Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-228.txt
Chương 228: THÍCH TÔI RỒI SAO?
Vụ án Miên Lĩnh đã kết thúc!
Vụ án bắt cóc giết người được xem là khó nhất Tần Sơn cuối cùng cũng sáng tỏ rồi!
Sau khi biết được tin này, toàn bộ phân cục Dung Dương đều chấn động, mọi người đều kinh ngạc không thôi! Dưới sự chỉ huy của Cục trưởng Châu, các cảnh sát điều2tra lập tức triển khai những công việc tiếp theo một cách nhanh chóng.
Người có vai trò quan trọng nhất trong việc phá án lần này chắc chắn là phải kể đến Triệu Ngọc rồi. Thế nhưng lúc này, hắn còn chưa kịp nhận được sự chúc mừng của lãnh đạo và đồng nghiệp thì đã bị Miêu8Anh đứng chặn ngay trước bồn rửa tay ở ngoài phòng vệ sinh nam.
Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng hắn vừa mới đi vệ sinh xong liền bị Miêu Anh đứng chặn ở đây.
“Triệu Ngọc, rốt cuộc anh có ý gì?” Cô nắm lấy cổ áo hắn, đè chặt hắn trên tường, hỏi với vẻ giận dữ: “Hách6Cương đã nói rõ ràng rồi, ông ta không hề bắt cóc anh! Anh nói mau, tối hôm qua ở toà nhà Dung Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh biết được Hách Cương giam cầm Lương Tư Tư?”
Chuyện đã đến nước này rồi, Triệu Ngọc cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, bèn3nói thẳng với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, tôi đã nhờ mấy người bạn thần tiên của tôi giúp đỡ, nghe lén đời tư của Hách Cương! Thật không ngờ là tôi lại nghe được bí mật tày trời của ông ta! Nhưng tôi không có bằng chứng, không thể nhờ cứu viện được, trong lúc nguy cấp5mới nghĩ ra cách ấy!”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nổi giận đùng đùng, dùng khuỷu tay đè mạnh vào cổ họng hắn: “Anh còn dám nói lung tung phải không? Hừ, uổng công tôi liều chết đi cứu anh, anh lại còn dám nói dối gạt tôi sao? Nói cho tôi biết, có phải anh đã đặt máy nghe lén trên người Hách Cương không? Làm như thế nguy hiểm cỡ nào, anh có biết không?”
“Tổ trưởng Miêu, cái này chẳng phải do cô dạy tôi sao?” Triệu Ngọc lên tiếng phản bác: “Chẳng phải cô nói cần phải ép Hách Cương chút sao? Có táo hay không thì cũng phải đánh một gậy trước rồi mới tính tiếp được! Hì hì! Không ngờ lại thật sự đánh trúng một trái táo này! Còn là một trái táo siêu bự nữa!”
“Anh...” Miêu Anh đè mạnh hơn, hỏi tiếp: “Nếu vậy thì hôm qua anh bắt gặp Hách Cương trên cầu Tần Sơn cũng không phải là ngẫu nhiên đúng không? Anh đã biết được hành tung của ông ta từ trước đó rồi?”
“Cái này thì tôi không biết thật!” Đương nhiên Triệu Ngọc không thể khai thật được, bèn vội vàng giải thích: “Nếu không tin thì cô có thể hỏi Trương Cảnh Phong và Lương Hoan. Chúng tôi thật sự vô tình bắt gặp ông ta trên cầu thôi! Tôi vừa thấy là Hách Cương thì liền cho xe đụng vào xe ông ta... Pằng pằng… Hách Cương còn có súng nữa kìa! Cô không nhìn thấy được tôi dũng mãnh đến cỡ nào đâu!”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh vẫn không tin, quát lên với vẻ giận dữ: “Anh biết tin mà không báo, anh quá ích kỉ! Anh chỉ nghĩ đến tiền thưởng của bản thân thôi, nhưng lỡ như không bắt được Hách Cương thì sao? Anh có nghĩ đến hậu quả...”
Nào ngờ Miêu Anh còn chưa nói dứt câu thì Triệu Ngọc đột nhiên bẻ tay cô lại, sau đó quay người đè cô vào tường. Hơn nữa, hắn còn áp sát vào người cô, tạo ra khung cảnh lãng mạn tiêu chuẩn hệt như trong phim!
Hành động này quá đột ngột, với lại Triệu Ngọc dùng khá nhiều sức nên Miêu Anh không kịp phản ứng. Khi tiếp xúc gần với hắn như thế, mặt cô bỗng đỏ ửng lên!
“Tổ trưởng Miêu!” Vẻ mặt Triệu Ngọc vẫn hống hách như trước: “Không cần nói nhiều nữa! Tôi hiểu cả rồi! Bây giờ cô mắng tôi, chửi tôi, đều là vì lo lắng cho tôi, sợ tôi xảy ra chuyện! Tôi vô cùng cảm động. Cô quan tâm tôi như vậy, có phải vì cô cũng thích tôi rồi không? Tôi vui mừng lắm đấy...”
Vừa nói xong, Triệu Ngọc lại vô sỉ kề sát miệng mình vào mặt Miêu Anh, định hôn cô lần nữa.
“Khốn kiếp!” Miêu Anh đâu thể để hắn toại nguyện, lập tức đưa tay bắt hắn rồi quay ngược hắn lại. Cô bắt chéo hai tay, hai người lập tức đổi vị trí, mặt của Triệu Ngọc bị cô ấn vào tường một cách mạnh bạo.
“Triệu Ngọc! Cái đồ vô sỉ nhà anh!” Miêu Anh gằn giọng: “Tên khốn kiếp mặt dày không biết xấu hổ! Tôi lo lắng cho anh là vì hai chúng ta còn phải hợp tác với nhau làm nhiệm vụ bí mật! Ai thèm thích cái tên khốn như anh chứ...”
“Ui da...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh ra tay mạnh bạo mà không phản kháng lại được, bèn giả bộ tỏ vẻ đau đớn: “Vai tôi... Vai...”
Lúc này Miêu Anh mới nhớ ra vai hắn bị thương, vội buông lỏng tay ra. Nào ngờ, ngay khi ấy hắn đột nhiên vùng lên, lại kéo cô ép lên tường.
Nhưng Miêu Anh vốn là một cao thủ, cô thấy Triệu Ngọc định giở trò liền đưa tay túm lấy cổ hắn. Hắn cũng không ngốc, lập tức chui đầu vào ngực Miêu Anh, bế bổng cô lên rồi đặt cô ngồi lên bồn rửa tay.
“A...” Thấy Triệu Ngọc chạm vào vùng nhạy cảm của mình, Miêu Anh lập tức thẹn quá hoá giận, giơ tay đấm mạnh vài phát vào lưng hắn.
“Này!” Triệu Ngọc bắt lấy tay Miêu Anh, quát lên: “Miêu Nhân Phụng! Cô đủ rồi đó! Sau này cô đừng có nhắc đến nhiệm vụ bí mật gì nữa được không? Làm bộ làm tịch thích quá nhỉ? Chỉ dùng một cái điện thoại trẻ em mà muốn gạt tôi à!? Tiền bối dẫn tôi theo với? Sawadee Kha...”
Triệu Ngọc nói ra những câu chẳng ăn nhập gì với nhau cả, nhưng khi Miêu Anh nghe thấy thì lại cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Anh... Anh...” Miêu Anh trừng to mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Anh... Sao lại... Anh đã biết từ lâu rồi?”
“Hừ!” Triệu Ngọc nắm chặt tay cô: “Ngay cả chuyện riêng tư của Hách Cương mà tôi còn có thể nghe lén được, nói chi là cô? Miêu Nhân Phụng, tôi khuyên cô nhé, sau này đừng có giở trò với tôi nữa! Nếu không, cô chỉ tự làm nhục mặt mình thôi! Ố ô...”
Nói xong, Triệu Ngọc còn bắt đầu ngân nga cất tiếng hát, giai điệu hệt như bài mà Miêu Anh hát trong lúc tắm rửa.
Chuyện này khiến cô lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Trong thoáng chốc, tên Triệu Ngọc trước mặt cô bỗng càng trở nên thâm tàng bất lộ hơn nữa! Thì ra người đàn ông này không chỉ biết phá án, biết giở trò lưu manh, mà còn rất đáng sợ!
“Triệu Ngọc, anh Ngọc, có phải anh...”
Nào ngờ trong lúc Miêu Anh đang sững người ra, Lan Bác đột nhiên chạy vào, hét toáng lên: “Triệu Ngọc, có phải anh đang đi vệ sinh không. Cục trưởng Châu... Ừm...”
Vừa chạy vào trong nhà vệ sinh, Lan Bác lập tức bị tình cảnh trước mặt mình dọa cho ngây người ra!
Miêu Anh đang ngồi trên bồn rửa tay, còn Triệu Ngọc thì đứng trước mặt cô, áp sát vào người cô. Cái tư thế này thường gặp trên các bộ phim 18+, chỉ khác ở chỗ hai người bọn họ đều đang mặc quần áo mà thôi.
Miêu Anh bỗng chốc đỏ mặt, vội nhảy xuống từ trên bồn rửa tay. Còn Triệu Ngọc thì lên tiếng mắng Lan Bác một câu: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta ghẹo gái sao!?”
Nghe thấy câu này, hai chân Lan Bác như mềm nhũn hết cả! Cô gái này chính là Miêu Nhân Phụng trong truyền thuyết đấy. Triệu Ngọc... dám... ghẹo cô ta!?
“Khụ khụ...” Thấy Miêu Anh định đi ra ngoài, Triệu Ngọc vội lên tiếng nói với vẻ nghiêm túc: “Hừm... Tổ trưởng Miêu! Có chuyện này tôi quên nói với cô! Tuy rằng Lương Vạn Càn không có bị bệnh nan y gì cả, nhưng chíp định vị trong răng của Hách Gia Tuấn đều là đồ thật. Tôi phải đấm vỡ hết răng cửa của tên bác sĩ đó, ông ta mới chịu nói thật đấy! Tôi cảm thấy, vụ án Miên Lĩnh không phải một vụ án bình thường. Nếu như người nhà của nạn nhân biết được chân tướng sự thật, bên phía Hách Gia Tuấn...”
“Tôi hiểu rồi! Tôi biết phải làm sao!” Miêu Anh khẽ gật đầu rồi vội vã đi khỏi nhà vệ sinh, dáng đi trông khá bối rối.
Nhưng dù vậy, khi cô đi ngang qua người Lan Bác, cậu ta vẫn khẽ rùng mình một cái.
“Cậu tìm tôi à, Lan Bác?” Đợi sau khi Miêu Anh rời khỏi đó rồi, Triệu Ngọc mới ung dung chỉnh trang lại quần áo và cả dải băng quấn vết thương đã bị tuột ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Cục trưởng Châu đang tìm anh đấy!” Lúc này Lan Bác mới nhớ đến việc quan trọng, vội nói: “Ông ấy bảo anh đi đến phòng làm việc của ông ấy! Anh... Anh Ngọc...”
Lan Bác vốn định hỏi thăm về chuyện của Miêu Anh và Triệu Ngọc, nhưng cậu ta lắp bắp hết một lúc lâu mà vẫn không thể nói nên lời.
Vụ án Miên Lĩnh đã kết thúc!
Vụ án bắt cóc giết người được xem là khó nhất Tần Sơn cuối cùng cũng sáng tỏ rồi!
Sau khi biết được tin này, toàn bộ phân cục Dung Dương đều chấn động, mọi người đều kinh ngạc không thôi! Dưới sự chỉ huy của Cục trưởng Châu, các cảnh sát điều2tra lập tức triển khai những công việc tiếp theo một cách nhanh chóng.
Người có vai trò quan trọng nhất trong việc phá án lần này chắc chắn là phải kể đến Triệu Ngọc rồi. Thế nhưng lúc này, hắn còn chưa kịp nhận được sự chúc mừng của lãnh đạo và đồng nghiệp thì đã bị Miêu8Anh đứng chặn ngay trước bồn rửa tay ở ngoài phòng vệ sinh nam.
Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng hắn vừa mới đi vệ sinh xong liền bị Miêu Anh đứng chặn ở đây.
“Triệu Ngọc, rốt cuộc anh có ý gì?” Cô nắm lấy cổ áo hắn, đè chặt hắn trên tường, hỏi với vẻ giận dữ: “Hách6Cương đã nói rõ ràng rồi, ông ta không hề bắt cóc anh! Anh nói mau, tối hôm qua ở toà nhà Dung Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh biết được Hách Cương giam cầm Lương Tư Tư?”
Chuyện đã đến nước này rồi, Triệu Ngọc cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, bèn3nói thẳng với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, tôi đã nhờ mấy người bạn thần tiên của tôi giúp đỡ, nghe lén đời tư của Hách Cương! Thật không ngờ là tôi lại nghe được bí mật tày trời của ông ta! Nhưng tôi không có bằng chứng, không thể nhờ cứu viện được, trong lúc nguy cấp5mới nghĩ ra cách ấy!”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nổi giận đùng đùng, dùng khuỷu tay đè mạnh vào cổ họng hắn: “Anh còn dám nói lung tung phải không? Hừ, uổng công tôi liều chết đi cứu anh, anh lại còn dám nói dối gạt tôi sao? Nói cho tôi biết, có phải anh đã đặt máy nghe lén trên người Hách Cương không? Làm như thế nguy hiểm cỡ nào, anh có biết không?”
“Tổ trưởng Miêu, cái này chẳng phải do cô dạy tôi sao?” Triệu Ngọc lên tiếng phản bác: “Chẳng phải cô nói cần phải ép Hách Cương chút sao? Có táo hay không thì cũng phải đánh một gậy trước rồi mới tính tiếp được! Hì hì! Không ngờ lại thật sự đánh trúng một trái táo này! Còn là một trái táo siêu bự nữa!”
“Anh...” Miêu Anh đè mạnh hơn, hỏi tiếp: “Nếu vậy thì hôm qua anh bắt gặp Hách Cương trên cầu Tần Sơn cũng không phải là ngẫu nhiên đúng không? Anh đã biết được hành tung của ông ta từ trước đó rồi?”
“Cái này thì tôi không biết thật!” Đương nhiên Triệu Ngọc không thể khai thật được, bèn vội vàng giải thích: “Nếu không tin thì cô có thể hỏi Trương Cảnh Phong và Lương Hoan. Chúng tôi thật sự vô tình bắt gặp ông ta trên cầu thôi! Tôi vừa thấy là Hách Cương thì liền cho xe đụng vào xe ông ta... Pằng pằng… Hách Cương còn có súng nữa kìa! Cô không nhìn thấy được tôi dũng mãnh đến cỡ nào đâu!”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh vẫn không tin, quát lên với vẻ giận dữ: “Anh biết tin mà không báo, anh quá ích kỉ! Anh chỉ nghĩ đến tiền thưởng của bản thân thôi, nhưng lỡ như không bắt được Hách Cương thì sao? Anh có nghĩ đến hậu quả...”
Nào ngờ Miêu Anh còn chưa nói dứt câu thì Triệu Ngọc đột nhiên bẻ tay cô lại, sau đó quay người đè cô vào tường. Hơn nữa, hắn còn áp sát vào người cô, tạo ra khung cảnh lãng mạn tiêu chuẩn hệt như trong phim!
Hành động này quá đột ngột, với lại Triệu Ngọc dùng khá nhiều sức nên Miêu Anh không kịp phản ứng. Khi tiếp xúc gần với hắn như thế, mặt cô bỗng đỏ ửng lên!
“Tổ trưởng Miêu!” Vẻ mặt Triệu Ngọc vẫn hống hách như trước: “Không cần nói nhiều nữa! Tôi hiểu cả rồi! Bây giờ cô mắng tôi, chửi tôi, đều là vì lo lắng cho tôi, sợ tôi xảy ra chuyện! Tôi vô cùng cảm động. Cô quan tâm tôi như vậy, có phải vì cô cũng thích tôi rồi không? Tôi vui mừng lắm đấy...”
Vừa nói xong, Triệu Ngọc lại vô sỉ kề sát miệng mình vào mặt Miêu Anh, định hôn cô lần nữa.
“Khốn kiếp!” Miêu Anh đâu thể để hắn toại nguyện, lập tức đưa tay bắt hắn rồi quay ngược hắn lại. Cô bắt chéo hai tay, hai người lập tức đổi vị trí, mặt của Triệu Ngọc bị cô ấn vào tường một cách mạnh bạo.
“Triệu Ngọc! Cái đồ vô sỉ nhà anh!” Miêu Anh gằn giọng: “Tên khốn kiếp mặt dày không biết xấu hổ! Tôi lo lắng cho anh là vì hai chúng ta còn phải hợp tác với nhau làm nhiệm vụ bí mật! Ai thèm thích cái tên khốn như anh chứ...”
“Ui da...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh ra tay mạnh bạo mà không phản kháng lại được, bèn giả bộ tỏ vẻ đau đớn: “Vai tôi... Vai...”
Lúc này Miêu Anh mới nhớ ra vai hắn bị thương, vội buông lỏng tay ra. Nào ngờ, ngay khi ấy hắn đột nhiên vùng lên, lại kéo cô ép lên tường.
Nhưng Miêu Anh vốn là một cao thủ, cô thấy Triệu Ngọc định giở trò liền đưa tay túm lấy cổ hắn. Hắn cũng không ngốc, lập tức chui đầu vào ngực Miêu Anh, bế bổng cô lên rồi đặt cô ngồi lên bồn rửa tay.
“A...” Thấy Triệu Ngọc chạm vào vùng nhạy cảm của mình, Miêu Anh lập tức thẹn quá hoá giận, giơ tay đấm mạnh vài phát vào lưng hắn.
