Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1368
Chương 1368 : Chương 1368
CÓ LINH CẢM SAO?
Ba ngày sau, trên bãi biển phía Nam của đảo Kỳ Tích.
Ánh nắng tươi rói, khí hậu dịu mát.
Triệu Ngọc mặc bộ đồ bơi, giơ di động lên cao, quay phim mình và cha vợ Miêu Khôn.
“Miêu Miêu ơi... Có nhìn thấy chưa? Lần này thì tin rồi chứ?” Triệu Ngọc mỉm cười nói với Miêu Anh trong video clip đầu bên kia. “Anh thật sự đang ở Fiji với cha vợ! Ở đây phong cảnh không tệ, ha ha...”
“Đúng đó, con gái yêu à...” Miêu Khôn không tự nhiên cười nói với màn hình: “Lần này là cha dẫn theo Triệu Ngọc ra ngoài trải nghiệm, chuẩn bị cho sự phát triển sau này của cậu ta! Hơn nữa cha cảm thấy lần salon trinh thám do Fiji tổ chức này có tính chuyên nghiệp rất cao, nên mới dẫn cậu ta đến xem thử!”
“Đúng đó, đúng đó Miêu Miêu...” Triệu Ngọc làm ra vẻ hưng phấn nói: “Đừng nói gì, đúng là anh đã học được không ít đâu, cho dù là kỹ thuật công nghệ hay là phương pháp cách thức đều khiến anh cảm thấy rất mới mẻ, rất có ích cho công việc phá án sau này của chúng ta...”
“Hừ, tin hai người thà tin quỷ sướng hơn!” Miêu Anh trong điện thoại bày ra vẻ mặt lạnh như băng nói: “Trên đời này, hai người mà em hiểu biết nhất chính là hai người đó! Chẳng lẽ hai người cho rằng thoa phấn lót thì em không thấy vết thương trên mặt và trên cánh tay của hai người à? Triệu Ngọc!” Cô Miêu nã pháo về phía Triệu Ngọc trước: “Có phải anh muốn khiêu chiến giới hạn của em hay không? Ở trong nước chưa chơi đủ nên anh chạy ra nước ngoài liều mạng phải không?”
“Không liên quan tới anh mà!” Triệu Ngọc tỏ vẻ vô tội: “Là cha của em bắt anh đến mà, bằng không anh đâu có xin nghỉ phép được với bên Tổng cục Hình sự chứ!”
“Cha à! Cha cũng giỏi quá ha, cha dám để cho Triệu Ngọc giúp cha chấp hành nhiệm vụ nữa? Rốt cuộc cha đang nghĩ gì vậy?” Miêu Anh lại nã pháo vào Miêu Khôn: “Chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con sao?”
“Đúng đúng, còn có anh nữa!” Triệu Ngọc phụ họa.
“Thôi thôi thôi...” Miêu Khôn vội đẩy Triệu Ngọc ra, giải thích với Miêu Anh: “Anh Anh à, con nghe cha nói đây, lần này không phải là chấp hành nhiệm vụ. Cha với Triệu Ngọc thật sự đến tham gia salon trinh thám, còn vết thương này... Đều là... Ừm... Ừm... Nếu đã là salon trinh thám thì đương nhiên không tránh khỏi việc đọ sức với nhau mà, con cứ yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu, không nguy hiểm chút nào hết!”
“Cha à, có phải cha đã quên tuổi thơ cô đơn của con là ai gây nên rồi không? Con vẫn cứ nghĩ con là đứa trẻ mồ côi!” Cô Miêu nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ bây giờ cha lại muốn chia cắt con và Triệu Ngọc, khiến con từ cô nhi thành quả phụ sao?”
“Ai ui, con xem, con xem...” Miêu Khôn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con gái ruột của mình, lúc này bắt đầu hoảng loạn tay chân, vội giải thích: “Đâu có nghiêm trọng như con nghĩ đâu? Cha chỉ mong sau này Tiểu Triệu có thể phát triển hơn thôi! Hơn nữa, hơn nữa lần này cha đâu có ép buộc cậu ta tới đâu, là cậu ta tự nguyện mà! Thật đó!”
