• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • Chap-1420

Chương 1420 : Chương 1420








NHÂN CHỨNG ĐẶC BIỆT



Dù sao lối đi ở cửa chính đang bị khóa kín lại đột nhiên có người từ nơi đó đi ra thì sẽ khiến cho các nhân viên đang làm việc trong sảnh lớn vô cùng hoảng sợ.



Nhất là ông chủ Mã Hoằng Nghĩa vô cùng xấu xí đó, càng là sợ tới mức điện thoại cũng rơi luôn.



Vì không để cho ông chủ Mã nhận ra cho nên Triệu Ngọc không để cho quản lý Nhiêu và Miêu Anh đi ra, mà giả vờ lảo đảo đi vào phòng khách.



Các nhân viên công tác không biết Triệu Ngọc là người tốt hay kẻ xấu cho nên nhất thời không biết phải làm như thế nào cho phải? Tuy là như vậy nhưng hai gã đàn ông ăn mặc kiểu nhân viên bảo vệ vẫn theo bản năng cầm cây gậy, bảo vệ trước người ông chủ Mã.



“Mau tránh ra!”



Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn bước đi tới bên cạnh, không hề khách sáo chút nào mà quát lớn về phía các nhân viên bảo vệ.



Không biết là do Triệu Ngọc quá mạnh mẽ, hay là đám bảo vệ chột dạ mà bọn họ lại thật sự mau chóng tránh ra một con đường cho Triệu Ngọc.



Cứ thế, Triệu Ngọc bước nhanh tới bên cạnh ông chủ Mã này, sau đó không nói thêm lời thừa thãi nào đã túm lấy cánh tay ông ta ra sau lưng, đè cả người ông ta lên trên mặt bàn.



“Không được động đậy, ông đã bị bắt!” Sau khi hét lên ra lệnh, Triệu Ngọc lập tức hô lên với những người khác: “Tôi là cảnh sát! Ông chủ của các người đã bị bắt!”



“Ối...” Dù gì thì ông chủ Mã cũng đã lớn tuổi rồi, cho nên vừa bị Triệu Ngọc ấn một cái thì lập tức rên rỉ đau đớn, vôi vàng giải thích: “Cảnh sát... Đồng chí cảnh sát, có phải anh đã hiểu lầm gì không? Anh dựa vào đâu mà bắt tôi? Bên trong có kẻ nổ súng, chắc hẳn các anh phải đi bắt bọn họ mới đúng chứ!”



Tò tí te...



Ngay lúc ông chủ Mã Hoằng Nghĩa cuống cuồng giải thích thì bên ngoài cửa thình lình có tiếng còi báo động vang lên.



Sau khi nhìn thấy quân tiếp viện đã đến, Triệu Ngọc cũng không cần giấu giếm cái gì nữa, lúc này mới đè Mã Hoằng Nghĩa mà nói: “Người bây giờ tôi muốn bắt không phải là ông chủ Mã Hoằng Nghĩa, mà là...”



Vừa nói, Triệu Ngọc vừa chỉ về một phía xa xa, lúc này Miêu Anh mới dẫn quản lý Nhiêu đi từ bên trong lối đi đó ra.



Hả!?



Thấy quản lý Nhiêu còn sống, có thể thấy được cả người Mã Hoằng Nghĩa đều run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.



“Người mà tôi muốn bắt.” Triệu Ngọc gằn từng chữ nói bên tai ông ta: “Là tên trùm của tổ chức sát thủ Răng Rắn năm đó – Abby Kula!”



“A... A...” Mã Hoằng Nghĩa lại run lẩy bẩy lên lần nữa, sau đó mới giả ngu mà giãy nói: “Tôi... Tôi không biết anh đang nói gì cả, người kia là quản lý phòng khách quý của chúng tôi! Các anh... Các anh muốn làm gì hả?”



“Này, thả ông chủ của chúng tôi ra!” Hai tên bảo vệ mặc dù không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nhưng mắt thấy ông chủ bị một người đè xuống thì vẫn xông tới muốn giải vây.



