Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-222.txt
Chương 222: CÓ CHẾT CŨNG QUYẾT KHÔNG NHẬN TỘI, PHẢI TÍNH SAO?
Lúc này trời đã rạng sáng, mặt trời dần dần ló dạng.
Triệu Ngọc vừa mới đến Cục Cảnh sát, còn chưa kịp hỏi thăm tình hình cuộc thẩm vấn Hách Cương thì trong đầu liền xuất hiện một chuỗi các thông tin.
Mẹ kiếp!
105%!?
Đây là… đây là cái thể loại gì vậy?
Thậm chí có thể nhiều hơn 100% cơ à? Lẽ nào… độ hoàn thành kỳ ngộ của hệ thống là vô hạn!?
Triệu Ngọc nhanh chóng quan sát hệ thống trong đầu mình. Bà nội nó, được đến tận 105% nên chắc phải nhận được bảo bối nào đó có năng lực2kinh khủng xoay chuyển trời đất chứ?
Nhưng không ngờ lần này Triệu Ngọc chỉ được thưởng một đạo cụ duy nhất.
Đạo cụ này có tên là “máy tạo nhịp tim tàng hình”!
Máy tạo nhịp tim tàng hình?
Đây là thứ gì?
Triệu Ngọc nhanh chóng tra phần giới thiệu vắn tắt, trong đó nói rằng đạo cụ này thuộc cấp bậc hạng nhất, tới thời điểm quan trọng sẽ tự mở khóa. Loại đạo cụ này chủ yếu có tác dụng hồi phục nhịp tim, có thể dùng để tự cứu mình hoặc cứu người khác. Ở điều kiện thông thường, tỷ lệ8hồi phục tim đạt tới mức 100%!
Ồ…
Tuy rằng đạo cụ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng theo bản năng, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy chắc chắn là nó cực kì ghê gớm!
Phục hồi nhịp tim đấy!
Lại còn có thể tự khởi động nữa?
Mà tỷ lệ hồi phục là 100%...
Có phải vào thời điểm quan trọng, đạo cụ này có thể cứu mạng không?
Nhưng mà phần tóm tắt cũng nói rõ, phải là ở điều kiện thông thường thì kết quả hồi phục tim mới đạt được 100%. Như vậy cũng có nghĩa là, chỉ có thể sử dụng nó trong6điều kiện hồi phục nhịp tim thích hợp. Còn nếu người đã chết ngắc rồi, hoặc bị xe tải cán nát bấy rồi, vậy thì cho dù có xài đến một trăm máy hồi phục nhịp tim cũng chẳng có tác dụng!
Trong lúc cất cái máy ấy đi, Triệu Ngọc cũng cẩn thận kiểm tra lại các đạo cụ của mình một lượt. Hắn nhận ra, sau khi truy bắt Hách Cương, số lượng đạo cụ đã suy giảm đáng kể.
Những loại đạo cụ thường dùng như camera giám sát, máy nghe lén, kính nhìn xuyên đêm, máy phát hiện nói3dối và chìa khóa vạn năng đều đã sử dụng hết, không còn lấy một cái.
Xem ra, tuy rằng trước đây mình tích góp được khá nhiều đạo cụ, nhưng tới thời khắc quan trọng cần sử dụng đến thì cũng hao tốn rất nhanh. Vì vậy, sau này mình phải nỗ lực hơn, tranh thủ kiếm được nhiều đạo cụ hữu ích hơn mới được.
Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, Triệu Ngọc vội vàng gieo thêm quẻ mới. Lần này, hắn mở được quẻ “Chấn Cấn”.
Quẻ Chấn Cấn!
Xem ra hôm nay, địa vị và công việc của mình có5thể đạt thêm một bước tiến triển nữa!
Thực ra, sau khi nhìn thấy mức hoàn thành đạt tới 105%, Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng. Mức hoàn thành cao như vậy là dấu hiệu cho thấy tên Hách Cương bị hắn bắt giữ chính là thủ phạm thật sự của vụ án Miên Lĩnh! Theo lý mà nói, hắn đã phá được vụ án bắt cóc Miên Lĩnh rồi!
Vì vậy, hôm nay, bí mật long trời lở đất của vụ án đã làm điên đảo giới cảnh sát Tần Sơn suốt hai mươi sáu năm nay, rất có thể sắp được phơi trần trước mọi người!
Sau khi trở lại văn phòng, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và kính phục. Cái tên cứng đầu này đã bị trúng đạn mà vẫn còn liều như vậy, sự cống hiến hết mình cho công việc của hắn thật khiến người ta phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, Triệu Ngọc lại lập được công lớn. Nếu không nhờ những phán đoán thần kì của hắn thì vụ án Miên Lĩnh không biết đợi đến ngày tháng năm nào mới được giải quyết.
Sau khi nhận lời thăm hỏi của các đồng nghiệp xong, Triệu Ngọc liền gọi Trương Cảnh Phong, Lương Hoan và Lý Bối Ni tới hỏi han tình hình tiến triển vụ án.
Lý Bối Ni nói, bên Cục thành phố báo rằng họ đã kiểm tra ADN, kết quả đã chứng minh rằng người phụ nữ bị Hách Cương giam cầm chính là Lương Tư Tư bị mất tích hai mươi sáu năm về trước.
Tuy nhiên, các chuyên gia nói, tinh thần của Lương Tư Tư cực kì không ổn định. Bị cầm tù trong một thời gian dài khiến cho mọi khả năng của cô ta gần như bị thui chột, không thể nào giao tiếp với mọi người một cách bình thường.
Nếu muốn hỏi cô ta về tình hình vụ án Miên Lĩnh năm đó, e là phải mất một thời gian dài.
Lương Hoan nói với Triệu Ngọc, cảnh sát thủ đô cũng đã gửi tin tới. Việc bắt giữ Hám Văn Quân rất thuận lợi, ông ta bị bắt ngay tại nhà riêng và không làm ra bất kỳ sự phản kháng nào.
Tuy nhiên, sau khi bị bắt, Hám Văn Quân lại tuyên bố rằng mình bị hen suyễn nặng, cần phải uống thuốc.
Viên cảnh sát bắt giữ ông ta cũng không nghi ngờ gì, cho phép ông ta uống viên thuốc kia. Nhưng không ngờ trong đó lại chứa chất độc xyanua, rõ ràng là Hám Văn Quân muốn tự sát!
Mặc dù một ông cảnh sát già đã ra sức móc được đa số thuốc độc từ miệng ông ta ra, nhưng ông ta vẫn bị trúng độc ngất đi, hiện giờ vẫn còn ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Vì thế, cảnh sát cũng không thể nào điều tra vụ án Miên Lĩnh thông qua Hám Văn Quân được.
Có điều, chính vì Hám Văn Quân có ý định uống thuốc độc tự sát, ngược lại càng chứng tỏ ông ta có tật giật mình, nên ông ta rất có khả năng là một trong những thủ phạm của vụ án này. Ông ta đã chuẩn bị thuốc độc từ trước là vì lo lắng sẽ có ngày bị cảnh sát bắt.
Như vậy, muốn biết chân tướng của vụ án Miên Lĩnh, chỉ còn cách là thẩm vấn Hách Cương.
Tuy nhiên, Hách Cương là một lão cáo già nham hiểm xảo quyệt. Từ khi bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn, ông ta không chịu khai báo bất cứ điều gì, chỉ nói rằng mình bị thương nghiêm trọng, không nhớ gì hết.
Phụ trách thẩm vấn Hách Cương chính là Lưu Trường Hổ, Mao Vĩ và Miêu Anh. Ba người bọn họ thay phiên nhau thẩm vấn, dùng mọi chiến thuật, nhưng từ đầu chí cuối Hách Cương vẫn dứt khoát không chịu nhận tội.
Trương Cảnh Phong nói với Triệu Ngọc, tức nhất là cái tên luật sư bào chữa cho Hách Cương – Phùng Triều Dương cũng đã ra trận. Người này khá có tiếng trong giới luật pháp và chính trị, vừa đến đã thị uy với cảnh sát. Hắn ta nói cảnh sát đã dùng những biện pháp dã man để thi hành pháp luật, vu cáo hãm hại người tốt. Hiện giờ hắn ta đang ở trong phòng thẩm vấn để “bảo vệ” cho Hách Cương.
Nghe nói tên luật sư này cực kì hung hăng ngang tàng, khi ở trong phòng thẩm vấn luôn gây áp lực cho phía cảnh sát. Hắn ta nói đương sự Hách Cương của mình bị thương nghiêm trọng, cần phải được điều trị khẩn cấp, một mực muốn được nộp đơn xin tại ngoại cho ông ta...
Nghe tới đây, Triệu Ngọc không hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra trường hợp này.