Nói xong, Miêu Khôn ngầm vỗ vào Triệu Ngọc một cái, ý bảo Triệu Ngọc mau tiếp lời đi, ông sắp ứng phó không nổi nữa rồi.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Miêu Khôn, lúc này mới không giỡn nữa, nghiêm túc nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu à, anh biết nguyên nhân chính khiến em tức giận là cha em dẫn anh tới mà không dẫn em tới đúng không? Như vậy đi có được không, lần sau cả gia đình ba người chúng ta cùng đi, vậy chắc là được rồi chứ? Nếu cha vợ còn muốn dẫn anh ra ngoài một mình, anh quyết thề sống chết không theo có được chưa!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại vỗ một cái vào Miêu Khôn, khiến Miêu Khôn nhảy cẫng lên, vội thề với trời: “Đúng đúng đúng, lần này cha thấy con bận quá, lần sau, cha hứa lần sau nhất định sẽ dẫn cả hai đứa cùng đi, có được không? Đừng giận nữa nha con gái yêu!”
“Hừ, nói vậy còn nghe được!” Miêu Anh tức giận trừng mắt nhìn hai người, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, nếu anh chơi đã rồi thì nhanh chóng quay về đi! Gần đây Tổng cục Hình sự lại có vụ án mới, bởi vì anh không có ở đây cho nên đã phân chia cho tổ điều tra đặc biệt khác rồi.”
“Vậy hả? Phải không? Có vụ án mới à?” Triệu Ngọc vừa nghe thấy có vụ án mới liền tỉnh táo: “Vậy sao em không nhận trước đi? Em là phó tổ trưởng mà, hoàn toàn có thể đại diện cho anh! Có vụ án nào ghê gớm không?”
“Đừng nói như vậy, anh là thần thám Triệu Ngọc có tiếng trong giới mà, em nào dám đại diện cho anh chứ!” Miêu Anh nói: “Dù sao nếu anh không về thì em sẽ không nhận vụ án nào hết!”
“Được rồi được rồi, yên tâm, yên tâm… Anh sẽ về nhanh, nhanh thôi!” Triệu Ngọc nhìn Miêu Khôn: “Còn vài ngày nữa là kết thúc salon trinh thám rồi, anh nhất định sẽ mau chóng quay về!”
“Hừ, hai người tự lo liệu đi!” Cô Miêu híp mắt nói: “Cha à, nhớ lời cha đã nói đó, sau này nếu còn không dẫn con theo thì coi chừng gia pháp hầu hạ đó nhé! Hừ...”
Nói xong, cuối cùng Miêu Anh cũng chịu tắt video call.
Phù...
Triệu Ngọc và Miêu Khôn thở phào nhẹ nhõm, nhất là Miêu Khôn, mặt ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Giỏi thật, ta cảm thấy đối phó với Tịch Vĩ cũng không sợ tới như vậy!” Miêu Khôn lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Nè, chúng ta đã nói rồi nhé, lần này là cha muốn con thông đồng với cha đó.” Triệu Ngọc nhanh chóng chối bỏ quan hệ: “Chứ không phải con cố tình lừa gạt Miêu Anh đâu! Sau này cha đừng có lấy việc này ra mà soi mói con.”
“Nhảm… Nhảm nhí!” Miêu Khôn nhếch miệng nói: “Chuyện này còn phải nói à? Chẳng lẽ con còn muốn đăng status hả? Buckley đã nói điều kiện với ta rồi, nếu tiết lộ bí mật này thì hai chúng ta gánh không nổi đâu!”
“Hiểu rồi, chỉ cần bọn họ đừng làm khó dễ chúng ta là được!” Triệu Ngọc cất điện thoại của mình nói: “Con còn phải trở về phá án nữa!”
“Đúng rồi, mấy người Anh này giỏi về tâm kế.” Miêu Khôn chỉ vào điện thoại của Triệu Ngọc nói: “Bọn họ nói điện thoại của con được nhặt về từ trong đống hoang tàn, nhưng khó bảo đảm họ không làm gì trong đó? Cho nên sau khi trở về thì nhớ đổi cái mới, đổi luôn cả số điện thoại nhé!”
“Yên tâm đi, cái này cần cha nói sao?”
Triệu Ngọc không quan tâm để điện thoại vào trong túi, thật ra hắn đã sớm dùng mệnh lệnh hacker kiểm tra rồi. Không ngờ trạng thái của điện thoại hoàn toàn bình thường, ngay cả mật mã cũng không có.
Xem ra, người ta cũng biết bọn họ không thể mắc mưu, cho nên không cần thiết làm mấy chuyện này.
“Hừ, lúc ấy phòng điều khiển đã nổ thành từng mảnh rồi!” Miêu Khôn lắc đầu: “Thật tò mò rốt cuộc bọn họ nhặt điện thoại của con từ chỗ nào? Vì sao cái của ta thì lại không nhặt về?”
