, ha ha... Thật tốt!” Triệu Ngọc vẫn còn hơi tức giận, lúc này châm chọc nói: “Lần này, con lại có thể tích lũy kinh nghiệm rồi! Con thật sự cảm ơn cha, cha vợ đáng kính của con! Sau này cha có bí mật gì, cũng tuyệt đối đừng nói với con, ha ha...”
“Con cũng không cần phải châm chọc ta.” Miêu Khôn dường như cũng nóng nảy, nghiêng đầu nói: “Con còn chưa nói với ta, tại sao con lại có thể một mình hạ gục một nửa đội quân? Tại sao có thể hôn mỹ nữ một cái, người ta liền biến thành mỹ nhân ngư? Còn nữa, rõ ràng con có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tất cả mọi người lại giả vờ không hiểu...”
“Lúc này...” Lee Bon Seong là người duy nhất có thể nghe hiểu hai người bọn họ nói gì, liền chau mày nói: “Các người không nên ở thời điểm này mà giảng truyện Grimm chứ? Có thể nào để tâm một chút không, chúng ta thương lượng kế hoạch đi...”
Kết quả, Lee Bon Seong vừa nói dứt lời, các binh sĩ vây quanh bọn họ đã xông tới phía trước, lần lượt soát người và kiểm tra bọn họ.
Sau khi đã xác định được không có vũ khí bên mình, lúc này các binh sĩ mới cho bọn họ buông cánh tay đang giơ cao xuống.
Lúc này, trên boong tàu xuất hiện một người mặc trang phục sĩ quan, tuổi tác của người này cũng không nhỏ, mũ nồi không thể che được chùm tóc đã bạc trắng của ông ta.
“Oh my God, đây không phải là... Người kia sao?” Đột nhiên nhìn thấy tên sĩ quan già tóc trắng, Jacob bỗng nhiên trừng to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Không thể nào?
Mặc dù Triệu Ngọc không biết người này, nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim đập nhanh, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người này chính là... Grimm trong truyền thuyết sao!?
“Buckley!?” Miêu Khôn la to một tiếng: “Tại sao lại là ông? Ông... Tại sao ông...”
Buckley?
À... Triệu Ngọc nghĩ ra rồi, Buckley cũng là một trong những người tham gia salon trinh thám năm đó, Tịch Vĩ từng nói Buckley đã chết trong ngục giam.
“Oa oa... Cao thủ, đúng là cao thủ!” Buckley kích động nhìn mọi người nói: “Mọi người thật sự đã phá giải được mật mã kim cương của Grimm, chữ cái D của tôi... Mọi người cũng đoán được rồi à?”
“...”
Trong phút chốt, mọi người không kịp phản ứng, nên hiện trường bỗng trở nên im lặng.
“Đúng... Đúng rồi... Scott đâu?” Người tên Buckley đột nhiên hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”
“Báo cáo trưởng quan!” Lúc này, một tên binh sĩ tiến lên báo cáo: “Đã tìm được trưởng quan Scott, ông ta đang hôn mê!”
“Còn gọi trưởng quan, còn gọi trưởng quan!” Buckley tức giận quát: “Không nhìn ra à? Tên này đã phản bội, mau còng lại đi!”
“Vâng!” Tên binh sĩ tuân lệnh, vội còng tay cho Scott đang hôn mê.
“Buckley.” Juliet hỏi: “Ông mau nói cho chúng tôi biết, các ông là ai vậy? Vì sao ông lại không chết, sao lại ở chỗ này?”
“Wow wow, thật thật giả giả, giả giả thật thật.” Buckley cảm thán nói: “Mọi người đừng tưởng rằng tôi là người Argentina thì không có liên quan tới M15! Thực ra năm đó vốn dĩ tôi không chết trong ngục giam, là Grimm đã cứu tôi, sau đó tôi đã mai danh ẩn tích và đi theo ông ta!”
“Hả? Đi theo ông ta làm gì?” Juliet không nhịn được gặng hỏi.
