Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1456
Chương 1456 : Chương 1456
QUAY ĐẦU XE (2)
Không được!
Tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát!
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, cho dù không phải vì vụ án đội thăm dò mất tích thì cũng phải bắt lấy đám phần tử khủng bố lòng dạ độc ác, giết người như ngóe này cho bằng được!
Thật ra, sau khi hạ quyết tâm, Triệu Ngọc đã chuẩn bị phối hợp hai vũ khí cực mạnh của mình là máy bay tàng hình và áo tàng hình, cho dù số lượng hai loại đạo cụ này sắp cạn kiệt nhưng trong thời điểm cấp bách này, hắn không thể tiếc rẻ bất kỳ đạo cụ nào nữa.
Con sông trước mắt rộng chừng mười mét, cầu đã bị sập, trừ bay qua bên kia, hắn không nghĩ ra cách nào khác cả.
Nhưng mà ngay lúc hắn sắp sử dụng đạo cụ, chuẩn bị làm một vụ bay lượn tàng hình thì lại bất ngờ nhìn thấy trong video clip máy bay không người lái gửi về, ở vài trăm mét về phía Nam của dòng sông nhỏ có một cây cầu khác!!
Bởi vì kẻ địch cũng đang đi về hướng Nam cho nên nếu qua sông ở chỗ đó thì vẫn có thể tiếp tục truy kích kẻ địch, không chậm trễ chút nào!
Thật tốt quá!
Hai mắt Triệu Ngọc tỏa sáng, lại thấy được hy vọng, hắn nhanh chóng nhấn ga, lao thẳng đến chỗ một cây cầu nhỏ khác.
Nhưng không nghĩ tới là sau khi hắn đi tới trước cây cầu nhỏ thì lại thất vọng nhận ra cây cầu nhỏ kia bằng xi măng kia tuy đủ rộng cho ô tô đi qua, nhưng không biết là vì tải trọng không đủ hay là có nguyên nhân gì khác mà trên cầu có một hàng cột bằng xi măng đang dựng thẳng.
Khoảng cách giữa các cột đá chỉ đủ cho xe đạp hoặc xe ba bánh đi qua, ô tô không có cách nào đi qua được.
Đương nhiên, thất vọng cũng không có nghĩa là tuyệt vọng.
Tình hình này không thể làm khó Triệu Ngọc, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức lái ô tô lên trước mấy mét rồi quay đầu xe ô tô lại, sau đó nhấn ga thật mạnh, dùng phần sau của xe bán tải đâm thẳng vào một cây cột đá!
Ầm!
Sau cú va chạm mãnh liệt, phần sau của ô tô bị lõm vào, nhưng cây cột bằng xi măng kia vẫn bị đâm cho nghiêng lệch, cột trụ rạn nứt.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lái ô tô về trước, lại nhấn ga thật mạnh rồi dùng một bên phía sau khác của xe mà tông vào cột đá!
Lần này, cuối cùng cột đá xi măng cũng không chịu nổi va chạm, rầm một tiếng mà đổ xuống.
Brừm brừm...
Xe bán tải gầm thét lao qua cầu, mới vừa qua cầu, Triệu Ngọc lập tức dồn sức đánh tay lái quay đầu xe lại, việc xoay tròn với tốc độ cao như vậy khiến bánh xe bốc khói!
Brừm brừm...
Ngay sau đó, Triệu Ngọc đạp mạnh vào chân ga, ô tô lao thật nhanh về phía mà đám phần tử khủng bố kia chạy trốn.
Bởi vì có máy bay không người lái tàng hình bay phía sau bọn chúng nên Triệu Ngọc biết rõ vị trí cụ thể của đám phần tử khủng bố đó, hắn vừa tăng tốc truy kích vừa bật điện thoại di động, muốn đưa tin về cho đám người Arnal, bảo bọn họ nhanh chóng bố trí chướng ngại vật trên đường hoặc là vây đuổi chặn đường!
Nhưng mà hắn mò mẫm trong ngoài một lần thì ảo não phát hiện, không thấy di động của mình đâu nữa!
Chuyện này...
Triệu Ngọc lại mò mẫm một lần nhưng vẫn không tìm thấy đâu. Lúc này, hắn mới nhớ ra, có khả năng di động đã bị rơi lúc xe ba bánh bị lật rồi...
Đáng chết!
Xui xẻo!
Triệu Ngọc nhìn tử thi trên ghế phó lái bên cạnh, trông quần áo rẻ tiền của người nọ, phỏng chừng cũng rất có thể là một kẻ không có khả năng đem điện thoại di động trong người.
Hơn nữa, hắn ta đã bị bắn thành cái sàng rồi, cho dù trên người có mang di động, chỉ sợ cũng đã bị bắn thủng từ lâu rồi.
Xem ra...
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua màn hình theo dõi của máy bay không người lái trong đầu, trong lòng thầm nói, xem ra chỉ có thể tự mình truy kích thôi!
Được rồi!
Triệu Ngọc cắn chặt khớp hàm, hạ quyết tâm, đậu xanh rau má, liều mạng!
Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, lại sử dụng thêm một cái máy tăng tốc độ tàng hình, lao thẳng tới chỗ đoàn xe của đám phần tử khủng bố kia...
Từ sau khi qua sông, đám phần tử khủng bố đã đi tới vùng ngoại ô của Yilmaz, nhà cửa và người đi đường trở nên rất thưa thớt, đường đi cũng càng ngày càng xóc nảy.
Triệu Ngọc phát hiện, sau khi đám phần tử khủng bố lại rẽ mấy vòng thì chạy dọc theo một đường ray xe lửa vào trong hẻm núi.
Cái hẻm núi đó tên là Suya, trong tiếng địa phương, Suya có nghĩa là tử vong hoang vắng hoặc là ý chỉ thi cốt, nghe nói trong hẻm núi này không có một ngọn cỏ nào, tài nguyên thiếu thốn, khắp nơi toàn là thi hài của động vật, là một vùng đất khô cằn sỏi đá đầy khủng khiếp.
Mà cái hẻm núi chết chóc danh xứng với thực này chính là biên giới tự nhiên giữa Talstein và Vaqueria.
Qua đó có thể nhận ra đám phần tử khủng bố kia định đi qua hẻm núi Suya để quay lại Vaqueria. Tuy hẻm núi này là biên giới lãnh thổ nhưng bởi vì điều kiện kinh tế của hai nước có hạn nên không thể nào phong tỏa hoàn toàn được.
Triệu Ngọc đoán rằng nếu đám phần tử khủng bố kia quyết định đi qua đó thì rất có khả năng bên phía Vaqueria đã có người chờ tiếp ứng.
Cho nên mình phải đuổi kịp bọn chúng trước khi bọn chúng được tiếp ứng bằng mọi giá, nếu không thì cho dù có đuổi đến nơi cũng chỉ có thể tìm đường chết thôi!
Vì thế, Triệu Ngọc lại tăng tốc độ của xe bán tải lên, lái xe mà như đang bay sát mặt đất vậy.
Vù...
Ô tô chạy qua như bay, một đường bụi đất bay mù mịt, người đi đường bên cạnh thậm chí đã không nhìn thấy ô tô đâu, còn tưởng rằng có quái vật gì bay qua...
Trên con đường đi vào lòng chảo, có một trạm biên phòng nhỏ của Yilmaz được xây dựng lên.
Về mục đích của trạm biên phòng này, ngoài việc đề phòng có người đi vào hẻm núi, nó còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ đường sắt. Bởi vì có một đường ray xe lửa của Talstein đi dọc theo hẻm núi Suya.
Nếu đám phần tử khủng bố này muốn tiến vào hẻm núi thì nhất định phải đi ngang qua trạm canh gác này.