“Cũng có thể là điện thoại của con giống con? Rắn chắc! Ha ha...” Vẻ ngoài Triệu Ngọc biểu hiện nói đùa không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn có nút thắt chưa cởi bỏ, cứ có cảm giác tâm thần không yên.
Bởi vì hôm nay đã là ngày thứ năm từ sau khi hắn mở quẻ “ Càn Khôn”, nhưng quẻ văn đó vẫn chưa có dấu hiệu biến mất.
Theo lý thuyết, salon trinh thám kết thúc, chuyện về kim cương cũng đã có đáp án, kỳ ngộ của hắn chắc cũng phải kết thúc rồi mới đúng, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, tại sao lại không có chút động tĩnh nào hết?
Chẳng lẽ... Còn có chuyện ghê gớm gì đó xảy ra sao?
Có khi nào… Đảo Kỳ Tích này vẫn còn xảy ra biến cố?
Cuối cùng… Sai ở điểm nào vậy?
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc...” Ngay lúc Triệu Ngọc và Miêu Khôn chuẩn bị quay về chỗ nghỉ ngơi thì sư tỷ Dagger Juliet bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, đang đi tới dọc theo đường bờ biển.
“Triệu Ngọc, Miêu, hai ngươi ở đây hả!” Juliet cầm điện thoại màu đỏ nói: “Điện thoại của tôi cũng tìm được rồi, vậy mà không bị nổ tung!”
“Ha ha ha... vậy chúc mừng cô nhé!” Miêu Khôn không biết phải nói gì.
“Triệu Ngọc... Đến đây, mau xem đi, cái này là cái trước kia tôi từng nói với cậu…” Nhưng mà, hình như Juliet cảm thấy có hứng thú với Triệu Ngọc hơn, lập tức đưa điện thoại của cô ta đến trước mặt Triệu Ngọc, hưng phấn nói: “Tôi biết chuyên môn của cậu là phá án những vụ án chưa được giải quyết! Cậu nhanh tới đây xem giúp tôi, đối với vụ án bức tranh sơn dầu giết người này, cậu có linh cảm gì hay không?”
CÓ LINH CẢM SAO?
Ba ngày sau, trên bãi biển phía Nam của đảo Kỳ Tích.
Ánh nắng tươi rói, khí hậu dịu mát.
Triệu Ngọc mặc bộ đồ bơi, giơ di động lên cao, quay phim mình và cha vợ Miêu Khôn.
“Miêu Miêu ơi... Có nhìn thấy chưa? Lần này thì tin rồi chứ?” Triệu Ngọc mỉm cười nói với Miêu Anh trong video clip đầu bên kia. “Anh thật sự đang ở Fiji với cha vợ! Ở đây phong cảnh không tệ, ha ha...”
“Đúng đó, con gái yêu à...” Miêu Khôn không tự nhiên cười nói với màn hình: “Lần này là cha dẫn theo Triệu Ngọc ra ngoài trải nghiệm, chuẩn bị cho sự phát triển sau này của cậu ta! Hơn nữa cha cảm thấy lần salon trinh thám do Fiji tổ chức này có tính chuyên nghiệp rất cao, nên mới dẫn cậu ta đến xem thử!”
“Đúng đó, đúng đó Miêu Miêu...” Triệu Ngọc làm ra vẻ hưng phấn nói: “Đừng nói gì, đúng là anh đã học được không ít đâu, cho dù là kỹ thuật công nghệ hay là phương pháp cách thức đều khiến anh cảm thấy rất mới mẻ, rất có ích cho công việc phá án sau này của chúng ta...”
“Hừ, tin hai người thà tin quỷ sướng hơn!” Miêu Anh trong điện thoại bày ra vẻ mặt lạnh như băng nói: “Trên đời này, hai người mà em hiểu biết nhất chính là hai người đó! Chẳng lẽ hai người cho rằng thoa phấn lót thì em không thấy vết thương trên mặt và trên cánh tay của hai người à? Triệu Ngọc!” Cô Miêu nã pháo về phía Triệu Ngọc trước: “Có phải anh muốn khiêu chiến giới hạn của em hay không? Ở trong nước chưa chơi đủ nên anh chạy ra nước ngoài liều mạng phải không?”
“Không liên quan tới anh mà!” Triệu Ngọc tỏ vẻ vô tội: “Là cha của em bắt anh đến mà, bằng không anh đâu có xin nghỉ phép được với bên Tổng cục Hình sự chứ!”
“Cha à! Cha cũng giỏi quá ha, cha dám để cho Triệu Ngọc giúp cha chấp hành nhiệm vụ nữa? Rốt cuộc cha đang nghĩ gì vậy?” Miêu Anh lại nã pháo vào Miêu Khôn: “Chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con sao?”
“Đúng đúng, còn có anh nữa!” Triệu Ngọc phụ họa.
“Thôi thôi thôi...” Miêu Khôn vội đẩy Triệu Ngọc ra, giải thích với Miêu Anh: “Anh Anh à, con nghe cha nói đây, lần này không phải là chấp hành nhiệm vụ. Cha với Triệu Ngọc thật sự đến tham gia salon trinh thám, còn vết thương này... Đều là... Ừm... Ừm... Nếu đã là salon trinh thám thì đương nhiên không tránh khỏi việc đọ sức với nhau mà, con cứ yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu, không nguy hiểm chút nào hết!”
“Cha à, có phải cha đã quên tuổi thơ cô đơn của con là ai gây nên rồi không? Con vẫn cứ nghĩ con là đứa trẻ mồ côi!” Cô Miêu nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ bây giờ cha lại muốn chia cắt con và Triệu Ngọc, khiến con từ cô nhi thành quả phụ sao?”
“Ai ui, con xem, con xem...” Miêu Khôn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con gái ruột của mình, lúc này bắt đầu hoảng loạn tay chân, vội giải thích: “Đâu có nghiêm trọng như con nghĩ đâu? Cha chỉ mong sau này Tiểu Triệu có thể phát triển hơn thôi! Hơn nữa, hơn nữa lần này cha đâu có ép buộc cậu ta tới đâu, là cậu ta tự nguyện mà! Thật đó!”
Nói xong, Miêu Khôn ngầm vỗ vào Triệu Ngọc một cái, ý bảo Triệu Ngọc mau tiếp lời đi, ông sắp ứng phó không nổi nữa rồi.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Miêu Khôn, lúc này mới không giỡn nữa, nghiêm túc nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu à, anh biết nguyên nhân chính khiến em tức giận là cha em dẫn anh tới mà không dẫn em tới đúng không? Như vậy đi có được không, lần sau cả gia đình ba người chúng ta cùng đi, vậy chắc là được rồi chứ? Nếu cha vợ còn muốn dẫn anh ra ngoài một mình, anh quyết thề sống chết không theo có được chưa!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại vỗ một cái vào Miêu Khôn, khiến Miêu Khôn nhảy cẫng lên, vội thề với trời: “Đúng đúng đúng, lần này cha thấy con bận quá, lần sau, cha hứa lần sau nhất định sẽ dẫn cả hai đứa cùng đi, có được không? Đừng giận nữa nha con gái yêu!”
“Hừ, nói vậy còn nghe được!” Miêu Anh tức giận trừng mắt nhìn hai người, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, nếu anh chơi đã rồi thì nhanh chóng quay về đi! Gần đây Tổng cục Hình sự lại có vụ án mới, bởi vì anh không có ở đây cho nên đã phân chia cho tổ điều tra đặc biệt khác rồi.”
“Vậy hả? Phải không? Có vụ án mới à?” Triệu Ngọc vừa nghe thấy có vụ án mới liền tỉnh táo: “Vậy sao em không nhận trước đi? Em là phó tổ trưởng mà, hoàn toàn có thể đại diện cho anh! Có vụ án nào ghê gớm không?”
“Đừng nói như vậy, anh là thần thám Triệu Ngọc có tiếng trong giới mà, em nào dám đại diện cho anh chứ!” Miêu Anh nói: “Dù sao nếu anh không về thì em sẽ không nhận vụ án nào hết!”
“Được rồi được rồi, yên tâm, yên tâm… Anh sẽ về nhanh, nhanh thôi!” Triệu Ngọc nhìn Miêu Khôn: “Còn vài ngày nữa là kết thúc salon trinh thám rồi, anh nhất định sẽ mau chóng quay về!”
“Hừ, hai người tự lo liệu đi!” Cô Miêu híp mắt nói: “Cha à, nhớ lời cha đã nói đó, sau này nếu còn không dẫn con theo thì coi chừng gia pháp hầu hạ đó nhé! Hừ...”
Nói xong, cuối cùng Miêu Anh cũng chịu tắt video call.
Phù...
Triệu Ngọc và Miêu Khôn thở phào nhẹ nhõm, nhất là Miêu Khôn, mặt ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Giỏi thật, ta cảm thấy đối phó với Tịch Vĩ cũng không sợ tới như vậy!” Miêu Khôn lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Nè, chúng ta đã nói rồi nhé, lần này là cha muốn con thông đồng với cha đó.” Triệu Ngọc nhanh chóng chối bỏ quan hệ: “Chứ không phải con cố tình lừa gạt Miêu Anh đâu! Sau này cha đừng có lấy việc này ra mà soi mói con.”
“Nhảm… Nhảm nhí!” Miêu Khôn nhếch miệng nói: “Chuyện này còn phải nói à? Chẳng lẽ con còn muốn đăng status hả? Buckley đã nói điều kiện với ta rồi, nếu tiết lộ bí mật này thì hai chúng ta gánh không nổi đâu!”
“Hiểu rồi, chỉ cần bọn họ đừng làm khó dễ chúng ta là được!” Triệu Ngọc cất điện thoại của mình nói: “Con còn phải trở về phá án nữa!”
“Đúng rồi, mấy người Anh này giỏi về tâm kế.” Miêu Khôn chỉ vào điện thoại của Triệu Ngọc nói: “Bọn họ nói điện thoại của con được nhặt về từ trong đống hoang tàn, nhưng khó bảo đảm họ không làm gì trong đó? Cho nên sau khi trở về thì nhớ đổi cái mới, đổi luôn cả số điện thoại nhé!”
“Yên tâm đi, cái này cần cha nói sao?”
Triệu Ngọc không quan tâm để điện thoại vào trong túi, thật ra hắn đã sớm dùng mệnh lệnh hacker kiểm tra rồi. Không ngờ trạng thái của điện thoại hoàn toàn bình thường, ngay cả mật mã cũng không có.
Xem ra, người ta cũng biết bọn họ không thể mắc mưu, cho nên không cần thiết làm mấy chuyện này.
“Hừ, lúc ấy phòng điều khiển đã nổ thành từng mảnh rồi!” Miêu Khôn lắc đầu: “Thật tò mò rốt cuộc bọn họ nhặt điện thoại của con từ chỗ nào? Vì sao cái của ta thì lại không nhặt về?”
“Cũng có thể là điện thoại của con giống con? Rắn chắc! Ha ha...” Vẻ ngoài Triệu Ngọc biểu hiện nói đùa không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn có nút thắt chưa cởi bỏ, cứ có cảm giác tâm thần không yên.
Bởi vì hôm nay đã là ngày thứ năm từ sau khi hắn mở quẻ “ Càn Khôn”, nhưng quẻ văn đó vẫn chưa có dấu hiệu biến mất.
Theo lý thuyết, salon trinh thám kết thúc, chuyện về kim cương cũng đã có đáp án, kỳ ngộ của hắn chắc cũng phải kết thúc rồi mới đúng, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, tại sao lại không có chút động tĩnh nào hết?
Chẳng lẽ... Còn có chuyện ghê gớm gì đó xảy ra sao?
Có khi nào… Đảo Kỳ Tích này vẫn còn xảy ra biến cố?
Cuối cùng… Sai ở điểm nào vậy?
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc...” Ngay lúc Triệu Ngọc và Miêu Khôn chuẩn bị quay về chỗ nghỉ ngơi thì sư tỷ Dagger Juliet bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, đang đi tới dọc theo đường bờ biển.
“Triệu Ngọc, Miêu, hai ngươi ở đây hả!” Juliet cầm điện thoại màu đỏ nói: “Điện thoại của tôi cũng tìm được rồi, vậy mà không bị nổ tung!”
“Ha ha ha... vậy chúc mừng cô nhé!” Miêu Khôn không biết phải nói gì.
“Triệu Ngọc... Đến đây, mau xem đi, cái này là cái trước kia tôi từng nói với cậu…” Nhưng mà, hình như Juliet cảm thấy có hứng thú với Triệu Ngọc hơn, lập tức đưa điện thoại của cô ta đến trước mặt Triệu Ngọc, hưng phấn nói: “Tôi biết chuyên môn của cậu là phá án những vụ án chưa được giải quyết! Cậu nhanh tới đây xem giúp tôi, đối với vụ án bức tranh sơn dầu giết người này, cậu có linh cảm gì hay không?”
Bình luận facebook