Vụ án Miên Lĩnh là vụ án giết người với tội danh rất nặng, một khi nhận tội thì chỉ có nước chờ chết. Vì vậy, chắc chắn Hách Cương sẽ tìm cách trốn tội. Dù chỉ là một tia hi vọng mong manh, ông ta cũng sẽ liều mình nắm lấy.
Vì đã dự đoán được điều này nên Triệu Ngọc cũng vạch sẵn kế sách đối phó.
Hắn kéo Trương Cảnh Phong tới, nói: “Anh Trương, bây giờ tôi đang rất cần một vài thứ, anh phải nhanh nhanh tìm giúp tôi. Đầu tiêu, tôi cần tất cả hồ sơ bệnh án của Hách Gia Tuấn!”
“Hách Gia Tuấn?” Các đồng đội khác đều vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc đưa số điện thoại của Hách Gia Tuấn cho Lý Bối Ni, nói: “Bối Ni, giờ anh cần em định vị số điện thoại này, xem coi Hách Gia Tuấn hiện đang ở đâu.”
“Khoan đã!” Lý Bối Ni là người hết sức thông minh, ngay lập tức nghĩ đến một nguyên do, bèn lo lắng hỏi: “Đàn anh à, không phải là anh định… làm gì Hách Gia Tuấn đó chớ? Dùng con trai Hách Cương để uy hiếp ông ta?”
Vừa nghe Lý Bối Ni nói xong, Lương Hoan cũng giật mình, vội vàng nói: “Không thể được! Nhất định không được! Triệu Ngọc à, đây không phải là chuyện có thể ‘lấy cường bạo trị cường bạo’. Cái này là bắt cóc đó!”.
“He he he…” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi tự biết chừng mực! Lần trước bắt Hầu Mãnh, suýt chút nữa là tôi bị đình chỉ công tác, lần này sao có thể sơ suất như vậy được! Chúng ta là cảnh sát nhân dân, làm sao có thể sử dụng mánh khóe của bọn bắt cóc được!”
“Vậy…” Mọi người lại càng thấy khó hiểu: “Rốt cuộc là cậu tính làm gì?”.
“Ha ha ha… Mọi người thật chẳng hiểu luật giang hồ gì cả!” Triệu Ngọc nở nụ cười xảo trá rồi nói với Lương Hoan: “Anh Lương, nghe nói trước đây anh từng từng ở bên phòng điều tra những vụ án lừa đảo, hiểu rất rõ về những mánh khóe làm giả giấy tờ. Vậy thì… anh có thể giúp tôi làm giả một biên bản khám chữa bệnh của bác sĩ không?”
“Cái này thì dễ ẹc!” Lương Hoan cam đoan: “Nếu cậu thật sự có thể khiến Hách Cương cúi đầu nhận tội thì ngay cả biên bản khám chữa bệnh thật, tôi cũng sẽ làm cho cậu!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, mãn nguyện nói: “Thực ra, muốn khiến Hách Cương nhận tội, mọi người không cần phải nghĩ phức tạp đến vậy…”
“Tìm ra rồi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, Trương Cảnh Phong đã đem đến một bản in tài liệu. Anh ta đưa nó cho Triệu Ngọc, nói: “Đây chính là hồ sơ bệnh án của Hách Gia Tuấn! Tôi không hiểu cậu cần nó để làm gì?”
Triệu Ngọc chăm chú xem qua một lượt, nhanh chóng tìm thấy tư liệu mình cần. Hắn liền nói: “Mọi người xem, mỗi năm ngoài việc kiểm tra máu, Hách Gia Tuấn còn phải đến chỗ này khám nha sĩ định kỳ!”
“Nha sĩ!?” Tới lúc này, các đồng đội càng thêm khó hiểu.
“Ái dà!” Lý Bối Ni đột nhiên chỉ tay vào màn hình máy tính, nói: “Đàn anh à, tín hiệu từ số điện thoại của Hách Gia Tuấn bị mất rồi, định vị không được…. Lẽ nào… anh ta xảy ra chuyện rồi?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc đứng dậy, trong lòng đã sớm dự tính trước việc này. Hắn nói: “Không sao, Hách Gia Tuấn có xảy ra chuyện hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta! Như vậy…” Triệu Ngọc cầm tài liệu lên, nói: “Tôi phải ra ngoài làm chút chuyện đã! Nếu muốn Hách Cương khai ra sự thật, nhất định phải đợi thêm một buổi sáng nữa mới được! Đã đợi được hai mươi sáu năm rồi thì thêm một buổi sáng nữa cũng có là gì đâu?”
Lúc này trời đã rạng sáng, mặt trời dần dần ló dạng.
Triệu Ngọc vừa mới đến Cục Cảnh sát, còn chưa kịp hỏi thăm tình hình cuộc thẩm vấn Hách Cương thì trong đầu liền xuất hiện một chuỗi các thông tin.
Mẹ kiếp!
105%!?
Đây là… đây là cái thể loại gì vậy?
Thậm chí có thể nhiều hơn 100% cơ à? Lẽ nào… độ hoàn thành kỳ ngộ của hệ thống là vô hạn!?
Triệu Ngọc nhanh chóng quan sát hệ thống trong đầu mình. Bà nội nó, được đến tận 105% nên chắc phải nhận được bảo bối nào đó có năng lực2kinh khủng xoay chuyển trời đất chứ?
Nhưng không ngờ lần này Triệu Ngọc chỉ được thưởng một đạo cụ duy nhất.
Đạo cụ này có tên là “máy tạo nhịp tim tàng hình”!
Máy tạo nhịp tim tàng hình?
Đây là thứ gì?
Triệu Ngọc nhanh chóng tra phần giới thiệu vắn tắt, trong đó nói rằng đạo cụ này thuộc cấp bậc hạng nhất, tới thời điểm quan trọng sẽ tự mở khóa. Loại đạo cụ này chủ yếu có tác dụng hồi phục nhịp tim, có thể dùng để tự cứu mình hoặc cứu người khác. Ở điều kiện thông thường, tỷ lệ8hồi phục tim đạt tới mức 100%!
Ồ…
Tuy rằng đạo cụ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng theo bản năng, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy chắc chắn là nó cực kì ghê gớm!
Phục hồi nhịp tim đấy!
Lại còn có thể tự khởi động nữa?
Mà tỷ lệ hồi phục là 100%...
Có phải vào thời điểm quan trọng, đạo cụ này có thể cứu mạng không?
Nhưng mà phần tóm tắt cũng nói rõ, phải là ở điều kiện thông thường thì kết quả hồi phục tim mới đạt được 100%. Như vậy cũng có nghĩa là, chỉ có thể sử dụng nó trong6điều kiện hồi phục nhịp tim thích hợp. Còn nếu người đã chết ngắc rồi, hoặc bị xe tải cán nát bấy rồi, vậy thì cho dù có xài đến một trăm máy hồi phục nhịp tim cũng chẳng có tác dụng!
Trong lúc cất cái máy ấy đi, Triệu Ngọc cũng cẩn thận kiểm tra lại các đạo cụ của mình một lượt. Hắn nhận ra, sau khi truy bắt Hách Cương, số lượng đạo cụ đã suy giảm đáng kể.
Những loại đạo cụ thường dùng như camera giám sát, máy nghe lén, kính nhìn xuyên đêm, máy phát hiện nói3dối và chìa khóa vạn năng đều đã sử dụng hết, không còn lấy một cái.
Xem ra, tuy rằng trước đây mình tích góp được khá nhiều đạo cụ, nhưng tới thời khắc quan trọng cần sử dụng đến thì cũng hao tốn rất nhanh. Vì vậy, sau này mình phải nỗ lực hơn, tranh thủ kiếm được nhiều đạo cụ hữu ích hơn mới được.
Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, Triệu Ngọc vội vàng gieo thêm quẻ mới. Lần này, hắn mở được quẻ “Chấn Cấn”.
Quẻ Chấn Cấn!
Xem ra hôm nay, địa vị và công việc của mình có5thể đạt thêm một bước tiến triển nữa!
Thực ra, sau khi nhìn thấy mức hoàn thành đạt tới 105%, Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng. Mức hoàn thành cao như vậy là dấu hiệu cho thấy tên Hách Cương bị hắn bắt giữ chính là thủ phạm thật sự của vụ án Miên Lĩnh! Theo lý mà nói, hắn đã phá được vụ án bắt cóc Miên Lĩnh rồi!
Vì vậy, hôm nay, bí mật long trời lở đất của vụ án đã làm điên đảo giới cảnh sát Tần Sơn suốt hai mươi sáu năm nay, rất có thể sắp được phơi trần trước mọi người!
