Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1411
Chương 1411 : Chương 1411
ANH MỜI CƠM ĐI!
“Đây là cái gì vậy!” Vừa tiến vào đại sảnh khách quý, Miêu Anh đã mím môi, oán giận nói với Tiêu Hàng: “Thế mà hai người còn làm tình báo cơ đấy, sao lại bảo tôi mặc đầm dạ hội tới đây chứ, đừng nói là vào căn tin, nơi này sắp thành nhà tắm công cộng rồi đấy?”
“Chuyện này... Chuyện này thì...” Nhìn những người đàn ông có hình xăm ngồi đầy nửa căn phòng, Tiêu Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, buồn bực giải thích: “Tình huống đặc biệt, chắc là tình huống đặc biệt thôi! Trong tình báo mà chúng tôi nắm giữ, đừng nói là đầm dạ hội, ngay cả mặc trang phục mốt tân thời cũng có! Nhưng như thế này... đúng là không chuẩn bị kịp, thật sự là không chuẩn bị kịp mà...”
Phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy trong đại sảnh khách quý rộng rãi, chí ít có bốn bàn khách, là những người đàn ông để trần cánh tay, lộ hình xăm.
Có người thì hút thuốc, có người thì uống rượu, hoặc là hùng hùng hổ hổ đang trò chuyện gì đó, làm cho đại sảnh chướng khí mù mịt, đâu còn có dáng vẻ của một nhà hàng sang trọng?
Có điều, Triệu Ngọc quen thuộc chuyện trong giang hồ, hắn gần như liếc mắt đã nhận ra, tuy những người này ăn mặc không khác nhau lắm, nhưng từ vị trí mà bọn họ ngồi có thể phân biệt rõ ràng là đang chia làm hai phe.
Hơn nữa, hai nhóm người này quay mặt nhìn chằm chằm vào nhau, hình như không phải tới nơi này ăn cơm.
Không thể nào?
Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ, xem tình hình này, có vẻ hai nhóm người này đến đây đàm phán. Trước khi Triệu Ngọc xuyên không cũng tham gia những buổi gặp mặt thế này không ít lần, đương nhiên rất là quen thuộc.
Sở dĩ bọn họ để trần cánh tay, lộ ra hình xăm, chỉ muốn áp đảo đối phương về mặt khí thế mà thôi.
Có điều... Giang hồ đàm phán bình thường sẽ chọn trong quán ăn hoặc là khách sạn nhà hàng loại kém, hiếm khi tới chỗ cao cấp như thế này!
Nhìn đám đàn ông có hình xăm này dựng râu trừng mắt, la lối om sòm, trong đại sảnh có lẽ còn có các tân khách khác, nhưng có vẻ như họ đều sợ nên chạy rồi, chỉ còn Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng mà thôi.
“Không phải tôi nói anh đâu nhé, Tiêu Hàng!” Triệu Ngọc cũng oán giận nói: “Nếu nơi này là do anh chọn lựa, bên ngoài có nhiều phòng riêng như vậy, vì sao anh không chọn, lại phải chọn ở đại sảnh kiểu này hả!”
“Tôi đâu biết sẽ thế này chứ?” Tiêu Hàng ra vẻ vô tội giải thích: “Tôi cảm thấy trong đại sảnh có nhiều người, sẽ dễ hỏi thăm tin tức hơn mà?”
“Được rồi...” Miêu Anh nhìn qua số bàn cơm, bọn họ đặt bàn số năm, là chỗ sát vách mấy người có hình xăm này.
“Hay là...” Tiêu Hàng nhíu mày: “Tôi đi đổi bàn nhé?”
“Ài, thôi!” Ngón tay Triệu Ngọc chọc vào cái bàn, rất có hưng trí nói: “Đã tới rồi thì cứ yên tâm đi, dù sao mục đích của chúng ta đâu phải ăn cơm, chấp nhận thế này cũng được mà!”
Nói xong, Triệu Ngọc kéo Miêu Anh đi đến bàn số năm.
“Giang Lục!” Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng vừa đến trước bàn thì nghe thấy một người lớn tuổi trong đám có hình xăm kia quát to phe còn lại: “Cậu bên nào cũng có cổ, ăn mập lên rồi nhỉ! Sông Lang lớn như vậy, vì sao cậu cứ đối nghịch với tôi mãi thế? Cậu không sợ no chết à?”
“Cổ lão đại, nói chuyện cũng phải dựa vào lương tâm nhé!” Một người đầu trọc trên bàn khác nghiến răng nghiến lợi nói: “Thuyền phô số ba của tôi cạnh tranh thông qua đấu thầu, thủ tục hợp pháp, ông đâu thể cậy già lên mặt mà cứ tới quấy rối tôi mãi được?”
“Tôi biết ông đã ở bến tàu sông Lang bao nhiêu năm, nhưng ông ngàn vạn lần đừng làm khó dễ tôi nữa, nếu ghen tị thì ông cũng đi cạnh tranh đấu thầu đi?”
“Gọi món ăn, gọi món ăn... Phục vụ...” Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng ngồi xong thì phát hiện không có người phục vụ tới ghi món ăn, Triệu Ngọc hô vài tiếng, lại không thấy bóng người, không khỏi có hơi tức giận, lúc này hét lên: “Cái hội quán tư nhân cũ nát gì thế này? Ngay cả chuyện gọi món ăn cũng không được sao?”
“Này, bạn thân...” Bởi vì giọng nói của Triệu Ngọc quá lớn, bàn bên có một người đàn ông để râu dê có hình xăm nói với Triệu Ngọc: “Ở đây, người muốn gọi món ăn phải ấn nút đấy... Anh nhìn kìa... Ấn một cái...”
Theo sự hướng dẫn của người để chòm râu dê, Triệu Ngọc mới nhìn thấy trên bàn cơm thậm chí còn có màn hình LCD.
“Ái chà... Cảm ơn nhé!” Triệu Ngọc khách sáo gật gật đầu, rồi mới bắt đầu chọc vào thực đơn...
Thình thịch!
“Cậu nói nghe đơn giản nhỉ!” Người được gọi là Cổ lão đại kia vỗ bàn một cái, tức giận quát lên với Giang Lục: “Cậu đừng cho là tôi không biết lúc cậu cạnh tranh mục tiêu đã dùng thủ đoạn gì nhé?”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cho Cổ mỗ tôi đây một câu trả lời thích đáng thì sau này cậu đừng nghĩ tới chuyện sống nổi tại sông Lang này nữa!”
Cổ lão đại vừa dứt lời thì tên đàn em của ông ta cũng bắt đầu kêu gào theo, bao gồm cả người để chòm râu dê vừa rồi giúp đỡ Triệu Ngọc.
“Ừm... Tôi thấy suất ăn hải sản này ngon đấy.” Triệu Ngọc chỉ vào thực đơn, nói với Tiêu Hàng và Miêu Anh: “Chỉ có Vietwriter.net8 tệ thôi, còn có trứng cá muối và rượu đỏ nữa, không đắt chút nào!”
“Để tôi xem xem.” Tiêu Hàng cười nói: “Chỉ cần tổ trưởng Triệu mời khách, tôi ăn cái gì cũng được!”
“Làm ơn đi...” Miêu Anh đảo mắt lườm hai người một cái, dặn dò: “Nếu chúng ta chỉ ăn cơm ở đây thì chuyện số hội viên phải điều tra thế nào hả? Tôi cho rằng chúng ta nên cầm ảnh của ba người kia, hỏi nhân viên phục vụ của nơi này xem bọn họ có nhớ gì hay không?”
“Ý này không tệ...” Triệu Ngọc vừa nhấn nút gọi cơm, vừa đáp lại: “Nên cầm ảnh của bốn người mà hỏi, nói không chừng Lương Nghị Lực cũng từng tới nơi này đó!”
Thình thịch!
“Cổ lão đại, ông nói như vậy thì không đúng rồi!” Gã trọc đầu tên Giang Lục cũng vỗ bàn thật mạnh, hét lớn với Cổ lão đại: “Tôi đây ‘Chân đất không sợ chân giày’, nếu ông dám tới quấy rối thì tôi sẽ liều mạng với ông, xem chúng ta ai thiệt hơn ai!”
* Nguyên văn “Quang cước bất phạ xuyên hài” có thể dịch là “Vua cũng thua thằng liều”, chỉ kẻ liều mạng không còn gì để mất nên được ăn cả – ngã về không.
