• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • cuong-tham-221.txt

Chương 221: TRÊN 100%




Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đều sững người ra, hoàn toàn không hiểu Triệu Ngọc đang làm gì.



Với cú va chạm mạnh vừa rồi, hai người họ bị xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng hết cả. Nhưng còn Triệu Ngọc thì lại không chậm trễ lấy một giây,2khi chiếc xe còn chưa dừng hẳn lại, hắn đã mở cửa xe ra, chạy về phía chiếc xe taxi.



Xe taxi đã bị tông đến vỡ hết kính, cửa xe móp hết, thậm chí còn có khói đen bốc lên ở phía đuôi xe nữa.



Trên xe chỉ có một tài xế8đội mũ lưỡi trai, người này cũng bị tông đến choáng váng, đang định mở cửa xuống xe. Nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc xông về phía mình, ông ta lại vội vàng rút một cây súng ra rồi thò tay ra ngoài cửa xe, nhắm thẳng về phía6hắn mà nổ súng!



Pằng pằng...



Những viên đạn bay vèo vèo phát ra tiếng động rất lớn bắn trúng lên người Triệu Ngọc, nhưng hắn lại không hề bị ảnh hưởng gì cả. Hắn vẫn chạy như bay về phía này, chỉ nhoáng cái đã vọt đến gần xe taxi.



Triệu Ngọc dùng3tay bắt lấy khuỷu tay của người này, sau đó nhờ vào quán tính, dùng tay vặn mạnh một phát. Ngay lập tức, tiếng khớp xương gãy vụn phát ra từ vai tên tài xế.



Á...



Tên tài xế hét lên một cách đau đớn, cây súng cũng bị rơi xuống đất.



Triệu Ngọc5lại cầm chặt khuỷu tay đã bị gãy xương nghiêm trọng của tên tài xế, quay người lại, đặt nó lên vai mình. Sau đó, hắn hơi vểnh mông lên, mạnh bạo khiêng ông ta trên lưng mình!



“Á...”



Tên tài xế lại thét lên vì đau, vai của ông ta dường như sắp bị Triệu Ngọc bẻ gãy ra luôn rồi!



Triệu Ngọc vốn định dùng tư thế khiêng bao gạo khiêng người này ra khỏi xe, nào ngờ cơ thể người này quá nặng, không thể kéo ông ta ra ngoài được mà chỉ bẻ gãy xương bả vai ông ta thôi!



Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành quay lại, chui người vào trong cửa kính. Hắn dùng tay phải nắm chặt cổ áo của tên tài xế, kéo ông ta ra khỏi xe.



Tên tài xế đã đau đến phát ngất, sau khi bị Triệu Ngọc kéo ra ngoài, ông ta ngã nhào về phía trước, té úp mặt xuống đường.



Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống đất, rốt cuộc gương mặt của người này cũng lộ rõ hoàn toàn. Thì ra tên tài xế không phải là ai khác mà chính là tên tội phạm đang bị cảnh sát dốc toàn lực truy nã – Hách Cương!



Triệu Ngọc lo rằng Hách Cương sẽ giở trò gì đó nên nhấc chân đá vài phát vào gáy và tai ông ta. Đợi khi nhìn thấy ông ta không còn sức lực để phản kháng nữa, lúc này hắn mới yên tâm kéo ông ta dậy rồi đeo cái còng số 8 đã chuẩn bị từ lâu lên tay ông ta.



Trương Cảnh Phong và Lương Hoan nhìn nhau một cách ngạc nhiên, đến bây giờ vẫn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra? Tại sao Triệu Ngọc lại phải liều mạng với tên tài xế này vậy?



Hai người vội bước xuống xe chạy về phía trước, nào ngờ khi họ định hỏi thăm thì Triệu Ngọc đã hét lên: “Hai người các anh còn chần chừ gì vậy? Mau giúp ông đây chụp tấm ảnh đi! Hừm...”



Do Hách Cương đã bị đánh đến không thể nào tự đứng vững được nữa nên Triệu Ngọc chỉ đành dùng tay đỡ ông ta dậy.



Thế nhưng, sau khi hắn chụp vài kiểu xong vẫn cảm thấy không mấy hài lòng, quyết định lấy máu trên mặt Hách Cương quẹt hết lên mặt mình.