“Đi theo ông ta... À...” Buckley nhìn quanh bốn phía, rồi ánh mắt dừng lại trên hòm thủy tinh chứa kim cương rồi nói: “Đi theo ông ta để thiết kế cạm bẫy cuối cùng này!”
“Cái gì!?”
Vừa nghe đến hai chữ “Cạm bẫy”, mọi người bất giác giật mình.
“À... Mọi người còn không biết sao?”
Nói xong, Buckley cất bước đi tới trước hòm kim cương, kẹp hòm vào nách, sau đó ra sức vặn vài vòng, hòm kim cương liền nhẹ nhàng mở ra hai bên.
Sau khi mở ra, kim cương bên trong lập tức phát sáng trước mặt mọi người.
Nhưng mà sau đó, Buckley trước mặt mọi người làm ra động tác khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc, ông ta đột nhiên túm lấy nắm kim cương thả xuống mặt đất.
Ngay sau đó, ông ta giống như ảo thuật gia biến ra chiếc gậy nhỏ trong tay, rồi đập lên những viên kim cương kia đến vỡ nát...
CẠM BẪY CUỐI CÙNG
Sau khi hai chiếc máy bay đến gần du thuyền, một chiếc đậu ngay phía trước du thuyền, nhắm vũ khí trên máy bay vào bọn người Miêu Khôn.
Một chiếc máy bay khác thì có mấy tên binh sĩ trang bị đầy đủ nhảy xuống, ngăn chặn bọn họ trên boong tàu.
Cho dù trong tay nhóm người Miêu Khôn có súng, nhưng khi nhìn thấy vũ khí hạng nặng trên máy bay và rất nhiều tay bắn đang nhắm vào bọn họ, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn buông vũ khí xuống, không dám manh động.
“Làm sao... Làm sao bây giờ?” Sevan Barker núm ở sau lưng đám người, lo lắng nói: “Không phải là thuộc hạ của Tịch Vĩ tới viện trợ chứ?”
“Điên à? Làm sao có thể chứ?” Miêu Khôn nói: “Nhìn trang bị hoàn toàn không giống, còn nữa, tôi không tin lão Tịch có hậu thuẫn lớn mạnh như vậy!”
“Đúng! Những người này giống quân chính quy hơn!” Lee Bon Seong nói: “Nếu như không đoán sai, đây mới là M15 chính hiệu!”
Triệu Ngọc cũng đồng ý, những binh sĩ này, người mặc quần áo chống đạn, tay cầm súng tự động, ai nấy cũng trang bị đầy đủ, cho dù là trang phục hay là vũ khí, tất cả đều khác biệt với đám thuộc hạ của Tịch Vĩ.
Còn nữa, Tịch Vĩ vẫn luôn cúi đầu ảm đạm, nếu thật sự là tiếp viện của ông ta, thì cũng không thể nào không có phản ứng.
Lúc này, hơn mười chiếc ca nô cũng đã lái đến trước mặt du thuyền, sau đó gạt ca nô ra ngoài vây bọc xung quanh du thuyền.
Sau đó, lại có hơn mười binh sĩ nhanh chóng nhảy vào boong tàu.
Inh inh inh...
Âm thanh của máy bay trực thăng cùng ca nô khiến cho toàn bộ mặt biển cực kỳ náo nhiệt. Đèn pha trên máy bay chiếu xuống, khiến cho đám người Miêu Khôn không thể mở mắt được.
Dưới tình huống như thế này, nhóm người Miêu Khôn lại không có bất cứ khả năng phản kháng nào, tất cả đều chậm rãi nâng cao hai tay một cách tự nhiên, ra hiệu đầu hàng...
“Cha không thể như vậy, cha vợ à!” Lúc này, Triệu Ngọc đứng ở đằng sau lưng Miêu Khôn, tức giận trách: “Chúng ta có thể nói trước, cha cùng Jacob và Lee Bon Song đã diễn kịch như vậy, tại sao lại không nói cho con biết? Cha giấu cũng giỏi nhỉ?”