Nhưng mà trạm canh gác nhỏ này thiếu thốn nhân viên, thiết bị lạc hậu, khi đám phần tử khủng bố lái tới chỗ đó, gần như coi bọn họ không tồn tại, cứ thế mà thoải mái chạy qua, mấy quân nhân canh gác trong trạm hoảng sợ chạy ra ngoài!
Ầm!
Chiếc xe bán tải dẫn đầu phá tan chướng ngại vật trên đường, dẫn đoàn xe của đám phần tử khủng bố thuận lợi vào hẻm núi...
Hu...
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng đã chạy tới trạm canh gác, đang tiếp cận đoàn xe của đám phần tử khủng bố một cách thần tốc.
Trong hẻm núi chỉ có một con đường phụ kề sát bên đường ray xe lửa, đám phần tử khủng bố đang chạy dọc theo con đường phụ này nhanh chóng phát hiện ra Triệu Ngọc, bọn họ lập tức giơ AK47 trong tay lên, không chút do dự mà bắt đầu nã súng về phía Triệu Ngọc!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đạn bắn lung tung trong hẻm núi, gây ra vô số tiếng vang, có vẻ vô cùng kịch liệt!
Rầm rầm...
Kính chắn gió của chiếc ô tô Triệu Ngọc đang lái vốn đã vỡ nát, dưới đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương, nó hoàn toàn vỡ vụn. Đạn đoàng đoàng bắn vào trong khoang điều khiển, gây ra rất nhiều lỗ nhỏ trên ghế ngồi.
Nếu không phải trên người Triệu Ngọc có áo chống đạn tàng hình phiên bản nâng cấp thì chắc hẳn hắn sẽ không thể sống sót dưới làn mưa đạn này.
Tuy Triệu Ngọc không sợ đạn, nhưng mấy viên đạn nổ tung vẫn khiến hắn cảm thấy không khoẻ.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, tay trái nắm chặt tay lái, tay phải giơ AK47 của mình lên, cũng bắt đầu giơ súng bắn đối phương!
Nhưng mà, bởi vì khoảng cách quá xa nên dù Triệu Ngọc bắn hết cả một băng đạn mà vẫn không thương tổn được người nào của đối phương cả. Mà đạn của đối phương lại liên tiếp bay vụt qua, khiến Triệu Ngọc sắp không mở mắt được nữa.
Vốn dĩ Triệu Ngọc muốn lợi dụng máy tăng tốc để tiếp cận ô tô phía trước, tông vào bọn họ, hoặc là lấy lựu đạn ra để “ân cần thăm hỏi” bọn chúng.
Nhưng bất đắc dĩ là hỏa lực của kẻ địch thật sự quá mạnh, nếu hắn tiếp cận xe của đối phương, chẳng những áo chống đạn tàng hình của mình không chịu được mà động cơ của xe bán tải cũng rất có khả năng sẽ bị bắn hỏng!
Kẻ địch có tới ba chiếc xe, nếu như mình không có phương tiện giao thông thì mất nhiều hơn được.
Không được...
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải giảm tốc độ xe lại, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, mới khiến uy lực của đạn bắn tới bị yếu đi.
Làm sao bây giờ?
Đương nhiên là Triệu Ngọc vô cùng sốt ruột, mắt thấy thời gian sử dụng của áo chống đạn tàng hình sắp hết, hắn lại không nỡ tiêu phí thêm một nghìn điểm Kỳ Ngộ để kéo dài thời gian sử dụng.
Vậy thì...
Hỏa lực của kẻ địch dày đặc như vậy, phải phá thế nào đây?
Ừm...
Triệu Ngọc mở to mắt nhìn mấy kẻ địch vẫn còn dùng AK47 ngắm vào mình, lại nhìn phần sau của chiếc xe, trong đầu bỗng nhiên có ánh sáng xẹt qua, một sáng kiến nảy lên...