“Được rồi, như thế mới thấy được tôi đã đấu đá dữ dội với tên tội phạm! Chụp đi, mau lên!”



Được Triệu Ngọc yêu cầu nên Trương Cảnh Phong đã dùng điện thoại chụp hẳn mười mấy tấm ảnh, không những thế hắn còn thử thêm rất nhiều góc chụp và tư thế khác. Sau khi chụp xong, hắn mới bảo Lương Hoan gọi điện thoại cho lãnh đạo, nói là tên nghi phạm quan trọng trong vụ án Miên Lĩnh – Hách Cương đã sa lưới rồi!



“Hách Cương! Đây chính là Hách Cương sao?” Tuy Trương Cảnh Phong và Lương Hoan vẫn còn đang ngây người ra, nhưng khi biết được rằng người trước mặt này chính là boss lớn đứng đằng sau vụ án Miên Lĩnh, hai người vẫn cảm thấy khá mừng rỡ.



Chả trách sao Triệu Ngọc lại nói là dẫn họ theo để phát tài!



Bắt được Hách Cương rồi, tiền thưởng sẽ nhiều vô kể!



Còn Hách Cương nằm ở trước mặt họ, lúc này bả vai đã bị bẻ gãy giống như cánh tay ấy không thuộc về ông ta, trên mặt và trên người bị trầy xước rất nhiều chỗ. Trông ông ta nhếch nhác vô cùng, không còn cái vẻ cao không thể với như mọi khi nữa!



“Hách Cương!” Tuy Triệu Ngọc cũng bị thương, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, quát lên với ông ta: “Ông đã bị bắt rồi! Tội danh là bắt cóc, mưu sát và cả giam giữ người trái phép, làm nhục người khác v.v! Hừ, lần này để xem ông chạy trốn như thế nào được?”



Sau khi Hách Cương bị áp giải lên xe cảnh sát xong, Triệu Ngọc vội kéo Trương Cảnh Phong và Lương Hoan sang một bên, dặn dò họ một cách nghiêm túc: “Hai người các anh nghe kĩ đây, tí nữa khi gặp lãnh đạo, hai người phải nói là vốn đang đưa tôi đi bệnh viện. Nhưng khi xe chạy đến cầu Tần Sơn, tôi đột nhiên phát hiện ra Hách Cương, cho nên mới lái xe tông ông ta và sau đó bắt ông ta lại! Hiểu chưa?”



“Hiểu rồi!” Lương Hoan khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng thắc mắc: “Tại sao vậy?”



“Hỏi thừa, cái này còn phải hỏi tôi sao!” Triệu Ngọc quát lên: “Nếu như nói là do tôi dùng thiết bị định vị tìm được Hách Cương, các vị lãnh đạo sẽ chửi cho chúng ta một trận tơi bời đấy! Ồ... Rõ ràng là tôi đã biết là Hách Cương đang ở đâu, nhưng lại không chịu báo cho cấp trên! Bị thiếu chửi sao? Hai người các anh tự suy nghĩ đi, nếu muốn chia được nhiều tiền thưởng hơn thì hãy nói theo những lời tôi dặn! Nếu không, đừng hòng lấy được một xu nào cả, vả lại còn phải chịu phạt nữa, hiểu chưa?”



“Hiểu rồi! Hiểu rồi! Hiểu hết rồi!” Trương Cảnh Phong cũng là một người thông minh, lập tức chắp tay nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, quyết định lúc đó của tôi sáng suốt đến dường nào, đi theo cậu thật sự rất đúng đắn đấy! Cậu quả thật là một người trọng nghĩa khí! Thật không ngờ, một chuyện tốt như thế mà cậu vẫn còn nghĩ đến hai chúng tôi. Ui chao, thật sự là cảm động, cảm động quá đi...”



Bên kia, cuối cùng Lương Hoan cũng hiểu được ý của Triệu Ngọc, vội nắm lấy tay hắn, liên tục lên tiếng cảm ơn.



“Khụ khụ! Anh em tốt thì phải có phúc cùng hưởng chứ!” Tuy ngoài mặt Triệu Ngọc nói như thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác hoàn toàn: Nói thừa, nếu như không phải do tôi bị thương, lo rằng một mình tôi không bắt được Hách Cương, thì sao tôi có thể để hai người chia tiền với mình được chứ!?



