• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • Chap-1421

Chương 1421 : Chương 1421








CÔ ẤY LÀ MỘT NGƯỜI CHẾT!



“Tôi tên là Tịch Không, là Hoa kiều ở Indonesia.” Quản lý Nhiêu thẳng thắn nói với Triệu Ngọc: “Khi còn bé vì chạy nạn đã theo cha mẹ trốn đi, sống trên một hòn đảo nhỏ bình thường của Đông Java, đi cùng với bọn tôi còn có rất nhiều con lai giống như tôi vậy...”



“Sau đó, vì cuộc sống bức bách mà mấy đứa trẻ là tôi và ba người bọn Thái Tinh Văn, còn bao gồm cả K trong đó đã đi tới Sri Lanka, ở nơi đó được Răng Rắn huấn luyện, rồi sau đó trở thành sát thủ của tổ chức này!”



“Lúc ban đầu, Răng Rắn là một chi nhánh của tổ chức Mãnh Hổ, chuyên chịu trách nhiệm ám sát. Sau đó, Răng Rắn dần dần độc lập, trừ ám sát ra thì còn làm thêm bắt cóc, vơ vét tài sản...”



“K cũng có xuất thân giống như bọn tôi, nhưng hắn ta vẫn luôn im lặng ít nói, không hề thân thiết với mọi người.” Quản lý Nhiêu nhớ lại rồi nói: “Tuy nhiên, thiên phú của hắn ta thì bọn tôi không thể nào sánh được, huấn luyện mới mấy năm thì hắn ta đã có thể đi làm nhiệm vụ rồi, thời gian ra mắt còn sớm hơn chúng tôi nữa!”



“Hắn ta chính là sát thủ máu lạnh trời sinh, không có tình cảm, ra tay tàn nhẫn ác độc, vả lại còn rất có đầu óc nữa, cho nên chẳng mất bao lâu đã trở thành Vua Của Răng Rắn khiến người người phải sợ hãi rồi!”



“Ánh mắt của hắn ta rất hung ác, ngay cả mấy người đồng hương là chúng tôi cũng không ai dám nhìn thẳng vào hắn ta cả!” Trên mặt quản lý Nhiêu có một chút sợ hãi thoáng qua, ngay sau đó đã nghi ngờ nói: “Nhưng mà... Tôi không hiểu rõ lắm, Răng Rắn đã bị tiêu diệt từ lâu rồi mà tại sao K lại đột nhiên xuất hiện, vả lại... Tại sao phải giết cả ba người bọn Thái Tinh Văn chứ? Bọn tôi không có thù oán gì với hắn ta cả, tại sao hắn ta phải làm như vậy?”



“Đó chính là vấn đề của ông chủ Mã nhỉ?” Triệu Ngọc nhướng chân mày lên: “Có phải ông chủ Mã của các người đã làm chuyện gì có lỗi với hắn ta không?”



“Không thể nào.” Quản lý Nhiêu quả quyết nói: “Sau khi Răng Rắn bị tiêu diệt thì tất cả chúng tôi đều tự chạy thoát thân, mạng sống của bản thân đã khó giữ thì đang êm đẹp mắc gì đắc tội với hắn ta chứ? Vả lại, ai cũng biết K là Vua Của Răng Rắn rồi, cho dù ông chủ Mã là lãnh đạo trong tổ chức, dù có cho ông ta mượn lá gan thì chắc chắn cũng không dám động tới K!”



“Nếu như anh không tin...” Quản lý Nhiêu chỉ ra ngoài xe: “Có thể đi hỏi ông chủ Mã thử xem. Tôi đã đi theo ông ta nhiều năm như vậy rồi, nếu như ông ta thật sự trêu chọc K thì những năm qua sẽ không thể sống dễ chịu thanh thản như vậy đâu!”



“À... Đương nhiên trong chuyện này có nguyên nhân...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, chẳng mất bao lâu đã nghĩ đến một vấn đề khác, hắn hỏi: “Nếu vậy thì ông hãy nói một vài chuyện về Ngu Chính Nhiên cho tôi biết đi!”