“Là Lee Bon Seong!” Miêu Khôn chỉnh lại sai lầm, lúc này mới chậc lưỡi nói: “Chậc chậc, ta cũng không còn cách nào khác, vì để diễn như thật! Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ!”
“Bất đắc dĩ cái búa!” Triệu Ngọc mắng: “Cha có biết rằng vừa rồi suýt chút nữa con đã bắn trộm rồi không? Chuyện lớn như vậy mà cha cũng không nói với con một tiếng, lỡ như con thật sự đánh nhau với hai người họ thì phải làm sao?”
“Không... Không phải...” Miêu Khôn bỗng chốc nghẹn lời, vội giải thích: “Là ba người bọn ta đã thương lượng với nhau, không để cho người thứ tư biết chuyện! Là thân thích cũng không được, phải coi trọng chữ tín.”
“Chết đi... Hừ...” Triệu Ngọc muốn chửi thề nhưng phải cố nén lại nói: “Con đã hiểu được một chút, nếu như ba người sớm đã thông đồng với nhau, vậy nói cách khác, ba người đã sớm biết chuyện kim cương của Grimm rồi? Vậy cha còn lôi con đến đây để làm gì? Chuyện này quá đáng quá rồi nhỉ? Chả trách lúc cha lôi con nhập bọn, biểu hiện có vẻ lén lút!”
“Không phải, không phải, thật sự là không phải!” Miêu Khôn vội giải thích: “Nếu như ta có thể sớm biết chuyện kim cương, vậy thì chúng ta cũng không đến mức bị động như vậy! Đừng quên chúng ta đều suýt chút nữa bị tên kia giết chết rồi!”
Miêu Khôn hung hăng liếc nhìn Tịch Vĩ.
“Ta nói cho con biết, đúng là ta nghi ngờ Grimm và chuyện kim cương có liên quan với nhau,” Miêu Khôn tiếp tục giải thích nói: “Sở dĩ ba bọn ta diễn kịch, chỉ là để đề phòng chuyện như vậy xảy ra, để những kẻ địch đang ẩn nấp cho là bọn ta có thể bị chia rẽ... Còn nữa, trong này còn có thành phần đùa giỡn, bọn ta muốn cho Grimm sự bất ngờ, nhưng ta thật sự không biết ông ta đã chết rồi! Còn để lại cho chúng ta mật mã kim cương đáng chết!”
“Tôi nói này... Hai người còn muốn nói linh tinh bao lâu nữa?” Lee Bon Seong ở bên cạnh nhổ nước bọt nói: “Không thể đặt sự chú ý vào trước mặt sao? Cho dù những người này không phải là người của Tịch Vĩ, nhưng chúng ta cũng không chắc được an toàn!”
“Được rồi, ha ha... Thật tốt!” Triệu Ngọc vẫn còn hơi tức giận, lúc này châm chọc nói: “Lần này, con lại có thể tích lũy kinh nghiệm rồi! Con thật sự cảm ơn cha, cha vợ đáng kính của con! Sau này cha có bí mật gì, cũng tuyệt đối đừng nói với con, ha ha...”
“Con cũng không cần phải châm chọc ta.” Miêu Khôn dường như cũng nóng nảy, nghiêng đầu nói: “Con còn chưa nói với ta, tại sao con lại có thể một mình hạ gục một nửa đội quân? Tại sao có thể hôn mỹ nữ một cái, người ta liền biến thành mỹ nhân ngư? Còn nữa, rõ ràng con có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tất cả mọi người lại giả vờ không hiểu...”
“Lúc này...” Lee Bon Seong là người duy nhất có thể nghe hiểu hai người bọn họ nói gì, liền chau mày nói: “Các người không nên ở thời điểm này mà giảng truyện Grimm chứ? Có thể nào để tâm một chút không, chúng ta thương lượng kế hoạch đi...”
Kết quả, Lee Bon Seong vừa nói dứt lời, các binh sĩ vây quanh bọn họ đã xông tới phía trước, lần lượt soát người và kiểm tra bọn họ.
Sau khi đã xác định được không có vũ khí bên mình, lúc này các binh sĩ mới cho bọn họ buông cánh tay đang giơ cao xuống.
Lúc này, trên boong tàu xuất hiện một người mặc trang phục sĩ quan, tuổi tác của người này cũng không nhỏ, mũ nồi không thể che được chùm tóc đã bạc trắng của ông ta.
“Oh my God, đây không phải là... Người kia sao?” Đột nhiên nhìn thấy tên sĩ quan già tóc trắng, Jacob bỗng nhiên trừng to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Không thể nào?
Mặc dù Triệu Ngọc không biết người này, nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim đập nhanh, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người này chính là... Grimm trong truyền thuyết sao!?
“Buckley!?” Miêu Khôn la to một tiếng: “Tại sao lại là ông? Ông... Tại sao ông...”
Buckley?
À... Triệu Ngọc nghĩ ra rồi, Buckley cũng là một trong những người tham gia salon trinh thám năm đó, Tịch Vĩ từng nói Buckley đã chết trong ngục giam.
“Oa oa... Cao thủ, đúng là cao thủ!” Buckley kích động nhìn mọi người nói: “Mọi người thật sự đã phá giải được mật mã kim cương của Grimm, chữ cái D của tôi... Mọi người cũng đoán được rồi à?”
“...”
Trong phút chốt, mọi người không kịp phản ứng, nên hiện trường bỗng trở nên im lặng.
“Đúng... Đúng rồi... Scott đâu?” Người tên Buckley đột nhiên hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”
“Báo cáo trưởng quan!” Lúc này, một tên binh sĩ tiến lên báo cáo: “Đã tìm được trưởng quan Scott, ông ta đang hôn mê!”
“Còn gọi trưởng quan, còn gọi trưởng quan!” Buckley tức giận quát: “Không nhìn ra à? Tên này đã phản bội, mau còng lại đi!”
“Vâng!” Tên binh sĩ tuân lệnh, vội còng tay cho Scott đang hôn mê.
“Buckley.” Juliet hỏi: “Ông mau nói cho chúng tôi biết, các ông là ai vậy? Vì sao ông lại không chết, sao lại ở chỗ này?”
“Wow wow, thật thật giả giả, giả giả thật thật.” Buckley cảm thán nói: “Mọi người đừng tưởng rằng tôi là người Argentina thì không có liên quan tới M15! Thực ra năm đó vốn dĩ tôi không chết trong ngục giam, là Grimm đã cứu tôi, sau đó tôi đã mai danh ẩn tích và đi theo ông ta!”
“Hả? Đi theo ông ta làm gì?” Juliet không nhịn được gặng hỏi.
“Đi theo ông ta... À...” Buckley nhìn quanh bốn phía, rồi ánh mắt dừng lại trên hòm thủy tinh chứa kim cương rồi nói: “Đi theo ông ta để thiết kế cạm bẫy cuối cùng này!”
“Cái gì!?”
Vừa nghe đến hai chữ “Cạm bẫy”, mọi người bất giác giật mình.
“À... Mọi người còn không biết sao?”
Nói xong, Buckley cất bước đi tới trước hòm kim cương, kẹp hòm vào nách, sau đó ra sức vặn vài vòng, hòm kim cương liền nhẹ nhàng mở ra hai bên.
Sau khi mở ra, kim cương bên trong lập tức phát sáng trước mặt mọi người.
Nhưng mà sau đó, Buckley trước mặt mọi người làm ra động tác khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc, ông ta đột nhiên túm lấy nắm kim cương thả xuống mặt đất.
Ngay sau đó, ông ta giống như ảo thuật gia biến ra chiếc gậy nhỏ trong tay, rồi đập lên những viên kim cương kia đến vỡ nát...