Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1606
Chương 1606 : Chương 1606VỤ ÁN VÍ TIỀN GIẾT NGƯỜI
Chương 1606VỤ ÁN VÍ TIỀN GIẾT NGƯỜI
“Đúng, đều là nam cả!” Trong phòng sách nhà Jacob, Jacob giới thiệu cho Triệu Ngọc vụ án ví tiền giết người: “Một người là đội trưởng Đội Hiến binh Eunice Shenke, một người là công nhân đến từ vùng nông thôn của Walikana.”
“Nhưng hai người kia không phải là trọng điểm.” Jacob lấy ảnh của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra, thả vào bên trong: “Mấu chốt nhất, vẫn là vị tướng quân Wilkorn này.”
“Cái chết của ông ta thúc đẩy tình trạng như rắn mất đầu của nghị viện, các phái tự mang lòng riêng, tương hỗ đẩy đưa, vô cùng bất lợi cho thế cục ổn định của chúng tôi!” Jacob nói: “Nếu không làm rõ chân tướng vụ ông ta bị mưu sát thì chẳng khác nào chôn một trái bom cho cuộc tuyển cử tương lai cả!”
“Những chính khách vô lương tâm đã lợi dụng chuyện này để bịa đặt sinh sự, phỉ báng công kích, còn có những thế lực ngoại quốc rộn rạo đó nữa, vừa nghĩ đã khiến người ta đau hết cả đầu.”
“Hơn nữa...” Jacob lòng đầy căm phẫn nói: “Tình cảnh của thủ tướng đương nhiệm cũng không tốt, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chết kỳ quặc như vậy, nhưng đã qua một thời gian dài rồi mà vẫn không tìm được hung thủ, đúng là quá mất mặt!”
“Đợi một chút...” Triệu Ngọc nhìn tài liệu về vụ án ví tiền giết người được treo đầy trong phòng sách Jacob, bỗng nhiên ngửi được điều gì, vội vàng hỏi: “Tôi nói này lão Jac, rốt cuộc thân phận thật sự của anh là gì thế?”
“Chắc không phải thủ tướng của các anh tự mình ủy thác vụ án này cho anh điều tra đấy chứ?”
“Thân phận của tôi hả?” Jacob châm một điếu xì gà, nói như thật: “Thần thám Trung Quốc ơi, cậu có biết vì sao tôi tâm đầu ý hợp với cha vợ nhà cậu như thế không?”
À...
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu, hóa ra nhân vật mà Jacob sắm vai tại Kosovo giống với cha vợ Miêu Khôn vậy. Mặt ngoài, anh ta là một thương nhân làm ăn lên như diều gặp gió, giàu có lại khéo léo, nhưng trên thực tế lại là một nhân viên đặc công phục vụ cho quốc gia.
“Sao hả?” Jacob phun một vòng khói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi muốn chơi gay à?”
“Có điều, câu nói trước đó của cậu thì đúng, đúng là thủ tướng cắt cử vụ án này cho tôi! Chẳng qua, ngài ấy bảo tôi điều tra bí mật thôi, cho dù tra ra cái gì cũng phải báo cáo cho ngài ấy!”
“Ừm...” Triệu Ngọc lật xem tài liệu một lượt, cân nhắc hỏi: “Tình huống của hai người trước đó cũng giống hệt vị tướng quân này à? Tất cả đều bị người ta móc trái tim ra, đặt ví tiền vào?”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu.
“Thời gian vào khoảng lúc nào?” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu và nói: “Anh cũng thật là, biết tôi tới mà sao không dịch thành tiếng Trung? Đọc thế này phiền toái quá đi!”
Đúng vậy, trên tài liệu toàn là tiếng Serbia, máy phiên dịch đồng thanh của Triệu Ngọc hoàn toàn không có tác dụng.
“Tôi sẽ bảo thư ký làm ngay!” Jacob nói rồi lưu loát kể rõ tình tiết vụ án: “Người bị hại đầu tiên là công nhân, tử vong vào bảy tháng trước; người thứ hai là đội trưởng Đội Hiến binh vào nửa năm trước; sau đó là ngài tướng quân, vào bốn tháng trước!”
“Thi thể của cả ba người đều được phát hiện tại quảng trường Giải Phóng, chỉ là vị trí khác nhau. Người đầu tiên thì bên cạnh bồn hoa góc phía Nam, người thứ hai ở dưới cột cờ, ngài tướng quân là dưới bia kỷ niệm!”
“Ừm... Nói như vậy...” Triệu Ngọc nói: “Khả năng là ám sát chính trị cũng không lớn hả? Có vẻ như... Vụ án này giống án giết người hàng loạt hơn!”
“Nhưng mà ba người này hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào giống nhau!” Jacob nói: “Không phải thân thích, không học cùng nhau, tuổi tác cũng khác nhau, hoàn toàn không có điểm chung!”
“Tôi đã nghiên cứu rất lâu, cảm thấy khả năng có kẻ muốn ngụy trang vụ án thành một vụ giết người hàng loạt, dù sao thì thân phận của tướng quân quá nhạy cảm!”
“Ừm, ví tiền thì sao? Ví tiền trông thế nào?” Triệu Ngọc mở tài liệu ra, chỉ vào một tấm ảnh và nói: “Là cái này à?”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu: “Cả ba cái ví tiền đều y hệt nhau, cảnh sát đã kiểm tra rồi, ví tiền bằng da, may thủ công, chất liệu là da cá sấu cực kỳ đắt đỏ!”
“May thủ công?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ: “Lại còn là da cá sấu nữa cơ à?”
“Đúng vậy.” Jacob trả lời: “Nhưng mà thủ công vô cùng thô ráp, nếu như ví tiền là do hung thủ làm thì chắc chắn hung thủ không phải thợ may chuyên nghiệp!”
“Móc trái tim của người ta ra, đổi thành ví tiền, có ý gì đây?” Triệu Ngọc vắt hết óc, nghĩ mãi không xong, lẩm bẩm nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng? Vậy dùng tiền mặt mới thích hợp chứ?”
“Hơn nữa, vì sao phải lấy trái tim ra?” Triệu Ngọc hỏi: “Các anh đã điều tra ra chỗ vứt xác có phải là hiện trường ban đầu không?”
“Chắc đúng là chỗ đó!” Jacob trả lời: “Tại hiện trường có vết máu, cảnh sát cho rằng đầu tiên, hung thủ đưa nạn nhân tới hiện trường, sau đó mới gây án.”
“Quảng trường Giải Phóng...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Canh giữ có nghiêm khắc không?”
“Ừm... Không tính là nghiêm khắc đâu nhỉ?” Jacob nói: “Chỉ tuần tra bình thường mà thôi! Có điều, bên chúng tôi thực hiện chế độ quân nhân, dù thế nào hung thủ cũng gặp phải mối nguy hiểm nhất định chứ?”
“Ra tay vào ban đêm à?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Jacob trả lời: “Theo báo cáo khám nghiệm tử thi thì chừng rạng sáng hơn bốn giờ!”
“Quảng trường có camera không?”
“Có, nhưng không nhiều lắm!” Jacob nói: “Chúng tôi đã tra xét hết rồi, nhưng không phát hiện ra thứ gì hết...”
“Tôi vẫn không hiểu...” Triệu Ngọc nói: “Một tên hung thủ muốn bắt cóc ngài tướng quân của các anh có dễ gì đâu? Vậy đêm đó, tướng quân ở đâu?”
“Ừm...” Jacob lộ vẻ xấu hổ, nói: “Trong nhà người phụ nữ mà ông ta mới quen...”
“Đờ mờ! Nói thẳng là tình nhân không phải được à?” Triệu Ngọc bĩu môi.
“Lời này chỉ có thể nói ở chỗ tôi mà thôi!” Jacob nhắc nhở: “Nếu như nói ở bên ngoài, chỉ sợ ngay cả tôi cũng không giữ được cậu đâu!”
Xì...
Mắt Triệu Ngọc lộ vẻ khinh thường, nhưng thông qua lời nhắc nhở của Jacob, hắn vẫn hiểu vì sao Juliet lại nhắc nhở hắn rằng đừng giúp Jacob điều tra vụ án.
Xem ra, vụ án này đúng là vô cùng mẫn cảm, chỉ sơ suất một chút thôi là có khả năng tự đẩy mình vào hố rồi.
Nếu hung thủ chỉ là một sát thủ hàng loạt bình thường, như vậy có lẽ sẽ dễ điều tra hơn một chút. Nhưng nếu là tranh đấu bên trong quân đội, vậy thì Triệu Ngọc không chịu nổi rồi.
Tuy rằng Triệu Ngọc hiểu đạo lý trong đó, nhưng thói quen trinh thám được tạo thành qua thời gian dài khiến hắn nảy sinh chấp niệm, khó có thể ức chế được.
Hắn càng ngày càng tò mò, rốt cuộc kẻ gây ra vụ án ví tiền giết người này là nhân vật như thế nào?
Nếu là quân đội ám sát thì sẽ không gây án phức tạp đến thế này!
Nếu là sát thủ hàng loạt thì sao có thể giết người và che lấp dấu vết ngay tại nơi vốn chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân đội như vậy được?
Hơn nữa, vì sao hung thủ lại lựa chọn phương pháp giết người như vậy? Lại còn lựa chọn ba người có vẻ như không liên quan đến nhau?
Chỉ dựa vào nhận thức sơ bộ đối với vụ án này thôi, Triệu Ngọc đã sinh ra một cảm giác mãnh liệt, hắn cảm thấy sau lưng vụ án ví tiền giết người này còn ẩn giấu thứ gì đó càng lợi hại hơn nữa. .
Nhưng mà không biết, rốt cuộc thứ lợi hại hơn này là cái gì?
“Tối hôm đó...” Jacob tiếp tục nói: “Tướng quân qua đêm trong nhà người phụ nữ mà ông ta mới quen, bên ngoài chỉ có hai vệ sĩ bảo vệ thôi.”
“Nhưng vệ sĩ lại ngủ thiếp đi, không nghe thấy động tĩnh gì cả...”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Camera thì sao? Không điều tra được gì à?”
“Thần thám Trung Quốc à, chỗ chúng tôi nhỏ như vậy, sao có thể so sánh với nước giàu như các cậu chứ?” Jacob bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi chỉ đặt camera tại một số con đường quan trọng thôi, hơn nữa, đại đa số còn bị hỏng nữa!”
“Bằng không, chúng tôi đã không phải sắp xếp nhiều binh lính tuần tra trên phố như vậy rồi!”
“Đừng nói lung tung, camera thì đáng mấy đồng tiền chứ? Nhân công đắt bao nhiêu?” Triệu Ngọc cười nói: “Anh có tiền như vậy, quyên chút ít cho bọn họ thì chẳng phải là có rồi à?”
“Sai!” Jacob lại lắc đầu: “Cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu tâm trạng của những người sống ở nơi thường xuyên xảy ra chiến tranh như chúng tôi đâu!”
“Chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mọi người chỉ thích tiêu tiền ở trên lưỡi dao thôi. Thấy căn nhà lớn này của tôi không? Khí phái lắm đúng không? Nhưng mà...” Jacob hung hăng rít một ngụm xì gà, nói với vẻ sầu thảm: “Những thứ này chỉ là hư vô mờ mịt thôi!”
“Từng phút từng giây đều có khả năng biến thành vật hy sinh! Hoặc là biến thành đồ của người khác!
“Cho nên...” Anh ta đứng lên, chỉ vào bức ảnh chụp vụ án ví tiền giết người đang cầm trong tay và nói: “Mặc kệ là ai đi nữa, cũng phải nỗ lực phấn đấu!”
Chương 1606VỤ ÁN VÍ TIỀN GIẾT NGƯỜI
“Đúng, đều là nam cả!” Trong phòng sách nhà Jacob, Jacob giới thiệu cho Triệu Ngọc vụ án ví tiền giết người: “Một người là đội trưởng Đội Hiến binh Eunice Shenke, một người là công nhân đến từ vùng nông thôn của Walikana.”
“Nhưng hai người kia không phải là trọng điểm.” Jacob lấy ảnh của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra, thả vào bên trong: “Mấu chốt nhất, vẫn là vị tướng quân Wilkorn này.”
“Cái chết của ông ta thúc đẩy tình trạng như rắn mất đầu của nghị viện, các phái tự mang lòng riêng, tương hỗ đẩy đưa, vô cùng bất lợi cho thế cục ổn định của chúng tôi!” Jacob nói: “Nếu không làm rõ chân tướng vụ ông ta bị mưu sát thì chẳng khác nào chôn một trái bom cho cuộc tuyển cử tương lai cả!”
“Những chính khách vô lương tâm đã lợi dụng chuyện này để bịa đặt sinh sự, phỉ báng công kích, còn có những thế lực ngoại quốc rộn rạo đó nữa, vừa nghĩ đã khiến người ta đau hết cả đầu.”
“Hơn nữa...” Jacob lòng đầy căm phẫn nói: “Tình cảnh của thủ tướng đương nhiệm cũng không tốt, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chết kỳ quặc như vậy, nhưng đã qua một thời gian dài rồi mà vẫn không tìm được hung thủ, đúng là quá mất mặt!”
“Đợi một chút...” Triệu Ngọc nhìn tài liệu về vụ án ví tiền giết người được treo đầy trong phòng sách Jacob, bỗng nhiên ngửi được điều gì, vội vàng hỏi: “Tôi nói này lão Jac, rốt cuộc thân phận thật sự của anh là gì thế?”
“Chắc không phải thủ tướng của các anh tự mình ủy thác vụ án này cho anh điều tra đấy chứ?”
“Thân phận của tôi hả?” Jacob châm một điếu xì gà, nói như thật: “Thần thám Trung Quốc ơi, cậu có biết vì sao tôi tâm đầu ý hợp với cha vợ nhà cậu như thế không?”
À...
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu, hóa ra nhân vật mà Jacob sắm vai tại Kosovo giống với cha vợ Miêu Khôn vậy. Mặt ngoài, anh ta là một thương nhân làm ăn lên như diều gặp gió, giàu có lại khéo léo, nhưng trên thực tế lại là một nhân viên đặc công phục vụ cho quốc gia.
“Sao hả?” Jacob phun một vòng khói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi muốn chơi gay à?”
“Có điều, câu nói trước đó của cậu thì đúng, đúng là thủ tướng cắt cử vụ án này cho tôi! Chẳng qua, ngài ấy bảo tôi điều tra bí mật thôi, cho dù tra ra cái gì cũng phải báo cáo cho ngài ấy!”
“Ừm...” Triệu Ngọc lật xem tài liệu một lượt, cân nhắc hỏi: “Tình huống của hai người trước đó cũng giống hệt vị tướng quân này à? Tất cả đều bị người ta móc trái tim ra, đặt ví tiền vào?”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu.
“Thời gian vào khoảng lúc nào?” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu và nói: “Anh cũng thật là, biết tôi tới mà sao không dịch thành tiếng Trung? Đọc thế này phiền toái quá đi!”
Đúng vậy, trên tài liệu toàn là tiếng Serbia, máy phiên dịch đồng thanh của Triệu Ngọc hoàn toàn không có tác dụng.
“Tôi sẽ bảo thư ký làm ngay!” Jacob nói rồi lưu loát kể rõ tình tiết vụ án: “Người bị hại đầu tiên là công nhân, tử vong vào bảy tháng trước; người thứ hai là đội trưởng Đội Hiến binh vào nửa năm trước; sau đó là ngài tướng quân, vào bốn tháng trước!”
“Thi thể của cả ba người đều được phát hiện tại quảng trường Giải Phóng, chỉ là vị trí khác nhau. Người đầu tiên thì bên cạnh bồn hoa góc phía Nam, người thứ hai ở dưới cột cờ, ngài tướng quân là dưới bia kỷ niệm!”
“Ừm... Nói như vậy...” Triệu Ngọc nói: “Khả năng là ám sát chính trị cũng không lớn hả? Có vẻ như... Vụ án này giống án giết người hàng loạt hơn!”
“Nhưng mà ba người này hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào giống nhau!” Jacob nói: “Không phải thân thích, không học cùng nhau, tuổi tác cũng khác nhau, hoàn toàn không có điểm chung!”
“Tôi đã nghiên cứu rất lâu, cảm thấy khả năng có kẻ muốn ngụy trang vụ án thành một vụ giết người hàng loạt, dù sao thì thân phận của tướng quân quá nhạy cảm!”
“Ừm, ví tiền thì sao? Ví tiền trông thế nào?” Triệu Ngọc mở tài liệu ra, chỉ vào một tấm ảnh và nói: “Là cái này à?”
“Đúng vậy!” Jacob gật đầu: “Cả ba cái ví tiền đều y hệt nhau, cảnh sát đã kiểm tra rồi, ví tiền bằng da, may thủ công, chất liệu là da cá sấu cực kỳ đắt đỏ!”
“May thủ công?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ: “Lại còn là da cá sấu nữa cơ à?”
“Đúng vậy.” Jacob trả lời: “Nhưng mà thủ công vô cùng thô ráp, nếu như ví tiền là do hung thủ làm thì chắc chắn hung thủ không phải thợ may chuyên nghiệp!”
“Móc trái tim của người ta ra, đổi thành ví tiền, có ý gì đây?” Triệu Ngọc vắt hết óc, nghĩ mãi không xong, lẩm bẩm nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng? Vậy dùng tiền mặt mới thích hợp chứ?”
“Hơn nữa, vì sao phải lấy trái tim ra?” Triệu Ngọc hỏi: “Các anh đã điều tra ra chỗ vứt xác có phải là hiện trường ban đầu không?”
“Chắc đúng là chỗ đó!” Jacob trả lời: “Tại hiện trường có vết máu, cảnh sát cho rằng đầu tiên, hung thủ đưa nạn nhân tới hiện trường, sau đó mới gây án.”
“Quảng trường Giải Phóng...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Canh giữ có nghiêm khắc không?”
“Ừm... Không tính là nghiêm khắc đâu nhỉ?” Jacob nói: “Chỉ tuần tra bình thường mà thôi! Có điều, bên chúng tôi thực hiện chế độ quân nhân, dù thế nào hung thủ cũng gặp phải mối nguy hiểm nhất định chứ?”
“Ra tay vào ban đêm à?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Jacob trả lời: “Theo báo cáo khám nghiệm tử thi thì chừng rạng sáng hơn bốn giờ!”
“Quảng trường có camera không?”
“Có, nhưng không nhiều lắm!” Jacob nói: “Chúng tôi đã tra xét hết rồi, nhưng không phát hiện ra thứ gì hết...”
“Tôi vẫn không hiểu...” Triệu Ngọc nói: “Một tên hung thủ muốn bắt cóc ngài tướng quân của các anh có dễ gì đâu? Vậy đêm đó, tướng quân ở đâu?”
“Ừm...” Jacob lộ vẻ xấu hổ, nói: “Trong nhà người phụ nữ mà ông ta mới quen...”
“Đờ mờ! Nói thẳng là tình nhân không phải được à?” Triệu Ngọc bĩu môi.
“Lời này chỉ có thể nói ở chỗ tôi mà thôi!” Jacob nhắc nhở: “Nếu như nói ở bên ngoài, chỉ sợ ngay cả tôi cũng không giữ được cậu đâu!”
Xì...
Mắt Triệu Ngọc lộ vẻ khinh thường, nhưng thông qua lời nhắc nhở của Jacob, hắn vẫn hiểu vì sao Juliet lại nhắc nhở hắn rằng đừng giúp Jacob điều tra vụ án.
Xem ra, vụ án này đúng là vô cùng mẫn cảm, chỉ sơ suất một chút thôi là có khả năng tự đẩy mình vào hố rồi.
Nếu hung thủ chỉ là một sát thủ hàng loạt bình thường, như vậy có lẽ sẽ dễ điều tra hơn một chút. Nhưng nếu là tranh đấu bên trong quân đội, vậy thì Triệu Ngọc không chịu nổi rồi.
Tuy rằng Triệu Ngọc hiểu đạo lý trong đó, nhưng thói quen trinh thám được tạo thành qua thời gian dài khiến hắn nảy sinh chấp niệm, khó có thể ức chế được.
Hắn càng ngày càng tò mò, rốt cuộc kẻ gây ra vụ án ví tiền giết người này là nhân vật như thế nào?
Nếu là quân đội ám sát thì sẽ không gây án phức tạp đến thế này!
Nếu là sát thủ hàng loạt thì sao có thể giết người và che lấp dấu vết ngay tại nơi vốn chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của quân đội như vậy được?
Hơn nữa, vì sao hung thủ lại lựa chọn phương pháp giết người như vậy? Lại còn lựa chọn ba người có vẻ như không liên quan đến nhau?
Chỉ dựa vào nhận thức sơ bộ đối với vụ án này thôi, Triệu Ngọc đã sinh ra một cảm giác mãnh liệt, hắn cảm thấy sau lưng vụ án ví tiền giết người này còn ẩn giấu thứ gì đó càng lợi hại hơn nữa. .
Nhưng mà không biết, rốt cuộc thứ lợi hại hơn này là cái gì?
“Tối hôm đó...” Jacob tiếp tục nói: “Tướng quân qua đêm trong nhà người phụ nữ mà ông ta mới quen, bên ngoài chỉ có hai vệ sĩ bảo vệ thôi.”
“Nhưng vệ sĩ lại ngủ thiếp đi, không nghe thấy động tĩnh gì cả...”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Camera thì sao? Không điều tra được gì à?”
“Thần thám Trung Quốc à, chỗ chúng tôi nhỏ như vậy, sao có thể so sánh với nước giàu như các cậu chứ?” Jacob bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi chỉ đặt camera tại một số con đường quan trọng thôi, hơn nữa, đại đa số còn bị hỏng nữa!”
“Bằng không, chúng tôi đã không phải sắp xếp nhiều binh lính tuần tra trên phố như vậy rồi!”
“Đừng nói lung tung, camera thì đáng mấy đồng tiền chứ? Nhân công đắt bao nhiêu?” Triệu Ngọc cười nói: “Anh có tiền như vậy, quyên chút ít cho bọn họ thì chẳng phải là có rồi à?”
“Sai!” Jacob lại lắc đầu: “Cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu tâm trạng của những người sống ở nơi thường xuyên xảy ra chiến tranh như chúng tôi đâu!”
“Chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mọi người chỉ thích tiêu tiền ở trên lưỡi dao thôi. Thấy căn nhà lớn này của tôi không? Khí phái lắm đúng không? Nhưng mà...” Jacob hung hăng rít một ngụm xì gà, nói với vẻ sầu thảm: “Những thứ này chỉ là hư vô mờ mịt thôi!”
“Từng phút từng giây đều có khả năng biến thành vật hy sinh! Hoặc là biến thành đồ của người khác!
“Cho nên...” Anh ta đứng lên, chỉ vào bức ảnh chụp vụ án ví tiền giết người đang cầm trong tay và nói: “Mặc kệ là ai đi nữa, cũng phải nỗ lực phấn đấu!”