“Ngu Chính Nhiên?” Quản lý Nhiêu sửng sốt một lúc: “Ngu Chính Nhiên nào?”



“Ừm...” Triệu Ngọc vừa mở ảnh của Ngu Chính Nhiên trong điện thoại di động ra, vừa hỏi tiếp: “Chắc ông cũng biết hoa viên Thiên Phủ nhỉ?”



“Hả!?” Không ngờ, sau khi nghe thấy bốn chữ gia viên Thiên Phủ thì quản lý Nhiêu đã không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.



Triệu Ngọc là thần thám, chỉ dựa vào phản ứng nho nhỏ này của quản lý Nhiêu đã có thể kết luận, quản lý Nhiêu ắt hẳn có liên quan đến việc cả nhà Ngu Chính Nhiên mất tích.



Vì vậy, Triệu Ngọc chộp lấy cổ áo quản lý Nhiêu, giơ ảnh của Ngu Chính Nhiên tới trước mặt của ông ta, hung ác nói: “Ông nhìn cho kĩ đi, còn nói là không quen biết sao?”



“Tôi... Tôi nói, tôi nói...” Sau khi xem ảnh xong, quản lý Nhiêu cũng không trông chờ bất kỳ may mắn gì nữa, vẻ mặt bây giờ đang vô cùng lúng túng nói: “Tôi quên tên thật của ông ta rồi, nhưng tôi vẫn nhớ hoa viên Thiên Phủ là nhiệm vụ cuối cùng mà chúng tôi làm!”



“Từ sau chuyện đó, trụ sở ở Sri Lanka bị tiêu diệt hoàn toàn, Răng Rắn tuyên bố diệt vong. Không lẽ...” Quản lý Nhiêu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không lẽ là bởi vì không chia tiền cho K à? Nhưng mà... chúng tôi không thấy hắn ta đâu, mà cũng không liên lạc được với hắn ta cho nên lúc ấy còn tưởng là hắn ta đã chết rồi ấy!”



“Chia tiền gì?” Triệu Ngọc đã nghe hiểu ý của ông ta rồi, trên tay tăng thêm lực khiến quản lý Nhiêu bị ép tới nỗi không thở được.



“Đương nhiên... Đương nhiên là tiền của tên thương nhân đó rồi!” Quản lý Nhiêu nói: “Đó là... Hơn mười ba năm trước thì phải, ông chủ Mã nhận được tin tức người thương nhân sống trong hoa viên Thiên Phủ ở Hải Lan vừa mang theo một số tiền lớn từ nước ngoài về. Trong một khoảng thời gian ngắn, thân phận của ông ta không thể nào tẩy trắng được cho nên nhất định không kịp dời số tiền lớn đó đi, chỉ có thể mang theo bên người.”



“Cho nên, các người đã bắt cóc bọn họ, cướp bóc tài sản của ông ta, vả lại còn giết cả nhà ông ta sao!?” Trong mắt Triệu Ngọc có một chút ánh sáng hung ác lóe lên.



“Không... Không còn cách nào khác, với lại, chuyện thế này thì đâu thể giữ lại dù là một người sống!” Trên mặt quản lý Nhiêu lộ ra vẻ sám hối mà nói: “Trừ năm người nhà bọn họ ra, còn có bốn vệ sĩ dẫn từ nước ngoài về đều bị chúng tôi diệt khẩu!”



“Vả lại, vì để cho người thương nhân đó mở miệng, chúng tôi còn... còn lợi dụng người nhà của ông ta để làm một số chuyện không hay...” Quản lý Nhiêu càng nói thì tiếng nói càng nhỏ lại: “Sau khi xong chuyện thì chúng tôi còn thả một ít tin tức giả ra ngoài, nói cả nhà bọn họ chết do sóng thần...”



“Quả nhiên là như vậy!” Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hận không thể đánh tên tội phạm giết người này thêm một trận tơi bời. Nhưng mà, để mau chóng điều tra rõ sự thật, hắn vẫn đè nén lửa giận trong lòng xuống để hỏi tiếp: “Thi thể của bọn họ được chôn ở nơi nào?”







