Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1422
Chương 1422 : Chương 1422
GỌI HỒN
“Đúng vậy!” Trên chiếc xe cảnh sát đang lao vùn vụt, quản lý Nhiêu nói với Triệu Ngọc: “Sau khi thực hiện vụ Hải Lan đó xong thì chúng tôi còn chưa tiến hành chỉnh đốn đã nhận được tin tức trụ sở chính của Răng Rắn bị phá hủy rồi!”
“Bên phía Sri Lanka có tài liệu của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều bị cảnh sát quốc tế truy nã, đã không còn chỗ có thể đi nữa!”
“Cho nên, tôi và mấy người Thái Tinh Văn bàn bạc với nhau dứt khoát đưa ra một quyết định cực đoan. Chúng tôi mang theo số tiền lớn đã cướp được từ chỗ người thương nhân cất vào rừng sâu núi thẳm trong Hải Lan và sống ẩn cư.”
“Chúng tôi vẫn luôn trốn tránh khoảng hai năm mới đi ra khỏi núi mà trở về.” Quản lý Nhiêu nói: “Sau đó, chúng tôi lợi dụng số vốn của thương nhân để tạo dựng thân phận cho bản thân, từ đó định cư ở Hải Lan, trải qua cuộc sống của người bình thường.”
“Tuy nhiên, mặc dù có thân phận mới rồi nhưng mỗi ngày chúng tôi đều phải sống trong lo lắng đề phòng, chưa bao giờ ló mặt ra ngoài, sợ ngày nào đó bị người ta để mắt tới.”
“À...” Con ngươi Triệu Ngọc xoay một vòng rồi hỏi tiếp: “Vậy còn ông chủ Mã thì sao? Ông ta từ đâu tới? Chẳng lẽ đám người Thái Tinh Văn cũng không biết thân phận của ông chủ Mã luôn sao?”
“Đúng vậy!” Quản lý Nhiêu khẳng định gật đầu: “Răng Rắn đều có quy tắc giữ bí mật về bản thân, giữa hai bên hoặc là liên lạc một tuyến, hoặc là có người kết nối giống như tôi vậy.”
“Cho nên, chỉ có tôi biết ông chủ Mã là một tên trùm quan trọng trong tổ chức Răng Rắn thôi, ngay cả K cũng không biết!” Quản lý Nhiêu hơi khựng lại một lát rồi mới bắt đầu nhớ lại, nói: “Còn ông chủ Mã ấy à, tám năm trước chúng tôi mới liên lạc lại với nhau.”
“Đúng lúc ông chủ Mã cũng đang lánh nạn ở Quỳnh Châu, bọn tôi gặp mặt nhau rồi ông ta nói với tôi, thì ra trước khi cuộc trừ khử ở Sri Lanka xảy ra, ông ta cũng đã nghe ngóng được tin tức, cho nên đã sớm xóa bỏ tài liệu về thân phận của ông ta với mấy người chúng tôi rồi!”
“Chứ nếu không thì mấy người chúng tôi chắc chắn không thể nào trốn tránh yên ổn tới tận bây giờ được.”
“Biết được tin tức này thì đương nhiên là tôi rất vui mừng, quyết định hùn vốn làm ăn mua bán với ông chủ Mã, nhờ vậy mới có hội quán như bây giờ.”
“Tôi cứ tưởng rằng, lúc này tôi đã có thể yên ổn sống quãng đời còn lại rồi, nhưng không nghĩ tới là... Ài!” Quản lý Nhiêu tiếc nuối lắc đầu: “Có lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết!”
“À, phải rồi.” Sau khi cảm khái xong, ông ta lại nghĩ tới thứ gì mà vội vàng bổ sung một câu: “Trong số tài liệu mà ông chủ Mã đã xóa bỏ cũng có cả của K nữa. Trước đây, ông chủ Mã còn thử đi tìm hắn ta nhưng không tìm được!”
“À...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu nói vậy thì giữa ông chủ Mã với K không hề có thù oán gì? Chứ nếu không thì ông chủ Mã không thể nào sẽ xóa bỏ tài liệu về hắn ta được, cũng không thể thử đi tìm hắn ta.”
“Kỳ lạ...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại: “Nếu như vậy thì K muốn lợi dụng bọn tôi tìm ông chủ Mã ra là vì cái gì chứ?”
“Chuyện này không thành vấn đề...” Quản lý Nhiêu vội vàng nói: “Chẳng phải các anh tự đi hỏi ông chủ Mã một chút thì sẽ biết sao?”
Nghe đến lời này, Triệu Ngọc lặng lẽ nhìn nhìn điện thoại di động của mình.
Vào giờ phút này, Miêu Anh đang ở trong một xe cảnh sát khác thẩm vấn Mã Hoằng Nghĩa. Nhưng mà, Mã Hoằng Nghĩa không thể so với quản lý Nhiêu được, mặc dù đã nhìn thấy video khai báo của quản lý Nhiêu rồi mà ông ta vẫn cắn chặt hàm răng, không chịu nói dù một chữ!
Từ đó xem ra, muốn trong một khoảng thời gian ngắn để Mã Hoằng Nghĩa mở miệng là không dễ dàng, cho nên, phải tìm hiểu nhiều tình hình hơn từ trên người quản lý Nhiêu mới được.
“Anh cảnh sát, không phải tôi sợ hãi, nhưng tôi thật sự phải nhắc nhở anh.” Quản lý Nhiêu lại van nài Triệu Ngọc lần nữa: “Nơi mà năm đó chúng tôi chôn thi thể là ở sâu trong núi lớn, phải đi rất xa mới có thể đến nơi!”
“Nhưng mà... Anh nhìn tình trạng bây giờ của tôi đi...” Ông ta chỉ quần áo nhiễm máu của mình: “Có lẽ tôi không thể gượng được đến nơi đó đâu!”
“Tôi chết cũng không sao nhưng đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh! Với lại...” Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ là buổi tối, dù sao thì đã hơn mười năm rồi, tôi chưa từng tới nơi đó cho nên không dám bảo đảm có thể tìm đúng hướng ngay lập tức được, vì thế... Anh xem, bệnh viện...”
“Không sao cả.” Triệu Ngọc quyết đoán cắt ngang lời ông ta: “Tôi sẽ đánh cược một ván, để xem mạng của ông có lớn hay không! Nếu như ông không chịu đựng được mà chết ở trên đường; hoặc là không tìm được địa điểm giấu xác thì tôi cũng sẽ tìm một hang núi rồi chôn ông vào luôn là được!”
“Này... Lời này của anh...” Quản lý Nhiêu ôm bụng, buồn rầu oán trách một câu: “Chí ít cũng phải băng bó cho tôi chứ... Tôi... Này? Đừng, đừng, đừng...”
Không ngờ, quản lý Nhiêu còn chưa dứt lời thì Triệu Ngọc đã vươn tay ra túm lấy đầu ông ta, nện một cái rầm lên trên cửa sổ xe, khiến ông ta đau đớn mà kêu ôi ối rất to.
“Tôi cảnh cáo ông một lần cuối cùng, đừng có định chơi trò thông minh với tôi!” Triệu Ngọc đè lại đầu ông ta, tàn bạo uy hiếp nói: “Ban nãy ông còn nói là các ông đã ẩn cư trong núi hai năm, bây giờ lại nói có thể sẽ nhận lầm đường sao?”
“Được rồi, nếu như ông thật sự có gan thì cứ nhận lầm đường một lần cho tôi xem thử đi! Để xem ông có còn mạng để làm nhân chứng đặc biệt hay không!”
“Không, không, không... Không dám, không dám...” Quản lý Nhiêu đã bị Triệu Ngọc giày vò tới nỗi không có lấy một chút cáu kỉnh nào luôn, lúc này xin tha nói: “Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không tìm sai, không tìm sai đâu...”
“Tôi hỏi lại ông.” Lúc này Triệu Ngọc mới buông đầu ông ta ra, mở hình ảnh hiện trường vụ án xương trắng trên điện thoại di động lên, hỏi quản lý Nhiêu: “Ông hãy xem cho thật kĩ, những thứ này... Có phải là đồ vật của Bà Đà giáo các ông không?”
Ngay sau đó, Triệu Ngọc kể lại sơ qua toàn bộ những chuyện đã xảy ra liên quan đến vụ án xương trắng cho ông ta nghe một lần.
“Thần thánh của tôi!” Sau khi nghe xong, quản lý Nhiêu lập tức hít một hơi khí lạnh, cả người run sợ nói: “Tên K này... sao mà điên cuồng thế? Có phải hắn ta thần kinh rồi không?”
“Hả?” Triệu Ngọc phát hiện ra điều gì đó từ trong ánh mắt của quản lý Nhiêu, vội vàng thúc giục: “Ý ông là sao?”
“Đúng vậy, những thứ này...” Quản lý Nhiêu chỉ vào tấm ảnh nói: “Tất cả đều là vật tổ và đồ dùng cúng tế của Bà Đà giáo!”
“Trên hòn đảo mà khi còn bé chúng tôi đã sinh sống có rất nhiều dân bản địa tín ngưỡng Bà Đà giáo.”
“Vì để bọn họ tiếp nhận chúng tôi, chúng tôi đều phải lựa chọn theo tín ngưỡng của bọn họ, tế bái cầu xin cùng bọn họ, dần dà, chúng tôi cũng trở thành tín đồ trung thành luôn.”
“Nhưng mà... Chúng tôi không cực đoan như K! Ai cũng biết Bà Đà giáo là chuyện thế nào, làm sao có thể coi chuyện gọi hồn từ xương trắng là thật cơ chứ?”
“Cái gì? Gọi hồn từ xương trắng?” Triệu Ngọc nhíu mày lại.
“Đúng vậy.” Quản lý Nhiêu trả lời: “Trưởng bối của chúng tôi ngầm gọi Bà Đà giáo là Bạch Cốt giáo, bởi vì giáo lý tôn sùng xương trắng, cho rằng con người sau khi chết đi thì hồn phách sẽ nhập vào trong xương trắng!”
“Nếu như... Nếu như đây là do K làm...” Ông ta chỉ vào hình rồi nói: “Vậy thì chắc chắn K đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Hắn ta muốn dùng xương trắng của người khác để lấy lại linh hồn cho chủ nhân bộ xương trắng, để cho cô ấy đầu thai qua kiếp khác, có thể có một thân thể hoàn chỉnh!”
“Nhưng mà...” Quản lý Nhiêu nhếch mép lắc đầu: “Chuyện này, làm sao có thể xem là thật được chứ?”
“À...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu rồi nói: “Chắc không chỉ là thân thể hoàn chỉnh đâu, mà phải là một thân thể hoàn mỹ mới đúng! Người mà K dùng để gọi hồn cho đầu lâu đều là người mẫu có vóc dáng hoàn hảo thôi!”
“Không thể nào...” Quản lý Nhiêu nuốt nước miếng cái ực: “Nhất định là K đã điên rồi! Để gọi hồn mà giết người, vả lại còn muốn lấy xương, làm vậy có phải mất trí rồi không? Rốt cuộc thì chủ nhân của đầu lâu này... Là ai vậy?”
Sau khi hỏi xong, bên trong xe đột ngột rơi vào yên tĩnh.
“Khoan đã...” Hai giây sau, cuối cùng quản lý Nhiêu cũng phản ứng kịp, môi ông ta run run nói: “Ban nãy anh mới vừa nhắc tới cháu gái của người thương nhân đó, anh gấp gáp muốn đi xem hiện trường chôn thi thể như vậy, đừng nói chủ nhân của đầu lâu đó là... là cô ấy nhé!?”
GỌI HỒN
“Đúng vậy!” Trên chiếc xe cảnh sát đang lao vùn vụt, quản lý Nhiêu nói với Triệu Ngọc: “Sau khi thực hiện vụ Hải Lan đó xong thì chúng tôi còn chưa tiến hành chỉnh đốn đã nhận được tin tức trụ sở chính của Răng Rắn bị phá hủy rồi!”
“Bên phía Sri Lanka có tài liệu của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều bị cảnh sát quốc tế truy nã, đã không còn chỗ có thể đi nữa!”
“Cho nên, tôi và mấy người Thái Tinh Văn bàn bạc với nhau dứt khoát đưa ra một quyết định cực đoan. Chúng tôi mang theo số tiền lớn đã cướp được từ chỗ người thương nhân cất vào rừng sâu núi thẳm trong Hải Lan và sống ẩn cư.”
“Chúng tôi vẫn luôn trốn tránh khoảng hai năm mới đi ra khỏi núi mà trở về.” Quản lý Nhiêu nói: “Sau đó, chúng tôi lợi dụng số vốn của thương nhân để tạo dựng thân phận cho bản thân, từ đó định cư ở Hải Lan, trải qua cuộc sống của người bình thường.”
“Tuy nhiên, mặc dù có thân phận mới rồi nhưng mỗi ngày chúng tôi đều phải sống trong lo lắng đề phòng, chưa bao giờ ló mặt ra ngoài, sợ ngày nào đó bị người ta để mắt tới.”
“À...” Con ngươi Triệu Ngọc xoay một vòng rồi hỏi tiếp: “Vậy còn ông chủ Mã thì sao? Ông ta từ đâu tới? Chẳng lẽ đám người Thái Tinh Văn cũng không biết thân phận của ông chủ Mã luôn sao?”
“Đúng vậy!” Quản lý Nhiêu khẳng định gật đầu: “Răng Rắn đều có quy tắc giữ bí mật về bản thân, giữa hai bên hoặc là liên lạc một tuyến, hoặc là có người kết nối giống như tôi vậy.”
“Cho nên, chỉ có tôi biết ông chủ Mã là một tên trùm quan trọng trong tổ chức Răng Rắn thôi, ngay cả K cũng không biết!” Quản lý Nhiêu hơi khựng lại một lát rồi mới bắt đầu nhớ lại, nói: “Còn ông chủ Mã ấy à, tám năm trước chúng tôi mới liên lạc lại với nhau.”
“Đúng lúc ông chủ Mã cũng đang lánh nạn ở Quỳnh Châu, bọn tôi gặp mặt nhau rồi ông ta nói với tôi, thì ra trước khi cuộc trừ khử ở Sri Lanka xảy ra, ông ta cũng đã nghe ngóng được tin tức, cho nên đã sớm xóa bỏ tài liệu về thân phận của ông ta với mấy người chúng tôi rồi!”
“Chứ nếu không thì mấy người chúng tôi chắc chắn không thể nào trốn tránh yên ổn tới tận bây giờ được.”
“Biết được tin tức này thì đương nhiên là tôi rất vui mừng, quyết định hùn vốn làm ăn mua bán với ông chủ Mã, nhờ vậy mới có hội quán như bây giờ.”
“Tôi cứ tưởng rằng, lúc này tôi đã có thể yên ổn sống quãng đời còn lại rồi, nhưng không nghĩ tới là... Ài!” Quản lý Nhiêu tiếc nuối lắc đầu: “Có lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết!”
“À, phải rồi.” Sau khi cảm khái xong, ông ta lại nghĩ tới thứ gì mà vội vàng bổ sung một câu: “Trong số tài liệu mà ông chủ Mã đã xóa bỏ cũng có cả của K nữa. Trước đây, ông chủ Mã còn thử đi tìm hắn ta nhưng không tìm được!”
“À...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu nói vậy thì giữa ông chủ Mã với K không hề có thù oán gì? Chứ nếu không thì ông chủ Mã không thể nào sẽ xóa bỏ tài liệu về hắn ta được, cũng không thể thử đi tìm hắn ta.”
“Kỳ lạ...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại: “Nếu như vậy thì K muốn lợi dụng bọn tôi tìm ông chủ Mã ra là vì cái gì chứ?”
“Chuyện này không thành vấn đề...” Quản lý Nhiêu vội vàng nói: “Chẳng phải các anh tự đi hỏi ông chủ Mã một chút thì sẽ biết sao?”
Nghe đến lời này, Triệu Ngọc lặng lẽ nhìn nhìn điện thoại di động của mình.
Vào giờ phút này, Miêu Anh đang ở trong một xe cảnh sát khác thẩm vấn Mã Hoằng Nghĩa. Nhưng mà, Mã Hoằng Nghĩa không thể so với quản lý Nhiêu được, mặc dù đã nhìn thấy video khai báo của quản lý Nhiêu rồi mà ông ta vẫn cắn chặt hàm răng, không chịu nói dù một chữ!
Từ đó xem ra, muốn trong một khoảng thời gian ngắn để Mã Hoằng Nghĩa mở miệng là không dễ dàng, cho nên, phải tìm hiểu nhiều tình hình hơn từ trên người quản lý Nhiêu mới được.
“Anh cảnh sát, không phải tôi sợ hãi, nhưng tôi thật sự phải nhắc nhở anh.” Quản lý Nhiêu lại van nài Triệu Ngọc lần nữa: “Nơi mà năm đó chúng tôi chôn thi thể là ở sâu trong núi lớn, phải đi rất xa mới có thể đến nơi!”
“Nhưng mà... Anh nhìn tình trạng bây giờ của tôi đi...” Ông ta chỉ quần áo nhiễm máu của mình: “Có lẽ tôi không thể gượng được đến nơi đó đâu!”
“Tôi chết cũng không sao nhưng đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh! Với lại...” Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ là buổi tối, dù sao thì đã hơn mười năm rồi, tôi chưa từng tới nơi đó cho nên không dám bảo đảm có thể tìm đúng hướng ngay lập tức được, vì thế... Anh xem, bệnh viện...”
“Không sao cả.” Triệu Ngọc quyết đoán cắt ngang lời ông ta: “Tôi sẽ đánh cược một ván, để xem mạng của ông có lớn hay không! Nếu như ông không chịu đựng được mà chết ở trên đường; hoặc là không tìm được địa điểm giấu xác thì tôi cũng sẽ tìm một hang núi rồi chôn ông vào luôn là được!”
“Này... Lời này của anh...” Quản lý Nhiêu ôm bụng, buồn rầu oán trách một câu: “Chí ít cũng phải băng bó cho tôi chứ... Tôi... Này? Đừng, đừng, đừng...”
Không ngờ, quản lý Nhiêu còn chưa dứt lời thì Triệu Ngọc đã vươn tay ra túm lấy đầu ông ta, nện một cái rầm lên trên cửa sổ xe, khiến ông ta đau đớn mà kêu ôi ối rất to.
“Tôi cảnh cáo ông một lần cuối cùng, đừng có định chơi trò thông minh với tôi!” Triệu Ngọc đè lại đầu ông ta, tàn bạo uy hiếp nói: “Ban nãy ông còn nói là các ông đã ẩn cư trong núi hai năm, bây giờ lại nói có thể sẽ nhận lầm đường sao?”
“Được rồi, nếu như ông thật sự có gan thì cứ nhận lầm đường một lần cho tôi xem thử đi! Để xem ông có còn mạng để làm nhân chứng đặc biệt hay không!”
“Không, không, không... Không dám, không dám...” Quản lý Nhiêu đã bị Triệu Ngọc giày vò tới nỗi không có lấy một chút cáu kỉnh nào luôn, lúc này xin tha nói: “Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không tìm sai, không tìm sai đâu...”
“Tôi hỏi lại ông.” Lúc này Triệu Ngọc mới buông đầu ông ta ra, mở hình ảnh hiện trường vụ án xương trắng trên điện thoại di động lên, hỏi quản lý Nhiêu: “Ông hãy xem cho thật kĩ, những thứ này... Có phải là đồ vật của Bà Đà giáo các ông không?”
Ngay sau đó, Triệu Ngọc kể lại sơ qua toàn bộ những chuyện đã xảy ra liên quan đến vụ án xương trắng cho ông ta nghe một lần.
“Thần thánh của tôi!” Sau khi nghe xong, quản lý Nhiêu lập tức hít một hơi khí lạnh, cả người run sợ nói: “Tên K này... sao mà điên cuồng thế? Có phải hắn ta thần kinh rồi không?”
“Hả?” Triệu Ngọc phát hiện ra điều gì đó từ trong ánh mắt của quản lý Nhiêu, vội vàng thúc giục: “Ý ông là sao?”
“Đúng vậy, những thứ này...” Quản lý Nhiêu chỉ vào tấm ảnh nói: “Tất cả đều là vật tổ và đồ dùng cúng tế của Bà Đà giáo!”
“Trên hòn đảo mà khi còn bé chúng tôi đã sinh sống có rất nhiều dân bản địa tín ngưỡng Bà Đà giáo.”
“Vì để bọn họ tiếp nhận chúng tôi, chúng tôi đều phải lựa chọn theo tín ngưỡng của bọn họ, tế bái cầu xin cùng bọn họ, dần dà, chúng tôi cũng trở thành tín đồ trung thành luôn.”
“Nhưng mà... Chúng tôi không cực đoan như K! Ai cũng biết Bà Đà giáo là chuyện thế nào, làm sao có thể coi chuyện gọi hồn từ xương trắng là thật cơ chứ?”
“Cái gì? Gọi hồn từ xương trắng?” Triệu Ngọc nhíu mày lại.
“Đúng vậy.” Quản lý Nhiêu trả lời: “Trưởng bối của chúng tôi ngầm gọi Bà Đà giáo là Bạch Cốt giáo, bởi vì giáo lý tôn sùng xương trắng, cho rằng con người sau khi chết đi thì hồn phách sẽ nhập vào trong xương trắng!”
“Nếu như... Nếu như đây là do K làm...” Ông ta chỉ vào hình rồi nói: “Vậy thì chắc chắn K đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Hắn ta muốn dùng xương trắng của người khác để lấy lại linh hồn cho chủ nhân bộ xương trắng, để cho cô ấy đầu thai qua kiếp khác, có thể có một thân thể hoàn chỉnh!”
“Nhưng mà...” Quản lý Nhiêu nhếch mép lắc đầu: “Chuyện này, làm sao có thể xem là thật được chứ?”
“À...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu rồi nói: “Chắc không chỉ là thân thể hoàn chỉnh đâu, mà phải là một thân thể hoàn mỹ mới đúng! Người mà K dùng để gọi hồn cho đầu lâu đều là người mẫu có vóc dáng hoàn hảo thôi!”
“Không thể nào...” Quản lý Nhiêu nuốt nước miếng cái ực: “Nhất định là K đã điên rồi! Để gọi hồn mà giết người, vả lại còn muốn lấy xương, làm vậy có phải mất trí rồi không? Rốt cuộc thì chủ nhân của đầu lâu này... Là ai vậy?”
Sau khi hỏi xong, bên trong xe đột ngột rơi vào yên tĩnh.
“Khoan đã...” Hai giây sau, cuối cùng quản lý Nhiêu cũng phản ứng kịp, môi ông ta run run nói: “Ban nãy anh mới vừa nhắc tới cháu gái của người thương nhân đó, anh gấp gáp muốn đi xem hiện trường chôn thi thể như vậy, đừng nói chủ nhân của đầu lâu đó là... là cô ấy nhé!?”