“Đúng! Đừng tưởng rằng các anh thì hay lắm, chúng tôi sẽ sợ các anh, có gan thì thử xem!” Mấy tên đàn em của Giang Lục cũng ngang ngược phụ họa.
“Nói cái gì hả, mày sợ mày chết chậm quá đó hả?” Bên Cổ lão đại cũng không chịu yếu thế, rất nhiều người đập bàn gào lên.
Trong lúc kêu gào, có người bắt đầu đập chai rượu, có người bắt đầu cầm ghế dựa lên, hoàn cảnh mắt thấy sắp không khống chế được nữa...
“Nơi này đúng là ồn quá...” Miêu Anh nhìn những người đang giương nanh múa vuốt này, lắc đầu nói: “Hôm nay chúng ta không nên tới nơi này, khiến suy nghĩ của em lộn xộn hết cả rồi!”
“Ừm... Hay là...” Triệu Ngọc cười xấu xa nói: “Chúng ta cá cược một ván đi? Cược bọn họ có dám làm loạn nơi này không? Người nào đoán sai thì mời khách, thế nào?”
“Được, không tệ, không tệ!” Tiêu Hàng lập tức hưởng ứng: “Tôi cá là bọn họ không đánh nhau đâu, nơi này là chỗ của công chúng, chắc ban quản lý đã báo cảnh sát từ lâu rồi! Cảnh sát vừa tới thì bảo đảm không đánh được nữa đâu!”
“Được, vậy thì tôi cá bọn họ sẽ đánh nhau!” Triệu Ngọc đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Nếu không có người trung gian nào hoà giải thì chuyện giành địa bàn này rất khó có thể đàm phán thỏa đáng được!”
“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc lại nghịch ngợm nhìn về phía Miêu Anh hỏi: “Em thì sao?”
“Em chỉ muốn điều tra vụ án thôi.” Miêu Anh không có hứng thú khoanh tay lại: “Hai anh cứ chơi tự nhiên!”
“Này, tôi bảo...” Ai ngờ, Miêu Anh vừa nói xong, người để chòm râu dê kia bỗng nhiên quay đầu lại, nói với nhóm Triệu Ngọc: “Tôi nói này mấy anh em, tôi cảm thấy tôi nhất định phải nhắc nhở các anh một câu, mau đổi sang bàn khác đi! Để tránh trường hợp chúng tôi đánh nhau, bắn máu tung tóe lên người các anh đấy, không hay lắm đâu!”
“Ha ha ha... Đúng đó, đúng đó...” Một người đang ngậm điếu thuốc bên cạnh người để chòm râu dê có thể là uống nhiều quá, khuôn mặt đỏ bừng mà cười vài tiếng, hắn ta cũng quay sang chỗ Triệu Ngọc mà nhả ra vài vòng khói thuốc...
Hành động này thật không có lễ phép, nếu như là thường ngày, Triệu Ngọc đã cho hắn ta nếm thử quả đấm của mình rồi. Nhưng mà tình huống lúc này chưa rõ ràng, Triệu Ngọc không muốn tùy tiện ra tay.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Vì thế, Triệu Ngọc thoải mái nói: “Các anh cứ đánh đi, tôi vô cùng thích xem người khác ai chém ai chặt!”
“Anh...”
Người để chòm râu dê trừng mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, muốn nói gì đó.
Ai ngờ, tiếng nói dồn dập của ai đó bỗng nhiên vang lên ở cửa đại sảnh.
“Ai dà, ai dà... Chỗ này náo nhiệt như vậy à... Mau dừng tay, mau dừng tay...” Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest chạy nhanh vào, chắp tay thi lễ với mọi người: “Hai vị lão đại, hai vị lão đại, xin hãy bớt nóng, có chuyện gì cứ từ từ nói... từ từ nói nhé!”
“Cổ lão đại, Giang huynh đệ.” Người trung niên đó ôm quyền với hai người, vội vàng khuyên giải: “Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, cho dù không để tôi vào mắt, nhưng chắc hai vị cũng phải cho ông chủ lớn nhà tôi chút mặt mũi chứ?”
Vừa nghe người trung niên khuyên giải, hai vị lão đại vội vàng giơ tay ra hiệu, để cho đàn em của mình yên tĩnh lại.
Phì...
Tiêu Hàng không nhịn được bật cười, lén lút vỗ tay với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy bữa cơm này, anh mời chắc rồi!”
ANH MỜI CƠM ĐI!
“Đây là cái gì vậy!” Vừa tiến vào đại sảnh khách quý, Miêu Anh đã mím môi, oán giận nói với Tiêu Hàng: “Thế mà hai người còn làm tình báo cơ đấy, sao lại bảo tôi mặc đầm dạ hội tới đây chứ, đừng nói là vào căn tin, nơi này sắp thành nhà tắm công cộng rồi đấy?”
“Chuyện này... Chuyện này thì...” Nhìn những người đàn ông có hình xăm ngồi đầy nửa căn phòng, Tiêu Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, buồn bực giải thích: “Tình huống đặc biệt, chắc là tình huống đặc biệt thôi! Trong tình báo mà chúng tôi nắm giữ, đừng nói là đầm dạ hội, ngay cả mặc trang phục mốt tân thời cũng có! Nhưng như thế này... đúng là không chuẩn bị kịp, thật sự là không chuẩn bị kịp mà...”
Phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy trong đại sảnh khách quý rộng rãi, chí ít có bốn bàn khách, là những người đàn ông để trần cánh tay, lộ hình xăm.
Có người thì hút thuốc, có người thì uống rượu, hoặc là hùng hùng hổ hổ đang trò chuyện gì đó, làm cho đại sảnh chướng khí mù mịt, đâu còn có dáng vẻ của một nhà hàng sang trọng?
Có điều, Triệu Ngọc quen thuộc chuyện trong giang hồ, hắn gần như liếc mắt đã nhận ra, tuy những người này ăn mặc không khác nhau lắm, nhưng từ vị trí mà bọn họ ngồi có thể phân biệt rõ ràng là đang chia làm hai phe.
Hơn nữa, hai nhóm người này quay mặt nhìn chằm chằm vào nhau, hình như không phải tới nơi này ăn cơm.
Không thể nào?
Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ, xem tình hình này, có vẻ hai nhóm người này đến đây đàm phán. Trước khi Triệu Ngọc xuyên không cũng tham gia những buổi gặp mặt thế này không ít lần, đương nhiên rất là quen thuộc.
Sở dĩ bọn họ để trần cánh tay, lộ ra hình xăm, chỉ muốn áp đảo đối phương về mặt khí thế mà thôi.
Có điều... Giang hồ đàm phán bình thường sẽ chọn trong quán ăn hoặc là khách sạn nhà hàng loại kém, hiếm khi tới chỗ cao cấp như thế này!
Nhìn đám đàn ông có hình xăm này dựng râu trừng mắt, la lối om sòm, trong đại sảnh có lẽ còn có các tân khách khác, nhưng có vẻ như họ đều sợ nên chạy rồi, chỉ còn Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng mà thôi.
“Không phải tôi nói anh đâu nhé, Tiêu Hàng!” Triệu Ngọc cũng oán giận nói: “Nếu nơi này là do anh chọn lựa, bên ngoài có nhiều phòng riêng như vậy, vì sao anh không chọn, lại phải chọn ở đại sảnh kiểu này hả!”
“Tôi đâu biết sẽ thế này chứ?” Tiêu Hàng ra vẻ vô tội giải thích: “Tôi cảm thấy trong đại sảnh có nhiều người, sẽ dễ hỏi thăm tin tức hơn mà?”
“Được rồi...” Miêu Anh nhìn qua số bàn cơm, bọn họ đặt bàn số năm, là chỗ sát vách mấy người có hình xăm này.
“Hay là...” Tiêu Hàng nhíu mày: “Tôi đi đổi bàn nhé?”
“Ài, thôi!” Ngón tay Triệu Ngọc chọc vào cái bàn, rất có hưng trí nói: “Đã tới rồi thì cứ yên tâm đi, dù sao mục đích của chúng ta đâu phải ăn cơm, chấp nhận thế này cũng được mà!”
Nói xong, Triệu Ngọc kéo Miêu Anh đi đến bàn số năm.
“Giang Lục!” Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng vừa đến trước bàn thì nghe thấy một người lớn tuổi trong đám có hình xăm kia quát to phe còn lại: “Cậu bên nào cũng có cổ, ăn mập lên rồi nhỉ! Sông Lang lớn như vậy, vì sao cậu cứ đối nghịch với tôi mãi thế? Cậu không sợ no chết à?”