Vì thế, sau khi đi hết một vòng, cuối cùng Hách Cương vẫn rơi vào tay Triệu Ngọc!



Thì ra lúc các cảnh sát chạy đến sân bay để đuổi theo Hách Cương, Triệu Ngọc đã thông qua camera giám sát tàng hình và thiết bị định vị để nắm được tình hình thực tế của ông ta.



Tên Hách Cương gian manh đó cố tình cho tài xế chạy xe đến sân bay, còn mình thì lén tìm một chiếc xe taxi với ý định bỏ trốn theo một con đường khác.



Ban đầu Triệu Ngọc vốn định báo cáo cho cấp trên biết, nhưng thông qua camera giám sát, hắn phát hiện Hách Cương đang đi một mình, căn bản không cần phải huy động quá nhiều lực lượng. Vì vậy hắn mới quyết định chọn Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đi cùng mình.



Hách Cương bị áp giải lên xe cảnh sát, cái vali ông ta mang theo bên mình cũng bị đám người Triệu Ngọc tịch thu. Có điều, tuy biết rằng thứ chứa trong vali chắc chắn rất có giá trị, nhưng chúng đều là vật chứng, nên cả ba người họ đều không dám động vào.



Đêm nay là một đêm không yên bình, toàn bộ giới cảnh sát Tần Sơn đều bị chấn động bởi vụ án lần này.



Tuy nhiên, dù bên phía cảnh sát gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng do tin tức được phong toả kịp thời, nên bây giờ người ngoài đều không hề hay biết gì về những thông tin có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh cả.



Các vị lãnh đạo cấp cao cũng có rất nhiều thứ phải lo, lo rằng việc này sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, hoặc là có sự nhầm lẫn gì đó. Vì vậy, họ quyết định bắt giữ Hách Cương trước, đợi khi vụ án có tiến triển rõ ràng rồi mới công bố ra ngoài.



Ở phân cục Dung Dương không có phòng điều trị tâm lí, các vị lãnh đạo bàn bạc thương lượng xong, quyết định đưa Lương Tư Tư đến trại giúp đỡ đặc biệt trên Cục Cảnh sát thành phố để xét nghiệm và xác định thân phận cô ta. Đồng thời, những chuyên gia tâm lý cũng được cử đến để điều trị cho cô ta, tranh thủ moi được chân tướng sự thật của vụ án Miên Lĩnh từ chỗ cô ta.



Về phần Hách Cương, ông ta bị giải đến phân cục Dung Dương, ngay trong đêm đó vừa được điều trị vết thương vừa bị tiến hành thẩm vấn.



Do Triệu Ngọc bị súng bắn trúng nên cuối cùng vẫn phải đưa đến bệnh viện để cứu chữa. Tuy nhiên, sau khi chụp X-quang thì thấy viên đạn chỉ bắn thủng vai trái của hắn chứ không lưu lại trong cơ thể, chỉ cần tiến hành cầm máu, sát trùng và khâu vết thương là được.



Bác sĩ yêu cầu Triệu Ngọc nằm viện để quan sát thêm vài ngày, nhưng bây giờ hắn làm gì có tâm trạng để nằm viện chứ? Vừa mới khâu vết thương xong thì hắn liền gấp gáp chạy về Cục Cảnh sát, chờ đợi kết quả thẩm vấn Hách Cương.



Triệu Ngọc đã không ngủ suốt một ngày hai đêm, bây giờ đã mệt mỏi vô cùng rồi. Nhưng khi nghĩ đến việc chân tướng sự thật của vụ án Miên Lĩnh sắp được điều tra rõ, hắn chỉ cảm thấy hưng phấn và kích động, đâu còn tâm trạng gì mà ngủ nghỉ nữa?



Chỉ là, trong khi kết quả thẩm vấn còn chưa có, thì một việc hết sức phấn khích đã xảy ra.



“Kỳ ngộ lần này đã kết thúc.” Hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Triệu Ngọc: “Độ hoàn thành của kỳ ngộ lần này đạt 105%! Chúc mừng, bạn nhận được một món đạo cụ tàng hình, xin mời kiểm tra và tiếp nhận!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom