Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1410
Chương 1410 : Chương 1410
NHIỆM VỤ ĐIỀU TRA ĐẶC BIỆT
Chạng vạng ngày hôm đó, một chiếc Chevrolet Cruze màu bạc lặng lẽ chạy đến trước một tòa nhà phía Tây thành phố Hải Lan.
Chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe, đỗ tại một góc không quá nổi bật.
“Là nơi này.” Người lái xe là đội phó Tiêu Hàng của phòng Đặc Cần. Anh ta xoay người nhìn Triệu Ngọc, Miêu Anh ngồi ở phía sau nói: “Vọng Hải Lâu là một hội quán tổng hợp cỡ lớn, tòa nhà cao tầng phía trước chỉ chiêu đãi khách khứa bình thường; Khu biệt thự ở phía sau là khu tư nhân cao cấp dùng để chiêu đãi khách quý.”
“Miêu Miêu à... Không phải anh nói…” Triệu Ngọc không trả lời Tiêu Hàng mà kéo cà vạt của mình oán giận nói với Miêu Anh: “Bộ vest này thật sự không hợp với anh, sau khi thắt cà vạt lên thì anh không thở được!”
“Đừng có mà tham lam, bộ quần áo này giảm giá rồi mà vẫn tốn chín chín chín chín tệ đó!” Miêu Anh giúp Triệu Ngọc chỉnh lại bộ vest: “Chỉ là anh không thường xuyên mặc nên không quen thôi!”
“Được rồi! Có điều... Anh nói thật...” Triệu Ngọc chỉ vào lễ phục dạ hội màu lam nhạt của Miêu Anh nói: “Chúng ta đến đây là để điều tra vụ án, em mặc thế này quá thu hút ánh nhìn rồi đó? Chúng ta không nên khiêm tốn một chút sao?”
“Tôi nghĩ cũng được mà...” Tiêu Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói với hai người: “Đợi lát nữa hai người vào trong là biết liền mà! Chỗ này rất nổi tiếng, những người có thể tới nơi này không giàu thì cũng sang, tổ phó Miêu ăn mặc như vậy không khoa trương chút nào đâu!”
“Cảm giác này... không giống như đang điều tra vụ án!” Triệu Ngọc cân nhắc nói một câu: “Giống như đặc công đi làm nhiệm vụ bí mật!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại còn khoa tay múa chân hình ảnh điệp viên kinh điển 007.
“Anh còn tâm trí đùa giỡn nữa à.” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Ngày mai là đến kỳ hạn ba ngày của Lương Nghị Lực, nếu như đêm nay chúng ta không điều tra được gì từ nơi này, vậy thì cứ chờ chết đi!”
“Đừng nản lòng như vậy.” Triệu Ngọc nói như khích lệ: “Nếu ba người bị hại từng tới nơi này cùng một ngày, như vậy thì nơi này rất có khả năng đang giấu bí mật gì đó! Nói không chừng đáp án mà Lương Nghị Lực muốn để cho chúng ta biết chính là ở chỗ này!” Hắn vỗ vào súng lục mình giấu trên mắt cá chân hỏi: “Sao rồi, hai người chuẩn bị súng hết chưa?”
“Chuyện này còn cần anh nói sao.” Miêu Anh chỉ vào bắp đùi trong chiếc váy dài của mình, lắc đầu nói: “Nhưng mà... Em vẫn không kỳ vọng lắm! Tuy chúng ta điều tra được ba người bị hại từng tới nơi này cùng một ngày, nhưng mà... Nếu như ba người bọn họ hẹn gặp nhau thì sao? Bọn họ chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm ở đây mà thôi, vậy ngoại trừ thực đơn mà bọn họ từng ăn, chúng ta còn có thể điều tra được gì?”
“Chúng ta trước đó từng dùng kỹ thuật để điều tra video theo dõi của bọn họ.” Tiêu Hàng nói: “Nhưng mà... Chỉ có khu vực phía trước có camera theo dõi thôi, chúng ta không hề tìm được bóng dáng của ba người kia trong camera, chắc chắn bọn họ đến khu khách quý đằng sau.”
“Mà khu khách quý thì không có camera!” Tiêu Hàng giới thiệu: “Chắc là vì để bảo đảm riêng tư tuyệt đối của những người quý tộc đó?”
“Tôi vẫn không hiểu lắm...” Miêu Anh chỉ vào cửa lớn của hội quán hỏi: “Vì sao chúng ta không phái một tổ nhân viên cảnh sát đi vào đó, trực tiếp hỏi thăm tình huống của ba người bọn họ?”
“Đương nhiên không thể rồi.” Triệu Ngọc nói: “Tình huống còn chưa rõ ràng, chúng ta không thể tiết lộ tin ba người kia đã chết!”
“Em thì không hiểu!” Miêu Anh lại nói: “Sau khi chúng ta vào trong thì phải làm thế nào? Trong đó không có camera giám sát, chúng ta lại không thể tìm được nhân chứng, phải điều tra như thế nào đây?”
“Ừm... Chuyện này! Đừng vội, đi vào rồi hẵng nói!” Vẻ mặt Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Chúng ta đi vào rồi hãy nghĩ cách sau!”
“Tôi cho rằng...” Tiêu Hàng đưa ra ý kiến: “Ba người kia nhất định là hội viên khách quý của nơi này, ít nhất chúng ta phải nghĩ cách lấy được thông tin hội viên của bọn họ, không chừng sẽ có phát hiện gì đó thì sao?”
“Vậy thì đừng có lề mề nữa.” Triệu Ngọc nóng lòng chà tay: “Tôi có hơi đói rồi, nếu đã tới Hải Lan thì ít nhất cũng phải nếm thử bữa tiệc hải sản của nơi này chứ! Đi thôi, cho dù không tìm được manh mối thì cũng phải ăn cho no bụng đã!”
Nói xong, ba người xuống xe dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, đi tới cửa chính của Vọng Hải Lâu.
Vào sáng sớm hôm đó, nhóp Tiêu Hàng đã xác nhận thân phận của thi thể nam thứ nhất, đúng là Thái Tinh Văn mà anh ta đã nghi ngờ trước đó.
Sau đó, phòng Đặc Cần tiến hành điều tra bí mật với bạn bè và người thân của ba nạn nhân này, bao gồm cả nghe lén thậm chí là theo dõi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện nhân vật khả nghi nào.
Người thân bạn bè của ba nạn nhân không hề biết thân phận thật sự của bọn họ.
Vì thế, lúc này Tiêu Hàng mới chuyển trọng điểm lên người nạn nhân, thông qua suy luận video không gián đoạn, cuối cùng cũng tìm được điểm trùng nhau của ba nạn nhân này.
Hóa ra, vào khoảng sáu mươi ngày trước, ba người Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn đã từng đến một hội quán lớn tên là Vọng Hải Lâu của thành phố Hải Lan trong cùng một thời gian.
Triệu Ngọc không khỏi hoài nghi, ba người họ rất có khả năng hẹn gặp mặt tại đây cho nên mới quyết định tới hiện trường điều tra.
Nhưng mà, đúng như Triệu Ngọc đã nói, trước mắt bọn họ không biết ý đồ của Lương Nghị Lực khi để lại câu đố giết người, cho nên không muốn gióng trống khua chiêng đến điều tra, để tránh bứt dây động rừng, hoặc là gặp phải những phiền toái không đáng có.
Vì thế, lúc này ba người mới ăn mặc lịch sự, cải trang thành khách vãng lai, âm thầm đến điều tra.
Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc có vẻ như đã định liệu trước, nhưng hắn cũng không hề biết sau khi vào trong hội quán rồi nên âm thầm điều tra như thế nào? Rốt cuộc phải điều tra cái gì?
Ài...
Chính vì vậy, sau khi vào trong hội quán, Triệu Ngọc bất giác nhìn thoáng qua hệ thống Kỳ Ngộ của mình, bắt đầu có hơi nhớ những ngày tháng có thể gieo quẻ!
Nếu như bây giờ có thể gieo một quẻ thì tốt biết mấy? Ít nhất mình có thể dựa vào quẻ văn mà có sự chuẩn bị trước, nhưng lúc này bởi vì không có cách nào gieo quẻ nên hắn cảm thấy có hơi mờ mịt, không biết nên bắt đầu từ đâu?
“Chào ngài.” Lúc này, nhân viên phục vụ đứng tại quầy lễ phép nói với ba người: “Khu khách quý của chúng tôi chỉ dành cho hội viên, một trong ba vị ít nhất phải có một người là hội viên của chúng tôi mới được! Hơn nữa... Cần phải hẹn trước, bởi vì chỗ của chúng tôi rất là đông khách...”
“Đệch!”
Triệu Ngọc không ngờ rằng chỗ này có nhiều nguyên tắc như vậy, vì thế căm giận mắng một câu. Rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn điều tra ra thì ít nhất cũng phải đi đến khu khách quý mới được.
“00575.” Ai ngờ, Tiêu Hàng lại đọc ra một chuỗi con số nhẹ nhàng, nói với nhân viên phục vụ kia: “Kiểm tra xem có phải tôi hay không? Tôi có đặt chỗ trước rồi!”
“Ôi... Xin ngài chờ một chút...” Nhân viên phục vụ vội vàng tìm kiếm trên máy tính, quả nhiên tìm được ảnh chụp hội viên có thông tin của Tiêu Hàng. “Ngài đã đặt bàn số năm của đại sảnh khách quý, xin chờ chút, chúng tôi sẽ phái người đưa ngài vào trong!”
“Không cần: “Tiêu Hàng khí phách nói: “Nơi này tôi thường hay tới, tự mình đi vào được!”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho hai người Triệu Ngọc, lúc này ba người mới hiên ngang đi vào khu khách quý.
“Thằng nhóc này, trước kia anh đã từng tới nơi này à?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Sao anh lại có thể là hội viên của bọn họ chứ?”
“Ha ha.” Tiêu Hàng mỉm cười, tự hào nói: “Sếp à, nếu chút chuyện này mà cũng làm không xong, vậy còn gọi là phòng Đặc Cần nữa sao?”
“Ái chà...” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu, hóa ra là Tiêu Hàng đã âm thầm sử dụng thủ đoạn.
Sau khi ba người tới khu khách quý, nơi này không hề đông đúc như dự đoán, từ phía hành lang có thể thấy, rất nhiều phòng tiếp khách lịch sự tao nhã đều đang trống, thậm chí có vẻ rất vắng vẻ.
“Cái gì mà rất đông chứ!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Rõ ràng rất nhiều chỗ trống!” .
“Cái này kêu là đầu cơ trục lợi.” Tiêu Hàng dẫn hai người đi tới đại sảnh khu khách quý nói: “Mặc kệ có bao nhiêu chỗ trống, cũng phải nói là không còn chỗ nào! Không chiếm được, mới là cái tốt nhất...”
Trong lúc nói chuyện ba người đã đi tới cửa đại sảnh của khu khách quý, Triệu Ngọc đứng ở cửa nói với hai người: “Mọi người hãy cẩn thận, sát thủ thuộc Bà Đà giáo có hình xăm trên người!
“Chúng ta phải tập trung điều tra những kẻ có hình xăm!”
Nói xong, Triệu Ngọc kéo cửa lớn đi vào trong.
Kết quả, hắn vừa vào đại sảnh thì choáng váng, chỉ thấy khách quý ngồi đầy một nửa đại sảnh, tất cả bọn họ đều để trần cánh tay, trên tất cả các cánh tay ấy đều có - hình xăm!
NHIỆM VỤ ĐIỀU TRA ĐẶC BIỆT
Chạng vạng ngày hôm đó, một chiếc Chevrolet Cruze màu bạc lặng lẽ chạy đến trước một tòa nhà phía Tây thành phố Hải Lan.
Chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe, đỗ tại một góc không quá nổi bật.
“Là nơi này.” Người lái xe là đội phó Tiêu Hàng của phòng Đặc Cần. Anh ta xoay người nhìn Triệu Ngọc, Miêu Anh ngồi ở phía sau nói: “Vọng Hải Lâu là một hội quán tổng hợp cỡ lớn, tòa nhà cao tầng phía trước chỉ chiêu đãi khách khứa bình thường; Khu biệt thự ở phía sau là khu tư nhân cao cấp dùng để chiêu đãi khách quý.”
“Miêu Miêu à... Không phải anh nói…” Triệu Ngọc không trả lời Tiêu Hàng mà kéo cà vạt của mình oán giận nói với Miêu Anh: “Bộ vest này thật sự không hợp với anh, sau khi thắt cà vạt lên thì anh không thở được!”
“Đừng có mà tham lam, bộ quần áo này giảm giá rồi mà vẫn tốn chín chín chín chín tệ đó!” Miêu Anh giúp Triệu Ngọc chỉnh lại bộ vest: “Chỉ là anh không thường xuyên mặc nên không quen thôi!”
“Được rồi! Có điều... Anh nói thật...” Triệu Ngọc chỉ vào lễ phục dạ hội màu lam nhạt của Miêu Anh nói: “Chúng ta đến đây là để điều tra vụ án, em mặc thế này quá thu hút ánh nhìn rồi đó? Chúng ta không nên khiêm tốn một chút sao?”
“Tôi nghĩ cũng được mà...” Tiêu Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói với hai người: “Đợi lát nữa hai người vào trong là biết liền mà! Chỗ này rất nổi tiếng, những người có thể tới nơi này không giàu thì cũng sang, tổ phó Miêu ăn mặc như vậy không khoa trương chút nào đâu!”
“Cảm giác này... không giống như đang điều tra vụ án!” Triệu Ngọc cân nhắc nói một câu: “Giống như đặc công đi làm nhiệm vụ bí mật!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại còn khoa tay múa chân hình ảnh điệp viên kinh điển 007.
“Anh còn tâm trí đùa giỡn nữa à.” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Ngày mai là đến kỳ hạn ba ngày của Lương Nghị Lực, nếu như đêm nay chúng ta không điều tra được gì từ nơi này, vậy thì cứ chờ chết đi!”
“Đừng nản lòng như vậy.” Triệu Ngọc nói như khích lệ: “Nếu ba người bị hại từng tới nơi này cùng một ngày, như vậy thì nơi này rất có khả năng đang giấu bí mật gì đó! Nói không chừng đáp án mà Lương Nghị Lực muốn để cho chúng ta biết chính là ở chỗ này!” Hắn vỗ vào súng lục mình giấu trên mắt cá chân hỏi: “Sao rồi, hai người chuẩn bị súng hết chưa?”
“Chuyện này còn cần anh nói sao.” Miêu Anh chỉ vào bắp đùi trong chiếc váy dài của mình, lắc đầu nói: “Nhưng mà... Em vẫn không kỳ vọng lắm! Tuy chúng ta điều tra được ba người bị hại từng tới nơi này cùng một ngày, nhưng mà... Nếu như ba người bọn họ hẹn gặp nhau thì sao? Bọn họ chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm ở đây mà thôi, vậy ngoại trừ thực đơn mà bọn họ từng ăn, chúng ta còn có thể điều tra được gì?”
“Chúng ta trước đó từng dùng kỹ thuật để điều tra video theo dõi của bọn họ.” Tiêu Hàng nói: “Nhưng mà... Chỉ có khu vực phía trước có camera theo dõi thôi, chúng ta không hề tìm được bóng dáng của ba người kia trong camera, chắc chắn bọn họ đến khu khách quý đằng sau.”
“Mà khu khách quý thì không có camera!” Tiêu Hàng giới thiệu: “Chắc là vì để bảo đảm riêng tư tuyệt đối của những người quý tộc đó?”
“Tôi vẫn không hiểu lắm...” Miêu Anh chỉ vào cửa lớn của hội quán hỏi: “Vì sao chúng ta không phái một tổ nhân viên cảnh sát đi vào đó, trực tiếp hỏi thăm tình huống của ba người bọn họ?”
“Đương nhiên không thể rồi.” Triệu Ngọc nói: “Tình huống còn chưa rõ ràng, chúng ta không thể tiết lộ tin ba người kia đã chết!”
“Em thì không hiểu!” Miêu Anh lại nói: “Sau khi chúng ta vào trong thì phải làm thế nào? Trong đó không có camera giám sát, chúng ta lại không thể tìm được nhân chứng, phải điều tra như thế nào đây?”
“Ừm... Chuyện này! Đừng vội, đi vào rồi hẵng nói!” Vẻ mặt Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Chúng ta đi vào rồi hãy nghĩ cách sau!”
“Tôi cho rằng...” Tiêu Hàng đưa ra ý kiến: “Ba người kia nhất định là hội viên khách quý của nơi này, ít nhất chúng ta phải nghĩ cách lấy được thông tin hội viên của bọn họ, không chừng sẽ có phát hiện gì đó thì sao?”
“Vậy thì đừng có lề mề nữa.” Triệu Ngọc nóng lòng chà tay: “Tôi có hơi đói rồi, nếu đã tới Hải Lan thì ít nhất cũng phải nếm thử bữa tiệc hải sản của nơi này chứ! Đi thôi, cho dù không tìm được manh mối thì cũng phải ăn cho no bụng đã!”
Nói xong, ba người xuống xe dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, đi tới cửa chính của Vọng Hải Lâu.
Vào sáng sớm hôm đó, nhóp Tiêu Hàng đã xác nhận thân phận của thi thể nam thứ nhất, đúng là Thái Tinh Văn mà anh ta đã nghi ngờ trước đó.
Sau đó, phòng Đặc Cần tiến hành điều tra bí mật với bạn bè và người thân của ba nạn nhân này, bao gồm cả nghe lén thậm chí là theo dõi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện nhân vật khả nghi nào.
Người thân bạn bè của ba nạn nhân không hề biết thân phận thật sự của bọn họ.
Vì thế, lúc này Tiêu Hàng mới chuyển trọng điểm lên người nạn nhân, thông qua suy luận video không gián đoạn, cuối cùng cũng tìm được điểm trùng nhau của ba nạn nhân này.
Hóa ra, vào khoảng sáu mươi ngày trước, ba người Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn đã từng đến một hội quán lớn tên là Vọng Hải Lâu của thành phố Hải Lan trong cùng một thời gian.
Triệu Ngọc không khỏi hoài nghi, ba người họ rất có khả năng hẹn gặp mặt tại đây cho nên mới quyết định tới hiện trường điều tra.
Nhưng mà, đúng như Triệu Ngọc đã nói, trước mắt bọn họ không biết ý đồ của Lương Nghị Lực khi để lại câu đố giết người, cho nên không muốn gióng trống khua chiêng đến điều tra, để tránh bứt dây động rừng, hoặc là gặp phải những phiền toái không đáng có.
Vì thế, lúc này ba người mới ăn mặc lịch sự, cải trang thành khách vãng lai, âm thầm đến điều tra.
Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc có vẻ như đã định liệu trước, nhưng hắn cũng không hề biết sau khi vào trong hội quán rồi nên âm thầm điều tra như thế nào? Rốt cuộc phải điều tra cái gì?
Ài...
Chính vì vậy, sau khi vào trong hội quán, Triệu Ngọc bất giác nhìn thoáng qua hệ thống Kỳ Ngộ của mình, bắt đầu có hơi nhớ những ngày tháng có thể gieo quẻ!
Nếu như bây giờ có thể gieo một quẻ thì tốt biết mấy? Ít nhất mình có thể dựa vào quẻ văn mà có sự chuẩn bị trước, nhưng lúc này bởi vì không có cách nào gieo quẻ nên hắn cảm thấy có hơi mờ mịt, không biết nên bắt đầu từ đâu?
“Chào ngài.” Lúc này, nhân viên phục vụ đứng tại quầy lễ phép nói với ba người: “Khu khách quý của chúng tôi chỉ dành cho hội viên, một trong ba vị ít nhất phải có một người là hội viên của chúng tôi mới được! Hơn nữa... Cần phải hẹn trước, bởi vì chỗ của chúng tôi rất là đông khách...”
“Đệch!”
Triệu Ngọc không ngờ rằng chỗ này có nhiều nguyên tắc như vậy, vì thế căm giận mắng một câu. Rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn điều tra ra thì ít nhất cũng phải đi đến khu khách quý mới được.
“00575.” Ai ngờ, Tiêu Hàng lại đọc ra một chuỗi con số nhẹ nhàng, nói với nhân viên phục vụ kia: “Kiểm tra xem có phải tôi hay không? Tôi có đặt chỗ trước rồi!”
“Ôi... Xin ngài chờ một chút...” Nhân viên phục vụ vội vàng tìm kiếm trên máy tính, quả nhiên tìm được ảnh chụp hội viên có thông tin của Tiêu Hàng. “Ngài đã đặt bàn số năm của đại sảnh khách quý, xin chờ chút, chúng tôi sẽ phái người đưa ngài vào trong!”
“Không cần: “Tiêu Hàng khí phách nói: “Nơi này tôi thường hay tới, tự mình đi vào được!”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho hai người Triệu Ngọc, lúc này ba người mới hiên ngang đi vào khu khách quý.
“Thằng nhóc này, trước kia anh đã từng tới nơi này à?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Sao anh lại có thể là hội viên của bọn họ chứ?”
“Ha ha.” Tiêu Hàng mỉm cười, tự hào nói: “Sếp à, nếu chút chuyện này mà cũng làm không xong, vậy còn gọi là phòng Đặc Cần nữa sao?”
“Ái chà...” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu, hóa ra là Tiêu Hàng đã âm thầm sử dụng thủ đoạn.
Sau khi ba người tới khu khách quý, nơi này không hề đông đúc như dự đoán, từ phía hành lang có thể thấy, rất nhiều phòng tiếp khách lịch sự tao nhã đều đang trống, thậm chí có vẻ rất vắng vẻ.
“Cái gì mà rất đông chứ!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Rõ ràng rất nhiều chỗ trống!” .
“Cái này kêu là đầu cơ trục lợi.” Tiêu Hàng dẫn hai người đi tới đại sảnh khu khách quý nói: “Mặc kệ có bao nhiêu chỗ trống, cũng phải nói là không còn chỗ nào! Không chiếm được, mới là cái tốt nhất...”
Trong lúc nói chuyện ba người đã đi tới cửa đại sảnh của khu khách quý, Triệu Ngọc đứng ở cửa nói với hai người: “Mọi người hãy cẩn thận, sát thủ thuộc Bà Đà giáo có hình xăm trên người!
“Chúng ta phải tập trung điều tra những kẻ có hình xăm!”
Nói xong, Triệu Ngọc kéo cửa lớn đi vào trong.
Kết quả, hắn vừa vào đại sảnh thì choáng váng, chỉ thấy khách quý ngồi đầy một nửa đại sảnh, tất cả bọn họ đều để trần cánh tay, trên tất cả các cánh tay ấy đều có - hình xăm!
Bình luận facebook