Sau khi trở lại văn phòng, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và kính phục. Cái tên cứng đầu này đã bị trúng đạn mà vẫn còn liều như vậy, sự cống hiến hết mình cho công việc của hắn thật khiến người ta phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, Triệu Ngọc lại lập được công lớn. Nếu không nhờ những phán đoán thần kì của hắn thì vụ án Miên Lĩnh không biết đợi đến ngày tháng năm nào mới được giải quyết.
Sau khi nhận lời thăm hỏi của các đồng nghiệp xong, Triệu Ngọc liền gọi Trương Cảnh Phong, Lương Hoan và Lý Bối Ni tới hỏi han tình hình tiến triển vụ án.
Lý Bối Ni nói, bên Cục thành phố báo rằng họ đã kiểm tra ADN, kết quả đã chứng minh rằng người phụ nữ bị Hách Cương giam cầm chính là Lương Tư Tư bị mất tích hai mươi sáu năm về trước.
Tuy nhiên, các chuyên gia nói, tinh thần của Lương Tư Tư cực kì không ổn định. Bị cầm tù trong một thời gian dài khiến cho mọi khả năng của cô ta gần như bị thui chột, không thể nào giao tiếp với mọi người một cách bình thường.
Nếu muốn hỏi cô ta về tình hình vụ án Miên Lĩnh năm đó, e là phải mất một thời gian dài.
Lương Hoan nói với Triệu Ngọc, cảnh sát thủ đô cũng đã gửi tin tới. Việc bắt giữ Hám Văn Quân rất thuận lợi, ông ta bị bắt ngay tại nhà riêng và không làm ra bất kỳ sự phản kháng nào.
Tuy nhiên, sau khi bị bắt, Hám Văn Quân lại tuyên bố rằng mình bị hen suyễn nặng, cần phải uống thuốc.
Viên cảnh sát bắt giữ ông ta cũng không nghi ngờ gì, cho phép ông ta uống viên thuốc kia. Nhưng không ngờ trong đó lại chứa chất độc xyanua, rõ ràng là Hám Văn Quân muốn tự sát!
Mặc dù một ông cảnh sát già đã ra sức móc được đa số thuốc độc từ miệng ông ta ra, nhưng ông ta vẫn bị trúng độc ngất đi, hiện giờ vẫn còn ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Vì thế, cảnh sát cũng không thể nào điều tra vụ án Miên Lĩnh thông qua Hám Văn Quân được.
Có điều, chính vì Hám Văn Quân có ý định uống thuốc độc tự sát, ngược lại càng chứng tỏ ông ta có tật giật mình, nên ông ta rất có khả năng là một trong những thủ phạm của vụ án này. Ông ta đã chuẩn bị thuốc độc từ trước là vì lo lắng sẽ có ngày bị cảnh sát bắt.
Như vậy, muốn biết chân tướng của vụ án Miên Lĩnh, chỉ còn cách là thẩm vấn Hách Cương.
Tuy nhiên, Hách Cương là một lão cáo già nham hiểm xảo quyệt. Từ khi bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn, ông ta không chịu khai báo bất cứ điều gì, chỉ nói rằng mình bị thương nghiêm trọng, không nhớ gì hết.
Phụ trách thẩm vấn Hách Cương chính là Lưu Trường Hổ, Mao Vĩ và Miêu Anh. Ba người bọn họ thay phiên nhau thẩm vấn, dùng mọi chiến thuật, nhưng từ đầu chí cuối Hách Cương vẫn dứt khoát không chịu nhận tội.
Trương Cảnh Phong nói với Triệu Ngọc, tức nhất là cái tên luật sư bào chữa cho Hách Cương – Phùng Triều Dương cũng đã ra trận. Người này khá có tiếng trong giới luật pháp và chính trị, vừa đến đã thị uy với cảnh sát. Hắn ta nói cảnh sát đã dùng những biện pháp dã man để thi hành pháp luật, vu cáo hãm hại người tốt. Hiện giờ hắn ta đang ở trong phòng thẩm vấn để “bảo vệ” cho Hách Cương.
Nghe nói tên luật sư này cực kì hung hăng ngang tàng, khi ở trong phòng thẩm vấn luôn gây áp lực cho phía cảnh sát. Hắn ta nói đương sự Hách Cương của mình bị thương nghiêm trọng, cần phải được điều trị khẩn cấp, một mực muốn được nộp đơn xin tại ngoại cho ông ta...
Nghe tới đây, Triệu Ngọc không hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra trường hợp này.
Vụ án Miên Lĩnh là vụ án giết người với tội danh rất nặng, một khi nhận tội thì chỉ có nước chờ chết. Vì vậy, chắc chắn Hách Cương sẽ tìm cách trốn tội. Dù chỉ là một tia hi vọng mong manh, ông ta cũng sẽ liều mình nắm lấy.
Vì đã dự đoán được điều này nên Triệu Ngọc cũng vạch sẵn kế sách đối phó.
Hắn kéo Trương Cảnh Phong tới, nói: “Anh Trương, bây giờ tôi đang rất cần một vài thứ, anh phải nhanh nhanh tìm giúp tôi. Đầu tiêu, tôi cần tất cả hồ sơ bệnh án của Hách Gia Tuấn!”
“Hách Gia Tuấn?” Các đồng đội khác đều vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc đưa số điện thoại của Hách Gia Tuấn cho Lý Bối Ni, nói: “Bối Ni, giờ anh cần em định vị số điện thoại này, xem coi Hách Gia Tuấn hiện đang ở đâu.”
“Khoan đã!” Lý Bối Ni là người hết sức thông minh, ngay lập tức nghĩ đến một nguyên do, bèn lo lắng hỏi: “Đàn anh à, không phải là anh định… làm gì Hách Gia Tuấn đó chớ? Dùng con trai Hách Cương để uy hiếp ông ta?”
Vừa nghe Lý Bối Ni nói xong, Lương Hoan cũng giật mình, vội vàng nói: “Không thể được! Nhất định không được! Triệu Ngọc à, đây không phải là chuyện có thể ‘lấy cường bạo trị cường bạo’. Cái này là bắt cóc đó!”.
“He he he…” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi tự biết chừng mực! Lần trước bắt Hầu Mãnh, suýt chút nữa là tôi bị đình chỉ công tác, lần này sao có thể sơ suất như vậy được! Chúng ta là cảnh sát nhân dân, làm sao có thể sử dụng mánh khóe của bọn bắt cóc được!”
“Vậy…” Mọi người lại càng thấy khó hiểu: “Rốt cuộc là cậu tính làm gì?”.
“Ha ha ha… Mọi người thật chẳng hiểu luật giang hồ gì cả!” Triệu Ngọc nở nụ cười xảo trá rồi nói với Lương Hoan: “Anh Lương, nghe nói trước đây anh từng từng ở bên phòng điều tra những vụ án lừa đảo, hiểu rất rõ về những mánh khóe làm giả giấy tờ. Vậy thì… anh có thể giúp tôi làm giả một biên bản khám chữa bệnh của bác sĩ không?”
“Cái này thì dễ ẹc!” Lương Hoan cam đoan: “Nếu cậu thật sự có thể khiến Hách Cương cúi đầu nhận tội thì ngay cả biên bản khám chữa bệnh thật, tôi cũng sẽ làm cho cậu!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, mãn nguyện nói: “Thực ra, muốn khiến Hách Cương nhận tội, mọi người không cần phải nghĩ phức tạp đến vậy…”
“Tìm ra rồi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, Trương Cảnh Phong đã đem đến một bản in tài liệu. Anh ta đưa nó cho Triệu Ngọc, nói: “Đây chính là hồ sơ bệnh án của Hách Gia Tuấn! Tôi không hiểu cậu cần nó để làm gì?”
Triệu Ngọc chăm chú xem qua một lượt, nhanh chóng tìm thấy tư liệu mình cần. Hắn liền nói: “Mọi người xem, mỗi năm ngoài việc kiểm tra máu, Hách Gia Tuấn còn phải đến chỗ này khám nha sĩ định kỳ!”
“Nha sĩ!?” Tới lúc này, các đồng đội càng thêm khó hiểu.
“Ái dà!” Lý Bối Ni đột nhiên chỉ tay vào màn hình máy tính, nói: “Đàn anh à, tín hiệu từ số điện thoại của Hách Gia Tuấn bị mất rồi, định vị không được…. Lẽ nào… anh ta xảy ra chuyện rồi?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc đứng dậy, trong lòng đã sớm dự tính trước việc này. Hắn nói: “Không sao, Hách Gia Tuấn có xảy ra chuyện hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta! Như vậy…” Triệu Ngọc cầm tài liệu lên, nói: “Tôi phải ra ngoài làm chút chuyện đã! Nếu muốn Hách Cương khai ra sự thật, nhất định phải đợi thêm một buổi sáng nữa mới được! Đã đợi được hai mươi sáu năm rồi thì thêm một buổi sáng nữa cũng có là gì đâu?”
Bình luận facebook