“Cổ lão đại, nói chuyện cũng phải dựa vào lương tâm nhé!” Một người đầu trọc trên bàn khác nghiến răng nghiến lợi nói: “Thuyền phô số ba của tôi cạnh tranh thông qua đấu thầu, thủ tục hợp pháp, ông đâu thể cậy già lên mặt mà cứ tới quấy rối tôi mãi được?”
“Tôi biết ông đã ở bến tàu sông Lang bao nhiêu năm, nhưng ông ngàn vạn lần đừng làm khó dễ tôi nữa, nếu ghen tị thì ông cũng đi cạnh tranh đấu thầu đi?”
“Gọi món ăn, gọi món ăn... Phục vụ...” Triệu Ngọc, Miêu Anh và Tiêu Hàng ngồi xong thì phát hiện không có người phục vụ tới ghi món ăn, Triệu Ngọc hô vài tiếng, lại không thấy bóng người, không khỏi có hơi tức giận, lúc này hét lên: “Cái hội quán tư nhân cũ nát gì thế này? Ngay cả chuyện gọi món ăn cũng không được sao?”
“Này, bạn thân...” Bởi vì giọng nói của Triệu Ngọc quá lớn, bàn bên có một người đàn ông để râu dê có hình xăm nói với Triệu Ngọc: “Ở đây, người muốn gọi món ăn phải ấn nút đấy... Anh nhìn kìa... Ấn một cái...”
Theo sự hướng dẫn của người để chòm râu dê, Triệu Ngọc mới nhìn thấy trên bàn cơm thậm chí còn có màn hình LCD.
“Ái chà... Cảm ơn nhé!” Triệu Ngọc khách sáo gật gật đầu, rồi mới bắt đầu chọc vào thực đơn...
Thình thịch!
“Cậu nói nghe đơn giản nhỉ!” Người được gọi là Cổ lão đại kia vỗ bàn một cái, tức giận quát lên với Giang Lục: “Cậu đừng cho là tôi không biết lúc cậu cạnh tranh mục tiêu đã dùng thủ đoạn gì nhé?”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cho Cổ mỗ tôi đây một câu trả lời thích đáng thì sau này cậu đừng nghĩ tới chuyện sống nổi tại sông Lang này nữa!”
Cổ lão đại vừa dứt lời thì tên đàn em của ông ta cũng bắt đầu kêu gào theo, bao gồm cả người để chòm râu dê vừa rồi giúp đỡ Triệu Ngọc.
“Ừm... Tôi thấy suất ăn hải sản này ngon đấy.” Triệu Ngọc chỉ vào thực đơn, nói với Tiêu Hàng và Miêu Anh: “Chỉ có Vietwriter.net8 tệ thôi, còn có trứng cá muối và rượu đỏ nữa, không đắt chút nào!”
“Để tôi xem xem.” Tiêu Hàng cười nói: “Chỉ cần tổ trưởng Triệu mời khách, tôi ăn cái gì cũng được!”
“Làm ơn đi...” Miêu Anh đảo mắt lườm hai người một cái, dặn dò: “Nếu chúng ta chỉ ăn cơm ở đây thì chuyện số hội viên phải điều tra thế nào hả? Tôi cho rằng chúng ta nên cầm ảnh của ba người kia, hỏi nhân viên phục vụ của nơi này xem bọn họ có nhớ gì hay không?”
“Ý này không tệ...” Triệu Ngọc vừa nhấn nút gọi cơm, vừa đáp lại: “Nên cầm ảnh của bốn người mà hỏi, nói không chừng Lương Nghị Lực cũng từng tới nơi này đó!”
Thình thịch!
“Cổ lão đại, ông nói như vậy thì không đúng rồi!” Gã trọc đầu tên Giang Lục cũng vỗ bàn thật mạnh, hét lớn với Cổ lão đại: “Tôi đây ‘Chân đất không sợ chân giày’, nếu ông dám tới quấy rối thì tôi sẽ liều mạng với ông, xem chúng ta ai thiệt hơn ai!”
* Nguyên văn “Quang cước bất phạ xuyên hài” có thể dịch là “Vua cũng thua thằng liều”, chỉ kẻ liều mạng không còn gì để mất nên được ăn cả – ngã về không.
“Đúng! Đừng tưởng rằng các anh thì hay lắm, chúng tôi sẽ sợ các anh, có gan thì thử xem!” Mấy tên đàn em của Giang Lục cũng ngang ngược phụ họa.
“Nói cái gì hả, mày sợ mày chết chậm quá đó hả?” Bên Cổ lão đại cũng không chịu yếu thế, rất nhiều người đập bàn gào lên.
Trong lúc kêu gào, có người bắt đầu đập chai rượu, có người bắt đầu cầm ghế dựa lên, hoàn cảnh mắt thấy sắp không khống chế được nữa...
“Nơi này đúng là ồn quá...” Miêu Anh nhìn những người đang giương nanh múa vuốt này, lắc đầu nói: “Hôm nay chúng ta không nên tới nơi này, khiến suy nghĩ của em lộn xộn hết cả rồi!”
“Ừm... Hay là...” Triệu Ngọc cười xấu xa nói: “Chúng ta cá cược một ván đi? Cược bọn họ có dám làm loạn nơi này không? Người nào đoán sai thì mời khách, thế nào?”
“Được, không tệ, không tệ!” Tiêu Hàng lập tức hưởng ứng: “Tôi cá là bọn họ không đánh nhau đâu, nơi này là chỗ của công chúng, chắc ban quản lý đã báo cảnh sát từ lâu rồi! Cảnh sát vừa tới thì bảo đảm không đánh được nữa đâu!”
“Được, vậy thì tôi cá bọn họ sẽ đánh nhau!” Triệu Ngọc đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Nếu không có người trung gian nào hoà giải thì chuyện giành địa bàn này rất khó có thể đàm phán thỏa đáng được!”
“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc lại nghịch ngợm nhìn về phía Miêu Anh hỏi: “Em thì sao?”
“Em chỉ muốn điều tra vụ án thôi.” Miêu Anh không có hứng thú khoanh tay lại: “Hai anh cứ chơi tự nhiên!”
“Này, tôi bảo...” Ai ngờ, Miêu Anh vừa nói xong, người để chòm râu dê kia bỗng nhiên quay đầu lại, nói với nhóm Triệu Ngọc: “Tôi nói này mấy anh em, tôi cảm thấy tôi nhất định phải nhắc nhở các anh một câu, mau đổi sang bàn khác đi! Để tránh trường hợp chúng tôi đánh nhau, bắn máu tung tóe lên người các anh đấy, không hay lắm đâu!”
“Ha ha ha... Đúng đó, đúng đó...” Một người đang ngậm điếu thuốc bên cạnh người để chòm râu dê có thể là uống nhiều quá, khuôn mặt đỏ bừng mà cười vài tiếng, hắn ta cũng quay sang chỗ Triệu Ngọc mà nhả ra vài vòng khói thuốc...
Hành động này thật không có lễ phép, nếu như là thường ngày, Triệu Ngọc đã cho hắn ta nếm thử quả đấm của mình rồi. Nhưng mà tình huống lúc này chưa rõ ràng, Triệu Ngọc không muốn tùy tiện ra tay.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Vì thế, Triệu Ngọc thoải mái nói: “Các anh cứ đánh đi, tôi vô cùng thích xem người khác ai chém ai chặt!”
“Anh...”
Người để chòm râu dê trừng mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, muốn nói gì đó.
Ai ngờ, tiếng nói dồn dập của ai đó bỗng nhiên vang lên ở cửa đại sảnh.
“Ai dà, ai dà... Chỗ này náo nhiệt như vậy à... Mau dừng tay, mau dừng tay...” Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest chạy nhanh vào, chắp tay thi lễ với mọi người: “Hai vị lão đại, hai vị lão đại, xin hãy bớt nóng, có chuyện gì cứ từ từ nói... từ từ nói nhé!”
“Cổ lão đại, Giang huynh đệ.” Người trung niên đó ôm quyền với hai người, vội vàng khuyên giải: “Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, cho dù không để tôi vào mắt, nhưng chắc hai vị cũng phải cho ông chủ lớn nhà tôi chút mặt mũi chứ?”
Vừa nghe người trung niên khuyên giải, hai vị lão đại vội vàng giơ tay ra hiệu, để cho đàn em của mình yên tĩnh lại.
Phì...
Tiêu Hàng không nhịn được bật cười, lén lút vỗ tay với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy bữa cơm này, anh mời chắc rồi!”
Bình luận facebook