“Này!” Triệu Ngọc bắt lấy tay Miêu Anh, quát lên: “Miêu Nhân Phụng! Cô đủ rồi đó! Sau này cô đừng có nhắc đến nhiệm vụ bí mật gì nữa được không? Làm bộ làm tịch thích quá nhỉ? Chỉ dùng một cái điện thoại trẻ em mà muốn gạt tôi à!? Tiền bối dẫn tôi theo với? Sawadee Kha...”
Triệu Ngọc nói ra những câu chẳng ăn nhập gì với nhau cả, nhưng khi Miêu Anh nghe thấy thì lại cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Anh... Anh...” Miêu Anh trừng to mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Anh... Sao lại... Anh đã biết từ lâu rồi?”
“Hừ!” Triệu Ngọc nắm chặt tay cô: “Ngay cả chuyện riêng tư của Hách Cương mà tôi còn có thể nghe lén được, nói chi là cô? Miêu Nhân Phụng, tôi khuyên cô nhé, sau này đừng có giở trò với tôi nữa! Nếu không, cô chỉ tự làm nhục mặt mình thôi! Ố ô...”
Nói xong, Triệu Ngọc còn bắt đầu ngân nga cất tiếng hát, giai điệu hệt như bài mà Miêu Anh hát trong lúc tắm rửa.
Chuyện này khiến cô lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Trong thoáng chốc, tên Triệu Ngọc trước mặt cô bỗng càng trở nên thâm tàng bất lộ hơn nữa! Thì ra người đàn ông này không chỉ biết phá án, biết giở trò lưu manh, mà còn rất đáng sợ!
“Triệu Ngọc, anh Ngọc, có phải anh...”
Nào ngờ trong lúc Miêu Anh đang sững người ra, Lan Bác đột nhiên chạy vào, hét toáng lên: “Triệu Ngọc, có phải anh đang đi vệ sinh không. Cục trưởng Châu... Ừm...”
Vừa chạy vào trong nhà vệ sinh, Lan Bác lập tức bị tình cảnh trước mặt mình dọa cho ngây người ra!
Miêu Anh đang ngồi trên bồn rửa tay, còn Triệu Ngọc thì đứng trước mặt cô, áp sát vào người cô. Cái tư thế này thường gặp trên các bộ phim 18+, chỉ khác ở chỗ hai người bọn họ đều đang mặc quần áo mà thôi.
Miêu Anh bỗng chốc đỏ mặt, vội nhảy xuống từ trên bồn rửa tay. Còn Triệu Ngọc thì lên tiếng mắng Lan Bác một câu: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta ghẹo gái sao!?”
Nghe thấy câu này, hai chân Lan Bác như mềm nhũn hết cả! Cô gái này chính là Miêu Nhân Phụng trong truyền thuyết đấy. Triệu Ngọc... dám... ghẹo cô ta!?
“Khụ khụ...” Thấy Miêu Anh định đi ra ngoài, Triệu Ngọc vội lên tiếng nói với vẻ nghiêm túc: “Hừm... Tổ trưởng Miêu! Có chuyện này tôi quên nói với cô! Tuy rằng Lương Vạn Càn không có bị bệnh nan y gì cả, nhưng chíp định vị trong răng của Hách Gia Tuấn đều là đồ thật. Tôi phải đấm vỡ hết răng cửa của tên bác sĩ đó, ông ta mới chịu nói thật đấy! Tôi cảm thấy, vụ án Miên Lĩnh không phải một vụ án bình thường. Nếu như người nhà của nạn nhân biết được chân tướng sự thật, bên phía Hách Gia Tuấn...”
“Tôi hiểu rồi! Tôi biết phải làm sao!” Miêu Anh khẽ gật đầu rồi vội vã đi khỏi nhà vệ sinh, dáng đi trông khá bối rối.
Nhưng dù vậy, khi cô đi ngang qua người Lan Bác, cậu ta vẫn khẽ rùng mình một cái.
“Cậu tìm tôi à, Lan Bác?” Đợi sau khi Miêu Anh rời khỏi đó rồi, Triệu Ngọc mới ung dung chỉnh trang lại quần áo và cả dải băng quấn vết thương đã bị tuột ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Cục trưởng Châu đang tìm anh đấy!” Lúc này Lan Bác mới nhớ đến việc quan trọng, vội nói: “Ông ấy bảo anh đi đến phòng làm việc của ông ấy! Anh... Anh Ngọc...”
Lan Bác vốn định hỏi thăm về chuyện của Miêu Anh và Triệu Ngọc, nhưng cậu ta lắp bắp hết một lúc lâu mà vẫn không thể nói nên lời.
Bình luận facebook