Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1443
Chương 1443 : Chương 1443
CÁCH GÌ?
Khuya hôm đó, trong biệt thự của Thôi Lệ Châu.
Mấy ngày gần đây, do công việc chủ chốt của Triệu Ngọc đều ở thủ đô, cho nên hắn và Miêu Anh vẫn luôn ở tạm nhà của Thôi Lệ Châu.
Mặc dù nhà Miêu Anh có trang viên xa hoa, nhưng thứ nhất là trang viên cách nội thành quá xa, thứ hai là trang viên quá lớn, ở một lần vô cùng phiền phức.
Hơn nữa, nếu như ở khách sạn thì hiển nhiên quá lãng phí, cho nên Triệu Ngọc và Miêu Anh dứt khoát ở nhà của Thôi Lệ Châu.
Dù sao tiền thuế và chi phí căn bản của tòa nhà này đều là Triệu Ngọc đóng hộ Thôi Lệ Châu, ở đây, Thôi Lệ Châu đương nhiên không dám oán trách gì.
Huống hồ tòa nhà lớn như vậy, Tiểu Thôi ở một mình cũng cô đơn, chỉ mong sao có người ở cùng với mình.
Có điều, trong căn phòng lớn đêm nay lại chỉ có hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh, bởi vì Tiểu Thôi quay về Nam Giang để bái tế Đào Hương – cha nuôi của cô ta, còn có cha ruột và mẹ ruột nữa.
“Đây là cái gì? ‘Điều lệ dự luật dẫn độ’, ‘Luật pháp quốc tịch’...” Trong phòng sách, Miêu Anh lật xem một chồng sách vở trên bàn, hiếu kỳ hỏi Triệu Ngọc: “Anh lại bị chập mạch gì vậy? Sao lại đi đọc mấy quyển sách thâm sâu này thế?”
“Sâu xa cái gì chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Chỉ là anh đang làm người tốt việc tốt mà thôi!”
“Người tốt việc tốt?” Tiểu thư Miêu hiểu ý liền cười: “Ha ha, thiếu chút nữa là em quên Triệu đại thần thám chúng ta là người chính trực! Ha ha ha...”
“Đừng đùa nữa... nghiêm túc chút đi!” Triệu Ngọc cầm một bản dự luật, kể lại vụ bắt cóc vừa xảy ra cho Miêu Anh nghe.
Ban đầu, vụ án của phòng Đặc Cần đều có độ bảo mật cao, ngay cả Miêu Anh cũng không được biết. Nhưng chuyện của Shea căn bản không được tính là một vụ án, cho nên nói cho Miêu Anh cũng không sao.
“Thì ra là như vậy!” Nghe Triệu Ngọc giải thích xong, tiểu thư Miêu thực sự cảm thấy đồng tình, lập tức vỗ vai khen: “Hôm nay, anh thật sự đã làm một chuyện người tốt việc tốt đấy nhỉ! Đội trưởng Tư Duệ kia đúng là hơi vô tình!”
“Thân ở chức vị nào thì làm tốt bổn phận của chức vị đó.” Triệu Ngọc nói đúng trọng tâm: “Đội trưởng Tư cứng nhắc như vậy cũng không sai. Mấu chốt là góc độ nhìn nhận sự việc của chúng ta khác nhau mà thôi!”
“Được rồi.” Tiểu thư Miêu lại vỗ Triệu Ngọc một cái: “Em ủng hộ anh, bây giờ em cùng tìm với anh, xem thử có cách gì có thể giúp cả nhà Shea ở lại Trung Quốc hay không!”
“Ừ...” Nhưng mà, sau khi Miêu Anh cầm một quyển dự luật cực dày lên, lại chợt nghĩ ra một chuyện, nhất thời nản lòng nói: “Hình như... có vẻ không ổn thì phải? Anh quên rồi sao, Shea nói rằng ông ấy đã tìm rất nhiều bạn giúp đỡ đúng không?”
“Nếu đã nhiều người chuyên nghiệp như vậy cũng không tìm ra cách, chỉ dựa vào hai người tay ngang như chúng ta thì sao có thể giải quyết vấn đề chứ?”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ như thế! Cho nên...” Triệu Ngọc nhìn lướt qua tiểu thư Miêu dịu dàng động lòng người, nói: “Anh đang nghĩ, có nên nhờ cha em giúp đỡ hay không! Lão cáo già đó quen việc dễ làm, nhất định có thể nghĩ ra cách!”