“Trong núi, một sơn cốc bên trong một ngọn núi già, chúng tôi nhét người vào một hang động trong đó, rồi dùng đá chặn kín cửa hang lại. Tôi... Có lẽ tôi vẫn có thể tìm ra được... Nếu như các anh có cần...”



Dường như quản lý Nhiêu có thể cảm nhận được cơn tức giận ngùn ngụt của Triệu Ngọc, cho nên trả lời câu hỏi vô cùng tích cực.



“K cũng tham dự vào chuyện này?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Đúng vậy!” Quản lý Nhiêu trả lời vô cùng nhanh chóng: “Dù sao thì người thương nhân đó cũng có bốn vệ sĩ, cho nên ông chủ Mã đã phái năm người chúng tôi đi, bao gồm cả K trong đó!”



“Ồ?” Nghe đến chỗ này, bỗng nhiên Triệu Ngọc nhíu mày lại. Bởi vì, nếu như K là sát thủ thì không dễ giải thích chuyện chủ nhân của cái đầu lâu kia rồi...



“Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi, Hình Phi Viễn, còn có K.” Quản lý Nhiêu tiếp tục nói: “Toàn bộ bốn tên vệ sĩ của người thương nhân đều do một mình K giải quyết! Mà chuyện giết hại người nhà của thương nhân... Mấy người chúng tôi đều có phần...”



“Vậy thì...” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Có phải thương nhân mà ông nói có một đứa cháu gái hay không?”



“Đúng vậy.” Quản lý Nhiêu vội vàng trả lời: “Lúc ấy hình như cháu gái của ông ta mười tám, mười chín tuổi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, mắt to, là một con lai vô cùng xinh đẹp...”



“Tôi hỏi ông.” Triệu Ngọc lại chộp lấy cổ áo quản lý Nhiêu lần nữa rồi hỏi: “Ông chắc chắn lúc đó cô ấy đã chết rồi à? Là ai giết cô ấy?”



“Chắc chắn! Chắc chắn!” Quản lý Nhiêu không hề do dự mà cho ra một câu trả lời khẳng định, nhưng sau khi nói xong thì chợt sững sờ một lúc: “Ừm? Hình như... cô ấy... là do K tự tay giết chết thì phải?”



Hửm?



Nghe đến chỗ này, Triệu Ngọc không thể kìm được mà càng nghi ngờ hơn, nếu như K tự tay giết chết cháu gái của Ngu Chính Nhiên thì... thì dường như một loạt suy đoán sau đó đã lập tức không đứng vững nữa?



Chẳng lẽ... Chủ nhân của đầu lâu mà K quan tâm đến vốn không phải là cháu gái của Ngu Chính Nhiên, mà là một người họ hàng khác của Ngu Chính Nhiên sao?



Vậy thì... Sẽ là ai đây?



“Đúng rồi.” Bỗng nhiên quản lý Nhiêu lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng bổ sung nói: “Lúc ấy, chúng tôi thấy cháu gái của người thương nhân quá xinh đẹp, đang định giở trò với cô ấy, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì mà K lại bước lên giết chết cô ấy rồi!”



“Đúng là thế rồi...” Ông ta cố gắng suy nghĩ lại rồi quả quyết nói: “Không có lý do gì, cũng không bàn bạc với bọn tôi mà đã trực tiếp đâm một nhát rồi, cô ấy... cô ấy chắc chắn là chết rồi nhỉ?”



“Nếu là đổi thành người khác thì có lẽ bọn tôi sẽ oán trách mấy câu, nhưng bởi vì người đó là K nên không ai trong chúng tôi dám lên tiếng cả!” Quản lý Nhiêu nhớ lại nói: “Sau khi K giết người xong thì chúng tôi chỉ cho rằng hắn ta muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới vội vàng nhét người vào trong hang động, sau đó chặn kín cửa hang lại và bỏ đi!”



“Được rồi!” Triệu Ngọc thả lỏng cổ áo quản lý Nhiêu ra, nói với ông ta: “Bây giờ ông dẫn đường, chúng ta đi tìm thi thể, tôi muốn nhìn thử xem rốt cuộc là cháu gái của Ngu Chính Nhiên đã chết rồi, hay là... còn sống!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom