Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1366
Chương 1366 : Chương 1366
TÔI PHẢI TRẢ THÙ
Triệu Ngọc lo lắng Tịch Vĩ uống thuốc độc hoặc bị trúng độc, lúc này liền sử dụng một viên thuốc giải độc cho Tịch Vĩ uống. Nhưng nó vẫn bị vô hiệu, bị hệ thống thu hồi lại.
“Cha... Cha... Cha tỉnh lại đi, tỉnh lại...” Tịch Mộng Na còn đang ra sức hồi sức tim cho Tịch Vĩ, cuối cùng Triệu Ngọc thực sự không nhịn được nữa, tiến lên ngăn cản cô ta.
“Cha... Không...” Toàn thân Tịch Mộng Na run rẩy, nằm lên người Tịch Vĩ khóc lóc nói: “Tại sao... Tại sao lại như vậy?”
Một lúc sau, cô ta cuối cùng cũng ý thức được cha của mình đã mất, đột nhiên đứng dậy trợn mắt nhìn mọi người sau đó điên cuồng la hét: “Là các người! Là các người đã hại chết cha tôi! Tôi... Tôi nhất định phải khiến cho các người phải trả giá...”
“Thật là...” Ai ngờ, Sevan Barker cũng không để ý tới sự gào thét của Tịch Mộng Na, ông ta ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên một viên kim cương giả đã bị nghiền nát thở dài: “Grimm cũng thật là keo kiệt! Cho dù là kim cương giả, ít nhất cũng phải là pha lê trắng hoặc là đá zircon chứ, nhưng ông ta thì ngược lại, cái này vốn chỉ là thủy tinh...”
“Sao hả? Là ông ta keo kiệt hay là anh keo kiệt?” Jacob tham gia vào câu chuyện nói: “Nếu là pha lê, anh còn muốn mang một chút về bán lấy tiền sao? Thượng Đế à, bây giờ anh nghèo tới vậy rồi ư?”
“Tịch Mộng Na!” Nhưng mà Miêu Khôn lại nghiêm túc trách móc Tịch Mộng Na: “Cô cũng thấy rõ là các người làm điều ác trước, cái này gọi là trừng phạt đúng tội, ác giả ác báo! Trên đảo Kỳ Tích chết nhiều người như vậy, Tịch Vĩ cần phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng vậy!” Juliet lòng đầy căm phẫn nói: “Chẳng lẽ cô quên mất, cô cũng là kẻ giết người sao?”
“Kẻ giết người? À... Đúng rồi...” Buckley nhìn mọi người rồi nghi ngờ hỏi: “Có ai nhìn thấy cô Molly đâu không?”
“Hả?”
Nghe được câu hỏi này, hiện trường đầu tiên là trầm mặc, sau đó Sevan Barker mới chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “A, hung thủ đang ở đây!”
“Không thể nào? Buckley...” Miêu Khôn cũng buồn bực nói: “Chẳng lẽ các ông còn không biết, cô Molly đã bị giết chết rồi sao?”
“Hả!?” Buckley nghe vậy liền run rẩy, buồn bực nói: “Tại sao... Tại sao lại như vậy chứ? Cô Molly, cô ta... Tại sao cô ta lại có thể...”
“Không phải ông vừa mới nói…” Lee Bon Seong hỏi: “Cô Molly giả dạng thành con gái Grimm à?”
“Giả dạng đúng là giả dạng, nhưng đã diễn hơn bốn mươi năm, chắc còn thật hơn cha con thật nữa?” Buckley đầy nuối tiếc nói: “Tôi cũng là sau này mới biết được, cô Molly thật ra là cô nhi được Grimm nhận về nuôi, Grimm vốn là người không thể sinh con!”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, lại là một tên thái giám à?
“Bằng không, các người cũng biết Grimm phong lưu bao lâu nay.” Buckley nói: “Nếu như ông ta không có bệnh thì sớm đã con cháu thành đàn rồi!”
Ồ...
Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, người ta chỉ là không thể sinh con chứ không phải là thái giám.
“Thật đáng tiếc...” Buckley hối hận lắc đầu: “Lúc đầu chúng tôi ước hẹn, chờ đến khi kẻ chủ mưu lộ ra sơ hở, cô ta sẽ lập tức phát tín hiệu cho tôi lên đảo bắt người! Nhưng cô ta không hề phát tín hiệu cho tôi, mà tôi cũng không nghĩ rằng chủ mưu lại ra tay nhanh như vậy! Sao tôi lại cho rằng phải chờ thêm mấy ngày mới có tiến triển chứ! Ài!”
Trong sự tiếc nuối, Buckley cũng ôm lấy ngực, ngồi vào ghế sofa bên cạnh, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Tên binh sĩ nào đó của ông ta nhanh chóng đưa tới cho ông ta mấy viên thuốc, đồng thời giúp ông ta uống thuốc.
“Tôi nói này Buckley...” Miêu Khôn dường như nghĩ tới điều gì lại hỏi: “Nếu như ông không biết chuyện cô Molly đã chết, vậy thì chắc chắn ông cũng không biết trên đảo Kỳ Tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Buckley chán nản ngồi yên tại chỗ, tỏ ra bộ dạng tuổi già sức yếu: “Tôi chỉ biết là cô Molly có một đội đặc công bảo vệ, nếu như cô Molly đã chết rồi, vậy thì chắc là động tĩnh không nhỏ? Nhìn xem một thuyền người chết...”
“Oh my God!” Jacob lắc đầu: “Ông còn không biết thành cổ của Grimm đã không còn sao? Còn nữa, đừng nhắc đội đặc công gì đó, Molly là bị mưu sát, vào hôm qua, à không, khuya ngày hôm trước nữa!...”
“Hả!? A... Cái này... Tại sao có thể như vậy... Anh nói... Cái gì? Thành cổ của Grimm không còn? Khuya ngày hôm trước, cô Molly đã... đã...” Buckley càng nói càng kích động, nếp nhăn trên mặt cũng rung động theo, tay ôm ngực ngày càng chặt.
“Được rồi, được rồi, ông ta không chịu được kích động nữa đâu!” Miêu Khôn thấy tình huống không ổn, vội ngăn cản Jacob nói với Buckley: “Buckley à, tôi hỏi ông, nếu như các ông hoàn toàn không biết gì về tình hình trên đảo, nếu như ông là vì tín hiệu trên hòm kim cương mà đến đây, vậy tôi hỏi ông... Scott rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đúng vậy.” Juliet gặng hỏi: “Sau khi cô Molly bị sát hại, thuộc hạ của cô ta đã rời khỏi đảo Ký Tích để cầu viện, không bao lâu sau, Scott liền dẫn theo một đám người tới, nói cái gì mà Cục An ninh, nhưng trên thực tế đều là một đám lính đánh thuê liều mạng!”
“Hả... Scott sao?” Buckley vô cùng kinh hãi nói: “Scott chính là người của Cục An ninh à? Ông ta là nhân viên đặc phái của đảo Fiji, ông ta... Ông ta… không phải chỉ có ông ta phản bội à? Sao lại... sao lại có lính đánh thuê gì chứ?”
“Loạn rồi, loạn rồi!” Jacob đứng dậy nói: “Rốt cuộc là như nào với như nào đây? Tôi thấy mơ hồ rồi?”
“Tôi... Tôi không được rồi...” Lúc này, Buckley ôm ngực, khó khăn đứng dậy, ra lệnh với thuộc hạ: “Như vậy đi, các cậu xử lý đi, tôi phải đi nghỉ ngơi một chút. Nhớ kĩ ở trong tình huống không rõ ràng thì tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi!”
“Rõ!” Các binh sĩ gật đầu nhận lệnh.
“Đừng đi, lão Bu!” Sevan Barker vội khuyên nhủ: “Chúng tôi chẳng những trong sạch, mà chúng tôi đều là công thần đánh thắng phần tử khủng bố, ông không thể đối xử với chúng tôi như vậy? Dù sao kim cương cũng là giả, vẫn nên nhanh chóng đưa chúng tôi về nhà đi...”
“Không!” Ai ngờ, Miêu Khôn chợt ngăn cản Sevan Barker nói: “Buckley nói cũng đúng, nếu như chúng ta đã không thẹn với lòng, vậy thì nên nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới đuôi, tránh sau này chúng ta bị người khác chỉ trích.”
“Tôi đồng ý!” Lee Bon Seong giơ tay lên nói: “Tốt nhất để bọn họ thẩm vấn từng người, nhìn xem khẩu cung của chúng ta có thống nhất hay không, như vậy mới càng có thể chứng minh sự trong sạch của chúng ta!”
“Không sai.” Buckley cảm kích gật đầu với mọi người: “Tôi biết mọi người đều là người chuyên nghiệp, có quy tắc rõ ràng hơn tôi. Yên tâm đi, nếu như mọi người đều trong sạch, tôi sẽ không làm khó mọi người!
“Chỉ tiếc là... Chậc chậc...” Buckley nhìn thoáng qua thi thể Tịch Vĩ: “Tịch Vĩ chết không đúng lúc! Phòng tình báo còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ta!”
“Không sao...” Sevan Barker nhìn Tịch Mộng Na rồi nói: “Tịch Vĩ chết rồi, nhưng con gái ông ta còn ở đây! Có chuyện gì thì hỏi cô ta cũng giống nhau thôi nhỉ? Về phần... Cô ta có chịu phối hợp hay không, thì còn phải dựa vào bản lĩnh của Cục Tình báo các ông, các ông phải cẩn thận một chút, cô gái này là sát thủ thâm tàng bất lộ đó! Ha ha...”
“Hừ, các người không cần ném đá giấu tay, châm chọc khiêu khích! Yên tâm, tôi thừa nhận, Molly là do tôi giết!” Tịch Mộng Na nói với khuôn mặt đầy vẻ căm hận: “Tôi cũng thừa nhận, kế hoạch trên đảo Kỳ Tích là do cha tôi nghĩ ra và thực hiện!”
“Tôi không phủ nhận tội danh của chúng tôi, nhưng vậy thì đã sao?” Lúc này, Tịch Mộng Na đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cô ta dùng ánh mắt tràn ngập tia máu nhìn mọi người: “Tôi khuyên các người, tốt nhất bây giờ hãy giết tôi đi! Nếu như để cho tôi sống, thì chắc chắn trong tương lai các người sẽ hối hận!”
“Tôi thề, tôi sẽ để cho mỗi một người đều... chết cùng với cha tôi!!!”
TÔI PHẢI TRẢ THÙ
Triệu Ngọc lo lắng Tịch Vĩ uống thuốc độc hoặc bị trúng độc, lúc này liền sử dụng một viên thuốc giải độc cho Tịch Vĩ uống. Nhưng nó vẫn bị vô hiệu, bị hệ thống thu hồi lại.
“Cha... Cha... Cha tỉnh lại đi, tỉnh lại...” Tịch Mộng Na còn đang ra sức hồi sức tim cho Tịch Vĩ, cuối cùng Triệu Ngọc thực sự không nhịn được nữa, tiến lên ngăn cản cô ta.
“Cha... Không...” Toàn thân Tịch Mộng Na run rẩy, nằm lên người Tịch Vĩ khóc lóc nói: “Tại sao... Tại sao lại như vậy?”
Một lúc sau, cô ta cuối cùng cũng ý thức được cha của mình đã mất, đột nhiên đứng dậy trợn mắt nhìn mọi người sau đó điên cuồng la hét: “Là các người! Là các người đã hại chết cha tôi! Tôi... Tôi nhất định phải khiến cho các người phải trả giá...”
“Thật là...” Ai ngờ, Sevan Barker cũng không để ý tới sự gào thét của Tịch Mộng Na, ông ta ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên một viên kim cương giả đã bị nghiền nát thở dài: “Grimm cũng thật là keo kiệt! Cho dù là kim cương giả, ít nhất cũng phải là pha lê trắng hoặc là đá zircon chứ, nhưng ông ta thì ngược lại, cái này vốn chỉ là thủy tinh...”
“Sao hả? Là ông ta keo kiệt hay là anh keo kiệt?” Jacob tham gia vào câu chuyện nói: “Nếu là pha lê, anh còn muốn mang một chút về bán lấy tiền sao? Thượng Đế à, bây giờ anh nghèo tới vậy rồi ư?”
“Tịch Mộng Na!” Nhưng mà Miêu Khôn lại nghiêm túc trách móc Tịch Mộng Na: “Cô cũng thấy rõ là các người làm điều ác trước, cái này gọi là trừng phạt đúng tội, ác giả ác báo! Trên đảo Kỳ Tích chết nhiều người như vậy, Tịch Vĩ cần phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng vậy!” Juliet lòng đầy căm phẫn nói: “Chẳng lẽ cô quên mất, cô cũng là kẻ giết người sao?”
“Kẻ giết người? À... Đúng rồi...” Buckley nhìn mọi người rồi nghi ngờ hỏi: “Có ai nhìn thấy cô Molly đâu không?”
“Hả?”
Nghe được câu hỏi này, hiện trường đầu tiên là trầm mặc, sau đó Sevan Barker mới chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “A, hung thủ đang ở đây!”
“Không thể nào? Buckley...” Miêu Khôn cũng buồn bực nói: “Chẳng lẽ các ông còn không biết, cô Molly đã bị giết chết rồi sao?”
“Hả!?” Buckley nghe vậy liền run rẩy, buồn bực nói: “Tại sao... Tại sao lại như vậy chứ? Cô Molly, cô ta... Tại sao cô ta lại có thể...”
“Không phải ông vừa mới nói…” Lee Bon Seong hỏi: “Cô Molly giả dạng thành con gái Grimm à?”
“Giả dạng đúng là giả dạng, nhưng đã diễn hơn bốn mươi năm, chắc còn thật hơn cha con thật nữa?” Buckley đầy nuối tiếc nói: “Tôi cũng là sau này mới biết được, cô Molly thật ra là cô nhi được Grimm nhận về nuôi, Grimm vốn là người không thể sinh con!”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, lại là một tên thái giám à?
“Bằng không, các người cũng biết Grimm phong lưu bao lâu nay.” Buckley nói: “Nếu như ông ta không có bệnh thì sớm đã con cháu thành đàn rồi!”
Ồ...
Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, người ta chỉ là không thể sinh con chứ không phải là thái giám.
“Thật đáng tiếc...” Buckley hối hận lắc đầu: “Lúc đầu chúng tôi ước hẹn, chờ đến khi kẻ chủ mưu lộ ra sơ hở, cô ta sẽ lập tức phát tín hiệu cho tôi lên đảo bắt người! Nhưng cô ta không hề phát tín hiệu cho tôi, mà tôi cũng không nghĩ rằng chủ mưu lại ra tay nhanh như vậy! Sao tôi lại cho rằng phải chờ thêm mấy ngày mới có tiến triển chứ! Ài!”
Trong sự tiếc nuối, Buckley cũng ôm lấy ngực, ngồi vào ghế sofa bên cạnh, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Tên binh sĩ nào đó của ông ta nhanh chóng đưa tới cho ông ta mấy viên thuốc, đồng thời giúp ông ta uống thuốc.
“Tôi nói này Buckley...” Miêu Khôn dường như nghĩ tới điều gì lại hỏi: “Nếu như ông không biết chuyện cô Molly đã chết, vậy thì chắc chắn ông cũng không biết trên đảo Kỳ Tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Buckley chán nản ngồi yên tại chỗ, tỏ ra bộ dạng tuổi già sức yếu: “Tôi chỉ biết là cô Molly có một đội đặc công bảo vệ, nếu như cô Molly đã chết rồi, vậy thì chắc là động tĩnh không nhỏ? Nhìn xem một thuyền người chết...”
“Oh my God!” Jacob lắc đầu: “Ông còn không biết thành cổ của Grimm đã không còn sao? Còn nữa, đừng nhắc đội đặc công gì đó, Molly là bị mưu sát, vào hôm qua, à không, khuya ngày hôm trước nữa!...”
“Hả!? A... Cái này... Tại sao có thể như vậy... Anh nói... Cái gì? Thành cổ của Grimm không còn? Khuya ngày hôm trước, cô Molly đã... đã...” Buckley càng nói càng kích động, nếp nhăn trên mặt cũng rung động theo, tay ôm ngực ngày càng chặt.
“Được rồi, được rồi, ông ta không chịu được kích động nữa đâu!” Miêu Khôn thấy tình huống không ổn, vội ngăn cản Jacob nói với Buckley: “Buckley à, tôi hỏi ông, nếu như các ông hoàn toàn không biết gì về tình hình trên đảo, nếu như ông là vì tín hiệu trên hòm kim cương mà đến đây, vậy tôi hỏi ông... Scott rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đúng vậy.” Juliet gặng hỏi: “Sau khi cô Molly bị sát hại, thuộc hạ của cô ta đã rời khỏi đảo Ký Tích để cầu viện, không bao lâu sau, Scott liền dẫn theo một đám người tới, nói cái gì mà Cục An ninh, nhưng trên thực tế đều là một đám lính đánh thuê liều mạng!”
“Hả... Scott sao?” Buckley vô cùng kinh hãi nói: “Scott chính là người của Cục An ninh à? Ông ta là nhân viên đặc phái của đảo Fiji, ông ta... Ông ta… không phải chỉ có ông ta phản bội à? Sao lại... sao lại có lính đánh thuê gì chứ?”
“Loạn rồi, loạn rồi!” Jacob đứng dậy nói: “Rốt cuộc là như nào với như nào đây? Tôi thấy mơ hồ rồi?”
“Tôi... Tôi không được rồi...” Lúc này, Buckley ôm ngực, khó khăn đứng dậy, ra lệnh với thuộc hạ: “Như vậy đi, các cậu xử lý đi, tôi phải đi nghỉ ngơi một chút. Nhớ kĩ ở trong tình huống không rõ ràng thì tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi!”
“Rõ!” Các binh sĩ gật đầu nhận lệnh.
“Đừng đi, lão Bu!” Sevan Barker vội khuyên nhủ: “Chúng tôi chẳng những trong sạch, mà chúng tôi đều là công thần đánh thắng phần tử khủng bố, ông không thể đối xử với chúng tôi như vậy? Dù sao kim cương cũng là giả, vẫn nên nhanh chóng đưa chúng tôi về nhà đi...”
“Không!” Ai ngờ, Miêu Khôn chợt ngăn cản Sevan Barker nói: “Buckley nói cũng đúng, nếu như chúng ta đã không thẹn với lòng, vậy thì nên nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới đuôi, tránh sau này chúng ta bị người khác chỉ trích.”
“Tôi đồng ý!” Lee Bon Seong giơ tay lên nói: “Tốt nhất để bọn họ thẩm vấn từng người, nhìn xem khẩu cung của chúng ta có thống nhất hay không, như vậy mới càng có thể chứng minh sự trong sạch của chúng ta!”
“Không sai.” Buckley cảm kích gật đầu với mọi người: “Tôi biết mọi người đều là người chuyên nghiệp, có quy tắc rõ ràng hơn tôi. Yên tâm đi, nếu như mọi người đều trong sạch, tôi sẽ không làm khó mọi người!
“Chỉ tiếc là... Chậc chậc...” Buckley nhìn thoáng qua thi thể Tịch Vĩ: “Tịch Vĩ chết không đúng lúc! Phòng tình báo còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ta!”
“Không sao...” Sevan Barker nhìn Tịch Mộng Na rồi nói: “Tịch Vĩ chết rồi, nhưng con gái ông ta còn ở đây! Có chuyện gì thì hỏi cô ta cũng giống nhau thôi nhỉ? Về phần... Cô ta có chịu phối hợp hay không, thì còn phải dựa vào bản lĩnh của Cục Tình báo các ông, các ông phải cẩn thận một chút, cô gái này là sát thủ thâm tàng bất lộ đó! Ha ha...”
“Hừ, các người không cần ném đá giấu tay, châm chọc khiêu khích! Yên tâm, tôi thừa nhận, Molly là do tôi giết!” Tịch Mộng Na nói với khuôn mặt đầy vẻ căm hận: “Tôi cũng thừa nhận, kế hoạch trên đảo Kỳ Tích là do cha tôi nghĩ ra và thực hiện!”
“Tôi không phủ nhận tội danh của chúng tôi, nhưng vậy thì đã sao?” Lúc này, Tịch Mộng Na đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cô ta dùng ánh mắt tràn ngập tia máu nhìn mọi người: “Tôi khuyên các người, tốt nhất bây giờ hãy giết tôi đi! Nếu như để cho tôi sống, thì chắc chắn trong tương lai các người sẽ hối hận!”
“Tôi thề, tôi sẽ để cho mỗi một người đều... chết cùng với cha tôi!!!”
Bình luận facebook