QUAY ĐẦU XE (2)
Không được!
Tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát!
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, cho dù không phải vì vụ án đội thăm dò mất tích thì cũng phải bắt lấy đám phần tử khủng bố lòng dạ độc ác, giết người như ngóe này cho bằng được!
Thật ra, sau khi hạ quyết tâm, Triệu Ngọc đã chuẩn bị phối hợp hai vũ khí cực mạnh của mình là máy bay tàng hình và áo tàng hình, cho dù số lượng hai loại đạo cụ này sắp cạn kiệt nhưng trong thời điểm cấp bách này, hắn không thể tiếc rẻ bất kỳ đạo cụ nào nữa.
Con sông trước mắt rộng chừng mười mét, cầu đã bị sập, trừ bay qua bên kia, hắn không nghĩ ra cách nào khác cả.
Nhưng mà ngay lúc hắn sắp sử dụng đạo cụ, chuẩn bị làm một vụ bay lượn tàng hình thì lại bất ngờ nhìn thấy trong video clip máy bay không người lái gửi về, ở vài trăm mét về phía Nam của dòng sông nhỏ có một cây cầu khác!!
Bởi vì kẻ địch cũng đang đi về hướng Nam cho nên nếu qua sông ở chỗ đó thì vẫn có thể tiếp tục truy kích kẻ địch, không chậm trễ chút nào!
Thật tốt quá!
Hai mắt Triệu Ngọc tỏa sáng, lại thấy được hy vọng, hắn nhanh chóng nhấn ga, lao thẳng đến chỗ một cây cầu nhỏ khác.
Nhưng không nghĩ tới là sau khi hắn đi tới trước cây cầu nhỏ thì lại thất vọng nhận ra cây cầu nhỏ kia bằng xi măng kia tuy đủ rộng cho ô tô đi qua, nhưng không biết là vì tải trọng không đủ hay là có nguyên nhân gì khác mà trên cầu có một hàng cột bằng xi măng đang dựng thẳng.
Khoảng cách giữa các cột đá chỉ đủ cho xe đạp hoặc xe ba bánh đi qua, ô tô không có cách nào đi qua được.
Đương nhiên, thất vọng cũng không có nghĩa là tuyệt vọng.
Tình hình này không thể làm khó Triệu Ngọc, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức lái ô tô lên trước mấy mét rồi quay đầu xe ô tô lại, sau đó nhấn ga thật mạnh, dùng phần sau của xe bán tải đâm thẳng vào một cây cột đá!
Ầm!
Sau cú va chạm mãnh liệt, phần sau của ô tô bị lõm vào, nhưng cây cột bằng xi măng kia vẫn bị đâm cho nghiêng lệch, cột trụ rạn nứt.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lái ô tô về trước, lại nhấn ga thật mạnh rồi dùng một bên phía sau khác của xe mà tông vào cột đá!
Lần này, cuối cùng cột đá xi măng cũng không chịu nổi va chạm, rầm một tiếng mà đổ xuống.
Brừm brừm...
Xe bán tải gầm thét lao qua cầu, mới vừa qua cầu, Triệu Ngọc lập tức dồn sức đánh tay lái quay đầu xe lại, việc xoay tròn với tốc độ cao như vậy khiến bánh xe bốc khói!
Brừm brừm...
Ngay sau đó, Triệu Ngọc đạp mạnh vào chân ga, ô tô lao thật nhanh về phía mà đám phần tử khủng bố kia chạy trốn.
Bởi vì có máy bay không người lái tàng hình bay phía sau bọn chúng nên Triệu Ngọc biết rõ vị trí cụ thể của đám phần tử khủng bố đó, hắn vừa tăng tốc truy kích vừa bật điện thoại di động, muốn đưa tin về cho đám người Arnal, bảo bọn họ nhanh chóng bố trí chướng ngại vật trên đường hoặc là vây đuổi chặn đường!
Nhưng mà hắn mò mẫm trong ngoài một lần thì ảo não phát hiện, không thấy di động của mình đâu nữa!
Chuyện này...
Triệu Ngọc lại mò mẫm một lần nhưng vẫn không tìm thấy đâu. Lúc này, hắn mới nhớ ra, có khả năng di động đã bị rơi lúc xe ba bánh bị lật rồi...
Đáng chết!
Xui xẻo!
Triệu Ngọc nhìn tử thi trên ghế phó lái bên cạnh, trông quần áo rẻ tiền của người nọ, phỏng chừng cũng rất có thể là một kẻ không có khả năng đem điện thoại di động trong người.
Hơn nữa, hắn ta đã bị bắn thành cái sàng rồi, cho dù trên người có mang di động, chỉ sợ cũng đã bị bắn thủng từ lâu rồi.
Xem ra...
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua màn hình theo dõi của máy bay không người lái trong đầu, trong lòng thầm nói, xem ra chỉ có thể tự mình truy kích thôi!
Được rồi!
Triệu Ngọc cắn chặt khớp hàm, hạ quyết tâm, đậu xanh rau má, liều mạng!
Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, lại sử dụng thêm một cái máy tăng tốc độ tàng hình, lao thẳng tới chỗ đoàn xe của đám phần tử khủng bố kia...
Từ sau khi qua sông, đám phần tử khủng bố đã đi tới vùng ngoại ô của Yilmaz, nhà cửa và người đi đường trở nên rất thưa thớt, đường đi cũng càng ngày càng xóc nảy.
Triệu Ngọc phát hiện, sau khi đám phần tử khủng bố lại rẽ mấy vòng thì chạy dọc theo một đường ray xe lửa vào trong hẻm núi.
Cái hẻm núi đó tên là Suya, trong tiếng địa phương, Suya có nghĩa là tử vong hoang vắng hoặc là ý chỉ thi cốt, nghe nói trong hẻm núi này không có một ngọn cỏ nào, tài nguyên thiếu thốn, khắp nơi toàn là thi hài của động vật, là một vùng đất khô cằn sỏi đá đầy khủng khiếp.
Mà cái hẻm núi chết chóc danh xứng với thực này chính là biên giới tự nhiên giữa Talstein và Vaqueria.
Qua đó có thể nhận ra đám phần tử khủng bố kia định đi qua hẻm núi Suya để quay lại Vaqueria. Tuy hẻm núi này là biên giới lãnh thổ nhưng bởi vì điều kiện kinh tế của hai nước có hạn nên không thể nào phong tỏa hoàn toàn được.
Triệu Ngọc đoán rằng nếu đám phần tử khủng bố kia quyết định đi qua đó thì rất có khả năng bên phía Vaqueria đã có người chờ tiếp ứng.
Cho nên mình phải đuổi kịp bọn chúng trước khi bọn chúng được tiếp ứng bằng mọi giá, nếu không thì cho dù có đuổi đến nơi cũng chỉ có thể tìm đường chết thôi!
Vì thế, Triệu Ngọc lại tăng tốc độ của xe bán tải lên, lái xe mà như đang bay sát mặt đất vậy.
Vù...
Ô tô chạy qua như bay, một đường bụi đất bay mù mịt, người đi đường bên cạnh thậm chí đã không nhìn thấy ô tô đâu, còn tưởng rằng có quái vật gì bay qua...
Trên con đường đi vào lòng chảo, có một trạm biên phòng nhỏ của Yilmaz được xây dựng lên.
Về mục đích của trạm biên phòng này, ngoài việc đề phòng có người đi vào hẻm núi, nó còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ đường sắt. Bởi vì có một đường ray xe lửa của Talstein đi dọc theo hẻm núi Suya.
Nếu đám phần tử khủng bố này muốn tiến vào hẻm núi thì nhất định phải đi ngang qua trạm canh gác này.
Nhưng mà trạm canh gác nhỏ này thiếu thốn nhân viên, thiết bị lạc hậu, khi đám phần tử khủng bố lái tới chỗ đó, gần như coi bọn họ không tồn tại, cứ thế mà thoải mái chạy qua, mấy quân nhân canh gác trong trạm hoảng sợ chạy ra ngoài!
Ầm!
Chiếc xe bán tải dẫn đầu phá tan chướng ngại vật trên đường, dẫn đoàn xe của đám phần tử khủng bố thuận lợi vào hẻm núi...
Hu...
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng đã chạy tới trạm canh gác, đang tiếp cận đoàn xe của đám phần tử khủng bố một cách thần tốc.
Trong hẻm núi chỉ có một con đường phụ kề sát bên đường ray xe lửa, đám phần tử khủng bố đang chạy dọc theo con đường phụ này nhanh chóng phát hiện ra Triệu Ngọc, bọn họ lập tức giơ AK47 trong tay lên, không chút do dự mà bắt đầu nã súng về phía Triệu Ngọc!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đạn bắn lung tung trong hẻm núi, gây ra vô số tiếng vang, có vẻ vô cùng kịch liệt!
Rầm rầm...
Kính chắn gió của chiếc ô tô Triệu Ngọc đang lái vốn đã vỡ nát, dưới đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương, nó hoàn toàn vỡ vụn. Đạn đoàng đoàng bắn vào trong khoang điều khiển, gây ra rất nhiều lỗ nhỏ trên ghế ngồi.
Nếu không phải trên người Triệu Ngọc có áo chống đạn tàng hình phiên bản nâng cấp thì chắc hẳn hắn sẽ không thể sống sót dưới làn mưa đạn này.
Tuy Triệu Ngọc không sợ đạn, nhưng mấy viên đạn nổ tung vẫn khiến hắn cảm thấy không khoẻ.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, tay trái nắm chặt tay lái, tay phải giơ AK47 của mình lên, cũng bắt đầu giơ súng bắn đối phương!
Nhưng mà, bởi vì khoảng cách quá xa nên dù Triệu Ngọc bắn hết cả một băng đạn mà vẫn không thương tổn được người nào của đối phương cả. Mà đạn của đối phương lại liên tiếp bay vụt qua, khiến Triệu Ngọc sắp không mở mắt được nữa.
Vốn dĩ Triệu Ngọc muốn lợi dụng máy tăng tốc để tiếp cận ô tô phía trước, tông vào bọn họ, hoặc là lấy lựu đạn ra để “ân cần thăm hỏi” bọn chúng.
Nhưng bất đắc dĩ là hỏa lực của kẻ địch thật sự quá mạnh, nếu hắn tiếp cận xe của đối phương, chẳng những áo chống đạn tàng hình của mình không chịu được mà động cơ của xe bán tải cũng rất có khả năng sẽ bị bắn hỏng!
Kẻ địch có tới ba chiếc xe, nếu như mình không có phương tiện giao thông thì mất nhiều hơn được.
Không được...
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải giảm tốc độ xe lại, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, mới khiến uy lực của đạn bắn tới bị yếu đi.
Làm sao bây giờ?
Đương nhiên là Triệu Ngọc vô cùng sốt ruột, mắt thấy thời gian sử dụng của áo chống đạn tàng hình sắp hết, hắn lại không nỡ tiêu phí thêm một nghìn điểm Kỳ Ngộ để kéo dài thời gian sử dụng.
Vậy thì...
Hỏa lực của kẻ địch dày đặc như vậy, phải phá thế nào đây?
Ừm...
Triệu Ngọc mở to mắt nhìn mấy kẻ địch vẫn còn dùng AK47 ngắm vào mình, lại nhìn phần sau của chiếc xe, trong đầu bỗng nhiên có ánh sáng xẹt qua, một sáng kiến nảy lên...