“Không được.” Miêu Anh lắc đầu phản đối: “Cha của em là người của phòng Đặc Cần, anh thương lượng với ông ấy thì hình như không ổn lắm? Anh và đội trưởng Tư bất hòa, anh lại lập tức tìm cha em ra mặt, thích hợp không?”
“Cũng phải.” Triệu Ngọc hiểu ý: “Làm thế quá mất mặt!”
“Em thấy, vẫn nên đợi đến khi thật sự không giải quyết được vấn đề thì mới bảo ông rời núi!” Miêu Anh nói xong, lại lên tiếng khuyên can: “Có lẽ, lỡ như anh nói đúng thì sao? Nếu như Shea quay về nước thì sẽ dẫn đến chiến tranh, em nghĩ các lãnh đạo cũng không hy vọng để ông ấy trở về đâu đúng không?”
“Dù sao Vaqueria vẫn chưa phải là một nước, chúng ta muốn giữ lại vài người cũng không tính là khó khăn lắm đúng không?”
“Đạo lý thì là như vậy, nhưng...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Giúp người phải giúp cho trót, tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên, Triệu Ngọc này đã quyết định bao bọc cả nhà Shea thì nhất định phải nghĩ ra cách ổn thỏa mới được! Đâu thể để mọi thứ cho vận mệnh chứ?”
“Lỡ như tình huống có biến thì sao? Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc cả nhà họ đều gặp xui sao?”
“Được rồi.” Miêu Anh suy nghĩ, nói: “Nếu đã như vậy thì không bằng chúng ta tìm một số chuyên gia giúp đỡ!”
“Có rồi! Tổng cục Hình sự chúng ta cũng có phòng Đối ngoại, ví dụ như trưởng phòng Mã Nhuận Khuê, chúng ta có thể tìm anh ta tư vấn xem sao!”
“Được, ý hay!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Hôm nay trễ quá rồi, ngày mai anh sẽ đích thân đến phòng Đối ngoại tìm anh ta, gặp mặt trực tiếp hỏi xem!”
“A ui...” Nói rồi Triệu Ngọc vươn người một cái, nhân tiện không thể không ôm tiểu thư Miêu vào lòng, cười xấu xa nói: “Nếu đêm nay chỉ có hai chúng ta, hì hì hì...”
Triệu Ngọc vừa muốn nhắc đến chuyện đại chiến ba trăm hiệp thì điện thoại lại vang lên không đúng lúc, mở ra xem thì thấy có người gọi đến xin trò chuyện video.
“Woa, không ngờ lại là cô ấy à!?” Sau khi nhìn thấy lời yêu cầu trò chuyện video, Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, vội giới thiệu với Miêu Anh: “Đây chính là Juliet, một cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát nước Pháp, vụ án tranh sơn dầu mưu sát là do cô ấy phụ trách!”
“Ồ... vậy thì mau nghe đi!” Miêu Anh không khỏi hưng phấn: “Có phải vụ án có manh mối gì rồi không?”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh, rõ ràng hơi do dự, bởi vì chuyện liên quan đến đảo Kỳ Tích nên Miêu Anh không biết gì cả, lỡ như Juliet lỡ miệng thì không ổn.
“Vậy được.” Miêu Anh nhận ra Triệu Ngọc do dự, nên tránh sang một bên, ra hiệu: “Anh đừng để cô ấy nhìn thấy em là được, em không nói gì hết, chỉ nghe là được! Mau nhận đi, đây là cuộc gọi quốc tế đó!”
Không đúng!
Phản ứng của Triệu Ngọc thật sự rất nhanh, hắn chỉ dùng 0,01 giây là có thể nhận ra, nếu như không để Miêu Anh xuất hiện thì e là khả năng để lộ còn lớn hơn!
Trong tình thể cấp bách, hắn đành phải kéo Miêu Anh đến trước mặt mình, sau đó cố ý dùng sức ấn nút trả lời.
Tít...
Màn hình được mở ra, khi Juliet mặc đồng phục cảnh sát xinh đẹp thình lình xuất hiện trên màn hình, từ phong cảnh xuất hiện phía sau cô ta có thể thấy có lẽ cô ta đang ở trong một phòng làm việc sang trọng nào đó.
“Hi, Triệu, nhớ tôi không? Moah...”
Không ngờ vị sư tỷ Dagger nước Pháp nhiệt tình hào phóng, vừa xuất hiện đã tặng cho Triệu Ngọc một nụ hôn thân thiết, hơn nữa còn là cái hôn gió mập mờ cách màn ảnh!
“Khụ khụ khụ...” Triệu Ngọc thở dốc, sặc đến ho khù khụ, phế quản sắp nổ tung.
“Ủa?” Juliet lúc này mới để ý đến Miêu Anh, vội hỏi bằng tiếng Anh: “Đại mỹ nhân này là ai vậy?”
“Bạn gái của tôi, vợ chưa cưới - Miêu Anh.” Triệu Ngọc ôm chặt Miêu Anh nói, sau đó giới thiệu với Miêu Anh qua màn hình: “Đây là cô Juliet, sếp của Cục cảnh sát nước Pháp!”
“Hi...” Miêu Anh không hề để tâm đến sự thân thiết vừa rồi, thân thiện chào hỏi.
“Ồ...”
Nhưng mà, Juliet ở bên kia màn hình rõ ràng có hơi hoang mang, bởi vì trình độ tiếng Trung của cô ta vốn không ra sao, căn bản không hiểu.
Phải đợi đến khi màn hình lên tiếng phiên dịch, cô ta mới cười vẫy vẫy tay với Miêu Anh.
Juliet tâm tư nhạy bén, cô ta vừa nhìn thấy Triệu Ngọc không ở một mình, lập tức hiểu rõ mình không thể đùa giỡn lung tung.
Thế là Juliet nhanh chóng nhờ phiên dịch nói: “Tôi đã xem qua bưu phẩm mà cậu gửi tới cho tôi, về sự phỏng đoán của cậu, tôi muốn bàn bạc với cậu một lúc!”
“Ồ, không thành vấn đề!” Triệu Ngọc ra dấu OK.
Miêu Anh vừa nghe nhắc đến vụ án thì lập tức nín thở tập trung, chăm chú lắng nghe...
CÁCH GÌ?
Khuya hôm đó, trong biệt thự của Thôi Lệ Châu.
Mấy ngày gần đây, do công việc chủ chốt của Triệu Ngọc đều ở thủ đô, cho nên hắn và Miêu Anh vẫn luôn ở tạm nhà của Thôi Lệ Châu.
Mặc dù nhà Miêu Anh có trang viên xa hoa, nhưng thứ nhất là trang viên cách nội thành quá xa, thứ hai là trang viên quá lớn, ở một lần vô cùng phiền phức.
Hơn nữa, nếu như ở khách sạn thì hiển nhiên quá lãng phí, cho nên Triệu Ngọc và Miêu Anh dứt khoát ở nhà của Thôi Lệ Châu.
Dù sao tiền thuế và chi phí căn bản của tòa nhà này đều là Triệu Ngọc đóng hộ Thôi Lệ Châu, ở đây, Thôi Lệ Châu đương nhiên không dám oán trách gì.
Huống hồ tòa nhà lớn như vậy, Tiểu Thôi ở một mình cũng cô đơn, chỉ mong sao có người ở cùng với mình.
Có điều, trong căn phòng lớn đêm nay lại chỉ có hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh, bởi vì Tiểu Thôi quay về Nam Giang để bái tế Đào Hương – cha nuôi của cô ta, còn có cha ruột và mẹ ruột nữa.
“Đây là cái gì? ‘Điều lệ dự luật dẫn độ’, ‘Luật pháp quốc tịch’...” Trong phòng sách, Miêu Anh lật xem một chồng sách vở trên bàn, hiếu kỳ hỏi Triệu Ngọc: “Anh lại bị chập mạch gì vậy? Sao lại đi đọc mấy quyển sách thâm sâu này thế?”
“Sâu xa cái gì chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Chỉ là anh đang làm người tốt việc tốt mà thôi!”
“Người tốt việc tốt?” Tiểu thư Miêu hiểu ý liền cười: “Ha ha, thiếu chút nữa là em quên Triệu đại thần thám chúng ta là người chính trực! Ha ha ha...”
“Đừng đùa nữa... nghiêm túc chút đi!” Triệu Ngọc cầm một bản dự luật, kể lại vụ bắt cóc vừa xảy ra cho Miêu Anh nghe.
Ban đầu, vụ án của phòng Đặc Cần đều có độ bảo mật cao, ngay cả Miêu Anh cũng không được biết. Nhưng chuyện của Shea căn bản không được tính là một vụ án, cho nên nói cho Miêu Anh cũng không sao.
“Thì ra là như vậy!” Nghe Triệu Ngọc giải thích xong, tiểu thư Miêu thực sự cảm thấy đồng tình, lập tức vỗ vai khen: “Hôm nay, anh thật sự đã làm một chuyện người tốt việc tốt đấy nhỉ! Đội trưởng Tư Duệ kia đúng là hơi vô tình!”
“Thân ở chức vị nào thì làm tốt bổn phận của chức vị đó.” Triệu Ngọc nói đúng trọng tâm: “Đội trưởng Tư cứng nhắc như vậy cũng không sai. Mấu chốt là góc độ nhìn nhận sự việc của chúng ta khác nhau mà thôi!”
“Được rồi.” Tiểu thư Miêu lại vỗ Triệu Ngọc một cái: “Em ủng hộ anh, bây giờ em cùng tìm với anh, xem thử có cách gì có thể giúp cả nhà Shea ở lại Trung Quốc hay không!”
“Ừ...” Nhưng mà, sau khi Miêu Anh cầm một quyển dự luật cực dày lên, lại chợt nghĩ ra một chuyện, nhất thời nản lòng nói: “Hình như... có vẻ không ổn thì phải? Anh quên rồi sao, Shea nói rằng ông ấy đã tìm rất nhiều bạn giúp đỡ đúng không?”
“Nếu đã nhiều người chuyên nghiệp như vậy cũng không tìm ra cách, chỉ dựa vào hai người tay ngang như chúng ta thì sao có thể giải quyết vấn đề chứ?”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ như thế! Cho nên...” Triệu Ngọc nhìn lướt qua tiểu thư Miêu dịu dàng động lòng người, nói: “Anh đang nghĩ, có nên nhờ cha em giúp đỡ hay không! Lão cáo già đó quen việc dễ làm, nhất định có thể nghĩ ra cách!”
“Không được.” Miêu Anh lắc đầu phản đối: “Cha của em là người của phòng Đặc Cần, anh thương lượng với ông ấy thì hình như không ổn lắm? Anh và đội trưởng Tư bất hòa, anh lại lập tức tìm cha em ra mặt, thích hợp không?”
“Cũng phải.” Triệu Ngọc hiểu ý: “Làm thế quá mất mặt!”
“Em thấy, vẫn nên đợi đến khi thật sự không giải quyết được vấn đề thì mới bảo ông rời núi!” Miêu Anh nói xong, lại lên tiếng khuyên can: “Có lẽ, lỡ như anh nói đúng thì sao? Nếu như Shea quay về nước thì sẽ dẫn đến chiến tranh, em nghĩ các lãnh đạo cũng không hy vọng để ông ấy trở về đâu đúng không?”
“Dù sao Vaqueria vẫn chưa phải là một nước, chúng ta muốn giữ lại vài người cũng không tính là khó khăn lắm đúng không?”
“Đạo lý thì là như vậy, nhưng...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Giúp người phải giúp cho trót, tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên, Triệu Ngọc này đã quyết định bao bọc cả nhà Shea thì nhất định phải nghĩ ra cách ổn thỏa mới được! Đâu thể để mọi thứ cho vận mệnh chứ?”
“Lỡ như tình huống có biến thì sao? Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc cả nhà họ đều gặp xui sao?”
“Được rồi.” Miêu Anh suy nghĩ, nói: “Nếu đã như vậy thì không bằng chúng ta tìm một số chuyên gia giúp đỡ!”
“Có rồi! Tổng cục Hình sự chúng ta cũng có phòng Đối ngoại, ví dụ như trưởng phòng Mã Nhuận Khuê, chúng ta có thể tìm anh ta tư vấn xem sao!”
“Được, ý hay!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Hôm nay trễ quá rồi, ngày mai anh sẽ đích thân đến phòng Đối ngoại tìm anh ta, gặp mặt trực tiếp hỏi xem!”
“A ui...” Nói rồi Triệu Ngọc vươn người một cái, nhân tiện không thể không ôm tiểu thư Miêu vào lòng, cười xấu xa nói: “Nếu đêm nay chỉ có hai chúng ta, hì hì hì...”
Triệu Ngọc vừa muốn nhắc đến chuyện đại chiến ba trăm hiệp thì điện thoại lại vang lên không đúng lúc, mở ra xem thì thấy có người gọi đến xin trò chuyện video.
“Woa, không ngờ lại là cô ấy à!?” Sau khi nhìn thấy lời yêu cầu trò chuyện video, Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, vội giới thiệu với Miêu Anh: “Đây chính là Juliet, một cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát nước Pháp, vụ án tranh sơn dầu mưu sát là do cô ấy phụ trách!”
“Ồ... vậy thì mau nghe đi!” Miêu Anh không khỏi hưng phấn: “Có phải vụ án có manh mối gì rồi không?”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh, rõ ràng hơi do dự, bởi vì chuyện liên quan đến đảo Kỳ Tích nên Miêu Anh không biết gì cả, lỡ như Juliet lỡ miệng thì không ổn.
“Vậy được.” Miêu Anh nhận ra Triệu Ngọc do dự, nên tránh sang một bên, ra hiệu: “Anh đừng để cô ấy nhìn thấy em là được, em không nói gì hết, chỉ nghe là được! Mau nhận đi, đây là cuộc gọi quốc tế đó!”
Không đúng!
Phản ứng của Triệu Ngọc thật sự rất nhanh, hắn chỉ dùng 0,01 giây là có thể nhận ra, nếu như không để Miêu Anh xuất hiện thì e là khả năng để lộ còn lớn hơn!
Trong tình thể cấp bách, hắn đành phải kéo Miêu Anh đến trước mặt mình, sau đó cố ý dùng sức ấn nút trả lời.
Tít...
Màn hình được mở ra, khi Juliet mặc đồng phục cảnh sát xinh đẹp thình lình xuất hiện trên màn hình, từ phong cảnh xuất hiện phía sau cô ta có thể thấy có lẽ cô ta đang ở trong một phòng làm việc sang trọng nào đó.
“Hi, Triệu, nhớ tôi không? Moah...”
Không ngờ vị sư tỷ Dagger nước Pháp nhiệt tình hào phóng, vừa xuất hiện đã tặng cho Triệu Ngọc một nụ hôn thân thiết, hơn nữa còn là cái hôn gió mập mờ cách màn ảnh!
“Khụ khụ khụ...” Triệu Ngọc thở dốc, sặc đến ho khù khụ, phế quản sắp nổ tung.
“Ủa?” Juliet lúc này mới để ý đến Miêu Anh, vội hỏi bằng tiếng Anh: “Đại mỹ nhân này là ai vậy?”
“Bạn gái của tôi, vợ chưa cưới - Miêu Anh.” Triệu Ngọc ôm chặt Miêu Anh nói, sau đó giới thiệu với Miêu Anh qua màn hình: “Đây là cô Juliet, sếp của Cục cảnh sát nước Pháp!”
“Hi...” Miêu Anh không hề để tâm đến sự thân thiết vừa rồi, thân thiện chào hỏi.
“Ồ...”
Nhưng mà, Juliet ở bên kia màn hình rõ ràng có hơi hoang mang, bởi vì trình độ tiếng Trung của cô ta vốn không ra sao, căn bản không hiểu.
Phải đợi đến khi màn hình lên tiếng phiên dịch, cô ta mới cười vẫy vẫy tay với Miêu Anh.
Juliet tâm tư nhạy bén, cô ta vừa nhìn thấy Triệu Ngọc không ở một mình, lập tức hiểu rõ mình không thể đùa giỡn lung tung.
Thế là Juliet nhanh chóng nhờ phiên dịch nói: “Tôi đã xem qua bưu phẩm mà cậu gửi tới cho tôi, về sự phỏng đoán của cậu, tôi muốn bàn bạc với cậu một lúc!”
“Ồ, không thành vấn đề!” Triệu Ngọc ra dấu OK.
Miêu Anh vừa nghe nhắc đến vụ án thì lập tức nín thở tập trung, chăm chú lắng nghe...
Bình luận facebook