Nhưng mà Triệu Ngọc lại không để hai tên bảo vệ này vào mắt, hắn vẫn ấn đầu ông chủ Mã lên trên bàn, lạnh như băng nói: “Không sao cả, bây giờ ông muốn giả vờ như thế nào cũng được! Chúng ta xem thử lời nói dối của ông có thể lừa gạt… K hay không!?”



“Hả!?”



Vừa nhắc tới cái tên “K”, Mã Hoằng Nghĩa lại run rẩy lên lần nữa, môi ông ta cũng không ngừng mấp máy. Rất rõ ràng là ông ta chẳng những biết K là ai, mà còn biết K muốn làm gì nữa?



Kết quả là ngay tại lúc này, từ ngoài cửa bất ngờ có hơn mười nhân viên cảnh sát trang bị vũ khí đầy đủ vọt vào trong, người dẫn đầu chính là Nhiễm Đào và đội trưởng Lý Nghiên Hiệp.



“Không ai được động đậy!” Nhiễm Đào nâng súng rống lên: “Bây giờ là chuyện khẩn cấp, người nào dám động đậy thì chính là cản trở thi hành công vụ! Tổ trưởng Triệu...” Sau khi gào xong, hắn ta liếc nhìn Triệu Ngọc, vội vàng chạy đến bên cạnh, vừa hỏi Triệu Ngọc có sao không vừa dùng súng nhắm ngay ông chủ Mã.



“Còng tay ông ta lại!”



Được Triệu Ngọc ra hiệu, Nhiễm Đào rút còng tay ra, còng tay ông chủ Mã lại.



Vì đề phòng lại xảy ra chuyện như Lương Nghị Lực cho nên Triệu Ngọc cũng tỉ mỉ lục soát cả người Mã Hoằng Nghĩa từ đầu đến chân một lần...



...



Nửa tiếng sau, toàn bộ hội quán đã bị khống chế.



Tiêu Hàng và những người bị thương khác đều được đưa đi bệnh viện tiến hành chữa trị, còn toàn bộ những người có liên quan thì bị áp tải về Cục Cảnh sát để tiến hành điều tra cặn kẽ.



Số lượng thương vong trong vụ việc lần này vô cùng nghiêm trọng, gây xôn xao trong toàn bộ hệ thống, cho nên địa phương đã phái tới gần mười mấy ban ngành, cùng với toàn bộ cảnh sát tới trợ giúp tổ điều tra đặc biệt và phòng Đặc Cần xử lý chuyện này.



Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng không quan tâm tới những công việc thu xếp giải quyết hậu quả liên quan này. Bây giờ hắn còn có một chuyện quan trọng cần phải xử lý thật sớm, cho nên không đợi đưa người bị tình nghi về Cục Cảnh sát thì hắn đã tiến hành thẩm vấn quản lý Nhiêu ngay trên xe chở tù nhân trước rồi.



Phải thẩm vấn quản lý Nhiêu trước mà không phải là Mã Hoằng Nghĩa là bởi vì Triệu Ngọc cho rằng quản lý Nhiêu này còn có rất nhiều chuyện chưa khai báo, hắn phải hiểu cả ngọn nguồn ngóc ngách trong chuyện này thì mới có thể đi thẩm vấn Mã Hoằng Nghĩa, vậy mới có hiệu quả hơn.



“Không đúng, tại sao... tại sao còn chưa lái xe đi?” Khi quản lý Nhiêu nhìn thấy Triệu Ngọc bên trong xe chở tù nhân thì lập tức chỉ vào vết máu tràn đầy trên quần áo mình mà lo lắng thúc giục: “Tôi không ổn rồi... Thật sự không ổn rồi!”



“Tại sao không để tôi lên xe cứu thương chứ, tôi bị đâm ít nhất ba nhát, một nhát này...” Ông ta chỉ vào bụng của mình: “Một nhát này chắc chắn đã cắt tới ruột của tôi rồi, tôi thật sự... thật sự không thể kiên trì thêm bao lâu nữa, nếu như không đi bệnh viện ngay thì tôi sẽ...”



Nhưng mà Triệu Ngọc không hề nói câu nào, chỉ bắt chéo hai cánh tay với nhau, yên lặng chờ đợi...



“Ừm... Ừm...” Cuối cùng thì quản lý Nhiêu đã phát hiện ra tình hình bất thường, lúc này mới cúi đầu xuống, vô cùng không tình nguyện mà nói: “Sếp à, giờ thế này đi, trong tay tôi có chứng cớ phạm tội của Mã Hoằng Nghĩa những năm gần đây, cho nên...”



“Anh xem có thể làm thế này không, tôi bằng lòng làm nhân chứng đặc biệt*, tôi sẽ làm chứng chuyện Mã Hoằng Nghĩa, làm chứng chuyện K, làm chứng chuyện Răng Rắn cho các anh, nhưng tôi cầu xin anh... mau cứu tôi đi, mau cứu tôi đi!”




* Nhân chứng đặc biệt: Nguyên văn “Nhân chứng vết đen” là những nhân chứng đã có tiền án nhưng muốn làm chứng đổi lấy sự bảo vệ khỏi truy tố hình sự hoặc giảm nhẹ tội danh.



“Tôi đã làm người bình thường nhiều năm như vậy rồi, tôi... Tôi thật sự đã hối lỗi sửa sai, cầu xin anh, cầu xin anh mà!”



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, thong thả nói: “Tiếng phổ thông của anh còn nói trôi chảy hơn Lương Nghị Lực đấy nhỉ!”



“Ừm... Tôi... Tôi đã ở Hải Lan hơn mười năm rồi.” Quản lý Nhiêu nói: “Anh thấy đề nghị của tôi thế nào, chỉ cần anh đồng ý với tôi thì tôi bảo đảm sẽ nói hết tất cả những thứ tôi biết cho các anh!”



“Hừ...” Triệu Ngọc lại hừ lạnh lần nữa, rồi nói: “Đầu óc của ông bị úng nước à? Còn nhân chứng đặc biệt nữa chứ! Được rồi, tôi có thể đồng ý với lời cầu xin của ông nhưng chính ông còn không nhận ra quan hệ giữa lợi và hại trong chuyện này sao?”



“Đầu tiên, cảnh sát chúng tôi chưa chắc đã cần ông tới làm chứng tố cáo tổ chức sát thủ, làm chứng Mã Hoằng Nghĩa. Ông không thử suy nghĩ xem, nếu như chúng tôi không nhận được tin tức thì làm sao có thể điều tra tới chỗ này chứ?”



“Thứ hai, ông đừng quên rằng ông cũng là một sát thủ máu lạnh!” Gương mặt Triệu Ngọc tối sầm xuống, độc ác quát lên: “Chỉ bằng tội lỗi mà trước đây ông đã phạm phải thì chết mười lần cũng không đủ đâu!”



“Cuối cùng, sau khi ông tới Hải Lan thì chắc chắn có thành thật không? Chúng tôi rất dễ dàng điều tra được chứng cứ chứng minh ông đã làm chuyện trái pháp luật, khiến tội của ông lại tăng thêm một bậc nữa!”



“Cho nên, nói thật là xác suất làm nhân chứng đặc biệt của ông không lớn lắm đâu!”



“Hả?” Trong lòng quản lý Nhiêu nguội lạnh: “Nếu vậy thì tôi... Tôi chắc chắn phải chết sao?”



“Chuyện này thì cũng chưa chắc.” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ có một cơ hội đặt ngay trước mặt ông, phải nhìn xem ông có tranh thủ hay không thôi!”



“Hả? Cơ hội gì?” Ánh mắt quản lý Nhiêu sáng lên, lại được nhìn thấy hy vọng một lần nữa.



“Không nói gạt ông, Lương Nghị Lực thả tin tức ra, chưa tới mười mấy tiếng nữa thì hắn ta sẽ thực hiện một hành động mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”



“Cho nên, nếu như tin tức của ông có thể giúp đỡ chúng tôi phá giải được nguy cơ lần này, còn giúp đỡ chúng tôi bắt được Lương Nghị Lực.” Triệu Ngọc nhướng lông mày lên nói: “Chẳng khác nào tôi lại tranh thủ thêm một phần tiền đặt cược cho ông rồi, có phải không? Nếu đến lúc đó lại xin làm nhân chứng đặc biệt thì...”



“À, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!” Quản lý Nhiêu nôn nóng không kiềm chế được mà gật đầu: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom